Buổi chiều, lúc Ngô Thế Huân kéo tay Lộc Hàm ngồi xuống sô pha trong phòng khách thì vừa hay Ngô Hựu Kỳ cũng đến.

Vẫn là dáng vẻ của chị gái nhà bên, nhìn vào trông có vẻ rất thân thiện, vừa vào cửa đã nhìn thấy Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, trên khuôn mặt liền nở ra nụ cười tươi rói.

“Chị, chị đến rồi!”

“Ừ, Lộc Hàm, xin chào!” Nói xong, thân thiện xoè một tay ra.

Lộc Hàm từ lúc chị ấy từ cửa bước vào đã hơi ngây người. Chưa từng gặp qua một người phụ nữ như thế bao giờ, tuy không tính là quốc sắc thiên hương, nhưng nhan sắc cũng không phải tầm thường, chị ấy rất đẹp, nhưng trong vẻ đẹp ấy lại ẩn hiện sự trưởng thành, như là chị lớn vậy cảm giác chị ấy có thể chăm sóc rất tốt cho người khác.

Nhìn chị ấy xoè tay ra, Lộc Hàm cũng vội vàng giơ tay lên, xoè tay ra thì phải bắt tay, nhưng chưa kịp đưa tay đi xa đã bị Ngô Thế Huân kéo về.

“Em ấy tay còn đau, không thể bắt tay được.”

“Ồ ồ chị thật ngốc, sao lại bỏ qua cái này chứ! Lộc Hàm đừng khách sáo nhé!”

Ngô Hựu Kỳ thu tay về, trước đấy còn xoa đầu Lộc Hàm, trên mặt cậu liền nhuộm một màu phấn hồng.

Ngô Thế Huân ôm lấy eo Lộc Hàm ngồi trên sô pha, ngồi bên cạnh là Ngô Hựu Kỳ. Lộc Hàm rất không quen, không quen ở trước mặt người khác bị tuỳ tiện sờ mó. Lộc Hàm không yên phận động đậy một hai cái, Ngô Thế Huân thì không có phản ứng gì, nhưng động tác nhỏ của Lộc Hàm lại lọt vào mắt Ngô Hựu Kỳ, chị ấy liền trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, sau đó Lộc Hàm được buông ra chỉ phải ngồi dựa ở cạnh bên.

Lúc hai người nói chuyện Lộc Hàm nghe không hiểu những kiến thức về kinh doanh, chỉ là trong lời nói Lộc Hàm hiểu được, công ty của Ngô Thế Huân gặp phải chút chuyện phiền phức, nhưng Ngô Thế Huân lại rất lâu không đến công ty, dạo gần đây đều là Ngô Hựu Kỳ đang giúp đỡ quản lý.

Anh ta vì chăn sóc cậu mới ở nhà sao?…

Trong mắt Ngô Thế Huân, được nhìn thấy Lộc Hàm ở ngay bên cạnh thật thoải mái, Ngô Hựu Kỳ cũng vậy nhìn thấy em trai mình cùng với đối tượng mà cậu ấy vừa ý cùng quan tâm ở bên nhau, cũng cảm thấy rất vui, chỉ có Lộc Hàm là thấy nhàm chán đến phát điên.

“Thế Huân, em đi đặt bàn ở nhà hàng của công ty đi, chúng ta dẫn Lộc Hàm đi dạo một chút.”

Ngô Thế Huân đang muốn phản đối, rõ ràng là của công ty còn cần đặt bàn sao?! Chị gái đây là trúng gió phương nào, sau đó khi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt phức tạp của Ngô Hựu Kỳ lại từ từ nở nụ cười.

“Được rồi, chị, điện thoại của em trong phòng, để em đi lấy, chị cứ nói chuyện với Lộc Hàm.”

“Đi đi!”

Sau khi Ngô Thế Huân đi, Lộc Hàm lại càng cảm thấy không yên, dù sao Ngô Hựu Kỳ cũng là người lạ, hơn nữa còn là người nhà của Ngô Thế Huân, cái này…

“Lộc Hàm, chị gọi em là Lộc Lộc có được không?”

“Vâng!” Vốn dĩ là rất ghét cái tên trẻ con như thế, nhưng mà ngữ khí của chị ấy thật khiến người khác khó thể từ chối.

“Lộc Lộc, em có thể gọi chị là chị Hựu Kỳ cũng được, chị có mấy câu muốn hỏi em.”

“…Vâng…”

“Em cảm thấy, Thế Huân nhà chúng ta là người thế nào?”

Câu hỏi vừa được đưa ra Lộc Hàm liền ngây ngốc, tuy là đã đoán được chị ấy sẽ hỏi chuyện liên quan đến cậu và Ngô Thế Huân. Nhưng cũng không ngờ lại trực tiếp thế này…

Đợi một lúc lâu, Lộc Hàm vẫn cứ vân vê góc áo, cúi đầu mà không nói gì.

“Ừm…rất khó trả lời sao?”

“Không biết.”

“Được rồi, em không biết nói thế nào thì để chị nói.”

“Lộc Lộc, em biết không? Thế Huân đứa trẻ này rất thích em.” Ngô Hựu Kỳ nhìn Lộc Hàm ở bên cạnh mình, thấy đôi nắt của cậu ấy có tia sáng xẹt qua.

“Chị là lần đầu tiên nhìn thấy Thế Huân mang người khác về nhà. Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, vứt bỏ hết thảy mọi việc ở công ty toàn tâm toàn ý chăm sóc một người cùng nó không có quan hệ huyết thống nào.”

“Lúc trước cậu ấy cứ luôn lạnh lùng, ngoại trừ chị ra, bởi vì trong quá khứ cậu ấy cũng đã trải qua rất nhiều chuyện cho nên chỉ tin tưởng chị, nhưng mà từ khi chị nghe được cậu ấy nói có em, chị thấy Thế Huân đã thay đổi rồi! Sự thay đổi này, Thế Huân không cảm nhận được”

“Em có thể ở bên cạnh cậu ấy không?”

Nhìn Lộc Hàm vẫn không nói gì như cũ, bàn chân xếp chồng lên nhau, hẳn là lúc này suy nghĩ của cậu ấy nhất định đang rất loạn.

“Chị biết, em đối với sự quen biết của hai đứa có chút bóng đen, chị cũng biết hoàn cảnh của em. Lộc Lộc, em cần một người chăm sóc cho em.”

Tay Ngô Hựu Kỳ một lần nữa lại xoa đầu Lộc Hàm, cũng kéo cậu ôm vào lòng, tay vỗ nhẹ lên lưng cậu.

“Em đó cái đứa trẻ này, đừng cố tỏ ra kiên cường quá làm gì!”

Từ đầu đến cuối, Lộc Hàm một lời cũng không nói, vẫn luôn âm thầm lắng nghe. Ngẫu nhiên đôi mắt sẽ xẹt qua tia sáng khác, nhưng rất nhanh lại bị giấu đi không để ai nhìn thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play