- Khải Quân anh đợi em với.(Tầm An vừa chạy vừa kêu)

Nghe tiếng kêu Khải Quân dừng bước. Đợi Tầm An đã đứng trước mặt mình thở hỗn hển, Khải Quân có phần lạnh lùng lên tiếng:

- An An, anh nói với em bao nhiêu lần rồi, lo mà học hành, đừng cứ suốt ngày đi theo anh. Sao em không chịu nghe lời anh?

Tầm An khuôn mặt thoáng buồn rồi lại cười tươi mà nhìn Khải Quân:

- Không phải anh là học bá sao? Sau này anh nuôi em là được.

Khải Quân chau mày nhìn Tầm An:

- An An, anh thật sự rất bận. Ngoài việc việc học, anh còn việc của Vương thị nữa. Thời gian rảnh, em hãy làm những việc mình thích, đừng cứ suốt ngày đi theo anh nữa. Được không?

Mười lăm năm rồi, Tầm An vẫn vậy, vẫn là cái đuôi nhỏ bám lấy Khải Quân. Còn Khải Quân thì lại khác, năm mười lăm tuổi anh đã bắt đầu với công việc của Vương thị. Cha anh - Khải Phong, vì thế cũng được an nhàn hơn hẳn, mọi việc của Vương thị anh đều giao hết cho Khải Quân, còn mình và vợ thì chu du bốn bể, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc của riêng hai người. Khải Quân, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng thừa hưởng gen từ cha mình và đam mê học hỏi từ nhỏ nên việc của Vương thị cũng khá thuận lợi.

Tầm An nhìn thẳng vào đôi mắt của Khải Quân, bình tĩnh mà nói:

- Không phải người em thích nhất là anh sao! Việc em thích nhất chính là đi theo anh! Rõ ràng, em đang làm việc mình thích nhất mà?

Khải Quân nhìn Tầm An, cô bé này vẫn bướng bĩnh như vậy, Khải Quân nhẹ nhàng bảo:

- An An, việc em thích làm chính là ước mơ của em không phải là việc em thích anh hay là đi theo anh, em hiểu không?

- Ước mơ của em là được làm vợ của anh.( Tầm An không chút do dự mà đáp)

Thật là, cô bé này không thể phân biệt được ước mơ với tình cảm hay sao chứ. Cuộc sống của cô dường như chỉ thu nhỏ bằng Khải Quân.

- An An, em còn rất nhỏ, em vẫn chưa hiểu yêu một người là sao cả?

Tầm An khó chịu nhìn anh:

- Khải Quân, em không còn nhỏ nữa, em đã mười chín tuổi - cũng đã đủ trưởng thành rồi. Không phải lúc trước chính miệng anh nói:" Khi lớn lên, em vẫn còn thích anh,....Chúng ta sẽ kết hôn." sao? Em thật sự vẫn rất rất thích anh. Chúng ta kết hôn đi. Được không? ( Ánh mắt Tầm An khẩn cầu nhìn Khải Quân)

- An An, em vẫn chưa đủ lớn để hiểu rằng yêu một người là như thế nào. Còn việc chung sống với một người sẽ ra sao.

- Vậy là anh thất hứa?

Khải Quân thấy Tầm An bắt đầu mất khống chế, nước mắt không tự chủ được mà làm nhòe khuôn mặt được trang điểm tinh tế. Khải Quân đưa tay sờ lên mái tóc của cô bé, ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé:

- An An, anh không thất hứa, chỉ là em chưa đủ lớn. Nghe lời anh, cố gắng mà học hành, được không?

- Khải Quân, khi anh mở miệng lúc nào anh cũng chỉ biết đến học hành, công việc, ngoài ra những việc khác trong mắt anh chẳng là gì cả. Khải Quân, nói cho em biết: "Anh đã từng thích em chưa?"

- An An, vấn đề ở đây không phải là anh thích em hay không thích em. Mà em đang dần đánh mất bản thân mình, việc của em không phải là suốt ngày đi theo anh, nói rằng "em thích anh". Mười lăm năm rồi, em vẫn vậy, em không thấy chán hay sao?

- Em khiến anh khó chịu sao?

- An An, anh không khó chịu với việc em theo anh hay nói rằng "em thích anh". Anh chỉ thấy khó chịu, khi bản thân em không biết phương hướng của chính cuộc đời mình. An An mà anh muốn nhìn thấy là một cô bé có ước mơ, có hoài bão, có cuộc đời của riêng mình chứ không phải một cô bé suốt ngày chỉ biết theo phía sau anh.( Khải Quân nhẹ nhàng bảo)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play