Phía Đông Bến Viễn, trong một biệt thự sang trọng.
Trước đây, đây là nơi tụ tập của Thương hội Hà Đồ, nơi những người giàu có và quyền lực qua lại, nhưng bây giờ, nó rất vắng vẻ.
Trên chiếc ghế sofa dài, chỉ có Chân Gia Húc và Hoắc Lôi ngồi.
Hoắc Lôi xoa bóp vai cho Chân Gia Húc.
Chân Gia Húc nhắm mắt dưỡng thần nói: “Kỹ thuật của em thực sự chuyên nghiệp hơn so với những nhân viên mát xa tính phí hàng ngàn đô la kia.”
Hoắc Lôi cười cười, không nói gì.
Xoa bóp xong, đối mặt với căn phòng trống trải, Chân Gia Húc mở mắt thở dài một tiếng.
Trước đây, những người giàu có đó rất tự hào khi được gia nhập Thương hội Hà Đồ, nhưng khi quỹ bị điều tra, Biệt thự Mười Ba bị niêm phong, các nhân viên trong công ty vệ sinh bị bắt, những người đó bắt đầu tự bảo vệ mình. Rất nhiều người sợ bị cảnh sát phát hiện nên đều tránh mặt hết. Còn có không ít người chủ động rời khỏi Thương hội Hà Đồ.
Mặc dù cả hai đã lường trước được tất cả nhưng vẫn có cảm giác hoang vắng như cây đổ đàn khỉ chạy tán loạn.
Hoắc Lôi nhìn ra tâm tư của ông: “Gần đây có tổ giám sát đến, không có ai đến thương hội cũng là chuyện bình thường.”
Chân Gia Húc nói với Hoắc Lôi: “Bọn họ làm ra quá nhiều chuyện quá đáng, tôi cũng bất lực, đúng lúc nhân cơ hội này cắt đứt với những người đó. Từ nay về sau, trong thương hội chỉ làm ăn đứng đắn, không sợ cảnh sát điều tra. Trong tương lai, phần còn lại sẽ là của em.”
Mấy năm trước, Chân Gia Húc cảm thấy sự phát triển của thương hội có vấn đề, khi thương hội lớn mạnh, những người bên dưới đều có mục đích riêng.
Bề ngoài ông bỏ qua chuyện làm ăn, chỉ chuyên tâm làm từ thiện, bấu víu vào các mối quan hệ, thỉnh thoảng đe dọa những người trẻ tuổi bằng lời nói, nhưng thực ra kể từ đó, ông đã bắt đầu chuẩn bị, làm sạch những việc mình từng làm.
Hoắc Lôi nói, “Vâng, cha nuôi.”
Ngoài mặt cô tỏ ra kính trọng nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ.
Chân Gia Húc đang loại bỏ những người bất đồng chính kiến bằng cách lợi dụng sự đàn áp của cảnh sát.
Thịnh Thiên Thành và Hàn Thanh Dật ngã xuống, con cáo già trước mặt rưng rưng nước mắt nuốt hết số tiền, thu hoạch tài sản ở nước ngoài, kiếm được bộn tiền, sợ là nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Cô tận tâm tận lực như vậy, nghĩ nếu Chân Gia Húc ngã xuống, cô có thể cầm tiền chạy trốn.
Hai người, ai cũng đều có kế hoạch của riêng mình.
Chân Gia Húc lại nói: “Nhưng nhìn bề ngoài, chúng ta bị cắt đi thành trì, nên cũng không thể thua quá khó coi, em đi liên hệ với Mộc Dự, lập kế hoạch cho trường hợp khẩn cấp, nếu như những người đó làm chuyện quá đáng, tổ giám sát thật sự sẽ điều tra lại, chúng ta dù sao cũng phải cá chết lưới rách.”
Loại ý nghĩ phòng ngừa chu đáo này, Hoắc Lôi đồng ý, cô mở miệng hỏi: “Vậy chúng ta sẽ nhắm vào bên nào?”
Chân Gia Húc nói: “Toàn bộ cục thành phố, và cả những người trong tổ giám sát, rắc rối càng lớn càng tốt. Nếu thật sự đến bước đó, cùng lắm thì đồng quy vu tận.”
Hoắc Lôi ừ một tiếng: “Em sẽ đi bảo Mộc Dự chuẩn bị, nhưng thầy kế hoạch, Thanh Đạo Phu bên họ cũng đã bị bắt vài người rồi.”
“Không phải còn Nước Sạch sao? Tôi rất hài lòng với kế hoạch của đứa nhỏ kia, lúc này không cần phải che giấu nữa, em cứ nói cho Mộc Dự biết, được ăn cả, ngã về không. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, người xui xẻo đầu tiên chính là cậu ta.”
Nói tới đây, Chân Gia Húc lại nhìn về phía cô, vươn tay giữ chặt tay Hoắc Lôi, “Quả nhiên vẫn là em thông minh, thương em nhiều năm như vậy cũng đáng thật.”
Ông lớn hơn Hoắc Lôi mười tám tuổi, bây giờ, khóe mắt Hoắc Lôi đã sớm có nếp nhăn, ông cũng đã trở thành một lão già.
Hoắc Lôi rời khỏi biệt thự, trở về nhà, cởi giày cao gót ra.
Cô quay lại nói với người giúp việc, “Tôi muốn đi tắm.”
Người giúp việc bắt đầu giúp cô xả nước vào bồn tắm, rắc thêm cánh hoa vào.
Hoắc Lôi nhanh chóng đi vào phòng tắm, dùng nước rửa sạch những chỗ Chân Gia Húc chạm qua, sau đó cô c ởi quần áo, bước vào trong bồn tắm.
Hoắc Lôi ngâm mình trong nước nóng.
Cô ấy năm nay 47 tuổi, nhưng trông vẫn trẻ hơn nhiều so với những người cùng trang lứa.
Một lúc sau, Hoắc Lôi chìm hẳn vào trong nước. Mãi cho đến khi cảm thấy không thở được, cô mới ngoi lên, nằm sấp bên cạnh bồn tắm thở hổn hển.
Chỉ khi đó cô mới cảm nhận được sự thật rằng mình vẫn còn sống.
Cô sinh ra trong một gia đình trí thức, là con gái thứ hai trong nhà.
Ba mươi mốt năm trước, khi cô mới mười sáu tuổi, một lần đi chợ đêm với các bạn cùng lớp xem đèn lồ ng. Ánh đèn đêm đó rất đẹp, cô bị mê hoặc khi nhìn thấy chúng rồi bị tách khỏi các bạn cùng lớp. Đêm đó, cô bị bắt cóc, bị đưa lên đảo.
Đó là hai năm lưu lạc của cuộc đời cô, nơi cô mang một cái tên khác, số 15.
Cô là một người phụ nữ bướng bỉnh và thông minh, kể từ khi đến đảo, cô đã âm thầm học ngôn ngữ của những người đó, nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ trốn thoát.
Vóc dáng cô rất cao, xinh đẹp, phát triển rất tốt, lại ra đảo từ rất sớm nên đã quen với môi trường ở đó, rất nhiều phụ nữ coi cô như thủ lĩnh.
Cô đã cố gắng hết sức để tạo thiện cảm với những người phụ nữ khác trong bệnh viện, hy vọng họ có thể gửi tin tức cho mình, trở thành một trợ giúp cho cô trên con đường trốn thoát.
Trên hòn đảo đó, cô đã cố gắng để được chọn muộn hơn, nhưng ngày đó vẫn đến. Một ngày nọ, có một vị khách quý đến đảo. Cô trở thành một trong hai người phụ nữ được chọn. Ba tháng sau, cô mang thai.
Ngày càng có nhiều phụ nữ trên đảo, cuối cùng con số này là hơn tám mươi. Bên trong có một người mang số 82, dần trở nên thân thiết với cô.
Gia cảnh của số 82 cũng rất tốt, hơn cô mấy tuổi, đối nhân xử thế cũng rất ổn định. Sau hai lần đầu tiên cô giúp 82, họ trở thành bạn bè.
Mang thai đến tháng 10, cô đã sinh ra một bé trai.
Cô đã từng nghĩ mình là một người rất ích kỷ. Nhưng khi nhìn thấy sinh mệnh trẻ tuổi đó, trái tim cô như tan chảy, nó vẫn còn nhỏ như vậy, cô muốn dành cho nó những điều tốt đẹp nhất.
Ngày nào cô cũng ôm nó, cho nó bú sữa, ru nó ngủ, nghe tiếng khóc của nó.
Nhưng những ngày như vậy không kéo dài.
Số 82 mang đến cho cô một tin tức. Cô hiểu những lời đó, những đứa trẻ họ sinh ra sẽ sớm bị giết.
Đêm đó, cô ôm con khóc rất lâu.
Cô có thể đợi, nhưng con cô thì không.
Sau khi sinh, sức khỏe của cô rất yếu, thường xuyên bị sốt. Cô biết mình có khả năng không thể ra khỏi hòn đảo.
Vì vậy, cô hỏi số 82: “Chị có muốn trốn ra khỏi đây không?”
Cô tập hợp một vài người phụ nữ lại để chuẩn bị cho kế hoạch trốn thoát. Đó là cơ hội duy nhất, và nó chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại.
Cuối cùng, vì đứa con mới chào đời, cô đã giúp đỡ người khác, chọn ở lại một mình để đối mặt với những người đàn ông đó.
Đêm đó, có vài phụ nữ đã thành công trong việc bế những đứa trẻ ra ngoài. Và cô dẫn đầu, giế t chết hai lính canh.
Chân Gia Húc dẫn người đi bắt mấy người phụ nữ trở về, sau đó thẩm vấn các cô.
Những người phụ nữ khác không trốn thoát bị đánh đập, còn những người mang thai bị nhốt trở lại giường, không bao giờ được tự do nữa.
Có người muốn giết cô để trút giận, cô biết cái chết của mình đang đến gần nên đứng đó lớn tiếng trách mắng họ.
“Ai dám giết tôi cho dù tôi có thành quỷ, cũng sẽ không buông tha cho các người.”
“Những tên đàn ông hèn hạ các người, chỉ biết coi phụ nữ là công cụ sinh sản, chẳng lẽ các người không phải do bố mẹ sinh ra hay sao?”
“Phụ nữ lẽ ra phải tạo ra nhiều giá trị hơn! Các người đã hủy hoại biết bao nhiêu người phụ nữ… Các người táng tận lương tâm như thế, không sợ trời chu đất diệt à?”
Chân Gia Húc đứng đó nghe cô mắng, sau đó gã kéo mái tóc dài của cô, đẩy cô vào tường. Cô vùng vẫy một cách tuyệt vọng, cắn xé nhưng đổi lại là những trận đòn nặng nề.
“Cô là số 15? Chính cô đã lên kế hoạch để những người phụ nữ đó trốn thoát” Chân Gia Húc hỏi cô.
Hoắc Lôi nhìn thẳng vào mắt gã: “Đúng vậy! Tôi biết anh đang làm gì, để cho con tôi được sống, tôi không sợ giết người, cũng không sợ làm bất cứ điều gì!”
Chân Gia Húc siết chặt cổ họng cô: “Những người phụ nữ kia chạy hết rồi, còn mang theo mấy đứa nhỏ! Tôi không thể giao hàng, cô cho tôi được cái gì?”
Hoắc Lôi bị hắn bóp cổ đến mức nghẹt thở, tuyệt vọng mở to hai mắt.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình sắp chết, Chân Gia Húc lại buông tay ra.
Cô ngồi sụp xuống dọc theo bức tường, ôm cổ ho liên tục, cảm giác cận kề cái chết không hề dễ chịu.
Chân Gia Húc ngồi xổm xuống, nhìn cô gái trẻ trước mắt, nâng khuôn mặt của cô lên. Cô vừa mới sinh con không lâu, sắc mặt tái nhợt suy yếu, không trang điểm nhưng lại có một vẻ đẹp khác lạ.
Cô vừa mới giết người, trên tay, trên quần áo vẫn còn vết máu, một người phụ nữ như vậy, khiến cho Chân Gia Húc cảm thấy có một sức hấp dẫn khó hiểu.
Gã có thể có rất nhiều cách giết cô, nhưng lại thiếu một cấp dưới nữ tàn nhẫn như này. Quan trọng nhất là, gã phát hiện người phụ nữ này ở phương diện nào đó, có điểm tương đồng với gã.
Giọng Chân Gia Húc dịu đi: “Tôi đổi ý rồi, tổn thất đã tạo thành rồi, cho dù tôi giết cô, cũng không thể bù đắp cho những chuyện đó.”
Chân Gia Húc lau tay mình: “Cô rất xinh đẹp. Lính canh, bác sĩ bị mắc bẫy những phụ nữ mang thai đó, điều đó cho thấy cô rất thông minh. Cô dám giết người, chứng tỏ cô có lá gan lớn. Những người phụ nữ này chạy trốn, mang lại cho tôi tổn thất rất lớn, nếu tôi giết cô thì lãng phí tài nguyên quá.”
Hoắc Lôi ngẩng đầu lên, có chút cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.
Chân Gia Húc nói: “Tôi có thể không giết cô, cũng có thể không để cô làm vật chứa nữa, nhưng cô cần phải kiếm tiền cho tôi, cho đến khi cô kiếm được nhiều tiền hơn số tiền tôi mất ngày hôm nay, mới có thể khôi phục tự do, cô sẵn sàng thực hiện thỏa thuận này với tôi không?”
Người đàn ông trước mặt cô là một người đáng sợ, nhưng đây là cách duy nhất để cô sống sót.
Hoắc Lôi im lặng một lúc, khàn giọng nói: “Tôi đồng ý.”
Chân Gia Húc hỏi: “Cô tên gì?”
Cô mở miệng nói: “Tên tôi là Hoắc Lôi.”
Kể từ ngày đó, Chân Gia Húc đưa cô về Bến Viễn, gã thật sự giữ lời, không giết cô. Gã biến Hoặc Lôi thành tình nhân của mình, gọi cô là con gái nuôi của gã.
Hoắc Lôi trở thành găng tay trắng của Chân Gia Húc, cô gã làm không ít việc, dần dần lấy được lòng tin của gã.
Chân Gia Húc tự mình thành lập Thương hội Hà Đồ, cô luôn đặt những người phụ nữ phù hợp xung quanh những người giàu có đó, cô luôn có thể nhìn thấu trái tim của những người phụ nữ kia.
Thời gian trôi qua, cô dần rũ bỏ thân phận vật chứa của mình. Nhưng tất cả những gì đã trải qua trong quá khứ đều in sâu trong lòng cô.
Cô hỏi thăm tình hình của người nhà, vì cô mất tích, bố mắc bệnh trầm cảm rồi vài năm sau thì qua đời. Mẹ cũng chỉ chống đỡ được vài năm thì cũng nhắm mắt xuôi tay, chị cả đi lấy chồng xa, chết vì khó sinh.
Cô trở thành một cô hồn dã quỷ.
Sau khi tắm xong, Hoắc Lôi ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm lau người.
Có một vết sẹo ở bụng dưới của cô.
Đó là di chứng của một ca phẫu thuật năm cô ba mươi lăm tuổi, vì sau khi sinh không được nghỉ ngơi hợp lý, khi còn trẻ bị tiêm quá nhiều thuốc k1ch thích trứng, buồng trứng của cô đã bị suy nhược nghiêm trọng, có nhiều thứ phát triển trong tử c ung, vì vậy toàn bộ những bộ phận như tử c ung, dạ con, buồng trứng đều bị cắt bỏ hoàn toàn.
Cô đã mất đi chức năng làm mẹ của mình.
Cô vẽ cho mình một lớp trang điểm tinh tế, làm bộ móng tay đẹp, mua quần áo đẹp, làm đẹp bằng những bộ quần áo cao cấp, duy trì vẻ ngoài xinh đẹp.
Nhưng cô vẫn thường cảm thấy mình bẩn thỉu, thậm chí không còn được coi là phụ nữ nữa.
Khi lớn hơn, cô càng ngày càng trở nên thất thường, tính tình nóng nảy, thỉnh thoảng suy sụp, khóc lớn.
Cô đã nhìn thấy rất nhiều tội ác, bản thân cũng đã làm rất nhiều chuyện xấu, cô biết những người đó sau lưng gọi cô là người phụ nữ điên rồ.
Nhưng cô cũng từng là một cô bé ngây thơ, ngửa đầu nhìn những chiếc đèn lồ ng, nở nụ cười.
Cô cũng từng là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, thông minh, dám nghĩ dám làm, có thể làm bất cứ điều gì cho bạn bè của mình.
Cô cũng từng là một người mẹ có thể làm bất cứ điều gì để con của mình được sống.
Nhưng cô đã hoàn toàn bị phá hủy bởi những người đó.
Giống như bông hồng bị nhổ bỏ rễ rồi ném xuống bùn.
Rơi xuống đáy vực, chỉ có thể sống lay lắt qua ngày.
Vì vậy, đến tận bây giờ, cô không đi lừa những cô gái đó, thông qua họ, cô như nhìn thấy chính mình trước đây.
Đã nhiều năm như vậy, cô luôn kìm nén bản thân, không đi tìm đứa bé năm đó được bế ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến đứa nhỏ kia.
Nếu con cô còn sống, nó sẽ là người như thế nào?
Nó sẽ cao ráo, đẹp trai chứ?
Kết quả học tập của nó có tốt không?
Có nghĩ cô là một là một người mẹ cực kỳ tồi tệ vì đã bỏ rơi nó từ khi mới sinh ra không?
Nó sẽ sống tốt trên thế giới này chứ.
Hoắc Lôi mặc quần áo xong, cầm lấy điện thoại dự phòng, cô gọi điện thoại cho Mộc Dự: “Alo, lần này, cha nuôi muốn chơi lớn một phen.”
Mộc Dự bên kia nói gì đó.
Giọng nói của Hoắc Lôi lạnh như băng, không chứa chút tình cảm nào: “Tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, cha nuôi đã chỉ định, phải dùng kế hoạch của Nước Sạch. Các người lập kế hoạch trước, rồi sau đó đưa cho cha nuôi xem. Cha nuôi còn nói, được ăn cả, ngã về không, nếu bọn tôi mà ngã xuống, anh cũng chẳng dễ chịu gì đâu.”
❁❁❁
Trong cục thành phố Bến Viễn, lúc ăn cơm trưa, Cố Ngôn Sâm đ ến tìm Thẩm Quân Từ cùng ăn cơm.
Họ đi đến căng tin, gọi một ít thức ăn đơn giản.
Hai người ngồi trong góc, sau đó nói đến chuyện những hồ sơ đã bị sửa đổi.
Cố Ngôn Sâm nói: “Anh không biết hồ sơ bị liên lụy có bao nhiêu, kéo dài từ lúc nào nữa. Hiện tại anh vẫn chưa nói những chuyện này cho cục trưởng Đinh với tổ giám sát.”
Thẩm Quân Từ nói: “Em nghiêng về việc những sửa đổi đó được thực hiện sau khi nhập hồ sơ, mặc dù tính bảo mật mạng của cục thành phố cao hơn so với các doanh nghiệp dân sự thông thường, nhưng cũng không phải là bất khả xâm phạm.”
Lấy kỹ thuật của cậu làm ví dụ, muốn sửa đổi một ít tư liệu, cũng không phải là việc khó.
Cố Ngôn Sâm nói: “Phòng lưu trữ trong cục thành phố vẫn luôn lưu trữ hồ sơ giấy, nhưng việc thiếu hồ sơ trong hệ thống điện tử sẽ gây ra rất nhiều rắc rối trong công việc. Sau này có thể phải sắp xếp lại.”
Thẩm Quân Từ cúi đầu ăn thức ăn: “Anh còn nhớ trong Biệt thự Mười Ba, Thanh Đạo Phu đã làm những việc gì không?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Nhớ.”
Thanh Đạo Phu để lại dấu vết trên thi thể nữ khiến bọn họ có thể xác định nguyên nhân tử vong,chất luminol còn sót lại trong phòng cho phép họ xác định hiện trường xảy ra án mạng.
Thẩm Quân Từ giải thích: “Bọn họ để lại dấu vết rõ ràng, ngược lại cho phép chúng ta tìm ra những nơi có vấn đề nhanh hơn. Trong thông tin điện tử, nguyên tắc này cũng được áp dụng tương tự.”
Những người đó đã sửa đổi một phần của hồ sơ, nhưng họ không thể thay đổi tất cả các tài liệu.
Cố Ngôn Sâm hiểu ý của cậu: “Cho nên…”
Ánh mắt Thẩm Quân Từ sáng quắc: “Cho nên, chúng ta có thể đối chiếu hệ thống và hồ sơ giấy, tìm xem hồ sơ nào bị động tay động chân, đó có thể là những vụ án đối phương cảm thấy có vấn đề.”
Cố Ngôn Sâm gật đầu khen ngợi: “Thông minh.”
Nhiều hành động bất chính sẽ dẫn đến cái chết, sơ hở của đối phương đã thực sự lộ ra trước mắt.
Bằng cách này, mê cung có thể dễ dàng bị phá vỡ.
Ăn xong bữa trưa, Cố Ngôn Sâm đứng dậy nói với Thẩm Quân Từ: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đến phòng lưu trữ xem một chút, trước tiên đừng để người khác phát hiện ra chuyện chúng ta cảm thấy hồ sơ có vấn đề.”
Buổi chiều, cục thành phố.
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ đi thẳng đến phòng lưu trữ phía sau cục thành phố, vừa vào trong cửa, đã nhìn thấy lão Lý và học trò của mình đang canh giữ bên trong.
Tất cả các hồ sơ vụ án của cục thành phố đã được điện tử hóa từ lâu,nhưng các tài liệu giấy gốc đều được lưu giữ ở đây.
Lão Lý là cảnh sát già phụ trách kho lưu trữ ở đây, tận tâm tận lực bảo vệ những hồ sơ giấy này mấy chục năm.
Hồi còn là sinh viên, trong một hành động bị thương ở chân, nên đã được điều đến phòng lưu trữ để làm việc.
Hồi đó nghề này hay lắm, ai mượn hồ sơ cũng phải đến chỗ lão Lý.
Phòng lưu trữ được khóa bằng mật mã, nếu Lão Lý không mở cửa thì không ai lấy được.
Lão Lý này tính tình quái đản, có nhiều phép tắc.
Không được kiểm tra khi chưa được sự đồng ý của lãnh đạo, mượn hồ sơ phải trả lại trong thời gian quy định, khi trả lại sẽ được kiểm tra, không thể làm mất tài liệu hay thay đổi tài liệu, hồ sơ mượn tuyệt đối không được phép làm hư hại, nếu không lão Lý sẽ mắng họ một trận, còn có thể đi báo cáo với lãnh đạo.
Khi đó, mọi người đều đùa rằng lão Lý giống như một con rồng cố thủ ở đây canh giữ kho báu, thường xuyên xua đuổi bọn họ. Hơn nữa tuyệt đối là chí công vô tư, không có ngoại lệ.
Nhưng dần dần, theo năm tháng trôi qua, người trẻ tuổi bắt đầu càng ngày càng ỷ lại vào hồ sơ điện tử, bọn họ cũng càng ngày càng ít đến phòng lưu trữ này, ngoại trừ mấy tháng một lần sẽ đẩy hồ sơ gần đây tới lưu trữ, gần như không nói chuyện nhiều với lão Lý.
Phòng lưu trữ từ tiếng người ồn ào mỗi ngày trở thành mười ngày nửa tháng không thấy một bóng người.
Lão Lý quá cô đơn nên đã tự mình phân loại những hồ sơ đó nhiều lần, sau đó đến gặp lãnh đạo, muốn thêm một danh ngạch để bổ sung người vào phân loại lại những hồ sơ cũ.
Khi đó lãnh đạo trực thuộc còn không muốn cho thêm: “Bây giờ cục thành phố đang thiếu nhân lực, quản lý hồ sơ bằng cách scan và nhập vào hệ thống không được sao? Một người là đủ rồi.”
Có người còn nói: “Chú tìm học trò làm gì cơ chứ, để ngồi nói chuyện với chú trong phòng lưu trữ à?”
Chính cục trưởng Lâm lại phê duyệt: “Mặc dù văn phòng điện tử đã được triển khai, việc lưu trữ và quản lý hồ sơ gốc cũng rất quan trọng. Điều này cần thiết. Nhân lực vẫn cần được tăng lên.”
Ông phân cho lão Lý một học trò, còn là sinh viên tài năng của đại học công an.
Kể từ đó, sự sống mới trở lại trong căn phòng lưu trữ này.
Sau đó, Cục trưởng Lâm lại phê duyệt kế hoạch cải tạo phòng lưu trữ, cấp thêm phòng cho phòng lưu trữ, thêm hệ thống giám sát và chống trộm, bên trong có lớp chống ẩm, chống côn trùng, để những hồ sơ lưu trữ có thể được bảo vệ tốt hơn.
Trong kho lưu trữ.
Cố Ngôn Sâm chào hỏi lão Lý: “Chú Lý ạ, cháu và đồng nghiệp muốn mượn mấy bộ hồ sơ.”
Trước đây hắn thường theo Lâm Hướng Lam đến kiểm tra hồ sơ, rất thân thiết với lão Lý.
Lão Lý biết hắn, biết hắn có quyền ra vào, mở miệng hỏi: “Muốn xem bộ nào?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Có lẽ là phải mấy vụ án, bọn cháu ở đây xem, nếu có nhu cầu sẽ tiến hành sao chép, không mang theo bản gốc.”
Lão Lý nói: “Vậy để Tiểu Thất dẫn hai đứa vào.”
Học trò của lão Lý tên là Thích Cảnh Phong, biệt danh Tiểu Thất.
Anh nhập mật khẩu vào khóa điện tử, đưa họ vào phòng lưu trữ.
Đó là một căn phòng khá nhỏ, không có cửa sổ nhưng được bật quạt thông gió, căn phòng rộng hơn hai trăm mét vuông, trên mấy dãy giá sách là những tư liệu lưu trữ theo năm tháng.
Tất cả tài liệu lưu trữ được niêm phong bằng giấy màu nâu có kích thước thống nhất, thoạt nhìn rất đẹp mắt.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Từ đến đây.
Hồ sơ được sắp xếp theo năm, các vụ án giết người, mất tích, các vụ án thông thường đều được đánh mã số ngay ngắn, bên ngoài mỗi túi hồ sơ đều có một túi chống bụi, chống ẩm.
Thời gian xảy ra vụ án được ghi ở bên cạnh hồ sơ. Mỗi tập được dán nhãn với các từ khóa và một phác thảo ngắn gọn về vụ án.
Máy tính của Tiểu Thất không được kết nối với hệ thống của cục thành phố, mà được lập thành mục lục riêng, thuận tiện cho việc tìm kiếm. Ai mượn hồ sơ, cũng cần phải tự ký, ghi rõ ngày tháng mượn để lưu trữ.
Nhìn vào những hồ sơ này, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên cảm động.
Công việc của lão Lý đối với người ngoài nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thật ra, để sắp xếp nhiều hồ sơ đến mức này phải mất hàng năm, thậm chí hàng chục năm.
Có thể nói, lão Lý đã dành cả cuộc đời mình cho phòng lưu trữ này, và cả đống hồ sơ này nữa.
Bọn họ kiên nhẫn, cô độc, chờ đợi những tập hồ sơ giấy gốc bị thời gian bỏ rơi này.
Là một sĩ quan cảnh sát, họ không ra tiền tuyến, nhưng công việc của họ cũng rất quan trọng.
Trong thành phố này có rất nhiều kẻ ác, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người tốt, chính những con người bình thường này đang tận tâm, yên lặng trả giá, mới có thể khiến cho bóng tối kia không bị che giấu, để cho mỗi một vụ án đều được đưa ra ánh sáng.
Trong phòng lưu trữ có hai cái ghế và một cái bàn nhỏ để xem hồ sơ.
Hai người bước tới, ngồi đối diện nhau.
Cố Ngôn Sâm trước tiên bảo Tiểu Thất tìm hồ sơ gốc về việc người nhà Vu Duyệt đã báo cảnh sát, cùng với hồ sơ gốc về việc Mạc Tuyết Tình mất tích. Những bản gốc đó đều ở đây, Tiểu Thất rất nhanh đã tìm thấy.
Sau đó hắn lại lấy vụ án của Lâm Lạc, ghi chép lời khai trong đó đều phù hợp với trí nhớ của hắn.
Cuối cùng hắn lại để cho Tiểu Thất lấy thêm hồ sơ 722 vụ mất tích liên quan đến cha mẹ Dư Thâm.
Những bộ hồ sơ này rất đầy đủ, không thiếu trang nào, chữ viết rõ ràng, nội dung trình bày rất chi tiết.
Ở cuối hồ sơ vụ án cha mẹ Dư Thâm mất tích, Thẩm Quân Từ tìm thấy một thẻ mượn hồ sơ bằng giấy, trên đó là chữ ký của người từng mượn qua hồ sơ này.
Người thứ hai trong số đó là Lục Anh, sau đó có hai sĩ quan cảnh sát không quen biết.
Một cái tên được viết ở cột cuối cùng: Lâm Hướng Lam.
Ngày mượn là hơn một tháng trước khi Lâm Hướng Lam bị sát hại.
Tuy Thẩm Quân Từ không biết vì sao Lâm Hướng Lam lúc ấy lại mượn bộ hồ sơ này, nhưng đây có thể là vụ án cuối cùng mà ông điều tra khi còn sống.
Thẩm Quân Từ đưa tấm thẻ mượn cho Cố Ngôn Sâm xem.
Hai người nhìn nhau.
Các hồ sơ Lâm Hướng Lam mượn đọc, bị người ta cố ý xóa hồ sơ ghi chép.
Ngay lúc đó, Thẩm Quân Từ dường như nhìn thấy hư ảnh của Lâm Hướng Lam, vượt qua thời không, đặt hồ sơ vào tay mình.
Họ đang làm việc cùng nhau ở hai đầu của thời gian và không gian.
Thẩm Quân Từ trịnh trọng mở hồ sơ vụ án, đây có thể là chìa khóa mở ra mọi thứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT