Tây Hương thôn dạo gần đây xảy ra một sự kiện khó tin, cô con gái út nhà Lưu viên ngoại – trưởng thôn Đông muốn gả cho Cố Thanh xấu xí nhà Cố Nhị ở thôn Tây.
Phải nói Cố Thanh cũng không phải từ khi sinh ra đã có dáng vẻ dọa người như hiện giờ, mấy năm trước lúc trong thôn còn chưa xảy ra hạn hán hắn vẫn là thôn thảo nhi, mấy năm hạn hán đó có một đạo cô tới thôn, nói Cố Thanh này dung mạo không phải phàm nhân, Tây Hương thôn không phải là nơi có thể chấp chứa, Cố Thanh nếu không rời khỏi thôn trang thì cái thôn này sớm muộn gì cũng chấm hết.
Cố Thanh suy nghĩ cha mẹ chẳng cách nào xa rời quê hương, chẳng nói chẳng rằng cầm thanh củi cháy đỏ cứ thế hướng lên mặt mình, “xèo”, “xèo” mấy cái, đem gương mặt đẹp đẽ hủy thành dáng vẻ khiến con nít khóc toáng lên.
Nhưng, nói ra cũng lạ, dung mạo Cố Thanh vừa bị hủy, lão thiên gia liền lập tức giáng mưa.
Không biết là thương xót cho Cố Thanh, hay thật sự giống như lời đạo cô kia nói.
Con gái út nhà Lưu viên ngoại từ khi mới chào đời thì đã được định sẵn hôn ước với nhà Cố Nhị, hai đứa trẻ vào năm mười ba tuổi mới gặp nhau đúng một lần, mấy năm sau xảy ra chuyện của Cố Thanh, cô con gái út này cũng biết, Lưu viên ngoại và Cố Nhị cũng thương lượng ổn thỏa sẽ giải trừ hôn ước của trẻ con hai nhà, mỗi bên tự cưới gả, nhưng tới năm xuất giá, Lưu Ý Như này tựa như phát điên, sống chết nếu không phải Cố Thanh thì không gả, nghe nói Lưu viên ngoại quyết ý ngăn cản, cô nương này liền một khóc hai nháo ba thắt cổ, cha không cho con gả, vậy con sẽ để cha không gặp lại đứa con gái nhỏ này nữa.
Lưu viên ngoại trước giờ vẫn luôn bảo vệ nữ nhi rất chặt, tiểu cô nương quấy nháo như vậy, ông cũng đành thỏa hiệp, mùng sáu tháng này liền vội vàng chuẩn bị hôn sự.
Cô nương nhà người ta đại hôn cả đêm căng thẳng không ngủ được, nhưng Lưu Ý Như thì hoàn toàn không vấn đề gì, nhìn chúng nha hoàn phản chiếu trong gương đồng, nở nụ cười gian xảo.
Lưu Ý Như nàng không phải là cô nương nhà Lưu viên ngoại ở Tây Hương thôn, nàng là từ hiện đại bị sét đánh mà tới. Đêm đó nàng tan lớp tự học buổi tối, đúng lúc trời đổ mưa phùn, tế bào văn nghệ lãng mạn trong lòng Lưu Ý Như cứ thế sống dậy, cô bấm điện thoại nói chuyện với bạn trai đang ở nước ngoài xa xôi, hai người đang tám đến nhu tình mật ý thì chỉ nghe “ĐOÀNG” một tiếng, Lưu Ý Như theo bản năng ngẩng lên, trông thấy một tia sét giáng thẳng xuống trong tầm mắt, lúc tỉnh lại thì đã đến thôn trang cổ đại chim chả thèm ị này, không wifi, không điện thoại, những việc này nàng đều có thể cho qua, quan trọng là cái thôn nhỏ này ngay cả một cái chợ cũng không có, Lưu Ý Như ngày ngày chỉ có thể lại tới lật lui quyển đồng thoại xưa về Hoàng tử ếch xanh mang theo lúc xuyên qua.
Lúc quyển sách sắp bị nàng lật giở tới nát nhừ thì nàng đột nhiên nhớ tới mấy vở kịch cổ trang xuyên không gì kia, chết rồi thì liền có thể trở về hiện đại, nói chết là chết, Lưu Ý Như đóng cửa sổ, đuổi hết a hoàn ra ngoài, đứng trên chiếc ghế nhỏ trong phòng ném một dải lụa trắng, vừa thắt nút nàng vừa hát: “Gió bắc thổi, hoa tuyết bay…”
“Rầm!” Dải lụa còn chưa buộc xong thì cửa đã bị tông mở.
Lưu Ý Như vẻ mặt xấu hổ nhìn phu phụ Lưu viên ngoại, vừa định mở miệng thì đã nghe Lưu viên ngoại nói: “Con không phải là muốn gả cho tên quái vật nhà Cố gia kia sao? Được, đi gả cho nó đi!”
Ồ, xem ra Lưu Ý Như này trước đây cũng rất phản nghịch, vừa hay, đỡ mất công nghĩ cách giải thích.
Lưu Ý Như theo đó mà làm, nàng từ trên ghế nhảy xuống – nước mắt nước mũi ôm phu nhân Lưu viên ngoại nói: “Cha, mẹ, con biết hai người thương con nhất.”
Chết hay không chết, chết ở chỗ nào cũng như nhau, đi tới chỗ nhà Cố Nhị không có lấy một gia nhân nào xem ra tìm chết còn dễ hơn.
Mồng sáu tháng đó, Lưu Ý Như đầu đội khăn đỏ lên kiệu hoa, cả nhà Lưu viên ngoại từ bà vú bảy mươi tuổi cho tới ngoại tôn bốn tuổi đều đứng ở cửa, vừa gạt nước mắt vừa đưa tiễn kiệu hoa của Lưu Ý Như càng lúc càng xa. Lưu Ý Như cũng phối hợp với mọi người, ngồi trong kiệu hoa run run bả vai, chỉ có điều nàng là đang cười đến suýt nữa thì co rúm, suy nghĩ trong đầu nàng chính là, bà vú, anh trai, ta cuối cùng có thể chết rồi.
Chẳng qua lễ tiết của người cổ đại đích thực khiến nàng cả kinh, rõ ràng đường đi chưa tới mười phút là đã tới, nhưng giá nào cũng phải nâng kiệu lớn đi vòng từ phía đầu thôn, xóc xóc nảy nảy cho tới tận trưa, Lưu Ý Như cuối cùng đến được cửa nhà Cố Thanh, kiệu vừa đặt xuống thì nàng liền muốn lao ra ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc nhấc tay lên thì nghe thấy bên ngoài có người hỏi: “Ý Như?”
Giọng nói người này trầm ổn trong trẻo, tràn đầy từ tính, đích thực hấp dẫn người ta vô cùng. Lưu Ý Như cong khóe môi, không cần đoán cũng biết người này chính là Cố Thanh.
“Con đứa trẻ này sao lại không đợi nổi như vậy chứ.” Một phụ nhân cười giáo huấn Cố Thanh.
Lưu Ý Như ở trong kiệu khẽ cười một tiếng, ngữ khí đó của hắn không phải là không đợi nổi, rõ ràng chính là không kiên nhẫn mà.
Hỉ nương dìu Lưu Ý Như xuống kiệu, Cố Thanh, Lưu Ý Như bái đường, cuối cùng đưa vào động phòng.
Tân nương tử trước tiên ngồi trong tân phòng, chờ tân lang đến mở khăn trùm đầu, nhưng Lưu Ý Như nào có đợi được, chúng nha hoàn chân trước vừa đi, nàng chân sau đã đem vải đỏ kéo lên, miệng hãy còn tức giận nói: “Chất liệu gì thế trời, nóng chết được.”
Lưu Ý Như cởi giày, tùy ý ngồi bên mép giường đong đưa chân, ngâm nga: “Tay trái ư, một thanh đao, tay phải nè, là vải trắng.”
“Kèn kẹt.” Cửa bị đẩy ra, Lưu Ý Như sững sờ tại chỗ.
Cố Thanh trông thấy đồ vật trong tay nàng, cười hỏi: “Nàng muốn chết?”
“Ngươi mới muốn chết đó!” Lưu Ý Như lề rề nhảy xuống, tròn mắt nhìn hắn, sau khi suy nghĩ một hồi lại nói: “Đúng đó, ta muốn chết.”
Cố Thanh bật cười: “Muốn chết cũng được, có điều là sau khi ta hưu nàng.”
“Dựa vào cái gì?” Lưu Ý Như lạnh mặt nhìn nam nhân nằm trên giường, bàn tay trắng trẻo, thon gầy của người này tùy ý đặt trên tấm chăn lớn màu đỏ, ngón tay được chăn tô điểm, nói: “Bởi vì nếu như nàng chết, vậy Cố Thanh ta sẽ bị người trong thôn mắng thành kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, phụ mẫu nàng cũng sẽ tới tìm ta đòi mạng.”
Lưu Ý Như cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm: Nói trắng ra là sợ chết cho rồi.
“Người trong thôn mắng ta không sao, phụ mẫu nàng muốn mạng sống của ta cũng được, nhưng, ta không thể để cha mẹ ta bị mắng bị đánh.” Cố Thanh giải thích thêm một câu.
Lưu Ý Như ngây ra một lúc mới hừ lạnh, trong lòng thầm nghĩ, chuyện của ngươi liên can gì đến ta chứ, ở hiện đại ta còn có cha mẹ, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại đang chờ ta đó.
Lưu ý Như đứng bên giường, đợi rồi lại đợi, nhưng không đợi được Cố Thanh nói chuyện, trái lại đợi tới khi nghe tiếng thở đều đều của hắn, nàng ngạc nhiên mở to mắt, tên này! Vậy mà ngủ rồi!
Nàng bước tới trước chọt chọt cánh tay hắn, không có phản ứng, Lưu Ý Như đưa tay chạm vào mặt nạ Cố Thanh, lúc vừa định giúp hắn gỡ xuống thì đã bị Cố Thanh khóa chặt cổ tay: “Đừng động tới.” Thanh âm trầm thấp từ trong yết hầu của hắn phát ra.
“Không đụng thì không đụng.”
“Lưu Ý Như, nàng khác với trước đây.” Cố Thanh chợt nói: “Nàng của trước đây sẽ không tùy tiện chạm vào mặt nạ của ta.”
Lưu Ý Như chợt hoảng hoát, thầm nghĩ không ổn rồi, chuyện này không bị phụ mẫu đại nhân vạch trần mà lại bị tình lang phát hiện?
Cố Thanh đeo mặt nạ, chỉ để lộ đôi mắt như hồ sâu và đôi môi đỏ mọng, đôi mắt như đáy hồ ấy nhìn nàng, Lưu Ý Như nhìn hắn mà không khỏi lấy làm tiếc, người này trước đây hẳn là rất đẹp trai vô cùng a.
Lưu Ý Như khép vạt áo nằm xuống, co người bên giường không hề động đậy, trong đầu nhớ tới ánh mắt tựa tiếu phi tiếu kia của Cố Thanh trước lúc ngủ rốt cuộc là có ý gì, hắn liệu có phải đã nhận ra rồi không.
Người bên cạnh ngủ càng an ổn, nàng càng không ngon giấc, không biết là qua bao lâu, Lưu Ý Như cảm thấy mình bị người ta ôm lấy, mùi hương thanh khiết kia trên người hắn, Lưu Ý Như càng ngửi thì liền chìm vào giấc ngủ.
Vừa ngủ thì đã ngủ rất sâu, thẳng một giấc tới buổi trưa ngày hôm sau, chuyện con dâu mới nhà Cố gia ngủ tới giữa trưa không bao lâu đã lan truyền khắp ngõ ngách Tây Hương thôn, cũng truyền tới tai phu phụ Lưu viên ngoại.
Lưu Ý Như không nói gì nhìn song thân phụ mẫu vừa nghe tin đã tức tốc lao tới.
“Ý Như, con xuất giá rồi, không còn là tiểu cô nương nữa, cần có dáng vẻ của một người làm vợ.” Lưu viên ngoại nét mặt phiền muộn khuyên nhủ, ông thực sự rất lo lắng nữ nhi gả đi sẽ bị đuổi về.
Lưu Ý Như gật gật đầu: “Dạ, cha, con hiểu.”
“Ý Như, phu quân con, cha chồng và mẹ chồng con đã ra đồng từ sớm rồi, con không đi theo họ thì cũng phải làm cơm mang ra cho họ chứ.” Phu nhân Lưu viên ngoại – mẹ Lưu Ý Như nói.
“Dạ, mẹ, con nhớ rồi.” Lưu Ý Như suốt cả buổi trưa này gật đầu không dưới mười lần.
Bất quá nàng nhớ tới quy tắc thời cổ đại, con gái xuất giá ba ngày đầu tiên không thể về nhà mẹ.
“Cha, mẹ, không tới ba ngày, hai người đã đến gặp con, chẳng phải có chút vượt quá quy củ sao?”
“Quy củ hay không quy củ gì chứ, quy củ cũng không phải do người đặt ra à?” Lưu viên ngoại không vui nói.
“Quy tắc nhà Cố Thanh không có quy định con gái mang cơm đi này.” Giọng nói bình thản của của Cố Thanh từ phía cửa phòng bay vào tai Lưu Ý Như.
Lưu Ý Như thấy hắn giống như nhìn thấy cứu tinh: “Phu quân, chàng về rồi đấy à.” Lưu Ý Như từ trên ghế nhảy bật lên lao vào lòng Cố Thanh, Cố Thanh tỉnh rụi đẩy nàng ra, kế đó khom người chào phu phụ Lưu viên ngoại: “Thưa nhạc phụ nhạc mẫu.”
Lưu viên ngoại vừa mới bị hắn sửa lời, đương nhiên không thèm để ý hắn, Lưu phu nhân trái lại rất vui, gật đầu cười với hắn, lúc nghe thấy giọng Cố Thanh bà liền bắt đầu tiếc hận, nếu như gương mặt này của Cố Thanh không bị hủy thì nữ nhi nhà mình sánh đôi với hắn cũng không coi là thiệt.
“Cố Thanh, con chiều Như nhi như vậy sẽ khiến con bé quen thói đấy.” Lưu phu nhân cười bảo.
Cố Thanh tiếp lời: “Thưa nhạc mẫu, tiểu tế biết, nhưng Như nhi nàng quyết tâm gả cho con đã là phúc khí ba đời tu được của con, con sao lại có thể nhẫn tâm để nàng cùng với cả hộ nhà nông ra đồng làm việc được? Trong lòng con Như nhi chính là đương kim công chúa.”
“Ây cha ây cha, lời này không thể nói lung tung.” Lưu viên ngoại vội đứng bật dậy ngăn cản hắn, đương kim công chúa, thế cha của công chúa không phải chính là hoàng đế à? Lời này nếu như bị người bên ngoài nghe được sẽ bị chém đầu đó.
Phu phụ Lưu viên ngoại thấy trong nhà Cố Thanh không để bụng việc Lưu Ý Như ngủ đến mặt trời lên cao, thế nên họ cũng không có dạy bảo gì nữa, con gái gả đi rồi chính như bát nước hắt đi, nhà chồng không để ý, nhà mẹ đẻ này của ông căn dặn dặn dọ rồi cũng trở về, Lưu Ý Như ôm khung cửa lớn, kiên cường ngăn hai hàng lệ: “Cha, mẹ, hai người phải chăm sóc mình thật tốt.”
Đợi khi phu phụ Lưu viên ngoại đi xa, Cố Thanh đứng sau lưng Lưu Ý Như thầm thì: “Khóc giả dối quá.”
Lưu Ý Như quay đầu hung dữ trừng hắn, Cố Thanh đáp lại nàng bằng một nụ cười độ lượng.
Ơ, kỳ lạ, sao nàng lại cảm thấy có chút choáng váng, chỉ một nụ cười mà nàng đã có thể nghĩ tới gương mặt bên dưới chiếc mặt nạ đó hẳn là tuấn tú biết bao.
Nói ra cũng lạ, sau khi gả cho Cố Thanh, Lưu Ý Như giống như đã quên bẵng việc trở về hiện đại, chỉ chuyên tâm nghiên cứu làm sao có thể chết cho hoa hoa lệ lệ, làm sao có thể chết mà không ảnh hưởng đến người khác, làm sao có thể chết nặng tựa Thái Sơn, vì thế nàng còn từ nhà Lữ tú tài bên cạnh Cố Thanh mượn giấy bút, hằng đêm trước khi đi ngủ ghi nhớ một lượt.
Chữ người hiện đại, Cố Thanh xem không hiểu, chỉ đơn thuần cảm thấy Lưu Ý Như một tay viết chữ tiểu Khải rất đẹp.
Mỗi đêm Lưu Ý Như bắt đầu viết, Cố Thanh liền đứng bên cạnh nàng chong đèn thêm dầu, có một hôm Lưu Ý Như hỏi hắn: “Vì sao lại bồi ta viết chữ?”
Cố Thanh cong cong khóe môi: “Nàng và những người khác trong thôn không giống nhau.”
“Khác thế nào?” Lưu Ý Như đặt bút xuống, khoanh tay nhìn hắn.
Cố Thanh xoay người tựa vào bàn, lấy tay nâng cằm Lưu Ý Như, thanh âm từ tốn mà mị hoặc: “Nàng, không phải là người của thế giới này.”
Nghe thấy lời này Lưu Ý Như liền sợ đến mặt trắng bệch, đều nói ‘cùng sơn ác thủy xuất điêu dân’, người này không thể nào đem nàng giao cho vu bà hay đạo sĩ gì đâu nhỉ.
Chốn khỉ ho cò gáy sản sinh người gian giảo.
“Sợ cái gì?” Cố Thanh cười hỏi.
“Ngươi……ngươi…………” Lưu Ý Như lắp bắp nửa ngày cũng không thốt ra được ngươi cái gì.
Cố Thanh thu tay về, thản nhiên nói: “Nhiều năm trước ta vào núi hái thuốc nhặt được một quyển sách, trên quyển sách đó có ghi chép phương thức mượn xác hoàn hồn, trong đó có một đoạn chính là mượn hồn phách của người tương lai, không lâu trước đó Lưu Ý Như nhảy vào hồ nước, lang trung đều nói cứu không được, nhưng nàng đột nhiên lại sống dậy, tính cách trước sau còn khác nhau đến thế, vốn ta cũng chỉ đoán thôi, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của nàng, ta đã đoán đúng.”
Lưu Ý Như chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nàng vô lực nhướn mắt: “Đừng nói với người khác, ta tự sát chẳng qua cũng là muốn trở về.”
Cố Thanh nhíu mày: “Trên quyển sách đó có viết, người tự sát, thiên địa bất dung.”
“Két két.” Cửa chợt bị đẩy ra một khe nhỏ.
“Ai!” Cố Thanh tức giận.
Kế đó chỉ nghe thấy bên ngoài có người rón rén chạy đi, Lưu Ý Như lập tức ngồi phịch xuống ghế, phen này hay rồi, người trong thôn toàn bộ hẳn là biết hết rồi.
Cố Thanh đem cửa đóng kín, phát hiện Lưu Ý Như ngồi trên ghế không động đậy, hắn bước lên trước ôm lấy nàng, Lưu Ý Như ngửi thấy mùi hương quen thuộc, buông thõng cánh tay.
“Sao lại không giãy giụa?” Cố Thanh hỏi.
“Không có sức giãy giụa.” Lưu Ý Như đáp.
“Ta sẽ bảo vệ nàng, an tâm.” Cố Thanh nói.
Không biết vì sao có câu nói này của hắn, lòng Lưu Ý Như trở nên rất an ổn, nàng nhìn chiếc mặt nạ màu trắng bạc của người bên cạnh, từ từ khép mắt.
Gả cho hắn đã được một tháng, đêm đêm đều như vậy, hai người để nguyên y phục mà ngủ, Cố Thanh chưa bao giờ ôm nàng, càng nói chi đến cử chỉ quá phận, có đôi khi nàng muốn thử nhìn xem gương mặt bên dưới mặt nạ màu trắng bạc kia, nhưng đều bị Cố Thanh cự tuyệt, thời gian lâu dần nàng cũng không có hứng thú nhìn nữa.
Đêm đó nàng nằm mơ, nàng mơ thấy Cố Thanh biến thành con ếch, nàng hôn con ếch, con ếch lại biến thành Cố Thanh.
Một tối nọ, Cố Thanh theo thường lệ ôm lấy Lưu Ý Như sống chết canh giữ bên cạnh nghiên mực, như thường lệ ném nàng lên giường, ném, không dứt ra, lại ném cái nữa vẫn không dứt ra, Cố Thanh rũ mắt nhìn Lưu Như Ý sống chết bám chặt trên người hắn lạnh lùng hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
“Còn mấy chữ chưa viết xong.”
“Trước kia viết chưa xong nàng cũng ngủ mà.”
“Bây giờ khác với trước đây.”
Ngày trước Lưu Ý Như chỉ là giãy giụa hai cái, lúc này không ngọ nguậy, đôi mắt như hai chiếc chuông nước đinh đang ‘khiêu khích’, không! Là nhìn Cố Thanh.
“Cố Thanh, ta kể ngươi nghe một câu chuyện cổ nhé?” Bàn tay Lưu Ý Như ôm cổ hắn nắm thật chặt.
“Được, nàng trước thả tay, ta đặt nàng lên giường.” Cố Thanh nói.
“Ngươi đây không phải đặt, ngươi thế là ném.” Lưu Ý Như uốn nắn nói.
“Trên giường hết thảy đều là chăn đệm mềm, có ném cũng không đau.” Cố Thanh đáp.
“Vật thể bị ném sẽ nảy sinh nội thương.” Lưu Ý Như vốn định nói sẽ nảy sinh ám ảnh trong lòng, nhưng vừa nghĩ tới còn phải giải thích với hắn thì thôi.
“Thế nàng thả tay, ta sẽ đặt nhẹ nhàng.” Cố Thanh dịu dàng nói, nét ôn hòa trong ngữ điệu ngay chính hắn cũng không phát hiện.
“Được.”
“Bịch!”
“Cố Thanh! Ngươi lại ném ta!”
“Quen rồi.” Dáng vẻ chẳng sao cả của Cố Thanh khiến Lưu Ý Như lải nhải liên hồi.
“Ngoại trừ ngày bị ngươi vạch trần hôm đó là ngươi nhẹ nhàng đặt xuống, còn thì lúc nào cũng toàn là quăng ta hết! Quăng ta!”
Cố Thanh cúi đầu nhìn Lưu Ý Như bởi vì tức giận mà mặt đỏ hết cả lên, đột nhiên bật cười, hắn đưa tay vén sợi tóc tán loạn trên mặt nàng ra sau tai, Lưu Ý Như chợt sượng sùng, cúi đầu.
“Còn có một lần, đêm tân hôn ấy.” Thanh âm dòng suối trong vắt của Cố Thanh chậm rãi chảy vào trái tim Lưu Ý Như, những nơi dòng nước chảy qua đều tung lên bọt nước.
Lưu Ý Như nhẹ kéo tay hắn, nói: “Chuyện cổ ta kể cho ngươi tên là Hoàng tử ếch, có một vị hoàng tử bị biến thành con ếch, chỉ có công chúa của chàng hôn chàng, chàng mới có thể trở lại thành hoàng tử.”
Cố Thanh khẽ cười, đưa tay tỏ ý Lưu Ý Như đừng nói nữa, hắn chậm rãi nhấc tay tháo bỏ mặt nạ.
Đồng tử Lưu Ý Như chợt co rúm, nàng biết gương mặt hắn bị hủy, nhưng nàng không ngờ lại bị hủy hoại đến mức này, giống như bị tạt axit đậm đặc, máu thịt đều lật ra bên ngoài, làn da không có chỗ nào lành lặn, hoàn toàn nhìn không ra người này rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.
Cố Thanh cười đem mặt nạ đeo lên: “Sợ rồi?”
Lưu Ý Như hoàn hồn: “Không có.”
Mặc dù nói là không, nhưng đêm đó nàng lại mất ngủ, nàng tưởng tượng ra cảm giác đau đớn đến tận xương cốt khi làn da bị than củi nóng bỏng dán vào da thịt đó, nàng không cách nào mường tượng nổi một đứa trẻ mười bốn tuổi làm thế nào đối mặt với sự chỉ trích của tất cả mọi người.
Có lẽ bọn họ sẽ nói hắn là sao chổi, có lẽ còn ném rau dưa thối về phía hắn……
Lưu Ý Như không biết trái tim mình tại sao lại đau đớn đến vậy, đau đến độ nàng thở không được.
Nàng cẩn cẩn thận thận trở mình, nhưng phát hiện người bên cạnh vẫn chưa ngủ, nàng đưa tay xoa chiếc mặt nạ của Cố Thanh, Cố Thanh bắt lấy tay nàng, Lưu Ý Như khe khẽ run rẩy, chỉ nghe hắn nói: “Trái tim của hoàng tử từ đầu đến cuối chưa bao giờ thay đổi.”
“Nhưng hắn cũng không trở lại là hoàng tử nữa.” Câu nói kế đó này là Cố Thanh nói cho chính mình nghe.
Từ sau khi dung mạo Cố Thanh bị hủy, Tây Hương thôn luôn luôn mưa thuận gió hòa, ngoài miệng mọi người không nói, nhưng trong lòng đều thập phần hài lòng về việc làm này của Cố Thanh, vì tất cả người dân trong thôn, bảo vệ cái thôn này, nhưng mấy năm trước bọn họ cũng chê gương mặt Cố Thanh dọa sợ trẻ con nhà mình, gom tiền ra ngoài thôn làm một chiếc mặt nạ cho Cố Thanh, lúc người trong thôn đem chiếc mặt này đưa cho Cố Thanh đã nói với hắn: “Đây là chủ ý của người trong thôn, ngươi phải thường xuyên đeo lên, đừng có mà dọa sợ con nít trong thôn nữa.”
Sau khi Cố Thanh nhận mặt nạ, người trong thôn còn nói với hắn: “Tất cả các hộ các nhà trong thôn không đuổi ngươi đi là vì chúng ta ai nấy đều lương thiện, ngươi phải ghi nhớ kỹ ân đức của chúng ta.”
Ghi nhớ ân đức, nhưng ân đức này khắc ghi tới năm nay thì không cách nào tiếp tục, trong thôn lại một lần nữa nghênh đón trận hạn hán càng nghiêm trọng hơn, người trong thôn tới tấp tìm đến cửa muốn Cố Thanh rời đi, Cố Thanh nghĩ ân đức này không ghi nhớ cũng tốt, năm đó không đi là vì hắn hãy còn nhỏ tuổi, hiện giờ hắn đã thành niên, dẫn theo thê mẫu rời đi cũng không hẳn là không được.
Ban ngày Cố Thanh tiễn bước thôn dân trước đó đến đòi biện pháp giải quyết, ban đêm lại đón tiếp một vị khách không mời—chính là lão đạo cô năm đó nói hắn khác với người thường.
Nhưng đạo cô lần này tới, rõ ràng không phải là vì hắn.
Đạo cô vừa vào cửa liền lên tiếng: “ Trong nhà này của ngươi có dị vật, dị vật này chính là nguyên hung của đại hạn năm nay.”
“Nào có dị vật gì chứ.” Mẫu thân Cố Thanh vốn đã rất ghét đạo cô này, bà thấy bà ta lại nói quàng nói xiên, cầm chổi đuổi đi.
Người vừa đuổi tới cửa thì trong viện đã có một tiểu a đầu xộc tới, Lưu Ý Như nhớ a đầu này, nàng thường xuyên trốn sau cột nhà trộm nhìn Cố Thanh.
Tiểu a đầu đó níu đạo phục đạo cô, ngồi trên đất gào to nước mắt ròng ròng: “Lão nãi nãi, người cứu chúng tôi đi, người tiểu thiếu gia của chúng tôi cưới về là dị vật, là từ một nơi gọi là tương lai mà tới.”
Nàng ta khóc lóc như vậy thu hút không ít nhà dân trong thôn, trong mắt đạo cô thoáng qua một tia mừng rỡ, nhưng rất nhanh bà ta đã che giấu nét vui mừng này, bà thu phất trần nói: “Nữ nhân này không trừ bỏ, Tây Hương thôn ắt sẽ diệt vong.”
Mọi người vừa nghe Tây Hương thôn ắt diệt vong như âm thanh CHOANG CHOANG bên tai, đời này qua đời khác sinh trưởng trong thôn làng này, thôn làng mất đi không phải là muốn mạng của bọn họ à?
“Giết ả!” Không biết là ai quát lên trước tiên, kế đó mười bảy mười tám người cũng theo đó mà hô: “Giết ả, giết ả.”
Lưu Ý Như nhìn mà chợt thấy nực cười, bọn họ giống như trúng cổ độc, không tin thiên nhiên trái lại đi tin lời nói bá vơ của một đạo cô.
Nàng đang định bước lên nói hai câu thì bị Cố Thanh kéo cổ tay, Lưu Ý Như quay lại nhìn hắn, Cố Thanh lắc đầu, hắn cần nói với nàng, đám người này, hoặc là nói đám sinh vật chỉ tin mệnh trời, những thứ khoa học mà nàng nói kia, cho dù có giải thích cho bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không hiểu.
Chờ người nào người nấy dần bình tĩnh trở lại, Cố Thanh chậm rãi bước tới trước mặt lão đạo cô, thản nhiên lên tiếng: “Dùng mạng của ta đổi lấy nàng.”
Lời vừa thốt ra, mẫu thân của Cố Thanh vội vàng quát hắn: “Thanh nhi!”
Lão đạo cô từ từ nhắm mắt, bà nhớ đây là đứa trẻ đã đem gương mặt của mình hủy đi trước mặt mình, bà càng nhớ Cố Thanh khi ấy đã dùng ánh mắt như thế nào nhìn mình.
Lão đạo cô lạnh nhạt nói: “Mệnh không thể đổi, thêm nữa nữ tử này cần phải dùng lửa thiêu mới được.”
“Thiêu chết ả!” Trong đám đông có người hét lên, Lưu Ý Như dùng loại ánh mắt như nhìn động vật nhìn đám người này, nàng lại nhìn ánh sáng nơi chân trời, một lúc lâu nàng lên tiếng: “Thiêu ta cũng được, nhưng cần phải sau hai ngày.”
“Vì sao?” Lão đạo cô thấy nữ tử này cũng giống Cố Thanh đều là dáng vẻ không sợ chết, không khỏi mở miệng hỏi.
“Một ngày kính song thân đã nuôi dưỡng ta, một ngày bầu bạn với phu quân đã bảo vệ che chở ta.”
“Được.” Lão đạo cô gật đầu, thôn trang lớn như vậy, Lưu Ý Như bọn họ chạy không thoát.
Thôn trang có lớn hơn nữa họ cũng chạy không được, đêm đó đám thôn dân tự giác thay phiên ở trước cửa nhà Cố Thanh canh giữ.
Tiễn đạo cô cùng một bộ phận thôn dân rời đi, Lưu Ý Như vẫn như trước đây, trở về phòng, trước chong đèn sau viết chữ, Cố Thanh từ đầu đến cuối không nói gì, có điều Lưu Ý Như đoán nếu như gương mặt hắn còn hoàn hảo, hiện thời hẳn là đã tái nhợt.
Rốt cuộc, Cố Thanh nhịn cũng nhịn không được thổi tắt ngọn nến: “Lưu Ý Như, nàng không sợ sau khi chết rồi hồn phi phách tán à?”
Lưu Ý Như đứng dậy, ngón tay dán bên môi hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói, bóng tối mịt mù, gian phòng không có ánh nến không nhìn thấy gương mặt đôi bên, nàng ôm Cố Thanh, cười nói bên tai hắn: “Chàng cho rằng ta thật sự sợ hồn phi phách tán mới ở lại đây sao?”
Cố Thanh sửng sốt, chỉ nghe Lưu Ý Như tiếp tục nói: “Mẹ chàng không muốn rời đi nơi này, ta biết, chàng hiếu thảo, ta không thể để chàng khó xử.”
“Lưu Ý Như, ta là nam nhân, bảo vệ thê tử mẫu thân là trách nhiệm của ta.” Cố Thanh ôm chặt lấy nàng.
Nước mắt Lưu Ý Như lặng lẽ rơi xuống trên trường sam màu lam của Cố Thanh, trường sam của hắn không phải màu lam thì chính là màu trắng, hơn nữa chiếc nào chiếc nấy đều sạch sẽ giống như y phục mới, vì thế Lưu Ý Như vẫn thường xuyên chế giễu hắn, nói hắn có khả năng đoạn tụ.
“Cố Thanh, chàng ngay chính bản thân mình cũng không bảo vệ được.” Lưu Ý Như nói.
Trong lòng Cố Thanh lập tức hỗn loạn, hắn nói: “Ta khi đó còn nhỏ, hiện giờ không giống vậy, hiện giờ thật sự đã khác, Như nhi, chúng ta trốn đi, chúng ta đêm nay liền bỏ trốn.”
Lưu Ý Như nhẹ buông hắn ra, chậm rãi lắc đầu, nàng cười nói: “Cố Thanh chàng sẽ không muốn cả đời gánh lấy tiếng xấu.”
Cố Thanh vừa định nói gì đấy, nhưng bất ngờ nghênh đón cảm giác ấm áp mềm mại trên môi, Lưu Ý Như nói với hắn: “Phu thê chân chính, sớm nên thực hiện.”
“Cố Thanh, thiếp đời này kiếp này vĩnh viễn không hối hận.”
青萝沙曼落地, 红白喜事相迎.
Thanh la sa mạn lạc địa, hồng bạch hỉ sự tương nghênh.
Hai ngày vừa qua, đám thôn dân khiêng một cái lồng đến trước cửa Cố gia, phu phụ Lưu viên ngoại ngồi ở thềm cửa sớm đã khóc lên khóc xuống, họ tin lời lão đạo cô nói đây không phải nữ nhi của họ, nhưng họ nhìn thấy gương mặt như hình như tạc ấy thì vẫn không nhịn được đau đớn như kim châm trong lòng.
Lưu Ý Như thì trái lại, môi tô son, vẽ lông mày, mặc trên người y phục mới khẽ cười bước vào lồng, nhưng khoảnh khắc nàng bước vào, trái tim Cố Thanh cũng rơi xuống,vỡ thành mảnh vụn.
Chiếc lồng bị nhấc lên tiến về trước, Lưu Ý Như như có như không liếc nhìn bầu trời trong xanh vạn lý, nàng nghĩ mình lại một lần nữa bị sách giáo khoa lừa rồi.
Đời này của Lưu Ý Như chỉ được khiêng đi hai lần, lần đầu tiên được khiêng là hỉ sự, lần thư hai là tang sự.
Toàn bộ thôn dân đều theo sau chiếc lồng, Lưu Ý Như ngồi trong lồng, cho dù có xóc nảy lần nữa nàng cũng không dùng tay giữ cọc gỗ của chiếc lồng, bởi vì nàng cảm thấy người giữ cọc gỗ cùng với gì kẻ quỳ trên đất cầu xin người tha mạng thật sự chẳng khác gì nhau.
Quãng đường từ thôn Tây tới bên ngoài thôn Đông sao lại xa như vậy, Lưu Ý Như cảm thấy bao tử mình sắp trào cả ra, vô số lần nàng ngoái lại nhìn, nàng bắt gặp vẻ vui sướng khi người gặp họa của tiểu nha đầu trộm nhìn Cố Thanh kia, nàng bắt gặp vẻ vui mừng trên gương mặt của thiếu gia vô lương nhà Liễu gia thôn Bắc, nàng bắt gặp trên gương mặt của người trong thôn, hoặc ít hoặc nhiều đều mang vẻ phấn khởi.
Nhưng, nàng không nhìn thấy Cố Thanh.
Cố Thanh vì nàng thay đổi gia quy đó, Cố Thanh vô hạn nuông chiều dung túng nàng đó.
Cuối cùng, Lưu Ý Như bị khiêng tới khoảng đất trống ở thôn Đông, nàng nhớ chỗ này trước đây là một bãi đất trống, có điều hôm nay khác rồi, hôm nay là đài lửa dựng cao.
Lúc người trong thôn đem nàng từ trong lồng thả ra, lão đạo cô đột nhiên dán lên người nàng một đạo bùa.
Lưu Ý Như bật cười: “Ta là người, không phải yêu.”
Lão đạo cô phớt lờ nàng, Lưu Ý Như thuận tay từ trong túi bà ta móc ra một tờ, nàng thấy trên đó viết ba chữ “bùa trấn yêu”, lắc lắc đầu.
Thôn dân thấy Lưu Ý Như chậm rãi đi về phía đài lửa, đều tưởng rằng nàng sắp tung ra hoa chiêu gì đó, bọn họ chọn ra hai thanh niên cường tráng tiến lên trước kéo Lưu Ý Như đi, tới bên ngoài đài lửa, hai thanh niên hô to: “Một, hai, ba, ném.”
Lưu Ý Như bị ném vào nền đất cứng rắn trong đài lửa, nàng xoa xoa cái cằm bị đập mạnh, thầm nghĩ, Cố Thanh quả thật không tính là ném.
Lão đạo cô đứng một bên lại hướng về phía đài lửa dán mấy tấm đạo phù, lúc này mới đứng sang một bên, hạ lệnh một tiếng: “Châm lửa.”
“Phần phật.” Lửa bốn phía cùng lúc bùng lên.
Lưu Ý Như bị sặc đến chảy nước mắt, nàng không muốn nằm chết, nàng phải đứng, nàng muốn nhìn thấy gương mặt của những kẻ đó lần cuối, nàng muốn ghi nhớ những kẻ bảo thủ cùng cực sẽ có dáng vẻ dung mạo như thế nào, nàng chật vật bò dậy, đột nhiên có người từ phía sau đỡ cánh tay nàng, người đó nói: “Chậm một chút.”
Giọng nói trong trẻo, không cần quay lại cũng biết là Cố Thanh.
Lúc người bên dưới nhìn thấy trên đài có hai người thì đã quá muộn, họ không có cách nào chạy vào kéo Cố Thanh ra ngoài, nhưng Cố Thanh không chừng sẽ từ bên trong đưa người đi, bọn họ thống khổ kêu gào bi thảm, giống như người bị lửa thiêu chính là bọn họ.
Cố Thanh muốn dẫn Lưu Ý Như đi, Lưu Ý Như nhìn ánh lửa đỏ đầy trời, chậm chạp lắc đầu: “Đi thế nào chứ?”
“Nàng ở sau lưng ta, chúng ta xuyên lửa xông ra.” Cố Thanh giống như phát điên, dường như không màng ruộng nương nơi này, không màng thôn dân nơi đây, không màng hắn liệu có thể bị thế nhân phỉ nhổ hay không, hắn hiện thời chỉ muốn cứu thê tử của hắn, thê tử duy nhất của hắn.
Lưu Ý Như lắc lắc đầu, hung hăng đẩy Cố Thanh: “Đời này có thể gặp được chàng, vậy là đủ rồi.”
Cố Thanh bị đẩy ra khỏi đài lửa, ngã ngồi trên đất, thôn dân thấy trên người hắn bắt lửa liền lấy nước hắt lên, hắt xong hắn lại hướng đài lửa mà xông vào, thế lửa đột nhiên bùng phát, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong còn có một người, Cố Thanh bò dậy lại muốn lao vào trong, nhưng bị người trong thôn cản lại.
Người trong thôn sống chết ôm chặt lấy hắn không cho hắn qua, trường sam của Cố Thanh bị bọn họ xé rách bươm, hắn giãy giụa, nước mắt lộp độp rơi trên đất, nhưng hắn chưa từng cầu xin, chưa từng gào khóc, bởi vì hắn nhìn thấy thiếu nữ trong ánh lửa ấy nói với hắn: “Đợi thiếp.”
Đợi thiếp.
Đợi thiếp.
Mười năm sau, Cố Thanh bởi vì người mắc bệnh hiểm nghèo mà rời khỏi thế gian, lúc hấp hối xin người nhà đem xương cốt hắn hỏa thiêu cùng với trấn hồn phù nhét trong ngực hắn lúc Lưu Ý Như đẩy hắn ra.
Lưu Ý Như trở về hiện đại ngày ngày đều chỉ làm có một việc, chính là khẩn cầu trời xanh đánh nàng lần nữa đi.
Một ngày mưa nào đó, sấm chớp đì đoàng giữa không trung, trong lòng Lưu Ý Như cảm thấy chuyện này cùng với ngày bị sét đánh hôm đó giống hệt, cô mặc kệ bạn cùng phòng ngăn cản, cầm dây ăng-ten TV tháo ra cột trên đầu, lao ra khỏi phòng ngủ, đứng giữa trời mưa kêu lớn: “Đánh tôi đi, đánh tôi đi, ông trời ơi.”
“Tôi cầu xin ngài cho tôi gặp lại chàng lần nữa, một lần nữa.” Lưu Ý Như quỳ trên đất, dây ăng-ten quấn trên đầu, ngây ngốc nhìn hồ nước trước mặt, cô không biết câu “đợi thiếp” mình đã nói với chàng lúc đó chàng liệu có nghe thấy hay không, cô cũng không biết mình rốt cuộc khi nào mới có thể trở lại.
“Xạch xạch xạch.” Tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, Lưu Ý Như đột ngột ngẩng lên liền nhìn thấy đạo cô kia, thấy đạo cô cô không hề bất ngờ, đạo cô ở trên người cô quấn dây, một khắc trước khi lửa được châm lên cô đã phát hiện, trấn yêu phù, khiên(dẫn dắt) yêu phù, đạo cô chẳng qua là mượn linh hồn của cô để tới tương lai một chuyến mà thôi.
Lưu Ý Như đứng dậy, lạnh lùng nhìn bà, đạo cô cười nói: “Hạt giống ái tình, với cô đấy chẳng qua chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng thì sẽ quên thôi.”
Mộng?
“Cho dù là mộng, tôi cũng muốn khóa chính mình vĩnh viễn ở trong giấc mộng.” Lưu Ý Như nói.
“Ta năm đó không muốn khiến Cố Thanh tự hủy dung mạo, ta chỉ đoán trong mệnh số của hắn sẽ gặp một kiếp này với cô, muốn khiến hắn đi xa, nhưng ngàn tính vạn tính, kiếp này hắn vẫn không tránh được.” Lão đạo cô nói.
Lưu Ý Như nhìn bà, kiên quyết xoay người: “Kiếp số duy nhất trong số mệnh của chàng chính là năm đó dưới sự bức bách của bà tự hủy dung mạo.”
“ĐÙNG ĐOÀNG–ẦM”
Tia chớp giáng xuống một người, người đó cứ thế ngã vào màn mưa.
Lưu Ý Như vừa mở mắt liền trông thấy một bé trai cầm cái quạt lạnh lùng nhìn nàng, dáng vẻ khiến người ta muốn đánh này không cần đoán, khẳng định chính là Cố Thanh lúc nhỏ, Lưu Ý Như từ trên giường bò dậy, thản nhiên hỏi: “Từng nghe Hoàng tử ếch chưa?”
Cố Thanh rũ mi cười nhạt: “Nàng trở lại rồi.”
Lưu Ý Như híp mắt cười, cảm thán nói: “Dung mạo này của chàng đúng thật là tội nghiệt.”
HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT