Sau khi ngồi xuống, Diêu Thủ Ninh nghĩ đến ánh mắt Tô Diệu Chân, còn cảm thấy sau lưng tê dại.

Trên người nàng ta có quá nhiều bí mật, đã vậy còn âm thầm ẩn giấu một thứ yêu tà gì đó, thật sự là làm cho người ta sợ hãi mà.

Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ, thì nghe giọng Liễu thị vang lên:"Con cũng không phải lúc nào cũng nhằm vào Diệu Chân.

”Liễu thị sau khi lên xe, còn lo lắng tình cảnh Diêu Hồng bên kia.

Lưu Đại chết không minh bạch, bên trong còn có sự không khớp về mặt thời gian.

Nếu Tô Diệu Chân giải thích không rõ ràng, sự tình sẽ rất khó giải quyết, nói không chừng hai tỷ đệ sẽ bị cuốn sâu vào trong vụ án này, còn Diêu gia cũng không biết làm thế nào mới có thể tự bảo vệ mình.

Trong lòng bà đang khó chịu, lại hiếm khi cảm thấy xe ngựa thập phần an tĩnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diêu Thủ Ninh trước đó vừa ra khỏi cửa còn vô cùng vui mừng đang ngồi ngẩn người, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Liễu thị ngẩn người, nhận ra mới không được mấy ngày, tiểu nữ nhi này giống như đã sinh ra tâm sự.

Bà nhớ tới lời Diêu Thủ Ninh nói với bà lúc trước khi lên xe ngựa, bây giờ lại cảm thấy có chút đau đầu, không khỏi nói nàng hai câu:"Diệu Chân là một người mệnh khổ, dì con qua đời, phụ thân con bé lại là một nam nhân không cách nào gánh vác quản lý gia đình, cho nên chỉ có thể để cho tỷ đệ con bé nương tựa chúng ta.

”Vốn chính là ăn nhờ ở đậu, sống cẩn thận từng li từng làm Liễu thị đau lòng, thế mà Diêu Thủ Ninh cứ tỏ ra có ác ý với con bé, chỉ sợ làm cho con bé càng thêm thấp thỏm.

"Lần trước khi chúng ta đến phủ tướng quân ta đã muốn nói con, con nói muốn mua kẹo hồ lô, Diệu Chân có ý tốt muốn giữ ống trúc dùm con, con lại không để ý tới người ta! "Liễu thị nhớ tới chuyện lúc trước, lẩm bẩm nữ nhi hai câu.

Những lời này đã đè nén trong lòng bà hồi lâu, vốn lúc ấy nên nói, lại ngại mặt mũi Tô Diệu Chân nên không đề cập tới, sau đó hai mẹ con lại ầm ĩ không vui không nói chuyện với nhau nữa, liền trì hoãn đến bây giờ mới nhắc tới.

"Lúc trước khi người còn chưa tới, mỗi ngày con đều lẩm bẩm muốn người ta đến, chơi đùa với con, hôm nay người ta tới, con lại vô cùng không lễ phép với người ta, không biết con bị làm sao nữa.

”"Nương!”Diêu Thủ Ninh càng nghe Liễu thị nói chuyện, lại càng im lặng.

Nàng không biết nên nói với Liễu thị như thế nào, ngày đó Tô Diệu Chân muốn nhận ống trúc của nàng là bởi vì không có lòng tốt, cũng không phải là ý tốt muốn hỗ trợ.

Mà phía sau đối xử không tốt với Tô Diệu Chân, là bởi vì trên người biểu tỷ này có quỷ dị.

"Lần trước là vì! ""Quên đi, ta mặc kệ con, nhưng ta không thích con như vậy.

Liễu thị cắt ngang lời nữ nhi, khoát tay áo:"Tối hôm qua chúng ta ầm ĩ không vui, tính cách Diệu Chân rộng rãi, không giận con và ta, sáng sớm đã đến phòng ta hầu hạ ta thức dậy.

”Bà sinh một trai hai gái, nhi tử tự nhiên là không tri kỷ bằng nữ nhi, còn ra ngoài đọc sách từ sớm, ngẫu nhiên mới gặp một lần.

Trưởng nữ thân thể không khỏe, tự nhiên không có khả năng hầu hạ bà, tiểu nữ nhi tính cách lại được nuông chiều, Liễu thị cũng luyến tiếc nàng dậy sớm hầu hạ mình.

Duy chỉ có lúc này Tô Diệu Chân vừa đến, khắp nơi đều cẩn thận tỉ mỉ, thật sự là làm ấm lòng Liễu thị.

"Con hứa với nương, nể mặt mẫu thân, ở chung thật tốt với biểu tỷ, ít nhất không nên làm khó dễ nàng, được không?”Gần đây Liễu thị và nữ nhi đã cãi nhau liên tiếp hai trận, cũng cảm thấy có chút không thú vị, biết nàng ăn mềm không ăn cứng, liền nhẹ giọng dỗ dành nàng:"Diệu Chân đã mười tám tuổi, con bé có thể sống trong nhà chúng ta bao nhiêu năm chứ? Đến lúc đó muốn nói chuyện với người ta, thì người ta đã gả ra ngoài rồi, con đừng tranh hơn thua với con bé nữa nhé.

”"Con không phải muốn tranh hơn thua với biểu tỷ.

”Diêu Thủ Ninh thở dài, mẹ nàng sao lại không rõ, nàng không phải là người hẹp hòi như vậy?Nhưng Liễu thị không tin thần quỷ không tin tà, tính nết cố chấp, nàng không cách nào nói cho Liễu thị biết sự quỷ dị trên người Tô Diệu Chân được, cuối cùng rối rắm một lúc lâu, nhịn xuống khẩu khí kia, thỏa hiệp nói:"Chỉ cần biểu tỷ không tranh hơn thua với con, con tự nhiên không đối nghịch với nàng.

”Điều kiện tiên quyết trong lời này Liễu thị không nghe ra, cho dù đã nghe ra, phỏng chừng cũng không coi là quan trọng.

Trong lòng Liễu thị, Tô Diệu Chân không thể tốt hơn, làm sao có thể làm khó Diêu Thủ Ninh đây?Trong lòng Hai mẹ con đều chất chứa tâm sự, Diêu Thủ Ninh tuy nói ngồi ở bên cạnh Liễu thị, ngồi rất gần bà, lại cảm thấy mình và mẫu thân chưa từng có khoảng cách xa như vậy.

Tâm tư Liễu thị không tinh tế như vậy.

Sau khi nói chuyện với nữ nhi xong, lại nghe Diêu Thủ Ninh nhận lời, liền tự cho là mâu thuẫn giữa hai cô gái đã được giải quyết, lập tức không suy nghĩ chuyện này nữa, ngược lại lo lắng cho Diêu Hồng bên kia.

Chuyện cho tới bây giờ, bà chỉ có thể chờ đợi thi thể được tướng quân phủ tìm thấy đêm qua cũng không phải là Lưu Đại, mà là một người khác.

Hai mẹ con đều có tâm tư riêng, một đường không nói gì.

Xe chạy vào nội thành, rất nhanh chạy vào cửa sau phủ tướng quân.

Trưởng công chúa đã sớm phái người chờ ở ngoại đình, mẹ con Liễu thị vừa đến, liền cho người đón vào nội đình.

Lần trước tới, Liễu thị chỉ vì tặng lễ, ngay cả cửa lớn cũng không vào, chỉ ở bên ngoài nói chuyện với Lục quản sự mà thôi.

Lần này vừa vào phủ tướng quân, Liễu thị cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Dẫn đường là nữ quan bên cạnh trưởng công chúa, tự xưng họ Sử, khoảng chừng ba mươi tuổi, toàn bộ tóc được buộc trên đỉnh đầu, mặc trang phục nam nhi, trong lúc đi lại tư thế rất là oai hùng hiên ngang, không giống như nữ tử khuê các bình thường.

Diêu Thủ Ninh đi theo bên cạnh Liễu thị, phát hiện càng vào sâu trong phủ đệ, lại càng quái dị.

Phủ tướng quân của Lục Vô Kế là do tiên đế ban tặng năm đó, rồi sau đó xác nhập với phủ trưởng công chúa.

Tiên đế xem ái nữ duy nhất này như viên ngọc quý trong lòng bàn tay, đối với tất cả những gì liên quan đến bà đều đặc biệt coi trọng.

Theo lý mà nói trong phủ tướng quân hẳn là xây dựng đặc biệt tao nhã mới đúng, nhưng lúc này không biết đã xảy ra chuyện gì, Diêu Thủ Ninh cảm thấy trong phủ tướng quân một đường đi tới, hình như đều bị tổn hại.

Sau khi tiến vào nội đình chủ viện, cửa chính kia dường như bị chém mất một nửa.

Tấm biển treo trên đó bị va đập mạnh, chỉ còn lại một nửa chữ Viên miễn cưỡng treo ở phía trên, gạch đá bằng phẳng trên mặt đất đã vỡ vụn, còn chưa kịp sửa chữa xong.

Trong vườn, núi đá bị đập nát, bên dưới là bùn đất bị lật úp lộ ra hoa cỏ bị đạp bằng.

Một số cây bị chặt gốc, cành cây rơi xuống mặc dù đã được dọn sạch, nhưng vẫn còn dấu vết đứt gãy.

"Diêu phu nhân, Diêu tiểu thư xin hãy cẩn thận.

”Sử nữ quan đi ở phía trước nghiêng người qua một bên, tay làm động tác mời, nhắc nhở hai mẹ con:"Nơi này mấy ngày trước xảy ra chuyện, còn chưa kịp tu sửa, cho nên đường không bằng phẳng.

”Nàng ấy vừa thốt ra lời này, Diêu Thủ Ninh không khỏi nghĩ đến mấy ngày trước khi bái phỏng phủ tướng quân, Lục quản sự đã nhắc tới có rắn náo loạn.

Nàng run rẩy một cái, còn chưa nói gì, đã nghe sử nữ quan gọi một tiếng:"Đỗ tỷ tỷ!”Hai mẹ con ngẩng đầu lên, theo bản năng nhìn theo giọng nói của nàng ấy, liền nhìn thấy một nữ nhân chừng bốn mươi tuổi đang đứng ở cửa chính phòng từ xa xa, bà ấy mặc trang phục nữa quan, vẻ mặt có chút nghiêm túc, giống như đang chờ mấy người đến.

"Diêu phu nhân, Diêu tiểu thư.

”Nhìn thấy mấy người xuất hiện, hai tay bà ấy giao nhau trước ngực, khẽ gật đầu hành lễ, xem như chào hỏi mẹ con Diêu Thủ Ninh.

Mấy người bước nhanh hơn, đi tới giếng trời, bà ấy mới lộ ra ý cười nhàn nhạt:"Công chúa phân phó, khách quý vừa đến, xin hãy chờ một lát.

”Lúc nói chuyện, ánh mắt Diêu Thủ Ninh rơi xuống cây cột bên trái phía sau bà ấy.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play