*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Việc phân nhóm ở vòng công diễn thứ ba, do người hâm mộ trên mạng thay thực tập sinh bỏ phiếu bình chọn, tuy rằng link bình chọn vẫn còn chưa mở, tuy nhiên, cuộc thảo luận giữa các fans vẫn diễn ra sôi nổi, lúc đó thì các thực tập sinh lại dành thời gian nghỉ ngơi trong ký túc xá.

Tổ chương trình đã cho các thực tập sinh được nghỉ hai ngày trong dịp Tết này, miễn là họ không ra ngoài thì làm gì cũng được, đương nhiên là cũng không có điện thoại để dùng, nhưng ê-kíp đã gửi Gopro cho bọn họ để ghi lại cuộc sống hàng ngày của mình trong hai ngày đó, không cần quay quá lâu, bởi hậu kỳ sẽ cut chúng thành một vlog rồi sau đó mới đăng lên.

Sau khi nhận được máy ảnh, Đồng Quyện đã bắt tay ngay vào công việc, vì bản thân trước đó đã là một Vlogger chuyên nghiệp thế nên anh rất thành thạo đối với việc này.

Đồng Quyện nhìn thẳng vào ống kính, lên tiếng chào hỏi: “Xin chào các bạn, mình là Đồng Quyện, hoan nghênh các bạn cùng xem vlog của mình. Hôm nay là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ của bọn mình, dù là ngày nghỉ nhưng bọn mình vẫn có một nhiệm vụ quay chụp vào buổi sáng, để tranh thủ tạo hình trang điểm và làm tóc lần này nên mình sẽ bắt đầu quay ngay bây giờ nhé!”

Bùi Tư Nhiên ngồi bên cạnh lắng nghe, chợt cảm thấy lời anh nói rất đúng bèn lên tiếng: “Anh đúng là tinh ranh lắm đấy nhé!”

“Chào hỏi đi nào!” Đồng Quyện quay máy ảnh về phía cậu.

“Chúc các bạn năm mới vui vẻ, tôi là bạn cùng phòng của Đồng Quyện, Bùi Tư Nhiên.”

“Hai chúng tôi đang trên đường trở về ký túc xá, vừa nãy mới quay xong video chúc Tết, cũng may là đi sớm nên công việc của bọn tôi cũng được kết thúc sớm.” Đồng Quyện coi những chuyện này như những hạt đậu, đổ ra bằng sạch, “Điều quan trọng nhất là mình muốn chúc các bạn năm mới vui vẻ, bây giờ mình phải xuống cầu thang đây, cần tập trung một chút, lát gặp lại mọi người sau nhé!”

Sau đó anh bèn tắt Gopro đi.

“Sao anh lại tắt đi?” Động tác của Đồng Quyện rất nhanh, Bùi Tư Nhiên còn chưa quay đủ mà.

“Tôi còn phải nhìn đường chứ, không thể nào để bị phân tâm được.”

“Tôi có thể dắt anh đi mà.”

“…”

Dắt cái gì mà dắt.

Khóe miệng Đồng Quyện méo xệch nhìn vào người kia, tiếp theo là xoay người lại một mình đi xuống tầng.

Sau khi trở về ký túc xá, Đồng Quyện tẩy trang xong bèn ngủ thiếp đi, đến khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối.

Đợi đến khi ý thức trở nên rõ ràng hơn, Đồng Quyện mới đứng dậy nhìn sang giường bên cạnh, thều thào gọi: “Bùi Tư Nhiên?”

Chiếc chăn bông đang cuộn tròn trên giường bên kia khẽ động đậy, Bùi Tư Nhiên đầu tóc bù xù ngó đầu ra: “Anh dậy rồi à?”

“Ừm ừm.”

Đồng Quyện nằm lại trên giường, duỗi người một cái dưới lớp chăn bông, bởi vì anh ấy vừa mới thức dậy nên giọng vẫn còn hơi ngái ngủ, “Tôi đói quá!”

“Vừa rồi Chung Diệc có nói với tôi, phòng bọn họ được thừa hưởng một hộp lẩu nhỏ tự sôi của phòng bên cạnh, hỏi chúng ta có muốn ăn cùng không?”

“Có chứ có chứ!”

“Còn có cả sợi cay gì đó, à đúng, cả coca nữa.”

“Thật sao!” Đồng Quyện lập tức ngồi dậy, “Tôi sẽ đi qua phòng của bọn họ đón cậu ấy về đây ngay bây giờ.”

Mặc dù Bùi Tư Nhiên đã đoán trước được Đồng Quyện sẽ đồng ý, nhưng cậu vẫn có phần không vui khi phải tận mắt chứng kiến sự phấn khích của anh, “Đón cái gì mà đón, cậu ta tự biết đường qua.”

Nếu như đội ngũ chương trình nói sẽ dành cho các thực tập sinh một kỳ nghỉ, thì camera trong ký túc cũng được tắt đi, thế nên Chung Diệc và Sơ Phương An mới dám xách theo hai túi đồ ăn một cách lộ liễu như thế này.

“Ta đa!” Chung Diệc tự tạo hiệu ứng riêng cho mình, “Nhớ tui hem?”

Bùi Tư Nhiên thấy cậu ta thì trợn tròn mắt lên, nói: “Không phải mới gặp sáng nay sao?”

Trong lúc đó, đôi mắt Đồng Quyện lại sáng ngời nhìn chằm chằm vào hai cái túi kia: “Các cậu mang cái gì ngon đến thế?”

Anh đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng, trên mặt vẫn còn lưu lại mấy vết lằn vì mới ngủ dậy, nhưng ánh mắt nhìn qua khi nằm trên giường kia gần như đã khiến Chung Diệc muốn khóc lên vì đáng yêu quá.

Cậu ta bèn ném thẳng đồng đồ ăn ngon trên tay mình vào trong lòng Đồng Quyện, “Anh cầm hết đi, cho anh hết!”

Sơ Phương An: “???”

Bùi Tư Nhiên: “???”

Hai người họ không phải là con người à? Hai người họ không xứng được ăn sao?

“Cậu có tin là tôi sẽ ném cậu ra ngoài cửa sổ ngay bây giờ hay không.” Bùi Tư Nhiên nhảy dựng lên.

Chung Diệc nuốt nước bọt, trốn sau lưng Sơ Phương An, gào lên, “Anh ơi, cứu em với!”

Nhưng người kia chỉ hừ lạnh một tiếng, bước một bước lớn sang bên cạnh để người cậu ta hoàn toàn lộ ra ngoài.

Chung Diệc:???

Động tác bước qua bên đó của anh là nghiêm túc đó phỏng?

Cậu ta lại nhìn vào vẻ mặt của Bùi Tư Nhiên, rồi chợt nhảy tót lên giường Đồng Quyện: “Quyện Quyện cứu em!”

Sơ Phương An thấy vậy, lại cười trên nỗi đau của người khác: “Ồ!”

Lúc nãy Bùi Tư Nhiên chỉ là có ý nói như thế kia thôi, nhưng bây giờ thì cậu lại thật sự có ý muốn ném Chung Diệc xuống dưới rồi đấy.

Tuy rằng Đồng Quyện không hiểu tại sao ba người này cứ nói chuyện một lúc là lại đòi đấm đòi đánh, nhưng không có gì có thể cản trở anh ăn cơm. Anh hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, cuối cùng mới là dè dặt nhắc nhở: “Hay là, chúng ta ăn cơm trước đã.”

Nguyên liệu của nồi lẩu nóng hổi, ​​cay cay, hai má Đồng Quyện đỏ bừng, trên mũi cũng đổ mồ hôi, da đầu thì tê dại, chỉ có thể thè đầu lưỡi ra ngoài để lấy hơi.

Bùi Tư Nhiên thấy vậy bèn mở nắp một chai coca rồi đưa qua cho anh.

Đồng Quyện liếc nhìn cậu đầy cảm kích, anh cúi xuống nhấp vài ngụm coca, nhưng cảm giác cay nóng vẫn không thuyên giảm nhiều.

Sơ Phương An cảm thấy lạ lùng, bèn hỏi: “Quyện Quyện không phải người miền Nam à?”

“Nhưng ở bên đó tôi cũng không ăn cay lắm.” Hai mắt Đồng Quyện rưng rưng, ​​trông rất đáng thương.

Chung Diệc: “Em còn nghĩ người ở miền Nam không thể xa rời được quả ớt cơ!”

Sơ Phương An cắt chai nước suối ra làm đôi, rồi đặt trước mặt Đồng Quyện, “Cậu có thể nhúng qua nước suối trước khi ăn.”

“Ừ ừ.” Đồng Quyện gật đầu một cái, vô cùng cảm ơn Sơ Phương An vì sự sáng tạo này.

“Sao cậu không nói gì thế?” Chung Diệc đụng vào vai Bùi Tư Nhiên, hỏi.

Đồng Quyện cũng cảm thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh hơn hẳn, không khỏi ngẩng đầu nhìn Bùi Tư Nhiên.

Đôi môi hồng hào bị kích thích bởi vị ớt, đầu lưỡi hấp háy mang theo hơi thở nóng rực của người kia khiến đầu óc của Bùi Tư Nhiên choáng váng.

Đầu óc cậu rối tung, thậm chí quên luôn cả nói chuyện, trong đầu chỉ có một ý nghĩ rằng dáng vẻ nửa muốn khóc nửa không của Đồng Quyện cũng rất đẹp…

Kết quả của việc quá dung túng bản thân tối hôm nay là sáng hôm sau lúc ngủ dậy, Đồng Quyện thấy mình bị sưng tấy.

Anh đứng trước gương trong phòng tắm và nhìn chằm chằm vào bản thân trong đó, thật khó tin rằng người này là chính mình.

Đồng Quyện chán nản thở dài, sau đó lại nhớ tới cái kia của mình mới quay được một nửa thì càng thêm phiền muộn, bây giờ thế này rồi còn quay sao được nữa?

Huhuhu đều tại anh không kiềm chế nổi cái miệng mình.

Đồng Quyện đứng trước gương cho đến khi hai chân tê rần, sau đó mới loạng choạng nhấc cái chân tê của mình lết từng bước từng bước ra khỏi phòng tắm.

Khi đi ngang qua cửa sổ, anh lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới.

Ở thành phố B nhiệt độ đều dưới âm mười mấy độ, ngoài cửa sổ tựa như một cái tủ lạnh tự nhiên, bình thường đã lạnh nhưng bây giờ lại chẳng khác nào một cái tủ đông.

Không biết từ bao giờ, Đồng Quyện đã đến gần bệ cửa sổ rồi áp mặt vào, mặt trái xong thì chuyển sang mặt phải, lạnh lạnh còn rất thoải mái.

Đợi đến khi cảm thấy đỡ được phần nào, anh lại đi đến trước gương và nhìn vào khuôn mặt của bản thân, mặc dù vẫn còn sưng một chút nhưng đã tốt hơn trước.

Lúc Đồng Quyện trở lại giường lần nữa, Bùi Tư Nhiên mơ mơ màng màng hỏi: “Sao anh cứ đi qua đi lại vậy?”

“Tôi xem ngoài trời có tuyết rơi không.” Đồng Quyện thản nhiên đáp, anh đứng cách xa giường của Bùi Tư Nhiên, không dám để cậu nhìn thấy mình lúc này, sợ bị cười chết mất, sau đó lập tức chuyển sang chủ đề khác, “Cậu có muốn ăn sáng không? Tôi đi lấy cho!”

“Ăn chứ!” Bùi Tư Nhiên dụi mặt vào gối, tiếp tục ngủ: “Cảm ơn nhé!”

hc3acnh-trang-trc3ad-210

Hình như anh lại tự đào hố chôn mình rồi.

Đồng Quyện cam chịu số phận, mặc áo khoác vào rồi cầm máy ảnh đi ra ngoài.

“Chào buổi sáng mọi người, bây giờ là buổi sáng ngày thứ hai của kỳ nghỉ, không biết mấy giờ là mấy giờ rồi nhỉ, lúc này mình đang đi đến nhà ăn để lấy bữa sáng của mình và Bùi Tư Nhiên.”

Loay hoay hồi lâu, thế rồi Đồng Quyện vẫn chĩa máy quay về phía mình: “Mặt của mình hôm nay hơi bị sưng một chút, các bạn thấy rồi thì đừng có chê cười nhé!”

“Anh đang làm gì thế?” Giọng nói của Bồ Hạc Châu đột nhiên vang lên từ phía sau.

Đồng Quyện quay đầu lại nhìn, hơn nữa còn phát hiện ra phía sau không chỉ có mỗi cậu ta, mà còn có cả Văn Úc.

“Hai cậu dậy sớm vậy?” Đồng Quyện rất ngạc nhiên.

“Thế cậu đang làm gì đó?” Bồ Hạc Châu bước nhanh vài bước đi tới chỗ Văn Úc hỏi, vừa nãy cậu ta thấy Đồng Quyện đang đi chầm chậm trước mặt mình trong khi Văn Úc lại bám theo phía sau anh như một cái đuôi, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Đồng Quyện tưởng là Bùi Hạc Châu đang hỏi mình, liền thật thà đáp: “Tôi đang quay vlog.”

Văn Úc cũng trả lời theo: “Còn tôi đang quay vlog của Đồng Quyện.”

Bồ Hạc Châu: “…”

Nghiêm cấm lặp lại.

Nhưng mà Bồ Hạc Châu lại không biết quay gì, thế là dứt khoát nâng máy ảnh lên, nói: “Thế này thì tôi sẽ quay được cả vlog của Văn Úc và vlog của Đồng Quyện, đúng không?”

Như vậy thì sẽ quay được dài hơn, cậu ta thông minh thật đấy.

“Tùy cậu thôi!” Văn Úc cũng không có ý kiến gì với Bồ Hạc Châu, bởi vì lúc này trong lòng cậu ta chỉ có Đồng Quyện mà thôi, “Quyện Quyện, để em nói cho anh biết nhé, anh có biết là thực đơn trong căn tin của chúng ta hai hôm nay đã được cải thiện đáng kể không.”

“Không biết.” Sự hứng thú của Đồng Quyện được khơi dậy trong tích tắc: “Có gì khác vậy?”

“Cô nấu ăn đang nghỉ Tết, nên tổ chương trình đã đặt sẵn từng suất cho chúng ta ở bên ngoài, món nào cũng có, nghe nói sáng nay còn có cả quẩy rán đó.”

“Thật á!” Đồng Quyện trực tiếp kéo Văn Úc chạy về phía căn tin, “Vậy chúng ta mau đi thôi!”

Bồ Hạc Châu ở đằng sau vội giơ bàn tay Nhĩ Khang lên: “Hai người đợi tôi với!”

Đồng Quyện cùng Văn Úc chọn dùng bữa sáng trước cửa sổ, Bồ Hạc Châu thì xem lại đoạn video vừa quay, lần đầu tiên quay loại video như thế này nên không có nhiều kỹ xảo lắm, khuôn mặt được quay còn có phần méo mó, trông hơi đáng ghét: “Sao tôi lại quay mình thành ra thế này nhỉ? Quyện Quyện, em có thể xem cái anh quay không?”

Lúc Đồng Quyện nghe thấy lời này liền lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh, liếc qua video cậu ta quay rồi hỏi: “Để tôi xem cậu đã quay thế nào đi.”

Bồ Hạc Châu đã giơ cánh tay của mình lên để chứng minh.

Đồng Quyện gật đầu một cái, quả nhiên là vậy.

Anh tiến lên một bước, nắm tay Bồ Hạc Châu, điều chỉnh lại góc máy, rồi vỗ vỗ vào cánh tay cậu ta, “Anh trai, góc quay của anh sai rồi, cánh tay bên này cũng không dùng lực, quay video liên tục như thế thì chả bị rung.”

“Thì ra là vậy!” Bồ Hạc Châu chợt nhận ra, “Vậy thì em sẽ thử lại ngay bây giờ đây.”

Cậu ta quay lại một đoạn khác theo hướng dẫn của Đồng Quyện, sau khi nhìn thấy mọi thứ trở lại bình thường thì cực kỳ hài lòng: “Đúng là vẫn cần dân chuyên nghiệp chỉ cho vài đường cơ bản.”

Đồng Quyện bèn nhướng mày một cái đầy đắc thắng.

hc3acnh-trang-trc3ad-210

Đoạn video chúc mừng năm mới đã được ê-kíp chương trình nhanh chóng chỉnh sửa và đăng tải trên Weibo, dù vlog bị trễ hai ngày nhưng rất may là nó được tung ra đúng dịp nghỉ lễ hàng năm.

Ngoài việc nhìn thấy bộ đồ ngủ màu hồng của Đồng Quyện, những người hâm mộ của anh cũng đã vô tình thu hoạch được một chú heo.

[Ôi ôi cái má phúng phính của bé Quyện kìa, Q chết đi được]

[Yêu phải một bé hêu rồi QAQ]

[Hêu con đáng yêu quá đi, sao lại có bé hêu đáng yêu như vậy (Tóm lấy.jpg]

[Tuy là em ấy mặc áo khoác màu đen, nhưng mà tui vẫn thấy cái cổ áo ngủ màu hồng lấp ló đó nha!]

[Huhuhu bộ đồ ngủ màu hường này yêu thế, đúng là vợ xinh đẹp của tôi rồi!]

[Bùi Tư Nhiên sao lại lười như vậy, còn bảo vợ sáng ra phải đi lấy đồ ăn sáng cho mình nữa chứ, người đàn ông như anh ta cũng có vợ sao]

[Quyện Quyện đúng là dũng sĩ diệt mồi, vừa nghe thấy căn tin có quẩy rán là chạy nhanh hơn tất cả mọi người]

[Hahaha ba cái vlog của bọn họ đúng là khùng thật sự, nghiêm cấm bắt chước nhau nha]

[Bình thường thấy Quyện Tử toàn được ví với mèo nè chuột Hamsters nè, quả đào mật nữa, bây giờ thì lại là một chú heo con à, dù sao thì anh ta cũng không thể là người, đúng hem]

[Đồng Quyện: Cảm ơn, đã báo cảnh sát.]

[Không sao đâu vợ yêu à, dù vợ có thế nào thì tôi cũng vẫn yêu vợ nhều]

[Cười ẻ, không hổ là người vợ định mệnh của tôi]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play