———Editor: Mèo——–

◎ Mãi mãi, vẫn không có cách để hòa giải (Hai chương gộp một) ◎

“Ngày hôm đó…”

Từ Tử Nguyệt ngừng khóc, hít một hơi dài, “Tối hôm đó, chị ấy về nhà lại cãi nhau với mẹ. Mặc dù đã đeo tai nghe nhưng tiếng cãi nhau vẫn truyền vào trong tai khiến tôi không thể tập trung được. Lúc đó tôi đang đi thực tập, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.”

“Tôi không biết họ cãi nhau về chuyện gì nhưng mà căng thẳng lắm. Sau đó chị ấy vào phòng thu dọn đồ đạc, nói muốn ra ngoài sống. Tôi nói với chị ấu ‘Nếu chị đã rời khỏi nhà thì sau này đừng trở về nữa.’, câu nói này đã chọc giận chị ấy, chị ấy đến đánh tôi. Chị ấy nói, ‘Lúc tao không ở nhà mày nói xấu tao phải không? Mày nghĩ tao đi rồi thì mẹ sẽ thương mày à?’, chị ấy túm tóc, dùng đầu gối đánh tôi, tôi không nhịn được đầy chị ấy một cái, gáy chị ấy đập mạnh vào tủ đầu giường, chảy rất nhiều máu, rồi bất động…”

Từ Tử Nguyệt bắt đầu suy sụp, lại khóc: “Tôi gọi chị ấy, nhưng chị ấy không trả lời, tôi để tay dưới mũi xem chị ấy có thở không nhưng lại không thấy có sự lưu thông không khí. Tôi, tôi không cố ý…”

Cô dùng ngón tay giật giật tóc: “Sau khi mẹ tôi vào thấy vậy, tôi hỏi bà có cần đưa chị ấy đến bệnh viện không. Bà ấy nói…”

Đột nhiên có tiếng động ngoài cửa cắt ngang.

Giọng một người phụ nữ vang lên ngoài cửa, loáng thoáng truyền đến.

“Tại sao mấy người lại bắt nó? Nó không biết gì cả….”

Từ Tử Nguyệt chần chừ.

Đó là giọng của Đường Lộ, Cố Ngôn Sâm không để ý đến bà, hắn tiến lên một bước, dùng hai tay ấn vào tay vin ghế thẩm vấn của Từ Tử Nguyệt, dùng đôi mắt hẹp, dài nhìn thẳng vào mắt cô gái: “Bà ấy nói cái gì?”

Từ Tử Nguyệt cảm thấy một luồng áp lực ập đến, cô theo bản năng trả lời, run rẩy nói: “Bà ấy nói, đừng gọi xe cấp cứu hay báo cảnh sát, bà ấy sẽ xử lý.”

Theo kết quả khám nghiệm tử thi, Từ Nhã Bồi có thể đã hôn mê vì vết thương trong cuộc ẩu đả với Từ Tử Nguyệt. Người hôn mê có hơi thở vô cùng mỏng, nên Từ Tử Nguyệt mới cho rằng mình giết chị gái.

Sau khi Từ Tử Nguyệt tường thuật xong, Cố Ngôn Sâm mở cửa phòng thẩm vấn.

Đường Lộ đứng ở cửa, vẫn còn muốn cãi cọ gì đó, nhưng vừa mới nhìn thấy Cố Ngôn Sâm lại đem lời nói nuốt trở vào.

Trong cục cảnh sát cấm ồn ào, bà biết đạo lý này.

Vốn dĩ Từ Tử Nguyệt nói tối nay sẽ về ăn cơm, nhưng sau khi bà nấu cơm xong, không thấy con gái về, bà lúc này mới hốt hoảng, chạy đến sở cảnh sát thành phố.

Bây giờ, Đường Lộ đứng một chỗ yên lặng cầu nguyện, hy vọng Từ Tử Nguyệt đừng nói quá nhiều.

Chỉ cần không nói ra quá nhiều, vẫn có thể mời luật sư, khả năng lật ngược tình thế vẫn có…

Cố Ngôn Sâm nói: “Bà Đường, con gái thứ hai của bà đã khai ra toàn bộ sự thật, bây giờ, bà được hiềm nghi là hung thủ giết hại Từ Nhã Bồi.”

Nói xong, hắn mở cửa phòng thẩm vấn đối diện, làm tư thế mời.

Đường Lộ sửng sốt một chút, cảm thấy cả người như đang rơi xuống hầm băng.

Bà ấy vẫn chậm một bước.

Con gái bà đã nói ra hết rồi.

Đường Lộ máy móc đi vào phòng thẩm vấn, nhìn bốn bức tường và cảnh sát phía đối diện.

Sau đó, bà ngồi vào ghế thẩm vấn bên kia bàn.

Sau khi im lặng vài giây, người phụ nữ đó lấy lại bình tĩnh, bà ngồi thẳng lưng bắt đầu nói: “Lúc đầu là do Tử Nguyệt vô ý hại chết Nhã Bồi, tôi đem xác Nhã Bồi đến khu vui chơi bỏ hoang, để nó ở đó…”

Cố Ngôn Sâm nhìn vào mắt người phụ nữ, từ lúc nhận thi thể vào buổi chiều, hắn đã nhận ra có điều gì đó không ổn trên người đàn bà này.

Nhưng lúc đó không có bằng chứng trực tiếp chứng minh bà ta có liên quan đến vụ án.

Điều tra vụ án đến đây, xuất hiện điểm then chốt chính là, lúc Đường Lộ để Từ Nhã Bồi lại căn phòng kia có biết cô còn sống không?

Nếu bà ta biết thì đây chính là cố ý giết người.

Nếu không biết, thì cái chết của Từ Nhã Bồi là ngoài ý muốn.

Lục Anh hỏi: “Bỏ xác ở đó? Vậy vì sao bà còn khóa căn phòng đó lại.”

Đường Lộ nói: “Tôi làm vậy là vì không muốn có người phát hiện ra thi thể nó.”

Cố Ngôn Sâm không vòng vo, trực tiếp đẩy bức ảnh ngón tay của nữ tử thi đến trước mặt bà ta, tay đã bị bật móng khiến người xem cảm thấy rùng mình: “Khám nghiệm pháp y và dấu vết tại hiện trường đều cho thấy Từ Nhã Bồi lúc bị nhốt trong căn phòng đó, vẫn còn sống.”

Đường Lộ cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm: “Tôi không biết. Giờ mới được nghe.”

Cố Ngôn Sâm nhíu mày nhìn bà ta, không có cảm giác tội lỗi, không thấy ngạc nhiên, đây chắc chắn không phải phản ứng tự nhiên của một bà mẹ khi biết mình đã vô ý hại chết con gái.

Giờ đây, hắn càng chắc chắn, đây chính là vụ án giết người có chủ đích.

Nhưng rất khó để chứng minh điều này thông qua lời khai và vật chứng?

Nếu Đường Lộ cứ cắn không tha lời khai này, thì kết quả phán xét rất có thể sẽ bị thay đổi.

Nhìn người phụ nữ lạnh như băng trước mặt, Cố Ngôn Sâm nghĩ, làm thế nào mới có thể đánh bại phòng tuyến tâm lý của bà ta?

*

Lúc này, Thẩm Quân Từ đã đổi sang đồng phục pháp y, cầm báo cáo kiểm tra đến tòa Điều tra tội phạm.

Anh bước vào thấy Bạch Mộng đang ghi chép hồ sơ, Thẩm Quân Từ đặt báo cáo kiểm tra sang một bên: “Kết quả so sánh DNA có rồi, vết máu ở cửa là của người cùng huyết thống với nạn nhân để lại, giống hệ nhóm máu với Đường Lộ.”

Sau đó anh hỏi Bạch Mộng: “Tình hình sao rồi?”

Bạch Mộng nói: “Lấy lời khai của Từ Tử Nguyệt xong rồi, đội trưởng Cố đang hỏi cung Đường Lộ. Trước mắt, theo như lời khai thì do Từ Tử Nguyệt đẩy ngã Từ Nhã Bồi khiến đầu cô ấy bị thương. Đường Lộ chỉ thừa nhận mình giúp con gái thu tiêu cái xác, không thừa nhận mình giết người.”

Thẩm Quân Từ nghe vậy, nhìn vào phòng thẩm vấn qua cửa sổ quan sát ở bên cạnh.

Bạch Mộng nói: “Đừng lo, đội trưởng Cố là máy phát hiện nói dối hình người đó, nếu bà ta nói dối thì không qua mắt được anh ấy đâu, nhưng tố chất tâm lý của người đàn bà này rất tốt, không biết phải thẩm vấn đến bao giờ.”

Trong phòng thẩm vấn lúc này, Cố Ngôn Sâm nhìn xuống tư liệu trên giấy.

Đường Lộ lúc này vẫn đang trả lời câu hỏi của hắn: “Tôi cũng không ở đó lâu, sau khi kéo nó vào, tôi ngồi ở cửa vài phút rồi rời đi.”

Bà ta vừa trả lời Cố Ngôn Sâm vừa dùng tay chạm đến vết sẹo trên cánh tay trái của mình.

Cố Ngôn Sâm cũng chú ý đến chi tiết này: “Vết thương trên cánh tay bà do bị thương ở hiện trường à?”

Đường Lộ không phủ nhận, cúi đầu nói: “Lúc kéo Nhã Bồi vào thì bị thương.”

Thẩm Quân Từ nhìn kỹ, đó là vết xước do cây đinh tạo thành, ở chỗ cẳng tay trái, miệng vết thương dài 4cm, dựa theo chiều dài đinh sắt ở hiện trường cùng với mức độ dính máu, độ sâu của vết thương khoảng 1.5cm, ở vị trí đõ, có khả năng cũng chỉ cắt đứt một nhánh tĩnh mạch.

Thẩm Quân Từ nghe xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đứng lên nói: “Tôi có cách chứng minh bà ta đang nói dối.”

Bạch Mộng tò mò hỏi: “Cách gì cơ.”

Thẩm Quân Từ nói: “Nhưng có lẽ sẽ mất thời gian một chút.”

Bạch Mộng nói: “Yên tâm, cả đêm nay bà ta đều bị giam ở trong.”

Thẩm Quân Từ trở lại tòa pháp y, ở đây cũng không có nhiều pháp y trực ban, nên cả tòa nhà vô cùng im ắng.

Anh tìm thấy một vài bức ảnh chụp hiện trường vụ án, một trong số đó có ảnh vết màu trên mặt đất, bên cạnh có một cái thước, đo chiều dài và chiều rộng của vết máu, mặc dù máu đã khô nhưng về cơ bản vẫn có thể tính được diện tích chảy máu và có bao nhiệu giọt máu rơi xuống mặt đất.

Hiện trường không có camera giám sát nên không thể biết chính xác Đường Lộ đã ngồi đó bao lâu. Nhưng có vết máu này làm vật chứng, có thể chứng minh được chuyện này.

Thẩm Quân Từ dựa vào kinh nghiệm của mình tính toán, đây chắc chắc không phải là dấu vết có thể để lại trong vài phút.

Nếu muốn đo được thời gian chính xác, cách tốt nhất là làm thí nghiệm kiểm tra.

Thẩm Quân Từ lấy ra một tờ giấy trắng hình vuông.

Phác họa qua các cạnh của vết máu, sau đó đặt một đồ vật thủy tinh lên.

Điều phối máu nhân tạo là thí nghiệm cần phải có người hợp tác, có độ sai số tương đối lớn.

Cách tốt nhất là sử dụng một người có tỷ lệ mỡ tương tự như tỷ lệ mỡ trong người Đường Lộ…

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Quân Từ bình tĩnh vén tay áo lên, nhìn về vị trí tương đồng.

Anh chọn một chiếc đinh tương tự, khử trùng cánh tay và chiếc đinh đó.

Chiều cao ghế cũng vừa vặn.

Làm tốt công tác chuẩn bị, Thẩm Quân Từ bình tĩnh đâm vào cánh tay của mình.

Đau đớn qua đi, dòng máu tươi từng giọt rơi xuống, mà cậu cũng dần dần tiếp cận được với chân tướng…

*

Cố Ngôn Sâm vẫn còn trong phòng thẩm vấn, hỏi Đường Lộ.

Hắn không tin người bàn bà này giống như vẻ bề ngoài, hoàn toàn không có một chút cảm xúc nào.

Đường Lộ là một người phụ nữ thông minh, lúc còn trẻ bà là tiến sĩ, làm việc trong viện nghiên cứu, nghiên cứu các vật liệu hóa học tiên tiến.

Sau khi chồng mất, bà không lựa chọn tái hôn mà tự mình nuôi dưỡng hai người con gái trưởn thành.

Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, Cố Ngôn Sâm có chút khó hiểu, Đường Lộ làm sao lại khinh thường đứa con gái sống nương tựa vào mình, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào à?

Các tình tiết vụ án, quá trình xảy ra vụ án, trước và sau khi xảy ra vụ án, nhân chứng và vật chứng, tất cả những chi tiết đều được hỏi.

Phần khẩu cung cũng dần dần nhiều lên.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Lộ đã bị nhốt ở đây hai giờ.

Bà ta thoạt nhìn vô cùng phối hợp, hỏi gì đáp đấy, nhưng trong lòng vẫn giữ vững bức tường kia, khăng khăng cho rằng con gái mình đã chết, bà ta chỉ thủ tiêu cái xác.

“Lúc đó nếu bà gọi cấp cứu, có lẽ Từ Nhã Bồi vẫn được cứu sống.”

“Lúc đó tôi không biết.”

“Tại sao bà không báo cảnh sát?”

“Tôi nghĩ nếu như báo cảnh sát, chuyện của Từ Tử Nguyệt sẽ bị phanh phui. Để bảo vệ con gái, tôi không thể báo cảnh sát được.”

Đường lộ vẫn luôn bảo trì lý trí, như thể bà và cảnh sát không phải đang thảo luận sinh tử của con gái mình, mà chỉ là một công thức hóa học.

“Từ Nhã Bội là đứa con đầu tiên của bà, chẳng lẽ bà không có chút tình cảm gì với cô ấy à?”  Cố Ngôn Sâm hỏi, hắn không hề truy hỏi đến cùng việc khi Đường Lộ nhốt Từ Nhã Bồi vào căn phòng đó có biết cô ấy sống hay chết không, mà bắt đầu đánh bài tình cảm.

Hắn hy vọng bà có thể đối với cái chết của con gái mình cảm thấy áy náy một chút.

“Tình cảm ít hay nhiều thì vẫn có.” Đường Lộ vén tóc nói, “Lúc mang thai con bé là việc ngoài ý muốn, nó suýt nữa chặt đứt con đường sự nghiệp của tôi, là chồng tôi kiên trì, tôi mới không bỏ nó. Con bé sinh non, lúc mới sinh ra chỉ được vỏn vẹn 4.8 cân(1), như một con mèo con, lúc đó chồng tôi nói có khi con bé không sống được. Y tá đưa con bé vào lồng ấp, nó vươn đôi bàn tay nhỏ xíu, chạm vào tay tôi…”

(1): 1 cân bên Trung Quốc = 0.5kg => 4.8 cân = 2.4kg

Nói đến đây, ánh mắt Đường Lộ cuối cùng cũng lóe lên một tia cảm xúc khác, đó là sự ấm áp duy nhất mà bà có với tư cách là một người mẹ.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Thế sau này vì sao hai người lại…”

Giọng Đường Lộ từ tốn: “Vì sao quan hệ lại xấu đi đúng không? Tôi rất bận rộn, thường xuyên bỏ bê việc chăm sóc chúng nó. Từ nhỏ đến khi được hai tuổi đều là do bảo mẫu chăm sóc, số lần tôi ôm con bé vào lòng có thể đếm trên đầu ngón tay.”

“Mãi sau này rồi mới có Từ Tử Nguyệt. Từ nhỏ Nhã Bồi đã rất giỏi, nhưng con bé lại không phải là đưa ngoan ngoãn nghe lời, chiều cao, tính tình với tính cách đều không hề giống tôi.”

Bà dừng lại một chút rồi nói: “Chắc cậu chưa có con nhỉ, cậu phải có con rồi cậu mới hiểu, khi đối mặt với bố mẹ và đối mặt với con là hai chuyện rất khác biệt. Quan hệ giữa cha mẹ và con cái chưa bao giờ có sự bình đẳng, cha mẹ có nghĩa vụ cho con cái của họ cái ăn, cái mặc, cung cấp tất cả những gì cho con cái trong khả năng của họ. Loại trao đổi này không bao giờ có sự đồng giá, họ dùng tình cảm, tiền bạc mong muốn đổi lại sự ngoan ngoan, ưu tú và hiếu thuận từ đứa con của mình, nhưng nó sẽ không chịu trao những thứ này cho bọn họ.”

“Giống như việc trẻ con thích búp bê, ô tô đồ chơi và mô hình khủng long, mỗi đứa trẻ đều có đồ chơi yêu thích của chúng. Người lớn cũng có phương thức yêu thương con của mình, tình yêu bình đẳng hoàn toàn không tồn tại, chỉ cần có nhiều hơn hai đứa, sẽ nảy sinh sự tương đối.”

Đường Lộ trong phòng thẩm vấn dõng dạc nói, như thể đang kể một số kinh nghiệm nuôi dạy con và thảo luận nhân sinh với bạn bè.

Cố Ngôn Sâm hướng chủ đề về căn phòng tối nhỏ: “Con gái bà nói khi chúng còn nhỏ, bà sẽ nhốt bọn chúng lại trong một căn phòng nhỏ và không cho ăn uống.”

Với bộ cô bé nhỏ yếu, ở trong một căn phòng nhỏ khép kín sẽ sinh ra sự sợ hãi và bất lực.

Cũng sẽ tạo ra một bóng ma tâm lý rất lớn.

“Đó là do chúng không nghe lời. Khi Nhã Bồi được 5 tuổi, chồng tôi phát hiện ra con bé trộm tiền trong nhà, nhốt nó lại trong một căn phòng tối nhỏ như một hình phạt, khi đó tôi cảm thấy, phương pháp này không tồi.”

Đường Lộ dừng lại nói tiếp: “Trẻ con rất khác với tưởng tượng của cậu, bọn nó là một cá thể độc lập, đột nhiên sẽ nói ra một câu mà bạn chưa từng dạy, thậm chí còn nói dối, nếu như bọn chúng nói dối với cả bố mẹ mình, chúng nó sẽ gặp rắc rối, hơn nữa khi bản thân mắc sai lầm, bọn chúng không nghĩ đến việc chúng phải gánh chịu hậu quả của sai lầm đó.”

“Vậy giữa Nhã Bồi và Tử Nguyệt, bà quan tâm ai hơn?”

“Lúc đầu, tôi tập trung bồi dưỡng Nhã Bồi, nhưng sau khi nó cự tuyệt yêu cầu của tôi, tôi hướng sang Tử Nguyệt, sau đó tôi lại nhận ra, nếu tôi đối xử không tốt với Nhã Bồi, có thể kích thích ý chí chiến đấu của Tử Nguyệt.”

“Cho nên bà để mặc kệ cho bọn họ cạnh tranh, thậm chí còn châm ngòi ly gián?”

Đường Lộ nói: “Đó không phải là việc bọn chúng phải trải qua khi bước chân ra ngoài xã hội sao? Tài nguyên trong xã hội này có hạn, nếu bọn chúng không trở nên ưu tú, bọn chúng sẽ bị đào thải. Tôi hi vọng bọn chúng nhận ra điều này sớm hơn. Việc cạnh tranh trong trường học, trong công việc thì ngươi lừa ta gạt, chẳng lẽ cậu chưa từng trải qua?”

Nói đến đây, Đường Lộ cúi đầu: “Tôi nghĩ tôi là một phụ huynh khá thoáng, thậm chí tôi còn chẳng ép chúng kết hôn sinh con, chỉ yêu cầu chúng không được yêu đương với những người đàn ông xấu xa, đó là vì muốn tốt cho chúng. Nhưng ngay cả một yêu cầu nhỏ như thế, Nhã Bồi vẫn cố tình chống đối tôi…”

“Tại sao bà lại chọn trung tâm hoạt động thanh thiếu niên đó để phi tang xác?” Cố Ngôn Sâm hỏi.

“Đó là nơi tôi thường đưa hai đứa nó đến vào ngày nghỉ. Nếu học giỏi, lại ngoan ngoãn nghe lời sẽ được thưởng là chơi ở đó cả ngày, còn đứa nào không nghe lời sẽ bị nhốt trong đó nghe giáo viên giảng bài trong một ngày. Ở đó thường có một số bài giáo dục về khoa học, cũng có một số triển lãm nhỏ, chẳng hạn như sự nguy hiểm của lạm dụng ma túy, hay sự tích những vị anh hùng dân tộc. Tôi sẽ cho bọn chúng học thuộc nó.”

“Bà dùng việc này để thay thế việc giáo dục tư tưởng cho con cái?” Cố Ngôn Sâm lại hỏi.

Đường Lộ suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

“Áp lực của tôi khá lớn, nếu như phải tăng ca mấy ngày liền lại còn gặp sự ồn ào của chúng nó thì quả một cực hình. Vì vậy, thỉnh thoảng tôi sẽ cáu kỉnh một chút, có khả năng sẽ tạo cho chúng một ít thương tổn. Nhưng sau đó tôi cũng ngẫm lại những chuyện này.”

“Nhưng tôi luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho chúng, chỉ cần người khác có, hai đứa nó cũng có, dù công việc có bận đến mất, tôi cũng sẽ nấu 3 món mặn một món canh để bọn chúng phát triển toàn diện. Tôi hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình, đưa bọn chúng đến các lớp huấn luyện…”

Cùng Đường Lộ nói chuyện quá khứ, Cố Ngôn Sâm bỗng nghĩ đến một câu.

Con cái chờ đợi lời xin lỗi của cha mẹ, và cha mẹ cũng đnag đợi sự biết ơn của con cái.※

“Tôi thấy hai đứa con gái của bà dưới phương pháp bồi dưỡng đó phát triển khác xa so với ý muốn của bà. Hiện tại chứng minh bà thất bại rồi.” Cố Ngôn Sâm lạnh lùng nói, “Là bà giết chết Từ Nhã Bồi, còn để cho đứa con gái thứ hai Là Từ Tử Nguyệt nghĩ rằng chính cô ấy là người giết chết chị mình, bà dùng cái cớ này để áp chế cố ấy, khiến cô ấy không dám phản kháng lại bà.”

Tay Đường lộ khẽ run lên, giống như bị kim châm, sau đó bà ngẩng đầu, như đang tự an ủi mình: “Cảnh sát, đó cũng chỉ lad suy đoán của cậu, Từ Tử Nguyệt đẩy ngã chị mình. Cái chết của Từ Nhã Bồi là ngoài ý muốn. Vô luận thẩm phán ra phán quyết như thế nào, tôi đều chấp nhận. Chuyện này kết thúc tại đây.”

Đây là một lời tự lừa mình dối người.

Sau đó mặc kệ Cố Ngôn Sâm hỏi gì, Đường Lộ vẫn không ngừng lặp lại những lời này.

Đối thoại giữa bọn họ dường như đi vào ngõ cụt, luẩn quẩn tại chỗ.

Cố Ngôn Sâm cảm thấy người phụ nữ này đã dựng lên một tấm khiên trước mặt hắn, không có một kẽ hở nào lộ ra.

Dường như có đặt bao nhiêu câu hỏi đi chăng nữa thì vẫn không chạm tới vấn đề cốt lõi, mọi thứ đều quay về điểm bắt đầu.

Cố Ngôn Sâm đang suy nghĩ thay đổi chiến lược thẩm vấn.

Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Cảnh sát hình sự phụ trách ghi âm đứng dậy mở cửa, Thẩm Quân Từ đang đứng ở ngoài cửa.

Cậu mặc bộ đồ pháp y màu trắng, bên trong là chiếc áo sơ mi đen.

Thẩm Quân Từ nhìn Cố Ngôn Sâm: “Đội trưởng Cố, tôi có thể hỏi bà ấy vài câu không?”

Cố Ngôn Sâm làm một cái thủ thế, ám chí cậu có thể vào.

Toàn bộ cuộc thẩm vấn đều được ghi âm lại, cần phải có ít nhất hai cảnh sát ở bên trong, pháp y cũng có thể tham gia thẩm vấn để cung cấp thêm thông tin.

Thẩm Quân Từ đặt một chồng báo cáo trong phòng thí nghiệm và kết quả xét nghiệm lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Đường Lộ.

“Đường Lộ, căn cứ vào vết máu và các dấu vết để lại hiện trường, thời gian bà ở lại hiện trường không phải chỉ có vài phút mà ít nhất là một tiếng rưỡi trở lên, nếu tính cả thời gian cầm máu, bà ở đó ít nhất cũng phải hơn hai tiếng. Bà có thể nói cho tôi biết bà đã làm gì trong khoảng thời gian đó không?”

Cậu đã chứng minh được nếu tĩnh mạch bên cánh tay bị thương, lượng máu chảy ra rất chậm, nhưng miệng vết thương sẽ rất khó lành, muốn để lại một vũng máu như vậy, cần rất nhiều thời gian.

“Tôi…” Đường Lộ nghẹn lời, bà cúi đầu nhìn số liệu thí nghiệm, nhất thời không thể phản bác lại, bởi vì đây là sự thật.

Ngay từ đầu bà ta đã nói dối về khoảng thời gian mình ở lại hiện trường vụ án.

Bà đã ngồi trên chiếc ghế kia rất lâu.

Đó là hai giờ mà bà ta cảm thấy khổ sở nhất trong cả quãng đời của mình, ngồi ở đó, lòng đều lạnh run.

Đường Lộ sắp xếp lại suy nghĩ, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Chắc tôi cũng ngồi một lúc, lúc đó tôi thấy mệt quá. Cũng không nhớ rõ mình đã ngồi ở đó bao lâu.”

Thẩm Quân Từ đặt một tờ giấy khám nghiệm tử thi khác lên bàn: “Chấn thương sau đầu của Từ Nhã Bồi chỉ có thể khiến cô ấy hôn mê trong một thời gian ngắn, bà và Từ Tử Nguyệt đưa cô ấy lên xe, một mình chở cô ấy đến phía đông của khu vui chơi. Bà kéo cô ấy vào trung tâm hoạt động, tiếp xúc da thịt một thời gian dài như vậy, bà không nhận ra cô ấy còn sống ư?”

Xúc cảm chạm vào người sống và người chết rất khác biệt, người sống có độ ấm, sẽ không sinh ra tình trạng cương cứng tử thi, cho dù hôn mê thì cũng có hơi thở yếu ớt.

Từ Tử Nguyệt không có kinh nghiệm cộng với sự hoảng loạn nên sẽ bị lẫn lộn, nhưng bà ta là một người mẹ, tiếp xúc với Từ Nhã Bồi lâu như thế, lại còn kéo Từ Nhã Bồi vào khu vui chơi vứt, sao có thể phạm sai lầm nghiêm trọng như thế được.

“Lúc đó, tôi thật sự không chú ý.” Thanh âm Đường Lộ bắt đầu run rẩy.

Thẩm Quân Từ tiếp tục truy hỏi: “Bà đã không muốn nói vậy thì tôi đoán một chút vậy, trong khoảng hai tiếng đó, bà ngồi ở cửa phòng, trong lòng nghĩ, có nên để lại cô ấy ở đó hay không?”

Đường Lộ nghiêng đầu, tránh né vấn đề của cậu, không trả lời.

“Lúc đó Từ Nhã Bồi có khi đã tỉnh lại, cô ấy có thể đã khóc, giãy dụa, còn gọi bà…” Giọng nói Thẩm Quân Từ rất nhẹ nhàng, không hề gay gắt.

Nhưng những lời này đột nhiên giống như mũi thương sắc bén, xuyên qua lớp phòng ngự của Đường Lộ.

Thân thể bà ta đột nhiên run lên: “Đừng, đừng nói nữa…”

Thẩm Quân Từ vẫn không buông tha.

Cậu lấy ra một bức ảnh chụp chính diện thi thể của Từ Nhã Bồi, ấn nó lên bàn: “Đây là điều mà bà không muốn nhìn thấy hôm nhận diện thi thể cô ấy đúng không, bộ dạng hiện tại của cô ấy trông như thế nào.”

Trong ảnh, một cái xác khô khốc, gần như không thể nhận ra dung mạo vốn có nữa.

Đường Lộ không muốn nhìn, nhưng qua khóe mắt vẫn nhìn ra một chút, cái xác khô héo đó khiến bà ta rất khó có thể liên hệ với đứa con gái của mình.

Đầu Đường lộ bắt đầu đau nhói, bà dường như lại nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Từ Nhã Bồi.

Thanh âm kia chồng lên nhau, càng lúc càng lớn.

“Mẹ…Mẹ ơi…”

Hai chữ này giống như ma thuật xuyên qua đầu bà.

Khi còn nhỏ, bà sẽ nhốt đứa nào không nghe lời vào trong phòng, bọn chúng đều lớn tiếng khóc, kêu gào.

Mà một năm trước, khi Từ Nhã Bồi tỉnh lại, cô cũng đã khóc như thế, cô ấy không ngừng đập vào cánh cửa trước mặt: “Mẹ ơi, con sai rồi, thả con ra đi mà…”

“Mẹ ơi, con không dám nữa đâu, mẹ tha thứ cho con đi mà. Con sẽ không nói dối mẹ nữa đâu!”

“Mẹ, con xin mẹ, con sẽ chết đó!”

Lúc đầu, cô ấy van xin, về sau không thấy mẹ mình chịu mở cửa ra, cô bắt đầu chửi bới và nguyền rủa.

Cô nói về tuổi thơ bất hạnh của mình và những thứ mình đã phải trải qua.

Cô hét lên và khóc trong tuyệt vọng.

Âm thanh đó vang vọng khắp khu vui chơi vắng vẻ.

Đã lâu như vậy rồi, cho dù Đường Lộ cố tỏ vẻ mình không sao, nhưng tiếng gào thê lương đó vẫn luôn khắc sâu vào trong lòng bà ta. Khi đó, bà ta ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa, trong lòng vô cùng mờ mịt và bất lực.

Sống lưng của Đường Lộ rốt cuộc không duy trì thành đường thẳng được nữa, bà co lại thành một đoàn.

Đây là đòn cuối cùng nghiền nát Đường Lộ, áo giáp cứng rắn của bà nứt ra và vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

“Tôi từ trước đến giờ đều muốn dành cho bọn nó những gì tốt đẹp nhất, nhưng mà, tôi không ngờ, không thể nào ngờ được…” Bà ta nghẹn ngào trong nước mắt, nói nốt nửa câu sau, “Tôi không thể ngờ được, là nó sẽ chết.”

Thẩm Quân Từ hỏi bà ta: “Cho nên, lúc bà đưa cô ấy vào đó, bà đã sớm phát hiện ra cô ấy còn sống đúng không?”

“Nó không chịu nghe lời, tôi nghĩ nhốt nó lại một lát, để cho nó ăn chút đau khổ, tôi cũng nghĩ đến việc có nên thả nó ra không… Nhưng sau đó nó như người điên bắt đầu mắng chửi tôi, tôi bèn nhẫn tâm rời đi. Hôm sau tôi quay lại, bên trong đã chẳng còn âm thanh gì cả.”

Đường Lộ rốt cuộc cũng thừa nhận, bà ta chính tay mình giết chết con gái.

Bả vai bà ta run lên, cảm giác thất thố chưa bao giờ có xuất hiện trên người bà.

Cuối cùng cũng có được lời khai quan trọng nhất.

Ngay cả khi Đường Lộ sẽ phản cung sau đó như thế nào, một đoạn video này cũng đủ làm bằng chứng, đủ cho thẩm phán đưa ra phán xét đúng người đúng tội.

Cố Ngôn Sâm nhìn Đường Lộ, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân Từ.

Thẩm Quân Từ cúi đầu, thu dọn kết quả thí nghiệm và báo cáo, dưới ánh đèn, làn da của cậu càng tái nhợt hơn trước.

Cuộc thẩm vấn cuối cùng cũng kết thúc, Đường Lộ và Từ Từ Nguyệt được tách ra để giam giữ, đợi đến sáng mai sẽ được chuyển đến trại tạm giam.

Như thường lệ, Cố Ngôn Sâm đợi Thẩm Quân Từ cùng nhau tan làm.

Trong xe, Thẩm Quân Từ đang ôm đoàn tàu nhỏ vào lòng, hai người vẫn im lặng, như thể vẫn đang chìm đắm trong vụ án.

Vốn dĩ một gia đình đang hạnh phúc lại trở nên bất hạnh như vậy, đủ làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời của một con người.

Những đứa trẻ bất hạnh đó có lẽ dùng cả đời này cũng không thể chữa lành vết thương tuổi thơ.

Khi còn nhỏ có lẽ cảm thấy lớn lên rồi sẽ thoát ra được, nhưng ảnh hưởng này giống như một căn phòng trống với cánh cửa đóng chặt, nhiều năm về sau lại phát tác, đem người ta vây chết trong đó.

Hòa giải là một nguyện vọng tốt đẹp.

Nhưng bất cứ ai đã từng trải qua chuyện đó đều biết rằng.

Mãi mãi cũng không có cách nào để giải hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play