❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ “Em muốn điều tra Biệt thự 13.”◎

Sáng sớm, nhà Cố Ngôn Sâm.

“Em cũng có chuyện muốn nói với anh.” Thẩm Quân Từ mở miệng nói.

“Thật ra từ trước đến nay, tỉnh sở, thậm chí cả các lãnh đạo cấp cao hơn đều quan tâm đ ến mấy vấn đề ở Bến Viễn, kể cả chuyện cục trưởng Vương từ chức, đều là kết quả của một trò chơi cấp cao. Nhưng Sở trưởng Hạ biết, muốn nhổ bỏ những thế lực chiếm đóng nhiều năm ở thành phố Bến Viễn là chuyện không dễ dàng.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu, lúc cục trưởng Vương tại chức, nuôi một đám người lười biếng, những phân cục khác thì không nói làm gì, tác phong của phân cục 2 và phân cục 4 bọn họ đã được lĩnh hội qua. Đồng thời hạ bệ mọi thế lực là chuyện phi thực tế, phải từ từ kiểm tra, hơn nữa bên trong có quan hệ đan xen, bao che lẫn nhau.

Ngón tay Thẩm Quân Từ đan lại: “Từ trên xuống dưới, không tra ra chuyện gì, nhất định phải thâm nhập, cho nên, em mới trở thành người tiên phong tiến vào cục thành phố Bến Viễn.”

Đây là một bước không thể thiếu trước khi chuẩn bị cho trận chiến với đối thủ.

Đây cũng là một nhiệm vụ vô cùng gian nan và nguy hiểm, cậu cần phải đi sâu vào hệ thống cảnh sát ở Bến Viễn, thâm nhập sâu vào cuộc sống của thành phố, tìm hiểu tình hình của toàn bộ thành phố.

“Em sẽ phải định kỳ báo cáo tiến độ công tác bên này cho sở tỉnh.”

Rất nhiều chuyện trong lòng Cố Ngôn Sâm đều đã có đáp án.

Hắn mở miệng hỏi: “Vậy lúc trước, người âm thầm giúp đỡ Chương Khả Bắc có phải là em không?”

Thẩm Quân Từ nói: “Lúc đó có người thông qua một vài phương tiện kỹ thuật liên lạc với Chương Khả Bắc, gửi video cho em, em chỉnh sửa xong thì có đăng nặc danh, mục đích là để thu hút sự chú ý của cảnh sát, nhanh chóng tìm được nơi ẩn náu của cô ấy. Sau đó, bên an ninh mạng của văn phòng tỉnh đã bí mật tiến hành niêm phong và điều tra ngầm rất nhiều tài khoản.”

Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Người phía trên của em là ai.”

Thẩm Quân Từ  nói: “Trực tiếp dưới quyền sở trưởng Hạ.”

Mặc dù có rất nhiều hành động bất thường, không tuân theo các quy trình chính thức tiêu chuẩn, nhưng tất cả đều được xử lý trong những trường hợp đặc biệt, sở trưởng Hạ đều biết và cho phép.

Nghe cậu giải thích, Cố Ngôn Sâm thở phào nhẹ nhõm.

“Kế hoạch bắt đầu từ khi nào?”

“Bắt đầu từ đầu năm nay.”

“Cục trưởng Đinh có biết chuyện em được phái đến không?”

Thẩm Quân Từ lắc đầu: “Chuyện của em khi đến chỉ là chào hỏi qua, không cần nói cho ông ấy biết mục đích, lại càng không cần phải nói kế hoạch chi tiết.”

Pháp y không phải cảnh sát hình sự, trong cục thành phố cũng sẽ không bị quá nhiều người chú ý, thích hợp để che giấu bản thân, ngược lại còn rất thuận tiện làm việc.

“Nói cách khác, cục trưởng Đinh cũng không hay biết chuyện này.” Cố Ngôn Sâm vẫn hơi nghi ngờ, “Vậy sao sở tỉnh không lựa chọn nói thẳng cho cục trưởng Đinh biết?”

Thẩm Quân Từ giải thích: “Không lâu sau khi cục trưởng Lâm qua đời, sở trưởng Hạ được điều đến sở tỉnh, lúc đó cục trưởng Vương đã nhậm chức. Trong quá trình chỉnh đốn sở tỉnh, lúc nào sở trưởng Hạ cũng chú ý đến hướng đi của Bến Viễn, ông ấy phát hiện, tình hình ở Bến Viễn nhìn thì thái bình, nhưng thật ra lại có rất nhiều vấn đề. Cục thành phố và sở tỉnh cách nhau cả ngàn cây số, chính là kiểu hoàng đế xa dân, sở trưởng Hạ cảm thấy cục trưởng Vương có vấn đề, cũng biết đến sự tồn tại của thương hội Hà Đồ. Ông ấy mượn cơ hội cục trưởng Vương mắc sai lầm, nên mới có chuyện cục trưởng Vương ngã ngựa.”

“Bước đầu tiên trong kế hoạch, chính là chọn cục trưởng Đinh đến đóng quân ở cục thành phố Bến Viễn.”

Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một chút rồi cố ý nói: “Cục trưởng Đinh là một cảnh sát tốt, ngay thẳng, công bằng, liêm chính, nhưng ông ấy lại không có uy, không đủ sức răn đe, nhưng lại rất có năng lực…”

Chọn một người như vậy, sẽ không khiến đối phương cảnh giác, cũng không đánh rắn động cỏ.

Nếu như người được phái xuống gióng trống khua chiêng, bắt đầu dùng sự cứng rắn để làm việc, rất có thể còn chưa chạm đến cốt lõi của đối phương, đã gặp phải phản kháng, thậm chí là ép đối phương lao lên, khiến bi kịch của cục trưởng Lâm lặp lại lần nữa.

Thẩm Quân Từ gật đầu: “Thật ra từ khi cục trưởng Đinh kế nhiệm tới nay, những người đó từng cố ý thử ông ấy vài lần, nhưng bởi vì cục trưởng Đinh không biết quyết tâm và kế hoạch của tỉnh sở, cho nên mới khiến cho những đó cảm thấy bên trên biết rất ít. Như vậy sẽ khiến đối phương làm việc càng không kiêng dè gì. Nếu cục trưởng Đinh biết mục đích của sở tỉnh, vậy hành động sẽ lại có thêm mục tiêu, những người đó sẽ càng phòng bị. Ngược lại sẽ không có hiệu quả.”

Cậu tiếp tục nói: “Lãnh đạo sở cũng đã từng bàn bạc rất nhiều phương án, ban đầu cũng có cân nhắc, trực tiếp để cục trưởng Đinh thành lập ban chuyên án tiến hành điều tra thương hội Hà Đồ.”

“Nhưng thương hội Hà Đồ lại không có thực thể, bề ngoài không thể nhìn thấy được, nhưng trên thực tế thế lực lại xâm nhập sâu vào các phương diện của Bến Viễn. Nếu thật sự làm như vậy, tổ chuyên án này chỉ sợ vừa thành lập đã bị chống lại, công việc khó có thể tạo được bước tiến, còn dễ dàng để lộ tin tức.”

“Cho nên, sở trưởng Hạ cho rằng, suy từ kết cấu của toàn bộ thành phố mà nói, làm như vậy không những không đạt được mục đích, còn khiến cho mục tiêu trở nên quá rõ ràng.”

Cố Ngôn Sâm hiểu rõ điều này.

Hắn làm đội trưởng đội đặc nhiệm cũng đã cảm giác được lực cản đến từ các phân cục xung quanh, mới chỉ một đội đặc nhiệm đã như thế rồi, nếu trực tiếp thành lập tổ chuyên án, chỉ sợ sẽ là bước đi khó khăn.

“Kế hoạch này là một kế hoạch lâu dài, mục đích là để điều tra những chuyện thương hội Hà Đồ đã làm và những người đằng sau nó. Để có một quá trình chuyển đổi ổn định, không thể vội vàng, càng không thể vừa lên đã khiến đối phương phòng bị, đề cao cảnh giác. Vì vậy, sở tỉnh đã hoàn thành kế hoạch này bằng cách chỉ đạo cục trưởng Đình thành lập phòng đặc biệt để hoàn thành kế hoạch này.”

Cố Ngôn Sâm hiểu: “Vì tính chất của Phòng Hình sự Đặc biệt chuyên xử lý các vụ án gây dư luận lớn, chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với thương hội Hà Đồ và thế lực phía sau…”

Thẩm Quân Từ ừ một tiếng: “Có vụ án là do chúng ta đụng tới, có vụ là cố ý đi tìm, còn có vài vụ, là do sở tình trực tiếp hạ mệnh lệnh, chuyển vụ án đặt qua Phòng Hình sự Đặc biệt. Cuộc điều tra thương hội Hà Đồ được lồ ng vào trong vụ án bình thường, để nó có thể được che giấu tốt và an toàn hơn.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy còn việc anh được chọn thì sao?”

Thẩm Quân Từ thản nhiên: “Sở tỉnh cũng đã xem xét có nên thêm nhân sự hay không, nhưng người ngoài rất có thể sẽ không phục. Vì vậy, nửa năm trước, anh đã được chỉ định là một ứng cử viên. Chỉ là lúc bắt đầu, sở trưởng Hạ hơi nghi ngờ năng lực phá án của anh,với cả lúc trước vẫn chưa nắm rõ tình hình, cho nên em mới không thể thẳng thắn với anh những chuyện này.”

Cậu nói đến đây dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi vì đã giấu anh lâu như vậy.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Anh hiểu mà, công việc cần thôi.”

Bởi vì ban đầu cũng không thể xác định được Cố Ngôn Sâm có phải là người điều hành cuối cùng không, cho nên khoảng thời gian trước đó, tương đương với thời gian thử thách của hắn.

Trước đó, còn có rất nhiều chuyện liên quan, rất nhiều chuyện sở trưởng hạ không gật đầu, Thẩm Quân Từ cũng không tiện tiết lộ cho hắn.

Nhìn bề ngoài, bọn họ một người là pháp y một người là đội trưởng, là quan hệ hợp tác vô cùng thân mật, thậm chí còn âm thầm nảy sinh tình cảm, nhưng về vấn đề công việc, Thẩm Quân Từ vẫn không thể không giấu diếm hắn.

Mà loại che giấu này, có thể được coi là một loại bảo vệ.

Sau khi quỹ bị điều tra, Cố Ngôn Sâm được sở tỉnh công nhận. Thẩm Quân Từ rốt cục cũng có thể nói rõ tất cả với hắn.

Bọn họ nói đến đây, Thẩm Quân Từ hơi gật đầu: “Em đoán, thương hội Hà Đồ cho là người bên đội đặc nhiệm tra ra được bọn họ, cho nên gần đây mới hành động như vậy.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Nhưng thật ra, những người như bọn họ đã sớm bị cấp trên theo dõi.”

Thẩm Quân Từ gật đầu nói: “Đợi đến khi thời cơ chín muồi, sẽ có tổ giám sát được điều từ trung ương và tỉnh xuống, đến lúc đó toàn bộ Phòng Hình sự Đặc biệt sẽ chuyển thành tổ chuyên án nhắm vào thương hội Hà Đồ.”

Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Khi nào tổ giám sát sẽ đến?”

Thẩm Quân Từ nói: “Hiện tại thì chưa đến thời cơ. Sở trưởng Hạ cho rằng trọng lượng vụ án còn chưa đủ nặng, chúng ta cần tìm được chứng cứ thực tế, đặt trên mặt bàn của cấp trên.”

Trước mắt mới chỉ lộ ra quỹ, Thương hội Hà Đồ đã chặt tay, đổ hết mọi chuyện lên trên người Hàn Thanh Dật.

Bây giờ cho dù tổ giám sát xuống, cũng chỉ có thể trừng phạt những thứ trước mặt, không có tác dụng nhổ tận gốc, những người đó sẽ cảnh giác mà tiêu hủy chứng cứ.

Nói một cách đơn giản, vụ án hiện tại không đủ sức lay động cấp trên, họ phải đào sâu hơn, liên quan đến nhiều tội ác hơn.

Cuộc trò chuyện đến đây, cả hai đều thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Họ không nói về cục trưởng Lâm, không xem xét đến ân oán cá nhân.

Nhưng tất cả những gì bọn họ thảo luận hôm nay đều liên quan mật thiết đến bản thân họ, và toàn bộ cục thành phố, thậm chí là cả vận mệnh của cả thành phố.

Cố Ngôn Sâm hiểu ra, ánh mắt thâm thúy: “Vậy thì cứ để ngọn lửa này cháy mạnh lên chút nữa.”

Thẩm Quân Từ nói: “Thật ra không riêng gì hai chúng ta, mà mọi người vẫn âm thầm cố gắng.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Có mục tiêu tiếp theo không?”

Thẩm Quân Từ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu có thể có vụ án liên quan, em muốn điều tra Biệt thự 13.”

Cố Ngôn Sâm đi tới, ngồi trên sofa. Hắn nghiêng đầu, nhìn sườn mặt Thẩm Quân Từ: “Dù con đường phía trước có như thế nào, anh cũng sẽ cùng em bước đi.”

Trên bầu trời, mây bị cuốn trôi đi, đêm nay có thể có mưa.

❁❁❁

Bến Viễn về đêm, mọi thứ đều chìm trong bóng tối.

Sau một tiếng sấm vang rền, mưa như trút nước đổ xuống, chắc sẽ không tạnh trong chốc lát, rửa sạch toàn bộ dấu vết. Hệ thống thoát nước của thành phố dường như đã bị hỏng, nước đổ xuống không kịp thoát đi, trên đường tràn ngập các vũng nước đọng, gần như tràn qua mép đường.

Vào một đêm như vậy, hầu hết mọi người đều chọn ở trong nhà.

Đường phố vô cùng ảm đạm, thỉnh thoảng mới có xe chạy qua.

Lúc này, một chiếc xe màu bạc đang phóng rất nhanh trên con đường ra khỏi thành phố, xe chạy rất nhanh, lốp xe chuyển động nhanh chóng, khiến nước đọng trên đường bắn tung tóe.

Người điều khiển xe là một nam thanh niên.

Trên trán lấm tấm mồ hôi, hai tay cậu ta nắm chặt vô lăng, mắt không chớp nhìn về phía trước.

Cần gạt nước không ngừng quẹt sang trái rồi  sang phải, bên ngoài thành phố tối đen như mực, cuối con đường dường như là một vực thẳm không đáy.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe cũng dừng lại trong bóng tối.

Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra quan sát, vẻ mặt hơi căng thẳng.

Nơi này bốn phía yên tĩnh, không có một bóng người, như thể nó bị ngăn cách với thế giới này.

Ở phía trước xe, là một cây cổ thụ cao chót vót, là một cây long não, cành lá rậm rạp, thân cây to lớn, phải vài người đàn ông trưởng thành mới ôm được hết thân cây. Trên thân cây quấn đầy những dây hoa leo khổng lồ, đủ các loại dây đỏ cầu phúc được buộc trên cành cây rũ xuống.

Nếu đặt nó ở đây, mọi người sẽ tìm thấy nó dễ hơn, nhỉ?

Người đàn ông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh đèn màu cam trong xe hắt ra, có thể thấy được diện mạo của cậu ta vô cùng trẻ tuổi anh tuấn, nhưng dường như đã nhiều ngày không ngủ ngon, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm rất dày, trên cằm cũng mọc đầy râu.

Mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, liên tục đập vào cửa sổ xe, phát ra tiếng lách tách.

Sau khi quan sát, người đàn ông mở cửa bước xuống xe. Cậu không che ô, để mặc cho mưa lớn làm ướt quần áo và cơ thể của mình.

Người đàn ông cầm đèn pin, mở cốp xe ra, mạnh dạn lấy ra một cái túi màu đen, mở từng lớp từng lớp túi bóng ra. Ngay cả trong cơn mưa, vẫn có một mùi máu khó ngửi thoang thoảng trong không khí.

Ánh sáng của đèn pin chiếu vào bên trong túi, phát ra ánh sáng ảm đạm xuyên thấy.

Tim người đàn ông đập nhanh hơn, cậu ta cắn lấy đèn pin, lấy cái xác ra khỏi túi bằng cả hai tay.

Đây là phần từ đầu đến ngực của thi thể, bao gồm cả hai cánh tay.

Đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ, tay người đàn ông chạm vào mái tóc dài trên đầu thi thể, năm ngón tay dường như đang chạm vào tảo nơi đáy hồ.

Ôm đoạn thi thể kia trong tay, hơi thở của cậu ta không khỏi gấp gáp.

Cậu ta muốn đặt thi thể đặt dưới tán cây, còn chưa ổn định, trên bầu trời bỗng truyền đến tiếng sấm rầm rĩ, sau đó ầm một tiếng, một tia sét cắt ngang bầu trời đen kịt.

Trong khoảnh khắc tia sét chiếu rọi, người đàn ông vừa vặn đối diện với cái đầu người kia.

Toàn bộ da mặt thi thể đã bị ăn mòn, nơi vốn được gọi là mặt, đã biến thành một đống máu thịt mơ hồ.

Một con mắt của nữ thi nửa mở, đồng tử biến thành màu xám tro, ánh mắt như đang nhìn chằm chằm vào cậu ta, lại giống như là đang âm thầm trách cứ cậu ta, như thể một giây sau sẽ hóa thành lệ quỷ đoạt mạng người, há to cái miệng không răng cắn về phía cổ cậu ta,

Nhịp tim của người đàn ông lập tức đập nhanh như trống bỏi, cậu ta kêu thảm thiết một tiếng, vứt bỏ thi thể trong tay, ngã phịch xuống đất, tay chân cậu ta bị cành cây cứa rách, máu tươi chảy ra.

Đèn pin rơi xuống, đêm mưa mù mịt không nhìn rõ năm ngón tay. Có gió thổi qua, nhất thời chuông trên cây vang lên.

Lại là một tia chớp xẹt qua bầu trời, cậu ta đứng dậy quỳ xuống mặt đất.

Người đàn ông run rẩy, răng va vào nhau, liên tục dập đầu: “Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi làm hại cô, tôi không đành lòng nhìn thấy cô chết ở nơi không ai biết, nên vất vả lắm mới chuyển thi thể của cô đến đây, đến sáng mai, sẽ có người phát hiện ra, sẽ có người thay cô kêu oan.” 

Cậu ta dập đầu mấy cái, thẳng đến khi cơ bắp toàn thân đều thoát lực, mới ngừng lại.

Thi thể đối diện dường như hiểu được lời cậu ta nói.

Sấm chớp dần dần lắng xuống, xung quanh yên tĩnh trở lại, tiếng chuông cũng ngừng lại, chỉ còn tiếng mưa rơi.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt thi thể không còn đáng sợ như trước.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới khôi phục lại nhịp tim.

Cậu ta bò dậy, giống như một con rối gỗ vừa mới học đi bộ, loạng choạng chạy vào trong xe.

Ngồi vào trong xe, người đàn ông lau nước mưa trên mặt, hốt hoảng bật nóng điều hòa, nhiệt độ trong xe dần dần tăng lên.

Cậu ta bình tĩnh lại, quay đầu nhìn lại, trong đêm tối, cái xác phụ nữ đẫm máu đang đứng dưới gốc cây.

Cậu ta đã gửi một vài tin nhắn với chiếc điện thoại di động dự phòng của mình, tạm biệt gia đình và bạn bè.

Tin nhắn cuối cùng cậu ta gửi cho một người bạn đặc biệt: “Xin lỗi, tôi vẫn phản bội những người đó, từ hôm nay, đừng liên lạc với tôi nữa.” 

Làm xong tất cả những điều này, người đàn ông lại khởi động xe.

Hai mắt cậu ta đỏ như máu nhìn về phía trước, thở ra một hơi thật dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play