(1): Thực ra là tác giả đã “Trúc Mộng Sư” thành “Mộng Sư” từ mấy chương trước rồi, nhưng mình cứ nghĩ là tác giả gõ thiếu, nên vẫn để là “Trúc Mộng Sư”. Nên từ chương này sẽ đổi thành “Mộng Sư” nhé. Thực ra thì đều là chỉ một người cả thôi ấy.
◎ “Anh ta có thể là Mộng Sư!”◎
Ba ngày kế tiếp, mỗi ngày Thẩm Quân Từ đều dành thời gian tới thăm Cố Ngôn Sâm, hoặc là vào buổi chiều, hoặc là vào buổi tối sau khi tan tầm.
Đến thứ sáu, cậu xin nghỉ nửa ngày, tự tay nấu súp gà, để trong túi giữ nhiệt cầm đến cho Cố Ngôn Sâm.
Thấy vậy, Dư Thâm lập tức chuẩn bị ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Cố Ngôn Sâm nói: “Cậu đừng đi hút thuốc nữa, hôm nay cho cậu nghỉ đấy, cứ về thẳng nhà đi, sáng mai lại đến.”
Dư Thâm vâng một tiếng, tâm lĩnh hội, cậu ta đi lấy đồ, rồi nhanh chóng rút lui.
Thẩm Quân Từ từ trong túi giữ nhiệt lấy ra phần canh gà đã được nấu tỉ mỉ.
Vừa mới mở ra, cả phòng bệnh đã tràn ngập mùi canh gà.
Thẩm Quân Từ vì muốn bồi bổ cho Cố Ngôn Sâm một chút, đã dọn dẹp nhà bếp sau nhiều năm không nấu ăn. Cậu đã đặc biệt mua một con gà mái nuôi hai năm, sau khi luộc chín, hớt bỏ phần mỡ gà, hầm suốt ba tiếng đồng hồ.
Nước dùng có màu vàng nghệ, hương vị vô cùng đậm đà.
Cố Ngôn Sâm đã có thể đi lại, ngoại trừ việc mỗi ngày cần thay thuốc, so với hai ngày trước đã khỏe hơn rất nhiều, cả người trông cũng đã có chút sức sống.
Hắn vừa chuẩn bị ngồi dậy uống canh, Thẩm Quân Từ nói: “Để tôi đút cho anh.”
Cậu đã chủ động như vậy, Cố Ngôn Sâm cũng tựa vào đầu giường.
Pháp y Thẩm một tay bưng chén, một tay cầm cái thìa sứ nhỏ, chậm rãi cho hắn ăn.
Túi giữ nhiệt có khả năng giữ ấm rất tốt, canh vẫn còn nóng.
Canh gà được đưa đến miệng của mình, hắn uống một ngụm, khen ngợi, “Canh gà em làm ngon lắm.”
Thẩm Quân Từ vừa đút canh gà cho hắn, vừa mở miệng kể hắn nghe diễn biến vụ án: “Trước mắt vụ án này rất lớn, mấy bộ phận đang liên hợp điều tra, cục trưởng Đinh đích thân phụ trách, lãnh đạo thành phố đều đang thăm dò, Bạch Mộng cùng Lục Anh cũng đều bị điều động tới để hỗ trợ.”
Vụ án quỹ Bến Ái lần này, liên quan rất nhiều, nhưng con số tra ra được trên sổ sách, nhiều đến mức dọa người.
“Thầy Bàng và quản lý khai ra không ít chuyện. Dựa trên lời khai của họ và thông tin thu thập được, hàng trăm trường hợp nghi ngờ giết người già đều đã được phát hiện. Trong đó, nghiêm trọng nhất có vụ một người gi ết chết sáu người.”
Bây giờ bọn họ đang kiểm tra lại các nhân viên bán hàng phía sau dựa trên hợp đồng của người cao tuổi và thời gian chết, sau đó thẩm vấn từng người một, phát hiện ra nhiều vụ án ẩn mà trước đây chưa từng phát hiện ra.
Toàn bộ sự việc kéo dài vài năm, Cố Ngôn Sâm sớm đã biết số lượng người liên quan đến vụ án không ít, nhưng nghe được con số này, trong lòng hắn vẫn cả kinh: “Nhiều như vậy?”
Thẩm Quân Từ giải thích: “Trong đó có vài người già chết trong nhà mình, lúc phát hiện ra thì thi thể đã phân hủy, bỏ lỡ mất thời gian khám nghiệm tốt nhất.”
Rất nhiều vụ án lúc đó bị cảnh sát chi cục coi thành chết tự nhiên hoặc tai nạn mà xử lý.
Bởi vì là người già neo đơn già qua đời, rất nhiều người không được lập hồ sơ, căn bản chưa từng có ai đi điều tra nguyên nhân cái chết.
Nếu không phải lật ra vụ hợp đồng, cũng không ai nghĩ đến phương diện mưu sát.
Thẩm Quân Từ lại tiếp tục nói: “Hàn Thanh Dật đang bị biệt giam, miệng gã rất kín, có lẽ có chủ ý muốn người đứng sau quỹ bảo vệ gã.”
Cố Ngôn Sâm hỏi Thẩm Quân Từ: “Em có biết Thương hội Hà Đồ không?”
Thẩm Quân Từ chần chờ một lát, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Hàn Thanh Dật là người của Thương hội Hà Đồ.”
Cố Ngôn Sâm hiểu ý, lúc trước có liên quan đến sự tồn tại của người lập kế hoạch, đều là do Thẩm Quân Từ ám chỉ cho hắn.
Thẩm Quân Từ đến Bến Viễn không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Cố Ngôn Sâm lại móc nối quan hệ giữa Thẩm Quân Từ và Lâm Lạc, có thể cậu còn điều tra sâu hơn cả hắn.
Trò chuyện đến đây, Cố Ngôn Sâm hỏi: “Mộng Sư thì sao?”
Điều hắn quan tâm nhất là chuyện này.
Thẩm Quân Từ dừng tay lại: “Vẫn chưa có tin tức rõ ràng, Hàn Thanh Dật không chịu nói. Những người liên quan khác đều nói không biết thân phận thật sự của Mộng Sư.”
Cậu sợ Cố Ngôn Sâm lo lắng, cho nên mới đặt vấn đề này ra phía sau, muốn báo tin vui trước.
Cố Ngôn Sâm trầm mặc không nói.
Thẩm Quân Từ tiếp tục cho hắn ăn: “Anh cứ dưỡng thương trước đi, cục trưởng Đinh nói, sẽ xin thưởng cho anh.”
Cố Ngôn Sâm thở dài, cái hắn muốn không phải là công trạng, cái mà hắn quan tâm là có thể đưa những kẻ xấu kia ra trước pháp luật được hay không, quan tâm người dân trong thành phố này có được an toàn hay không, và quan tâm cả người trước mắt này.
Uống canh như vậy thì chậm quá.
Hắn nhận lấy bát trong tay Thẩm Quân Từ: “Tôi tốt hơn nhiều rồi, để tôi tự uống đi. Cái thìa nhỏ qua.”
Thẩm Quân Từ thấy canh đã nguội bớt, lúc này mới đưa cho hắn, Cố Ngôn Sâm uống một mạch mấy ngụm: “Ngon thật.”
“Vậy lần sau lại nấu thêm cho anh.” Thẩm Quân Từ vừa thu dọn vừa nói, “Tôi cảm thấy kỹ năng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự bên kia không quá mạnh, tin tức mấu chốt và manh mối đều không hỏi ra được, hơn nữa cũng không bắt chẹt được Hàn Thanh Dật, muốn tìm được Mộng Sư có hơi khó khăn.”
Các vụ án khác nhau sẽ được giao cho những người khác nhau, phương thức điều tra vì vậy cũng sẽ khác nhau.
Tốc độ phá án có liên quan mật thiết đến việc cảnh sát hình sự có trách nhiệm hay không.
Vụ án này nhìn như đã phá được hơn phân nửa, còn bắt được cả Hàn Thanh Dật, nhưng Mộng Sư là người bày mưu tính kế sau lưng vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Từ vụ của Kim Duyệt Văn đến vụ án của Quỹ hiện giờ.
Trong toàn bộ chuỗi vụ án, Mộng Sư là điểm mấu chốt nhất, hết thảy đều bởi vì y mà lên, nhưng cho đến bây giờ, đội cảnh sát hình sự vẫn chưa tìm được manh mối rõ ràng liên quan y.
Thẩm Quân Từ hôm nay tới đây, có mang theo một ít giấy bút và cả tư liệu hồ sơ vụ án.
Đây đều là những thứ hôm qua khi cậu đi, Cố Ngôn Sâm nhờ cậu mang tới.
Uống canh gà xong, Cố Ngôn Sâm tập trung tinh thần khoanh chân ngồi trên giường bệnh, lật xem hồ sơ lời khai của Thẩm Quân Từ mang đến, nghiên cứu tình tiết vụ án.
Hắn nhíu mày nói: “Quả thật, rất nhiều chỗ đều gãi không đến điểm mấu chốt.”
Nếu vụ án được giao cho hắn, chắc chắn hắn sẽ có thể hỏi thêm nhiều thông tin hơn nữa.
Sau khi đọc xong hồ sơ mới nhất, Cố Ngôn Sâm buông xuống nói: “Hiện tại trong tư liệu cảnh sát nắm được, đã có thể biết được rất nhiều nội dung. Trong mấy vụ án này, Mộng Sư không phải là hung thủ trực tiếp, nhưng thật ra cảnh sát đều âm thầm giao thủ với Mộng Sư. Chỉ là những thông tin này thiếu người để phân tích, tóm tắt.”
Thẩm Quân Từ hỏi hắn: “Đội trưởng Cố, từ góc độ điều tra tội phạm, bây giờ có cách nào để cảnh sát tìm ra Mộng Sư không?”
Cố Ngôn Sâm xoay bút trong tay nói: “Cảnh sát không có manh mối trực tiếp về Mộng Sư, nhưng tôi cho rằng, chúng ta có thể lợi dụng thông tin hiện có, bước đầu hoàn thành việc liệt kê tội ác của Mộng Sư.”
Đây là một suy luận dựa trên nhận thức về các hiện tượng tội phạm của nhiều ngành khác nhau như tâm lý học, xã hội học và tội phạm học.
Sử dụng kỹ thuật này để khắc họa các đặc điểm của tội phạm, có thể có lợi cho việc hỗ trợ điều tra.
Cố Ngôn Sâm đánh dấu Thương hội Hà Đồ, công ty vệ sinh, quỹ bằng các biểu tượng khác nhau, ký hiệu lên một tấm bản đồ.
Đây là những thứ có liên quan đến chuỗi vụ án hiện nay, sau khi hiểu đầy đủ, có thể thuận tiện ước tính tình hình tổng thể.
Cố Ngôn Sâm nói: “Bây giờ căn cứ vào lời khai của nhiều nhân chứng, chúng ta có thể xác định đặc điểm vốn có của một vài Mộng Sư.”
Từng hạng mục đều được hắn khoanh tròn trong hồ sơ.
“Trong miêu tả của Triệu Mộng An, đối phương là nam giới, cao khoảng 1m78, trên ba mươi tuổi, có vẻ là người am hiểu lòng người, làm việc cẩn thận, lời nói cử chỉ tao nhã, biết chơi game, chơi game khá giỏi.”
“Trong miêu tả của những người khác, gần như cơ bản trùng khớp với những điểm này, hắn ta là một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, lần đầu gặp mặt sẽ không tạo ra ấn tượng mãnh liệt gì, sau khi trao đổi lại có thể nhanh chóng đạt được hảo cảm của mọi người, hắn ta là người thích lắng nghe mọi người nói chuyện, sau đó nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm bên trọng, theo dõi nội tâm của con người, tiến hành hỏi ngược lại rồi dẫn dắt.”
Cố Ngôn Sâm nói đến đây thì tiếp tục: “Chúng ta cũng có thể suy ra rất nhiều điều dựa trên các điều kiện đủ để phạm tội và động cơ cần thiết.”
“Mộng Sư không giống với những người lập kế hoạch khác, chỉ riêng Đinh Quân Nhiễm chúng ta tiếp xúc trước đó cùng với những người lập kế hoạch khác mà gã ta nói, hình như bởi vì nghề nghiệp đặc thù, đều đang được bảo vệ, mà Mộng Sư, hắn ta vẫn luôn hoạt động bên ngoài, thậm chí rất nhiều chuyện hắn sẽ tự mình làm. Giống như trường hợp của Kim Duyệt Văn, hắn đã hoàn thành việc dụ dỗ Triệu Mộng An.”
“Những người lập kế hoạch khác, cho dù thông minh đến đâu, cũng là một người sống khép kín, bọn họ sợ người khác phát hiện ra thân phận, tâm lý cất giấu cái ác, sẽ không làm bạn với người bình thường, nhưng Mộng Sư lại khách, hắn ta lang thang khắp mọi ngõ ngách trong thành phố này, xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau. Hắn ta sử dụng nhiều mặt tối trong tâm lý của chính người dân.”
Nghe hắn nói xong, Thẩm Quân Từ liên tục gật đầu.
“Từ hồ sơ vụ án, quỹ nhận được di sản thừa kế là từ bốn năm trước, hơn nữa còn có một thời gian chuẩn bị trước, nói cách khác, năm năm trước, Mộng Sư đã gặp Hàn Thanh Dật.”
“Từ lúc Mộng Sư xuất hiện có thể thấy được, thời gian cá nhân của hắn ta rất dễ bị kiểm soát, hắn đã tạo ra cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên giữa mình và Triệu Mộng An, có thể xuất hiện ở tiệm net, ở cổng trường vào buổi chiều. Cũng thường xuyên trả lời các câu hỏi cho thầy Bàng vào buổi tối.”
Cố Ngôn Sâm liệt kê từng thứ mà hắn nghĩ đến.
Thẩm Quân Từ rất thích nghe Cố Ngôn Sâm phân tích, mỗi lần Cố Ngôn Sâm nói chuyện, ánh mắt của cậu đều dồn hết lên người hắn.
Pháp y Thẩm cũng bắt đầu vẽ nên bức tranh về Mộng Sư trong tâm trí mình.
Đó là một người đàn ông nhìn thì như đang đối xử tốt với người khác, nhưng trái tim lại vô cùng âm u, kh ủng bố.
Ấn tượng của Thẩm Quân Từ đối với y từ lúc bắt đầu cũng rất mơ hồ, nhưng dần dần càng ngày càng rõ ràng.
Pháp y Thẩm cố gắng kết luận: “Dựa theo phân tích của anh, hắn ta có thể có một công việc, mà công việc này sẽ tiếp xúc với người từ mọi tầng lớp, cũng để hắn ta có đủ thời gian để quan sát những người này, sau đó kiểm soát họ.”
Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Hắn ta và Hàn Thanh Dật rất quen thuộc, hai người cũng có rất nhiều tiếng nói chung, như vậy mới có thể từng bước hoàn thành kế hoạch của bọn họ.”
Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm cùng nhau phân tích, cuộc đối thoại của hai người xuất phát từ những góc độ khác nhau, sau khi va chạm, sẽ truyền cảm hứng, bổ sung cho nhau.
Trong đầu Cố Ngôn Sâm hiện ra: “Hàn Thanh Dật và Triệu Mộng An là những người hoàn toàn bất đồng, nhưng bọn họ lại đồng thời sinh ra hảo cảm với Mộng Sư, sinh ra sự ỷ lại, hơn nữa còn cho rằng đối phương là tri kỷ của mình, dễ dàng nghe theo đề nghị của Mộng Sư. Điều này có thể liên quan rất nhiều đến nghề nghiệp của hắn ta, hoặc vẻ ngoài. Có vài người xuất hiện với tư cách học giả, cố vấn, uyên bác, sẽ dễ dàng làm cho mọi người vô thức lắng nghe họ.”
Thẩm Quân Từ suy nghĩ một lát, hình ảnh trong đầu cậu càng trở nên cụ thể hơn: “Đúng vậy, có thể nghĩ đến những kế hoạch này, chứng tỏ Mông Sư là người được hưởng một nền giáo dục tốt.”
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một chút: “Ví dụ như, học giả, nhà tài chính, nhà thống kê, nhân viên viện kiểm sát và tòa án, nhân viên pháp lý, nhân viên văn phòng công chứng, nhà báo, chuyên gia tư vấn tâm lý, phóng viên…”
Đây là những nghề nghiệp đáng tin cậy, có khả năng hướng dẫn, thuyết giảng tốt.
Thẩm Quân Từ bổ sung: “Còn có cả luật sư nữa.”
Cố Ngôn Sâm mắt sáng lên, tỏ vẻ đồng ý: “Nếu nghề nghiệp của Mộng Sư là luật sư, hắn ta có thể tiếp xúc với những người đó, quen thuộc với luật thừa kế, cũng biết nên làm như thế nào.”
Buổi chiều hôm đó, trong phòng bệnh nho nhỏ, Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ tiến hành động não.
Hai người đã phân tích rồi đưa ra được rất nhiều kết luận.
Và rất nhiều câu trả lời trong số này ban đầu đã bị che khuất trước mắt họ.
Họ đã phân tích câu trả lời thông qua bí ẩn hiện có và đưa ra một số giả thiết táo bạo.
Tiếp theo, phương án sai cần được loại trừ trong quá trình điều tra thêm.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy dường như họ đang ngày càng tiến gần hơn đến Mộng Sư…
Thẩm Quân Từ gọi đồ ăn mang về, cậu ăn qua loa, ăn xong lại nói nói: “Vậy đội trưởng Cố, ngày mai tôi sẽ đến thăm anh.”
Cố Ngôn Sâm thở dài một hơi: “Tôi muốn xuất viện sớm một chút. Chuyện dưỡng thương này chán muốn chết.”
Lục Anh vừa lúc tới thay ca, vào cửa chợt nghe thấy một câu này, vội vàng tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, đội trưởng Cố, anh không biết à, mọi người trong phòng đều muốn giết anh đó.”
Thẩm Quân Từ thấy Lục Anh tới, hướng về phía Cố Ngôn Sâm khoát tay, lại nói lời tạm biệt với Lục Anh, xoay người xách túi giữ nhiệt đi ra ngoài.
Lục Anh nhìn trên bàn còn có đồ ăn, Cố Ngôn Sâm vẫn chưa ăn xong, anh ta cũng không ghét bỏ, ngồi xuống cầm đũa chuẩn bị ăn ké mấy miếng.
Cố Ngôn Sâm mở miệng hỏi: “Cậu chưa ăn cơm tối à? Có cần gọi thêm đồ ăn không?”
Lục Anh nói: “Không ăn thêm đâu, không cần phiền phức như vậy, đỡ lãng phí. Hôm trước luật sư nộp đơn xin gặp mặt, bây giờ sắp hết bốn mươi tám giờ, bên đội trưởng Hình bèn phải phê duyệt gặp mặt, buổi chiều tôi dẫn anh ta đi gặp Hàn Thanh Dật. ”
Điều này thì cũng đúng luật thôi, bị can có quyền gặp luật sư.
Cố Ngôn Sâm nói: “Lúc này, tốt hơn hết là nên dừng lại nếu như chuyện đó cản trở điều tra.”
Đây cũng là một trường hợp đặc biệt của ngành công an, khi luật sư gặp mặt thân chủ của mình có thể tiêu hủy bằng chứng giả mạo, khiến nghi phạm tự làm hại mình, hoặc gây cản trở điều tra, cơ quan công an có thể từ chối đơn xin gặp mặt.
“Tôi cũng định làm thế, nhưng cục trưởng Đinh không ngăn cản, còn nói là luật sư Hà, tất cả mọi người đều biết, nên khá là yên tâm.” Lục Anh tự mình nói: “Nói đi cũng phải nói lại, tôi không biết luật sư Hà có con gái đâu nhé, lúc tôi dẫn anh ta vào, trong đống tài liệu của anh ta rơi ra một tấm ảnh, tôi tiện tay giúp anh ta nhặt lên, anh ta nói đó là ảnh con gái anh ta, vô tình kẹp vào.”
Cố Ngôn Sâm nghe đến đó, nhướng mày: “Cậu nói ai cơ?”
Lục Anh bị hắn hỏi thì sửng sốt: “Thì luật sư Hà Văn Lâm ấy, không phải anh cũng biết anh ta sao.”
Cố Ngôn Sâm đúng là có biết, biết trong mấy năm làm ở đội hậu cần.
Có một ngày hắn ở dưới phòng hậu cần cục thành phố, người đàn ông kia đang hút thuốc, tự động đi qua bắt chuyện với hắn, sau đó thì dần dần quen thuộc.
Vị luật sư Hà này là luật sư của công ty luật Bến Viễn, đây là công ty luật lớn nhất có liên hệ với Cục Đô thị, trong cục thành phố có không ít người biết anh ta, ấn tượng đối với anh ta vô cùng tốt.
Cố Ngôn Sâm nghĩ lại.
Luật sư Hà trông rất hiền lành, giỏi lắng nghe ý kiến của người khác, lúc nói chuyện cũng không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Gã ta thường nhận những vụ gây tranh cãi từ những người giàu có.
Gã và thương hội Hà Đồ có giao thiệp.
Gã ta không quan tâm liệu khách hàng của mình có phạm tội ác tày trời hay không, cũng không quan tâm liệu bên kia có tự nhận tội lỗi của mình hay không, thoạt nhìn, thì hình như không có quan niệm thị phi.
Mắt phải Cố Ngôn Sâm giật điên cuồng, kết hợp với những suy đoán trước đó của hắn và Thẩm Quân Từ, hắn bỗng nhiên phát hiện ra Hà Văn Lâm có rất nhiều hiềm nghi.
Lại nhớ tới bức chân dung Triệu Mộng An miêu tả, cũng có vài phần tương tự.
Hắn nhớ lại vụ án đầu tiên được tiếp nhận khi Đội hình sự đặc nhiệm mới thành lập.
Trong vụ án đó, Chung Chí Thuần muốn ngư ông đắc lợi, đã lợi dụng chuyện Phương Chính Vinh muốn sửa đổi di chúc của mình.
Cố Ngôn Sâm lúc đó chất vấn Chung Chí Thuần, cũng cảm thấy trong vụ án vẫn còn có nghi vấn.
Hiện tại hắn trong nháy mắt hiểu được, trong đó còn thiếu một luật sư hiểu rõ pháp luật thừa kế.
Phương Chính Vinh, Phương Gia Lương, Chung Chí Thuần, Lam Khiết, một di chúc, một luật sư có thể dễ dàng châm ngòi ly gián giữa những người này.
Nhà của Hà Văn Lâm cách làng đại học không xa, khi không có việc làm, có thể đến gần đó, hướng dẫn Triệu Mộng An.
Y làm luật sư, có thể đưa ra ý kiến cho Hàn Thanh Dật, giúp gã làm ra mẫu hợp đồng để tránh bị kiểm tra.
Cố Ngôn Sâm như bừng tỉnh.
Mộng Sư, y giống như giống như một con rắn đã ban trái trí tuệ cho Eve, dụ dỗ con người phạm tội.
Bất luận là người có tiền hay là người nghèo khổ, đều bị y đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Mà con rắn độc này vốn dĩ đã sớm ẩn núp chung quanh bọn họ, dựa vào lý do quang minh chính đại, lần lượt xuất hiện ở cục thành phố, thậm chí là ngay bên cạnh bọn họ.
Nghĩ tới đây, Cố Ngôn Sâm càng ngày càng chắc chắn, hắn trực tiếp nói ra kết luận.
“Hà Văn Lâm có thể là Mộng Sư!”
Chiếc đũa trong tay Lục Anh rơi xuống: “Vậy anh ta Hàn Thanh Dật, đó chẳng phải là…”
Cố Ngôn Sâm cầm điện thoại lên, hắn phải nhanh chóng thông báo cho cục thành phố về khả năng này.
Điện thoại của Cố Ngôn Sâm còn chưa gọi được, điện thoại của Thẩm Quân Từ bỗng nhiên gọi tới.
Hắn vội vàng bắt máy.
Điện thoại phía đối diện trống rỗng im lặng, vài giây sau thì cúp.
Một cảnh tượng năm năm trước đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Cố Ngôn Sâm nhanh chóng xuống giường đứng dậy, đụng đến vết thương, thân thể nhói lên một cái, vịn vào đầu giường mới đứng vững được.
Lục Anh vội vàng hỏi hắn: “Đội trưởng Cố, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Pháp y Thẩm xảy ra chuyện.” Cố Ngôn Sâm buộc mình phải tỉnh táo lại, hắn khoác một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài bộ đồ bệnh nhân, “Đến cục thành phố.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Vị trí xuất hiện của luật sư: Chương 62
Có liên quan đến vụ án đầu tiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT