Trời đã về khuya, hôm nay sao trên trời khá thưa thớt.
Xe cộ qua lại tấp nập trên đường, không khác những ngày bình thường khác là bao.
Trong một cửa hàng bán đồ ăn nhanh đối diện với văn phòng thành phố, một chủ quán ăn ở độ tuổi 40 đã bận rộn xong, bắt đầu chuẩn bị đóng cửa. Thời hạn thuê nhà của cô sắp hết, đây là những ngày cuối cùng cô ấy ở đây.
Cô tên là Trần A Miêu, đã ở đây mười mấy năm, rất nhiều cảnh sát trong cục thành phố đều biết cô, gọi cô là chị Diêu.
Từ nơi này của cô, có thể nhìn thấy ánh đèn chiếu sáng trong tòa nhà chính của cục thành phố, từng cửa sổ đều lộ ra những tia sáng, thể hiện rằng vẫn còn có những người tăng ca trong đây.
Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, Trần A Miêu lại cảm thấy thành phố này vẫn đang được bảo vệ.
Trần A Miêu chớp chớp mắt, bỗng nhiên thấy, cục thành phố đêm nay hình như vô cùng bận rộn, có rất nhiều ánh đèn sáng lên qua ô cửa sổ.
Hình dạng đèn sáng lần này có chút lạ, tạo thành một hình chữ “L”.
Cô thuận tay chụp lại rồi gửi nó cho một vị khách quen.
Người đàn ông thường ăn ở quầy hàng của cô, sau đó thêm luôn wechat của cô.
Một ngày cách đây vài năm, có một người đàn ông nói với cô ấy, “Tôi có thể nhờ cô một chuyện được không?”
Cô tò mò: “Chuyện gì vậy?”
Người đàn ông trung niên nói: “Hãy nhìn tòa nhà đối diện, mỗi ngày khi cô đóng cửa vào lúc 10 giờ, chụp ảnh nó rồi gửi wechat cho tôi, tôi sẽ trả cô ba trăm tệ mỗi tháng.”
Lúc đó A Miêu còn thấy do dự, cô thấy có lẽ người này là phường lừa đảo, chứ không sao lại có người rảnh rỗi bảo người ta làm loại chuyện như vậy.
Người đàn ông đó nói tiếp, “Tôi không lừa cô đâu, tôi sẽ trả cho cô ba trăm tệ ngay bây giờ, coi như là tiền đặt cọc cho tháng này. Cô có thể nhận tiền trước khi gửi ảnh cho tôi.”
Nói xong, người đàn ông này thực sự lấy ra ba trăm nhân dân tệ, đặt trên bàn.
“Sao anh lại để ý đến ánh đèn của tòa đối diện nơi này vậy?” Trần A Miêu vẫn chưa dám nhận tiền, cô nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt ngờ vực, cố gắng phán đoán xem anh ta có phải người xấu hay không.
Người đàn ông giải thích: “Tôi không có ý gì xấu đâu, con trai tôi làm việc trong văn phòng thành phố, văn phòng của nó ở ngay trên tầng ba, nhưng tính nó thích phản nghịch, chỉ báo tin tốt chứ không báo tin xấu, tôi thường đến đây, nhìn ánh đèn trên tầng, muốn xem xem có phải công việc của nó rất bận hay không, có phải thường xuyên tăng ca hay không.”
Hóa ra, chỉ là một người cha nhớ con trai mình.
A Miêu yên tâm, cũng đúng, dù sao cũng chỉ là ánh đèn, cũng chẳng phải là chuyện cơ mật gì, người đi trên đường đều có thể nhìn thấy.
Mà nếu đó là chuyện bí mật của sở cảnh sát, cô cũng đâu có biết gì đâu.
Bản thân A Miêu cũng có một đứa con trai ở quê, lúc nào cũng thấy lo lắng cho nó, cô quen biết rất nhiều cảnh sát trong cục thành phố, mỗi khi nhìn bọn họ, đều giống như đang nhìn thấy con trai của mình vậy.
Cô nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, cũng thấy có hơi đồng cảm.
Cô cũng chỉ là một người phụ nữ trung niên bình thường ở độ tuổi bốn mươi, không học hành gì nhiều.
Cô không đồng ý chuyện này, đối phương có lẽ sẽ tìm A Tứ bán hoa quả bên cạnh, tìm Tiểu Đường mở cửa hàng quần áo ở đằng sau. Nghĩ đến người chồng bị bệnh, gia đình nghèo khó. Không bằng cứ giành lấy cơ hội kiếm tiền này.
Vì thế A Miêu nhận lấy ba trăm.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày A Miêu đều chụp ảnh gửi cho người đàn ông đó.
Hôm nay, Miêu còn cố ý nói thêm một câu: “Hôm nay có rất nhiều đèn, là hình chữ L, con trai anh có lẽ phải ở lại tăng ca.”
Người đàn ông cảm ơn cô.
A Miêu lại nói: “Tôi sắp phải chuyển đi rồi, sau này có lẽ không giúp anh chụp ảnh được nữa rồi.”
Người đàn ông nói, “Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua.”
A Miêu vui vẻ thu dọn sạp hàng.
Nhưng mà cô và những người bình thường trong thành phố đi ngang qua lại không hề biết, những ngọn đèn kia tượng trưng cho thứ gì.
Cục thành phố không ủng hộ tăng ca không hiệu quả, luôn có những thứ không thể tách rời với ánh đèn.
Những ánh đèn này giống như một mật mã, có mấy ánh đèn sáng sẽ tượng trưng cho việc bọn họ chuẩn bị đi truy quét m@ túy, có những ánh đèn lại tượng trưng cho việc đi quét mại dâm, có ánh đèn lại chứng minh cho đội điều tra hình sự đang thẩm vấn, có ánh đèn nói rằng lãnh đạo đang họp.
Đây là một phương pháp quan sát đơn giản nhưng lại rất hiệu quả, cảnh sát không thể lúc nào cũng làm việc trong bóng tối.
Cài nội gián vào thì vẫn có khả năng bị lôi ra ánh sáng, nhưng việc quan sát những ánh đèn này thì không bao giờ là việc làm sai.
Con người sẽ nói dối, nhưng ánh đèn thì không.
Hình chữ L hôm nay đại diện cho phòng cảnh sát hình sự, phòng cảnh sát vũ trang, văn phòng cục trưởng, trung tâm chỉ huy đều phải tăng ca.
Chuyện này chỉ xảy ra khi có vụ án lớn.
Gần cục thành phố không được lắp đặt camera giám sát, có một thời gian, công ty vệ sinh thuê một căn nhà ở đối diện để quan sát, nhưng cuối cùng phát hiện ra, thà bỏ ra 300 tệ rồi nhờ người gửi tình huống báo cáo cụ thể cho còn ít gặp rắc rối hơn.
Những kẻ gian xảo đó dùng một ít tiền và một lời nói dối, lừa gạt một người bình thường trở thành đồng lõa của mình.
Loại chuyện này căn bản không thể phòng bị.
Bến Viễn Đông về đêm.
Mộc Dự phải xem qua các loại tin nhắn người phía dưới chuyển lên cho gã, gã quan sát thấy đèn tối nay không giống nhau, cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn: “Cảnh sát hình như có hành động lớn, các cậu tốt nhất nên điều tra một chút. Có phải có chỗ bị lộ sơ hở hay không.”
Hoắc Lôi nhận được lời nhắc nhở, gửi đến nhóm nhỏ của thương hội Hà Đồ.
“Chắc không phải nhắm vào chúng ta đâu nhỉ?” Có người trong nhóm nói.
“Ừ, có lẽ ông sếp nào đó mới lên làm màu thôi. Hành động của chúng ta được che giấu kĩ lắm.”
Hoắc Lôi ngồi xem điện thoại di động trợn trắng mắt, ả vô cùng xem thường những người đàn ông vừa tự phụ vừa ngạo mạn như này, nhưng ả lại ở trên cùng một con thuyền với bọn họ.
Ả nhắc nhở: “Lúc trước đội điều tra đặc biệt đang điều tra vụ án của Kim Duyệt Văn, với cả vụ của bên quỹ nữa.”
Lúc này bọn họ mới chú ý đến.
Một lát sau, trong nhóm nhỏ có người phát hiện ra: “Hôm nay quỹ có một khóa đào tạo mới triển khai, không phải là có người trà trộn vào chứ?”
Chỉ những người nắm được nội dung cốt lõi mới biết được mức độ nghiêm trọng của tình hình.
“Sao bây giờ vẫn còn tuyển người vậy? Mấy người cũng trắng trợn quá rồi đấy!”
“Hàn tổng bảo không sao.”
“Ai làm kiểm toán?”
“Buổi đào tạo sắp kết thúc rồi!”
“Vậy thì chúng ta phải làm gì? Đã hết thời gian rồi sao?”
“Mấy người hoảng sợ cái gì chứ?” Bỗng nhiên có một người xuất hiện, ổn định tâm tình mọi người, người nọ chính là hội trưởng quỹ Hàn Thanh Dật.
“Bây giờ tôi sẽ qua đó! Bảo bọn họ mở máy phá sóng đi, điều tra một lượt, nhất định phải bắt được người trà trộn vào!”
❁❁❁
Các sĩ quan cảnh sát trong phòng chỉ huy không hề hay biết tin tức đã bị rò rỉ theo cách này.
Cục trưởng Đinh, của Đội hình sự đặc biệt cũng như trụ cột của các đội điều tra tội phạm khác, các đội viên ưu tú đều ở hết đây, ánh mắt mọi người dừng trên màn hình chỉ huy phía trước, trên đó là hình ảnh, thời gian thực từ hiện trường truyền về.
Vẻ mặt ai nấy cũng đều rất ngưng trọng.
Mười ngón tay của Bạch Mộng nhanh chóng ấn lên bàn phím, lấy được vị trí: “Cục trưởng Đinh, tra ra rồi, trang viên này nằm ở phía bắc Bến Viễn Đông, trang viên đứng tên Hàn Thanh Dật. ”
“Hàn Thanh Dật?” Cục trưởng Đinh dường như có ấn tượng với cái tên này, giống như đã từng gặp gã ta trong một cuộc họp nào đó.
Bạch Mộng tìm tư liệu, trên máy tính xuất hiện một nam thanh niên đeo kính, thoạt nhìn vô cùng phong độ, nho nhã: “Anh ta là mười doanh nhân xuất sắc của thành phố Bến Viễn năm ngoái, là một sinh viên tài năng tài chính tốt nghiệp đại học A, rất nổi tiếng trong lĩnh vực đầu tư. Ngoài ra, người đàn ông này cũng là người đứng đầu Quỹ Bến Ái.”
Bằng cách này, cái gọi là đào tạo người mới và quỹ nhân ái được liên kết với nhau.
Cục trưởng Đinh nhíu mày nói: “Chuyên gia tài chính cái quái gì, tôi thấy phải gọi là chuyên gia rửa tiền mới đúng!”
Cái gọi là công ty hưu trí, chỉ là một công ty trung gian, những người tạo ra lợi nhuận mặc áo khoác từ thiện, ẩn đằng sau một cái quỹ. Bây giờ sự việc đang dần leo thang, đây đã là một vụ việc lớn mang tính chất gây nguy hiểm cho xã hội, gây rối trật tự công cộng.
Thần sắc cục trưởng Đinh ngưng trọng: “Chúng ta cần cử người tới, nhưng không thể rút dây động rừng, đợi những người đến nghe khóa đào tạo đi ra hết, chúng ta mới hốt một mẻ huấn luyện viên và nhân viên của bọn chúng. Nhưng phải tuyệt đối cẩn thận. Ngoài ra, còn phải cẩn thận không được để đối phương bắt huấn luyện viên làm con tin.”
Tuy rằng trong tay bọn họ có video ghi hình hiện trường, nhưng loại chuyện này vẫn phải chú trọng đến tang vật, chỉ có chặn lại những người trong trang viên, mới coi là bằng chứng tốt nhất, một khi bỏ lỡ, muốn tìm kiếm chứng cứ phạm tội sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Hình Vân, đội trưởng của một chi đội ở bên cạnh hỏi: “Có cần thông báo cho chi cục gần đó không?”
Cục trưởng Đinh thoáng cân nhắc, lắc đầu nói: “Không cần, phân cục không làm được. Một là dễ để lộ tin tức, hai là căn bản không hiểu rõ đối phương.”
Những người ở phân cục, nhẹ dạ cả tin, chỉ sợ đối phương nói vài câu đã bị lừa cho qua chuyện.
Nghĩ đến đây, cục trưởng Đinh đứng dậy đi gọi điện thoại cho lãnh đạo tỉnh và thành phố, một lát sau, cục trưởng Đinh trở về, nói với mọi người: “Đội đặc nhiệm đi, điều động toàn bộ nhân thủ, cử mười chiếc xe bắt giữ, để đội trưởng Vương chuẩn bị, Hình Vân, cậu cũng đi theo đi, thuận tiện đến tiếp ứng cho đội trưởng Cố.”
Hình Vân hỏi: “Lý do thì sao?”
Cục trưởng Đinh nói: “Nói nhận được báo án, đêm nay có người tiến hành hoạt động vi phạm pháp luật, những thứ khác không cần nói nhiều với bọn họ. Bắt người trước rồi tính.”
Hình Vân thận trọng hỏi: “Vậy sau khi bắt thì xử lý thế nào?”
“Kéo đến cục thành phố, lấy lý do tụ tập bất hợp pháp để bắt giữ những người đó, tìm ra người tổ chức, sau đó tiến hành tìm kiếm toàn diện và thẩm vấn”, Cục trưởng Đinh nói. “Ý của lãnh đạo là sẽ đình chỉ tất cả các hành động của Quỹ Bến Ái, thu hồi tư cách, điều tra và xử lý hành vi bất hợp pháp của họ, điều tra đến cùng, tuyệt đối không được bao che.”
Đội đặc nhiệm đã xuất phát, Lục Anh đi theo đội, Bạch Mộng mô phỏng lộ trình một chút: “Buổi tối không có nhiều xe, bọn họ đi đường tắt, đến nơi mất tầm một giờ.”
Cục trưởng Đinh gật đầu: “Để tôi nói chuyện với đội trưởng Cố.”
Cục trưởng Đinh cầm lấy tai nghe nói chuyện với Cố Ngôn Sâm: “Từ bây giờ, vụ án này thăng cấp thành vụ án tổng hợp, tôi đã đích thân báo cáo với sở tỉnh. Các cậu phải tự bảo đảm an toàn cho mình, nếu buổi huấn luyện kết thúc phải nhanh chóng theo những người đó rời khỏi, chúng tôi sẽ phái đặc cảnh tới tiếp ứng.”
Những lời này của ông còn chưa nói hết, bỗng nhiên truyền đến tiếng rè rè, màn hình lóe lên, giám sát bỗng nhiên biến thành một mảng màu đen, máy nghe lén cũng báo lỗi.
Thông tin liên lạc của bọn họ với bên trong bị chấm dứt!
Tim cục trưởng Đinh thắt lại, đứng dậy nói: “Tình huống thay đổi, thông báo cho cảnh sát vũ trang, tăng tốc độ!”
❁❁❁
Tại buổi giảng, bầu không khí đã đạt đến đỉnh cao.
Thầy Bàng trên sân khấu vẫn chăm chỉ hét lớn: “Để mọi người làm quen với nghiệp vụ, chúng tôi sẽ trang bị cho mỗi người một người hướng dẫn để dẫn dắt, có cả lãnh đạo sẽ giúp các bạn hoàn thành thành tích. Từ nay về sau chúng ta chính là chiến hữu, chính là người nhà!”
Những người ngồi dưới sân khấu rất phấn khích, nhiều người đã tin vào lời nói của họ vì sợ bỏ lỡ cơ hội này.
Lúc này cho dù nói muốn vào công ty phải nộp tiền cọc chỉ sợ cũng có người sẽ móc tiền ra.
Đúng lúc này, quản lý đứng ở bên đài bỗng nhiên nhận điện thoại rồi đi tới, gã thì thầm vài câu với thầy Bàng, sắc mặt thầy Bàng thay đổi, đưa tay gọi những người khác tới.
Trên mặt quản lý và thầy Bàng ngoài sự khẩn trương còn có cả sự sợ hãi, bắt đầu thương lượng kế sách ứng phó.
Mấy chục học viên ở lại trong phòng học cũng cảm giác được tình huống không đúng, ở dưới đài cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Cùng lúc đó, tai nghe của Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên phát ra tiếng bíp, hắn đưa tay tháo tai nghe mini ra khỏi tai, Thẩm Quân Từ nói: “Thông tin liên lạc bị đứt.”
Đây là tình huống chỉ xảy ra khi tín hiệu bị quấy nhiễu, đối phương quả nhiên đang chĩa về phía họ.
Thẩm Quân Từ ở bên cạnh cũng tháo kính gọng đen ra, bỏ vào trong túi: “Bọn họ có thể đã phát hiện ra có người của cảnh sát tiến vào.”
Hành động liên hợp tối nay, từ trên xuống dưới xuất ra nhiều người như vậy, rất khó để không lộ tiếng gió.
Ánh mắt Cố Ngôn Sâm nhìn xung quanh, tìm đường lui: “Nơi này không có cửa sổ, chỉ có một lối ra vào, đã bị bọn họ đóng lại. Chúng ta ngồi ở hàng ghế sau, để tìm được có lẽ sẽ mất một lúc, nhưng cũng không cầm cự được lâu.”
Mắt thấy nhân viên bắt đầu lục soát từng người một để điều tra.
Tìm ra bọn họ chỉ là vấn đề thời gian, nhiều nhất là kéo dài được ba đến năm phút, bọn họ có khả năng không đợi được sự trợ giúp của cục thành phố, cần phải tự mình ứng phó.
Trong những nhân viên này ngoại trừ những thành viên nòng cốt, những người khác có lẽ đã bị tẩy não hết rồi, có lẽ công ty vệ sinh và công ty bảo vệ rất nhanh sẽ đến.
Khi đó bọn họ bị vây lại, tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm, cho nên bây giờ phải lập tức nghĩ ra biện pháp đột phá vòng vây.
Nghĩ tới đây, Cố Ngôn Sâm thở dài: “Đáng lẽ tôi nên kiên trì quyết định không dẫn em đến.”
Hắn quả nhiên vẫn liều lĩnh, đánh giá thấp tính nguy hiểm của hành động lần này, để cho Thẩm Quân Từ đi theo mình mạo hiểm.
Dường như biết hắn nghĩ gì, Thẩm Quân Từ nhẹ giọng nói: “Không trách anh, chẳng ai ngờ được mấy người này lại hiểm ác như thế.”
Cố Ngôn Sâm nghĩ đối sách.
Thẩm Quân Từ cúi đầu, lông mi cũng rũ xuống, cậu cân nhắc một lát nói: “Tôi có một ý nghĩ lớn mật, nếu không kéo dài được thì chi bằng chủ động đứng ra, làm rõ thân phận.”
Cố Ngôn Sâm nghiêng đầu nhìn cậu, làm như vậy vô cùng mạo hiểm.
Người trước mắt này quả nhiên là nhốt hết sự điên cuồng dưới vẻ ngoài bình tĩnh.
Thẩm Quân Từ giải thích thêm lý do mình muốn làm như vậy: “Nếu đối phương đã phát hiện có người của cảnh sát trà trộn vào, vậy thì chỉ có người bình thường ở đây mới không biết chúng ta là cảnh sát, có thể chúng ta bại lộ thân phận ngược lại sẽ được an toàn hơn.”
Cậu dừng lại và nói.
“Với lại, những người ở đây,đêm nay đều đã bị tẩy não, phương thức như vậy lại khá tốt, cũng có khả năng cao đánh thức những người đang bị tẩy não. Nếu có những người này trợ giúp, chúng ta có thể thừa dịp hiện trường rối loạn chạy ra ngoài.”
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một lát: “Giờ cũng chẳng còn cách nào khác để phá vòng vây, vậy thì nghe em vậy.”
Chủ động nhận mình là cảnh sát, đây mặc dù là một nước cờ hiểm, nhưng nếu thành công, có thể xoay chuyển tình thế, biến bọn họ thành thế chủ động.
Bọn họ chỉ có hai người, đối phương có hơn mười người, địch đông ta ít, bằng vào thực lực của hai người bọn họ tuy có thể dành được phần thắng, nhưng chắc chắn phải đánh một trận cứng đối cứng, có thể còn có thể bị thương, nếu đợi đến viện trợ của đối phương tới, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Ở đây có hơn năm mươi dân thường. Nếu họ có thể giành được sự giúp đỡ của những người này, thì có thể giành được nhiều sự sống hơn.
Cố Ngôn Sâm tính toán thời gian, lại suy nghĩ một chút về phương pháp dùng miệng lưỡi hóa giải tranh chấp.
Có lẽ làm như vậy sẽ an toàn hơn, nhanh hơn và cũng tiết kiệm năng lượng hơn.
Hạ quyết tâm, Cố Ngôn Sâm nhỏ giọng nói: “Lát nữa nếu có đánh nhau, tôi sẽ chặn những người đó lại, em tiến hành tẩy não ngược lại với họ nhé.”
Thẩm Quân Từ nói: “Yên tâm đi, tôi khá giỏi dội nước lạnh.”
Cậu nói như vậy, vẻ mặt lại lại vô cùng nghiêm túc, lúc trước những người này đã bị tẩy não mấy tiếng đồng hồ, thời gian để cho cậu phát huy năng lực lại chỉ có vài phút.
Làm thế nào để ngăn chặn cơn sóng dữ trong vòng vài phút và đánh thức những người này không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Trong lúc này, việc lục soát đã bắt đầu.
Bốn năm nhân viên nam tiến lên, lần lượt bắt đầu lục soát cặp sách của những người ngồi hàng đầu.
Thầy Bàng nói: “Chúng tôi vừa nhận được tin tức, có đối thủ cạnh tranh để có được thông tin, đã trà trộn vào đây.”
Bọn họ không dám nói là có cảnh sát điều tra vụ án trà trộn vào, vì để duy trì hình tượng, đành phải nói là tìm “nội gián” trà trộn vào.
Quản lý ở phía trước chống thắt lưng tức giận nói: “Hôm nay không tra ra là ai, mấy người cũng đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.”
Học viên nhất thời bị tình huống trước mắt làm cho choáng váng, bà dì ngồi ở hàng ghế đầu rõ ràng không muốn đắc tội với người khác, run rẩy mở túi xách của mình ra, cho bọn họ xem.
Người đầu tiên đã ngoan ngoãn làm như vậy, người phía sau cũng không hề có sự chống cự.
Rất nhiều người trong bọn họ không khấm khá gì, lại đang đi tìm việc làm, đa phần đều cảm thấy mình bị đè đầu cưỡi cổ, thế nhưng đều nơm nớp lo sợ phối hợp kiểm tra, cố gắng giành lại sự trong sạch của mình.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm đã lên kế hoạch xong.
Cố Ngôn Sâm để khuấy động không khí, dẫn đầu hô một câu: “Mấy người dựa vào cái gì mà giữ chúng tôi lại chứ?”
Một người phụ nữ ở bên cạnh không ngừng nhìn đồng hồ, lúc này cũng đứng lên phản đối: “Đã trễ như vậy rồi, tôi phải về nhà!”
Những lời này đã đánh thức những người khác, mọi người cũng phản ứng lại, nhao nhao kêu lên: “Đúng vậy, dựa vào cái gì chứ?”
“Nếu thật sự có người trà trộn vào thì liên quan gì đến chúng tôi chứ.”
“Mấy người không có quyền khám xét người!”
Sự đối địch giữa hai bên được khuấy động.
Những người khác cũng bắt đầu không chịu hợp tác, người làm nhân viên giao nước đứng dậy nói: “Bọn tôi đến là để ứng tuyển làm thêm, mấy người thu giữ điện thoại di động của bọn tôi thì thôi đi, bây giờ còn muốn khám xét người, như vậy là thế nào?”
Sắc mặt thầy Bàng thay đổi, ông ta sửa sang lại suy nghĩ một chút, giọng điệu hòa hoãn: “Ý của tôi là muốn điều tra rõ ràng chuyện ngày hôm nay, tối nay bọn tôi đang tiến hành huấn luyện nhân viên nội bộ, lại có người có dụng tâm khác trà trộn vào, sẽ tạo thành tổn thất cho công ty. Vì vậy, tối nay, bọn tôi phải tìm ra những người có vấn đề để tránh ảnh hưởng đến những người vô tội khác, không trì hoãn cơ hội làm giàu của các bạn đâu.”
Thấy ông ta vẫn còn muốn lừa gạt những người ở đây, Cố Ngôn Sâm đứng lên, mở miệng chất vấn thầy Bàng: “Cách làm này của mấy người hình như đang vi phạm pháp luật phải không? Bây giờ mấy người sợ chuyện thối nát của mấy người bị người ta vạch trần tại chỗ, cho nên mới hoảng hốt như vậy!”
Thầy Bàng không nghĩ tới sẽ có người trực tiếp đứng ra khiêu khích, vội vàng phủ nhận: “Cậu đang nói bậy bạ gì vậy, bọn tôi là làm ăn hợp pháp! Công ty chúng tôi đã tồn tại được lâu lắm rồi.”
Quản lý chỉ vào Cố Ngôn Sâm nói: “Có phải cậu chính là người của công ty cạnh tranh phái tới quấy rối không? Bắt cậu ta đi!”
“Đợi đã, mấy người nói tôi ở công ty cạnh tranh, vậy mấy người nói xem, công ty nào có quan hệ cạnh tranh với mấy người vậy?” Cố Ngôn Sâm ung dung hỏi ông ta.
Người quản lý nghẹn lời: “Cậu … Cậu là…” Tất nhiên ông ta không thể nói nên lời.
Cố Ngôn Sâm nhìn quanh bốn phía, ngắt lời ông ta: “Tôi là cảnh sát.”
Chính tại lúc này, mấy chữ này đã khơi dậy hàng ngàn tầng sóng.
Quản lý cũng không ngờ tới cảnh sát nằm vùng lại dám đứng trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận thân phận, mất cảnh giác mà há hốc mồm đứng tại chỗ.
Những người ở đây tuy rằng đã trải qua một vòng tẩy não, nhưng vẫn còn biết phân biệt đúng sai, ai cũng biết cảnh sát mới là người tốt.
Người bên dưới xì xào bàn tán: “Tình huống gì đây?”
“Thật sự là cảnh sát sao?”
“Cảnh sát đến đây á? Chẳng lẽ thật sự có vấn đề?”
Thẩm Quân Từ cũng đứng lên nói: “Chúng tôi là cảnh sát của cục thành phố Bến Viễn, hôm nay đến là để điều tra vụ án liên quan đến hành vi rửa tiền của quỹ.”
Người quản lý phản ứng lại, mở miệng hét lên: “Đừng tin bọn họ, bọn họ là cảnh sát giả! Bắt bọn họ lại rồi đưa đi, những người khác có thể rời đi!”
Dưới sự xúi giục của ông ta, vài người đàn ông thô kệch xông lên, Cố Ngôn Sâm nghiêng người chắn trước mặt Thẩm Quân Từ.
Hắn tiến lên phía trước một bước, ánh mắt sắc bén đảo qua: “Mấy người ai dám lại gần? Nếu dám động thủ sẽ phạm tội chống đối người thi hành công vụ.”
Thấy Cố Ngôn Sâm khiến mấy người đó sững người, quản lý lại nói: “Mấy người đừng nghe cậu ta nói bậy, hai người không đi lên, sẽ bị công ty xóa tên! Chúng tôi đã gọi cảnh sát, cảnh sát sẽ đến ngay thôi! Hai người phải bắt được họ!”
Thủ đoạn này chính là vừa ăn cướp vừa la làng.
Dưới sự động viên của ông ta, người đàn ông cầm đầu lấy hết dũng khí xông lên, Cố Ngôn Sâm giữ chặt cánh tay hắn ta, trực tiếp quật ngã. Phịch một tiếng, người đàn ông ngã xuống đất, xô đổ ghế ngồi gần đó.
Cố Ngôn Sâm lại huých khuỷu tay, người đàn ông phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.
Người đàn ông thứ hai vung quyền, Cố Ngôn Sâm nghiêng người tránh, đạp một cái, đạp người đàn ông lui về phía sau vài bước. Người đàn ông còn chưa đứng vững, Cố Ngôn Sâm đã kéo cổ áo anh ta, dùng tay đập vào gáy anh ta, người đàn ông thứ hai cũng nằm sấp trên mặt đất.
Hai người liên tiếp ngã xuống, mọi người cũng đã nhìn ra thân thủ của Cố Ngôn Sâm rất tốt, nhất thời không dám tiến lên.
Cố Ngôn Sâm nâng một cái ghế lên, xoay một vòng, những người khác nhao nhao lui ra phía sau.
Nhưng những người đó vẫn dựa vào thế đông hiếp yếu, vây bọn họ ở giữa.
Cố Ngôn Sâm không động thủ nữa, tùy ý ngồi trên ghế.
Thẩm Quân Từ thong dong, bước qua người nằm trên mặt đất, trực tiếp đứng ở phía trước. Cậu cao hơn thầy Bàng kia nửa đầu, giọng nói trong trẻo, phun ra từng chữ vô cùng rõ ràng: “Cho dù vừa rồi ông có ăn nói khéo léo đến thế nào, cũng không thể thay đổi được mấy người là một đám lừa đảo.”
Ánh mắt mọi người đều tụ lại, đứng lên nhìn về phía này.
Thẩm Quân Từ xoay người đối mặt với những người khác nói: “Làm gì có chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống, kiếm tiền cũng không có đường tắt đâu. Cho dù dễ nghe đến mấy, bánh có tròn đến đâu, hành vi rửa tiền của quỹ cũng là hành vi bất hợp pháp, toàn bộ hoạt động trong hệ thống của bọn họ đều được xây dựng trên cơ sở các hành vi vi phạm pháp luật.”
“Hơn nữa bọn họ không chỉ phạm tội một mình, còn muốn lôi kéo mấy người cùng phạm tội. Số tiền bọn họ hứa hẹn, mấy người một đồng cũng không nhận được đâu.”
Những người này lúc trước vẫn còn đang điên cuồng, là vì do lợi ích thúc đẩy, cho nên Thẩm Quân Từ nói rõ ràng cho người phía dưới biết, số tiền kia mấy người không lấy được.
Có tiền đề này, những người bên dưới có thể nhanh chóng tìm lại lí trí.
Dĩ nhiên, khi cậu nói xong, mọi người đều im lặng.
Thầy Bàng vẫn còn muốn ngụy biện: “Cậu đang nói bậy! Mọi người đừng nghe cậu ta nói nhảm.”
Thẩm Quân Từ không thèm để ý tới ông ta, tiếp tục hỏi những người ở đây, giọng nói của cậu rất bình tĩnh: “Mọi người cứ suy nghĩ thử xem, nếu thật sự giống như những gì bọn họ nói, tuân thủ pháp luật, có lợi nhuận cao như vậy. Tại sao họ không thuê những người có trình độ học vấn cao, rõ ràng những người đó có thể làm tốt hơn nhiều, mà lại lừa gạt mấy người đi làm công việc bán thời gian này?”
Điều này hoàn toàn không phù hợp với logic kinh doanh chút nào.
Nghe đến đây, những người ở đây bắt đầu suy nghĩ.
Đúng vậy, trình độ học vấn của bọn họ không cao, bình thường muốn tìm một công việc đều vô cùng vất vả, sao bỗng nhiên lại có chuyện tốt rơi xuống đầu mình như vậy?
Thu nhập mấy trăm ngàn, đủ để thuê một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp.
Thầy Bàng lắp bắp: “Công ty bọn tôi tự nguyện làm từ thiện, giúp đỡ người nghèo, bọn tôi muốn tìm ai, cậu quản được chắc?”
Thẩm Quân Từ lại hỏi: “Nếu đây là chuyện hợp pháp, tại sao bọn họ lại kéo mấy người đến đây lúc nửa đêm, còn giữ lại điện thoại di động? Bây giờ lại quản thúc tại gia mấy người ở chỗ này?”
Lại là một chuyện không hợp lẽ thường, vừa rồi mọi người bị lời nói khống chế, xem nhẹ những chi tiết này.
Thẩm Quân Từ cười lạnh tiếp tục đặt câu hỏi: “Nếu thật sự có thể kiếm tiền, nhất định sẽ có rất nhiều công ty có bối cảnh có thực lực tranh nhau làm, vì sao tôi lại chưa từng nghe nói qua có công ty làm chuyện này nhỉ?”
Lời cậu nói giống như một bát nước lạnh hắt xuống, tất cả mọi người ngồi dưới đài đều bừng tỉnh lại.
Bước đầu tiên trong quá trình chống tẩy não là để người bị tẩy não bắt đầu đặt câu hỏi một cách chủ động.
Dập lửa phải dập từ ngọn.
Sau khi mọi người suy nghĩ, Thẩm Quân Từ đưa ra câu trả lời: “Bọn họ lừa mấy người đến đây dưới danh nghĩa là bán thời gian, là bởi vì những gì họ làm, không thể đưa ra ánh sáng!”
Nghe xong lời này, thầy Bàng chột dạ lui về phía sau một bước, suýt nữa té ngã.
Những lời này vốn đều là do Trúc Mộng Sư dạy cho ông ta, một khi thoát ly khỏi những thứ đó, ông ta căn bản không phải là đối thủ của Thẩm Quân Từ.
“Câm miệng cho tao!: Vị quản lý kia nhịn không được, tiến lên muốn đánh Thẩm Quân Từ.
Gã ta còn chưa kịp tới gần thì đã bị Cố Ngôn Sâm đánh một cái.
Sau đó Cố Ngôn Sâm xoay cánh tay gã ra sau lưng, trực tiếp giữ gã đ è xuống đất. Người quản lý liều mạng giãy dụa, nhưng cũng không giãy thoát được.
Sau khi đã chữa trị xong cho thủ phạm chính, Thẩm Quân Từ xoay người nhìn về phía mọi người.
“Mấy người đều bị bọn họ lừa cả rồi.”
“Những người già kia không phải con mồi của mấy người, cũng không phải là ngân hàng của mấy người, mấy người cũng có thân nhân, cũng có cha mẹ, cũng có ông bà ngoại, ông bà nội, một ngày nào đó mấy người cũng sẽ già đi. Không có người già nào phải gánh chịu sự đối xử như vậy. Mấy người không nên xây dựng hạnh phúc của mình trên cơ sở cái chết của người khác.”
Thẩm Quân Từ đang cố gắng khơi lại nhân tính trong họ.
Đôi mắt của những người bị lòng tham làm mờ cũng dần dần trở nên rõ ràng.
“Có thể nhận được di sản của người khác? Giàu trong một đêm? Điều đó là không thể. Những người tự nhận đã kiếm được tiền đều là những y tá mà họ đã trả tiền cho.”
Thẩm Quân Từ nói đến đây, những người “truyền thụ kinh nghiệm” vừa rồi bèn chột dạ cúi đầu.
Bây giờ, mọi người cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại và có thể lắng nghe phân tích bình thường.
Cố Ngôn Sâm đè người quản lý, ngẩng đầu nói: “Gần đây ở Bến Viễn có rất nhiều người già bị sát hại. Chúng tôi đang theo dõi để điều tra những trường hợp này. Cảnh sát đã tiếp xúc với các học viên trước đây của bọn họ, những người đó không hề trở nên giàu có, nhưng lại biến mình thành kẻ giết người! Trong số bọn họ, có người là mẹ của hai đứa trẻ, là ông của một đứa trẻ mắc bệnh nặng, bọn họ cũng giống như mấy người, đều là những người bình thường, những kẻ xấu này cũng dùng những lời nói như vậy để dụ dỗ bọn họ…”
“Một khi mấy người bắt đầu giúp những người này ký hợp đồng với người già, số tiền hứa hẹn kia sẽ biến thành quả táo đỏ treo ở phía trước của mấy người. Đối phương sẽ dùng tất cả thủ đoạn, dụ dỗ mấy người giế t chết những người già đó. Biến mấy người thành một kẻ sát nhân máu lạnh!”
“Đây là tội phạm, kết hợp với hành vi rửa tiền. Họ đang lợi dụng người thường đi giết người, sau đó bản thân họ không cần tốn nhiều sức để chiếm lấy phần di sản kia!”
Đây là một cuộc đấu tranh giữa thiện và ác.
Lớp da của kẻ dối trá dần dần được lột ra.
Sau một lát yên tĩnh, tiếng nghị luận chợt vang lên.
“Tôi có thấy, gần đây có thông báo của cảnh sát về nơi ông lão bị giết!”
“Bây giờ ngẫm lại, bọn họ có lẽ không coi những người già kia là người! Có lẽ còn đang coi chúng ta là thằng ngốc!”
“Thật đáng sợ, vừa rồi tôi cũng bị tẩy não, thế mà lại cảm thấy chuyện đó là đúng đắn.”
“Tin lời bọn họ có lẽ không chứng trộm gà không được còn mất nắm gạo!”
“Mẹ kiếp! Dám lừa gạt ông đây! Đám người này quá vô sỉ, độc ác rồi.”
Hiện trường nhất thời lại sôi trào, lần này không phải bởi vì kích động, mà bởi vì phẫn nộ.
Nghe bọn họ nói xong, những người có chút ý thức xã hội đã ý thức được, chuyện thầy Bàng nói lúc trước, căn bản không thể coi là sinh lời hợp pháp.
Lời nói của ông ta nghe thì rất hay và dễ hiểu, nhưng những điều đó lại chính là tội ác.
Những lời nói đó nếu trong một môi trường yên tĩnh, sẽ khiến cho mọi người từ từ suy nghĩ, một số người có thể tìm thấy điều không đúng trong đó, nhưng trong hoàn cảnh này, đa phần đều có tâm lý đám đông.
Giọng điệu giống như khẩu hiệu của thầy Bàng có tính kích động.
Những con số thiên văn đó dường như đã tiêm máu gà cho mọi người.
Nó giống như chuyện một ai đó sẽ đánh mất chính mình khi bước chân vào một tổ chức tiếp thị.
Bọn họ vừa rồi nhất thời bị bầu không khí ở hiện trường lây nhiễm, nên mới bị tẩy não.
Một khi đã ở trên thuyền trộm cướp của những người này, lúc đó sẽ giống như ngồi trên lưng hổ, dưới sự thôi thúc của lòng tham và d*c vọng, sẽ đi tới vạn kiếp bất phục.
Nhưng lời của Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm đã khiến cho bọn họ tỉnh táo lại.
Thầy Bàng á khẩu không nói nên lời, càng nói lên hết thảy.
Đây giống như một nghi lễ trừ ma.
Công lý cuối cùng đã áp đảo cái ác.
Phần con vừa mới nảy mầm đã bị phần người đàn áp, phần con trong lòng mọi người dần dần bị loại bỏ.
Thẩm Quân Từ nói: “Xin mọi người tin tưởng chúng tôi, sắp sửa bên ngoài sẽ có cảnh sát giúp đỡ.”
“Tin tưởng cảnh sát!”
“Những người này, chính là lừa đảo!”
“Trả lại điện thoại di động cho chúng tôi và thả chúng tôi ra ngoài!”
Hơn mười nhân viên công ty dưới đài đã không khống chế được hiện trường, những nhân viên công tác kia, đa phần cũng do trước đó bị tẩy não. Sở dĩ bọn họ nghe lời đối phương là bởi vì có sự lừa gạt trong đó.
Lúc này nhìn thấy tình cảnh hiện trường, bọn họ cũng do dự không biết có nên tiến lên hay không.
Thậm chí trong số bọn họ có vài người cũng bị những lời nói kia làm cho tỉnh ngộ, cảm thấy mình bị lừa gạt, cũng muốn nổi dậy.
Còn có người sợ bị liên lụy, mở cửa phòng đang đóng lại ra.
Mọi người bắt đầu xô đẩy với các nhân viên.
Thậm chí còn có người la hét, bắt đầu xông ra ngoài.
Hàn Thanh Dật còn chưa tới, người phụ trách hiện trường chính là người quản lý kia.
Gã bị Cố Ngôn Sâm đè cánh tay, mặt mũi bầm dập.
Nhìn thấy tình hình này, người quản lý biết đại cục đã định, phì một ngụm, phẫn nộ kéo tấm vải che mặt cuối cùng.
Gã hướng về phía thành viên nòng cốt cuồng loạn hô to: “Còn đứng đó làm gì, lên hết cho tao! Chờ bọn nó mang chứng cứ ra ngoài, chúng ta sẽ chết! Bọn mày muốn vào tù hết à?”
Lời này của gã đã phá vỡ hoàn toàn giấc mơ tham lam của mọi người.
Vài tên đồng lõa sắc mặt dữ tợn nhào tới.
Cố Ngôn Sâm cũng không giữ gã lại nữa, hắn đá gã quản lý kia ngã sang một bên, đứng dậy, đối mặt với mấy kẻ điên loạn.
Hắn xoay người nói với Thẩm Quân: “Chờ tôi thu thập xong mấy người này, chúng ta lao ra ngoài!”
Thẩm Quân Từ xắn tay áo lên, nghiêng đầu nói: “Cùng nhau.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trên đời này sẽ có rất nhiều chuyện ác khiến mọi người sợ hãi, nhưng vẫn luôn có những người dũng cảm đứng lên bảo vệ sự bình an cho chúng ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT