Vào buổi tối ngày thứ ba học bài hát chủ đề, các thực tập sinh đã tự quay video đánh giá của mình, đến buổi sáng ngày thứ tư các huấn luyện viên sẽ quay lại để chuẩn bị đánh giá xếp lại lớp.
Thời gian chờ đợi rất lâu, ngay cả khi giới hạn thời gian cho mỗi một người trong số ba mươi thực tập sinh là ba phút, thì cũng sẽ mất đến một tiếng rưỡi đồng hồ.
Các huấn luyện viên trong phòng họp đều cố gắng quản lý biểu cảm của cá nhân, các thực tập sinh thì ngồi trong phòng tập của mình nhưng cũng không được thả lỏng chút nào.
Mặc dù bọn họ được chia thành bốn lớp với trình độ khác nhau, lúc tập luyện cũng không thể thấy được tình hình ở các lớp khác, nhưng các huấn luyện viên lại phát video theo thứ tự ngẫu nhiên, mãi mãi cũng không bao giờ biết được người kế tiếp sẽ là ai, nếu như lớp D lại đi sau lớp A thì đúng là chẳng khác nào tương đương với bị phán tử hình.
Các thực tập sinh lớp A lúc này đang rất thả lỏng, bởi năng lực của bọn họ vốn đã nổi trội hơn hẳn, chỉ là bản thân thực tập sinh có thể còn mắc một vài lỗi nhỏ nhưng chỉ cần chăm chỉ luyện tập sửa chữa thì sẽ hoàn hảo ngay thôi, nếu như nói bọn họ phải cạnh tranh với người khác, thì chi bằng nói họ phải tự cạnh tranh với chính mình thì đúng hơn.
Ví dụ như bây giờ, hiếm khi dậy sớm mà lại không cần tập luyện như hôm nay nên Đồng Quyện ngồi trên sàn nhà mà cứ gà gật mãi, nhưng mà nền sàn ở đây quá cứng, anh bèn nghĩ thoáng qua một lúc, thế rồi dứt khoát dựa vào bức tường bên cạnh.
Bùi Tư Nhiên liếc nhìn qua, sau đó lặng lẽ nuốt lại lời sắp buột ra khỏi miệng, thực ra cậu muốn để Đồng Quyện nằm thẳng lên đùi mình.
Lúc này Văn Úc lại trực tiếp vỗ vào chân mình, nói: “Quyện Quyện! Anh có nằm không?”
Đồng Quyện nhướng mi lên liếc một cái, rồi nhắm mắt lại.
Dù người kia chỉ mở mắt trong vòng một giây, nhưng Bùi Tư Nhiên cũng đã nắm rõ thông điệp lộ ra trong đôi mắt của anh.
Ánh mắt ấy dường như muốn nói, Văn Úc hình như cậu có bệnh nặng lắm đấy.
Bùi Tư Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Đồng Quyện ngủ khá ngon, những người khác đều tự động giảm âm lượng nói chuyện khi trông thấy anh ngủ, Đồng Quyện cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, đầu anh gục xuống ở trong góc, khuôn mặt vốn thanh tú hiếm khi lộ ra vẻ non nớt thoạt nhìn lại còn mũm mĩm như thế này.
“Đồng Quyện, dậy thôi!”
Bùi Tư Nhiên tính toán thời gian đánh thức người dậy, nhân tiện đưa tay qua chọc vào gò má mềm mại của anh, có lẽ cảm giác khá tốt nên lại nhéo má anh một cái.
Làn da dưới đầu ngón tay mịn màng, mềm mại như hạt gạo nếp, chỉ cần sờ vào thôi đã có thể cảm nhận được vị ngọt bên trong.
Bùi Tư Nhiên còn chưa nhéo má đủ thì Đồng Quyện đã bị cậu đánh thức, anh mở mắt ra mơ mơ màng màng, bối rối nhìn người trước mặt: “Cậu làm gì vậy?”
Giọng điệu sau khi bị đánh thức không được tốt lắm, thậm chí có thể nói là hơi hung dữ, chẳng qua là giọng nói của Đồng Quyện rất hay, mang theo nguồn năng lượng trẻ trung bẩm sinh, thế nên dù có tức giận đến thế nào chăng nữa thì cũng không có nhiều sức răn đe cho lắm.
Bùi Tư Nhiên thậm chí có hơi choáng váng, trong lúc cậu còn đang mải sững sờ, Đồng Quyện đã cứu khuôn mặt của mình khỏi bàn tay của người kia, anh vừa xoa má vừa lẩm bẩm: “Nếu tổ chương trình mà còn không cho ăn thịt nữa thì cái người này chắc phát điên mất, sao cứ cảm thấy cậu ta muốn cắn má mình thế nhỉ.”
“Mời tất cả các thực tập sinh tập trung tại trường quay.” Tiếng loa thông báo của chương trình đúng lúc này lại vang lên.
Đồng Quyện liếc nhìn đồng hồ, ước chừng thời gian đánh giá cũng sắp kết thúc, thế nên anh cũng đứng dậy vươn vai một cái rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Các thực tập sinh khác bên cạnh anh cũng đứng dậy đi ra cùng, Chung Diệc đứng trong đám đông liếc nhìn xung quanh, cậu ta cũng nhanh chóng nhìn thấy mấy người Đồng Quyện.
“Quyện Quyện!” Chung Diệc gọi tên Đồng Quyện rồi chen ra khỏi đám người, “Anh thấy thế nào? Chắc vẫn ở lại lớp A, đúng không?”
Dù sao thực lực và vẻ ngoài của Đồng Quyện thì tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, nếu như không ở lại lớp A thì đúng là không thuyết phục.
Đồng Quyện nghe Chung Diệc nói vậy, chỉ mỉm cười đáp: “Đương nhiên là tôi hy vọng mình có thể mãi ở lại lớp A rồi.”
Cậu ta lại khẽ thở dài: “Em cũng hy vọng mình có thể lên lớp A, để được ở cùng với mọi người.”
“Không cần đâu.” Bùi Tư Nhiên đang đứng bên cạnh lại nói chen vào.
Lớp A có một Văn Úc ngày nào cũng muốn dính lấy Đồng Quyện là đã quá đủ, nếu thêm một Chung Diệc nữa không phải anh ấy sẽ không có thời gian nghỉ ngơi hay sao.
Chung Diệc đã quen với với chế độ độc tài của Bùi Tư Nhiên từ lâu, bèn vặn lại: “Thế nhỡ như tôi may mắn được lên lớp A thì sao?”
“Vậy thì tôi lại yên tâm quá, cậu làm gì mà được may mắn vậy.”
“???”
Chung Diệc ngờ vực nhìn Bùi Tư Nhiên: “Cậu không tin thì chúng ta cá cược đi.”
“Cược cái gì?” Bùi Tư Nhiên ôm lấy tay mình, hỏi.
Chung Diệc nghĩ ngợi một lúc rồi mới trả lời: “Nếu tôi thắng thì chúng ta đổi phòng cho nhau.”
Bùi Tư Nhiên: “???”
Trong lòng Sơ Phương An lặng lẽ thương tiếc Chung Diệc.
Đồng Quyện thì lại không hiểu chuyện gì, bèn hỏi: “Đổi phòng? Phòng nào cơ?”
Ngay giây tiếp theo, tiếng Bùi Tư Nhiên đã vang lên: “Thằng nhóc này, cậu nói gì thế hả?”
Điều này giống như sự bình lặng trước cơn giông bão ấy.
Chung Diệc nhìn vào sắc mặt của người kia, cậu ta liền nuốt một ngụm nước miếng, đã sẵn sàng chuẩn bị chuồn êm.
Sau đó Đồng Quyện nhìn thấy hai bóng người lướt qua mình, tốc độ nhanh đến mức mắt anh không kịp nhìn theo, không khỏi vỗ tay một cái.
Sơ Phương An liếc mắt nhìn thấy tay của anh, bèn hỏi: “Sao cậu còn vỗ tay làm gì?”
Ánh mắt của Đồng Quyện vẫn theo sát bóng lưng của hai người kia, cũng đáp lại: “Chạy nhanh thế nhỉ, giỏi thật đấy!”
Sơ Phương An thấy dáng vẻ ngốc nghếch của người này, như là một bạn nhỏ đang xem biểu diễn ở trường mẫu giáo thậm chí còn khịt mũi hai tiếng, cảm giác như đang cười trên sự đau khổ của người khác vậy.
Đồng Quyện cũng không cảm thấy có gì không ổn, anh nhìn những người xung quanh rồi lại hỏi: “Có phải chúng ta nên nhanh hơn một chút không, không thể là người cuối cùng có mặt được.”
“Chỉ cần cậu không xem mấy đứa kia thi chạy nữa, thì chúng ta sẽ không phải là người cuối cùng.”
“Thế thì đi thôi đi thôi!” Đồng Quyện vội kéo Sơ Phương An chen vào trong đám người.
Các thực tập sinh dưới sân khấu đứng thành bốn hàng với màu sắc sặc sỡ theo từng lớp, những chiếc ghế xếp hạng đã được cất đi, trên bậc thang chỉ còn lại bốn khối chữ ABCD to đùng phát sáng.
Ba vị huấn luyện viên không có mặt ở đây, chỉ có Du Nhậm đứng đối diện với bọn họ cùng một cái bàn nhỏ bên tay phải với những xấp thẻ trên mặt bàn.
“Xin chúc mừng các bạn đã hoàn thành phần đánh giá bài hát chủ đề. Tôi tin rằng hầu hết các bạn đều đã làm hết sức mình, nhưng vẫn có một số ít người có phần trình diễn không được như ý.” Du Nhậm cầm micro lên, nói tiếp, “Tôi hy vọng các bạn sẽ chú ý nhiều hơn, dẫu sao cơ hội với tuổi tác như thế này, trong đời chỉ có một lần này mà thôi.”
“Bây giờ tôi cũng không nói nhiều nữa, mời các bạn nhận lấy thẻ đánh giá của mình.”
“Tôi đọc đến tên bạn thực tập sinh nào thì bạn đó có thể lên đây nhận thẻ đánh giá, sau đó đứng vào vị trí tương ứng nhé!”
…
Kết quả đánh giá của lớp A sẽ được công bố cuối cùng.
Thực tập sinh của các lớp khác, có người có thành tích tốt cũng có người không, có người được lên thẳng từ lớp D lên lớp B, nhưng cũng có người bị hạ từ lớp C xuống lớp D.
Chung Diệc thực sự đã làm được lời như cậu ta nói, nhảy từ lớp B lên lớp A khiến bầu không khi của cả lớp sôi động hơn không ít.
“Anh Bùi, đổi phòng không?”
Bùi Tư Nhiên hờ hững, nhả ra một chữ: “Cút!”
“Ok la!” Chung Diệc bèn lướt trở lại hàng đầu của lớp A.
Du Nhậm cầm lên một tấm thẻ, sau khi mở ra liếc nhìn một cái rồi lại đặt xuống: “Đồng Quyện, mời bạn nhận lấy thẻ đánh giá của mình.”
Đồng Quyện lập tức bước xuống, đi tới và dừng lại trước mặt Du Nhậm, rồi vươn tay ra cầm lấy tấm thẻ mong manh kia trong ánh mắt dịu dàng ân cần của anh ấy.
Chỉ có tên của anh và hai chữ cái cộng với một mũi tên được viết trên thẻ.
Đồng Quyện: A→A
Anh thở phào một hơi, may quá, vẫn có tư cách ứng cử vị trí C.
Du Nhậm lại nhắc nhở: “Bây giờ cậu có thể trở về vị trí của mình rồi!”
Đồng Quyện gật đầu một cái, rồi cầm tấm thẻ cúi gập người cảm ơn Du Nhậm, sau đó là quay người lại đi tới bên bậc thềm.
Các thực tập sinh khác đều nhìn vào anh và thì thầm to nhỏ với nhau.
“Nếu là Đồng Quyện thì chắc vẫn ở lớp A thôi!”
“Đồng Quyện mà còn không được A thì ai còn có thể được A nữa?”
Đồng Quyện nghe thấy những lời này, nên khi đi tới khu vực lớp B anh lại khẽ xoay chân sang trái một chút, lập tức bèn nghe thấy nhưng tiếng rít của các thực tập sinh khác vang lên bên tai.
“Không phải chứ? Anh ấy xuống lớp B sao?”
“Trời ơi, tôi có thể chơi cùng với anh ấy không?”
Bầu không khí đột nhiên yên lặng trong vài giây, tiếp sau đó lại lần lượt vang lên những tiếng: “Không biết xấu hổ!”
Đồng Quyện bật cười, anh thu chân lại, thành thật trở về vị trí lớp A của mình.
Du Nhậm đứng trên sân khấu, cũng lên tiếng bông đùa nói: “Được rồi, bạn thực tập sinh của lớp A này có hơi nghịch ngợm đấy nhé!”
Anh ấy không nói thì không sao, ngay khi Du Nhậm nói ra, ánh mắt của tất cả các thực tập sinh lại đổ dồn về phía Đồng Quyện.
Anh cảm thấy xấu hổ vì hành vi vừa rồi của mình, ngượng ngùng đi đến đứng đằng sau Chung Diệc.
Tất cả mọi người đều cùng cười lên, ngay cả anh trai quay phim cũng khẽ mỉm cười, dành cho Đồng Quyện một cảnh quay cận mặt khi người này đang cố nép mình lại.
“Bùi Tư Nhiên, mời bạn lên nhận lấy thẻ đánh giá của mình.”
Cậu đúng là không giống như tốc độ chậm chạp của Đồng Quyện, chân dài một đường đi lên lấy thẻ đánh giá, sau khi liếc qua một cái rồi lại quay về đứng bên cạnh anh.
Người nhận được thẻ đánh giá sau khi trở về sẽ không quay lại vị trí ban đầu, Đồng Quyện bị kẹt giữa Bùi Tư Nhiên và Chung Diệc, còn chưa có gì đã cảm thấy đau đầu.
Đồng Quyện thở dài một hơi, hy vọng hai bạn học sinh tiểu học này có thể tạm thời đình chiến.
Tất cả các thành viên lớp A cũ đều được giữ nguyên, chỉ có thêm một mình Chung Diệc. Sau khi tất cả các thực tập sinh nhận được thành tích của mình thì việc lựa chọn vị trí C mới bắt đầu, dựa trên số lượng thành viên hiện tại của lớp A là bảy người, bọn họ có thời gian là mười phút để chuẩn bị, sau đó sẽ bắt đầu tiến hành đánh giá ngay tại trường quay này.
Trong lòng Đồng Quyện cũng không có mấy tự tin, tuy rằng anh đã luyện tập chăm chỉ nhưng những người khác cũng vậy. Cho dù những thực tập sinh khác đối xử với anh rất tốt, nhưng Đồng Quyện có thể cảm nhận được rằng, bọn họ dường như không có ấn tượng cụ thể lắm về thực lực của bản thân mình.
Mong rằng lát nữa việc lựa chọn vị trí C, sẽ khiến bọn họ nhận thức được thực lực của mình, nếu không thì anh cũng không còn cách nào khác.
Bảy thực tập sinh của lớp A mỗi người tìm một nơi không có người để chuẩn bị, Đồng Quyện thở dài một hơi, nhất thời không nghĩ đến những việc kia nữa, mà tập lại một lần dựa theo trí nhớ của bản thân.
Việc lựa chọn vị trí C dựa trên phần điệp khúc dài ba mươi giây, sau khi Đồng Quyện tập lại vài lần đã trở lại trường quay.
Vẫn bắt đầu theo trình tự Du Nhậm gọi bọn họ lúc lên nhận thẻ đánh giá, mỗi người sau khi kết thúc sẽ có một khoảng thời gian ngắn kêu gọi mọi người bình chọn cho mình.
Sau khi Đồng Quyện nhảy xong, anh thở hổn hển mấy cái trước khi cầm micrô lên: “Ừm…”
Anh còn chưa kịp nói gì thì từ nhóm các thực tập sinh rực rỡ sắc màu, đang ngồi ở đối diện đã vang lên một câu: “Làm nũng một cái đi!”
Câu nói này giống như một công tắc được bật lên, một loạt yêu câu “làm nũng” bèn truyền đến tai Đồng Quyện.
Anh nắm chặt lấy micro, im lặng trong chốc lát.
Sau đó vài giây, mới ấm ức hỏi một câu: “Nếu làm như vậy thì các bạn có bình chọn cho tôi không.”
“Có!”
“Chắc chắn luôn!”
“Cậu có thể hoàn toàn tin tưởng vào người anh trai tốt bụng này đây!”
“Không biết xấu hổ, cậu là anh trai tốt của ai chứ?”
Đồng Quyện chắp hai tay vào nhau chấp nhận số phận, anh hướng về phía các thức tập sinh chớp mắt một cái rồi nói: “Chin các bạn hãy bình chọn cho mình!”
Các thực tập sinh ngồi ở đối diện đều biến thanh những chiếc loa phường, ngay cả anh quay phim cũng đã chuẩn bị cho màn này một cảnh quay cận.
Sau khi thực hiện xong động tác này, Đồng Quyện đã hoàn toàn không còn gì luyến tiếc với thế giới này nữa, hậu kỳ còn thêm vào cho anh hiệu ứng linh hồn bay ra khỏi cơ thể.
Thế nhưng mà đến cuối cùng, anh vẫn thua Sơ Phương An một phiếu.
Đồng Quyện: Ôi vô lý chưa, cái đám con trai này đúng là nói lời chẳng giữ lời gì hết.
Đợi đến khi Đồng Quyện đến phòng hóa trang, Hệ thống bắt đầu thanh lý nhiệm vụ lần này.
“Rất tiếc, ký chủ đã thất bại trong nhiệm vụ này và sẽ nhận được hình phạt trong mười phút nữa.”
Lúc tới giai đoạn ghi hình bài hát chủ đề, thì Hệ thống cũng bắt đầu đếm ngược hình phạt.
Cuối cùng, khi tiếng đếm số một vang lên cùng với khúc dạo đầu của bài hát chủ đề, Đồng Quyện đã cố gắng chống chọi để không phun ra máu từ cổ họng khi đang quay phim.
Sau khi nốt cuối cùng của bài hát chủ đề kết thúc, Đồng Quyện không thể gắng gượng được nữa. Giá trị mạng sống của anh đột ngột giảm xuống còn 79%, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên, cổ họng đầy máu có mùi gỉ sắt, đôi chân như thể chỉ cần mềm nhũn một cái là sẽ ngã sõng soài ra đất vậy.
Bùi Tư Nhiên đứng cách Đồng Quyện vài bước bèn đỡ lấy anh, thân thể của người trong vòng tay cậu nóng rực, đôi môi không còn chút sắc máu nào nhưng khóe miệng thậm chí còn rỉ ra một ít vết máu.
Bùi Tư Nhiên nhất thời hoảng hốt: “Đồng Quyện?”
Nghe thấy giọng nói của cậu, ý thức của anh cũng tỉnh táo lại trong chốc lát, Đồng Quyện nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bùi Tư Nhiên, còn cố gắng an ủi cậu: “Không sao đâu mà…”
Kết quả là khi anh vừa mở lời, lại nôn ra một ngụm máu.
Hốc mắt Bùi Tư Nhiên đều đỏ lên, cậu hét lớn: “Đồng Quyện?!”
Chỉ có điều là Đồng Quyện đã hoàn toàn không còn nghe thấy gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT