*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ “Có vụ án.”◎Thành phố Bến Viễn, nhà.
Đêm nay sương mù, thành phố rất yên tĩnh.
Thẩm Quân Từ khóc một hồi, dùng hết nửa hộp khăn giấy.
Cậu thường hay nhẫn nhịn, cho dù có khóc cũng luôn cố nén nước mắt, nhiều nhất chỉ rơi vài giọt, khiến khóe mắt đỏ hoe.
Nhưng bây giờ, đôi vai cậu run lên vì khóc, không thể kìm được bản thân.
Cậu thậm chí không nhớ nổi lần cuối cùng mình khóc một cách xấu hổ như vậy là khi nào, có thể là vào đêm mà Lâm Hướng Lam qua đời.
Lúc đó, ông khóc vì sụp đổ, còn bây giờ cậu khóc vì xúc động.
Tiếng khóc này là một kiểu giải thoát.
Khóc xong, mây đen trong lòng tan biến, cảm giác ngột ngạt cũng dần biến mất.
Giấc mơ hôm nay, có lẽ chính là Lâm Hướng Lam đang khiến cậu yên tâm, nếu có một thế giới khác, ông ấy nhất định sẽ sống tốt.
Cố Ngôn Sâm nhìn Thẩm Quân Từ khóc, cảm giác trái tim mình sắp vỡ vụn theo, hắn đau lòng thay cho người trước mắt, dịu dàng an ủi cậu. Nhịn không được vươn tay ra, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Thẩm Quân Từ lau khô nước mắt, đi rửa mặt.
Bây giờ cậu trở nên lý trí và bình tĩnh hơn, trước đây, cậu cứ mải mê theo đuổi. Bây giờ cậu cuối cùng đã tìm thấy câu trả lời và biết được sự thật.
Không còn gì phải hối tiếc nữa.
Cậu dường như đang đứng trước mặt mình khi còn nhỏ, đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt v e đỉnh đầu của đứa trẻ.
Cuối cùng cậu cũng có thể nói với cậu bé bé, “Bố em rất yêu em, em không cần nghi ngờ về điều đó đâu.”
Sau khi xoa dịu những vết sẹo thời thơ ấu của mình, cậu cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Giống như được trở lại bục giảng thời thơ ấu đó, cậu ngẩng đầu, hỏi giáo viên, chủ động vứt bỏ những đứa trẻ khác. Bước đi bằng đôi chân của riêng mình, đặt chân lên chuyến tàu của riêng mình.
Trong xe, cậu dần lớn lên và trở thành một chiến binh đứng lên đấu tranh công lý.
Cậu gặp được những người cùng chí hướng, gặp được Cố Ngôn Sâm, đồng hành hết một chặng đường. Đoàn tàu hướng về nơi mặt trời mọc, cùng nhau đi đến một ngày mai tươi sáng.
Đã đến giờ đi ngủ, tắm rửa xong, hai người vào phòng ngủ.
Thẩm Quân Từ đốt một cây nhang Tây Tạng, đây là thói quen an ủi người chết của cậu.
Cố Ngôn Sâm cũng lên giường.
Thẩm Quân Từ nói: “Em muốn ngắm sao, nói chuyện xong chúng ta sẽ đi ngủ.”
Cố Ngôn Sâm tắt đèn, bật máy chiếu sao hắn mua trước đó, trên vách tường hiện lên những đốm sáng. Đ ĩa hôm nay rất đáng trầm trồ, bên trong có hàng ngàn ngôi sao, cả căn phòng như tràn ngập một vũ trụ đầy sao.
Bọn họ tựa vào đầu giường, nhìn bầu trời đầy sao đang chầm chậm xoay tròn. Ngửi mùi hương Tây Tạng và lắng nghe tiếng nhạc êm dịu.
Vạch trần thân phận của mình, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.
Cuối cùng cậu cũng có thể kể cho Cố Ngôn Sâm biết về những trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này.
Thẩm Quân Từ cúi đầu, nhìn đèn chiếu sao trong tay.
“Trong khoảng thời gian hôn mê, thật ra em cũng có một số cảm giác, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng anh đọc sách cho em nghe. Em còn nhớ rõ một vài cốt truyện và một số câu thoại. Trong thời gian đó, em đã chìm vào giấc ngủ với tiếng đọc sách của anh.”
Cố Ngôn Sâm chân thành nói: “Anh đều chọn những cuốn sách em thích, anh đã đọc nhật ký của em.”
Thẩm Quân Từ bị những lời này của hắn làm bật cười, nhịn không được nói cho hắn biết sự thật: “Có mấy quyển dùng để thôi miên hiệu quả rất tốt.”
Cậu tiếp tục: “Sau ca ghép tim đầu tiên, em bị mất trí nhớ một thời gian. Em tỉnh dậy và không thể nhớ ra mình là ai. Lúc đó cơ thể cũng đang hồi phục, bác sĩ cho rằng đó có thể là di chứng của tai nạn xe hơi. Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, em đã xuất viện.”
“Em nhanh chóng được người thân của Thẩm Quân Từ đưa đến Lâm Thành, bọn họ kể cho em về Thẩm Quân Từ, để cho em dần thích nghi với thân phận này, nhưng em lại chẳng thể hòa nhập được vào cuộc sống của Thẩm Quân Từ. Có rất nhiều chi tiết và thói quen không phù hợp. Em cầm điện thoại di động, mở khóa ra, tất cả các thứ bên trong khiến em hoang mang.”
Khoảng thời gian đó cậu ở nơi đất khách quê người, không người thân, mờ mịt bất lực, cậu không nhớ nổi một chút kiến thức nào mình đã học được, chỉ có thể làm thủ tục xin nghỉ học.
Thẩm Quân Từ nói: “Sau đó trong đầu em bắt đầu xuất hiện các loại cảnh tượng, giống như đang xem phim vậy, em nhớ lại được rất nhiều đoạn phim, dần dần chúng trở nên mạch lạc. Em nhớ lão Lâm, nhớ cả anh nữa. Em đi kiểm tra, xác định đó không phải là ảo giác của mình, những kỷ niệm thực sự tồn tại. Em nhận ra, em là Lâm Lạc.”
Cậu giữ được trí nhớ của Lâm Lạc, thói quen sinh hoạt của Lâm Lạc, hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Thẩm Quân Từ, cậu không thể dùng khoa học để giải thích hiện tượng này, có thể đây gọi là tái sinh.
Cứ như thể linh hồn của cậu đang sống trong trái tim đó và chuyển sang một cơ thể mới.
Sau khi trải qua cú sốc ban đầu, cậu nhanh chóng chấp nhận.
Nhận thức về bản thân của cậu rất rõ ràng.
Thẩm Quân Từ tiếp tục nói: “Em nhớ tất cả các kiến thức liên quan đến thông tin liên lạc, nhưng không hiểu đủ chi tiết về pháp y, em vừa mang theo những tài liệu giảng dạy, vừa đi tìm một pháp y cũ trong trường, nói em vì tai nạn xe hơi nên mất trí nhớ, hy vọng có thể nhanh chóng bổ sung toàn bộ kiến thức pháp y. Ông ấy thông cảm cho em, giới thiệu em đến trang trại xác chết. Nhân cơ hội nghỉ học, em đã đi ra nước ngoài để nghiên cứu kỹ thuật pháp y.”
“Sau khi em về nước, được phân đến làm ở sở tỉnh, gặp lại Lịch Trọng Nam, em gia nhập kế hoạch của sở trưởng Hạ sở, sau đó có rất nhiều chuyện, anh có lẽ đều biết cả rồi…”
Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm nhắc tới trang trại thi thể, nhắc tới cuộc sống của cậu ở sở tỉnh.
Lúc đó cậu cũng quan tâm đ ến tất cả mọi thứ ở thành phố Bến Viễn, cậu nghe nói có lãnh đạo mới đến cục thành phố Bến Viễn, Lịch Trọng Nam đã rời đi, Cố Ngôn Sâm đ ến đội hậu cần.
Thành phố xinh đẹp từng có trật tự trị an rất tốt kia nay lại trở thành hình mẫu tiêu cực trong miệng của các sĩ quan cảnh sát tỉnh, nhắc đến thành phố Bến Viễn ai cũng thở dài lắc đầu.
Thẩm Quân Từ thì thầm: “Sau này em mới biết, lần đó Thẩm Quân Từ cùng bố mẹ đi đến thành phố Bến Viễn, là bởi vì bố cậu ấy được điều đến thành phố Bến Viễn làm công tố viên, bộ cậu ấy muốn đưa cả nhà đến đó để ổn định cuộc sống, lại gặp phải tai nạn xe cộ liên hoàn trên đường cao tốc.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Có lẽ cũng là những người đó…”
Quỹ, Biệt thự Mười Ba, Thương hội Hà Đồ, những người này khống chế thành phố Bến Viễn, vì vậy tự nhiên họ không muốn các mối đe dọa xâm nhập.
Thẩm Quân Từ gật đầu: “Sau này, em nghĩ, Lâm Hướng Lam, Thẩm Quân Từ, và cả bố mẹ Thẩm Quân Từ, nhiều người không thể chết một cách mơ hồ như vậy.”
Cậu trở về từ địa ngục, mang sứ mệnh của mình, giống như một hạt giống của công lý, để nó bén rễ, nảy mầm.
Cậu không nỡ bắt đầu lại, sống một cuộc sống hạnh phúc, quên đi những mối thù đẫm máu trong quá khứ rồi sống như một người bình thường.
Thành phố Bến Viễn là nơi Lâm Hướng Lam đã từng cống hiến sức lực, đấu tranh và thậm chí hy sinh mạng sống của mình.
Thành phố vẫn chìm trong bóng tối, và cậu thì không thể ngồi yên.
Cậu từng nghĩ đến việc có nên liên lạc với Cố Ngôn Sâm hay không, nhưng càng chấp niệm, cậu lại càng sợ gặp lại hắn. Khi đó cậu không chắc chắn Cố Ngôn Sâm có muốn tham gia lần nữa hay không.
Cậu cũng nhận ra, cậu không thể để cho người khác biết Lâm Lạc còn sống, cậu nhất định phải trở thành Thẩm Quân Từ thì mới có thể hoàn thành kế hoạch này.
Cố Ngôn Sâm nhìn cậu.
Thẩm Quân Từ thực sự gánh vác quá nhiều thứ trên người.
Nhưng hắn lại yêu cậu như vậy.
Thẩm Quân Từ nhẹ giọng kể mọi chuyện, cậu vừa nói, vừa nghịch đèn chiếu sao, khi cậu di chuyển ngón tay, một ngôi sao băng sẽ rạch ngang bầu trời.
Những ngôi sao đó dường như có thể thực hiện điều ước của họ.
Nó bắt đầu bằng việc chạm ngón tay, những ngón tay lạnh giá của Thẩm Quân chạm vào làn da nóng bỏng của Cố Ngôn Sâm.
Cố Ngôn Sâm nắm lấy tay cậu, hôn lên mu bàn tay, ngón tay cậu thon dài, khớp xương rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Sau đó hắn quay đầu, hôn lên đôi môi hơi lạnh của Thẩm Quân Từ.
Xúc cảm mềm mại, từ nhẹ nhàng nông cạn đến sâu lắng.
Chỉ có bọn họ mới biết được, chuyện gặp lại nhau trên đường đời là khó khăn như thế nào.
Sau khi hôn xong, Thẩm Quân Từ đặt đèn chiếu sao xuống bên cạnh: “Em nên kiểm tra lại thân thể cho anh.”
Cố Ngôn Sâm đè cậu lại: “Muốn kiểm tra cũng phải là anh kiểm tra cho em, để anh xem vết thương của em đã khỏi chưa.”
Hắn dùng ngón tay cởi bỏ từng nút áo, giống như là cởi bỏ những ký ức bụi bặm trong quá khứ.
Bọn họ không bật đèn, ngón tay thon dài của Cố Ngôn Sâm đặt trên người Thẩm Quân Từ, những vết chai mỏng cọ xát vào da thịt.
Vết thương mới đã cơ bản khép lại, có thể sờ thấy vết sẹo dài và mảnh.
Cố Ngôn Sâm hỏi cậu: “Còn đau không?”
“Không.” Thẩm Quân Từ lắc đầu, “Hết đau rồi.”
Miệng vết thương hơi căng và ngứa, chỉ khi vận động kịch liệt mới có cảm giác bị kéo ra.
Cố Ngôn Sâm nói: “Vậy anh sẽ nhẹ nhàng một chút.”
D*c vọng dâng trào như thủy triều.
Cố Ngôn Sâm hôn lên vết sẹo trên ngực Thẩm Quân Từ, cách một tầng máu thịt, hôn lên trái tim.
Trái tim đang đập thình thịch, hô hấp của Thẩm Quân Từ có chút dồn dập, cảm thụ hơi nóng phả vào mặt mình. Cậu ngửi thấy mùi bạc hà trên người Cố Ngôn Sâm, hai tay đan khép lại, vòng quanh cổ hắn.
Thẩm Quân Từ mở miệng nói: “Trong một thời gian dài, em đã coi anh là nguồn sống của mình.”
Chuyện bây giờ giống hệt như một giấc mơ vậy.
Trong những ngày u ám, cậu đã từng nhớ thương một người ở phương xa, như nhìn sao trên trời.
Cậu giống như một ngôi sao băng xẹt qua chân trời, không người thân, không nhà cửa.
Và hành tinh của cậu vẫn đang chờ, với ánh đèn sáng rực, chờ đợi cậu trở về nhà.
Bọn họ giống như đang đứng trên hai tinh cầu khác nhau, trong những năm tháng dài đằng đẵng, trong vũ trụ vô biên theo dõi lẫn nhau, rồi cuối cùng lại lướt qua và gặp lại nhau.
Cơ thể dùng khoảng cách gần nhất gần gũi nhau.
Nếu cậu vẫn còn ngủ, đó là một giấc mơ đẹp, cậu muốn đắm mình trong đó và không muốn thức dậy.
“Cảm ơn em đã quay về tìm anh.” Cố Ngôn Sâm cắn lỗ tai Thẩm Quân Từ, ghé sát vào tai câu, giọng khàn khàn, “Anh thích em, rất thích em.”
Hoàng tử nhỏ nói, tình yêu là một quá trình thuần hóa, và họ thuần hóa lẫn nhau.
Họ là báu vật hiếm có của nhau, là duy nhất giữa hàng tỉ vì sao.
Bản chất của con người là một sinh vật sống.
Hai sinh mệnh vốn không có huyết thống, lại hấp dẫn nhau, dần dần hòa quyện.
Đây là một quá trình tuyệt vời và hấp dẫn.
Thẩm Quân Từ chưa bao giờ cảm thấy mình cần người trước mắt này như thế. Cậu ngửa cổ ngước nhìn bầu trời đầy sao.
Trời thăm thẳm, sao trời dường như vô tận.
Cậu có cảm giác như mình đang đi trên một cánh đồng băng cằn cỗi ở một đất nước xa lạ, khi gió lạnh ăn mòn cơ thể và cơ thể cậu lạnh cóng, cậu chợt nhìn thấy một nơi có thể che mưa che nắng cho mình.
Cố Ngôn Sâm giống như một thành phố kiên cố, bao lấy cậu, ngăn hết gió mưa, chỉ để lại hơi ấm.
Thẩm Quân Từ cảm thấy khoảng trống trong trái tim mình được lấp đầy bằng sự dịu dàng.
Lông mi của cậu khẽ run rẩy như cánh bướm, lồ ng ngực không ngừng phập phồng.
Không có gì có thể phá hủy, không sợ hãi, không có gì phải lo lắng.
Họ cảm thấy hạnh phúc khi có nhau.
Thẩm Quân Từ thỏa mãn, cậu được tình yêu ôm lấy, chìm vào giấc ngủ say.
❁❁❁
Sáng sớm Tết Trung thu, chim đã bắt đầu hót.
Mặt trời mọc như thường lệ.
Dạo này nhiệt độ xuống thấp, cỏ bên đường bắt đầu chuyển màu, không còn màu xanh tươi mát của mùa hè mà thay vào đó là màu vàng úa.
Mùa thu ở thành phố Bến Viễn bao giờ cũng ngắn ngủi, qua trung thu, rất nhanh trời sẽ vào đông, thời tiết sẽ trở nên lạnh hơn.
Hai cảnh sát trong khu vực thuộc thẩm quyền của phân cục 3 gõ cửa một tòa nhà, đây là một nhà kho lạnh cỡ trung ở thành phố Bến Viễn.
Nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ cho cảnh sát vào, viên cảnh sát lớn tuổi nói: “Điều tra thông thường, người phụ trách kho lạnh của các anh là ai, các anh đang cất giữ thứ gì?”
Nhân viên bảo vệ đã quen với việc điều tra, cảnh sát đầu tàu này anh ta cũng biết: “Cảnh sát Trương, sao tết Trung thu mà các anh còn phải tăng ca thế, chẳng phải mấy tháng trước mới kiểm tra sao?”
Cảnh sát Trương nói: “Mấy người không rõ rồi, phía trên có tổ giám sát, cần phải kiểm tra nghiêm ngặt tất cả nhà xưởng của doanh nghiệp trong khu vực quản lý, không để lại bất kỳ điểm chết nào. Gần đây chúng tôi chỉ có thông tin về kho lạnh này của các anh ở đây là không đầy đủ.”
Nhân viên bảo vệ vội vàng liên hệ với lãnh đạo và điền thông tin lại, họ cảm thấy lần này có lẽ sẽ khác những lần trước, những cảnh sát kia hỏi xong vấn đề, còn phải vào kho kiểm tra.
Nhân viên bảo vệ lúc đầu còn miễn cưỡng: “Anh cảnh sát ơi, chúng tôi chỉ là kho lạnh tư nhân thôi, còn giấu được gì nữa?”
Cảnh sát Trương vô cùng nghiêm túc: “Cái đó khó nói lắm, đề phòng có m@ túy, mẫu vật động vật buôn lậu, v.v.”
Cảnh sát dân sự trẻ tuổi cũng khai sáng cho nhân viên bảo vệ: “Gần đây phải điều tra, đặc biệt là khu vực xung quanh đây, khả năng có thể tìm thấy gì đó. Bên mương mới chiều hôm trước trục vớt được hàng lậu, đêm qua chúng tôi kiểm tra nhà máy gần đó, lấy ra mấy chai hóa chất có nguy cơ cao. Cho nên mấy anh đừng ngại phiền toái, chúng ta còn phải tăng ca đây này.”
Tổ giám sát yêu cầu nghiêm ngặt, cảnh sát dân sự cũng lo mình bị mất việc.
Cảnh sát Trương nói: “Hơn nữa để chúng tôi kiểm tra còn ổn, mấy người không cho điều tra, quay đầu thì chính là cảnh sát thành phố tới.”
Nhân viên bảo vệ đã xin chỉ thị của lãnh đạo trước khi cho họ vào.
Trong kho lạnh dịp Tết Trung thu không có công nhân, nhân viên khuân vác, quản lý kho cũng không có.
Đây là kho lạnh có nhiệt độ cực thấp, quanh năm quanh năm âm 20 độ, bọn họ khoác lên mình bộ quần áo làm việc nặng nề của công nhân vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Kho lạnh này không lớn, chỉ khoảng 300m2, được chia thành nhiều khu vực khác nhau, hàng hóa chất đống ngổn ngang.
Máy làm lạnh kêu ù ù.
Cảnh sát Trương vừa run vừa hỏi nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ cầm danh sách đối chiếu: “Bên kia là khu vực hải sản, bên này là kem, còn đây là thịt đông lạnh.”
Họ vừa kiểm tra vừa đi vào trong.
Cảnh sát Trương chỉ vào một đống đồ đạc rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
Bảo vệ giải thích: “Đây là khu vực tạp chất, luôn có người ở đây đông lạnh đồ sau đó lại không đến lấy kịp, thời gian trôi qua, lãnh đạo sợ đối phương đột nhiên tìm tới, nên bảo chúng tôi chất đống ở góc này. Dù sao kho lạnh cũng không thiếu chỗ, vạn nhất cần thì còn có thể dọn ra ngoài.”
Chính bọn họ cũng biết, còn có người tới tìm khả năng không lớn, có thể chủ nhân của những món hàng này đã hoàn toàn quên mất những món đồ này, nhưng không có giấy phép, ai cũng không dám vứt đi.
Cảnh sát Trương nhìn vào ngày tháng ở trên, cái ngoài cùng là vài năm trước, cái tiếp theo khoảng mười năm, và cái dưới cùng thậm chí còn sớm hơn. Họ thậm chí còn đào được một lọ đồ cổ năm mươi tuổi.
Cái lạnh đóng băng thời gian.
Tôm, kem, cánh gà, thịt cừu cuộn đông lạnh.
Khi đã quen với một số thứ, nhiều người sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Họ đeo găng tay, lật tìm độ một lúc, cảm giác ngón tay sắp đông cứng lại.
Nhân viên bảo vệ thấy không có gì lạ: “Ở đây lạnh quá, không ai dọn, kho lạnh nào cũng xử lý thế này.”
Lãnh đạo cũng không muốn chịu trách nhiệm, chất đống là đơn giản nhất.
Cảnh sát Trương sụt sịt mũi, chỉ xuống phía dưới, nơi mép của một chiếc thùng phuy sắt lộ ra từ một đống hàng hóa.
“Đó là cái gì?”
“Tôi không biết.” Bảo vệ cũng chưa từng thấy qua thứ đó, “Tôi đã thấy nó chất đống ở đây từ khi tôi đến làm việc, trên danh sách nhà kho cũng không liệt kê cái này. Chưa có ai mở nó. “
Bảo vệ giúp hai vị cảnh sát dân sự, ba người hợp lực lấy các loại hộp chất đống bên trên xuống, đặt ở một chỗ trống bên cạnh.
Cảnh sát Trương mở nắp thùng ra, một luồng khí lạnh phun ra.
Bên trong đặt thứ gì đó, đã bị đông lạnh trong nhiều năm, đóng đầy băng.
Cảnh sát Trương nhìn thoáng qua bên trong, hoảng sợ: “Mau gọi cho cục thành phố!”
Ngồi trong chiếc thùng đó là một xác chết phụ nữ tr@n truồng. Đầu hơi ngẩng lên, làn da tái nhợt khô héo giống như quỷ, lộ ra từng tia hàn khí. Khiên cho cô gái trông giống như một White Walker huyền thoại.
White Walker
Không ai biết chính xác cô gái đã bị đóng băng trong thùng này bao lâu cho đến tận ngày hôm nay.
❁❁❁
Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng ngủ.
Cố Ngôn Sâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hắn cầm lấy điện thoại di động, phản ứng nhanh chóng bình tĩnh, nói một câu xin chào.
Nghe được vài câu, hắn nhíu mày đứng dậy, nghiêm túc hỏi thăm tình hình.
Hắn muốn mặc quần áo, vừa mới cầm lấy một cái áo sơ mi trắng, nhìn trên người mình, rồi lại đặt quần áo xuống.
Tối hôm qua, Thẩm Quân Từ điên cuồng lưu lại dấu ấn trên da thịt hắn.
Dấu tay, dấu răng, dấu hickey ở khắp mọi nơi.
Cố Ngôn Sâm vừa trả lời điện thoại, vừa thay một chiếc áo sơ mi màu đen, che đi dấu vết trên người, cúc áo cũng cài đến nút trên cùng.
Thẩm Quân Từ nghe thấy tiếng động, ngái ngủ mở mắt ra, dụi dụi mắt hỏi: “Sao vậy?”
Đêm qua, cậu khóc rất nhiều, mí mắt vẫn còn hơi sưng.
Cố Ngôn Sâm nói: “Có vụ án, phát hiện một thi thể nữ bị đông lạnh nhiều năm.”