❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎”Người phụ nữ có thứ này in trên người được gọi là vật chứa.”◎

Cục Thành phố Bến Viễn, Phòng giải phẫu số 3.

Một thùng sắt khổng lồ được đặt trong phòng giải phẫu, họ đổ một ít nước lên bên ngoài thùng để tăng tốc độ tan băng. Thi thể nữ từng chút một tan chảy, cuối cùng có thể tách ra khỏi thành thùng.

Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An hợp lực, đưa thi thể ra ngoài, thi thể nữ vẫn duy trì tư thế vặn vẹo, ngồi trên bàn giải phẫu. Toàn bộ thi thể giống như một pho tượng tái nhợt, sờ vào rất lạnh.

Thẩm Quân Từ đeo hai lớp găng tay, hơi lạnh vẫn xuyên được qua.

Việc đầu tiên họ làm là khám nghiệm tử thi, Thích Nhất An lấy ra một tờ lấy ra một “Phiếu đăng ký khám nghiệm từ thi về thi thể không xác định”, trên đó viết đơn vị và số sê-ri.

Thi thể của người phụ nữ nguyên vẹn, không mặc quần áo, điều này giúp giảm bớt một số rắc rối.

Khi băng tan, họ thấy thi thể là của người phụ nữ rất trẻ, có mái tóc dài, khuôn mặt của đã bị biến dạng do đóng băng, hai má hóp lại, vài chỗ xoắn lại, nhưng tổng thể xương cốt vẫn khá tốt.

Dáng người thi thể nữ có chút cồng kềnh, cánh tay nhỏ, bụng lại hơi to.

Da của thi thể trắng bệch, da thịt teo tóp như vỏ cây trắng do bị đóng băng nhiều năm.

Vì đang rã đông nên xác chưa mềm hẳn, khi thi thể tan thêm một chút,  họ phải mất rất nhiều công sức mới cho thi thể nằm xuống được.

Thời gian trôi qua, nhiệt độ trong phòng giải phẫu giảm xuống vài độ. Mùi trong phòng không quá nồng, nhưng có vẻ hơi ghê.

Sau khi đo chiều dài cơ thể, chiều dài bàn chân và chiều dài tóc, đây là lúc ghi lại các đặc điểm cơ thể và kiểm tra đặc điểm răng.

Do thi thể bị đông lạnh nhiều năm, trạng thái da đã xảy ra biến hóa, may mắn là việc đông lạnh đã lưu lại rất nhiều dấu vết trên thi thể, dù đã mấy chục năm trôi qua vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều chi tiết.

Thẩm Quân Từ đầu tiên phát hiện ra một vết trên vai thi thể, vết kia có màu đỏ, thoạt nhìn giống như một vết bớt, lại có vẻ giống như vết sẹo.

Hình dạng của dấu vết giống như một cái cốc, cũng có thể là một cái chai hoặc một chiếc đồng hồ cát.

Thích Nhất An chụp ảnh ghi lại, ngón tay Thẩm Quân Từ cách hai lớp găng tay chạm vào bờ vai lạnh lẽo của người phụ nữ, vết hằn hơi gồ ghề.

Cậu dùng xúc giác đưa ra đánh giá: “Khá giống một vết bỏng, giống như vết do vật có nhiệt độ cao để lại.”

Thời xưa có một vài hình phạt tạo ra những vết thương tương tự như thế này, nhưng ở thời hiện đại, những vết như vậy ít gặp hơn.

Sau đó bọn họ lại phát hiện trên tay, chân thi thể có thêm một ít vết thương, móng tay bị đông lạnh đã nứt hết, khe hở giữa các ngón tay cũng không hề sạch sẽ, trên cổ tay và cổ chân đều có những vết siết không rõ ràng lắm.

Thẩm Quân Từ nói: “Tay và chân đều bị trói chặt trong một thời gian dài, trên chân có vết chai, có thể người này đã từng đi chân trần, còn có thể đã từng bị nhốt.”

Cậu đang nắm tay thi thể tập trung tinh thần cẩn thận xem xét, Thích Nhất An bỗng nhiên hét lên một tiếng, nhảy sang một bên, trốn ở phía sau Thẩm Quân Từ, kéo quần áo của cậu.

Làm việc cùng nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Từ thấy Thích Nhất An mất bình tĩnh như vậy.

Thẩm Quân Từ không bị thi thể dọa sợ, ngược lại bị Thích Nhất An làm cho trở tay không kịp.

Thích Nhất An chỉ vào mặt thi thể nữ nói: “Cô ấy… Cô ấy đang khóc.”

Có thể dọa được một pháp y, tất nhiên hẳn phải là thứ rất đáng sợ.

Thẩm Quân Từ ngẩng đầu nhìn lên, nước chảy ra từ mắt của thi thể nữ, nước có màu đỏ, giống như nước mắt.

Dưới ngọn đèn không bóng, hai hàng máu từ hai bên má thi thể chậm rãi chảy xuống, in trên làn da tái nhợt, giống như thi thể đang khóc vậy.

Kèm theo đó là tiếng răng rắc nho nhỏ phát ra từ thi thể đang tan băng, nghe vô cùng quỷ dị.

Trong phòng giải phẫu đột nhiên nhìn thấy một màn này, quả thật sẽ khiến người ta kinh sợ.

Thích Nhất An không tin mê tín dị đoan, nhưng bỗng nhiên được nhìn thấy một cỗ thi thể đã đông lạnh mấy chục năm, lại còn ch ảy nước mắt máu, chuyện này đã vượt qua phạm trù nhận thức của cậu ta.

Thi thể nữ nằm đó, như đang thầm nói mình có oan khuất.

“Kết mạc nhãn cầu bị xuất huyết do nhiệt độ thấp sẽ chảy ra ngay khi tan băng.” Pháp y Thẩm giải thích ngắn gọn, cậu vỗ vỗ tay Thích Nhất An, “Không có gì phải ầm ĩ, nếu sợ thì đi đốt một cây nhang Tây Tạng đi.”

Xác chết đông lạnh thường xuyên xuất hiện một số hiện tượng kỳ lạ, nếu những người không biết sẽ coi đây là những sự kiện siêu nhiên.

Những thi thể có hiện tượng như vậy không quá phổ biến, cho dù là pháp y lành nghề cũng rất dễ đoán sai.

Thẩm Quân Từ nói: “Thi thể bị đóng băng trong thời gian dài không chỉ khiến dịch máu trong mắt chảy ra mà còn có thể gây ra tình trạng rạn nứt xương hốc mắt, miệng, môi, ngón tay tím tái, thoát vị diện rộng phần xương gối, gãy xương sọ.”

Những thứ này cần phân tích cụ thể trong những tình huống cụ thể, cho dù trong sách pháp y cũng sẽ không mô tả chúng một cách chi tiết như vậy.

Thích Nhất An nghe thầy mình giải thích xong, lúc này mới ổn định tâm thần, vội vàng ghi lại những điều này vào ghi chú, tiếp tục giúp Thẩm Quân Từ hoàn thành khám nghiệm tử thi.

Thi thể đông lạnh rất khó lấy dấu vân tay, Thẩm Quân Từ đã phải cắt ngón trỏ bên phải của thi thể nữ, ngâm nó trong nước sạch, mười hai giờ sau đổi thành dung dịch natri hydroxit, ngâm thêm một ngày nữa, đầu ngón tay đông lạnh mới có thể căng lại, có lẽ sẽ lấy được dấu vân tay.

Thích Nhất An vừa chụp ảnh, vừa chạm vào bụng thi thể nữ: “Cô ấy có thai phải không?” Cậu ta cảm thấy khoang bụng của thi thể phồng lên bất thường.

Thẩm Quân Từ không trực tiếp trả lời, cậu dùng tay tách hai chân thi thể ra, quan sát hình dạng xương chậu và màng trinh: “Cô ấy đã từng sinh con, đứa trẻ đã được sinh ra, có thể có nhiều hơn một đưa, đứa nhỏ cuối cùng sinh ra không được bao lâu, thì cô ấy chết, cho nên dáng người vẫn chưa được hồi phục hoàn toàn.”

Cậu lại kiểm tra phần ngực thi thể nữ, bộ ng ực khá đầy đặn: “Cô ấy đang cho con bú thì bị người ta sát hại rồi nhét vào trong thùng, thi thể có thể đã được đặt trong đó vài ngày, bốc mùi lên rồi nên hung thủ mới sợ hãi, lúc này mới chuyển đến kho lạnh.”

Thi thể nữ này chứa đầy bí mật.

Nạn nhân là một sản phụ vừa mới sinh không lâu, còn đang cho con bú, mục đích của hung thủ khi bắt cóc, giam cầm và giết hại nạn nhân là gì?

Chỉ sau khi thi thể được rã đông, mới có thể cắt da thịt để tiến hành khám nghiệm tử thi thêm.

Sau khi lớp da đông lạnh tan ra, vẫn rất khó cắt.

May mắn kỹ thuật của Thẩm Quân Từ rất xuất sắc, mỗi một dao hạ xuống đều có lực vừa phải.

Những tảng băng đông cứng đã bảo quản thi thể rất tốt, lúc mở khoang ngực và khoang bụng ra, toàn bộ đều có màu đỏ anh đào.

Thích Nhất An phát hiện, thi thể này có phần khác với những thi thể bình thường.

Các cơ quan nội tạng của thi thể này vẫn duy trì một màu đỏ tươi kỳ lạ, tươi sáng như giả, giống như màu sắc của mô hình nhựa đặt trong phòng lưu trữ pháp y.

Đặc biệt là trái tim, trông giống như một viên ruby màu đỏ được đông lạnh phủ một lớp da nhăn nheo.

Thẩm Quân Từ lấy từng bộ phận nội tạng ra, trong dạ dày trống rỗng, trong ruột cũng không có thức ăn gì, nạn nhân bị bỏ đói trong một thời gian dài trước khi chết.

Cuối cùng cậu nâng trái tim lên.

Cơ quan nội tạng này vẫn chưa tan hết, sờ lên vẫn còn độ cứng.

Thẩm Quân Từ cẩn thận quan sát: “Nguyên nhân cái chết cơ bản có thể xác định, là do ngộ độc khí carbon monoxide. Chúng ta đợi khi nội tạng rã đông hoàn toàn thì tiến hành trích xuất máu sẽ rõ.”

Người phạm tội thường không biết sau khi ngộ độc carbon monoxide, máu và nội tạng của người chết sẽ phân hủy chậm hơn, cacbon, oxy, hemoglobin có thể được bảo quản trong cơ thể của người chết trong nhiều tháng, trong trường hợp bị đóng băng, có thể tồn tại trong nhiều thập kỷ.

❁❁❁

Đến giữa trưa, Cố Ngôn Sâm xách theo một cái túi tới, gõ cửa sổ quan sát trong suốt của phòng giải phẫu pháp y.

Việc khám nghiệm tử thi đã hoàn tất, Thích Nhất An đi cất xác, Thẩm Quân Từ nhớ hôm nay là Trung thu, cậu biết Thích Nhất An muốn về nhà phải đi xe ô tô mất một giờ, bèn bảo cậu ta cứ về sớm đi, bao giờ về thì viết báo cáo khám nghiệm tử thi sau cũng được.

Thích Nhất An cảm ơn cậu rối rít, cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, vác một chiếc túi lớn đi xuống lầu.

Thẩm Quân Từ ở lại một mình hoàn thành công việc, cậu rửa sạch bàn giải phẫu, thi thể vừa mới giải phẫu xong để lại không ít vết nước.

Nghe thấy tiếng gõ cửa kính, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Cố Ngôn Sâm.

Thẩm Quân Từ một tay làm thủ thế, bảo hắn chờ một chút.

Cố Ngôn Sâm ngoan ngoãn đợi trước cửa phòng giải phẫu.

Thẩm Quân Từ sợ hắn chờ lâu, rõ ràng tăng nhanh tốc độ.

Cố Ngôn Sâm nhìn Thẩm Quân Từ qua tấm kính thủy tính. Dưới ánh đèn không bóng của phòng pháp y, có thể nhìn rõ từng chi tiết.

Lúc này pháp y Thẩm đã thay bộ quần áo bảo hộ màu xanh lam ra, mặc bộ quần áo pháp y màu trắng, làm nổi bật làn da hơi tái nhợt của cậu.

Cậu cúi đầu, ánh đèn như dát lên lông mi cậu một lớp vàng.

Thẩm Quân Từ thuần thục kiểm kê tất cả thiết bị giải phẫu, cất vào ngăn kéo, lúc này mới tháo găng tay, khẩu trang.

Chờ cậu rửa tay xong đi ra, thấy không có ai khác trong hành lang, Thẩm Quân Từ vươn tay sờ sờ đầu Cố Ngôn Sâm, động tác giống hệt với lúc cậu vuốt lông Vô Lượng.

Cố Ngôn Sâm: “…”

Hắn đột nhiên nhớ ra.

Vừa rồi Thẩm Quân Từ trong cửa sổ thủy tinh làm thủ thế với hắn, chẳng phải giống như động tác trong huấn luyện chó sao?

Pháp y Thẩm không để tâm đ ến những chi tiết này, cậu nhìn về phía tay Cố Ngôn Sâm: “Đây là gì vậy?”

Đội trưởng Cố mở túi đang cầm ra, bên trong có mấy chiếc bánh trung thu: “Bí thư Thôi phát đấy, ông ấy tự bỏ tiền túi ra mua bánh trung thu. Tất cả các cảnh sát làm thêm giờ hôm nay đều có. Tôi mang giùm đến khoa pháp y, em muốn vị gì?”

Thẩm Quân Từ suy nghĩ một chút: “Vị hạt sen trứng muối.”

Cố Ngôn Sâm đưa cho cậu, tự mình chọn một cái có năm nhân, lại đưa số còn lại cho các pháp y khác đang tăng ca.

Hai người họ gọi đồ ăn mang về cho bữa trưa, trước khi người giao hàng đến, đã ăn bánh trung thu lót dạ.

Thẩm Quân Từ giải thích ngắn gọn kết quả khám nghiệm tử thi vừa rồi, rồi hỏi:  “Việc thẩm vấn bên anh có kết quả gì không?”

“Không có tiến triển gì cả, Tết Trung thu có vài công nhân về quê, hôm nay chỉ có thể điều tra đến đây, anh đã bảo các cảnh sát khác trở về thu thập thông tin trước rồi.” Cố Ngôn Sâm ăn bánh trung thu tiếp tục nói.

“Trước đây không có nhiều camera, giám sát kho lạnh rõ ràng có rất nhiều sơ hở, người giấu xác hẳn rất quen thuộc với tình hình của kho lạnh, hắn bỏ thùng sắt vào trong đó lúc nửa đêm rồi chất dưới đống thực phẩm đông lạnh. Dựa vào trọng lượng, người vứt xác có thể là nam giới hoặc có thể có nhiều người cùng vứt xác. Các công nhân ở đó nhớ lại, bảo nó đã đặt ở đó hơn hai mươi năm.”

Người không quen với kho lạnh căn bản là không nghĩ tới, chuyện giấu thi thể ở đây.

Sau đó, hắn giải thích: “Bọn anh đã chuẩn bị kiểm tra từng nhân viên hoặc nhân viên vận chuyển đã làm việc trong kho lạnh những năm qua, ngoài ra cũng bảo Bạch Mộng đi tìm những người mất tích nhiều năm trước rồi làm một bản báo cáo.”

Nếu thi thể bị đóng băng trong nhiều năm, sẽ rất khó tìm ra người thân của nạn nhân hoặc đồng nghiệp. Đây là một quá trình làm việc cần sự chậm rãi và cẩn thận, vụ án này không thể vội vàng.

Thẩm Quân Từ ăn mấy miếng bánh trung thu, cắn đến lòng đỏ trứng, bên trong có hai màu vàng.

Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc bánh trung thu Cố Ngôn Sâm cầm, bánh trung thu năm nhân nhìn cũng rất tinh xảo, không phải loại nhân bên trong đều là đường, mà là có một ít hạt.

“Đây là bánh trung thu của Linh Chi Hiên, anh cũng mua bánh trung thu của hãng này làm quà cho bố mẹ, giá cả phải chăng mà lại ngon.” Cố Ngôn Sâm nói xong bẻ ra đút cho cậu: “Cho em thử miếng này.”

Thẩm Quân Từ ăn vài miếng: “Cũng không tệ lắm.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Anh cũng phải nếm thử cái của em.” Hắn kéo tay Thẩm Quân Từ, cắn một miếng trên bánh trung thu của cậu.

Hai người họ đang ăn, Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên nhìn thấy bức ảnh mà Thích Nhất An in ra để ở một bên.

Vừa rồi Thích Nhất An đi gấp, chỉ mang theo bản sao của mấy bức ảnh, những tấm thừa chất đống trên bàn mà không phân loại ra.

Thẩm Quân Từ nhìn thấy ánh mắt của hắn dừng lại: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”

Cố Ngôn Sâm rút ra một tấm ảnh, là ảnh chụp cận cảnh vết thương trên vai của thi thể nữ.

Hắn cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”

Thẩm Quân Từ nói: “Nó được tìm thấy trên vai của thi thể. Em cũng thấy hình dạng hơi đặc biệt.”

Cậu nhận ra vẻ mặt Cố Ngôn Sâm có chút kỳ lạ.

“Hình như anh đã nhìn thấy dấu vết này.” Vẻ mặt của Cố Ngôn Sâm trở nên nghiêm túc, như thể đang cố gắng nhớ lại.

Thẩm Quân Từ hỏi: “Ở đâu?”

Cố Ngôn Sâm buông ảnh xuống nói: “Là ở trên vai mẹ anh.”

Nếu trí nhớ của hắn không nhầm, thì hắn đã từng nhìn thấy nó khi Mạc Tuyết Tình mặc quần áo ngắn tay hồi hắn còn nhỏ.

Trên vai bà đã từng có một vết sẹo như vậy.

Hắn từng hỏi mẹ vì sao lại có vết sẹo này, Mạc Tuyết Tình lần nào cũng chuyển chủ đề.

Bàn tay Thẩm Quân Từ cầm bánh trung thu dừng lại, lông mày hơi cau lại.

Cố Ngôn Sâm cảm thấy, hôm nay bất kể thế nào, hắn cũng cần phải đưa Thẩm Quân Từ về nhà một chuyến.

❁❁❁

Sau khi thảo luận với Thẩm Quân Từ, Cố Ngôn Sâm gọi điện thoại cho gia đình.

Mạc Tuyết Tình nghe nói hắn muốn dẫn bạn tới, vô cùng vui vẻ, vội vàng hỏi Thẩm Quân Từ có kiêng gì không.

Hai người về nhà trước.

Thẩm Quân Từ tắm nước nóng để làm ấm người.

Cố Ngôn Sâm đi lấy quà và bánh trung thu mình đã chuẩn bị trước, buổi chiều bọn họ lại đi trung tâm thương mại mua thêm hai chai rượu vang đỏ, sau đó cùng nhau đến nhà Cố Ngôn Sâm.

Cha nuôi của Cố Ngôn Sâm tên là Cố Văn Bân, hiện là giám đốc Bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố, mẹ hắn là Mạc Tuyết Tình mở một cửa hàng cắm hoa gần trung tâm thành phố. Quanh năm cung cấp hoa cho một số khách sạn và hội nghị cao cấp, làm ăn rất được.

Gia đình họ sống trong một khu phố yên tĩnh ở phía đông nam Bến Viễn. Phía trước tiểu khu là tòa thang máy, phía sau có mấy căn biệt thự nối tiếp nhau.

Nhà họ Cố ở tầng một hai của một căn biệt thự nhỏ chồng lên nhau. Biệt thự có một cái sân, có thể thấy hoa trong sân đều do chính tay Mạc Tuyết Tình chăm sóc cẩn thận. Bây giờ đang là mùa thu, đủ loại hoa đua nở, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.

Cố Ngôn Sâm có chìa khóa ở đây, mở cửa gọi mẹ.

Mạc Tuyết Tình ngẩng đầu, tươi cười chào hỏi họ. Bà đang cắm hoa trên bàn hoa trong nhà, dùng hoa cúc làm hoa chính, lá xanh làm phụ, thêm một ít quế vàng, vừa thơm vừa đẹp.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Từ  nhìn thấy Mạc Tuyết Tình, người phụ nữ trước mặt cậu hơn năm mươi tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, trên mặt không có nếp nhăn, mái tóc dài đen nhánh, nói hơn ba mươi tuổi cũng có người tin.

Bà là một người phụ nữ dịu dàng và tốt bụng, có khí chất lãng mạn của riêng mình, mang lại cho người ta một cảm giác rất thoải mái.

Mạc Tuyết Tình cắm hoa xong, kéo bọn họ ngồi trên sô pha, giải thích tình hình trong nhà.

Em gái Cố Ngôn Sâm đã đi chơi với bạn bè, hôm nay Cố Văn Bân có một ca phẫu thuật, trễ một chút mới về được.

Sau đó Mạc Tuyết Tình lấy ra mấy đóa hoa dâm bụt, bà đã bó thành bó nhỏ, đưa cho Thẩm Quân Từ nói: “Dì nghe nói Ngôn Sâm có thêm bạn, lúc nào cũng hối nó dẫn về cho dì gặp, hôm nay dì chưa kịp chuẩn bị món quà đặc biệt nào, cái này coi như là quà tặng con nhé.”

Thẩm Quân Từ nhận lấy hoa, những đóa hoa này hẳn đã phải được lựa chọn cẩn thận, rất đẹp mắt, cậu cúi đầu ngửi hương thơm của hoa nói: “Cảm ơn dì, con rất thích.”

Trong mắt Mạc Tuyết Tình có ý cười. Dường như sợ bọn trẻ lo lắng, bà bắt đầu rót trà cho bọn họ, lại lấy hoa quả ra, mỉm cười nói: “Con tên là Thẩm Quân Từ đúng không? Con làm gì trong cục thành phố?”

Thẩm Quân Từ nói mình làm pháp y.

Mạc Tuyết Tình lại cười nói: “Pháp y rất tốt, có tiếng nói chung với cảnh sát hình sự, dì biết bạn bè mà Ngôn Sâm coi trọng nhất định sẽ rất ưu tú. Bọn dì làm bố mẹ rất hiện đại, chuyện gì cũng đã thấy qua rồi, con không cần lo đâu, cứ coi nơi này như nhà mình là được.”

Thẩm Quân Từ nói: “Dì có thể đào tạo ra một đứa con trai tốt như vậy, nhất định là một người mẹ rất tốt.”

Nghe xong lời này, Mạc Tuyết Tình dường như càng thêm vui vẻ.

Thấy bọn họ rất hợp nhau, Cố Ngôn Sâm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm một hồi, Mạc Tuyết Tình hiểu con trai, phát hiện hắn có tâm sự, chủ động hỏi: “Hôm nay Ngôn Sâm tới đây, có phải có chuyện gì không?”

Lúc này Cố Ngôn Sâm mới kể chuyện sáng nay phát hiện ra một thi thể, rồi hắn lấy tấm ảnh ra, đặt lên bàn.

Cố Ngôn Sâm ngập ngừng hỏi: “Mẹ, mẹ có biết cái này không?”

Ánh mắt Mạc Tuyết Tình dừng lại trên vết sẹo kia, nụ cười trên mặt đông cứng lại.  Đôi mắt của bà rũ xuống, cả người giống như bỗng nhiên bị rút đi sự sống, biến thành một con rối, lẳng lặng nhìn bức ảnh.

Ký ức xa xưa như biển cả dâng trào.

Bà im lặng một lúc, mở miệng: “Mẹ biết điều này, người phụ nữ có thứ này in trên người được gọi là vật chứa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play