Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 7 - Chương 112: Bể cá


1 tháng

trướctiếp

❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎”Còn gì nữa?”◎

Văn phòng thành phố, buổi chiều.

Bạch Mộng tiễn Đặng An Lộ đi, để lại cho cô bé một số điện thoại, dặn cô bé nếu nhớ thêm được gì thì có thể liên lạc qua số này bất cứ lúc nào.

Điện thoại Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên vang lên, là tin nhắn của Lục Anh.

“Đội trưởng Cố, phòng bên này hình như đã từng có rất nhiều người lui tới, được quét dọn rất sạch sẽ, nhưng bọn tôi ở bên cạnh tủ gương trong phòng tắm, trong trần nhà, và cả phía sau TV, phát hiện ra cái này.”

Bên dưới là một số hình ảnh được chụp lại, có thể thấy các đầu nối dây màu đen, dày hơn một chút so với dây thông thường.

Những vị trí đó rất lạ, không phải là thứ mà các thiết bị gia dụng thông thường sẽ để lại.

Cố Ngôn Sâm cau mày, trả lời một câu: “Biết rồi.”

Lục Anh hỏi: “Vậy chuyện này xử lý thế nào?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Cắt về kiểm tra.” Hắn hỏi thêm, “Kênh mạng lưới nhà cho thuê Gia Khách đó, cậu đã gặp được người phụ trách chưa?”

Lục Anh nói: “Haiz, đừng nhắc đến nữa, không biết có phải nghe được tin đồn gì hay không, mà văn phòng trống không. Những nhân viên làm việc ở đó ghi thông tin cũng sai lệch nhiều lắm.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Nếu không tìm được gì nữa, hai người cứ kết thúc công việc trước đi.”

Thẩm Quân Từ lấy điện thoại di động ra nhìn một chút: “Hình như đã đến giờ tan tầm, anh còn định tăng ca à?”

Cố Ngôn Sâm lắc đầu nói: “Không tăng ca, anh đi sắp xếp lại vài thứ.”

Thẩm Quân Từ  nói: “Ừ, vậy gặp dưới tòa pháp y.”

Chờ Thẩm Quân Từ quay về tòa pháp y lấy đồ xuống tầng, xe Cố Ngôn Sâm đã dừng ở dưới tòa pháp y, đón cậu về nhà.

Đến cửa tiểu khu, Cố Ngôn Sâm lại dừng xe.

Bình thường, Cố Ngôn Sâm đều là lái thẳng xe vào.

Thẩm Quân Từ có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn: “Anh không định về nhà à? Có nhiệm vụ mới sao?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Không có, có chút chuyện riêng, em về trước đi.”

Thẩm Quân Từ xuống xe: “Chuyện riêng gì mà ngay cả em cũng không thể biết vậy?”

Cậu quay đầu, đôi mắt hơi híp lại, đầy ẩn ý nhìn về phía Cố Ngôn Sâm.

Cố Ngôn Sâm bị cậu nhìn chằm chằm vài giây như vậy, lập tức bại trận.

“Anh cảm thấy mấy cô bé đó có khả năng bị theo dõi. Anh nghĩ tới một người đã cung cấp thông tin mà anh quen biết khi điều tra vụ án của Hứa Thừa Hoàng, anh ta bán những thiết bị giám sát kia, nên muốn đến hỏi xem anh ta có biết tin tức gì không.”

Đây là tin mật bọn họ cần biết, nếu như cứ một mực dẫn cảnh sát qua, có thể sẽ không hỏi ra được gì, cho nên hắn mới muốn buổi tối một mình đi qua.

“Một vụ án cần phải có ít nhất hai người phá án, vết thương của anh còn chưa lành hẳn mà đã muốn ra ngoài điều tra một mình sao?” Thẩm Quân Từ chỉnh lại dây an toàn trên người, “Anh không nghĩ mình sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Đội trưởng Cố dù sao cũng thành thạo thẩm vấn tội phạm, nhanh chóng phát hiện ra cạm bẫy trong câu hỏi của cậu.

Ý của pháp y Thẩm chính là.

Có nguy hiểm, anh vẫn còn đang bị thương mà dám đi một mình?

Không có nguy hiểm, anh lại không dám đưa em đi sao?

Vì vậy, cho dù câu trả lời là có hoặc không, thì đều chết cả.

Đội trưởng Cố phản ứng nhanh chóng: “Vậy em đi cùng anh nhé, tiện chăm sóc anh luôn.”

Pháp y Thẩm rất hài lòng với đáp án này.

❁❁❁

Hơn sáu giờ tối, chính là giờ cao điểm tan tầm, trên đường có không ít người.

Cố Ngôn Sâm lái xe đi hết một đoạn đường, cuối cùng lái đến một con phố có chút ồn ào ở phía đông thành phố.

Kỹ năng lái xe của hắn rất tốt, nhìn thấy phía trước có một chỗ trống, vèo cái đậu xe vào.

Sau khi Cố Ngôn Sâm xuống xe nhìn xung quanh, hắn đã mấy năm không tới đây, thoạt nhìn chỗ này không thay đổi nhiều lắm, ít nhất mấy cửa hàng quen thuộc vẫn còn.

Thẩm Quân Từ nhìn nơi này cảm thấy rất mới mẻ: “Những cửa hàng này kinh doanh gì vậy?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Trước mặt em là chợ đen ngầm lớn nhất Bến Viễn, bên trong bán không ít hàng lậu.”

Sau đó đội trưởng Cố giới thiệu chi tiết cho Thẩm Quân Từ.

“Con phố này nhìn từ bên ngoài nhìn không ra có chỗ nào khác thường, nhưng phạm vi kinh doanh sau lưng của mỗi cửa hàng không giống nhau.”

“Có thể nhỏ như bán sách lậu, các sản phẩm nghe nhìn không thích hợp dành cho trẻ em, dụng cụ gian lận thi cử, buôn lậu động vật hoang dã, bán cả một số loại thuốc ở nước ngoài, thậm chí có mấy nhà còn lén lút buôn bán súng ống.”

Cố Ngôn Sâm nói xong đưa ra kết luận: “Trong sáng có tối, trong tối có sáng, chỉ cần em có tiền, em có thể mua bất cứ thứ gì em muốn ở đây.”

Thẩm Quân Từ hỏi: “Chỗ này không bị điều tra à?”

“Sao lại không? Cả con phố này bị cảnh sát đột kích không biết bao nhiêu lần, vừa có gió thổi cỏ lay là tập thể đóng cửa, vừa thả lỏng thì lại giống như măng mọc sau mưa. Hơn nữa nơi này rất nhiều thương gia đều lấy gia đình làm đơn vị kinh doanh, mọi người cùng nhau ra trận, còn có thể dẫn người đến giới thiệu, chỉ cần mua qua một lần là có thể biến thành khách quen, có thể thêm phương thức liên lạc để tùy thời giao dịch.”

“Hóa ra là vậy…” Thẩm Quân Từ nhìn người phụ nữ ven đường thuần thục từ trong xe đẩy móc ra một đống ấn phẩm đồi trụy, trầm ngâm.

“Cũng may người ở đây không động vào chất cấm, ít nhất không có hại. Đuổi không hết, giết không dứt, thái độ của cảnh sát đối với nơi này cũng biến thành khống chế, không xảy ra chuyện lớn là được.”

Xuống xe đi một đoạn, Cố Ngôn Sâm dẫn Thẩm Quân Từ đi vào một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động ven đường.

Cửa hàng này nói là sửa chữa điện thoại di động, nhưng trên tường và quầy chứa đầy các loại thiết bị điện tử, tai nghe, máy ảnh, thậm chí là cả CCTV.

Có một chàng trai trẻ ở trong cửa hàng, thấy hắn bước vào bèn hỏi: “Anh muốn mua điện thoại di động sao?”

Cố Ngôn Sâm không xuất trình thẻ cảnh sát: “Người quen cũ, tôi tìm ông chủ Liêu.”

Chàng trai biết hắn, nhấn một nút và mở ra một cánh cửa bí mật.

Phía sau cửa hàng có căn phòng khác, bên trong là một nhà kho không có cửa sổ, Cố Ngôn Sâm dẫn Thẩm Quân Từ nhanh chóng đi qua nhà kho.

Cố Ngôn Sâm mở cửa, bước vào một căn phòng tối không có cửa sổ.

Hàng trăm màn hình nhấp nháy trên bức tường trong phòng tối, như thể có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

Cố Ngôn Sâm biết, từ lúc đi vào cửa, có lẽ hắn đã bị nhìn thấy, hắn tranh thủ thời gian đi vào, chỉ sợ đối phương không muốn gặp hắn, nhân cơ hội chuồn đi.

Trong phòng có một gã mập mạp đang cúi đầu ăn mì gói, lúc nhìn thấy hắn tiến vào, sợ tới mức rụt vai lại, buông bát đũa muốn từ phía sau đi ra ngoài, nhưng dáng người giống như quả bóng khiến cho gã không di chuyển nhanh được.

Cố Ngôn Sâm vươn tay, túm lấy gã: “Liêu Thanh, đã lâu không gặp.”

Trên mặt gã mập mạp kia nặn ra một nụ cười xấu hổ: “Đội trưởng Cố, ấy… Gì nhỉ, đội trưởng Cố, đã lâu không gặp…”

Gã mập mạp này từng giao thiệp với Cố Ngôn Sâm lúc hắn điều tra vụ án của Hứa Thừa Hua.

Khi đó Liêu Thanh suýt chút nữa bị bắt, bởi vì gã khai nhận không ít tin tức của Hứa Thừa Hoàng, chuyển thành người cung cấp thông tin, lúc này mới không phải ngồi xổm trong nhà tù.

Tính ra, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau vụ án năm đó.

Cố Ngôn Sâm xua tay nói: “Đừng sợ, tôi và đồng nghiệp tới hỏi chút chuyện, anh cứ ăn từ từ.”

Hắn nói như vậy, gã mập mạp tên là Liêu Thanh cũng không dám chậm trễ, giống như chuột thấy mèo vậy, ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh: “Mì hơi nóng, để nguội xíu đã…”

Những kẻ làm ăn bất chính sợ nhất là bị trượt chân, gã mập mạp ngồi đối diện Cố Ngôn Sâm, như ngồi trên kim châm.

Thẩm Quân Từ đứng sang một bên, xem xét cẩn thận các thiết bị giám sát và máy tính.

Thanh niên trông quán thò đầu vào trong, gã mập mạp nói: “Đi đóng cửa đi, treo biển báo tạm thời đóng cửa.”

Cố Ngôn Sâm lấy điện thoại ra, mở ảnh Lục Anh gửi đưa cho gã xem: “Anh có bán thứ này không?”

Nghe xong câu chuyện của Đặng An Lộ, Cố Ngôn Sâm đã nhận định, những cô gái này bị người ta theo dõi.

Nếu như bị theo dõi, khi Hạ Thiên Ân mất tích, rồi chết một cách kỳ lạ, những người đó hẳn đã sớm biết.

Có thể lại là Thanh Đạo Phu xuất động, thiết bị giám sát trong nhà đã được tháo dỡ sạch sẽ, chỉ còn sót lại có mấy sợi dây, nếu như kiểm tra, cũng không tra ra được gì.

Liêu Thanh nhận lấy điện thoại di động, liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là dây giám sát làm bằng vải bố: “Cái này không xuất phát từ cửa hàng của tôi đâu, ngài biết mà, tuy tôi làm lớn, nhưng Bến Viễn không chỉ có một nhà tôi.”

Chuyện này không liên quan đến mình, gã mập mạp thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng hơn nhiều.

Biểu tình kia rơi vào trong mắt Cố Ngôn Sâm, hắn cảm thấy gã không giống đang nói dối.

Cố Ngôn Sâm mở miệng hỏi: “Vậy anh có biết gì về thứ này không?”

Gã mập mạp hỏi: “Những thứ này được tìm thấy ở đâu?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Ở nhà cho thuê, bên chỗ Gia Khách ấy.”

Nghe đến đây, khuôn mặt của Liêu Thanh thay đổi: “Người thuê nhà có phải là mấy cô gái trẻ không?”

Cố Ngôn Sâm gật đầu.

Gã mập mạp do dự nói: “Tôi từng nghe qua. Lúc trước bọn họ cũng tới nơi đây muốn mua hàng ở chỗ tôi, còn định đặt một số lượng lớn, còn muốn mua cả máy ảnh tiên tiến và có độ nét cao nhất hiện giờ, tôi sợ xảy ra chuyện, không dám bán. Chuyện này… Đừng nói là tôi nói.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Biết rồi, anh cứ nói đi, tôi sẽ xử lý như báo nặc danh.”

“Những thiết bị và đồ nội thất đặt làm đều ăn khớp với nhau, được giấu rất sâu.” Liêu Thanh lại nói, “Anh từng nghe qua Bậc thầy câu cá chưa?”

Cố Ngôn Sâm lắc đầu: “Là một trò chơi à? Tôi mới chỉ nghe qua Bậc thầy đánh cá thôi.”

Gã mập đưa tay lấy điện thoại di động ra, mở ra một giao diện, thoạt nhìn giống như một trò chơi nhỏ, gã ấn mở ra, đưa cho Cố Ngôn Sâm: “Tôi nói là cái này.”

Cố Ngôn Sâm chưa từng thấy qua phần mềm này, thao tác vài cái, thì cần tài khoản và mật khẩu, gã mập mạp nhận lấy nhập id và password vào, bên trong xuất hiện từng khung video nhỏ, thoạt nhìn giống như một phần mềm âm thanh hoặc phần mềm video gì đó, kéo xuống, tổng cộng có mấy chục cái.

Thẩm Quân Từ cũng tiến lại gần xem.

Mỗi lần bấm vào video để xem, đều cần phải trả một khoản phí thanh toán.

Bên dưới video, cũng có đặt quảng cáo □□.

Cố Ngôn Sâm muốn vào, nhấn vài nút, phát sóng một đoạn phim hoạt hình rồi bị văng ra ngoài.

Liêu Thanh nói: “Các thành viên ở đây đều phải được sự phê duyệt của bọn họ, còn cần có thành viên cũ bảo lãnh rồi dẫn dắt thành viên mới, người bình thường căn bản không vào được.”

Cố Ngôn Sâm hỏi gã: “Có gì bên trong?”

Liêu Thanh nói, “Còn có thể có cái gì được chứ? Theo dõi thời gian thực.”

Gã nói rất thoải mái, nhưng Cố Ngôn Sâm biết, điều đó có nghĩa là chỉ cần những cô gái kia ở trong nhà, đều bị người ta theo dõi bất cứ khi nào. Các cặp mắt nhìn chằm chằm vào họ, và một tấm lưới kín gió giăng xung quanh họ.

Ăn uống, thay quần áo, tắm rửa, trò chuyện với bạn bè, ngủ…

Không hề có sự riêng tư nào cả.

Gã mập Liêu Thanh nói thêm: “Những người đó nhận phòng, cố ý trang trí biến những căn phòng đó thành những căn phòng mà các cô gái nhỏ bây giờ thích, thuật ngữ trong giới gọi  những căn phòng đó là bể cá.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Sau đó thì sao, hoạt động cụ thể như thế nào anh biết không?”

“Bể cá được lắp đặt xong, sẽ cho những cô gái độc thân thuê, những cô gái kia, có người đang theo học ở những trường nghệ thuật, có người đang học đại học ở những trường khác, còn có người vừa mới tốt nghiệp. Hầu hết các cô gái đều có mối quan hệ xã hội đơn giản, đến thành phố một mình và không biết ai cả. Ngoài ra, các cô gái đó phải đẹp, thì mới được ký hợp đồng. Giá thuê vô cùng rẻ, nói chung là chỉ mang tính tượng trưng thôi.”

“Bình thường một lần ký sẽ ký từ nửa năm đến một năm, không được cho thuê lại, nếu chuyển đi trước thời hạn sẽ không được trả lại cọc. Trong phòng lắp hơn mười cái camera, đều được giấu ở nơi bí mật nhất, trong tủ, bên cạnh TV, trong đèn trần, thậm chí là dưới sàn nhà để có thể chụp được đáy váy, camera có thể không ngừng chuyển đổi, muốn xem cái gì cũng có thể xem được rõ nét. Ồ, cảnh sát mấy anh không biết điều đó à?”

Cố Ngôn Sâm lắc đầu, đương nhiên là không biết, nếu bọn họ biết thì sao có thể cho phép những thứ như vậy tồn tại?

Liêu Thanh tiếp tục nói: “Cũng đúng, trang web video này làm rất bí mật, được liên kết với mạng bên ngoài, phải vượt tường lửa mới có thể vào, trong nước căn bản không phát hiện ra được. Bọn họ nói sẽ nhận được thông tin trước thời hạn và chưa bao giờ bị lộ tẩy.”

Thẩm Quân Từ tuy đã đoán được một ít, nhưng không ngờ mọi chuyện đã tệ đến mức này, cậu nhíu mày.

Cậu cũng đã nghe nói về một vài vụ án tương tự trong và ngoài nước, náo loạn rất lớn ví dụ như phòng N, trước kia cậu cũng từng thấy trên mạng có một số khách sạn, trong  tin tức nói trong phòng thay đồ lắp camera, cảnh sát cũng từng có hành động xử lý nghiêm khắc, nhưng đa phần đều không giải quyết được.

Cậu không ngờ tới những người đó rình mò lớn mật đến trình độ này, dám làm ngay dưới mí mắt bọn họ.

Nhưng Thẩm Quân Từ suy nghĩ một chút, cũng hiểu được, trong cuộc sống, số lượng bi3n thái rất lớn, thậm chí rất nhiều thương gia cũng có loại h@m muốn này, cho nên mới nghĩ đến việc kinh doanh thứ này.

Đối phương chỉ thiết lập giám sát cho một số lượng nhỏ các cô gái độc thân, điều này sẽ khiến hành vi này trở nên tinh vi hơn và khó tìm ra dấu vết.

Ngay cả trang web cho thuê và trang web điều hành video cũng sẽ được đặt trên các lớp vỏ khác nhau, sau khi bị phát hiện, chỉ cần nói không biết gì cả, không có bằng chứng xác thực, căn bản không cấu thành tội phạm.

Các cô gái bị theo dõi, mặc dù có cảm giác không đúng, kịp thời chuyển ra ngoài, giống như tình huống của Đặng An Lộ. Cô không thể tìm thấy bằng chứng thực tế nên cũng không thể báo cảnh sát để khởi tố vụ án.

Đủ các loại nguyên nhân, khiến cho nghề này phát triển, thậm chí phát triển thành một ngành công nghiệp, cho phép người ta kiếm được lợi nhuận khổng lồ.

Pháp luật rất khó để xác định và xét xử loại hành vi này, hình phạt cũng tương đối nhẹ, khiến cho những kẻ rình mò ngày càng trắng trợn.

Liêu Thanh nói tới đây vươn tay khoa tay múa chân nói, “Làm được đến đây mới chỉ bước đầu tiên mà thôi, cô gái chính là mỹ nhân ngư nuôi trong vại, trong số các cô gái có nhân khí cao nhất, chính là công chúa nhân ngư.”

“Cậu muốn nhìn thấy cô gái nào, có thể lên mạng thưởng, thưởng đến một hạn ngạch nhất định, có thể hỏi ra được vị trí bể cá. Quay đầu có thể gặp mặt những cô gái đó, thậm chí nếu có bản lĩnh còn có thể lấy được phương thức liên lạc.”

Cố Ngôn Sâm nghe đến đó đã  hiểu ra, đủ loại chuyện kỳ lạ mà Hạ Thiên Ân và Đặng An Lộ gặp phải chính là những gì Liêu Thanh nói, hắn tiếp tục hỏi: “Vậy anh nói xem, bước thứ hai, thứ ba là gì?”

Liêu Thanh vươn ba ngón tay: “Những công ty đó không chỉ nuôi phụ nữ, mà còn nuôi đàn ông. Dù sao trên thế giới này cũng có rất nhiều bi3n thái thích đàn ông.”

“Nhưng phương thức sàng lọc đối với đàn ông không giống nhau, đàn ông thì đa phần là các sinh viên đại học xuất thân nghèo khổ, lớn lên xinh đẹp, dáng người phải tốt, miệng lưỡi phải giỏi. Bọn họ cố ý tìm người đưa những chàng trai đó vào cờ bạc, hoặc là dính vào m@ túy, hoặc là nợ tiền, để tiến hành khống chế bọn họ. Một khi mấy chàng trai đó nợ một khoản tiền lớn, thì phải để lại hình ảnh, hoặc bị dụ dỗ bởi m@ túy, sẽ bị kiểm soát, ông chủ bảo gì thì mấy người đó phải làm thế.”

“Thuật ngữ trong ngành để chỉ những người đàn ông này là mồi, quá trình để cho bọn họ nghe lời được gọi là làm mồi, một khi mồi được chế tác xong xuôi, bọn họ sẽ trả tiền, tặng xe, đóng gói những con mồi này thành thế hệ giàu có thứ hai, sau đó tạo ra những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, để cho họ bắt đầu bắt chuyện, đuổi theo những con cá. Nếu người này không thành công thì đổi thành người khác, mấy cô gái đó thích loại nào, sẽ đầu tư vào loại đó, cho đến câu được cá mới thôi.”

Ở trong mắt những cô gái nhỏ này, đàn ông anh tuấn đẹp trai bỗng nhiên xuất hiện, theo đuổi mình mãnh liệt, sẽ nghĩ mình rốt cuộc cũng gặp được chân mệnh thiên tử, lại không ngờ tới, mình đang rơi vào tầng cạm bẫy khác.

“Tiếp đó, khi hai người đã yêu nhau, mấy tên đàn ông đó sẽ thao túng bọn họ, hẹn các cô gái đến khách sạn nhỏ, khách sạn tất nhiên cũng được bố trí camera…”

Nghe đến đó, Cố Ngôn Sâm cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Hắn nhớ lại một bộ phim rất nổi tiếng, “The Truman Show”.

Liêu Thanh nói: “Mấy video bọn họ quay lại được bán giá rất cao.”

Một khi đã phát triển đến thời điểm này, những cô gái đó về cơ bản đã bị phá hủy.

Lúc này, con người trở thành đối tượng thỏa mãn d*c vọng của người khác.

Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, đều là công cụ cả.

Thẩm Quân Từ hỏi: “Còn gì nữa không? Lò mổ lợn?”

Liêu Thanh lắc đầu, camera trong phòng tối chiếu lên mặt gã,  đầu và cổ duỗi ra trước, giống như một con lửng mật thò đầu ra khỏi lỗ.

“Bọn họ làm gì đã đến mức thành lò mổ lợn? Đến bước này, d*c vọng tăng đến cực điểm, những người giàu có sẽ đích thân làm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp