Có người tiếp quản công việc khó khăn này, Trình Tự Công đột nhiên cảm thấy mình đã gặp được vị cứu tinh của đời mình.
Ôn Uyển trao đổi qua với mấy người trong nhóm, có vài vị lãnh đạo đều gật đầu chấp tuận.
Trong lúc đó, Thẩm Quân Từ đã chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng Ôn Uyển vẫn có chút lo lắng, nói với Thẩm Quân Từ: “Pháp y Thẩm, cậu thử trước một chút, nếu như cảm thấy không ổn, chúng ta nghĩ cách khác…”
Ôn Uyển còn chưa nói xong, Thẩm Quân Từ đã thuần thục cầm dụng cụ giải phẫu lên.
Những ngón tay thon dài của anh cầm dao giải phẫu như cầm bút, hạ xuống một đường không chút do dự, bụng đứa bé hoàn toàn bị phanh ra.
Nhát dao này rất ổn định và chính xác, từ trên xuống dưới, vết rạch vô cùng tỉ mỉ.
Ánh mắt Thẩm Quân Từ cực kì tập trung, như thể trong mắt anh bây giờ chỉ có thi thể này.
Ôn Uyển không nói nữa, cô và Trình Tự Công nhìn nhau, đưa ra kết luận, Thẩm Quân Tự thật sự có thể làm được.
Sau khi mở khoang bụng và màng bụng để quan sát, cần tiến hành mở khoang lồng ngực.
Để xử lí khoang ngực của một đứa bé nhỏ như vậy, rất khó để tách các cơ lồng ngực, dao giải phẫu phải ép sát vào không xương sườn, nhưng không được làm gãy xương và khung xương.
Thẩm Quân Từ dùng dao rạch một đường sạch sẽ mà sắc bén, xương và thịt đã được tách ra, một tiếng thở phào vang lên.
Dao giải phẫu rạch dọc theo ranh giới giữa sụn sườn và xương sườn, sau đó xuyên qua sụn sườn thứ hai của đứa bé, một vết rạch hình chữ “S” được thực hiện ở nơi nối xương sườn và xương ức đầu tiên, và sau khi tách được xương sườn ra, nội tạng bên trong dần lộ ra.
Phổi xẹp xuống, ẩn dưới xương sườn, kích thước không bằng quả trứng chim bồ câu.
Thẩm Quân Từ chọn vị trí bên dưới cổ họng và bên trên cơ hoành, sau đó buộc ga-rô để nối khí quản và thực quản.
Nội tạng của đứa bé nhỏ xíu và mềm mại như một đĩa thạch vụn.
Thẩm Quân Từ cúi đầu, di chuyển ngón tay một cách khéo léo, sau đó nhẹ nhàng kéo một đường mỏng.
Lúc này nếu dùng lực quá lớn sẽ trực tiếp bóp nghẹt khí quản và thực quản, mà nếu lực quá nhỏ thì lại không đạt được hiệu quả của quá trình thắt.
Trình Tự Công chỉ thấy ngón tay của Thẩm Quân Từ nhẹ nhàng giật giật, sau đó lưu loát kéo ra một đoạn, cẩn thận lấy ngũ tạng, cùng tim và phổi của đứa bé ra.
Trình Tự Công vội vàng lấy một cái khay, sau đó đưa phổi của đứa bé dưới kính hiển vi kiểm tra: “Phổi xốp, bề mặt màu nâu đỏ, các phế nang hơi nở ra…”
Ôn Uyển chuẩn bị nước chưng cất ở bên cạnh.
Trình Tự Công cẩn thận đặt tim và phổi vào trong nước, cả bốn người đều chăm chú nhìn vào chiếc cốc thủy tinh, lúc đầu nội tạng chìm xuống do trọng lực của nước, sau đó mặt nước khẽ rung lên, nội tạng nổi lên trên mặt nước.
“Dương tính!” Thích Nhất An kích động kêu lên.
Thẩm Quân Từ duỗi tay, ép thùy phổi xuống nước, sau đó anh thả ngón tay ra, thùy phổi lại nổi lên.
Kết quả thí nghiệm gần như đã rõ, dương tính chứng tỏ có khí vào phổi, đứa bé đã từng hít thở, không khí mới vào được phế nang.
Nói cách khác, đứa bé này từng là một đứa trẻ sơ sinh.
Hiện tại, kết quả khám nghiệm tử thi đã chứng minh được đứa bé lúc mới sinh ra vẫn còn sống. Cũng chính là, những gì người con dâu nói là đúng, bà mẹ chồng rất có thể là kẻ đã sát hại đứa bé.
“Em đi báo cho đội hình sự.” Thích Nhất An không kìm được hứng thú.
“Chờ chút.” Thẩm Quân Từ đứng bên cạnh nói, “Để an toàn, chúng ta làm thêm thí nghiệm nổi của đường ruột đã.”
Trình Tự Công đồng ý: “Cũng được, như vậy thì hội chuẩn sẽ chính xác hơn, cũng không mất bao lâu.”
Thí nghiệm nổi của đường ruột là thí nghiệm phụ trợ cho thí nghiệm nổi của phổi. Nếu đứa bé đã từng tự thở, không khí cũng sẽ đi vào đường rượt, hơn nữa thí nghiệm này cũng có thể cho biết thời gian sống của đứa bé.
Có điều, thí nghiệm này rắc rối hơn một chút.
Thẩm Quân Từ bắt đầu động thủ.
Các ngón tay thon dài, mảnh khảnh hoạt động linh hoạt trên thi thể đứa bé, dùng phương pháp buộc ga rô môn vị, sau đó là buộc ga rô đầu trên và dưới của tá tràng, hỗng tràng, hồi trạng và đại tràng.
Anh xử lí nó một cách cẩn thận và chu đáo.
Đường ruột của trẻ sinh non rất bé, một loạt động tác này đòi hỏi nhà giải phẫu học phải rất quen thuộc với cơ thể người và hiểu rõ lý luận của các thí nghiệm nổi.
Thích Nhất An đã từng học những kiến thức này ở đại học, cũng đã vượt qua kì thi, nhưng cậu chưa bao giờ thực hành, các bước tiến hành cũng nhớ không rõ năm, nhưng Thẩm Quân Từ ở trước mắt lại xử lí nó một cách gọn gàng, lưu loát, không hề do dự.
Sau khi quan sát một lúc, Thích Nhất An đối với người thầy này của mình càng thêm tôn kính.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Thẩm Quân Từ đã hoàn thành thao tác, sau đó kiểm tra lại, không có sai sót nào.
Màng bao ruột đã được tác ra, toàn bộ đường tiêu hóa của đứa bé được lấy ra.
Toàn bộ quá trình đều tinh chuẩn như một cuộc giải phẫu thai nhi nội khoa.
Ôn Uyển đã lấy một cốc thủy tinh khác được đổ đầy nước, cho nội tạng vào, dạ dày và một phần ruột cũng nổi lên.
Lại dương tính!
Khi đứa bé bắt đầu thở, không khí sẽ đi vào dạ dày ngay lập tức, sau 30 phút sẽ đi vào tá tàng, và sẽ lan ra khắp ruột non trong khoảng 6 giờ và toàn bộ ruột trong 24 giờ.
Hiện tại tá tràng cũng nổi, Trình Tự Công nói: “Căn cứ vào lượng không khí đi vào ruột, có thể phán đoán thời gian sống của đứa bé là hơn một giờ và dưới ba giờ.”
“Đứa bé này là bị hại chết!” Đến bây giờ, Thích Nhất An mới dám xác nhận chuyện này.
Ôn Uyển kiểm tra thiết bị video: “Tất cả đều được ghi lại rồi, có thể đưa ra kết luận cho bên điều tra tội phạm.”
Thẩm Quân Từ bổ sung: “Có một lượng nhỏ xung huyết trong các cơ quan nội tạng, dưới niêm mạc có xuất huyết li ti, có một lượng nhỏ bùn đất trong khoang miệng và khí quản, bước đầu kết luận, đứa bé chết do ngạt cơ học.”
Những gì anh nói đều đã nói giảm nói tránh, đơn giản mà nói, đứa trẻ này bị chôn sống cho đến chết.
Mặc dù đã có kết quả khám nghiệm tử thi nhưng Thẩm Quân Từ vẫn cảm thấy công việc chưa xong, anh nói: “Tôi sẽ khám nghiệm lại đầu của đứa bé, kết quả khám nghiệm vừa rối có thể báo cho bên đội hình sự trước.”
Sau lần khám nghiệm tử thi này, Ôn Uyển hoàn toàn bị ấn tượng bởi Thẩm Quân Từ.
Trình Tự Công ở bên cạnh cũng luôn mồm nói cảm ơn.
Quy tắc của ngành pháp y rất đơn giản, ai có kỹ thuật thì người đó có địa vị, tất nhiên sẽ được mọi người tôn kính.
Trình Tự Công đến phòng làm việc điền vào phiếu kết quả thí nghiệm nổi, đính kèm hai ảnh chụp, đưa cho Thích Nhất An, bảo cậu báo cho đội hình sự.
Thích Nhất An vội vã chạy đến tòa điều tra tội phạm.
Buổi huấn luyện của đội điều tra tội phạm đã kết thúc, đội trưởng của đội 1, Thiệu Chấn Ân vội vã trở về từ sân tập. Hắn nhìn thấy Thích Nhất An đến, dẫn cậu vào phòng họp hội nghị, nơi hai nhà kia vẫn đang tranh cãi.
Nhà trai và nhà gái không ai chịu nhường ai, suýt đánh nhau mấy lần.
Vết thương trên tay Dư Thâm không kịp băng bó, vài vị cảnh sát cũng không ngăn được bọn họ.
Bà mẹ chồng vẫn ở đó, mạnh miệng quát: “Tôi không giết ai cả!”
Bởi vì thái độ kiên quyết của bà ta, nên chồng và con trai đều quay sang bênh vực.
Thích Nhất Anh sải bước, đặt lên bàn báo cáo giám định: “Đã có kết quả rồi, đứa bé lúc mới sinh thì còn sống.”
Bà mẹ chồng kích động đứng phắt dậy: “Làm sao mấy người kiểm tra được?!”
Thích Nhất An nhíu mày: “Thí nghiệm nổi đã chứng minh đứa trẻ có không khí trong người, cô bé đã tự thở, sống ít nhất một giờ trước khi chết, kết quả khám nghiệm tử thi đều được quay lại, bà muốn tôi giải thích các nguyên lý khoa học tiếp không?”
Con trai đứng bên cạnh thay đổi sắc mặt: “Hơn một giờ sao, lúc ấy tôi còn chưa kịp về…”
Lúc đó trong nhà chỉ có bà mẹ chồng và cô con dâu.
La hét trong phòng họp nhất thời yên tĩnh lại.
Sau đó cô con dâu mới phản ứng lại, che mặt khóc nỉ non: “Đứa bé đáng thương của mẹ…”
Mọi người dồn ánh mắt vào bà mẹ chồng, em trai cô con dâu túm cổ bà ta kéo lên. Cảnh sát bên cạnh đã ngăn anh ta lại, nắm đấm mới không kịp hạ xuống.
Bà ta há hốc mồm, vẻ mặt uể oải, như một tên trộm bị bắt quả tang làm chuyện xấy, lúc này vẫn còn muốn ngụy biện. Bà ta thì thào: “Không thể, không thể nào!”
“Không thể cái gì?” Thiệu đội tiên lên một bước, tạo áp lực cho bà ta: “Kết quả giám định pháp y đã có rồi, chứng cứ xác thực, bà tốt nhất nên thành thật khai báo.”
“Người chồng trẻ tuổi nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ sẽ không làm chuyện đó, đúng không?”
Hắn không thể ngờ được chính mẹ đẻ của mình lại hại chết con mình, làm một chuyện tàn nhẫn như thế.
Mẹ chồng sửng sốt, nhếch môi: “Làm sao…Làm sao có khả năng…” Bà ta lẩm bẩm vài câu rồi tự nhủ, “Làm sao có khả năng kiểm tra ra được?”
Sau đó bà ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển động: “Đánh lẽ tao phải giẫm lên, thiêu sống, hoặc là ném nó xuống giếng.”
Giọng điệu của bà ta lãnh đạm, giống như rắn độc thè lưỡi, đến lúc này mà vẫn không biết hối cải.
Nhìn vẻ mặt của bà ta lúc này, ai ai cũng không rét mà run.
Thích Nhất An nhìn bà lão trước mặt, tựa như trước mắt bây giờ không phải là con người nữa mà là một ác ma.
Thiệu đội mở miệng nói với viên cảnh sát bên cạnh: “Cậu còn đứng đó làm gì, còn chưa áp giải người vào phòng thẩm vấn.”
Dư Thâm vội vàng két bà ta đi.
“Đó là cháu gái tôi, chẳng lẽ tôi không đau lòng à? Nhưng không còn cách nào khác… Là do đứa trẻ trong bụng cô ta, nếu là con trai, sao tôi phải làm chuyện như vậy chứ.”
Bà lão vẫn không chịu rời đi, quay lại nhìn con trai: “Thằng ranh con, nhà mày có hai đứa con gái rồi, nếu thêm một đứa nữa thì chỉ có đường chết, bao giờ may mới sinh được con trai cơ chứ? Hơn nữa, đứa bé kia lại còn sinh non, ai biết được nó có dị tật gì không! Nếu như phải tốn tiền chữa trị thì chính là cái động không đáy. Chết sớm đầu thai sớm, mẹ thà làm kẻ xấu. Sau này, mày nhất định sẽ hiểu được ý tốt của mẹ…”
Khi nói, bà ta muốn nắm tay con trai mình, nhưng ánh mắt của con trai tràn đầy sự sợ hãi, cố gắng tránh bà ta.
Bà ta cuối cùng cũng bị kéo đi, cô con dâu khóc lóc không ngừng, người chồng bắt đầu an ủi nàng, nhưng gia đình này đã xuất hiện vết rạn nứt, vĩnh viễn sexkhoong bao giwof trở lại được như xưa.
Thích Nhất An nhìn tất cả những chuyện này, cả người ớn lạnh, cậu đã gặp rất nhiều thi thể. Ngay cả khi những thi thể đó khủng bố ra sao, thối rữa và bốc mùi hôi thối, nhưng chúng cũng chưa bao giờ khiến cậu cảm thấy khó chịu và buồn nôn như vậy.
Sau khi đưa bà lão kia vào phòng thẩm vấn, Dư Thâm rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Thích Nhất An nói: “Cảm ơn nhé, không ngờ các cậu có kết quả nhanh như vậy.”
“Chẳng phải sợ anh không cầm cự được tiếp sao.” Thích Nhất an không dám nhận công lao, “Hơn nữa cũng phải cảm ơn thầy của tôi đó…Sáng mai tôi sẽ đưa lại báo cáo khám nghiệm tử thi cho anh.”
Cậu chạy một mạch từ tòa điều tra tội phạm về phòng pháp y, Ôn Uyển đã về phòng làm việc, sắp xếp lại tư liệu.
Thích Nhất An hỏi: “Xong rồi ạ? Thầy của em vẫn còn trong phòng khám nghiệm tử thi ạ?”
Ôn Uyển gật đầu: “Pháp y Thẩm đang khâu vết rạch lại, chị không giúp gì được nên về trước.” Cô dừng một chút rồi nói, “Cũng may lần này có cậu ấy.”
Thích Nhất An lại tới phòng giải phẫu, toàn bộ quá trình giải phẫu đã hoanfthanhf.
Dưới ánh đên, Thẩm Quân Từ đang tiến hành khâu lại thi thể.
Anh dùng một câu kim rất nhỏ, da đứa bé mỏng như tờ giấy nên phải khâu rất cẩn thận, ngay cả hít thở cũng phải nhẹ nhàng.
Thích Nhất An ở bên cạnh không dám quấy rầy anh nên thận trọng tiến lại gần, hiện tại thi thể đã được rửa sạch bụi bẩn trên người, chỉ giống như đang ngủ say mà thôi.
Sinh mệnh nhỏ bé này vẫn chưa được trải qua buồn vui của cuộc sống, chưa được howngr thụ qua vòng tay ấm áp của mẹ, không được uống một ngụm sữa ngọt ngào đã phải rời xa thế giới.
Không biết trên thế giới này còn bao nhiêu đứa trẻ cùng cảnh ngộ với cô bé này nữa.
Động tác của Thẩm Quân Từ rất nhẹ nhàng và cẩn thận, như thể anh sợ sẽ đánh thức giấc mơ ngọt ngào của cô bé.
Sau khi hoàn thành mũi khâu cuối cùng, Thẩm Quân Từ khéo léo thắt nút.
Sau đó, anh tháo bao tay ra, đưa cho Thích Nhất An: “Việc sau đó cậu tự làm đi nhé.”
Thích Nhất An “Aizzz” một tiếng, đi điền đơn, cất thi thể vào kho đông lạnh, chờ khi vụ án kết thúc để người thân đến nhận, thuận tiện cho việc lo ma chay.
Chờ Thích Nhất An hoàn thành công việc của mình và trở lại văn phòng pháp y của đội Hình sự đặc biệt, Thẩm Quân Từ đã rót cho mình một bình trà, cũng quen kha khá với hệ thống của cục thành phố.
Một nén hương Tây Tạng khác đã được thắp ở góc phòng pháp y.
Như đang an ủi cho vong hồn đã khuất.
Thẩm Quân Từ ngồi trên ghế, sự tập trung và nghiêm túc khi khám nghiệm tự thi vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Thích Nhất An cảm thấy sau khi giải phẫu, Thâm Quân Từ lại trở lại vẻ bình tĩnh, lãnh đạm.
Thấy cậu ngồi đối diện, Thẩm Quân Từ nâng lên một tách trà, hỏi, “Uống không? Trà Long Tỉnh trước thời nhà Minh.”
Thích Nhất An lắc lắc đầu.
Cậu nghĩ đến giờ nghỉ trưa, do dự nhìn Thẩm Quân Từ, lấy hết can đảm nói: “Thầy ơi…Chuyện là, trong cục thành phố có thể nghỉ trưa, nhưng chủ yếu là mọi người dùng để ăn trưa, rất ít người dùng phòng chờ để ngủ…”
Cậu đánh bạo nói.
Thẩm Quân Từ “A” lên một tiếng, tay phải vẫn đang di chuyển con chuột: “Vậy sẽ sa thải tôi à?”
Thích Nhất An sửng sốt, sau đó vội xua tay: “Cũng không đến nỗi…”
Dù sao cũng là từ Sở tỉnh đến, kỹ thuật của thầy là còn tốt như thế, ca giải phẫu hôm nay lại còn khiến Trình Tự Công và Ôn Uyển tâm phục khẩu phục nữa chứ.
Thẩm Quân Từ cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Vậy là được rồi.”
Thích Nhất An hỏi: “Nếu có người hỏi thì…”
Thẩm Quân Từ nói, “Sức khỏe tôi không tốt, cho nên bắt buộc phải ngủ trưa. Về phần công việc, tôi sẽ hoàn thành công việc đầy đủ, không thẹn với lương tâm là được, quản người khác nói làm cái gì.”
************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT