Chương 18 bắt đầu một lần nữa
Ngay khi Lục Vân Sơ từ trong ghế lô nhà hàng đi ra, liền nhìn thấy Tần Duệ sắc mặt âm trầm đứng trong đại sảnh.
Lục Vân Sơ ở trong lòng mặc niệm một câu đen đủi, trên mặt nở nụ cười chào hỏi Tần Duệ, “Tần thiếu, thật trùng hợp! Lại gặp anh ở đây, Tần thiếu càng lớn càng soái chỉ sợ vận đảo hoa càng ngày càng vượng đi.”
Tần Duệ không để ý tới lời Lục Vân Sơ nói, tràn đầy bắt bẻ đánh giá Lục Vân Sơ từ trên xuống dưới một phen.
“Em nhìn bộ dạng hiện tại của mình trông như thế nào.” Tần Duệ tràn đầy oán giận.
Lục Vân Sơ hoạt động một chút cổ, ngơ ngác hỏi: “Tôi bây giờ có gì không tốt sao?"
“Tốt chỗ nào? Toàn bộ ăn mặc như nhà giàu mới nổi, em đừng có thô tục như vậy được không?" Tần Duệ tràn đầy khinh thường mà nhìn Lục Vân Sơ nói.
Lục Vân Sơ nhịn không được cười nhạo một tiếng, “Tôi vui mà, nhà giàu mới nổi tổng so với quỷ nghèo tốt hơn nhiều, anh nhìn quần áo tôi đi 200 triệu đấy, khi tôi đi trên đường tỷ lệ quay đầu trăm phần trăm trăm, mọi người ai cũng hâm mộ tôi."
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Em còn có mặt mũi nói, người ta đều đang chê cười em đấy, em ăn mặc như vậy cũng sợ mất mặt xấu hổ?”
“Người khác nhìn như thế nào thì liên quân gì đến tôi, thân ái của tôi thích là được. Anh ấy thích nhất tôi trang điểm châu quang bảo khí, như vậy anh ấy rất hãnh diện." Lục Vân Sơ ngọt ngào nói.
Tần Duệ ninh mày, nói: “Lục Vân Sơ em còn biết xấu hổ hay không, cả ngày cứ treo kim chủ trên miệng, sợ người khác không biết em đang bị bao dưỡng.”
Lục Vân Sơ bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng tôi là bị bao dưỡng, nhưng việc này cũng không gây trở ngại kỳ gì, kỳ thật tôi cùng với thân ái chính là lưỡng tình tương duyệt, anh ấy nhất kiến chung tình với tôi, còn đem một bộ phận lớn tài sản đều giao cho tôi, anh ấy đối với tôi tình thâm ý trọng như thế tôi đương nhiên muốn tri ân báo đáp, đem anh ấy treo ở cửa miệng, này có cái gì không đúng sao?”
Tần Duệ hắc mặt, nói: “Lưỡng tình tương duyệt, em tiêu tiền của người ta như vậy, còn nói cùng đối phương là lưỡng tình tương duyệt.”
Lục Vân Sơ lắc lắc đầu, nói: “Tần thiếu a! Anh quá hẹp hòi, tôi chẳng những thích tiền, còn thích cả người, anh ấy từ trên xuống dưới đều khiến tôi ngưỡng mộ không thôi, anh ấy cũng thích tôi vui vẻ vì tôi tiêu tiền, đây không phải là lưỡng tình tương duyệt sao?”
Tần Duệ: “……”
Lục Vân Sơ nhìn vẻ mặt gần như vặn vẹo của Tần Duệ, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, Tần Duệ sắc mặt khó coi như đang muốn một dao đem cậu băm thành mảnh nhỏ.
“Em tiêu hơn 3 tỷ, đầu tư phim của Tằng Sùng Nhạc, bút tích thật lớn!” ánh mắt sắc bén của Tần Duệ bắn thẳng vào mắt Lục Vân Sơ.
“Tôi bên này vừa mới hoàn thành xong hợp đồng, Tần thiếu nhanh như vậy đã biết tin, thật sự là tin tức linh thông a!” Lục Vân Sơ châm chọc nói.
“Em làm như vậy là vì muốn lấy lòng Lâm Trác Hàm?” Tần Duệ hỏi.
Lục Vân Sơ ôm hai tay, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Tần Duệ nói: “Tần thiếu, anh có phải quản quá nhiều rồi không? Chuyện của tôi không có liên quan gì đến anh.”
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Lục Vân Sơ, em bị người ta bao dưỡng còn tính toán bao dưỡng người khác.”
“Ý tưởng này nghe không tồi rất có sức hấp dẫn, đúng không?” Lục Vân Sơ khẽ thở nhẹ bên tai Tần Duệ.
Vẻ mặt Tần Duệ đột nhiên nhiên có chút xấu hổ cùng giận dữ.
“Tần thiếu, mấy năm không gặp, anh trở nên…… Ngây thơ như vậy!” Lục Vân Sơ cười nhạo một tiếng nói. “Đan Vũ Hạo là vương tử ngây thơ trong sáng, nhìn dáng vẻ của Tần thiếu xem ra bị ảnh hưởng không ít!”
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ hồi lâu, nắm lấy vai Lục Vân Sơ, nói: “Em cùng người kia chia tay đi, chúng ta…… bắt đầu một lần nữa.”
Lục Vân Sơ: “……”
“Tần thiếu, anh đang nói giỡn cái gì vậy!” Lục Vân Sơ nói.
“Anh không nói giỡn…… anh sẽ chia tay với Vũ Hạo, chúng ta bắt đầu lại.” Tần Duệ kiên trì nói.
Lục Vân Sơ phụt một tiếng bật cười, “Không có khả năng.”
“Em một chút cũng không nhớ tình cảm khi xưa."
“Tần thiếu, nếu anh để lại cho tôi mấy căn nhà, mấy chiếc Tinh xe, mấy chiếc phi thuyền, mấy bộ cơ giáp, ngày thường nhìn vật nhớ người, tôi tuyệt đối sẽ không quên anh, bất quá, tôi nghĩ tới nghĩ lui đều không thể nhớ được anh có gì đáng giá hoài niệm……” Lục Vân Sơ khó xử nói.
Tần Duệ: “……”
Lục Vân Sơ nhìn Tần Duệ, nói: “Tần thiếu, sắc mặt anh có vẻ không tốt, bị bệnh sao."
Tần Duệ ôm cánh tay Lục Vân Sơ, “Lục Vân Sơ, em thích tiền đến mức bán luôn bản thân, em hạ tiện như vậy.”
Lục Vân Sơ nhìn nhìn Tần Duệ tay, cười nhạo nói: “Tần thiếu phải lì lợm la liếm, kia mới kêu hạ tiện, hình như tôi hiện tại không có làm vậy.”
Tần Duệ: “……”
..........