Sau khi thống nhất ý kiến, sáng sớm hôm sau, Cố Ngôn Sâm gọi vài thành viên của đội đặc nhiệm đến họp, thông báo tình hình điều tra vụ án.
Sau khi so sánh theo chiều dọc một vài đặc điểm của một số kẻ giết người, cuối cùng họ đã tìm thấy một điểm chung.
Trong vòng tròn bạn bè WeChat của một số người, đều xuất hiện quảng cáo về một công việc bán thời gian.
Quảng cáo vô cùng kỳ quái, đủ loại đãi ngộ ưu đãi, lương lậu rất cao, nhưng lại không viết rõ công việc bán thời gian này cụ thể sẽ làm gì.
Cố Ngôn Sâm dùng thông tin về công việc bán thời gian này đi thử phản ứng của đám người Trương Lập Kiệt.
Mặc dù họ không thú nhận, nhưng có phản ứng với thông tin tuyển dụng này. Một số người còn có phản ứng rất mạnh mẽ.
Cố Ngôn Sâm coi đây như là hướng điều tra mới, muốn xem xem liệu có thể giả làm ứng viên, thâm nhập vào sâu bên trong nội bộ để điều tra hay không.
Cuộc họp kết thúc, các bác sĩ pháp y trở về tòa pháp y.
Hôm nay có mấy thi thể được đưa tới đây, Lư Tồn và Thẩm Quân Từ chào hỏi nhau, cậu rất cần sự giúp đỡ của anh ta.
Trong phòng đội đặc nhiệm, một số cảnh sát hình sự tiếp tục nghiên cứu manh mối.
Bạch Mộng nhấp vào mục quảng cáo tuyển dụng bán thời gian kia, nhận ra cần phải điền thông tin cá nhân.
Bạch Mộng hỏi: “Đội trưởng Cố, để tôi thử xem thế nào nhé?”
Cô dự định làm chuột bạch cho cuộc thí nghiệm đầu tiên.
Cố Ngôn Sâm gật đầu đồng ý: “Cũng được. Các bước đi chậm một chút để chúng ta có thời gian bàn bạc đối sách.”
Làm chuyện này khẳng định không thể dùng số chứng minh thư thật, Cố Ngôn Sâm đã sớm xin cho các đội viên một bộ chứng minh thư giả cùng các thông tin liên quan, điện thoại di động cũng có sim dự phòng, chuyên dùng để nằm vùng phá án, lúc này vừa hay rất có ích.
Bạch Mộng đầu tiên điền tên và phương thức liên lạc của mình vào.
Không quá hai phút sau, có người đã thêm wechat của cô, cô vừa chào hỏi, đã được đối phương gửi lời mời cuộc gọi video.
Bạch Mộng không ngờ đối phương lại gấp gáp như vậy, điện thoại di động trên tay bỗng nhiên biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay.
Cô luống cuống tay chân chấp nhận cuộc gọi, vừa sửa tóc vừa ăn một tiếng.
Rất may, đằng sau lưng cô là một bức tường trắng, chỉ cần có dòng chữ “Trong sạch liêm khiết, vì dân phục vụ” lọt vào ống kính, bộ phim này khỏi cần diễn nữa.
Vừa thấy có cuộc gọi tới, Lục Anh lập tức nhìn qua, Cố Ngôn Sâm cũng vội vàng ngồi thẳng người, chăm chú lắng nghe cuộc phỏng vấn.
Bạch Mộng mở loa ngoài, giọng nói bình tĩnh của đối phương như AI truyền ra: “Xin chào, bạn muốn ứng tuyển vào vị trí công việc bán thời gian của chúng tôi đúng không? Chúng tôi phải làm một cuộc phỏng vấn trực tuyến với các ứng viên, chỉ mất của bạn mười phút thôi.”
Bạch Mộng hoảng hốt: “Tôi sắp ra ngoài… Bạn có thể cho tôi lại thời gian phỏng vấn không, tôi sẽ gọi lại.”
Đối phương nghe xong lời này có chút ý tứ muốn trở mặt: “Người muốn làm nhân viên bán thời gian của chúng tôi có rất nhiều, chúng tôi cũng rất bận rộn, mỗi người đều được sắp xếp thời gian phỏng vấn riêng, nếu đã vậy thì thôi nhé…”
Bạch Mộng vội vàng gãi tóc: “Hả, vậy tôi không ra ngoài nữa, đã chuẩn bị xong hết rồi, bạn hỏi đi.”
Người kia hỏi cô một số thông tin chi tiết, bao gồm tuổi tác, trình độ học vấn, kinh nghiệm làm việc, thu nhập, địa chỉ nhà, v.v.
Bạch Mộng kiên trì bịa ra, từng câu đều trả lời vô cùng rành rọt, cô vẫn duy trì nụ cười, ngay cả thanh âm cũng vô cùng dịu dàng, thoạt nhìn chính là một nhân viên tốt, tích cực, nghe lời, cố gắng làm việc.
Cuối cùng, cô cẩn thận hỏi: “Chuyện đó, tôi có thể hỏi chút được không, công việc bán thời gian này cụ thể là làm gì nhỉ?”
Đối phương lại nói: “Xin lỗi, cô không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng công việc bán thời gian của chúng tôi, sau này nếu có cơ hội thích hợp, chúng tôi sẽ liên hệ lại với cô.”
Bạch Mộng ngắt cuộc gọi video, thu lại nụ cười.
Cô không nhịn được mà chửi bới: “Có nhầm không vậy?! Tôi làm việc chăm chỉ như vậy, thế mà họ còn không muốn!”
Lục Anh nhíu mày: “Cô thế mà bị đánh rớt luôn rồi á hả?”
Anh ta vẫn chưa chấp nhận được sự thật này.
Chuyện này giống hệt như chơi một trò chơi, vừa bước vào cấp độ đầu tiên, đã GAME OVER.
Bạch Mộng cảm thấy mình phỏng vấn thất bại, có hơi ảnh hưởng đến tâm tình, mặt xám xịt nói: “Buổi phỏng vấn này không dễ dàng như vậy, không biết có ai vượt qua được không.”
Cố Ngôn Sâm thử phân tích, rút ra bài học kinh nghiệm: “Tôi thấy, Bạch Mộng cung cấp thông tin không đúng cho lắm.”
Hắn chỉ vào thông tin hung thủ trên mấy tập hồ sơ: “Đối phương không dựa vào trình độ xuất sắc để tuyển chọn, rất nhiều thông tin cần phải nói ở mức thấp hơn, ví dụ như trình độ học vấn hay là kinh nghiệm làm việc.”
Đối phương nhất định có logic sàng lọc của riêng mình đối với nhân viên bán thời gian.
Hắn cảm thấy cái đối phương cần là những người có thu nhập thấp, có trình độ học vấn thấp.
Nếu không hà cớ gì mà những người như Trương Lập Kiệt đều có thể thông qua phỏng vấn, bọn họ lại không thông qua được. Bạch Mộng thẳng thắn nói mình tốt nghiệp đại học, từng có kinh nghiệm làm văn thư của công ty lớn, điều này hẳn là không phù hợp với yêu cầu của đối phương.
Bạch Mộng thở dài nói: “Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tốt, bọn họ bỗng nhiên gọi đến… Rất nhiều vấn đề đều tự biên tự diễn, đầu óc phản ứng không kịp, không đủ khả năng ứng biến.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Tiếp theo là Lục Anh, nhưng cậu đợi hai tiếng nữa hẵng thử lại, bối cảnh để gọi video cũng nên đổi đi, đề phòng đối phương hoài nghi.”
Lần này dựa vào kinh nghiệm của Bạch Mộng, bọn họ đã biên soạn ra một phần thông tin mới, để Lục Anh học thuộc lòng trước.
Rất nhanh, Lục Anh đã hóa thân thành một nhân viên giao đồ ăn bỏ học từu hồi trung học, lương một tháng ba ngàn tệ, để tạo hiệu quả chân thực, anh ta còn lấy quần áo giao hàng và mũ bảo hiểm của Trương Lập Kiệt.
Sau khi điền thông tin, cũng có một người thêm wechat, gọi video đến.
Lần này, người phỏng vấn là một người đàn ông khoảng 40 tuổi.
Lục Anh chuẩn bị kĩ càng, dùng giá đỡ điện thoại di động, đặt điện thoại di động đứng ở một bên, anh tươi cười xoa xoa tay: “Chào đại ca, tôi vừa mới giao xong mấy đơn hàng, không biết có thể tham gia công việc bán thời gian ở chỗ anh được không?”
Không ngờ người phỏng vấn này lại hỏi mấy vấn đề càng kì quái, lập dị hơn, có rất nhiều vấn đề thoạt nhìn không có chút liên quan nào đến ứng viên.
Sau một hồi trò chuyện, anh cũng bị trượt phỏng vấn.
Lục Anh cúp máy, không hiểu gì: “Vì sao chứ, tôi sai ở đâu à?”
Bạch Mộng ở bên cạnh suy nghĩ một chút: “Có lẽ bọn họ cần nhân viên bán hàng? Nhìn mặt cậu không được uy tín cho lắm? Bằng cái đống cơ bắp đó thì đánh đấm được mấy người.”
Lần thí nghiệm thứ ba, Cố Ngôn Sâm tự mình ra trận, nghề nghiệp hắn dùng cho mình là một nhân viên môi giới bất động sản.
Bạch Mộng nói, “Để tôi đi chuẩn bị tài liệu! Có tài liệu trong tay nhìn giống hơn.”
Lục Anh nói, “Để tôi đi mượn quần áo pháp y Liễu!”
Cả cục thành phố chỉ có pháp y Liễu mỗi ngày đều kiên trì mặc âu phục đi làm, bộ âu phục đó rất phù hợp với vị trí nhân viên môi giới bất động sản.
Cố Ngôn Sâm vào toilet, thay đổi kiểu tóc, chải phần tóc mái phía trước ra đằng sau.
Sau đó, hắn đặt máy tính trên bàn, cộng thêm một chồng tài liệu giả làm hợp đồng.
Chờ bọn họ dàn dựng xong xuôi, Cố Ngôn Sâm thay áo sơ mi mặc âu phục, trên đó có gắn thêm một tấm bảng tên, đằng sau là ba nguyên tắc khi làm việc.
Bên này vẫn đang làm công tác chuẩn bị, Thẩm Quân Từ gõ cửa đi vào văn phòng.
Cố Ngôn Sâm đứng lên, để cho Thẩm Quân Từ nhìn qua mình một chút: “Pháp y Thẩm, nhìn tôi có giống môi giới bất động sản không?”
Pháp y Liễu mặc âu phục trông hơi thùng thình, hắn mặc vào lại vô cùng thoải mái, trông khá chín chắn, người cũng cao lớn anh tuấn.
Thẩm Quân Từ nhíu mày lắc đầu: “Anh giống như đang chuẩn bị đi thu mua công ty của nhà người ta thì đúng hơn.”
Cố Ngôn Sâm: “…”
Lục Anh nói: “Pháp y Thẩm, bọn tôi thử hai lần rồi, tôi và Bạch Mộng đều thất bại, đội trưởng Cố đang chuẩn bị tiến hành phỏng vấn thử lần thứ ba. Chúng tôi đã in ra tất cả những câu sẽ hỏi đến, tóm tắt các bài học kinh nghiệm, cũng được kha khá rồi.”
Thẩm Quân Từ “ồ” một tiếng, lật xem những thứ bọn họ chuẩn bị, ngồi ở trên ghế sô pha: “Tôi đã qua rồi.”
Bạch Mộng: “…”
Cô nghi ngờ vào tai của mình: “Gì cơ?”
Thẩm Quân Từ: “Phỏng vấn qua điện thoại ấy.”
Lục Anh: “…”
Cố Ngôn Sâm: “…”
Thẩm Quân Từ lấy điện thoại di động ra cho bọn họ xem, phía trên có có một cuộc gọi video đã kết thúc, ở dưới là một dòng chữ: “Chúc mừng bạn đã thông qua phỏng vấn, có được cơ hội làm thêm.”
Ngoài ra còn có một chuỗi các loại địa chỉ.
Cuối cùng, “Chúng tôi sẽ tiến hành đào tạo miễn phí cho nhân viên mới, buổi đào tạo dự kiến sẽ diễn ra vào chiều mai. Thời gian đào tạo sẽ hơi dài, xin báo lại với gia đình trước nhé. Ngoài ra, buổi đào tạo của chúng tôi có liên quan đến bí mật thương mại nên cần phải giữ lại điện thoại.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cậu bảo mình làm nghề gì?”
Thẩm Quân Từ nói: “Trợ lý thú y.”
Cố Ngôn Sâm: “…”
Được rồi, cũng coi như là một nghề tương tự.
Lục Anh nhịn không được hỏi: “Pháp y Thẩm, cậu trả lời như thế nào? Có bí quyết gì không?”
Thẩm Quân Từ chớp chớp mắt: “Tôi còn không ngờ mình qua phỏng vấn ấy chứ.”
Những người khác cảm thấy rất hoang mang.
Pháp y Thẩm suy nghĩ một chút, tổng kết lại: “Tôi thấy mấy người gửi link trong nhóm, mới tùy tiện bấm vào điền xem thử. Lúc ấy tôi vừa mới khám nghiệm tử thi xong, quần áo bảo hộ và mũ còn chưa kịp tháo ra, ai ngờ đối phương bỗng gọi video tới. Tôi rất mệt nên vừa rửa tay vừa c ởi quần áo trong lúc trả lời. Đối phương hỏi tôi vài câu, tôi cũng chọn chọn đáp lại vài câu.”
Thẩm Quân Từ hồi tưởng lại: “Nhưng cuối cùng, tôi nói tôi rất nghèo, còn không có đủ tiền ăn cơm, nên rất cần công việc này để cải thiện cuộc sống, có lẽ là sự chân thành đã đả động đối phương chăng?”
Bạch Mộng và Lục Anh nghe đến mức hồ đồ.
Cố Ngôn Sâm nhất thời đã nghĩ thông suốt, hắn luôn bình tĩnh mà cơ trí, lúc này lại mắc sai lầm cơ bản như thế.
Hắn luôn dùng góc độ thí sinh để suy xét, sử dụng kinh nghiệm có liên quan của hung thủ, điều chỉnh phương thức trả lời câu hỏi.
Hắn đã không suy nghĩ từ quan điểm của người phỏng vấn, những người mà đối phương hướng đến.
Tóm lại, đây chính là một buổi tuyển dụng, nhưng không dành cho những người thực sự có năng lực làm việc.
Cố Ngôn Sâm sửa sang lại suy nghĩ: “Vừa rồi chúng ta đã mắc lỗi, nếu đối phương muốn đặt câu hỏi, gửi văn bản thật ra còn tiết kiệm thời gian hơn, có thể nhanh chóng tìm hiểu được thông tin mà mình muốn. Nhưng những người kia thậm chí còn không ghi lại câu trả lời, vì vậy câu trả lời cho câu hỏi có thể không phải là yếu tố quyết định. Lý do đối phương nhất định phải gọi video là bởi vì bọn họ muốn tìm người bị động, nghèo khó, cùng đường, dễ bị tẩy não.”
Trạng thái tinh thần của mọi người liếc mắt một cái là có thể thấy được, trạng thái mệt mỏi của Thẩm Quân Từ có lẽ chính là thứ mà bọn họ cần.
Không ai trong số những hung thủ bắt được ở trong trạng thái vui vẻ, năng động cả.
Đây là những tiêu chí để những người đó sàng lọc nhanh chóng.
Nói như vậy, Bạch Mộng tươi cười chào hỏi, nụ cười tỏa nắng, nghiêm túc trả lời, Lục Anh lại nhiệt huyết sôi trào, vô cùng tích cực ứng tuyển, ngược lại sẽ bị rớt từ vòng gửi xe.
Đây là một cuộc chiến tâm lý, không phải là một cuộc phỏng vấn bình thường. Thứ cần chuẩn bị không chỉ là những vấn đề đó, mà còn là trạng thái của mỗi người.
Nghĩ thông suốt điểm này, Cố Ngôn Sâm thay đổi sách lược, từ bỏ ý nghĩ giả làm người môi giới.
Hắn không dùng quần áo và đạo cụ vừa chuẩn bị nữa, cởi áo khoác, cởi mấy nút cổ áo, cầm thuốc lá và bật lửa đi ra ngoài hành lang.
Cố Ngôn Sâm điền thông tin, tùy tiện túm tóc, làm rối tung hết lên. Sau đó hắn châm thuốc lá, ngồi xổm trên mặt đất, để lại vài dấu vết tàn thuốc trên cổ áo sơ mi trắng, tưởng tượng ra mình là một thanh niên nghèo,cùng đường.
Không lâu sau, cuộc gọi phỏng vấn bằng video của đối phương được gọi đến.
Lần này là một người phụ nữ trung niên tự xưng là chị Ngưu, cuộc gọi video rất đơn giản, xác minh thân phận của hắn xong thì hỏi mấy câu đơn giản.
Trong hành lang u ám, Cố Ngôn Sâm không tích cực cho lắm, mí mắt rũ xuống, chậm rãi trả lời, giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn.
“Vâng, tôi thất nghiệp, mới tốt nghiệp trung học, gần đây đang không có việc làm.”
“Không có tiền tiết kiệm, gia đình đang thiếu nợ, tôi rất cần một công việc bán thời gian. Nếu như không tìm được việc làm, có lẽ sẽ bị chủ nhà đuổi ra ngoài.”
“Gần đây tôi đã bị từ chối ở mấy chỗ rồi, chỗ các chị có yêu cầu kĩ năng gì không?”
Cuối cùng, chị Ngưu nói: “Gần đây chúng tôi có một lớp đào tạo nhân viên mới, cậu có hứng thú chứ?”
Cố Ngôn Sâm biết lần này đã thành công, mở miệng trả lời: “Có.”
Chị Ngưu nói: “Được rồi, vậy để tôi gửi cho cậu thời gian và địa điểm. Lúc đến nhớ mang theo điện thoại di động và giấy tờ tùy thân, chúng tôi sẽ kiểm tra thông tin.”
Diễn xong cảnh này, Cố Ngôn Sâm đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần áo, lúc này mới khôi phục khí thế thường ngày.
Cuối cùng cũng thông qua thêm được một người, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Đội trưởng Cố nói: “Bên phía đối phương có lẽ tuyển được khá nhiều người, chúng ta trà trộn được thêm càng nhiều người thì càng an toàn, có thể kêu thêm vài người đến thử xem sao.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Chờ chút, trong cục có nhiều người tạp nham, Dư Thâm hình như cũng chuẩn bị được phê duyệt vào đội rồi, các cậu gọi cậu ta qua đây thử đi.”
Thật vất vả mới có thể thâm nhập vào, tất nhiên phải tìm người đáng tin cậy.
Bạch Mộng vội vàng đi sang bên đội cảnh sát hình sự gọi Dư Thâm tới, Dư Thâm mở trang điền thông tin, lại phát hiện ra không thể ấn nộp, chỉ nhảy lên một trang thông báo: “Xin lỗi, kỳ tuyển dụng nhân viên bán thời gian này đã đầy, xin hãy chờ kỳ tiếp theo.”
Xem ra thử hết cả một vòng, chỉ có Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ thành công.
❁❁❁
Mọi người đang nói chuyện, cục trưởng Đinh từ trên tầng đi xuống, ông gọi Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ đến phòng họp nhỏ, nghe xong tiến độ công việc bọn họ báo cáo.
Cục trưởng Đinh gật đầu nói: “Gần đây các cháu làm việc rất tốt, đánh sâu vào bên trong tổ chức của đối phương là một ý tưởng tốt. Có thể trà trộn vào hai người, cũng coi như không tệ.”
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một lát: “Cục trưởng Đinh, ở trong đó có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu không thì để một mình cháu đi thôi.”
Cục trưởng Đinh nhíu mày: “Có nguy hiểm thì càng không được làm như vậy, một mình cháu cũng làm được, nhưng hai người thì tốt hơn nhiều.”
Cố Ngôn Sâm có hơi không muốn dẫn Thẩm Quân Từ đi: “Nói thế nào cũng là nhiệm vụ nằm vùng, dẫn theo pháp y đi không đúng quy định.”
Cục trưởng Đinh vẫn kiên quyết: “Đây là tình huống đặc biệt, vì phá án, chú có thể phê chuẩn.” Sau đó ông lại nói, “Vụ án này trước mắt nhìn thì đơn giản, nhưng đằng sau có lẽ liên lụy rất nhiều, chúng ta nhất định phải làm cẩn thận, nhưng tuyệt đối không thể bị đứt đoạn ở ngay lúc này được.”
Thẩm Quân Từ rõ ràng muốn đi, cũng nói phụ họa: “Đi nghe ngóng một chút có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì, bình thường người khác đi cũng có làm sao đâu.”
Cục trưởng Đinh suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Chú thấy, vòng đầu tiên này có lẽ chỉ là sàng lọc đào tạo bình thường. Sau này mấy đứa nhớ mang theo thiết bị giám sát với nghe lén trà trộn vào, chú ở đây sẽ chuẩn bị mọi thứ trợ giúp cho mấy đứa, xem xét tình huống tùy cơ ứng biến. Tối đa hóa sự an toàn cho mấy đứa.”
Cục trưởng đã nói đến nước này, Cố Ngôn Sâm cũng không nói gì nữa.
Ba người thương thảo một chút, định ra sách lược.
Nhiệm vụ tạm thời được giữ bí mật, cục trưởng Đinh là người trực tiếp quản lý.
Chờ cục trưởng Đinh đi ra ngoài, Cố Ngôn Sâm hỏi Thẩm Quân Từ: “Lúc làm nhiệm vụ, thân thể em không sao chứ?”
Thẩm Quân Từ nói: “Gần đây tôi vẫn uống thuốc đúng giờ, hộp thuốc nhắc nhở anh mua rất dễ dùng.” Cậu dừng một chút và nói, “Anh đừng lo lắng, chúng ta chỉ đi nghe buổi đào tạo nhân viên thôi, không phải còn có anh sao, tôi tin anh mà.”
Cố Ngôn Sâm rót cho Thẩm Quân một ly nước: “Tôi cảm thấy không nên chủ quan.”
Hắn nhìn Thẩm Quân Từ nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bảo vệ em.”
Thẩm Quân Từ ừ một tiếng, nhận lấy ly nước cúi đầu uống, nước trong ly không lạnh không nóng, nhiệt độ vừa phải.
Cậu phát hiện kiểu tóc bù xù của Cố Ngôn Sâm có chút cuồng dã, lộn xộn khác hẳn với ngày thường.
Ánh mắt Thẩm Quân Từ dừng lại ở phần ngực Cố Ngôn Sâm cởi bỏ ba cúc áo, cơ ngực bên trong như ẩn như hiện.
Pháp y Thẩm cúi đầu thấp hơn, lông mi rũ xuống, che mắt: “Công bằng mà nói, anh mặc âu phục rất đẹp.”
Cố Ngôn Sâm: “Lần sau nhé, mặc cho một mình em xem.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hôm nay là môi giới (chủ tịch) Cố và bác sĩ thú y Thẩm.
Pháp y Liễu: Sao mấy người lại lột quần áo của tôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT