*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quán ăn hẹn trước là một tiệm lẩu, Triều Dương và Liêu Tinh Thần vào phòng bao vừa đúng lúc thức ăn được mang lên.

Lúc buổi tiệc liên hoan gia đình kết thúc thì vẫn còn sớm, phụ huynh hai nhà hẹn nhau cùng ra bờ sông đi dạo tiêu cơm, Triều Dương chạy về nhà tắm rửa, dùng năm phút sấy khô tóc, thay quần áo mất thêm mười phút nữa.

Nhưng ngay một giây sau đó cậu đã biết ý nghĩa của lời nói này.

Nhìn thấy tinh thần con trai không tốt lắm, Dương Hân Lan lo lắng hỏi: “Sao mặt lại đỏ bừng thế này? Bị cảm nắng hay phát sốt rồi?”

Ông giời ơi, ngài không sợ nhưng tớ sợ mà!

Từ đầu đến giờ Liêu Tinh Thần cứ như người ngoài cuộc, lúc này mới ngẩng đầu khỏi chén, anh đè thấp giọng dựa gần tới: “Ừm?”

Triều Dương ngồi xuống ghế xong thì rót cho mình một cốc coca cola, khí ga lạnh buốt từ yết hầu chảy vào dạ dày ép trái tim đang nhảy loạn xạ như nai con kia xuống.

Triều Dương làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói rằng đồ ăn vặt cất trong tủ đều bị mình dọn hết sạch, cậu khoa trưng đổi đề tài khi bước vào cửa: “Chúng ta xem phim gì á?”

“Trời nóng quá ạ.” Cậu thuận miệng bịa đại.

Tác giả có lời muốn nói: 

“Đây là lời thoại kịch bản.”

Vừa nãy ở trong hẻm nhỏ, Liêu Tinh Thần dùng âm thanh trầm thấp lại dịu dàng hẹn cậu đêm nay cùng nhau xem phim, địa điểm lại là phòng ngủ của đối phương.

Triều Dương đưa miệng sát gần lại, vô cùng tự nhiên kề tai nói nhỏ cùng anh: “Không biết cậu lại thích ăn sô cô la như vậy, nhà tớ vẫn còn mấy hộp nè, đêm nay tớ mang cho cậu.”

Ở riêng trong phòng cùng một soái ca suốt mấy tiếng đồng hồ, khung cảnh đó chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phát điên lên rồi.

Anh vừa dứt lời thì bàn tay đang đặt dưới bàn bỗng nhiên bị người ta nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp mềm mại, là Triều Dương.

Trần Hoa thầm mắng trong lòng một tiếng oan gia, xấu hổ mở miệng: “Hình như là… ăn?”

Cậu chẳng dám nhìn thẳng vào Liêu Tinh Thần, chỉ lo cúi đầu ăn uống như thường, thịt thà có mùi vị thế nào cũng chả hay nữa. Đầy trong đầu chỉ còn sót lại suy nghĩ đêm này nên mặc quần áo như thế nào đây?

Triều Dương lên án: Tớ đã nghĩ là cậu thèm cơ thể tớ! Không ngờ cậu lại thèm đầu óc của tớ!!

“Ai nha.”

Nên mặc đồ bình thường hay trang trọng chút nhỉ?

Một đầu khác trên bàn ăn, hai vị baba đã qua ba lần rượu, sau khi uống say thì hình tượng ôn hòa lễ độ thường ngày của Liêu Chí Hàng hoàn toàn bay sạch, ông đột nhiên rút điện thoại ra ném đến trước mặt con trai mình, giọng điệu không tốt.

Tóc mái thả hết xuống hay hất sang một bên thì được ta?

Nhưng nếu có lần sau thì anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.

Liêu Tinh Thần chẳng coi vết thương nhỏ trên người mình ra gì, anh hừ lạnh một tiếng, phách lối mở miệng: “Đánh nhau thì đánh nhau, tôi chẳng sợ hắn.”

Có nên xịt nước hoa hay không đây? Nếu xịt thì có phải giống như đang cố tình làm ra vẻ quá không?

Trời ơi, sao tự nhiên vô duyên vô cớ Liêu Tinh Thần lại mời cậu đi xem phim vậy chớ? Cái chuyện chi này không phải chỉ nên làm bởi hai người đang yêu nhau thôi hay sao?

Tanfania



Không nên trách Triều Dương nghĩ nhiều quá, cậu chưa từng đi xem phim cùng với ai cả, ở kiếp trước từng hẹn Tô Tần đi mấy lần đều bị từ chối thẳng thừng chẳng chút lưu tình nào.

“Cậu ta không đi thì con đi.”

Điểm khác biệt duy nhất chính là, trên lầu là ổ chó, dưới lầu là nhà mẫu.

Coi như đêm nay là lần đầu tiên…

Liêu Tinh Thần như một ác ma xuất thế: “Lời thoại của phim, cậu vừa xem vừa dịch thử, học tiếng Anh bằng cách này hiệu suất rất cao.”

Triều Dương lên án: Tớ đã nghĩ là cậu thèm cơ thể tớ! Không ngờ cậu lại thèm đầu óc của tớ!!

Lần đầu tiên đó.

Triều Dương càng nghĩ càng thấy nóng, lại rót vào bụng một cốc coca to đùng nữa, cảm thấy đã sắp no luôn rồi.

Trên màn chiếu hiện ra tiêu đề bộ phim, chỉ có tiếng Anh không phụ đề. Liêu Tinh Thần xoay người lấy từ trên bàn học xuống một xấp giấy và bút, đưa đến trước mặt cậu.

Vết thương trên mặt trên tay vẫn còn đây làm sao có thể cho qua dễ dàng như vậy được, mà anh cũng không muốn tên họ Tô đó tiếp tục ở lại Thế Ninh, nhìn là thấy phiền.

Một đầu khác trên bàn ăn, hai vị baba đã qua ba lần rượu, sau khi uống say thì hình tượng ôn hòa lễ độ thường ngày của Liêu Chí Hàng hoàn toàn bay sạch, ông đột nhiên rút điện thoại ra ném đến trước mặt con trai mình, giọng điệu không tốt.

Thật ra cả hai bộ cậu đều không muốn xem nhưng Triều Dương vẫn trái lương tâm đáp: “Đều được, cậu xem bộ nào thì tớ xem bộ đó.”

Cậu dùng giọng nói mềm mại dụ dỗ nói: “Cậu cũng có chỗ lợi hại hơn so với cậu ta mà, cậu thông minh hơn cậu ta nha!”

“Nhìn con làm ra chuyện tốt gì đi!”

Tác giả có lời muốn nói

Ở trường học khác gây chuyện còn chưa nói, quay về dưới mí mắt nhà mình rồi còn có thể gây ra vụ việc lớn như thế, thật là làm cho người ta giận mà không có chỗ phát tiết.

Ga giường màu trắng được trải thẳng băng đến một cái nếp gấp cũng chả có, Triều Dương mất tự nhiên ngắm nghía vài giây, cuối cùng lựa chọn ngồi dưới đất.

Trong ấn tượng của Triều Dương đây là lần đầu tiên Viện trưởng Liêu bày ra sắc mặt thúi hoắc thế này.

Liêu Tinh Thần thuận miệng lôi ra vài tội danh của Tô Tần vi phạm nội quy trường, lạnh lùng nói: “Cho cậu ta nghỉ học đi.”

“Trời nóng quá ạ.” Cậu thuận miệng bịa đại.

Cậu tò mò ghé mắt sáng liếc trộm chiếc điện thoại bị ném tới, bên trên đang mở một đoạn video được camera giám sát quay lại, khung cảnh chính là phòng học lớp 7 mà cậu không nào quen thuộc hơn.

Đây là nỗi oan uổng to lớn nha!

Trong lòng Triều Dương lộp bộp, vượt qua Liêu Tinh Thần cầm điện thoại kéo đến, xem kỹ từng khung cảnh — trong video Tô Tần nhả khói về phía Liêu Tinh Thần, ngang ngược càn rỡ không chịu được mà Liêu Tinh Thần chỉ cúi thấp đầu, luôn giữ im lặng đứng một bên.

Liêu Tinh Thần im lặng ăn cơm cũng không có lời gì muốn giải thích, anh vốn dĩ chẳng phải người dễ nói chuyện, không có lý nào kẻ khiêu khích mình đã mò đến trước mặt mà anh còn nén giận.

Đoạn video này kèm theo phần lý do kia nữa, Triều Dương hoàn toàn nói không nên lời, lòng trực tiếp mềm nhũn thành một mớ bông nhẹ nhàng căng chặt nơi lồng ngực.

Ở riêng trong phòng cùng một soái ca suốt mấy tiếng đồng hồ, khung cảnh đó chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phát điên lên rồi.

Hệt như một đứa nhóc đáng thương bị tên lưu manh bắt nạt mà không có cách nào đánh trả.

Xem phim mà, phần ăn uống là nhất định không thể nào thiếu được.

Liêu Tinh Thần ngồi sát bên cạnh cũng thấy rõ.

Trước khi xuống lầu Triều Dương đã chuẩn bị xong tâm lý rồi, cái tên Liêu Tinh Thần hệt như một lão cán bộ này, lúc chọn phim khẳng định cũng là loại phim mang màu sắc nghệ thuật, kịch bản dài dòng lại tẻ nhạt, vì phòng ngừa bản thân coi được một nửa đã ngủ mất nên cậu mới cầm theo nhiều đồ ăn như vậy.

Nhưng mà cái anh nhìn thấy lại trái ngược hoàn toàn với Triều Dương, trong video tên đại ca trừng yếu như gà đó bày trò làm khó dễ mà bản thân không chút sợ hãi, còn có thể ung dung thong thả quét dọn bụi bẩn, cuối cùng bóng lưng lúc rời khỏi phòng học viết thật to hai từ phách lối.

Tanfania: bạn nào cần cải thiện tiếng Anh có thể tham khảo cách học này nha =))))

“…”

Dáng vẻ đó rõ ràng là chuẩn bị đi đánh nhau mà, cũng khó trách vì sao Liêu Chí Hàng lại tức giận như vậy.

Triều Dương cũng ngây người: Ăn? Tô Tần lấy đồ ăn gì của Liêu Tinh Thần?

Liêu Tinh Thần im lặng ăn cơm cũng không có lời gì muốn giải thích, anh vốn dĩ chẳng phải người dễ nói chuyện, không có lý nào kẻ khiêu khích mình đã mò đến trước mặt mà anh còn nén giận.

Liêu Tinh Thần khó mà tin được, anh nhíu mày nói: “Cậu cảm thấy tôi đánh không lại tên hàng đó? Cậu ta mà lợi hại thế thì sao chỉ đánh tôi có một quyền?”

Cậu nhỏ giọng nhắc nhở: “Tô Tần luyện qua tán thủ chuyên nghiệp, rất lợi hại đó.”

Không khí trong phòng bao tức thì trở nên ngột ngạt, nhà người ta dạy dỗ con trai, Dương Hân Lan và Triều Hải không tiện xen vào, hai người đành ngồi một bên giả làm người trong suốt.

: bạn nào cần cải thiện tiếng Anh có thể tham khảo cách học này nha

Triều Dương lên án: Tớ đã nghĩ là cậu thèm cơ thể tớ! Không ngờ cậu lại thèm đầu óc của tớ!!

Mà Trần Hoa lại bị kẹp giữa con trai và chồng lâm vào tình thế khó xử, cuối cùng không thể không ra mặt hòa giải: “Chuyện này cũng không thể trách mỗi Tinh Tinh được mà, là cậu học sinh kia lấy đồ của con trước lại còn làm bẩn bàn học của thằng nhóc cho nên mới đánh nhau.”

Liêu Tinh Thần ngồi sát bên cạnh cũng thấy rõ.

So với việc làm bẩn bàn học, Liêu Chí Hàng càng không thể nào chấp nhận nổi lý do thứ nhất được, làm viện trưởng của bệnh viện tư nhân lớn nhất khu Thạch Giang, Liêu gia bọn họ muốn cái gì mà không có hả?

Vừa nãy ở trong hẻm nhỏ, Liêu Tinh Thần dùng âm thanh trầm thấp lại dịu dàng hẹn cậu đêm nay cùng nhau xem phim, địa điểm lại là phòng ngủ của đối phương.

“Lấy mất vật quan trọng gì của con mà khiến con cùng người ta đánh nhau hả?”

Tô Tần là một tên nhỏ nhen, Triều Dương sợ tên đó bị ép đến mức nóng nảy sẽ cùng Liêu Tinh Thần đánh đến ngươi chết ta sống, bàn tay khác của cậu cũng nắm chặt lấy Liêu Tinh Thần, khẩn cầu: “Lui một bước đều tốt cho mọi người cả.”

Nhìn thấy tinh thần con trai không tốt lắm, Dương Hân Lan lo lắng hỏi: “Sao mặt lại đỏ bừng thế này? Bị cảm nắng hay phát sốt rồi?”

Trần Hoa thầm mắng trong lòng một tiếng oan gia, xấu hổ mở miệng: “Hình như là… ăn?”

Cậu mang dép lê, trong ngực ôm theo một túi đồ ăn vặt to xuống lầu, bên trong bao gồm ba hộp bánh sô cô la, hai túi khoai tây Lay’s, một bịch hạt dưa ChaCha, một hộp bánh xốp vị dứa và hai chai hồng trà lạnh.(1)

Triều Dương ngồi xuống ghế xong thì rót cho mình một cốc coca cola, khí ga lạnh buốt từ yết hầu chảy vào dạ dày ép trái tim đang nhảy loạn xạ như nai con kia xuống.

Mắt Liêu Chí Hàng lộ vẻ kinh ngạc: “Ăn???”

Liêu Tinh Thần quay đầu, nhìn thấy người này dùng ánh gần như là khẩn cầu nhìn chằm chằm vào mình, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy nói: “Có thể… đừng truy cứu nữa được không?”

Đường đường là con trai của viện trưởng Liêu ông lại bởi vì ăn mà đánh nhau với người khác, nói ra ngoài thì ông còn mặt mũi nào nữa???

Coi như đêm nay là lần đầu tiên…

Quán ăn hẹn trước là một tiệm lẩu, Triều Dương và Liêu Tinh Thần vào phòng bao vừa đúng lúc thức ăn được mang lên.

Triều Dương cũng ngây người: Ăn? Tô Tần lấy đồ ăn gì của Liêu Tinh Thần?

Cậu cúi đầu cẩn thận xem lại đoạn video đó thêm lần nữa, đúng là Tô Tần có lấy một thứ ở trên bàn Liêu Tinh Thần xé ra ăn hết.

Triều Dương lên án: Tớ đã nghĩ là cậu thèm cơ thể tớ! Không ngờ cậu lại thèm đầu óc của tớ!!

“……”

Bao bì màu đỏ, là sôcôla cậu tặng mà.

Nên mặc đồ bình thường hay trang trọng chút nhỉ?

Đây cũng quá là con mẹ nó… trước đây cậu cứ nghĩ là do Tô Tần chủ động gây sự, không ngờ tới ở giữa còn có một đoạn sự việc trái ngược này nữa.

Tên ngốc này sao có thể không phát hiện ra cái bug bự chảng này chứ hả?

Đoạn video này kèm theo phần lý do kia nữa, Triều Dương hoàn toàn nói không nên lời, lòng trực tiếp mềm nhũn thành một mớ bông nhẹ nhàng căng chặt nơi lồng ngực.

Có nên xịt nước hoa hay không đây? Nếu xịt thì có phải giống như đang cố tình làm ra vẻ quá không?

“Nhìn con làm ra chuyện tốt gì đi!”

Mắt Liêu Chí Hàng lộ vẻ kinh ngạc: “Ăn???”

Dưới gầm bản cậu lén lút đụng đụng vào chân Liêu Tinh Thần, trên mặt là biểu cảm “có lời muốn nói”.

Mà Trần Hoa lại bị kẹp giữa con trai và chồng lâm vào tình thế khó xử, cuối cùng không thể không ra mặt hòa giải: “Chuyện này cũng không thể trách mỗi Tinh Tinh được mà, là cậu học sinh kia lấy đồ của con trước lại còn làm bẩn bàn học của thằng nhóc cho nên mới đánh nhau.”

Từ đầu đến giờ Liêu Tinh Thần cứ như người ngoài cuộc, lúc này mới ngẩng đầu khỏi chén, anh đè thấp giọng dựa gần tới: “Ừm?”

Triều Dương đưa miệng sát gần lại, vô cùng tự nhiên kề tai nói nhỏ cùng anh: “Không biết cậu lại thích ăn sô cô la như vậy, nhà tớ vẫn còn mấy hộp nè, đêm nay tớ mang cho cậu.”

Vẻ mặt Liêu Tinh Thần cứng ngắc, anh thật sự muốn bổ đầu người này ra xem bên trong rốt cuộc cấu tạo bằng cái gì, có thể nhìn nhận mọi việc kiểu ấy, cuối cùng lại đúc kết ra cái kết luận anh thích ăn sô cô la.

Anh tìm trong nồi một viên não heo rồi ném vào trong bát cho Triều Dương, muốn ngăn chặn cái miệng của tên ngốc này: “Ăn nhiều vào, bồi bổ.”

Trời ơi, sao tự nhiên vô duyên vô cớ Liêu Tinh Thần lại mời cậu đi xem phim vậy chớ? Cái chuyện chi này không phải chỉ nên làm bởi hai người đang yêu nhau thôi hay sao?

Triều Dương uống nước ngọt nãy giờ đã sớm no căng, nhưng vẫn cầm lấy đũa ngượng ngùng nói tiếng “cám ơn”, cậu cảm thấy Liêu Tinh Thần đây là đang quan tâm mình!

Liêu Chí Hàng lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ to lớn, ông lựa chọn tự động xóa bộ nhớ, mạnh mẽ kéo cuộc trò chuyện về hai phút trước đó: “Hừm, đánh nhau bởi vì bàn học bị làm bẩn, nói gì thì cũng là chúng ta sai trước, chuyện này cứ vậy mà bỏ qua đi, haha.”

Liêu Tinh Thần xếp gọn đũa, khẽ nâng cằm nhìn vào ba anh, thái độ đứng đắn nói: “Không thể.”

Vết thương trên mặt trên tay vẫn còn đây làm sao có thể cho qua dễ dàng như vậy được, mà anh cũng không muốn tên họ Tô đó tiếp tục ở lại Thế Ninh, nhìn là thấy phiền.

Liêu Tinh Thần thuận miệng lôi ra vài tội danh của Tô Tần vi phạm nội quy trường, lạnh lùng nói: “Cho cậu ta nghỉ học đi.”

Liêu Chí Hàng lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ to lớn, ông lựa chọn tự động xóa bộ nhớ, mạnh mẽ kéo cuộc trò chuyện về hai phút trước đó: “Hừm, đánh nhau bởi vì bàn học bị làm bẩn, nói gì thì cũng là chúng ta sai trước, chuyện này cứ vậy mà bỏ qua đi, haha.”

Liêu Tinh Thần đẩy cậu vào trong phòng, mở máy chiếu ra, hạ rèm xuống.

“Cậu ta không đi thì con đi.”

Triều Dương mới đến đây lần đầu tiên, căn phòng này có cấu tạo giống hệt phòng cậu ở tầng trên, bên trái là giá sách và bàn học, bên phải là giường với tủ quần áo, ở giữa có một cái cửa sổ, ngoài cửa sổ là hàng cây long não tươi tốt và cao ngất.

Anh vừa dứt lời thì bàn tay đang đặt dưới bàn bỗng nhiên bị người ta nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp mềm mại, là Triều Dương.

Đường đường là con trai của viện trưởng Liêu ông lại bởi vì ăn mà đánh nhau với người khác, nói ra ngoài thì ông còn mặt mũi nào nữa???

Tay Triều Dương vẫn còn đặt trên tay Liêu Tinh Thần, ngón trỏ thon dài vô thức vẽ vòng tròn lên bàn tay của đối phương, trong lòng nghĩ thầm đây là logic gì của học sinh giỏi vậy, luôn có thể tìm ra một góc độ giả dối nào đó để ganh đua so sánh cùng người ta.

Liêu Tinh Thần quay đầu, nhìn thấy người này dùng ánh gần như là khẩn cầu nhìn chằm chằm vào mình, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy nói: “Có thể… đừng truy cứu nữa được không?”

Liêu Tinh Thần đầu hàng: “…”

Tô Tần là một tên nhỏ nhen, Triều Dương sợ tên đó bị ép đến mức nóng nảy sẽ cùng Liêu Tinh Thần đánh đến ngươi chết ta sống, bàn tay khác của cậu cũng nắm chặt lấy Liêu Tinh Thần, khẩn cầu: “Lui một bước đều tốt cho mọi người cả.”

“…”

Không khí trong phòng bao tức thì trở nên ngột ngạt, nhà người ta dạy dỗ con trai, Dương Hân Lan và Triều Hải không tiện xen vào, hai người đành ngồi một bên giả làm người trong suốt.

Liêu Tinh Thần dùng đầu lưỡi chống răng hàm, không biết nên giận hay nên cười, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào mu bàn tay của Triều Dương, buồn bực nặn ra một câu: “Cậu cứ che chở cho tên họ Tô đó mãi như vậy?”

Trong lòng Triều Dương lộp bộp, vượt qua Liêu Tinh Thần cầm điện thoại kéo đến, xem kỹ từng khung cảnh — trong video Tô Tần nhả khói về phía Liêu Tinh Thần, ngang ngược càn rỡ không chịu được mà Liêu Tinh Thần chỉ cúi thấp đầu, luôn giữ im lặng đứng một bên.

Đây là nỗi oan uổng to lớn nha!

Triều Dương vội vàng giải thích: “Tớ không có che chở cho cậu ta mà, tớ… tớ là lo lắng cậu với cậu ta lại đánh nhau rồi bị thương nữa thì biết phải làm sao đây?”

Liêu Tinh Thần chẳng coi vết thương nhỏ trên người mình ra gì, anh hừ lạnh một tiếng, phách lối mở miệng: “Đánh nhau thì đánh nhau, tôi chẳng sợ hắn.”

Liêu Tinh Thần nhấn vào điện thoại để truyền hình ảnh đến máy chiếu, nói: “Vậy xem ‘Nghệ sĩ dương cầm trên biển’ đi, bộ này tương đối đơn giản hơn đối với cậu.”

Ông giời ơi, ngài không sợ nhưng tớ sợ mà!

Triều Dương cảm thấy Liêu Tinh Thần người này quả thực có hơi giống một con hổ, không tự biết bản thân có bao nhiêu sức lực, bị đánh một lần còn không chịu ghi nhớ.

Liêu Tinh Thần lôi từ trong góc ra một cái bàn thấp, ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng nói trầm thấp rơi xuống: “‘Nghệ sĩ dương cầm trên biển’ và ‘Forrest Gump’, cậu muốn xem phim nào?”

Cậu nhỏ giọng nhắc nhở: “Tô Tần luyện qua tán thủ chuyên nghiệp, rất lợi hại đó.”

Hai mắt Triều Dương bỗng tối sầm, mẹ cha nhà nó cậu muốn về nhà.

Liêu Tinh Thần dùng đầu lưỡi chống răng hàm, không biết nên giận hay nên cười, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào mu bàn tay của Triều Dương, buồn bực nặn ra một câu: “Cậu cứ che chở cho tên họ Tô đó mãi như vậy?”

Liêu Tinh Thần khó mà tin được, anh nhíu mày nói: “Cậu cảm thấy tôi đánh không lại tên hàng đó? Cậu ta mà lợi hại thế thì sao chỉ đánh tôi có một quyền?”

Tên ngốc này sao có thể không phát hiện ra cái bug bự chảng này chứ hả?

“Ai nha.”

Tay Triều Dương vẫn còn đặt trên tay Liêu Tinh Thần, ngón trỏ thon dài vô thức vẽ vòng tròn lên bàn tay của đối phương, trong lòng nghĩ thầm đây là logic gì của học sinh giỏi vậy, luôn có thể tìm ra một góc độ giả dối nào đó để ganh đua so sánh cùng người ta.

Trong lòng Triều Dương xuất hiện dự cảm không lành: “Lời thoại gì cơ?”

Cậu dùng giọng nói mềm mại dụ dỗ nói: “Cậu cũng có chỗ lợi hại hơn so với cậu ta mà, cậu thông minh hơn cậu ta nha!”

Câu khen ngợi này nghe thôi đã thấy qua loa lấy lệ rồi, chẳng có chút thật tâm thật lòng nào hết. Nhưng Liêu Tinh Thần bị đầu ngón tay của cậu gãi cho chẳng còn chút xíu giận dỗi nào nữa cả, cũng không còn tâm trí đâu mà tiếp tục truy cứu nữa.

Liêu Tinh Thần đầu hàng: “…”

Được thôi, bỏ qua thì bỏ qua vậy.

Dưới gầm bản cậu lén lút đụng đụng vào chân Liêu Tinh Thần, trên mặt là biểu cảm “có lời muốn nói”.

Câu khen ngợi này nghe thôi đã thấy qua loa lấy lệ rồi, chẳng có chút thật tâm thật lòng nào hết. Nhưng Liêu Tinh Thần bị đầu ngón tay của cậu gãi cho chẳng còn chút xíu giận dỗi nào nữa cả, cũng không còn tâm trí đâu mà tiếp tục truy cứu nữa.

“Gặp từ nào không hiểu thì hỏi tôi.”

Cậu cúi đầu cẩn thận xem lại đoạn video đó thêm lần nữa, đúng là Tô Tần có lấy một thứ ở trên bàn Liêu Tinh Thần xé ra ăn hết.

Vẻ mặt Liêu Tinh Thần cứng ngắc, anh thật sự muốn bổ đầu người này ra xem bên trong rốt cuộc cấu tạo bằng cái gì, có thể nhìn nhận mọi việc kiểu ấy, cuối cùng lại đúc kết ra cái kết luận anh thích ăn sô cô la.

Được thôi, bỏ qua thì bỏ qua vậy.

Nhưng nếu có lần sau thì anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.

Lúc buổi tiệc liên hoan gia đình kết thúc thì vẫn còn sớm, phụ huynh hai nhà hẹn nhau cùng ra bờ sông đi dạo tiêu cơm, Triều Dương chạy về nhà tắm rửa, dùng năm phút sấy khô tóc, thay quần áo mất thêm mười phút nữa.

Khi Liêu Tinh Thần ra mở cửa không khỏi sững sờ: “Cậu mới từ siêu thị về?”

Anh tìm trong nồi một viên não heo rồi ném vào trong bát cho Triều Dương, muốn ngăn chặn cái miệng của tên ngốc này: “Ăn nhiều vào, bồi bổ.”

Giày vò cả buổi rốt cuộc vẫn chọn kiểu dáng khi ở nhà, tóc xõa cùng áo T-shirt trắng.

Triều Dương nghe thấy có gì đó sai sai, xem phim mà còn chia ra đơn giản với không đơn giản à? Chẳng lẽ là thể loại suy luận hồi hộp?

Cậu mang dép lê, trong ngực ôm theo một túi đồ ăn vặt to xuống lầu, bên trong bao gồm ba hộp bánh sô cô la, hai túi khoai tây Lay’s, một bịch hạt dưa ChaCha, một hộp bánh xốp vị dứa và hai chai hồng trà lạnh.(1)

Giày vò cả buổi rốt cuộc vẫn chọn kiểu dáng khi ở nhà, tóc xõa cùng áo T-shirt trắng.

(1)

Bánh dứa

Bánh sô cô la

Hồng trà

Khoai tây chiên Lays

Tanfania: bạn nào cần cải thiện tiếng Anh có thể tham khảo cách học này nha =))))

Xem phim mà, phần ăn uống là nhất định không thể nào thiếu được.

Khi Liêu Tinh Thần ra mở cửa không khỏi sững sờ: “Cậu mới từ siêu thị về?”

“Lấy mất vật quan trọng gì của con mà khiến con cùng người ta đánh nhau hả?”

Triều Dương làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói rằng đồ ăn vặt cất trong tủ đều bị mình dọn hết sạch, cậu khoa trưng đổi đề tài khi bước vào cửa: “Chúng ta xem phim gì á?”

Trước khi xuống lầu Triều Dương đã chuẩn bị xong tâm lý rồi, cái tên Liêu Tinh Thần hệt như một lão cán bộ này, lúc chọn phim khẳng định cũng là loại phim mang màu sắc nghệ thuật, kịch bản dài dòng lại tẻ nhạt, vì phòng ngừa bản thân coi được một nửa đã ngủ mất nên cậu mới cầm theo nhiều đồ ăn như vậy.

Cậu chẳng dám nhìn thẳng vào Liêu Tinh Thần, chỉ lo cúi đầu ăn uống như thường, thịt thà có mùi vị thế nào cũng chả hay nữa. Đầy trong đầu chỉ còn sót lại suy nghĩ đêm này nên mặc quần áo như thế nào đây?

Liêu Tinh Thần đẩy cậu vào trong phòng, mở máy chiếu ra, hạ rèm xuống.

Triều Dương mới đến đây lần đầu tiên, căn phòng này có cấu tạo giống hệt phòng cậu ở tầng trên, bên trái là giá sách và bàn học, bên phải là giường với tủ quần áo, ở giữa có một cái cửa sổ, ngoài cửa sổ là hàng cây long não tươi tốt và cao ngất.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, trên lầu là ổ chó, dưới lầu là nhà mẫu.

Triều Dương cảm thấy Liêu Tinh Thần người này quả thực có hơi giống một con hổ, không tự biết bản thân có bao nhiêu sức lực, bị đánh một lần còn không chịu ghi nhớ.

Ga giường màu trắng được trải thẳng băng đến một cái nếp gấp cũng chả có, Triều Dương mất tự nhiên ngắm nghía vài giây, cuối cùng lựa chọn ngồi dưới đất.

Triều Dương vội vàng giải thích: “Tớ không có che chở cho cậu ta mà, tớ… tớ là lo lắng cậu với cậu ta lại đánh nhau rồi bị thương nữa thì biết phải làm sao đây?”

Liêu Tinh Thần lôi từ trong góc ra một cái bàn thấp, ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng nói trầm thấp rơi xuống: “‘Nghệ sĩ dương cầm trên biển’ và ‘Forrest Gump’, cậu muốn xem phim nào?”

(*)

d61013c1-53d5-45c8-b57e-770d8be441c3_rw_1920

hLP7yaSWkrimeIB7D22FjMdWitx

Thật ra cả hai bộ cậu đều không muốn xem nhưng Triều Dương vẫn trái lương tâm đáp: “Đều được, cậu xem bộ nào thì tớ xem bộ đó.”

“Ừm.”

Tác giả có lời muốn nói: 

“Ừm.”

Liêu Tinh Thần nhấn vào điện thoại để truyền hình ảnh đến máy chiếu, nói: “Vậy xem ‘Nghệ sĩ dương cầm trên biển’ đi, bộ này tương đối đơn giản hơn đối với cậu.”

Không nên trách Triều Dương nghĩ nhiều quá, cậu chưa từng đi xem phim cùng với ai cả, ở kiếp trước từng hẹn Tô Tần đi mấy lần đều bị từ chối thẳng thừng chẳng chút lưu tình nào.

Triều Dương nghe thấy có gì đó sai sai, xem phim mà còn chia ra đơn giản với không đơn giản à? Chẳng lẽ là thể loại suy luận hồi hộp?

Nhưng ngay một giây sau đó cậu đã biết ý nghĩa của lời nói này.

Trên màn chiếu hiện ra tiêu đề bộ phim, chỉ có tiếng Anh không phụ đề. Liêu Tinh Thần xoay người lấy từ trên bàn học xuống một xấp giấy và bút, đưa đến trước mặt cậu.

“Đây là lời thoại kịch bản.”

So với việc làm bẩn bàn học, Liêu Chí Hàng càng không thể nào chấp nhận nổi lý do thứ nhất được, làm viện trưởng của bệnh viện tư nhân lớn nhất khu Thạch Giang, Liêu gia bọn họ muốn cái gì mà không có hả?

Trong lòng Triều Dương xuất hiện dự cảm không lành: “Lời thoại gì cơ?”

Ở trường học khác gây chuyện còn chưa nói, quay về dưới mí mắt nhà mình rồi còn có thể gây ra vụ việc lớn như thế, thật là làm cho người ta giận mà không có chỗ phát tiết.

Liêu Tinh Thần như một ác ma xuất thế: “Lời thoại của phim, cậu vừa xem vừa dịch thử, học tiếng Anh bằng cách này hiệu suất rất cao.”

Trong ấn tượng của Triều Dương đây là lần đầu tiên Viện trưởng Liêu bày ra sắc mặt thúi hoắc thế này.

“Gặp từ nào không hiểu thì hỏi tôi.”

“……”

Hai mắt Triều Dương bỗng tối sầm, mẹ cha nhà nó cậu muốn về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play