Quá trình xe chạy qua chỉ một phút ngắn ngủi, nhưng một phút này thật dài.
Xe cảnh sát cuối cùng cũng dừng cách vụ nổ không xa.
Khi đến gần hơn, họ phát hiện ra tình hình trước mắt còn thảm khốc hơn nhiều so với tưởng tượng.
Trước mặt Thẩm Quân Từ là một biển lửa, với nhiều vết cháy trên mặt đất, kính vỡ từ trong xe bay ra, ghế ngồi bị thổi bay, thậm chí cả tay chân của con người…
Cảnh sát đã nỗ lực để giảm thiểu thương vong, nhưng nhiều người vẫn bị thương.
Có người bị thương đang khóc, có người khác chảy máu, ngồi trên mặt đất.
Đập vào mắt là máu đỏ, lửa vàng, ngửi thấy mùi khét nồng nặc, da thịt thỉnh thoảng có thể cảm nhận được từng đợt nhiệt ập đến.
May mắn xe cứu hỏa chạy theo ngay sau, xe cấp cứu đến kịp thời, lực lượng cứu hỏa nhanh chóng dập lửa ở phần thân xe đang bốc cháy ngùn ngụt, nhân viên y tế bắt tay vào cấp cứu những người bị thương.
Thẩm Quân Từ ra khỏi xe, đi qua khung cảnh hỗn loạn như địa ngục này.
Cậu từng chìm trong biển máu và xác chết, mặt cũng chưa bao giờ đổi sắc, lúc này lại sợ hãi, cậu chưa bao giờ e ngại tử vong như thế.
Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Quân Từ sợ một giây sau sẽ nhìn thấy một thi thể cháy xém.
“Hắn sắp không xong rồi! Cứu người đi!”
“Bên kia vẫn còn một người!”
“Cứu với, cứu tôi với!”
“Cố Ngôn Sâm…” Thẩm Quân Từ bắt đầu nhỏ giọng kêu lên.
Khi nhìn thấy người bị thương nằm trên mặt đất r3n rỉ, cậu theo bản năng ngồi xổm xuống, đưa tay giúp thắt chặt garô. Sau đó cậu giúp cứu thêm hai người, có người đến khiêng người bị thương đi, Thẩm Quân từ nhận ra là một đồng nghiệp trong cục thành phố, cậu giữ chặt người nọ hỏi: “Anh có thấy Cố Ngôn Sâm không?”
“Tôi không biết, tôi không thấy anh ấy. Lam Bảo Xương bị đánh bom chết, còn có người chết khác. ”
Một bên có đội viên đặc nhiệm chú ý tới Thẩm Quân Từ, chần chờ một chút nói: “Đội trưởng Cố anh ấy, hình như vừa rồi ở trong xe cứu người, lúc ấy có người nổ súng, sau đó tôi không nhìn thấy anh ấy nữa…”
Nghe xong những lời này, trong lỗ tai Thẩm Quân Từ bỗng nhiên ù đi, trái tim cậu trong nháy mắt tạm dừng, mùi máu tươi không ngừng lan ra, tay run rẩy không thể tự chủ được.
“Cố Ngôn Sâm!” Cậu ngẩng đầu, cuối cùng cũng gọi ra cái tên kia, nhưng rất nhanh, giọng nói của cậu đã bị các loại âm thanh ồn ào ở hiện trường át đi.
Theo thời gian, dư âm của vụ nổ dần dần biến mất.
Xung quanh là những người đang hối hả cứu người, hiện trường dần dần có trật tự.
Ngọn lửa trên xe buýt dần dần được dập tắt, có thể thấy trên đó có một vài thi thể.
Pháp y đi cùng cậu lên kiểm tra trước, thân là pháp y, Thẩm Quân Từ nhất thời không dám đi lên, lần đầu tiên cậu thấy sợ những thi thể kia như thế, cậu đứng cách đó không xa, tay chân lạnh ngắt, cảm thấy mình như là một cô hồn dã quỷ.
Liễu Thù Vinh nhìn ra sắc mặt cậu không tốt: “Pháp y Thẩm, chúng tôi có đủ nhân lực ở đây, cậu có thể giúp đỡ bên dưới trước.”
Thẩm Quân Từ nói một tiếng cảm ơn.
Chỉ trong vài phút, nhiều lực lượng hỗ trợ đã đến, một số xe cứu thương đã đưa những người bị thương đi.
“Thẩm Quân Từ.”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cậu.
Thẩm Quân Từ đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy có một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, người nọ cả người đầy máu, trên mặt và trên người còn có một vài vết bỏng.
Đó là Cố Ngôn Sâm!
Trước khi vụ nổ xảy ra, Cố Ngôn Sâm đã nhảy ra khỏi xe, chạy ra ngoài một đoạn, tránh thoát khỏi vụ nổ.
Sau khi thảm họa xảy ra, hắn lập tức gia nhập đội cứu viện, hiện trường đông người, lỗ tai của hắn lại bị ảnh hưởng trong vụ nổ, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Trong nháy mắt nhìn thấy Cố Ngôn Sâm, Thẩm Quân Từ cảm thấy trái tim mình dường như đã trở lại trong lồ ng ngực.
Cậu đi qua hiện trường đầy hoang tàn, chậm rãi đến gần người đàn ông.
Cố Ngôn Sâm không biết cậu muốn làm gì, cúi đầu nhìn cậu.
Ánh lửa bốn phía phản chiếu gương mặt tái nhợt của Thẩm Quân Từ.
Sau đó Thẩm Quân Từ bỗng nhiên giang hai tay ra, đi tới ôm chặt lấy hắn, cậu thấp hơn Cố Ngôn Sâm một chút, cằm vừa vặn vùi vào cổ hắn.
Cố Ngôn Sâm ôm lấy Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ cúi đầu, vùi đầu vào vai Cố Ngôn Sâm, tay cậu nắm lấy quần áo Cố Ngôn Sâm, nắm chặt đến mức các khớp xương đều trắng bệch.
Cố Ngôn Sâm cũng siết chặt vòng tay của mình, hắn ôm rất chặt, như thể muốn đưa người trước mặt hòa vào cơ thể mình.
Lồ ng ngực của họ dán chặt vào nhau, có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.
Thẩm Quân Từ dùng cách này, chúc mừng phần đời còn lại của Cố Ngôn Sâm. Ôm một lát, cậu buông Cố Ngôn Sâm ra nói: “Còn có việc phải làm, em đi kiểm tra thi thể trên xe…”
Cố Ngôn Sâm vỗ nhẹ vào người cậu, tỏ vẻ an ủi: “Chúng ta mau chóng xử lý hiện trường, chỉ cần bắt được Chân Gia Húc, tất cả sẽ kết thúc.”
Nghe hắn nói xong, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên dừng động tác, ngước mắt lên nhẹ giọng nói: “Không đúng…”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cái gì không đúng?”
“Mọi chuyện không đúng…” Sau khi tìm được Cố Ngôn Sâm, nội tâm Thẩm Quân Từ bình tĩnh lại, rốt cuộc cậu cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ.
Thẩm Quân Từ lúc này mới phản ứng lại, trong đầu tái hiện lại tất cả những gì đã xảy ra tối nay.
Vụ cướp xe xảy ra quá đột ngột, mất điện khiến mọi người mất cảnh giác, nhưng Thẩm Quân Từ có thể cảm nhận được, giống như lúc trước sát hại Lâm Hướng Lam là vì che dấu bí mật của núi Lộc Minh, nhưng gì bây giờ bọn họ nhìn thấy, cũng không hoàn toàn là sự thật.
Trong những lần đối đầu trước đây, Thẩm Quân Từ vẫn luôn là người cầm cờ của phe chính nghĩa, mà Chân Gia Húc là người đứng sau Thương hội Hà Đồ, bọn họ đối phó với nhau đã lâu, cũng từng có mấy lần so chiêu, đối với phong cách làm việc của Chân Gia Húc, Thẩm Quân Từ vô cùng quen thuộc.
Cậu sửa sang lại suy nghĩ nói: “Chân Gia Húc là một người tàn nhẫn, thông minh, cho dù ông ta muốn trả thù cục thành phố, trả thù chúng ta, cũng sẽ không làm chuyện dư thừa… Lên kế hoạch cho một sự kiện lớn như vậy, làm như vậy đối với ông ta chẳng có gì đáng giá cả.”
Chân Gia Húc bày mưu tính kế tất cả là vì cái gì? Giết người à? Hay chỉ đơn giản là trút giận?
Ông ta đã sớm không còn là người trẻ tuổi bồng bột nữa, mà đã là một lão hồ ly mưu tính thâm sâu.
Nước Sạch thực hiện kế hoạch này dưới sự chỉ đạo của Chân Gia Húc, bọn họ không có khả năng làm chuyện vô nghĩa.
Nếu thật sự muốn giết người trút giận, bọn họ có thể để cho tay súng bắn tỉa xông vào cục thành phố, thậm chí có thể trực tiếp kích nổ hàng nguy hiểm ở cửa cục thành phố.
Tại sao phải tìm Lam Bảo Xương, bắt đầu cướp xe từ nhà máy hóa chất, làm cho mọi người hoảng sợ, để cho toàn bộ thành phố mất điện, lăn qua lăn lại một vòng lớn như vậy?
Giết những người này và làm những việc này sẽ không mang lại lợi ích gì ngoài việc tăng thêm tội ác cho ông ta.
Trừ khi… Chân Gia Húc còn có kế hoạch đằng sau khác.
Nghĩ tới đây, Thẩm Quân Từ ngẩng đầu nhìn lên, trong bầu trời đêm, tràn ngập những vì sao.
Cả thành phố chìm trong bóng tối, chỉ có tòa nhà thương mại cao tầng ở Bến Viễn là có nguồn điện dự phòng, ánh đèn chiếu sáng, giống như là một ngọn hải đăng trên mặt biển đen kịt.
Thẩm Quân Từ đã nghĩ thông suốt mọi thứ ngay lập tức.
Mộc Dự, Nước Sạch,những người này chỉ là con tốt thí trong tay của Chân Gia Húc.
Cậu mở miệng nói: “Đây là chiêu dương đông kích tây!”
“Vụ tai nạn chỉ là để tạo ra sự hỗn loạn, thu hút sự chú ý của cảnh sát và mọi người. Ông ta muốn chạy trốn!” Cố Ngôn Sâm cũng đột nhiên phản ứng lại.
Thẩm Quân Từ: “Tầng cao nhất của Tòa nhà thương mại Bến Viễn, là bệ nâng của trực thăng.”
“Chúng ta phải mau chóng tới đó!” Cố Ngôn Sâm đưa ra quyết định nhanh chóng.
Đây mới là mục đích thực sự của Chân Gia Húc ẩn giấu, may mà Thẩm Quân Từ đủ nhanh nhẹn.
Cố Ngôn Sâm không quan tâm đ ến việc băng bó vết thương trên người, hắn gọi vài cảnh sát tới, chuẩn bị chạy tới trung tâm thương mại Bến Viễn.
Sau đó hắn lại nghĩ đến một chuyện, cúi đầu mắng một tiếng: “Lệnh bắt giữ còn chưa có!”
Thẩm Quân Từ nhíu mày.
Trước khi mất điện, lệnh bắt giữ Chân Gia Húc vẫn chưa được viện kiểm sát phê chuẩn. Hiện tại thông tin liên lạc bị đứt, căn bản là không liên lạc được viện.
Suy nghĩ sâu xa hơn, một trong những mục đích của việc cúp điện có thể là để lùi thời gian phê duyệt thủ tục bắt giữ.
Bây giờ quy trình phê duyệt bắt giữ của cảnh sát đã được điện tử hóa, nhưng trong đêm mất điện này, các thủ tục không đầy đủ đã trở thành một lực cản.
Lão hồ ly này tính toán rất chu toàn, một mũi tên trúng được nhiều đích.
Khi bọn họ đang lúng túng, Dư Thâm từ trung tâm kỹ thuật số cũng đến hiện trường trên một chiếc ô tô chạy pin, anh đậu xe ở ven đường.
Không đợi anh xuống xe, Cố Ngôn Sâm đã đi tới nói: “Dư Thâm, cậu đến đúng lúc lắm, mau chóng đến viện kiểm sát, tìm Viện trưởng Vương ký lệnh bắt giữ Chân Gia Húc!”
Nếu không có quy trình điện tử, thì bọn họ đành quay lại quy trình giấy, dùng người thật để thúc giục.
Dư Thâm nhận được lệnh, vâng một tiếng, cưỡi lên con xe điện nhỏ, lại phi nước đại rời đi.
Cố Ngôn Sâm nhặt súng lên, hắn và Thẩm Quân Từ dẫn theo một đội cảnh sát lên xe, hướng về phía tòa nhà thương mại Bến Viễn.
Nơi này cách đó không xa, lái xe nhanh hơn một chút, chỉ cần khoảng năm phút lái xe.
Hy vọng, mọi thứ vẫn còn kịp.
❁❁❁
Ban đêm, tầng dưới của trung tâm thương mại Bến Viễn.
Lịch Trọng Nam cuối cùng đã đến được đây.
Trước khi mất điện, anh đã cùng Thẩm Quân Từ nói chuyện qua điện thoại, từ chỗ Thẩm Quân Từ biết được Hoắc Lôi trước khi đi đầu thú đã ở cùng với Chân Gia Húc, cô còn gặp qua Đinh Quân Nhiễm và Mộc Dự ở tòa thương mại Bến Viễn.
Lịch Trọng Nam lúc đó đã có một linh cảm mơ hồ, anh vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi này.
Ở lối vào của tòa nhà thương mại, vệ sĩ của Chân Gia Húc vẫn còn đứng đó, tổng cộng có hơn mười người, đang đứng thảo luận về vụ nổ ở xa xa.
Lịch Trọng Nam lấy trong quần áo ra một cây gậy, vung nhẹ, đầu nhọn lồi ra.
Thứ này còn được gọi là dùi cui duỗi, không dễ gây chết người, nhưng đánh người rất đau. Trong nước, đây là một vũ khí phòng thủ hợp pháp, chỉ cần không lên tàu điện ngầm hoặc máy bay, đều có thể mang theo bên mình.
Lịch Trọng Nam hôm nay mặc một bộ áo gió, tay cầm gậy, khí thế hùng hổ.
Dù sao anh cũng từng là đội trưởng đội trọng án, gặp qua không biết bao nhiêu vụ án lớn, lúc trước làm việc, anh đã từng dùng gậy này một chọi năm, đánh ngã vài tên côn đồ cầm dao.
Khi Lịch Trọng Nam đối mặt với đám vệ sĩ kia, vẻ mặt không thay đổi, đi thẳng đến cửa tòa nhà.
Mấy chục vệ sĩ bị anh làm cho sững sờ trong giây lát, ngăn lại hỏi: “Hôm nay nơi này ngừng hoạt động, anh là ai? Anh đang làm gì ở đây?”
Lịch Trọng Nam nhìn đối phương thế lực đông đúc, không trực tiếp đánh nhau, mà tiên lễ hậu binh, lễ phép nói: “Tôi đến tìm Chân Gia Húc với Mộc Dự.”
Vệ sĩ ngăn cản anh: “Chúng tôi không nghe ông chủ Chân nói có khách, hôm nay nơi này không ai được phép vào!”
“Tôi có việc quan trong, hoặc là các cậu để tôi đi lên, hoặc là tôi đánh gục các cậu, rồi tự mình đi lên.” Lịch Trọng Nam nói xong vung gậy trong tay ra hiệu, “Các cậu nếu muốn đánh nhau có thể tới đây, tôi rất sẵn lòng.”
Trông anh bình tĩnh thoải mái, thật giống như một cao thủ thiên hạ, đám vệ sĩ không tránh ra, nhưng cũng không ai dám tiến lên.
Có người ha ha cười: “Khẩu khí không nhỏ, anh tưởng anh là Diệp Vấn(1) sao? Có bản lĩnh thì…”
(1): Diệp Vấn (1893-1972), tên khai sinh là Diệp Kế Vấn, là một võ sư nổi tiếng người Hồng Kông, được xem là người có công lớn trong việc hình thành và quảng bá hệ phái Vịnh Xuân quyền ở Hồng Kông. Một trong những đệ tử thành danh của ông là minh tinh màn bạc Lý Tiểu Long trong những năm đầu đời khi họ Lý mới tập tành học võ thuật. (Nguồn: Wikipedia)
Lời còn chưa dứt, Lịch Trọng Nam nhanh như chớp ra tay, vung gây trong tay ra, trực tiếp đánh trúng cổ người nọ, lời nói sau đó của người nọ kẹt ở trong cổ họng. Vệ sĩ còn chưa kịp giơ tay chống trả, chiêu thứ hai lại tới, quét ngang một cái, đâm thẳng vào điểm yếu, là chỗ đau nhất khi đánh người, vệ sĩ co người lại vì đau. Chiêu thứ ba của Lịch Trọng Nam chính là ở sau lưng, chỉ dựa vào âm thanh cũng có thể nghe ra sự đau đớn.
Vệ sĩ nhỏ liên tục la hét nhưng không còn sức để chống trả, sau vài chiêu, Lịch Trọng Nam dừng tay, trên người vệ sĩ sưng tấy những vết đỏ. Nếu như anh dùng thêm chút lực, nhẹ nhất cũng là da bóc thịt bong.
Lịch Trọng Nam đá vào người vệ sĩ nhỏ, vẫn nói một cách lịch sự: “Tôi đang rất vội, không có tâm trạng đùa giỡn với các cậu.”
Không nghĩ tới thật sự là người chuyên nghiệp, có vệ sĩ nói với những người khác: “Cho dù hắn có thể đánh nhau, nhưng cũng chỉ đánh được một người, mọi người cùng nhau lên…”
“Các cậu ngăn cản tôi thì có ích lợi gì? Thăng chức tăng lương?” Lịch Trọng Nam ngắt lời, tiến lên, những người đó bắt đầu lùi lại.
Lịch Trọng Nam nói: “Bản thân Chân Gia Húc còn khó giữ mạng, có hơi đâu mà quản các cậu? Vụ nổ tối nay là do hắn làm, cảnh sát đang trên đường tới, nếu các cậu không muốn bị bắt, tốt nhất là nên tránh ra!”
Đám vệ sĩ ở đây cũng nghe thấy tiếng nổ từ xa, nhất thời đưa mắt nhìn nhau.
Một người cầm đầu vẫn còn muốn phản bác: “Ông chủ Chân bảo chúng tôi ở đây giữ cửa, chúng tôi nhận tiền làm việc, phải hoàn thành nhiệm vụ này.”
Lịch Trọng Nam tiếp tục nói: “Bình thường các cậu đi theo Chân Gia Húc làm vệ sĩ, biết hắn làm những chuyện gì chứ? Hiện tại hắn đang bị cảnh sát truy nã, tiền lương tháng sau của các cậu còn không biết có được trả không nữa đấy, muốn thể hiện lòng trung thành cũng phải biết chọn thời điểm, nếu không đến lúc ngồi tù lại bảo chuyện đùa.”
Có vài tên vệ sĩ quanh năm đi theo Chân Gia Húc, đương nhiên biết Chân tổng trước đây làm ăn không chính quy.
Bọn họ cũng có nghe ngóng chút chuyện gần đây, lúc trước Hàn Thanh Dật với Thịnh Thiên Thành bị bắt, anh em công ty bảo an bị điều tra, những chuyện này bọn họ đều biết.
Hơn nữa, chiều nay Hoắc Lôi chạy đến cục thành phố, chuyện này cũng rất kỳ lạ, có lẽ công ty thật sự cách chuyện phá sản và bị điều tra không xa.
Bây giờ bọn họ lại nghe Lịch Trọng Nam nói như vậy, có chút dao động.
Bọn họ cũng chỉ là người làm công ăn lương, đâu cần thiết phải bán mạng như vậy?
Lịch Trọng Nam vận dụng hết khả năng giác ngộ của mình năm đó ra để thuyết phục, vỗ nhẹ cây gậy trong tay: “Tôi sẽ không làm khó các cậu, các cậu cứ coi như không nhìn thấy tôi, thả cho tôi lên, các cậu cũng tiết kiệm được chút sức lực.”
Nguyên tắc của đội trưởng Lịch chính là có thể động khẩu tuyệt đối không động thủ, tốt nhất là không chiến mà khuất phục được binh lính. Lấy lý thuyết phục người, lấy mình độ người.
Trong lòng anh vô cùng lo lắng, lòng nóng như lửa đốt, nhưng nhìn bề ngoài, đối thủ lại không thể nhìn ra.
Nghe có vẻ như là một thỏa thuận tốt.
Đám bảo tiêu thì thầm vài câu, cảm thấy thật sự động thủ thì có thể đánh không lại, không những bị đánh một trận không nói, còn lãng phí thời gian, ngoan ngoãn tránh ra.
Lịch Trọng Nam thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự đánh nhau, nhiều người như vậy phải dây dưa hơn mười phút, đến lúc đó nhất định là lưỡng bại câu thương, sức cùng lực kiệt, sợ rằng không kịp cứu người.
Bây giờ vấn đề được giải quyết trong ba phút, lại còn có thể tiết kiệm năng lượng.
“Cảm ơn.” Lịch Trọng Nam lịch sự cảm ơn các vệ sĩ, sau đó hỏi: “Chân Gia Húc ở tầng bao nhiêu?”
Có một vị vệ sĩ nói: “Tầng 27, đừng nói là chúng tôi thả anh vào, anh phải nói là tự mình lẻn vào.”
Lịch Trọng Nam chạy một mạch vào tòa nhà, tòa nhà này là sản nghiệp đứng dưới tên Chân Gia Húc, cả tòa nhà tối nay đã sớm bị dọn sạch, Lịch Trọng Nam tiến vào thang máy, ấn nút.
Số trên thang máy nhanh chóng tăng lên, chỉ trong vài giây, “ding” một tiếng, dừng ở tầng hai mươi bảy.
Tầng một của tòa nhà rộng hàng nghìn mét vuông, Lịch Trọng Nam ra khỏi thang máy, vừa định tìm phòng thì nghe thấy vài tiếng súng nổ…
❁❁❁
Năm phút trước, tòa nhà thương mại Bến Viễn, phòng hội nghị tầng 27.
Mộc Dự rút súng ra, dí vào đầu Đinh Quân Nhiễm, không vội vàng nổ súng, mà quay sang nói với Chân Gia Húc: “Anh Chân, cho tôi chút không gian riêng tư, để xử lý việc nhà.”
Chân Gia Húc nói: “Đừng mềm lòng.”
Mộc Dự nói: “Không, chỉ là đứa trẻ này dù sao cũng là do tôi nuôi nấng, nó là đứa con trai tôi yêu quý nhất. Một con chó, nuôi nó nhiều năm thì cũng sẽ có chút tình cảm. Tôi còn có lời muốn nói với nó, để tôi đưa tiễn nó đoạn đường cuối cùng.”
Chân Gia Húc nhìn đồng hồ, lại nhìn Đinh Quân Nhiễm hoàn toàn không có ý phản kháng, ông ta đã lớn tuổi, cũng không muốn nhìn cảnh máu tanh này, Mộc Dự nói như vậy chính là điều ông ta cũng muốn.
Chân Gia Húc xoay người nói: “Máy bay sắp đến rồi, tôi lên trên tầng đợi cậu. Sau khi cậu giết nó, đến đó nhanh nhất có thể.”
Chiếc trực thăng mà ông ta đã đặt chỉ còn 10 phút nữa là đến, chính sự thất bại của kế hoạch nổ đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của họ.
Chân Gia Húc bước ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Mộc Dự cùng Đinh Quân Nhiễm.
Mộc Dự siết chặt khẩu súng trong tay, nhưng gã vẫn không mở chốt an toàn, đối với tất cả những chuyện phát sinh tối nay, Mộc Dự vừa tức giận vừa tiếc hận: “Đinh Quân Nhiễm, một kế hoạch tốt như vậy, mà lại bị con làm hỏng?! Rõ ràng bố đã chuẩn bị để lại công ty, để lại toàn bộ tài sản của mình cho con, bô thương con lâu như vậy…”
Đinh Quân Nhiễm bỗng nhiên ngẩng đầu, ném laptop bên cạnh vào người Mộc Dự, Mộc Dự còn chưa nói xong, muốn cảm khái thêm vài câu, kết quả trực tiếp bị laptop đập vào mặt, Đinh Quân Nhiễm ôm đầu nói: “Ông chủ Mộc, người sắp chết thì không muốn nghe mấy lời lảm nhảm.”
Mộc Dự bị trúng, tức giận đến phổi muốn nổ tung, kéo súng ra: “Mày tin bây giờ tao giết mày luôn không!”
Đinh Quân Nhiễm thấy vậy thu tay, ném laptop ra ngoài, y cũng không trông cậy vào mình tay không có thể đánh được Mộc Dự đang cầm súng.
Đinh Quân Nhiễm trốn sau sofa: “Ông đừng nằm mơ nữa, bên cạnh Chân Gia Húc, không có chỗ cho ông đâu. Ông ta đã nhân cơ hội này thoát thân trước rồi.”
Gã không lưu tình nữa, bắt đầu bắn, bang bang hai phát, viên đạn đi theo thanh âm của Đinh Quân Nhiễm.
Đinh Quân Nhiễm nhanh chóng chuồn đi: “Trong thành phố nhiều nhất là mấy phút nữa sẽ có điện trở lại, cảnh sát cũng sắp tới, ông có tin hay không, nếu như ông g iết chết tôi thì ông sẽ là người tiếp theo bị giết.”
Đinh Quân Nhiễm nói xong chạy qua cửa sổ, đạn trong súng của Mộc Dự mang theo có hạn, kỹ thuật bắn súng của gã cũng không tốt. Nếu trì hoãn cận chiến, có thể có cơ hội sống sót.
Mộc Dự đi theo bóng dáng của y, b ắn ra mấy phát vào kính cường lực, cửa sổ thủy tinh sát đất có một hàng lỗ đạn.
Khẩu súng này có băng đạn nhỏ, sau khi bắn hết tám viên đạn, Mộc Dự cúi đầu hình như đang thay đạn.
Đinh Quân Nhiễm dừng lại, suy nghĩ làm thế nào để lấy lại khẩu súng, nhưng y còn chưa kịp tới gần Mộc Dự, Mộc Dự đã xoay người, lao thẳng về phía cậu.
Đinh Quân Nhiễm hoàn toàn không có phòng bị, y cảm giác như có lưỡi dao giống như băng đâm xuyên qua bụng mình, một giây sau mới cảm giác được đau đớn.
Mộc Dự đẩy dao vào sâu hơn, cười nói: “Thằng nhãi thối, luận đầu óc thì tao không bằng mày, nhưng nếu luận đánh nhau, tao vẫn là bố mày đấy. Mày nghĩ tại sao tao không bắn chết mày? Mày tưởng tao không dám giết mày chắc?”
Mộc Dự vừa nói vừa tiếp tục dùng sức, con dao cắ m vào sâu hơn, ánh mắt của gã hung ác như sói: “Đối với loại nhóc con như mày, trực tiếp giết mày thì lợi cho mày quá! Mày làm ra chuyện như vậy, không lăng trì mày, thì khó mà giải được mối hận trong lòng tao.”
Đinh Quân Nhiễm hự một tiếng, máu chảy xuống theo quần áo, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, đau đến mức nhất thời không nói nên lời.
Y nghĩ ra rồi, Mộc Dự xuất thân là côn đồ, thích cực hình. Thả nước là cố ý, sơ hở cũng là cố ý, gã không phải đang đổi băng đạn, mà lúc đó cúi đầu để lấy dao cầm trong tay.
Y quá quen thuộc với Mộc Dự, đây là thói quen Mộc Dự khi bắt được con mồi, sẽ khiến cho người ta cảm thấy còn có hy vọng, rồi lại đem hy vọng kia từng chút từng chút dập tắt, khiến cho người ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.
Giết người phải giết từ tâm.
Đinh Quân Nhiễm phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, nhìn Mộc Dự, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Mộc Dự khuấy động con dao trong tay: “Chết đến nơi rồi, mày còn dám cười.”
Đinh Quân Nhiễm giữ bàn tay định rút con dao của Mộc Dự lại: “Vậy thì để tôi nhìn xem, trong hai người chúng ta, ai sẽ chết trước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT