Trò chuyện hai giây trước hai bên im lặng, từ giây thứ ba đến giây thứ năm, một giọng nữ nhanh chóng xẹt qua bên tai: “Giang Trì Chu, em đụng phải hoa khôi ở cổng trường……”

Giọng nói tạm dừng hai giây rồi bổ sung thêm một câu, “À, xe đạp của anh.”

Trong giây thứ mười, điện thoại bị ngắt.

Chạy nhanh đến cổng trường, Giang Trì Chu thở hổn hển rồi tìm người khắp nơi.

Cũng không khó tìm lắm, cách trường 50m có học sinh tụ tập, đặc biệt đáng chú ý.

Trên mặt đất có ba chiếc xe đạp màu sắc khác nhau ngã ngổn ngang, những người đứng cạnh xe xếp thành hình tam giác. Mặt trời nóng bức phủ lên người mọi người như được bao phủ bởi một tầng hào quang mạ vàng nhưng lại khiến người ta khó chịu.

Đẩy đám đông ra, Giang Trì Chu xoải bước đi xuyên vào, “Sao lại thế này?”

Ngày hôm qua hai người còn đánh nhau ở cửa nhà nhưng Nhan Hi đã vứt đi thù hận trước kia sạch sẽ, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy quần áo Giang Trì Chu, “Em phạm sai lầm.”

Khẽ dời tầm mắt, Giang Trì Chu thoáng nhìn bàn tay đặt bên vai trái không ngừng kéo quần áo anh tựa như chân gà nhấc lên vừa để xuống.

Ngay cả nũng nịu khoe mẽ cũng không giống người khác, Giang Trì Chu dời mắt, lười nhìn cô, “Ít nói vô nghĩa.”

Nhan Hi vốn đang ở thế bất lợi hiếm thấy không oán giận lại, đơn giản khoa tay múa chân, “Vừa rồi em lại đây từ bên này, hoa khôi từ bên kia qua đó, muốn thắng xe cũng không giẫm được, không cẩn thận đụng phải người……”

Cô vặn vặn cánh tay, ra hiệu người nọ cũng ở bên cạnh.

Hoa khôi vẫn cứ mặc váy dài màu trắng, trang phục trắng tươi mát tự nhiên. Khi cô ấy đi xe đạp ngang qua khuôn viên trường, nó đã thu hút rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

Cô ấy thích cái cảm giác được người khác khen ngợi, những ánh mắt hâm mộ đẹp đến ngỡ ngàng đó có thể khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn, cho dù là ánh nắng gay gắt cũng cố tình bày ra điệu bộ nữ thần xuất trần.

Cố tình! Gặp Nhan Hi!

Mới vừa rồi cô ấy bước ra từ cổng trường, lúc chạy xe vẫn như cũ duy trì nụ cười xinh đẹp và phong cách, phát hiện phía trước có xe đạp xông tới, trước tiên cô ấy nhấn phanh trước nhưng chiếc xe đạp kia như là điên rồi bay thẳng đến phía cô ấy, cuối cùng biến thành “hiện trường tai nạn xe cộ”.

Lốp xe va chạm, hai bên đồng thời ngã xuống đất, hoa khôi ngã xuống đất, biểu cảm hoảng sợ giật mình trông vô cùng yếu ớt.

Ngay sau đó, người nọ đâm cô ấy đi tới xin lỗi cô ấy.

Hoa khôi bày đủ dáng vẻ ấm ức, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ ngoài của cô gái khiến cô ấy kinh ngạc, “Là cậu?”

Làm sao cũng không nghĩ tới kẻ đầu sỏ phá hư hình tượng hoàn mỹ của cô ấy lại là tình địch của cô ấy!

Vốn khen ngợi lập tức biến thành chê cười, sao cô ấy cam tâm dễ dàng buông tha cho Nhan Hi!

So với kinh ngạc của hoa khôi, lòng Nhan Hi chỉ tràn đầy áy náy, “Xin lỗi xin lỗi bạn, thắng xe lại không nhạy, bạn không sao chứ?”

Cô từ nhỏ đã học đi xe đạp, kỹ thuật lái xe thuần thục nhưng do không kịp thắng xe nên tạo ra hiện trường vụ tai nạn xe cộ, thật sự áy náy.

“Bạn có sao không?” Nhan Hi vẫn chưa nhận ra hoa khôi ngay từ lần đầu, thậm chí muốn vươn tay đỡ cô ấy dậy.

Nhưng mà lọt vào sự từ chối của hoa khôi.

Hoa khôi khóc tuôn nước mắt như mưa, trong miệng không ngừng nhảy ra tin tức nói bản thân bị đụng trúng rất đau, quần áo bị dơ, xe đạp cũng hỏng rồi, dáng vẻ vô cùng tủi thân.

Nhan Hi cuối cùng cũng nhớ tới đây là hoa khôi từng gặp vào kỳ nghỉ hè.

Nếu đối phương có thương có lượng, Nhan Hi tuyệt đối nhận món nợ, nên như thế nào bồi thường thì bồi thường như thế đấy nhưng hoa khôi rõ ràng cố ý kéo dài để người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cô, không chịu giải quyết vấn đề.

Vì thế, cô giơ điện thoại lên đối mặt với hoa khôi, hoa khôi yên tĩnh trong một giây, giọng nói hãy còn mang theo tiếng khóc nức nở, “Cậu làm gì?”

“Mình cảm thấy bạn khóc khá xinh đẹp nên quay video cho bạn.” Nhan Hi liên tục di chuyển camera, chỉ đạo động tác cứ như là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, “Đúng đúng, bạn tiếp tục khóc, chính là loại cảm giác mới vừa rồi.”

Hoa khôi: “……”

Này cmn ai còn khóc ra cho được?

Bên tai mơ hồ vang lên tiếng tán gẫu của quần chúng hóng chuyện, hoa khôi thấy đỡ thì thôi rồi lau sạch nước mắt đi đỡ xe đạp, kết quả, thật là xấu…

Phải đền tiền, Nhan Hi vươn tay lần mò trong túi, toàn thân trên người cô chỉ có mười tệ, hoàn toàn không đủ.

Bực mình gãi gãi lỗ tai, cô nghĩ tới Giang Trì Chu.

Sau cuộc điện thoại mười giây, không ai biết nó có thể có tác dụng gì nhưng cố tình Nhan Hi vững như Thái sơn, “Hoa khôi, bạn chờ một chút, nên bồi thường mình nhất định sẽ không quỵt nợ.”

Một tiếng “hoa khôi” dỗ dành hoa khôi vui vẻ, cô ấy nắm làn váy, giọng nói rõ ràng tự giới thiệu, “Tôi tên là Mục Thanh Thanh.”

Đúng! Tên này trông rất giống khuôn mặt của cô ấy, nó thực sự rất trong sáng.

Vượt qua đám người, Tiêu Nhiễm bên cạnh tới gần bên tai cô rồi lo lắng hỏi: “Chị, chúng ta làm sao bây giờ?”

Nhan Hi quay đầu qua một bên, đưa tay che miệng rồi lặng lẽ trả lời cô ấy, “Chị không biết, chờ một chút.”

Thật sự không được cô chỉ có thể gọi điện thoại báo với mẹ già tới vớt người.

Cũng may, Giang Trì Chu cũng coi như đáng tin cậy, nhanh chóng xuất hiện. Anh thành cọng rơm cứu mạng, Nhan Hi bắt lấy không bỏ, “Giang Trì Chu, anh cho em mượn chút tiền trước đi.”

Làm rõ nguyên do, Giang Trì Chu tỉnh táo lại, hàng mày cau lại lập tức giãn ra.

Nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của cô, Giang Trì Chu cười nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trên vai anh rồi vô tình lấy ra, “Em nói vay tiền là vay tiền, anh đây chẳng phải là không còn mặt mũi sao? Anh và em có quan hệ gì mà vay tiền?”

Nhan Hi nghiêm túc suy nghĩ, “Thù không đội trời chung?”

“Em vẫn là bán mình trả nợ đi.” Anh lạnh giọng cười rồi xoay người rời đi.

“Khoan khoan khoan khoan!” Nhan Hi tay mắt lanh lẹ ngăn cản anh, bĩu môi bắt đầu tố khổ, “Chu Chu, anh sẽ không nhẫn tâm nhìn hàng xóm đáng yêu của anh bởi vì thân mang món nợ khổng lồ mà bị áp bức đó chứ?”

“Anh nhẫn tâm.”

“……”

“Anh là người tàn nhẫn.”

“……”

“Chúng ta có thù oán.”

“Anh, anh, anh là anh ruột của em.” Cô gần như phải quấn lấy anh.

Động tác thân mật tự nhiên của hai người dường như là con dao nhỏ đâm vào tim của hoa khôi. Cô ấy cắn chặt răng, quyết định việc công xử theo phép công, “Nhan Hi, mọi người thương lượng xong chưa, nơi này rất nóng!”

Hoa khôi bị kích thích đến quên mất hình tượng, giọng điệu cũng không kiên nhẫn.

Ai ngờ người nào đó còn có thể đúng lý hợp tình cáo trạng với Giang Trì Chu, “Anh nghe thấy chưa? Cô ấy gào to với em.”

Ngụ ý là anh nhanh chóng cho em mượn tiền giải quyết vấn đề á!

Giang Trì Chu xùy một tiếng, “Tiến bộ.”

Bàn tay dày rộng ấn ở trên đầu cô rồi đẩy cô sang một bên, Giang Trì Chu chủ động tiến lên thương lượng với hoa khôi và nhanh chóng kết thúc tranh chấp.

Hoa khôi rời đi, đám người tan đi, Giang Trì Chu khoanh tay đứng tại chỗ ra hiệu cho Nhan Hi đi đỡ xe.

Có ba chiếc xe đạp nằm ở nơi đó, hoa khôi đi rồi thì còn dư lại hai chiếc, trong đó chiếc hồng nhạt là đi theo Nhan Hi cùng nhau tới.

Tiêu Nhiễm đứng bên cạnh Nhan Hi, trước đó cô ấy thay chị họ xin lỗi sốt ruột nhưng giọng nói nhỏ nhẹ không hề có cảm giác tồn tại.

Hoa khôi cố ý bắt lỗi chỉ là nhằm vào tình địch nên tất nhiên không để Tiêu Nhiễm ở trong lòng. Mà Nhan Hi cố giải quyết phiền toái cũng không muốn em họ bị liên lụy tiến vào.

Cho nên, cô ấy bị bỏ qua thật lâu.

Hiện nay mâu thuẫn đã được giải quyết, Nhan Hi cuối cùng cũng nhớ tới Tiêu Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, xe em không sao chứ?”

Tiêu Nhiễm lắc đầu.

Vừa rồi cô ấy không té ngã, chỉ là do cưỡi xe không ổn định, lại thấy Nhan Hi xảy ra chuyện nên xe ngã chung xuống đất.

Đỡ xe dậy, Nhan Hi lại ấn thắng xe, quả thật hơi không thích hợp, cô nghi hoặc hỏi: “Giang Trì Chu, có phải phanh xe của anh lại hư rồi hay không?”

“Ai bảo em chạy xe anh?” Anh không đáp mà hỏi lại.

Nhan Hi giải thích nói: “Buổi sáng hôm nay lúc em ra ngoài mới đột nhiên nhớ tới xe đạp của em đã được đưa đi sửa, vừa vặn gặp được dì. Dì nói với em là chỗ của anh còn có nhiều hơn một chiếc, bảo em chạy đi.”

“Anh không nhớ rõ mẹ anh có chìa khóa xe.”

Dì không có nhưng em có à nha!” Nhan Hi sờ sờ túi, ngón tay móc ra chìa khóa vòng qua đung đưa trước mặt anh.

OK, anh nhớ rồi, chìa khóa là Nhan Hi đã từng thuận tiện lấy đi từ trong tay anh, khi đó anh cam chịu.

“Thắng xe quả thực hỏng rồi, mẹ anh không biết.” Anh đã thay đổi chiếc mới, ổ khoá trên xe cũ vô dụng, không nghĩ tới trời xui đất khiến bị Nhan Hi lấy ra, may mắn không xảy ra chuyện gì lớn.

Tầm mắt lần thứ hai quét qua người Nhan Hi, cuối cùng anh hỏi, “Vừa rồi, bị ngã à?”

Nhan Hi không sao cả lắc đầu, “Không có cảm giác, em chỉ muốn biết vừa rồi bồi thường bao nhiêu tiền?”

“500.” Anh đáp.

Năm! Năm trăm!” Nhan Hi trừng lớn mắt với dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Cô nắm ống tay áo anh làm bộ muốn lau nước mắt, “Anh vẫn nên bán em gán nợ đi.”

Điều kiện sinh hoạt của nhà họ Nhan không tồi, công việc của cha mẹ ổn định, quê quán phá bỏ và di dời mấy căn nhà. Triệu Thu Tĩnh cũng không bạc đãi con gái trong những nhu cầu thiết yếu hằng ngày nhưng về phương diện tiền tiêu vặt của cô thì quản lý nghiêm khắc, sợ cô dưỡng thành thói quen ăn xài phung phí.

Giang Trì Chu hất bay tay cô, biểu cảm mang theo ghét bỏ, “Đừng diễn, thiếu anh 500 tệ, một đồng một cắc cũng đừng nghĩ thiếu.”

Tiếng khóc giả dối đột nhiên im bặt, Nhan Hi thay đổi sách lược, “Không được, là thắng xe đạp của anh không nhạy, anh cũng phải phụ trách.”

Giang Trì Chu nhướng mày, “Lại là anh thu dọn tàn cục à?”

Cô thấy được rồi thì thu tay *, liên tục lắc đầu, “Sao em nỡ để một mình anh chịu khổ chứ, hai ta 50-50 đê.”

(*) 见好就收: ý chỉ phải nắm giữ đúng mực, có chừng có mực, không thể nảy lòng tham

Giang Trì Chu suýt nữa bị chọc cho tức cười, “Anh cảm ơn quý cô nhá?”

Trên mặt chất lên nụ cười, Nhan Hi thả nhẹ động tác phủi bụi trên vai anh, “Đừng khách khí, người như em thấu tình đạt lý nhất.”

Anh hừ một tiếng, không lưu tình chút nào tước đoạt đi hi vọng cuối cùng của cô, “Thiếu một xu tiền, anh sẽ nói cho mẹ em.”

Nhan Hi: “……”

Vậy đến lúc đó bà Triệu lại phải tiến hành giáo dục cô.

Chiến thuật thất bại, cô không cam lòng thử lần cuối, “Chu Chu, anh không đau lòng vì em sao?”

Giang Trì Chu: “Anh đau lòng chiếc xe.”

Nhan Hi: “……”

Cô căm giận lấy ra toàn bộ gia sản nhét vào trong tay Giang Trì Chu, “Giang Trì Chu, em muốn nghĩ chơi với anh!”

Anh cười, “Hai ta có tình bạn à?”

Bên cạnh Tiêu Nhiễm yên lặng nhìn, sắc mặt hơi tái.

Hai ngày trước chiếc xe đạp của Nhan Hi lúc dạy cô ấy học bị ngã hư, nếu không phải bởi vì cô ấy, Nhan Hi sẽ không chạy chiếc xe đạp thắng xe không ăn này, phiền toái phía sau sẽ không xảy ra.

500 tệ……

Ngay cả Nhan Hi cũng không lấy ra được, cô ấy nên làm cái gì bây giờ?

Tiêu Nhiễm như muốn mở miệng lại sợ quấy rầy bọn họ, mãi cho đến khi Nhan Hi đỡ xe đạp lại đây, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta về nhà.”

Nhưng cô chưa rời khỏi thì bím tóc đã bị Giang Trì Chu bắt lấy, “Chờ anh cùng về.”

Còn chưa chờ cô đáp lại, Giang Trì Chu nhận được một cuộc điện thoại.

Thời gian trả lời hơi dài nhưng cô coi là thật chờ ở nơi đó, không rời đi.

Giang Trì Chu thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, nghĩ cô hôm nay ngoan như vậy, anh có thể suy xét giúp cô giảm bớt gánh nặng.

Mới vừa cúp điện thoại đã nghe thấy trong không trung bay tới một giọng cảm thán ung dung: “Chu Chu ~ anh làm người cái đi.”

Giang Trì Chu: “……”

Tắt màn hình đi, Giang Trì Chu đột nhiên thay đổi chủ ý mà ngoắc tay với cô, “Lại đây, đi với anh đến chỗ này, 500 tệ xóa bỏ toàn bộ.”

Nghe được nửa câu cuối cùng, cô bé vừa rồi mặt ủ mày chau lập tức giẫm bước loạng choạng lộc cộc chạy tới, “Làm gì á?”

Thấy dáng vẻ tung ta tung tăng của cô, Giang Trì Chu cong môi, ý cười trên mặt càng tăng lên lộ ra tà khí bất thường và gằn từng chữ một: “Lập, quy, tắc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play