Tạ Dư Đồng vô thức nhìn sang Đoạn Trác Hữu, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Đoạn Trác Hữu không ngẩng đầu, chỉ nói: "Em cũng không còn là cô bé mười lăm, mười sáu, mười bảy tuổi nữa, nên học cách trưởng thành rồi."
Tạ Dư Đồng nghe thấy vậy thì suy sụp mà rũ vai xuống, bất mãn nói: "Tại sao cần phải trưởng thành? Mãi mãi giữ tính cách của trẻ con không tốt sao? Em không muốn trưởng thành một chút nào, em cảm thấy tình trạng của bản thân hiện tại rất tốt."