❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ Đêm nay được định sẵn là một đêm khiến những người đó mất ngủ.◎

Hôm nay vẫn giống như một đêm bình thường, đèn vẫn sáng trên tầng bốn của một tòa nhà văn phòng cao cấp ở trung tâm thành phố.

Các công ty, những người sống gần đó và những người trong công ty này không quen thuộc lắm, chỉ biết rằng bảo mật của họ rất nghiêm ngặt,bố trí rất nhiều thiết bị, có rất nhiều máy chủ, có người ăn mặc như lập trình viên ra vào.

Hơn nữa hoạt động kinh doanh của công ty này rất kỳ lạ, về cơ bản đều có người theo dõi suốt cả ngày đêm.

Ông chủ ở đây rất hào phóng, chỉ có hơn một chục nhân viên mà mua cả tòa nhà văn phòng một tầng. Có thang máy chuyên dụng, không liên quan đến các tòa nhà khác, cũng từ chối tất cả các du khách.

Muốn vào thì cần có thẻ công tác đặc biệt, trải qua nhiều lần xác minh dấu vân tay và mật mã mới có thể vào.

Khi màn đêm dần dần buông xuống, trong văn phòng vẫn có người còn đang tăng ca.

Đổng Hạnh Nhạc là một lập trình viên, sau khi tốt nghiệp được tuyển dụng vào một trang web video để làm việc.

Nhưng sau đó, anh ta được một ông chủ đáng giá cao vì những kỹ năng xuất sắc của mình, còn nói ông ta sẽ giới thiệu cho anh ta một công việc mới có thể giúp anh ta trở nên giàu có.

Công ty mới này rất bí ẩn, nhưng tiền lương lại cực kỳ hậu hĩnh, tất cả mọi người bước vào đều phải ký một thỏa thuận bảo mật nghiêm ngặt.

Sau đó Đổng Hạnh Nhạc phát hiện, nơi này hóa ra là một trang web tư nhân ngầm, vận hành và duy trì ứng dụng theo dõi.

Nhóm nòng cốt chỉ có chín người, tất cả đều là nam giới, chịu trách nhiệm về các khía cạnh khác nhau.

Đổng Hạnh Nhạc biết đây là chuyện trái pháp luật,nhưng trước sự cám dỗ của mức lương gấp năm lần cộng với hoa hồng, anh ta cân nhắc nhiều lần, đồng ý với lời mời của đối phương.

Lúc đầu, anh ta vẫn còn thấp thỏm, bất an, nhưng về sau cũng dần dần thả lỏng.

Thượng nguồn có người làm chuyện này, hạ nguồn có người bỏ tiền ra mua, anh ta chẳng qua chỉ là một mắt xích nho nhỏ trong chuỗi công nghiệp đen này, cho dù anh ta không làm, thì cũng sẽ có người khác làm.

Người xưa có câu truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, anh ta chẳng qua cũng chỉ vì miếng cơm manh áo.

Nếu không làm, phải mất bao nhiêu năm mới có thể mua được một ngôi nhà trong thành phố chứ?

Đằng sau công ty rõ ràng có những ông lớn làm chỗ dựa.

Mỗi lần cảnh sát tiến hành điều tra, bọn họ đều sớm nhận được tiếng gió, tạm thời tránh nơi đầu sóng ngọn gió, đợi đến khi gió qua rồi, thì đổi tên miền, đông sơn tái khởi(1).

(1): Bằng nghĩa với “thua keo này ta bày keo khác”.

Ngoài việc viết chương trình, Đổng Hạnh Nhạc còn chịu trách nhiệm việc cắt đường dây ngay lập tức khi có tình huống bất thường xảy ra.

Để phòng ngừa vạn nhất, Đổng Hạnh Nhạc làm một chương trình tự động tiêu hủy, sau khi được kích hoạt, sẽ mất khoảng ba phút để hủy tất cả dữ liệu. Vì sự phát triển của chương trình này, anh ta cũng đã giành được một khoản tiền thưởng 300.000 nhân dân tệ, được lãnh đạo hết lời khen ngợi.

Đêm nay là một đêm yên tĩnh.

Đồng nghiệp Gia Thụy Lâm ở bên cạnh bưng một tách cà phê đang phụ trách giám sát.

Người phụ trách APP Phùng Bình Vũ đến kiểm tra: “Hôm nay thế nào, có gì bất thường không?”

Gia Thụy Lâm cười trả lời: “Mọi thứ đều bình thường, trong bể số 6 đang tắm rửa, thu nhập tăng mạnh. Bể số 8 mua đồ ngủ mới, ngoài ra bể số 15 có thêm một người đẹp, thu nhập cũng tăng lên không ít.”

Các đồng nghiệp ở một bên nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn các cô gái chỉ biết tặc lưỡi cảm thán.

Qua bộ đếm có thể nhìn thấy số lượng người xem trực tuyến, với sự xuất hiện của cao điểm vào buổi tối, số lượng tiếp tục tăng lên.

Doanh thu của một số video cũng bắt đầu tăng vọt.

Chẳng bao lâu, số lượng người trực tuyến đã tăng lên hơn 50.000 người.

Mặc dù đã tắt đăng ký người dùng mới, trang web vẫn có rất nhiều người dùng cũ trả tiền để xem, mở khóa bể cá mới, mở khóa vị trí máy ảnh mới, một số người sử dụng chức năng xem lại.

Trang web liên tục nhận được tiền boa, khoản tiền lớn nhất lên thẳng tới con số một triệu.

Phùng Bình Vũ duỗi eo cười nói: “Cứ theo đà này, tiền thưởng cuối tháng của các cậu không ít đâu.”

Đổng Hạnh Nhạc ở một bên nhìn những con số nhảy lên, tuy rằng vui vẻ, nhưng cũng có chút sởn tóc gáy.

Điều này cho thấy, đằng sau hơn 50.000 màn hình máy tính và điện thoại di động, có biết bao nhiêu người đàn ông đang ngắm nhìn các cô gái đó.

Anh ta hơi lo lắng, xoay người nói: “Tôi nghe nói, gần đây bên phía biệt thự có động tĩnh mới, hình như để xổng mất một con cá?”

Phùng Bình Vũ cực kỳ tự tin: “Bọn họ là làm offline, không ảnh hưởng đến chúng ta làm online.”

Đổng Hạnh Nhạc nói: “Có phải vì chuyện này nên mới chỉ đạo chúng ta cho  ngừng đăng ký người dùng mới không?”

Gia Thụy Lâm nói, “Yên tâm đi, chúng ta biết sự tồn tại của con mồi, nhưng những con mồi kia căn bản không biết vị trí của chúng ta. Ông chủ không bảo chúng ta dừng lại, nên đây chắc chắn không phải là vấn đề gì lớn.”

Phùng Bình Vũ cười nói: “Hệ thống mã hóa của trang web là do mọi người cùng nhau phát triển, ngay cả những cảnh sát mạng giỏi nhất, cũng không thể tìm thấy vị trí cụ thể của chúng ta … Những cảnh sát kém cỏi đó hoàn toàn không thể tìm thấy chúng ta.”

Mấy người cùng nhau nở nụ cười.

Tiếng cười còn chưa dứt, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người ta đá văng ra, rầm một tiếng vô cùng lớn, một đội mấy người bỗng nhiên xông vào. Những người đó đều trẻ tuổi lại cường tráng, động tác rất nhanh nhẹn.

“Không được nhúc nhích!”

“Cảnh sát đây!”

“Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”

Mấy người trong phòng nhất thời sững sờ, bọn họ không ngờ sự việc xảy ra nhanh như vậy.

Gia Thụy Lâm là người phản ứng đầu tiên, hét lớn: “Hủy dữ liệu!”

Tay Đổng Hạnh Nhạc run lên, bụp một tiếng, ấn nút, khởi động chương trình tự hủy.

Anh ta đột nhiên nhớ tới một cái máy chủ bên cạnh có một ít hạng mục lưu trữ, cầm lấy máy tính điều khiển chính bên cạnh ném ra ngoài cửa sổ, uỳnh một tiếng, máy tính đập vỡ cửa sổ, rơi xuống đất, ở trên bãi cỏ dưới lầu vỡ thành mấy mảnh.

Anh ta muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng vừa mới trèo lên mép cửa sổ, đã bị kéo xuống, hai tay bị còng ra sau, ấn ngược trên mặt đất.

Người đứng đầu nhìn máy tính bên ngoài cửa sổ, mở miệng nói: “Làm hỏng vật chứng, tội càng thêm tội. Lục Anh, cậu tìm người đến, khôi phục lại máy tính đi.”

Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong vòng vài giây ngắn ngủi, nhóm người đã khống chế được họ. Phùng Bình Vũ vẫn giống như đang ở trong mộng, run giọng hỏi: “Các người, các người rốt cuộc là ai?”

Gã cho tới bây giờ vẫn không tin những người này là cảnh sát, cảnh sát hành động sao bọn họ lại không nhận được tin tức gì?

Hơn nữa, làm sao cảnh sát lại có công nghệ cao cấp như vậy được? Đi lên tầng trên và phá vỡ vô số hạn chế mà họ thiết lập, camera giám sát cũng không quay được gì?

❁❁❁

Người dẫn đầu chính là Cố Ngôn Sâm, hắn lấy thẻ cảnh sát ra lắc lư trước mắt mấy người đó, sau đó rút còng tay sau thắt lưng ra, còng tay Phùng Bình Vũ.

Phùng Bình Vũ nhìn giấy tờ, lúc này mặt như tro tàn, cúi đầu.

Trong đầu hắn ta đang tính toán rất nhanh, phải làm thế nào để đối phó với cuộc thẩm vấn của cảnh sát.

Đổng Hạnh Nhạc hai tay ôm đầu, trong máy tính chủ chỉ có một lượng nhỏ dữ liệu, anh ta cảm thấy vô cùng may mắn khi mình đã ấn nút tự hủy.

Chương trình tự hủy này trước tiên sẽ xóa các bản ghi VIP của trang web, nghĩa là tất cả thông tin về khách hàng và ông chủ sẽ bị xóa.

Bằng cách này,họ trở thành những người nắm giữ bí mật, miễn là họ im lặng, ông chủ đứng đằng sau sẽ nghĩ cách cứu bọn họ ra ngoài.

Vừa nghĩ tới đây, Đổng Hạnh Nhạc nhìn lướt qua màn hình máy tính, anh ta muốn xem xem tiến độ chương trình tự hủy chạy đến đâu rồi.

Chỉ cần ba phút ngắn ngủi là có thể tiêu hủy toàn bộ số liệu, nếu không đủ thời gian, chương trình bị tạm ngưng, cũng có thể hủy hết 3% số liệu trọng yếu.

Vừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình, Đổng Hạnh Nhạc mở to mắt kinh ngạc.

Thanh tiến trình hủy bản ghi vẫn dừng lại ở 0% và con số này vẫn không hề thay đổi, như thể có một bàn tay vô hình ngăn cản chương trình tiếp tục chạy.

Sau đó, hộp thoại biến mất.

Chương trình tự động tắt.

Đổng Hạnh Nhạc gần như không tin vào mắt mình, chuyện đó hoàn toàn vô lý.

Màn hình nhấp nháy vài lần, con chuột lắc lư, có người đang điều khiển máy tính từ xa.

Rất nhiều thông tin trên máy tính tự nhảy ra ngoài, livestream bị cắt đứt, phần mềm ghi lại thông tin nội bộ từng cái một được mở ra, thậm chí danh bạ VIP được mã hóa cũng bị mở ra.

Mã hóa phức tạp được mở ra chỉ sau vài phút, dễ dàng như một bài toán tiểu học.

Đổng Hạnh Nhạc nhìn một màn này, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Anh ta biết, đối phương nhất định có cao thủ kỹ thuật cao hơn bọn họ, cho nên mới có thể tìm thấy địa chỉ của họ trước khi đột kích, người đó cũng giải mã được camera của bọn họ, phá vỡ thiết bị nhắc nhở kiểm tra cửa của bọn họ.

Lần này bọn họ chết chắc rồi!

Toàn thân Đổng Hạnh Nhạc run rẩy, răng va vào nhau lập cập.

Tuy trong mơ anh ta tỉnh lại vô số lần, tưởng tượng ra cảnh tượng này, nhưng khi mọi chuyện thật sự xảy ra, anh ta lại hoàn toàn trở tay không kịp.

Bọn họ lần lượt bị còng tay và áp giải xuống cầu thang để lên xe.

Cảnh sát mạng tiếp quản toàn bộ tầng máy chủ, sử dụng thông tin trong đó làm bằng chứng, sắp xếp lưu trữ.

❁❁❁

Đêm khuya, Thẩm Quân Từ điều khiển máy tính của Đổng Hạnh Nhạc.

Cậu đã giành được quyền kiểm soát trước khi khởi động chương trình tự hủy nên mọi thông tin được bảo toàn nguyên vẹn.

Con người hiện đại phụ thuộc quá nhiều vào thiết bị điện tử, miễn là công nghệ vượt trội, có thể đột phá.

Cố Ngôn Sâm gọi điện thoại cho cậu, nói hành động đã thành công tốt đẹp.

Thẩm Quân Từ mở ra danh sách VIP cao cấp của trang web, đưa cho Cố Ngôn Sâm một bản.

Có tổng cộng 89 người trong danh sách, tất cả đều đã từng tiếp xúc ngoài đời thực với những cô gái trẻ đó. Điều này có nghĩa là có ít nhất 89 trường hợp liên quan hoặc thậm chí nhiều hơn.

Thẩm Quân Từ theo thói quen dùng mu bàn tay chống cằm, ánh mắt đảo qua những cái tên đó.

Có một số tài khoản ở nước ngoài có tên trong danh sách, có vài người có thể là tài khoản của người khác, nhưng vẫn có một số ít người sử dụng tên thật của họ.

Trên đó có mấy cái tên, là người người bình thường tuyệt đối sẽ không nghĩ tới.

Vụ án này, nghệ sĩ tài năng, học giả uyên bác, thậm chí là giới giải trí, ngành thời trang, Internet, ngành tài chính đều có liên quan.

Những người bề ngoài hào nhoáng cũng có một mặt bẩn thỉu, không muốn để ai biết như vậy.

Thậm chí có một số tên còn tự cho mình là đại diện cho tiền bạc, quyền lực và địa vị.

Thẩm Quân Từ có thể tưởng tượng được, nếu chuyện lần này và cả danh sách này được công khai trước công chúng, có thể sẽ gây ra sóng to gió lớn tới cỡ nào.

Cậu cầm lấy danh sách đã in và máy tính xách tay, chậm rãi đi sang phòng đối diện.

Chỉ có những cái tên này thôi chưa đủ, có một chuyện quan trọng, cậu vẫn cần đối chiếu với Nghiêm Trì.

Nửa đêm, Lịch Trọng Nam cũng vội vã chạy đến, Nghiêm Trì vàTạ Vũ Na đều ở trong phòng.

Nghiêm Trì nghe Thẩm Quân Từ giải thích xong, nhận lấy danh sách.

Tạ Vũ Na ở bên cạnh cực kỳ cảm động: “Các anh đã phá hỏng được máy chủ của công ty đối phương sao? Tuyệt thật đấy!”

Cô gái xúc động đến rơi nước mắt.

Cơn ác mộng của cô cuối cùng cũng kết thúc, và từ giờ sẽ không có thêm nạn nhân mới nào nữa.

Nghiêm Trì nhìn danh sách, ánh mắt quét xuống từng người một: “Danh sách đúng rồi, tôi đã từng gặp mấy người này trong biệt thự. Đây là những khách hàng thường xuyên của Biệt thự.”

Dưới tên của mỗi người, y đã đánh dấu lại, sau đó chỉ vào một vài trong số họ: “Những người này sử dụng tài khoản của thư ký.”

Y cũng đánh dấu tên của mình. Sau đó nói: “Trước khi đi, tôi có dùng điện thoại dự phòng lén chụp vài tấm ảnh những người đó tiến vào Biệt thự Mười Ba.”

Mấy đêm đó, vừa vặn có một lần tụ tập, điện thoại di động bị tịch thu khi vào biệt thự, nhưng đối với bọn họ, biệt thự cảm thấy nắm được nhược điểm của bọn họ, giám sát không nghiêm.

Y khi đó đã hạ quyết tâm bỏ trốn. Trên ban công tầng hai của ký túc xá nhân viên trong biệt thự, từ xa đã chụp được hình ảnh trước khi họ vào cửa.

Thẩm Quân Từ và Lịch Trọng Nam sau khi xem xong ảnh chụp, lông mày đều nhíu chặt.

Thẩm Quân Từ cuối cùng cũng hiểu tại sao Cao Thế Hiên không hề sợ hãi, bởi vì những nhân vật quan trọng đó là khách quen của biệt thự, nếu như biệt thự xảy ra chuyện gì, sẽ có người sợ bị liên lụy, không để chuyện của biệt thự bị phanh phui.

Cảnh sát phá án chú ý đến bằng chứng, cần phải hợp lý, hợp pháp, nhưng người có tiền và quyền lực sẽ vì che giấu sự thật mà không từ thủ đoạn.

Phá hủy bằng chứng, tìm kiếm các mối quan hệ, tìm luật sư giỏi nhất …

Bây giờ không riêng gì Nghiêm Trì, mà ngay cả những người biết điều này sẽ bị những người đó coi là cái đinh trong mắt, gai trong thịt.

Điều này đã trở thành thử nghiệm cho cảnh sát, người đứng về phía công lý.

Lịch Trọng Nam mở miệng nói: “Tôi có một biện pháp.”

Thẩm Quân Từ hỏi: “Biện pháp gì?”

Lịch Trọng Nam suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Công khai chuyện này.”

Sau đó Lịch Trọng Nam giải thích: “Nếu một người biết bí mật này, sẽ bị giết người diệt khẩu, nếu bí mật này bị mười người biết, đối phương sẽ muốn bịt miệng uy hiếp, một trăm người biết bí mật thì chỉ có thể tiến hành thu mua, nhưng nếu thành chuyện mà hàng ngàn người biết, bọn họ sẽ không ngăn được miệng lưỡi thiên hạ.”

Làm như vậy, nghe có vẻ mạo hiểm, không hợp lẽ thường, nhưng đối với bọn họ là cách xử lý an toàn nhất.

Nghiêm Trì nói: “Nếu như có thể tiêu diệt những người đứng sau màn, tôi nguyện ý đứng ra dùng tên thật của mình để tố giác bọn họ!” Y dừng lại nói, “Hơn nữa, đây là điều tôi muốn làm, nếu có người muốn đổ thừa, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, không để liên quan đến anh.”

Tạ Vũ Na ở bên cạnh hỏi: “Vậy, làm sao để công khai cho mọi người biết? Trước đây tôi từng đăng một bài trên mạng, nhưng sau đó bị xóa rất nhanh. Tôi nghi ngờ có rất nhiều người trong số họ làm được chuyện này.”

Thẩm Quân Từ nói: “Chờ một chút.”

Cậu đã đồng bộ hóa tin tức với, Giám đốc Hạ vẫn đang cùng vài lãnh đạo khác họp. Đối với một vấn đề lớn như vậy, cậu cần làm theo mệnh lệnh.

Rất nhanh, Giám đốc Hạ gọi điện tới.

Thẩm Quân Từ tránh mặt Nghiêm Trì cùng Tạ Vũ Na, vào phòng nghe điện thoại.

Giọng nói của lão giám đốc truyền đến.

“Pháp y Thẩm, cậu vất vả rồi. Tôi đã đọc tài liệu cậu gửi đến. Sau đó, tôi đã đến tỉnh gặp một số lãnh đạo. Sau khi thương lượng, chúng tôi quyết định, vụ án này là thời điểm tốt nhất để tổ giám sát tiến vào Bến Viễn, nếu vụ án gây ra ảnh hưởng xấu đến xã hội, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận xử lý những người đứng sau.”

Theo ý tứ của lời này, các lãnh đạo cũng hy vọng vụ án có thể được công khai, Thẩm Quân Từ hỏi: “Nghiêm Trì muốn tiến hành tố cáo tên thật trên mạng, nếu cậu ta làm vậy, liệu có ảnh hưởng xấu đến dư luận không?”

Giám đốc Sở hỏi: “Cậu nghĩ sẽ ảnh hưởng như thế nào?”

Thẩm Quân Từ nói: “Mọi người sẽ cảm thấy cảnh sát tác trách, những người này một tay che trời, thất vọng với trị an của thành phố Bến Viễn?”

Giám đốc Hạ nói: “Tôi lại nghĩ mọi người sẽ cảm thấy phấn khích vì cảnh sát chúng ta đã phát hiện ra tình hình như vậy và tiến hành điều tra.”

Thẩm Quân Từ suy nghĩ một chút: “Tôi hiểu rồi.”

Mọi thứ đều có hai mặt.

Giám đốc Hạ lại nói: “Không phải chúng ta không nói, thì chuyện này sẽ không tồn tại, cũng không thể giả bộ hồ đồ, là có thể giải quyết vấn đề. Chúng ta cần phải đối mặt với tất cả mọi thứ. Tôi nghĩ mọi người có quyền biết sự thật, dư luận là của nhân dân, nếu tất cả mọi người không được đảm bảo an toàn, chúng ta tuyên truyền, làm một tờ giấy trắng trơn có ích gì?”

Nói không dễ nghe, nhưng lại có lý.

“Có người không muốn đưa chuyện này ra ánh sáng vì họ đang chột dạ, sợ người khác biết chuyện của mình. Đôi khi không thể xây dựng được gì nếu như không phá vỡ mọi thứ, việc che đậy vết sẹo không có lợi cho việc giải quyết sự việc.”

“Chỉ cần đảm bảo tính xác thực của sự việc, tôi cảm thấy có thể khiến dân chúng chú ý, ngược lại là một chuyện tốt.”

“Không nói mấy thứ xa xôi nữa, chỉ nói mấy năm gần đây xảy ra rất nhiều vụ trọng án lớn, sau khi những người có liên quan lên mạng lên tiếng, cảnh sát mới tiếp tục điều tra. Nếu không có tiếng nói của đám đông, chúng ta sẽ không không phát hiện ra nhiều trường hợp như vậy. Nghiêm Trì nguyện ý nói ra sự thật, chúng ta không thể bịt miệng cậu ta lại, nếu chuyện của Biệt thự Mười Ba bị đưa lên mạng, tổ giám sát vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận xuống điều tra vụ án này.”

Thẩm Quân Từ cũng nói về tình hình chi tiết hiện tại, nói cho Sở trưởng Hạ tên của một số người trong danh sách, cũng như sự tồn tại của những bức ảnh đó.

Sở trưởng Hạ nói, “Pháp y Thẩm, tôi sẽ gửi mail cho cậu. Cũng sẽ giới thiệu cho cậu một vài người bạn, những người có thể giúp cậu công khai sự việc một cách có trật tự Ngoài ra, để đảm bảo an toàn cho Nghiêm Trì và Tạ Vũ Na, tôi sẽ phái hai chiếc xe, tạm thời chuyển nhân chứng đến tỉnh, sở tỉnh chúng ta sẽ chịu trách nhiệm về an toàn của bọn họ, cho dù bàn tay của những người đó có dài đến đâu, cũng không thể vươn tới bên này. Tóm lại tôi tin cậu có chừng mực, mạnh dạn buông tay để làm, tôi cho cậu một chỗ dựa.”

Gọi điện thoại xong với Sở trưởng Hạ, Thẩm Quân Từ đã hoàn thiện toàn bộ kế hoạch trong lòng, cậu lại liên lạc với Cố Ngôn Sâm: “Em vừa mới cùng Sở trưởng Hạ nói chuyện xong, chuẩn bị bắt đầu tiến hành bước tiếp theo. Bên anh tốt nhất cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi, nhanh chóng đưa ra thông báo, đồng thời tiêm trước một mũi cho cục trưởng Đinh và đội cảnh sát mạng.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Được, anh ở đây hỗ trợ em.”

Có câu trả lời của Cố Ngôn Sâm, trái tim Thẩm Quân Từ ổn định lại, cùng hắn nói qua các chi tiết.

“Sẽ không có vấn đề gì.” Cố Ngôn Sâm động viên cậu vài câu, dừng một chút rồi nói: “Em nhớ chú ý sức khỏe, nếu cảm thấy khá hơn thì ăn chút gì đi.”

Nghe xong những lời này của Cố Ngôn Sâm, mắt Thẩm Quân Từ bỗng nhiên chua xót.

Cậu đang cố gắng chống đỡ, giống như một ngọn nến đốt cháy chính mình.

Cậu đã rất đói bụng, nhưng lúc trước, cả người ở trong trạng thái phấn khởi, lúc tập trung tinh thần thậm chí cậu còn không cảm nhận được vết thương đau.

Nói chuyện với Cố Ngôn Sâm xong, vài lời động viên đó khiến cậu cảm thấy mình làm như vậy rất đáng giá. Và cậu nhận ra vẫn có người quan tâm đ ến mình.

Để chuẩn bị cho công việc bận rộn phía trước, cậu nghe lời Cố Ngôn Sâm, ngoan ngoãn lấy mấy miếng sôcôla lót dạ một chút, uống chút nước nóng, uống thuốc rồi ngồi trở lại trước máy tính.

Máu trong người cậu sôi sục,đây chính là chuyện năm đó Lâm Hướng Lam muốn làm nhưng chưa hoàn thành.

Là một trận chiến không có khói súng, và cao trào của trận chiến vẫn chưa đến.

Đêm nay được định sẵn là một đêm khiến những người đó mất ngủ.

Trận động đất ở Bến Viễn đang đến gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play