◎ “Bọn tôi đều là chó do ông chủ nuôi.”◎

Cố Ngôn Sâm đến bệnh viện khâu vài mũi, băng bó gạc, bị thương không nhẹ chút nào.

Lăng Thần vừa từ đội điều tra hình sự đi tới, muốn xem tiến độ khám nghiệm tử thi bên này như thế nào. Không ngờ vừa đi tới cửa phòng giải phẫu thì nhìn thấy Thẩm Quân Từ lảo đảo từ bên trong đi ra.

Cố Ngôn Sâm vội vàng đỡ lấy, để cậu ngồi trên ghế ở hành lang ngoài trời phòng giải phẫu.

Hắn nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Quân Từ không chút huyết sắc, hỏi: “Cậu không khỏe ở đâu? Cần đến bệnh viện không?”

Thẩm Quân Từ phải một lúc sau mới hết choáng váng, cậu lắc đầu: “Không đến bệnh viện. ”

Tay Cố Ngôn Sâm đặt lên trán cậu, cảm thấy có chút nóng rực: “Cậu bị sốt rồi.”

Thẩm Quân Từ nhắm mắt, hồi phục trong vài giây, sau khi cảm thấy khá hơn chút, mới mở hai mắt ra nói: “Tôi không sao, có lẽ nước mưa thấm vào nên bị cảm lạnh, rồi hạ đường huyết…”

Hôm qua cậu say rượu, lăn lộn cả một ngày, công với việc vận động quá sức cả đêm, uống thuốc hơi muộn một chút, bây giờ chỉ cảm thấy mệt mỏi. 

Cố Ngôn Sâm nhìn sắc mặt xanh trắng của Thẩm Quân Từ, lo lắng nói: “Để tôi gọi xe cho cậu về nghỉ ngơi nhé?”

“Không cần.” Thẩm Quân Từ lại lắc đầu, “Bây giờ anh bảo tôi về, tôi cũng không ngủ được, vết thương của người mặc đồ đen tóc dài kia đã được băng bó chưa? Khi nào thì anh thẩm vấn?” Trước mắt cậu quan tâm hơn đến diễn biến vụ án.

Cố Ngôn Sâm nhìn điện thoại di động, bây giờ là hai giờ sáng: “Đó là nhân chứng quan trọng, cần sự có mặt của cục trưởng Đinh. Hôm qua cục trưởng Đinh họp trên tỉnh, cả đêm chạy về đây, chắc phải vài tiếng nữa mới đến được.” Hắn suy nghĩ một chút, “Bên đội cảnh sát hình sự có chuẩn bị một ít đồ ăn, còn có thuốc men, nếu không thì cậu qua đó nghỉ ngơi nhé?”

Thẩm Quân Từ đồng ý, đi theo Cố Ngôn Sâm đến đội cảnh sát hình sự.

Cậu chợt nghĩ tới ngày Lâm Hướng Lam qua đời, khi đó cậu cảm thấy mình giống như được Cố Ngôn Sâm nhặt về. Qua nhiều năm như vậy, cậu lần nữa được đưa đến phòng trực ban của đội cảnh sát hình sự.

Cố Ngôn Sâm rót cho cậu một ly nước ấm, sau đó lấy cho cậu mấy cái Snickers và thuốc cảm.

Sau khi ăn gì đó, chứng ù tai và chóng mặt cuối cùng cũng hết.

Cậu cũng chẳng còn sức mà quay trở lại phòng nghỉ bên tòa pháp y.

Thẩm Quân Từ bình thường có chút sạch sẽ, lúc này lại hoàn toàn không để ý. Cậu không tắm rửa, nằm trên giường trực của phòng đặc nhiệm. Trước khi cửa được đóng lại, vẫn không quên nhắc nhở Cố Ngôn Sâm: “Đợi cục trưởng Đinh đến nhớ đánh thức tôi dậy.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Được.”

Thẩm Quân Từ ngủ thiếp đi một lúc, mơ mơ màng màng, tưởng chừng như đang chạy trong nhà kho thép cũ kỹ kia, nhìn thấy cảnh đầu của người đàn ông trước mặt nổ tung, ngay lúc đó cậu cảm thấy như thân thể của mình cũng đang bị người ta mổ sống.

Sau đó cậu mơ mơ màng màng nghe thấy Cố Ngôn Sâm gọi: “Pháp y Thẩm, cục trưởng Đinh tới rồi.”

Thẩm Quân Từ mở mắt ra, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sau một lúc cậu mới nhận ra trời đã tờ mờ sáng, bây giờ là năm giờ sáng, cục trưởng Đinh rốt cục cũng tới.

Cố Ngôn Sâm sờ sờ trán cậu: “Hình như hết sốt rồi.”

“Tôi không sao.” Thẩm Quân Từ cố gắng chống đỡ, dụi dụi hai mắt đi vào toilet thu dọn một chút, sau đó đi tới phòng quan sát của Tòa nhà điều tra hình sự.

Cục trưởng Đinh đã ngồi ở ghế chính, những người khác cũng có mặt.

Vết thương của người đàn ông mặc đồ đen đã được xử lý, sau một đêm nghỉ ngơi, bây giờ đang ngồi trong phòng thẩm vấn.

Lúc này dưới ánh đèn, Thẩm Quân Từ mới thấy rõ, người này là một người đàn ông thanh tú, dáng người nhỏ gầy, để tóc dài.

Từ khi bước vào, gã luôn cúi đầu và không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cảnh sát. 

Cố Ngôn Sâm vào phòng quan sát trước, kéo ghế cho Thẩm Quân Từ rồi bảo cậu ngồi xuống, lại đưa thêm cho cậu một chiếc áo khoác đồng phục cảnh sát: “Điều hòa ở đây hơi lạnh, cậu mặc vào đi.”

Thẩm Quân Từ quả thật có hơi lạnh, quấn chặt cái áo kia vào người. Cả người cậu trông có vẻ mệt mỏi và không có tinh thần.

Cố Ngôn Sâm lại bảo Bạch Mộng đi rót nước nóng cho cục trưởng Đinh và Thẩm Quân Từ.

Thẩm Quân Từ nhận lấy ly giấy dùng một lần, đặt ở trong lòng bàn tay.

Thu xếp mọi việc ổn thỏa, Cố Ngôn Sâm hỏi: “Thu thập đủ thông tin chưa?”

Bạch Mộng có chút bối rối: “Chỉ lấy được mẫu máu và ADN, gã… không có dấu vân tay…”

Cố Ngôn Sâm nhíu mày, không có dấu vân tay, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới chuyện này.

Thẩm Quân Từ ngược lại không thấy ngạc nhiên, cậu cúi đầu uống nước nói: “Trên tay đồng bọn của gã cũng không có vân tay. Ngâm tay trong nước một thời gian dài, hoặc bị đốt cháy, hoặc sử dụng thuốc thử hóa học đều có thể khiến cho dấu vân tay biến mất. Những người này có thể được tạo ra chỉ để làm những công việc bẩn thỉu này.”

Lúc này hắc y nhân bên trong đã thay một bộ quần áo khác, tóc dài xõa tung, buông xuống che lại mắt phải, gã tuy là đàn ông nhưng lại có một đôi mắt phượng, môi rất mỏng.

Hiện giờ gã cúi đầu nhìn cái bàn trước mặt, thân thể bất động.

Nếu như không phải tối hôm qua từng đánh nhau với gã, thì tuyệt đối bọn họ sẽ không tin, người trước mắt này sẽ là một sát thủ máu lạnh vô tình.

Nhưng chính người này, lúc trước cùng với đồng bọn, có thể đã sát hại Tả Tuấn Minh, tối hôm qua suýt chút nữa cũng sát hại Chương Khả Bắc.

Cố Ngôn Sâm đeo tai nghe nói chuyện, quay đầu đẩy cửa tiến vào phòng thẩm vấn, đi thẳng vào vấn đề hỏi gã: “Anh ngồi đây không nói lời nào, là mong có người cứu anh sao?”

Người nọ không nói gì, Cố Ngôn Sâm tựa vào trên bàn tiếp tục nói: “Đây là cục thành phố Bến Viễn, ở đây có mấy nghìn cảnh sát, cho dù người sau lưng anh có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng không có khả năng mang anh rời khỏi đây.”

Người đàn ông cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sâm, rốt cục mở miệng nói: “Chuẩn bị thẩm vấn tôi chưa?”

Gã hoàn toàn không giống như những phạm nhân khác, sẽ lo lắng, suy sụp, lúc này trên mặt gã  mang theo nụ cười, vẻ mặt thả lỏng.

“Đồng bọn của anh mất mạng tại chỗ, anh bây giờ chỉ là  một con tốt thí bị người bỏ rơi thôi.” Cố Ngôn Sâm nói.

“Cố Ngôn Sâm.” Người đàn ông tiếp tục cười, thậm chí còn vui vẻ hơn lúc trước, “Đội trưởng Cố, phương pháp thẩm vấn của cậu, không hề có chút tác dụng nào với chúng tôi đâu.”

Cố Ngôn Sâm bị gã gọi thẳng tên, nhíu mày.

Người đàn ông nói: “Đừng ngạc nhiên chứ, danh sách nhân viên của cả cục thành phố cơ bản đều công khai, bọn tôi cũng từng điều tra qua đội đặc nhiệm, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, là do bọn tôi sơ suất, không nghĩ tới lần này lại rơi vào trong tay cậu.”

Cố Ngôn Sâm hỏi gã: “Hai người các anh là ai?”

Người đàn ông trả lời câu hỏi: “Bây giờ thì không được phép sử dụng biện pháp tra tấn nhỉ, mà cho dù có dùng biện pháp tra tấn nào đi chăng nữa, cậu cũng đừng mơ có được những chuyện tôi không muốn nói.” Gã dừng lại rồi nói, “Nhưng hôm nay tâm trạng tôi khá tốt, chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch.”

Cố Ngôn Sâm làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này. Hắn nhìn về phía cục trưởng Đinh trong phòng quan sát như đang tham khảo ý kiến.

Đinh Cục nói vào micro: “Đồng ý với gã ta.”

Cố Ngôn Sâm nhận được mệnh lệnh từ tai nghe, lúc này mới quay đầu lại hỏi người đàn ông: “Giao dịch gì?”

Người đàn ông nói, “Đầu tiên hãy để đồng nghiệp của cậu đi ra ngoài, để trống phòng quan sát, tắt tất cả các camera giám sát đi.”

Chuyện này rõ ràng không đúng quy định, Cố Ngôn Sâm nói: “Chuyện này không thể được.”

Người đàn ông cúi đầu suy nghĩ một chút: “Vậy thì thương lượng chút vậy, cậu chọn hai cảnh sát, cộng thêm cục trưởng Đinh, tôi cùng các cậu nói chuyện, những người khác đi ra ngoài.”

Gã nói đến đây, nhìn về phía kính chỗ phòng quan sát, “Mấy người đừng có động tay động chân, nếu như tôi phát hiện ra có gì đó không đúng, bất cứ lúc nào cũng có thể câm miệng đấy.”

Cố Ngôn Sâm do dự một chút, giọng của cục trưởng Đinh lại truyền tới: “Đồng ý với gã đi, dù sao gã cũng ở trong phòng thẩm vấn, tay chân bị còng lại rồi, gã cũng chẳng có súng, tôi muốn xem rốt cuộc gã ta muốn nói gì.”

Bạch Mộng có chút do dự ngẩng đầu hỏi cục trưởng Đinh: “Phải tắt camera ạ?”

Cục trưởng Đinh nói: “Tắt đi.”

Lãnh đạo đã lên tiếng, Bạch Mộng đành tắt máy giám sát và ghi hình.

Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một lát, gọi Bạch Mộng và Thẩm Quân Từ.

Bốn người đi vào phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với người đàn ông.

Cục trưởng Đinh nói: “Tôi là người phụ trách cục thành phố Bến Viễn, hiện tại giám sát ở đây đã tắt hết rồi, cũng chỉ có vài người bọn tôi, lời nói của cậu bây giờ sẽ không dùng để làm lời khai, tôi hy vọng cậu có thể hợp tác với cảnh sát, cung cấp một ít thông tin chúng tôi không biết.”

Cục trưởng Đinh làm như vậy, rõ ràng là đang dỗ dành gã, dù sao bây giờ người cũng đã bắt vào. Chờ gã nói hết, nghe xem có tiết lộ được tin tức hữu dụng gì hay không, sau đó nên xử lý thế nào thì sẽ xử lý như thế.

Một vụ án lớn như vậy nên  được kết thúc trên Tòa án.

Người đàn ông lúc này mới mở miệng nói: “Vì là lời hứa của lãnh đạo cấp cao, vậy tôi tạm thời sẽ tin tưởng vậy, trước tiên tự giới thiệu một chút, mấy người có thể gọi tôi là A Nam.”

Đây rõ ràng là bí danh.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy đồng bọn đã chết của anh thì sao, gã ta gọi là gì?”

“Hắn gọi là Chó Săn.” A Nam mở miệng, “Bọn tôi đều là chó do ông chủ nuôi.”

Nghe đến đây, cục trưởng Đinh và Cố Ngôn Sâm vẫn chưa thể phán đoán, Thẩm Quân Từ lại biết lời gã ta chuẩn bị nói ra rất có thể sẽ là sự thật. Bí mật cậu giấu diếm lâu như vậy, cuối cùng bị gã đàn ông này dùng phương thức như này để nói ra.

Cố Ngôn Sâm tiếp tục hỏi: “Hai người chính là người đã vu khống Chương Khả Bắc là người thực hiện lần phạm tội này?”

“Nói một cách chính xác thì là, bọn tôi là người thiết kế ra kế hoạch lần này. Chó Săn là một tay lão làng, còn tôi thì là tay mơ.”

A Nam tựa lưng vào ghế, mở miệng tiếp tục nói: “Bây giờ tôi sẵn lòng hợp tác với mấy người, cũng sẵn lòng nói cho mấy người biết một ít chuyện không biết, nhưng tôi nhắc nhở trước, những lời này không thể ghi thành lời chứng trong hồ sơ vụ án, tôi cũng chẳng hy vọng những lời này được ghi chép lại.”

Vì vậy nên gã mới yêu cầu để cho những cảnh sát khác rời đi.

Cục trưởng Đinh nói: “Bây giờ cậu là nghi phạm trong vụ án này, chúng tôi đồng ý mật đàm với cậu, nhưng không đồng nghĩa với việc chúng tôi sẵn lòng nhượng bộ, việc xử lý cậu còn phụ thuộc vào lời khai của cậu.”

A Nam nâng mắt phượng lên nói: “Đinh Vũ Chi, đừng nói mấy lời đường hoàng này với tôi.”

Gã gọi thẳng tên của cục trưởng Đinh.

“Mấy người đừng tưởng rằng, mấy lời của tôi nói ra sẽ giúp  mấy người phá an lập công. Không có đâu, cục thành phố của mấy người cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam, vì vậy nên tôi mới không nói chuyện này trước mặt nhiều cảnh sát. Mà mấy người, nếu cứ bô bô chuyện này ra bên ngoài, có khi còn dẫn tới họa sát thân, nói không chừng, còn chết sớm hơn cả tôi.” 

Nói đến đây, gã nở nụ cười.

Đây rõ ràng là một loại uy hiếp, cục trưởng Đinh nuốt không trôi, nghiêm khắc nói: “Đừng nói nhảm nữa, đàm phán cũng cần có vốn đàm phán, muốn nói cái gì, thì bắt đầu đi.”

Lúc này A Nam mới ngồi thẳng người, sắc mặt bình tĩnh: “Mấy người đã nghe nói qua công ty vệ sinh chưa?”

Nghe được từ này, Cố Ngôn Sâm ngồi đối diện ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt tập trung vào người đàn ông.

Cục trưởng Đinh thì hơi nhíu mày, khóe miệng mím chặt, ông cảm thấy vụ án này không bình thường.

“Có phải dàn xếp hiện trường, đánh lừa cảnh sát không?” Cố Ngôn Sâm hỏi, tối hôm qua, hắn và Thẩm Quân Từ từng thảo luận về vấn đề này.

Hiển nhiên, Thẩm Quân Từ biết chuyện gì đó.

Theo hiểu biết của Cố Ngôn Sâm, những người đó chính là những sát thủ chuyên nghiệp cao cấp luôn bắt kịp thời đại.

Lông mày A Nam khẽ run lên: “Không sai, người lập kế hoạch sẽ phụ trách toàn bộ kế hoạch, người trang trí bối cảnh sẽ hoàn thành nhiệm vụ, công nhân vệ sinh phụ trách dọn dẹp. Đây là những nghề nghiệp rất dễ để qua mắt các công tố viên và cảnh sát, sắp xếp, gây ra tội ác, nhưng có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play