❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ Ngày càng tiến gần hơn đến sự thật.◎

Huyện Xương Tây, buổi chiều. 

Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ tìm một nơi yên tĩnh hơn, sau đó bấm điện thoại gọi Tô Hồi. 

Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông vang lên từ phía đối diện: “Xin chào, tôi là tôi là Tô Hồi.”

Thẩm Quân Từ giải thích đại khái những gì đã xảy ra, rồi đổi thành Cố Ngôn Sâm. Cố Ngôn Sâm kể lại toàn bộ vụ án cho anh. 

Sau khi nghe xong, Tô Hồi nói: “Xin gửi cho tôi tất cả tài liệu liên quan, sau khi xem xong, tôi sẽ liên hệ với hai người.”

Cố Ngôn Sâm đã lấy tất cả các tài liệu liên quan, bao gồm tất cả các bức ảnh của hai vụ án trước, lời khai và cả những tin gần đây họ đã tổng hợp được gửi cho Tô Hồi. 

Khoảng mười phút sau, Tô gọi video. 

Thẩm Quân Từ mở ra, trên màn hình xuất hiện một vị mỹ nhân tuấn tú, khóe mắt có một nốt ruồi lệ. 

Thẩm Quân Từ và Tô Hồi  đã không gặp nhau trong hai năm, người giáo viên họ Tô này thoạt nhìn không thay đổi gì nhiều, vẫn gầy gò như thế, khớp xương bàn tay trong màn hình nổi lên rõ ràng. 

Hôm nay Tôi Hồi được nghỉ ngơi, đang ở nhà. 

Điện thoại di động được đặt trên giá đỡ, Tô Hồi ngồi trên chiếc ghế xoay trước bàn làm việc, ôm một con mèo tam thể, vuốt v e lưng nó, con mèo ngủ thiếp đi.

Tô Hồi chào họ trước: “Chào pháp y Thẩm, đổi trưởng Cố, thính lực của tôi không tốt lắm, lát nữa các cậu nói chuyện thì nói to lên một chút nhé.”

Gọi video và gọi điện thoại không giống nhau, có lúc Tô Hồi nghe không rõ, sợ bỏ sót thông tin.

Cố Ngôn Sâm nói một câu được. 

Tô Hồi hỏi thêm một vài vấn đề. 

Cố Ngôn Sâm trả lời từng câu một. 

Sau khi trao đổi, Tô Hồi đã có khái niệm tổng thể về vụ án, trước khi bắt đầu phân tích, anh nhấn mạnh: “Trước hết, tôi phải nhấn mạnh, tâm lý học tội phạm chỉ có thể hỗ trợ hai người điều tra vụ án, cung cấp cho hai người một vài tư liệu tham khảo, hai người không nhất thiết phải chăm chăm vào nó, vẫn cần chú ý đến các manh mối khác nhau và tình hình thực tế. “

Thẩm Quân Từ biết, đây là chuyện mà Tô Hồi sẽ nhấn mạnh nhiều lần trước mỗi buổi học.

Cố Ngôn Sâm gật đầu nói: “Đã hiểu.” Sau đó hắn hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, “Thầy Tô, vết thương hình chữ thập này có ý nghĩa đặc biệt nào không? Ví dụ, biểu tượng tôn giáo chẳng hạn?”

Tô Hồi lắc đầu phủ nhận: “Tôi không cảm thấy đó là biểu tượng tôn giáo.”

Sau đó, anh giải thích cặn kẽ: “Cách thức phạm tội của người phạm tội chính là kinh nghiệm trưởng thành của bản thân người phạm tội, môi trường và nền giáo dục mà người đó nhận được, chúng có liên quan chặt chẽ, và không thể tách rời. Ở Xương Tây có rất nhiều truyền thống, không có nhà thờ hay giáo phái quyền lực nào ở đó.”

“Nguyên nhân thứ hai tôi nói không phải là vì, vết thương hình chữ thập trên ngực, cũng không hẳn là hình chữ thập theo quy chuẩn. Những vết thương kia có sự lệch, thậm chí có đường ngang dài hơn, đường dọc ngắn hơn, góc độ cũng không phải chuẩn chín mươi độ, một tín đồ sùng đạo sẽ không mắc phải những sai lầm này.”

Nói đến đây, Tô Hồi lại nói: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, không thể hoàn toàn phủ định loại khả năng này. Bây giờ có rất nhiều giáo phái ngầm phổ biến trong một số khu vực đóng cửa, chuyện này không được ghi trong tài liệu. Nếu các cậu nghi ngờ, có manh mối khác, có thể đi điều tra thêm.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu ghi chép lại. 

Tô Hồi tiếp tục: “”Thánh giá là một vật tổ cổ xưa, tượng trưng cho sự sinh sản, mặt trời, ngoài ta còn có vài ý nghĩa khác. Đừng bỏ qua những vết thương khác chỉ vì cây thánh giá trên ngực nạn nhân, từ bức ảnh, vết thương giống hình thánh giá đó không chỉ có một, hai cái. Tôi nghĩ ý nghĩa của hình dạng vết thương này cần phải được xem xét, nhưng không nên coi nó là điểm chính.”

“Rất nhiều kẻ giết người hàng loạt sẽ vẽ một vài kí hiệu, chẳng hạn như biểu tượng của Satan, nhưng hầu hết sau khi phạm tội, rất ít người sẽ vẽ kí hiệu lên khắp cơ thể nạn nhân.”

“Tóm lại, tôi nghĩ hai cậu nghĩ đơn giản thôi, từ góc độ hung thủ nhìn nhận, có thể hắn giết người trong tình trạng căng thẳng cực độ, trong trường hợp này, vết dao để lại có thể xuất phát từ bản năng của hắn.”

“Hung thủ để lại nhiều vết thương trên người nạn nhân nhưng lại không xâm hại cô bé. Theo một số nghiên cứu, đây cũng có thể là vật thay thế đối với hành vi tình d*c.”

Bài phân tích của thầy Tô lập luận vững chắc, lý lẽ rõ ràng, như thể đang lên lớp. 

Tô Hồi vuốt v e con mèo trong ngực: “Còn nữa, tôi nghĩ tên chính xác của những vết thương này không phải vết thương hình thập tự giá, mà là vết thương chồng lên nhau.  Khi nhìn những vết thương đó, hai người nghĩ gì đầu tiên? Tôi muốn câu trả lời theo bản năng, không cần phải suy nghĩ.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Những vết thương đó rất sâu, hung thủ rất tàn nhẫn.”

Hắn từng nhìn thấy hình ảnh thi thể và thi thể tại hiện trường, vết thương dữ tợn, giống như bị xẻ thịt. 

Tô Hồi quay đầu hỏi: “Pháp y Thẩm thì sao?”

Thẩm Quân Từ nói: “Khâu lại rất khó.”

Đây là cảm giác của cậu từ góc độ pháp y bộc phát ra, vết thương hình chữ thập, so với chữ cái hoặc là hình dạng khác thì khó khâu hơn rất nhiều. 

Tô Hồi gật đầu: “Nếu nói từ góc độ nạn nhân, loại vết thương này là đau nhất, đáng sợ nhất, khó chữa khỏi nhất. Đây cũng là một trong những mục đích mà hung thủ muốn đạt được.”

Anh nói đến đây dừng lại một chút: “Tôi lấy cho hai người một ví dụ, tỷ như vết roi, rất ít vết roi đều hướng về một phương, phần lớn vết roi đều là vết thương chồng lên nhau, người đánh đánh từ các phương hướng khác nhau đánh xuống, cuối cùng hình thành vết thương dạng lưới, đó là bởi vì loại này vết thương này là đau nhất. Có thể mang đến cho nạn nhân nỗi đau lớn nhất, cũng sẽ mang lại kh0ái cảm lớn nhất cho hung thủ.”

“Những vết thương hình chữ thập này, có thể ở trong tiềm thức của hung thủ, là một loại trừng phạt, thể hiện bằng roi vọt chẳng hạn.”

Hình phạt? 

Cố Ngôn Sâm nhớ tới những gì Triệu Tiểu Âm nói, “Em cũng chẳng làm sai gì cả.”

Vậy thì những cô bé đã chết kia, đã làm chuyện sai trái gì?

Cố Ngôn Sâm bị được đả thông, cúi đầu đăm chiêu, trước đó hắn nhìn vụ án từ góc nhìn của người điều tra, nhưng chính Tô Hồi đã dẫn dắt bọn họ xem xét nhiều vấn đề từ quan điểm của người phạm tội và nạn nhân. 

Sau đó hắn nghĩ tới vết thương trên người những đứa nhỏ kia, và cả vết sẹo trên người thầy Triệu, Cố Ngôn Sâm mở miệng hỏi: “Có thể nào hung thủ đã bị đánh đập hoặc lạm dụng khi còn nhỏ không?”

“Rất có thể, nếu thời thơ ấu bị đánh đập, hung thủ sẽ bắt chước hành vi đánh đập và ngược đãi đó, chuyển lên người nạn nhân.” Tô Hồi nói.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Còn một vấn đề nữa, nạn nhân thứ nhất đến muộn, nạn nhân thứ hai có một cãi nhau với mẹ nên đến nhà cha ruột. Đây là những sự cố ngoài ý muốn, hai vụ án này chẳng lẽ là ngẫu nhiên sao?”

Tô Hồi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không cho là ngẫu nhiên, thỉnh thoảng có vụ án bề ngoài nhìn thì có vẻ như ngẫu nhiên, nhưng thực tế đều đã được sắp xếp cẩn thận, có những lý do đằng sau nó.”

Thẩm Quân suy nghĩ một lát, bừng tỉnh đại ngộ: “Còn có một khả năng, đó chính là Giản Vân Hi và Ôn Kiều Kiều đã sớm bị hung thủ giám thị, đối phương vẫn luôn tìm cơ hội xuống tay.”

Cố Ngôn Sâm cũng nói: “Tôi hiểu, có thể bọn họ đã bị theo dõi từ lâu, phải đến khi ở một mình, mới bị sát hại.”

Tô Hồi cuối cùng nhắc nhở: “Các cậu có thể tìm lại những vụ án liên quan, tôi đã xem ảnh hiện trường của Giản Vân Hi, thủ pháp của hung thủ vô cùng thành thục, không giống phạm tội lần đầu. Những vụ án này không nhất thiết là xảy ra ở cùng một nơi, có thể xảy ra ở nơi khác.”

“Còn nữa, tôi muốn nhắc nhở hai người về chiếc hộp đó, đừng quên sự tồn tại của nó, vì bằng chứng trong chiếc hộp đó, nên hai người mới đến đây. Bất kể nó được chuyển đến bởi hung thủ hay điều gì. Chuyện này nhất định có mục đích.”

“Trước khi hai cậu tìm ra sự thật, ngay cả khi đó có thể là manh mối có vẻ khó tin, nhưng cũng đừng phủ nhận nó.”

“Bất kỳ vụ án nào, những gì chúng ta thấy là điểm xảy ra vụ án, điểm này nhất định có một đường xuyên qua nó. Tương lai là phần mở rộng của nó, quá khứ là nguyên nhân của nó. Là cảnh sát, thì phải điều tra rõ ràng trước sau. Khôi phục lại quỹ đạo của đường ray này.”

Những lời này cung cấp rất nhiều cơ sở lý thuyết cho cuộc điều tra, Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ đột nhiên hiểu ra.

Cố Ngôn Sâm đã ghi lại từng điểm chính trong lời nói của Tô Hồi.

Tô Hồi nói: “Tôi chỉ có thể giúp hai người đến đây, chúc các cậu may mắn, sớm ngày phá được án.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Cám ơn thầy Tô, phân tích của anh đã giúp ích rất nhiều cho chúng tôi.”

Trầm Quân Từ cũng nói: “Thầy Tô, sau này chúng tôi sẽ mời thầy ăn một bữa để cảm ơn.”

Bọn họ lịch sự đợi Tô Hồi cúp video trước. 

Kết quả Tô Hồi còn chưa đứng dậy tắt video, bên cạnh đã vang lên tiếng mở cửa.

Con mèo đột nhiên tỉnh dậy, nhảy ra khỏi vòng tay Tô Hồi, đi nghênh đón người tới. 

Một chiếc túi được đặt lên bàn, ngay sau đó giọng một người đàn ông vang lên: “Hôm nay có ít việc, anh về sớm, mang cho em chiếc bánh dâu mà em thích nhất.”

“Cảm ơn.”Tô Hồi đứng lên, có người vòng tay ôm eo anh…

Chuyện sau đó không biết còn xem được không. 

Hai “học sinh” hóa đá trước màn hình dường như đã bị trúng 10.000 điểm chí mạng.

Thẩm Quân Từ phản ứng lại, vội vàng luống cuống tay chân tắt video: “Mắt thầy Tô không tốt lắm… Có lẽ nghĩ chúng ta cúp rồi.”

Để giảm bớt sự xấu hổ, Cố Ngôn Sâm đứng dậy, chuyển đề tài: “Anh hiện tại có một số ý tưởng muốn điều tra.”

Thẩm Quân Từ nói: “Em phối hợp với anh.”

Vụ án này thông tin lộn xộn, còn có vụ án bắt chước quấy nhiễu, Tô Hồi giúp bọn họ chải chuốt lại, suy nghĩ của bọn họ đã rõ ràng không ít. 

Hai người một đường trở về, Thẩm Quân Từ lại nói: “Em thấy Triệu Giang Hải kia, có chút kỳ quái.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Kỳ quái chỗ nào?”

Thẩm Quân Từ suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Tuy nói Triệu Tiểu Âm là con cháu nhà họ Triệu, nhưng hai cô bé còn lại cũng có quan hệ họ hàng với nhà họ Triệu, vì sao ông ta lại chỉ sốt ruột tìm hung thủ vụ án này, còn những vụ án kia lại thờ ơ, làm như không biết?”

Cố Ngôn Sâm cúi đầu, trầm ngâm.

Buổi chiều, Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ về đồn cảnh sát trước, hắn thấy Lâm Vũ Kiều vẫn bị nhốt bên trong. 

Cố Ngôn Sâm hơi ngạc nhiên: “Tại sao chưa chuyển cô ấy đến trại giam?”

Tiểu Dương nói: “Trại giam bên kia nói xe áp tải của bọn họ bị hỏng đang sửa chữa, phải đợi đến hơn mười giờ tối mới đón người đi được.”

Cố Ngôn Sâm thở dài: “Vậy thì để cô ấy ở đây cũng được, tiện tôi nhớ ra gì thì hỏi.”

Cố Ngôn Sâm cảm thấy trong đồn cảnh sát tai vách mạch rừng, lấy cớ ra ngoài điều tra, trực tiếp bảo những đó ra ngoài. 

Hắn gọi điện cho cục thành phố, lấy hết tư liệu lưu trữ cần thiết từ đồn cảnh sát, mang theo một máy in, mấy xấp giấy in, rồi chuyển đến khách sạn làm việc. 

Sau đó hắn chia cảnh sát thành hai đội, một đội đi ra bên ngoài tìm hiểu tình hình, đội còn lại phối hợp với cục thành phố rà soát thông tin. 

Thiệu Chấn Ân cùng các cảnh sát ở cục thành phố được điều động tập hợp các băng giám sát và thông tin, phối hợp nhiều mặt. 

Thẩm Quân Từ vừa ho vừa xuất trình báo cáo khám nghiệm tử thi, sau đó cũng bắt đầu giúp cảnh sát hình sự xem xét các tài liệu liên quan do cục thành phố gửi đến.

Mọi người đều bận túi bụi, mong tìm ra được hung thủ. 

Điều tra, xử lý vụ án là cả một quá trình bóc tách, lực chọn kén. Tất cả thông tin giống như những mảnh vỡ, họ cần lọc ra những thông tin hữu ích từ một lượng lớn thông tin vô dụng.

Đầu tiên, họ tìm thấy một vài vụ án nghiêm trọng từ kho lưu trữ các vụ án hình sự. Các cảnh sát đưa thông tin cho Cố Ngôn Sâm: “Những vụ án này xuất hiện nhiều vết thương chồng lên nhau.”

Cố Ngôn Sâm lật xem, tay hắn đột nhiên dừng lại, có một bức ảnh của nghi phạm trong một vụ án trông rất giống với Triệu Chí Viễn mà mình từng gặp trước đó. Nhưng người này không đeo kính mắt. Hung thủ tên là Triệu Chí Tín, quê ở huyện Xương Tây. 

Cậu đưa tư liệu đưa cho Thẩm Quân Từ xem: “Em xem cái này đi.”

Thẩm Quân Từ nhận lấy, lật xem. 

Đó là vụ án xảy ra năm năm trước ở gần Giang Mậu, hung thủ tên là Triệu Chí Tín, hắn giết hại cả nhà bạn gái cũ, vết thương trên người bạn gái cũ có rất nhiều hình chữ thập chồng chéo lên nhau.

Triệu Chí Tín này trạc tuổi với Triệu Chí Viễn mà Cố Ngôn Sâm từng gặp trước đó, có vẻ là họ hàng, nên hơi giống nhau. 

Mọi thứ dường như khớp với hung thủ mà họ đang tìm kiếm.

Thẩm Quân Từ lật đến cuối: “Hung thủ đã chết, vậy đã kết án chưa?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Em xem lại xem người kí xác minh là ai?”

Thẩm Quân Từ nhìn một chút: “Họ Triệu…”

Ở những nơi nhỏ bé này, khi giám định pháp y, người nhà đến nhận dạng thi thể, nếu muốn cố tình làm giả, khả năng là làm được. Có thể thay vào đó bằng một xác chết vô danh.

Thẩm Quân Từ chợt nhớ ra điều gì đó: “Lúc trước trên thi thể Ôn Kiều Kiều, em tìm được một nửa dấu vân tay, tuy không dùng để điều tra được, nhưng có thể tiến hành so sánh.”

Cậu lấy trong kho tư liệu ra tư liệu của Triệu Chí Tín, sau đó đối chiếu với nửa dấu vân tay mình lấy được trên người nạn nhân. 

Hoa văn trên dấu vân tay hoàn toàn trùng khớp với nếp nhăn ngón cái của Triệu Chí Tín. 

Hung thủ mà bọn họ muốn tìm, tựa như U Linh, đó có thể là một người đã chết trong hồ sơ.

Đúng lúc này, đội trưởng Thiệu gửi đến một tin nhắn. 

“Đội trưởng Cố, sau một buổi chiều điều tra, cuối cùng chúng tôi đã tìm ra người đã mang di vật ra khỏi huyện Xương Tây.”

Những di vật của Giản Vân Hi, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trên kệ nhận hàng của Phi Lâm. 

Chắc hẳn ai đó đã mang những thứ đó ra khỏi huyện Xương Tây. 

Những thứ nằm trên kệ trong bốn ngày trước khi bị Phi Lâm lấy đi, họ có thể tính toán chính xác ngày được đưa tới. 

Buổi chiều, Cố Ngôn Sâm gọi điện thoại cho Thiệu Chấn Ân, bảo anh cử người đi tìm kiếm tất cả những chiếc xe đã đi qua đường hầm từ huyện Trường Tây đến thành phố trong thời gian đó, trong số những chiếc xe đó nhất định phải có chiếc có di vật.

Không có nhiều phương tiện đi qua đường hầm như họ tưởng.

Sau khi sàng lọc để loại trừ, Thiệu Chấn Ân phát hiện một người đàn ông đội mũ, tay ôm một chiếc hộp trong camera giám sát của xe buýt liên tỉnh.

Chiếc hộp trên tay hắn ta hoàn toàn giống với chiếc hộp được mở ra trong phòng phát sóng trực tiếp.

Có một lúc, người đàn ông tháo khẩu trang, hít vào một hơi. 

Thiệu Chấn Ân phục hồi lại, cho ra một đoạn video rõ ràng. 

Thẩm Quân Từ cúi đầu nhìn: “Đây là… Triệu Chí Tín?”

Cậu vẫn nhớ rõ bức ảnh hung thủ vừa rồi, ảnh chụp màn hình trước mắt cậu có chút giống. 

Cố Ngôn Sâm lắc đầu: “Không phải, người này chính là thầy giáo kia, Triệu Chí Viễn.” Hắn chỉ vào hình ảnh trên màn hình, ” Mặc dù anh ta không đeo kính, nhưng sống mũi có lưu lại dấu vết do kính để lại, anh ta đang híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.”

Nhìn kỹ, Triệu Chí Tín và Triệu Chí Viễn vẫn có vài điểm khác biệt. 

Hôm nay hắn vừa mới gặp qua người thầy giáo họ Triệu này, sẽ không nhận sai. Hơn nữa Cố Ngôn Sâm còn nhớ, lúc nhìn vào tranh phác họa, những đứa trẻ kia nói, người đàn ông mà bọn nó nhìn thấy có làn da trắng bệch, điều này có lẽ là do đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời. Mấy năm nay, Triệu Chí Tín có thể sau khi kim tiền thoát xác trốn ở nơi nào đó, rất có thể đang ở trong huyện thành này. 

Rất nhiều người ở đây biết điều này, đó là lý do tại sao đêm qua khi Cố Ngôn Sâm cầm bức chân dung phác họa hỏi thăm, mới xuất hiện một màn kỳ lạ kia. 

Cố Ngôn Sâm cảm thấy mình ngày càng tiến gần hơn đến sự thật, hắn đứng dậy nói: “Có vẻ như anh lại phải đến tìm thầy giáo họ Triệu này lần nữa rồi.”

Thẩm Quân Từ lấy quần áo: “Em đi cùng anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play