*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Cả người anh đều thuộc về em.”◎Buổi tối, trong phòng phát sóng trực tiếp của một trang web video.
Người dẫn chương trình phát sóng trực tiếp tên là Phi Lâm, một chàng trai trẻ ở độ tuổi đôi mươi. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh đi làm sáu tháng, rồi làm đơn xin nghỉ, đi làm streamer trên nền tảng UP. Công việc này hơi bấp bênh nhưng may mắn lại không có áp lực công việc.
Bầu không khí trong livestream của Phi Lâm hoàn toàn khác với các phòng phát sóng trực tiếp khác.
Những người dẫn chương trình khác thì giới thiệu sản phẩm, ca hát, ăn uống, chơi trò chơi.
Trong phòng livestream này lại chỉ treo một tấm vải nền màu đen, cả phòng chỉ thắp một ngọn đèn trên đầu, trong góc đặt một mô hình giải phẫu, còn bật chút nhạc nền âm u.
Từ trước đến nay, kênh này chủ yếu tập trung vào lý luận hồi hộp, phát sóng trực tiếp đủ các loại kinh dị, đây được coi là đặc điểm của kênh.
Gần đây Phi Lâm làm một series chơi mở hộp bí ẩn, đã phát sóng được 8 tập, luôn nhận được phản hồi tốt từ khán giả.
Trò chơi này ban đầu được phổ biến trên một trang web video nước ngoài, còn được gọi là hộp đen tối. UP Master tuyên bố đã đặt hộp bí ẩn lần này từ Dark Web, họ sẽ sớm nhận được một hộp chứa đầy những thứ kỳ lạ để có thể ghi lại quá trình mở hộp.
Bên trong hộp bí ẩn thường tìm thấy những thứ kỳ lạ, bên trong có những ghi chú ghi những lời kỳ quái, kìm máu, búp bê, thậm chí cả thịt thối, xương, chuột chết, kim tiêm đã qua sử dụng, những cuốn băng video kỳ lạ.
Bản tính của con người là tò mò về những thứ mình không biết, hình thức này đáp ứng tâm lý tò mò của người xem.
Không ít người tìm kiếm sự phấn khích bí ẩn, sẽ ngồi xem người dẫn chương trình mở hộp mù, sau đó suy đoán nguồn gốc của những thứ đó,và câu chuyện đằng sau chúng là gì.
Số lượt xem loại video này trên Internet rất cao, với hàng triệu lượt xem mỗi lượt.
Phi Lâm bắt chước các phương pháp mở hộp của những người đó, tiến hành phát sóng trực tiếp mở hộp bí ẩn.
Tất nhiên, ở trong nước cấm truy cập vào dark web, những chiếc hộp anh mở, đều là do khán giả trong livestream chuyển phát nhanh tới cho anh.
Phi Lâm để lại cho khán giả một địa chỉ gần trạm thu phát, để khán giả có thể ẩn danh chuyển phát nhanh mọi thứ.
Lúc đầu Phi Lâm còn lo lắng không có ai để ý tới mình, không ngờ sau đó anh nhận được không ít đồ.
Mỗi lần Phi Lâm nhận được hộp bí ẩn, sẽ livestream mở hộp, chiếu từng nội dung một, sau đó tiến hành động não, xâu chuỗi thành một câu chuyện đáng sợ, tàn nhẫn, hoặc kinh dị.
Không thể không nói, năng lực bịa chuyện của Phi Lâm tương đối mạnh, mỗi ngày đều có không ít người ở lại trang web, chờ xem anh phát sóng trực tiếp.
Mười một giờ đêm nay, Phi Lâm vừa mở livestream, trong phòng livestream đã có rất nhiều người vào xem.
Phi Lâm mặc quần áo bảo hộ, đeo khẩu trang, găng tay, ngồi trước máy quay với đầy đủ trang bị.
“Hôm nay tôi nhận được tổng cộng ba hộp, chúng ta hãy xem từng hộp một nhé…”
Nói xong, Phi lâm mở hộp đầu tiên, lấy ra một cuốn sách giáo khoa tiểu học từ trong đó.
“Đây là một quyển sách môn Ngữ văn được in từ 4 năm trước, hình như đã bị ngâm nước, rất cũ rồi, để tôi nhìn tên xem… Hình như tên là Giản gì gì đó, cuốn sách được ghi hết một nửa, có lẽ là sau này bị mất chăng? Nếu lúc đó người này học lớp sáu, bây giờ chủ sở hữu của cuốn sách chắc đang học cấp hai rồi nhỉ.”
Phi Lâm cố gắng xác định, sau đó đặt cuốn sách giáo khoa trước mặt màn hình, cho khán giả xem.
Phi Lâm lật xem một hồi, lại nhìn: “Mặt sau của quyển sách có một chút máu, không biết có phải là máu người hay không.”
Trong phòng phát sóng trực tiếp có người bình luận: “Để tôi đoán nhé, tiếp theo sẽ xuất hiện một con búp bê cho mà coi.”
“Oài, chủ đề hôm nay chán quá, ở nhà tôi còn một đống quần áo cũ, sách giáo khoa cũ với búp bê cũ. Để tôi gửi đến cho cậu nhé?”
Một vài khán giả đoán đúng, Phi Lâm lấy từ trong hộp ra một con búp bê gấu cũ nát khác, đây không phải là một con búp bê được làm riêng, mà là dạng túi bút. Bởi vì đã qua vài năm, nên vô cùng cũ rách, Phi Lâm nghiên cứu văn phòng phẩm bên trong rất lâu.
Sau đó, Phi Lâm lấy ra được một chiếc váy của một bé gái, đó là một chiếc váy trắng được mặc vào mùa hè, trông hơi cũ.
Phía dưới còn có một đôi giày da nữ nhỏ màu đen, cỡ không lớn.
Tiếp theo là mái tóc dài của một bé gái.
Khán giả bắt đầu mất kiên nhẫn. Rất nhiều người cảm thấy hôm nay mở hộp bí ẩn không đủ mạo hiểm, k1ch thích.
“Người dẫn chương trình nếu không có thông tin gì, đừng cố bịa ra nữa, còn không hay bằng câu chuyện về kim tiêm, m@ túy và bệnh viện kinh dị lần trước.”
“Tập hôm nay không hay nhỉ, đây không phải là đồ của một bé gái sao? Lát nữa không phải nói là bé gái này chết rồi đấy chứ?”
“Có thể đã bị một tên bi3n thái nào đó mua ở chợ hàng si rồi.”
Phi Lâm nhìn số người trong phòng phát sóng trực tiếp, con số tối nay không tăng mà lại giảm.
Mở đầu này quả thực có chút bình thường. Anh hơi bối rối, đang suy nghĩ xem có nên bỏ qua hộp này để tiếp tục phát trực tiếp những hộp khác hay không.
Nhưng một cảm giác tò mò kỳ lạ thôi thúc anh tiếp tục.
Phi Lâm nhận được rất nhiều hộp, thậm chí có đôi khi, vì hiệu quả phát sóng trực tiếp, anh còn cố ý chuẩn bị một ít đạo cụ, rồi giả vờ anh vừa mới mở chúng ra. Có một lần anh đặt một con gấu vàng trong hộp bí ẩn, lúc mở ra, không ít khán giả đều giật mình.
Nhưng bây giờ Phi Lâm biết, chiếc hộp này do người khác gửi tới đây, bên trong tuyệt đối chưa từng bị động tay động chân.
Anh đã thấy quá nhiều hộp cố tình đặt những thứ đáng sợ để tạo bầu không khí. Chẳng hạn như mặt nạ, con số kỳ lạ, móng tay đẫm máu kỳ lạ.
So với những thứ đó, thứ bên trong chiếc hộp này quá đỗi bình thường, nhưng lại khiến anh cảm thấy kỳ quái. Anh không hiểu mục đích của đối phương khi gửi cho anh chiếc hộp này là gì.
Khán giả cũng đang đoán.
“Không phải là gửi nhầm chứ?”
“Chắc chắn là bố mẹ của bé gái đó gửi tới, chẳng biết lúc gửi có hỏi ý kiến con bé không nữa.”
Phi Lâm tiếp tục lục lọi: “Ở đây còn có một vài tấm ảnh Polaroid(1). Là đôi chân của bé gái, có xỏ đôi giày vừa rồi.”
(1): Polaroid là loại ảnh được in ra từ máy ảnh chụp lấy ngay theo tên của hãng máy ảnh.Ảnh Polaroid
Người xem càng ngày càng sốt ruột.
“Này, chán quá, không có ai gửi thứ gì đáng sợ sao?”
“Tất nhiên là đang lừa người rồi, hầu hết chúng được gửi đến với mục đích cung cấp tư liệu cho người dẫn chương trình, cậu trông cậy vào một kẻ giết người thật sự gửi đồ cho người dẫn chương trình à?”
“Ha ha, chuyển phát nhanh trong nước đều phải thông qua thủ tục kiểm tra, nếu thực sự có đồ bất hợp pháp, chúng sẽ không được giao đâu.”
“Mọi người chỉ xem cho vui thôi, không muốn xem chuyện thực đâu! Tôi chỉ ở đây để nghe một câu chuyện kinh dị trước khi đi ngủ.”
“Những bức ảnh này có ngày tháng.” Phi Lâm đọc ngày tháng lên.
Đột nhiên, sắc mặt Phi Lâm thay đổi: “Bên trong còn có một tấm ảnh bán thân.”
Vừa nói, anh vừa đưa bức ảnh của cô gái ra trước màn hình, đó là một cô gái xinh đẹp, Phi Lâm dùng ngón tay che một phần, chẳng khác nào một cái giá đỡ thủ công, chỉ cho khán giả trước ống kính nhìn tư thế của cô gái. Bức ảnh được chụp theo kiểu lấy ngay, đã mờ đi theo thời gian. Cô gái trong bức ảnh dường như đang ngủ, đôi mắt nhắm lại, miệng hơi hé ra một khe nhỏ.
“Có chút cảm giác chuyện kinh dị ngày xưa ấy nhở.”
“Weo, cô gái này, không phải là bị…”
Mọi người vẫn xem tất cả những điều này như một câu chuyện.
Phi Lâm nhìn đống đồ đạc trước mặt mà chợt lạnh sống lưng. Trong bức ảnh đó, khuôn mặt của cô bé tái nhợt, trông không giống người sống, mấy thứ trước mắt, rất giống di vật.
Loại cảm giác bình thường bình thường này lại lộ ra cảm giác quỷ dị, làm cho hắn không thoải mái lắm.
Cảm giác bình thường mà lạ lùng này khiến anh không thoải mái.
Trong phòng phát sóng trực tiếp có người nhớ ra điều gì đó, bình luật một hàng dấu chấm than.
“Bốn năm trước, học lớp sáu tiểu học!!! Trong bức ảnh này là Giản Vân Hi!!”
Phi Lâm nhìn dòng bình luận này cũng nhíu mày: “Không thể nào… ” Sắc mặt anh bỗng nhiên thay đổi, thanh âm cũng run rẩy theo, “Là Giản Vân Hi bị giết kia chứ?!”
Bởi vì khoảng cách thời gian không quá xa, nên rất nhiều người vẫn nhớ đến sự việc đó.
Bốn năm trước, huyện Trường Tây gần thành phố.
Giản Vân Hi, một bé gái học lớp sáu, vẫn đến trường như thường lệ, hôm đó trời mưa, Giản Vân Hi dậy muộn một lúc, mẹ cô bé cằn nhằn mãi, lúc đưa cô bé đến ngã ba cuối cùng, bởi vì vội đi làm, nên người mẹ không dẫn cô bé vào cổng trường, mà thả cô bé ở cách cổng trường tám mươi mét.
Hành động này khiến mẹ của cô bé vô cùng hối hận, chính khoảng cách tám mươi mét này, không có camera giám sát, người qua lại cũng rất ít, cô bé đột nhiên mất tích.
Gia đình báo cảnh sát, cảnh sát phát đi thông báo tìm người mất tích, vì lúc đó cô bé mặc váy trắng, trong dàn hợp xướng thiên thần nhỏ của thị trấn, vì vậy các phương tiện truyền thông khi đưa tin đều gọi là thiên thần nhỏ mất tích.
Ba ngày sau, thi thể của cô bé được tìm thấy bên cạnh một con mương gần thị trấn, cô bé không mặc quần áo gì, cặp sách đã biến mất.
Cô bé nằm ngửa trên mặt đất, trên người có một ít đất.
Lúc đó cơ thể bị đâm nhiều nhát, tái nhợt vì mất máu, trên ngực có một vết rạch hình chữ thập…
Nói về sự việc này, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp sôi trào.
“Mẹ ơi, tôi nổi hết da gà lên rồi.”
“Đúng đó, tôi đã xem ảnh thông báo người mất tích, lúc ấy Giản Vân Hi chính là mặc một chiếc váy trắng như vậy.”
“Đây là thật hay giả vậy?”
“Không phải là ai cố ý tìm được mấy thứ này nên gửi tới chứ? Nếu là một trò đùa thì quá ghê tởm rồi đấy.”
“Nhưng vụ án này không phải đã bắt được hung thủ rồi sao? Hình như chết rồi thì phải?”
“Đó thực sự là hung thủ hả? Chẳng phải mẹ của người đàn ông đó đã kêu oan sao?”
Phi Lâm khi đó đang học lớp 12, không đọc nhiều tin tức xã hội, chỉ nghe nói có một bé gái bị sát hại.
Anh vội vàng tìm kiếm tin tức lúc đó, nhìn bức ảnh trên mạng, Phi Lâm sợ hãi đứng dậy khỏi ghế.
Chiếc váy trước mặt anh giống hệt chiếc váy cô gái mặc trước khi biến mất. Khuôn mặt của bé gái trong bức ảnh cũng giống hệt như trên thông báo người mất tích.
Hóa ra đây mới là chiếc hộp đáng sợ nhất!
Anh hơi hối hận khi thực hiện buổi phát sóng mở hộp trực tiếp này.
Bàn tay của Phi Lâm run rẩy: “Xin lỗi mọi người, cảm ơn các bạn đã xem buổi phát sóng trực tiếp tối nay. Tôi sẽ gọi cảnh sát, để cảnh sát điều tra vụ việc hôm nay.”
Anh tắt livestream, Phi Lâm tìm qua một lượt, trên hộp không ghi thông tin người gửi, bên ngoài hộp dán một tờ giấy, in số điện thoại và tên của anh. Chiếc hộp này đã được ai đó đặt trên kệ tiếp nhận.
Anh vội gọi 110.
❁❁❁
Mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở, tiết trời ngày càng nóng bức.
Ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, lại là một buổi sáng đầy nắng.
Cố Ngôn Sâm dậy sớm, đứng dậy đi vệ sinh cá nhân. Hắn vệ sinh cá nhân xong, làm bữa sáng, rồi trở lại bên giường.
Thẩm Quân Từ còn đang ngủ, Cố Ngôn Sâm ngồi trên giường, cúi đầu nhìn cậu.
Thẩm Quân Từ mặc một bộ đồ ngủ dài tay màu trắng, nghiêng đầu ngủ ngon lành. Tay cậu duỗi ra khỏi chăn, cổ áo cũng lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng ngọc, phía trên có một vài vết đỏ rất rõ ràng.
Cố Ngôn Sâm vươn ngón tay vén tóc cho cậu, gần đây tóc Thẩm Quân Từ dài ra, qua một đêm có chút lộn xộn, lông mi của cậu rũ xuống, hô hấp nhẹ nhàng, cực kỳ yên tĩnh, khóe mắt lại mang theo một chút đỏ.
Cố Ngôn Sâm biết màu đỏ kia được lưu lại như thế nào, lúc hôn, hắn vẫn luôn cẩn thận, bình thường cũng cực kỳ dịu dàng.
Nhưng cho dù cẩn thận hơn nữa, vẫn thỉnh thoảng sẽ làm cậu đau.
Thẩm Quân Từ cắn răng im lặng, có đôi khi Cố Ngôn Sâm cảm thấy thân thể cậu đang run rẩy, vươn tay lên mặt cậu, mới biết cậu đang khóc.
Hắn hỏi có cần hắn làm nhẹ lại không, Thẩm Quân Từ sẽ im lặng vươn tay kéo ngón tay hắn vào miệng, dùng răng cắn nhẹ.
Ai lại không muốn nhìn thấy một người đẹp lạnh lùng khóc trên giường chứ?
Lúc này nhìn khuôn mặt say ngủ của Thẩm Quân Từ, Cố Ngôn Sâm bắt đầu cảm thấy như có móng vuốt lại cào vào tim mình.
Hắn đưa tay giúp cậu dém lại chăn, Thẩm Quân Từ khẽ cựa quậy.
Cố Ngôn Sâm: “Đánh thức em à?”
Thẩm Quân Từ mở hai mắt nhìn đồng hồ: “Đã đến lúc thức dậy rồi.”
Kể từ khi được thăng chức, công việc bận rộn hơn trước rất nhiều, hôm nay chắc chắn có rất nhiều công việc đang đợi họ.
Cố Ngôn Sâm nói: “Em có thể nằm thêm năm phút nữa.”
Thẩm Quân Từ ngồi dậy: “Không cần, sớm muộn gì cũng phải dậy. ”
Cố Ngôn Sâm nói: “Vậy em đi rửa mặt đi, anh nấu xong bữa sáng rồi.”
Thẩm Quân Từ vệ sinh cá nhân xong đi ra, thay quần áo ngồi vào bàn uống sữa, cậu cảm thấy đến cục thành phố thay đồ rất phiền phức, sáng sớm đã mặc đồng phục pháp y, vì để che đi dấu hôn kia, còn cố ý thắt một cái cà vạt.
Cố Ngôn Sâm nhớ lại chuyện tối qua, hỏi cậu: “Còn đau không?”
Thẩm Quân Từ lắc đầu, sau đó giải thích: “Em thích đau vừa phải.”
Ánh mắt Cố Ngôn Sâm nhìn cậu thoáng thay đổi.
Thẩm Quân Từ vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, không phải loại thích đặc thù kia đâu. Em cảm thấy những đau đớn đó là một phần con người em, có thể mang lại cho em cảm giác mình còn sống.”
Cậu sẽ không theo đuổi loại đau đớn đó, khi đau đớn bộc phát cũng không bài xích nhiều.
Trông cậu có vẻ lãnh đạm, nhưng đôi khi lại không kiềm chế được nước mắt, đặc biệt là thỉnh thoảng khi đau dữ dội, nước mắt sẽ không ngừng chảy xuống, loại thể chất này hình như được gọi là chứng nước mắt cảm xúc.
Thẩm Quân Từ trước mặt người ngoài sẽ không lộ ra điểm này, nhưng trước mặt Cố Ngôn Sâm lại không hề cố kỵ.
Cố Ngôn Sâm nhìn cậu mặc đồng phục pháp y, nghiêm túc nói ra những điều này, lại muốn đè cậu trở lại giường.
Thẩm Quân Từ nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó, ngừng uống sữa, ánh mắt di chuyển xuống.
Pháp y Thẩm nghiêng đầu hỏi: “Mới sáng ngày ra, anh nghĩ linh tinh gì vậy hả?”
Cố Ngôn Sâm không hề kiêng dè: “Nghĩ đến em.”
Thẩm Quân Từ: “Anh không muốn để em đi làm đúng không? Đừng để em tịch thu công cụ gây án.”
Cố Ngôn Sâm cách một lớp đồng phục pháp y, vòng tay ôm eo cậu, hỏi ngược lại: “Tịch thu thì em lấy gì chơi?”
Thẩm Quân Từ dựa vào hắn: “Có lý, vậy thì hoãn thi hành án.”
Cố Ngôn Sâm ghé vào tai cậu nói: “Cả người anh đều thuộc về em.”
Thẩm Quân Từ rất hài lòng với đáp án này, tiến lại gần hôn hắn, cậu cố ý cắn lên môi Cố Ngôn Sâm một cái.
Nụ hôn này có mùi sữa.
Chỉ đùa một chút, nên may sáng hai người không đi trễ.
Trước khi ra khỏi cửa, Cố Ngôn Sâm còn nhắc nhở Thẩm Quân Từ nhớ uống thuốc.
Xe chạy đến cục thành phố, Cố Ngôn Sâm quen thuộc thả Thẩm Quân Từ ở dưới lầu trung tâm giám định vật lý pháp y.
Thẩm Quân Từ còn chưa lên lầu, đã nhìn thấy Thích Nhất An xách vali điều tra xuống.
Thẩm Quân Từ hỏi: “Xảy ra vụ án à?”
Thích Nhất An nói: “Thầy ơi, phân cục 3 xin trợ giúp, có một trường hợp đột tử ban đêm, muốn chúng ta đi hỗ trợ điều tra nguyên nhân tử vong, những pháp y khác đều bận hết cả rồi…”
Thẩm Quân Từ sợ cậu ta không đủ kinh nghiệm, mở miệng nói: “Vậy để tôi đi cùng cậu.”
Pháp y Thẩm tiết kiệm thời gian lên lầu, trực tiếp đi lên xe của Thích Nhất An. Cố Ngôn Sâm đi lên tòa nhà điều tra tội phạm.
Trong đội điều tra hình sự đã có không ít người đến làm việc, nhao nhao chào hỏi hắn: “Chào buổi sáng, đội trưởng Cố.”
Cố Ngôn Sâm gật đầu với từng người một: “Chào buổi sáng.”
Hắn vừa ngồi xuống, đội trưởng Thiệu Chấn Ân đã đi tới nói: “Đội trưởng Cố, rạng sáng hôm qua, cảnh sát hình sự trực ban cục thành phố nhận được báo án… Vụ án này hơi kỳ lạ.”
Nói xong, anh đưa một xấp tư liệu tới, cùng Cố Ngôn Sâm nói ngắn gọn tình hình phát sóng trực tiếp tối hôm qua.
Cố Ngôn Sâm lật xem: “Vụ án của Giản Vân Hi? Có tìm được người giao hàng không?”
Thiệu Chấn Ân nói: “Cái hộp đó là có người tự mang đến, chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát, chỉ chụp được bóng lưng, trước mắt chỉ có thể xác định là đàn ông.”
Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Đồ đâu?”
Thiệu Chấn Ân: “Giao cho đội vật chứng rồi, trên vật phẩm có dính máu, chắc là sẽ xác thực được danh tính nhanh thôi.” Anh dừng lại nói, “Tôi thấy mấy bức ảnh và tài liệu rất giống nhau.”
Ngụ ý, anh cũng hoài nghi mấy thứ này chính là di vật của Giản Vân Hi, không giống như có người làm giả.
Nhìn hồ sơ trước mắt, Cố Ngôn Sâm nhíu mày, vụ án bốn năm trước đã sớm kết thúc, hung thủ lúc đó cũng đã qua đời.
Lúc trước những vật chứng này vẫn không tìm ra giấu ở đâu, hiện giờ lại tìm thấy ở trong hộp bí mật của một người dẫn chương trình.
Tác giả có chuyện muốn nói:Phần ngoại truyện này là một chương độc lập, hơi giống với phiên bản chiếu rạp sau khi bộ truyện kết thúc.
Một số nhân vật quan trọng sẽ xuất hiện.