Đêm khuya, trên tầng cao nhất của tòa nhà thương mại Bến Viễn..
Thẩm Quân Từ cũng đã chạy đến, Lục Anh dẫn theo một vài cảnh sát hình sự, vẫn đang thử mật khẩu ở cửa.
Vừa nhìn thấy Thẩm Quân Từ, họ vội vàng tránh sang một bên.
Lục Anh nói: “Pháp y Thẩm, chúng tôi đã nhập tất cả những điều chúng tôi có thể tìm hiểu về Chân Gia Húc. Đến giờ một cái cũng không đúng…”
Bọn họ chỉ cách tầng cao nhất một cánh cửa, nhưng lại bị mắc kẹt ở đây, mãi mà không lên được.
Vừa rồi bọn họ đã thử sáu lần, ngoại trừ ngày sinh dương lịch và âm lịch của Chân Gia Húc ra, còn nhập thêm cả ngày sinh của cha mẹ Chân Gia Húc, cùng với ngày sinh của vợ cũ và đứa con trai đã qua đời của ông ta.
Thẩm Quân Từ đứng ở cửa, tiếp nhận điện thoại di động nói chuyện với cục thành phố, đồng bộ tin tức mới nhất với bọn họ.
Sau cuộc gọi, công việc của cục thành phố cũng đã được khôi phục. Bạch Mộng đang giúp họ tra cứu các tài liệu khác nhau trong văn phòng, trong khi đó các lãnh đạo vị lãnh đạo tổ giám sát và cục trưởng Đinh đang ở trong phòng chỉ huy xử lý tai nạn nổ đêm nay, một bên khác thì đang chú ý tiến độ bắt giữ bên này.
Trong lúc nói chuyện, tầng trên cùng nơi họ đang ở cũng vang lên tiếng ầm ầm, Lục Anh nóng nảy: “Chẳng lẽ là trực thăng tới rồi sao? Không lẽ là Hoắc Lôi cố ý tiết lộ thông tin sai à? Mật khẩu không phải là ngày sinh sao?”
Thẩm Quân Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Những thông tin do Hoắc Lôi cung cấp là chính xác.”
Nếu Hoắc Lôi không nhắc nhở họ kịp thời, có lẽ tối nay tỉ lệ thương vong sẽ không dừng ở con số hiện tại.
Lục Anh lại hỏi: “Vậy có khi nào là do Chân Gia Húc tự ý đổi ngày sinh không, ví dụ đổi sang tháng khác, hoặc ngày khác chẳng hạn?”
Thẩm Quân Từ lại lắc đầu nói: “Nếu như do trí nhớ kém nên mới thay đổi mật mã, sẽ không nghĩ tới dùng phương thức này đâu.”
Để tránh quên mật khẩu, mọi người sẽ sử dụng con số trực quan nhất mà họ có thể nghĩ ra làm mật khẩu. Khi người ta già đi, họ thường không thể nhớ rõ những sự kiện gần đây, nhưng lại có thể nhớ rất rõ ràng một số sự kiện thời thiếu niên. Tùy tiện thay đổi dãy số, rất có thể cũng sẽ khiến bản thân quên luôn quy luật mật khẩu.
Vậy thì vấn đề nằm ở đâu cơ chứ?
Tiếng ầm ầm từ xa đến gần, càng lúc càng lớn, như một đám mây đen đè nặng lên lòng các cảnh sát.
Thẩm Quân Từ cúi đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng về phía Bạch Mộng bên kia điện thoại nói: “Bạch Mộng, cô còn nhớ vụ án số 1 không?”
Bạch Mộng lập tức nói: “Có, trong tay tôi có một phần tư liệu!”
Trước đó, bọn họ phát hiện ra những vụ án trong hệ thống đã bị người ta xóa bỏ hoặc sửa đổi, sau đó tiến hành đối chiếu vụ án, tìm ra những vụ án bị xóa, đồng thời dựa theo thời gian báo án để xếp loại.
Vụ án số 1 là vụ án xảy ra sớm nhất.
Trong các cuộc điều tra tiếp theo, bọn họ đã tìm kiếm lý do cho những thay đổi đã bị xóa, chẳng hạn như một số vụ liên quan đến vật chứa, một số thì liên quan đến các thợ mỏ mất tích, vài vụ lại liên quan đến quỹ.
Riêng vụ số 1 này thì chưa phát hiện ra vụ án nào có liên quan.
Vụ án này là một vụ báo mất tích, xảy ra hơn 40 năm trước.
Người mất tích tên là Đổng Lương Tài, xét từ hồ sơ, thông tin báo án rất đơn giản.
Cha mẹ Đổng Lương Tài đều mất khi hắn còn nhỏ, hắn do một tay ông bà nội nuôi nấng, sau đó vào năm mười sáu tuổi thì bỏ nhà đi, đến khi ông bà nội của hắn qua đời, người trong thôn không thể nào liên lạc được với hắn.
Vài năm sau, cảnh sát đăng ký hộ khẩu ở đồn công an phát hiện hộ khẩu của hắn vẫn ở trong làng, nhưng lại không tìm thấy người đâu, nên họ báo cho hắn một cái án mất tích.
Trong những năm đầu, do công nghệ thông tin chưa phát triển, nhiều trường hợp được gọi là mất tích chỉ đơn giản là do người và thông tin không khớp nhau, nên đa phần đều báo mất tích trước, vài năm sau thì lại tìm được người.
Người tên Đổng Lương Tài này vừa biến mấy, chính là biệt vô âm tín.
Trong hồ sơ có một tấm ảnh thiếu niên, có thể nhìn ra tuổi còn rất nhỏ, vẻ mặt ngây ngô.
Thẩm Quân Từ luôn cảm thấy vụ án này rất kỳ lạ, vụ án mất tích này có rất ít thông tin, niên đại lại đã lâu, rốt cuộc vì sao lại được Thanh Đạo Phu chú ý tới, tiến hành xóa bỏ?
Chẳng lẽ người này là nạn nhân đầu tiên bị Chân Gia Húc giết?
Chân Gia Húc từ hơn bốn mươi năm trước đã bắt đầu làm chuyện ác sao? Khi đó, hắn mới được bao nhiêu tuổi chứ? Tại sao hắn lại che đậy và sửa đổi thông tin người mất tích này?
Chân Gia Húc và Đổng Lương Tài rốt cuộc có quan hệ gì?
Công việc lúc trước quá bận rộn, có đủ loại chuyện xảy ra liên tiếp, khiến Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm đều không có thời gian suy nghĩ và phân tích vụ án.
Hiện giờ đứng ở ngoài cửa, Trầm Quân Từ đột nhiên có một tia linh cảm, có khả năng nào…
Cậu hỏi Bạch Mộng.
“Đổng Lương Tài sinh ngày nào?”
Bạch Mộng lật tài liệu, báo ra một chuỗi số.
Thẩm Quân Từ đi tới trước cửa, hít sâu một hơi, tiếng máy bay trực thăng bên ngoài đã biến mất, có thể máy bay đã dừng trên sân thượng, chung quanh rất yên tĩnh, nếu như cửa không mở ra, bọn họ sẽ không kịp ngăn cản Chân Gia Húc chạy trốn.
Thẩm Quân Từ ổn định tâm trí, ấn ngón tay xuống, đây là lần thứ bảy nhập mật mã, nếu như vẫn sai, bọn họ chỉ còn lại ba cơ hội.
Đã nhập xong.
Khóa an toàn kêu bíp hai lần.
Cánh cửa mở ra…
Cậu đoán đúng rồi, Chân Gia Húc sở dĩ xóa đi một phần tin tức mất tích kia, là bởi vì Chân Gia Húc chính là Đổng Lương Tài.
Sau đó, Thẩm Quân Từ nghe thấy tiếng súng vang lên.
❁❁❁
Mới một phút trước, Chân Gia Húc đứng trên tầng cao nhất, nghênh đón chiếc trực thăng đang từ từ đáp xuống, gã đứng ở vị trí an toàn cách đó không xa, đợi chiếc trực thăng hạ cánh rồi dừng lại.
Chân Gia Húc đứng trong bóng tối, nương theo men rượu, nhớ lại cuộc đời mình.
Gã vốn tên Đổng Lương Tài, cha mẹ gã đã chết trong một trận lụt khi gã mới sinh không được bao lâu. Gã được đặt trong một bồn tắm nhỏ, trôi dạt theo dòng nước, nhưng cuối cùng vẫn sống được.
Ông nội gã là một ông già thích uống rượu và gây sự, chẳng ai làm gì cũng nổi điên đánh người, bà nội thì miệng lưỡi sắc bén, mỗi ngày đều chửi gã, người lớn trong nhà cũng chẳng ai coi gã ra gì, gã chỉ có thể mặc quần áo cũ, đi những đôi giày cũ nát được người ta cho, ở trong nhà chịu đủ sự bắt nạt.
Vào năm cuối tiểu học, gã đã bị bắt đi làm công nhân rồi đi làm đồng.
Gần 16 tuổi, gã quyết định trốn khỏi ngôi nhà đó, ra ngoài làm thuê.
Gã lấy trộm 200 nhân dân tệ tiền tiết kiệm của gia đình, đi xe ô tô đến Bến Viễn.
Bến xe ngày ấy vẫn là bến cũ, còn gã là thằng nhà quê mới lên thành phố, nhìn đâu cũng thấy xa lạ.
Thành phố vừa trải qua cải cách, mở cửa không lâu, nghìn việc phải làm. Bên cạnh bến xe, tụ tập rất đông những người trẻ tuổi muốn đến các thành phố lớn để tìm vàng, nuôi mộng làm giàu.
Khắp nơi đều rất lộn xộn, tồn tại các băng đảng đua xe, có tiệm làm tóc nhỏ, và đủ các loại phe phái.
Bên cạnh bến xe, gã tìm một khách sạn chui không cần đăng ký số chứng minh thư, một ngày mười tệ, sau đó gã bắt đầu đi tìm việc làm.
Khi đó gã còn chưa tới mười sáu tuổi, rất nhiều nơi chính quy đều không dám nhận gã. Gã ở trong khách sạn trong vài ngày, tiền trong người đã sắp cạn, gã thấy lo vô cùng.
Trong căn phòng bên cạnh khách sạn có ba người đàn ông mà gã từng gặp trong nhà tắm công cộng. Trong ba người kia, người cầm đầu tên là Chân Gia Húc, ăn nói rất giỏi, hai người còn lại một người có biệt danh là Sâu Mập, người kia gọi là Ba Cây.
Chân Gia Húc nhìn thấy tình trạng khó khăn của gã, chủ động tìm đến, nói có thể dẫn gã đi đào quặng phát tài, còn nói công việc này không cần phải chứng minh thư, tuổi còn nhỏ cũng có thể làm.
Chân Gia Húc nói mình quen biết người trên mỏ, là một công nhân lành nghề, sau này anh ta mà dẫn gã đến mỏ làm việc, chỉ cần ba năm thôi là có thể về quê xây nhà, năm năm là có thể trở về cưới vợ.
Để tỏ vẻ thành ý, Chân Gia Húc ra tay rất hào phóng, dẫn gã đi ăn một bữa lẩu thịt dê, sau khi uống mấy chai bia, mọi người bắt đầu quen thuộc lẫn nhau. Chân Gia Húc bảo với gã, ra ngoài bọn họ phải nói với người ngoài họ là đồng hương, chăm sóc, quan tâm lẫn nhau, như vậy người người thấy họ người đông thế mạnh, mới không ức hiếp bọn họ.
Chân Gia Húc và gã lớn lên có tám phần giống nhau, liên tục nói coi gã như em trai, xưng anh gọi em ngọt xớt, còn đặt cho gã một cái tên giả là Chân Gia Minh.
Chân Gia Húc đối xử với gã rất tốt, mua quần áo, giày dép cho gã, giống như anh trai ruột của gã vậy. Gã thậm chí còn cảm thấy sự ấm áp của gia đình ở trong những người bạn mới quen biết.
Một ngày trước khi xuất phát, bọn họ đến rạp chiếu phim để xem một bộ phim, hết lòng nhận Chân Gia Húc làm đại ca, quyết định cùng nhau kiếm tiền, lăn lộn ngoài xã hội một chút.
Gã mang theo một lòng khát vọng, theo bọn họ đến làm việc trong một mỏ ở phía bắc Bến Viễn, mỏ ở tít trong núi sâu.
Mỏ kia có giấy chứng nhận khai thác, nhưng thực tế lại không được chính quy cho lắm, được một ông chủ tư nhân ký hợp đồng, gã không tốn chút công sức nào, hiển nhiên trở thành một thợ mỏ ở nơi đó, làm việc cùng ba người khác mỗi ngày.
Lần đầu tiên xuống mỏ, gã vừa sợ hãi vừa lạ, sau đó thì cũng dần quen với mọi thứ.
Trên mỏ bao ăn bao ở, tiền lương cũng rất cao.
Hơn một tháng sau, lần đầu tiên gã nhận được tiền lương của mình, nhanh chóng đi làm quen với những người khác trong mỏ.
Một đêm nọ, khi gã thức dậy đi vệ sinh, nghe thấy Chân Gia Húc và hai người khác ở bên ngoài hút thuốc nói chuyện phiếm.
Gã tò mò, nép vào một góc nghe lén.
Chân Gia Húc nói: “Sắp đến lúc rồi, chúng ta sẽ động thủ vào ngày mai.”
Ba Cây hỏi: “Cụ thể làm như thế nào?
Chân Gia Húc nói: “Dưới mỏ tối đen, chuyện gì cũng có thể xảy ra, dẫn đến nơi không có người, thì dùng đá đập đầu, rồi nói là ngoài ý muốn.”
Sâu Mập hỏi: “Giết cậu ta, gia đình cậu ta sẽ không tìm đến đây phải không?”
Chân Gia Húc nói: “Không đâu, tôi hỏi rõ rồi, cậu ta là trẻ mồ côi, trong nhà chỉ có ông bà nội, lại không có giấy tờ tùy thân, không ai biết cậu ta làm việc ở đây, sau này tôi sẽ đi thương lượng với chủ mỏ tiền bồi thường riêng, sau đó chúng ta chia tiền rời đi, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Ba cây nói: “Được rồi, đại ca, vậy anh động thủ nhé, bọn tôi phối hợp với anh.”
Về sau, ba người còn thảo luận thêm một ít chi tiết, ví dụ như làm thế nào để thực hiện được, phải tống bao nhiêu tiền, phân công nhiệm vụ ra làm sao. Những người này cũng là những người mới làm việc này lần đầu tiên.
Gã nghe xong những lời này, cả người run như cầy sấy.
Gã lén trở về, giả vờ ngủ, một lát sau bọn Chân Gia Húc cũng trở về, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Gã nhắm mắt tiêu hóa tin tức, hóa ra những người đó định giết gã, hóa ra những người đó không phải vô duyên vô cớ đối xử tốt với gã.
Nội tâm gã bị chấn động, một lần nữa cảm nhận được sự xấu xa của bản chất con người.
Gã ở trong mắt những người đó, hẳn là túi tiền từ lâu rồi.
Gã nghĩ có nên báo cảnh sát hay không, nhưng liệu những cảnh sát đó sẽ tin gã chứ? Gã sẽ bị đưa về nhà sao? Gã đã ăn cắp tiền của gia đình, nếu quay về, có thể ông nội sẽ g iết chết gã mất.
Gã chợt nhớ hồi còn nhỏ, trong thôn có một ông giáo, trong nhà ông giáo đó có một bộ truyện tranh “Tam quốc diễn nghĩa”, gã từng mượn xem.
Trong đó nhân vật gã thích nhất chính là Tào Tháo, Tào Tháo là kiêu hùng một đời, bất kể là khi giết cả nhà Lã Bá Sa hay là giết thị vệ trong mơ, đều vô cùng quyết đoán, gã thuộc lòng mấy câu chuyện đó luôn rồi.
Trong Tam quốc diễn nghĩa, Tào Tháo đã từng nói một câu: Thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta. Câu nói này được gã coi là phương châm sống, vì vậy lúc còn học tiểu học, gã từng đánh hết cả lớp một lượt.
Bây giờ cũng vậy, cá lớn nuốt cá lớn, nếu kẻ khác muốn giết gã, thì gã cũng nên ra tay trước.
Đêm đó, gã thức trắng đêm, đến khi trời sắp sáng, mới đưa ra một quyết định.
Hôm sau xuống mỏ, gã cố tình làm việc ở nơi đông người.
Sau đó Chân Gia Húc nhịn không được, đến gọi gã, dẫn gã đến một con đường phụ ít người.
Trong mỏ tối om, ngoại trừ những ngọn đèn màu cam trên đầu họ.
Lúc đó gã giả vờ mình không biết gì hết, cười khì khì đi theo, thật ra gã đã sớm nhặt một tảng đá có đầu nhọn rồi, chưa tới nơi thì dã bất ngờ nhảy lên, đập mạnh vào gáy Chân Gia Húc.
Gã thầm niệm câu đó trong lòng, “Thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta.”
Gã không giết Chân Gia Húc, người chết sẽ chính là gã.
Chân Gia Húc không ngờ gã lại đột nhiên ra tay, sau khi bị đập vài cái, ngã xuống đất bất động.
Đây là lần đầu tiên gã giết người, tim đập cực nhanh, phải mất mấy phút mới bình tĩnh lại được.
Sâu Mập và Ba Cây không hề biết chuyện xảy ra ở đây, ở lối ra của mỏ hô lên: “Anh Chân, chuyện sao rồi?”
Gã giả giọng Chân Gia Húc, ấm áp nói: “Làm xong rồi, vào đi.”
Hai người kia đi tới, nhìn thấy thi thể Chân Gia Húc nằm trên mặt đất, suýt chút nữa sợ tới mức tè ra quần.
Gã lấy hết dũng khí, cầm tảng đá trong tay nói với hai người kia: “Chân Gia Húc muốn giết tôi, nên mới bị tôi g iết chết, nếu bây giờ các người động thủ, chúng ta sẽ đánh một trận, tôi sẽ gọi người tới, kể hết mọi chuyện ra. Tôi chẳng qua chỉ đang phòng vệ chính đáng, còn chưa thành niên, tôi sẽ không sao hết, nhưng các anh sẽ phải vào tù.”
Gã nhìn hai người đang run rẩy trước mặt mình rồi nói: “Hai người có một lựa chọn, dù sao Chân Gia Húc đã chết rồi, hai người phối hợp với tôi diễn kịch, chúng ta cùng nhau đi tìm ông chủ. Chân Gia Húc đồng ý chia cho các anh bao nhiêu tiền, một phần tôi cũng không chia thiếu cho các anh.”
Hai người kia nghe hắn nói xong, thương lượng hai phút, nói với gã: “Chúng tôi cũng là vì tiền thôi, nếu hiện tại hắn đã chết, vậy thì do hắn xui xẻo, chúng tôi phối hợp cậu diễn vở kịch này.”
Cùng ngày, gã cùng Sâu Mập và Ba Cây khiêng thi thể Chân Gia Húc ra ngoài, gã giả làm người vô tình hại chết em trai mình, khóc đến ngạt thở.
Chủ mỏ nhìn thấy thi thể, có chút nghi ngờ là lừa tiền, nhưng người chết là đại ca biết ăn nói nhất trong đám người này, rõ ràng là không giống với những thủ đoạn lừa tiền khác.
Chủ mỏ cũng sợ bị cảnh sát điều tra chuyện trên mỏ, liền lựa chọn đưa tiền bịt miệng.
Bọn họ chôn cất thi thể Chân Gia Húc một cách qua loa.
Gã đứng trước mộ phần của Chân Gia Húc nói: “Là anh ép tôi, từ nay về sau, tôi sẽ sống thay phần anh nhé.”
Họ thu dọn đồ đạc của Chân Gia Húc, rời khỏi khu mỏ.
Gã tìm thấy chứng minh thư từ di vật của Chân Gia Húc.
Chứng minh thư lúc bấy giờ vẫn là loại cũ đen trắng, là một tờ giấy mỏng không có dấu vân tay và thông tin nhận dạng trên đó, ảnh trên đó cũng có phần giống gã. Nhà Chân Gia Húc ở rất xa, cũng không có người thân thích gì ở đây.
Gã bỏ chứng minh thư vào túi, gã cần giấy tờ này.
Từ ngày đó trở đi, một con quỷ tên Chân Gia Húc ra đời.
Từ đó về sau, Sâu Mập và Ba Cây đi theo gã, bọn họ ở cạnh bến xe lựa người, đi đến mấy khu mỏ quanh đó lừa đỏ, kiếm được rất nhiều tiền.
Dần dần, gã không còn hài lòng với việc chỉ lừa mỗi đàn ông, gã mua một vài chiếc xe tải, bề ngoài thì nói là vận chuyển hàng hóa, nhưng thực tế, gã lại tiếp tay cho việc bắt cóc và buôn bán phụ nữ, kinh doanh vật chứa.
Khi gã nhìn thấy Hoắc Lôi giết người bảo vệ trên đảo, vào lúc định gi ết chết cô ta, gã lại nhớ tới chính mình trong quá khứ, cho nên để lại cho cô ta một cái mạng.
Sợ bị người khác phát hiện, gã học cách làm từ thiện để tẩy trắng, thành lập Quỹ Bến Ái.
Năm xưa khi còn ở trên mỏ, gã có làm quen với mấy người quản đốc, nghe nói trong núi Lộc Minh có vàng, bèn sai người đi đào vàng.
Lá gan của gã rất lớn, lại là người thông minh, chỉ cần có thủ đoạn lấy tiền sẽ lập tức chi tiền cho hành động. Gã còn có thể khoác lên mình lớp ngụy trang, nịnh bợ những người quyền quý, trong thời gian ngắn, không ai phát hiện ra những chuyện phạm tội của gã.
Gã có tiền, thành công kết hôn với một cô con gái của một gia đình giàu có, nhưng gã phát hiện ra mọi người chỉ coi gã là một tên nhà giàu mới nổi, những người giàu có đó vẫn luôn khinh bỉ gã.
Gã như bừng tỉnh khỏi kí ức tuổi thơ.
Chân Gia Húc nhận ra, tiền thôi là chưa đủ.
D*c vọng của con người không ngừng bành trướng, gã muốn có địa vị, muốn khiến những người giàu có đó phải nghe theo mình, muốn xây dựng đế chế của riêng mình.
Vì thế, gã đã một tay xây dựng Thương hội Hà Đồ.
Gã nâng đỡ tay đấm Mộc Dự, bảo y thành lập công ty vệ sinh, mặc gã sử dụng.
Hắn từ một tên nghèo Đổng Lương Tài, chuyển mình biến thành một ông trùm kinh doanh.
Bởi vì chột dạ, gã không ngừng dùng từ thiện ngụy trang cho bản thân. Gã trồng không biết bao cây ở trên núi Lộc Minh, chính là sợ có người phát hiện ra quá khứ của gã.
Khi phát hiện ra Lâm Hướng Lam bắt đầu truy xét chuyện năm đó của núi Lộc Minh, gã lựa chọn xuống tay trước.
Vì không có đối thủ, Thương hội Hà Đồ bắt đầu bí mật mở rộng nhanh chóng.
Với tư cách là hội trưởng phía sau màn, nắm trong tay rất nhiều tiền, cánh chim dần dần cứng cáp, một tay che trời, hô mưa gọi gió, dậm chân một cái, Bến Viễn cũng sẽ rung chuyển theo.
Quyền lực và tiền bạc khiến gã phát điên, chỉ khi đêm khuya yên tĩnh buông xuống, gã mới nhớ đến Đổng Lương Tài trong quá khứ.
Gã đã làm quá nhiều chuyện xấu, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, lúc Thanh Đạo Phu đi dọn dẹp các vụ án liên quan ở cụ thành phố, gã đã bảo họ xóa cả hồ sơ mất tích của Đổng Lương Tài.
Bằng cách này, sẽ không ai biết gã thực sự là ai.
Cậu bé nông thôn từng lương thiện, chất phác Đổng Lương Tài kia dần dần biến mất.
Lúc đầu gã rất vui, nhưng sau đó gã rơi vào một loại sợ hãi.
Có lẽ vì làm quá nhiều chuyện xấu nên vợ con gã lần lượt chết bất đắc kỳ tử. Gã giống như một tên sao chổi sống trên thế giới này vậy.
Gã rất giàu có, nhưng lại không cảm thấy hạnh phúc.
Gã bị d*c vọng cắn nuốt, không phân biệt được, bản thân trời sinh là ma quỷ hay sau này mới biến thành ma quỷ.
Lớp mặt nạ này gã đã đeo quá lâu, đôi khi còn khiến bản thân nhầm lẫn.
Gã nằm mơ thấy người chết trong mỏ, kỳ thật là Đổng Lương Tài, mà gã vẫn luôn là Chân Gia Húc. Gã cảm thấy mình đã bị Chân Gia Húc năm đó chiếm lấy thể xác.
Gã đột nhiên sợ hãi, không muốn con người thật của mình biến mất.
Mỗi ngày gã đều nhìn vào gương lặp lại cái tên Đổng Lương Tài, đổi tất cả mật mã thành ngày sinh ban đầu của mình.
Trong sự bàng hoàng, hàng chục năm cuộc đời đã trôi qua…
Bây giờ đứng trên sân thượng, Chân Gia Húc nghĩ.
Đợi đến khi ra nước ngoài sẽ ổn thôi, ra nước ngoài, gã có thể không cần cái tên Chân Gia Húc này nữa, quên đi những chuyện kia, gã có thể bắt đầu lại từ đầu, trở lại làm Đổng Lương Tài.
Chiếc trực thăng cuối cùng cũng dừng lại trước mặt gã, gã bước về phía trước.
Ngay lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
Chân Gia Húc nhíu mày, gã do dự không biết có nên bắt máy bây giờ hay không.
Số điện thoại di động của gã chỉ có vài người biết, gã lo lắng ở nước ngoài có vấn đề gì nên đã bắt máy.
Giọng Cố Ngôn Sâm từ trong điện thoại truyền đến, kèm theo tiếng gió, nghiêm túc mà lạnh lùng.
“Chân Gia Húc, lệnh bắt giữ của ông đã có rồi. Với tư cách là tội phạm chủ chốt trong nhiều vụ án liên quan, nếu ông tiến thêm một bước nữa, sẽ bị coi là chạy trốn, bây giờ tôi cho ông lời cảnh cáo cuối cùng.”
Trực thăng ở gần ngay trước mắt, đôi mắt Chân Gia Húc ngay lập tức đỏ lên.
“Tôi ra lệnh cho ông giơ hai tay lên, đứng yên tại chỗ.”
Chân Gia Húc không chịu khuất phục, gã cúp điện thoại, tiến lên một bước…
Chân còn chưa hạ xuống, bùm một tiếng, một viên đạn bắn trúng phía trước cách ông ta nửa mét.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta. – Tam quốc diễn nghĩa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT