Theo tập tục của Thân Thành, phù dâu chỉ cần một người là đủ.
Vì vậy, đương nhiên phù dâu của Đàm Tích chính là Ôn Uyển.
Mấy năm nay những người bạn bên cạnh tới rồi lại đi, cuối cùng chỉ còn lại một người bạn tốt Ôn Uyển, một tình bạn vô cùng chân thành.
Sáng hôm sau máy bay trực thăng sẽ đến Thân Thành chở tất cả những người tham gia hôn lễ đi.

Nhà Ôn Uyển ở khá xa, hơn nữa chỉ có một mình cô ấy là phù dâu, cô ấy lại sợ không kịp thời gian sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên buổi tối đã đến ngủ với Đàm Tích.
“Tính ra thì chúng ta đã lâu rồi không nằm chung một chiếc giường nhỉ.” Đàm Tích cảm khái nói.
“Trước đây học đại học thường xuyên ngủ chung, khi ấy còn tưởng rằng sau này sẽ vẫn luôn như vậy.”
Lúc học đại học hai người ở cùng một phòng ký túc xá.

Phòng ký túc xá là phòng dành cho bốn người, giường cũng lớn hơn so với giường của những phòng ký túc xá thông thường, hai người lại rất thích cày phim với nhau, cho nên dứt khoát ngủ chung một giường.
Sau đó tốt nghiệp cũng thuê chung phòng, nhưng tính chất công việc của hai người không giống nhau, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng khác, cho nên không còn ngủ chung với nhau nữa.
Mà hôm nay ngủ chung lại là vì hôn lễ.
Ôn Uyển không khỏi có chút thổn thức: “Nhanh thật đấy, bây giờ cậu đã là cô dâu rồi, qua mấy năm nữa cậu sẽ sinh em bé, còn tớ sẽ là mẹ nuôi của con cậu.

Đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ năm lớp mười mọi người đều tưởng tượng đến hôn lễ trong tương lai.”
Ôn Uyển không có tưởng tượng, bởi vì cô ấy theo chủ nghĩa độc thân, suy nghĩ này đã kiên định từ lúc cô ấy còn rất nhỏ.
Khi mới lên cấp hai không lâu, chỗ ngồi của Đàm Tích ở ngay giữa lớp học, xung quanh cô hay có vài học sinh nữ tám chuyện với nhau, hết giờ không có chuyện gì làm thường nói về những người nổi tiếng, khi đó sẽ không phân biệt ai ngồi chỗ nào nữa.
Bạn học nào cũng la hét muốn hôn lễ của mình long trọng nhất, Đàm Tích chỉ cười nhạt, trước sau đều không lên tiếng.
Sao cô lại không có khát vọng hạnh phúc như những cô gái khác chứ? Có điều khi cô nhìn lại hai chân mình thì tự ti vẫn hoàn tự ti, luôn cảm thấy có quá nhiều giới hạn và không biết có thể gặp được một người lý tưởng hay không.
Không muốn hụt hẫng cũng không muốn thất vọng, vậy chi bằng ngay từ đầu đừng ôm hy vọng.
Cô chưa từng nghĩ rằng hôm nay mình sẽ hạnh phúc như vậy.
Ôn Uyển nhảy sang chuyện khác: “Đúng rồi, áo cưới của cậu trông đẹp thật đấy, không phải nói quá đâu, tớ thực sự chưa từng thấy bộ áo cưới nào đẹp như vậy, người nổi tiếng kết hôn còn không mặc áo cưới đẹp bằng của cậu.”
Đàm Tích tin Ôn Uyển nói thật.
Lúc cô cầm chiếc áo cưới này cũng cảm thấy rất xao động, là chế tác hoàn toàn bằng thủ công của nghệ nhân nổi tiếng nước Pháp, thời gian làm mất tới hơn ba tháng, mỗi một hoa văn xinh đẹp đều chứa đựng tâm huyết của nhà thiết kế.
Thật ra Đàm Tích vốn cảm thấy trong nước cũng có rất nhiều áo cưới đẹp, chọn đại một bộ là được rồi, không cần phải phiền phức như vậy, nhưng thấy Hoắc Kỳ kiên quyết nên cô cũng đồng ý.
Lúc lấy được áo cưới, cô cảm thấy rất đáng giá.
Đàm Tích vội vã mặc thử, Hoắc Kỳ bắt chéo hai chân, ung dung ngồi chờ trong phòng khách.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sau khi Đàm Tích thay xong, cô kéo góc váy từ phòng ngủ đi ra, dưới chân còn mang dép lê ở nhà, may mà chân váy khá rộng, xinh đẹp yêu kiều che đi đôi dép lạc quẻ của cô.
Hoắc kỳ có chút ngẩn ngơ.
Đàm Tích không chút khách sáo hỏi: “Có phải thấy em đẹp quá không?”
Hoắc Kỳ bất lực cong môi: “Ừ, không ngờ lại hợp như vậy.”
“Em cũng không ngờ.” Khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Tích đầy vẻ tươi cười, hài lòng xoay một vòng, “Thật ra thì không ủng hộ anh đặt làm là vì cảm thấy đắt quá, nhưng không ngờ mặc vào lại đẹp như vậy.”
Có thể là vì hoàn cảnh trưởng thành nên Đàm Tích không hay quan tâm sẽ mặc cái gì, giá của chiếc áo cưới này so với tiền lương cả đời của một người bình thường còn cao hơn, vậy thì phô trương quá, cô vẫn thích tiết kiệm hơn.
Đàm Tích đứng trước gương ngắm nghía mãi.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào, dừng lại trên dáng người thon thả yểu điệu của cô, chiếc váy giống như những ngôi sao trên bầu trời, bên trên có những hạt kim sa nhỏ làm cho da thịt của cô giống như càng thêm phát sáng, trắng trẻo như dương chi bạch ngọc.
Đàm Tích nhìn mình trong gương, cả người có chút ngơ ngẩn, giống như trên trời rơi xuống một trận tuyết, còn cô thì đang nhảy múa trong đó.
Hoắc Kỳ không bất ngờ với kiểu dáng của áo cưới, anh đã bàn bạc và tham gia thiết kế với nhà thiết kế trong toàn bộ quá trình.
“Giống với tưởng tượng của anh không?”
Hoắc Kỳ cười một tiếng: “Đẹp hơn so với anh tưởng tượng.”
Đàm Tích hỏi tới không tha: “Vậy rốt cuộc là em đẹp hay áo cưới đẹp?”
Dường như con gái đều thích hỏi mấy câu hỏi nhàm chán này, Hoắc Kỳ thì đã quen, anh bình thản nói, “Đương nhiên là em đẹp.”
Đàm Tích cong môi, mặc dù không biết lời anh nói rốt cuộc là thật hay giả, nhưng dù sao anh chịu dỗ cô vui vẻ là cô đã hài lòng rồi.
Hoắc Kỳ đứng lên, không nhịn được cúi đầu hôn lên gò má hồng hào của cô: “Tích Tích, em là cô dâu đẹp nhất của anh.”

“Hả? Anh nói đẹp nhất…” Đàm Tích nhướng mày, chọc chọc vào ngực anh: “Nói xem, anh còn mấy cô dâu nữa?”
Hoắc Kỳ không biết phải làm sao, anh không trả lời mà lấy một cái hộp tinh xảo trong ngăn kéo ở bên cạnh ra, logo phía trên Đàm Tích có biết, là một nhãn hiệu cao cấp, quần áo và giày dép Hoắc Kỳ mua cho cô là của nhãn hiệu này.
Bên trong là một đôi giày thủy tinh xinh như mộng.
Giày cũng không cao lắm, Đàm Tích bước qua nhìn kỹ một hồi, hình như cũng là đặt làm, không giống với giày cao gót bình thường.
Hoắc Kỳ nói: “Tích Tích, anh biết em đã chọn giày xong rồi, nhưng mang giày cao gót chắc chắn sẽ không thoải mái, cho nên anh đã chuẩn bị đôi này.”
Đàm Tích ngu ngơ: “Nhưng em chưa từng thấy đôi giày này…” Cô đột nhiên hiểu ra, “Không phải cũng là đặt làm đó chứ?”
Hoắc Kỳ cười, sờ đầu cô một cái: “Thông minh đấy.”
“Nhãn hiệu giày này chưa từng nhận đặt làm.”
Đàm Tích buồn bực, áo cưới thì quan tâm vấn đề độc nhất vô nhị, đặt may cũng đặt may rồi, nhưng giày thì nhãn hiệu này chưa từng nhận đặt làm, mặc dù cô không theo đuổi xa xỉ phẩm, nhưng vẫn tương đối hiểu về nhãn hiệu nghe tên nhiều nên quen này.
Hoắc Kỳ không sợ sóng lớn, nói: “Đúng lúc anh có một người bạn làm ở nhãn hiệu này.”
Đàm Tích: “…”
Thật là lợi hại, hình như cô không có người bạn nào lợi hại như vậy.
Hoắc Kỳ bảo cô ngồi xuống, bàn tay với khớp xương thon dài lấy một chiếc giày ra, sau đó ngồi xổm dưới đất thay giày giúp cô.

Đột nhiên bị chạm vào mắt cá chân, ngón chân Đàm Tích hơi co lại.

Hoắc Kỳ nhẹ nhàng thay giày xong cho cô.
Chân vừa chạm vào đế giày đã có cảm giác rất thoải mái.
Cô đứng trước gương soi một lúc, nó cùng màu với áo cưới, phối hợp rất ăn ý.
Đàm Tích ngày càng tin tưởng gu thẩm mỹ của chồng cô.
Cô căn bản không mang giày cao gót, trừ những trường hợp vô cùng đặc biệt ra thì bình thường cô đều mang giày thể thao hoặc giày bệt.
Sở dĩ luyện tập trước thời hạn nhiều ngày như vậy là bởi vì muốn hôn lễ hôm đó có được một trạng thái tốt nhất, cô không muốn làm Hoắc Kỳ mất mặt.
Cô đã chuẩn bị xong cả việc mang giày cao gót không thoải mái, ai ngờ Hoắc Kỳ lại săn sóc đến vậy, từ sớm đã giúp cô đặt sẵn giày cao gót thoải mái.
Vẻ ngoài đẹp mắt là đã thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của con gái, vậy mà nó còn cho cô cảm giác thoải mái và tiện lợi.
Khóe mắt Đàm Tích hơi ướt át, cô không nhịn được dang tay ra ôm lấy cổ Hoắc Kỳ: “Ông xã, sao anh lại tốt đến vậy chứ.”
Tốt đến nỗi làm cho cô cảm động, làm cho cô xấu hổ.
Hoắc Kỳ mỉm cười cưng chiều, khẽ vuốt cái mũi cao của cô: “Bởi vì em xứng đáng.”
Nhớ tới những chi tiết nhỏ này, Đàm Tích nằm ở trên giường của mình không khỏi lăn lộn, cô nhỏ giọng nói với Ôn Uyển: “Làm sao đây, bây giờ tớ muốn gả ngay cho Hoắc Kỳ, một giây cũng không chờ nổi.”
Ôn Uyển cảm thấy buồn cười, liếc nhìn điện thoại di động một cái: “Bây giờ đã mười một giờ rồi, cách lúc cậu ấy tới đón cậu chỉ còn bảy tiếng đồng hồ thôi.”
Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Cô Đàm Tích, tôi khuyên cô đừng kích động như vậy, tốt nhất là nên ngủ sớm một chút, nếu không người ta nhìn thấy cô, phát hiện ra hai cái quầng mắt đen thui rồi hối hận thì biết phải làm sao?”
Đàm Tích nhanh chóng kìm nén tâm trạng kích động của mình lại, vội vàng đắp chăn, xoay người, không để ý tới Ôn Uyển nữa.
Qua năm phút, Ôn Uyển nhỏ giọng gọi tên cô, phát hiện không có ai đáp lại.
Ôn Uyển: “?”
Bạn thân của cô ấy kiếp trước là heo sao? Mới đây còn kích động muốn kết hôn, vậy mà bây giờ đã lăn ra ngủ rồi.
Hôn lễ được tổ chức vào một ngày thời tiết đẹp hiếm thấy.
Nhiệt độ của tháng Năm rất tốt, bầu trời xanh thẳm quang đãng như một dải lụa thượng hạng.
Năm giờ Đàm Tích đã thức dậy, Hoắc Kỳ đã mời cho Đàm Tích một ekip trang điểm, nghe nói là người trang điểm cho ngôi sao.

Thợ trang điểm năm giờ đã tới đây giúp cô sắp xếp váy áo rồi từ từ trang điểm.
Nền tảng da vẻ của Đàm Tích tốt, chỉ cần trang điểm nhạt, thợ trang điểm lại cực kỳ kiên nhẫn, trang điểm cho cô rất tinh xảo.
Sau khi trang điểm xong, Đàm Tích không nhịn được đẩy cửa sổ ra, đúng lúc nghe thấy một trận tiếng vang, máy bay trực thăng quanh quẩn ở trên cao, cô nhận ra đây là chiếc máy bay của Hoắc Kỳ.
Tim cô đập như trống đánh, thầm nghĩ Hoắc Kỳ sắp tới rồi.
Quả nhiên, mười mấy phút sau, cửa phòng đã bị gõ.
Đàm Tích định đứng lên mở cửa, Ôn Uyển cảm thấy buồn cười: “Cô dâu như cậu không dè dặt gì cả.”
Khuôn mặt Đàm Tích hơi đỏ lên, trong phòng chật cứng nam nữ trẻ tuổi, còn có người thân của cô, Ôn Uyển vừa mở cửa đã thấy Hoắc Kỳ mặc âu phục, nghiêm trang đứng thẳng.

Tướng tá của Hoắc Kỳ vốn nghiêm chỉnh đẹp trai, nhất là khi mặc âu phục vào thì càng có vẻ tuấn dật phi phàm, Đàm Tích âm thầm nhớ đến hàng mày tuấn tú của anh, tim không nhịn được đập rộn lên.
Mới chỉ ba ngày không gặp nhau mà cô cảm thấy anh càng đẹp trai hơn rồi.
Sống mũi Hoắc Kỳ rất cao, xương hàm rõ ràng, trong phòng có người ồn ào náo nhiệt nhưng hai người không hẹn mà cùng xem nhẹ những thứ này, bốn mắt nhìn nhau đầy thâm tình.
Ánh mắt Hoắc Kỳ nhìn cô vô cùng chăm chú, anh chậm rãi nói: “Tích Tích, anh đến cưới em đây.”
Đàm Tích cong cong môi, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, ừm một tiếng.
Sau đó Hoắc Kỳ không kịp đợi đã ôm lấy Đàm Tích, người cô rất nhẹ, Hoắc Kỳ không tốn chút sức đã bế được cô lên.

Đàm Tích đã được anh bế vô số lần, cô ôm chặt lấy cổ Hoắc Kỳ một cách tự nhiên, tư thế của hai người thân mật, vừa nhìn đã biết ân ái vô cùng.
Người thân xung quanh bàn luận.
“Chồng của Tích Tích còn đẹp trai hơn minh tinh ở trong tivi nữa.”
“Thằng nhóc trông cũng lanh lợi, không tệ không tệ, công việc cũng rất tốt.”
“Con hâm mộ chị và anh rể quá, quả thật là một đôi thần tiên quyến lữ, con cũng muốn có một người bạn trai yêu thương con như vậy.”
“Còn nhỏ tuổi mà nghĩ cái gì thế? Coi chừng về nhà mẹ lại tét mông cho đấy!”
Đàm Tích cũng cười khanh khách, đôi môi đỏ thắm cong lên, ánh mắt cũng biến thành vầng trăng lưỡi liềm nhỏ đáng yêu.
Mấy người Ôn Uyển rải cánh hoa vô cùng náo nhiệt.
Hoắc Kỳ ôm Đàm Tích đi xuống lầu, máy bay đáp xuống gần đó, tất cả khách khứa tham gia hôn lễ cùng với Hoắc Kỳ và Đàm Tích lên máy bay, đi đến trang viên Hoắc Kỳ đã bao sẵn.
Hôn lễ được tổ chức như vậy, đừng nói là con nít kinh ngạc, mà ngay cả người lớn cũng chưa từng thấy.

Mọi người ở trên đường liên tục cảm thán sau này Đàm Tích sẽ hạnh phúc đến cỡ nào.
Mười ngón tay của Đàm Tích và Hoắc Kỳ đan vào nhau, Hoắc Kỳ nhìn cô thật lâu, đột nhiên cười nói: “Không cần sau này, bây giờ cũng rất hạnh phúc rồi.”
Một tia sáng chói mắt chiếu xuyên qua buồng máy bay, hàng lông mi dài của Đàm Tích phản chiếu xuống khuôn mặt của cô, hiện ra hai cái bóng nho nhỏ đáng yêu, ánh mặt trời cũng chiếu lên người Hoắc Kỳ, anh không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc.

Hôn lễ là kiểu sân cỏ phương Tây.
Trang viên Hoắc Kỳ bao rất lớn, ánh mặt trời chiếu xuống khắp nơi, sân cỏ rộng rãi, bãi cỏ xanh như một tấm đệm, trông có vẻ tươi mát và dịu dàng lãng mạn.
Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng êm ái từ từ vang lên, trên chiếc bàn ăn dài bày đầy rượu, bánh ngọt và đủ loại điểm tâm, trái cây tự phục vụ, Hoắc Kỳ chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Dọc hai bên đường trồng đầy hoa hồng.
Gió nhẹ thổi qua, còn có thể ngửi được hương hoa hồng tươi mát, màu đỏ rực và màu xanh đan xen một chỗ, vô cùng rực rỡ lãng mạn, hương vị thiên nhiên ngập tràn, tựa như tiên cảnh nhân gian.
Người chủ trì mời cô dâu chú rể lên sân khấu, hôn lễ nhanh chóng chính thức bắt đầu.
Họ sóng vai đứng trước mặt mục sư, trên mặt là nụ cười dịu dàng, giống như được ánh sáng thiêng liêng bao phủ.
Mục sư mở miệng hỏi: “Anh Hoắc Kỳ, anh có đồng ý cưới cô Đàm Tích làm vợ của mình không? Bất kể sau này thuận lợi hay khó khăn, nghèo khổ hay giàu có thì vẫn yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy mãi mãi?”
Hoắc Kỳ nhìn cô thật lâu, không lạnh lùng hời hợt giống như bình thường mà chứa đầy sự dịu dàng không cách nào che giấu.
Giọng anh chắc chắn: “Con đồng ý.”
Mục sư lại xoay đầu nhìn về phía Đàm Tích: “Cô Đàm Tích, cô có đồng ý cưới anh Hoắc Kỳ làm chồng của mình hay không? Bất kể sau này thuận lợi hay khó khăn, nghèo khổ hay giàu có thì vẫn yêu anh ấy, tôn trọng anh ấy mãi mãi?”
Vô số khách mời đều tập trung ánh mắt nhìn về phía bọn họ, bóng bay đầy màu sắc từ từ bay lên trời, tạo nên sự bình yên và an ổn.
Ánh mắt Đàm Tích dịu dàng: “Con đồng ý.”
“Hôm nay tất cả quan khách tại đây đều làm chứng cho tình yêu của họ, cha chúc vợ chồng các con yêu nhau suốt đời, đến răng long đầu bạc.” Mục sư nói, “Bây giờ mời chú rể cô dâu trao nhẫn cưới cho nhau.”
Hoắc Kỳ lấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh từ trong hộp ra, anh quỳ một chân xuống đất, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của Đàm Tích, giống như muốn chiếm giữ cả đời của cô.
Tất cả khách mời tại hiện trường đều chứng kiến cảnh tượng thần thánh này, họ ngừng thở, ánh mắt dán chặt vào cặp đôi ở bên trên, tiếng vỗ tay như sấm, dường như sẽ vang mãi không ngừng.
Trao nhẫn xong, mục sư nói: “Bây giờ chú rể đã có thể hôn cô dâu.”
Hoắc Kỳ vén khăn voan lên, ôm eo Đàm Tích, kéo cô vào trong ngực mình, đặt xuống môi cô một nụ hôn vô cùng triền miên thâm tình.
Khăn voan bị gió thổi bay lất phất làm cho khuôn mặt của hai người trở nên mơ hồ, niềm hạnh phúc và ngọt ngào sắp lan cả ra ngoài.
Ôn Uyển xúc động nói với Chu Lượng: “Tích Tích của chúng tôi hạnh phúc quá rồi, tôi còn muốn rơi lệ vì cậu ấy.”

Bình thường Chu Lượng miệng quạ quen rồi, đột nhiên chứng kiến cảnh tượng rung động như vậy, nhất thời cũng không biết nên đáp lại cái gì mới phải.
Anh ấy chợt nói một câu: “Kỳ Kỳ của chúng tôi hạnh phúc quá rồi, tôi cũng muốn rơi lệ vì cậu ấy.”
Ôn Uyển: “?”
Kẻ không bình thường này ở đâu ra vậy? Người đứng đắn như bác sĩ Hoắc cũng chơi với loại bạn này sao?
Sau khi hoàn thành quá trình cơ bản của hôn lễ thì tới tiệc rượu buổi trưa, người thân của Đàm Tích cũng không nhiều lắm, chủ yếu là bên Hoắc Kỳ, một số nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu cũng tới tham gia hôn lễ, muốn kính rượu hết cũng rất mệt.
Dù đã tập luyện trong khoảng thời gian rất lâu, sức lực của Đàm Tích cũng cải thiện rất nhiều, nhưng ngày hôm sau chân cô vẫn mệt mỏi rã rời như sắp gãy.
Cũng may là thuận lợi chống đỡ được toàn bộ quá trình, thuận lợi hơn so với tưởng tượng của cô.
Chạng vạng tối, hai người đã hoàn toàn rảnh rỗi.
Đàm Tích vốn định về nhà nghỉ ngơi, nhưng lại hơi không nỡ, trang viên này vừa lớn vừa đẹp, là lần đầu tiên cô tới nơi này.

Đây là do chồng cô bỏ nhiều tiền túi ra, không vui chơi một chút thì trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Hoắc Kỳ đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng cô: “Chúng ta đi dạo một chút đi.”
Hai người thay quần áo xong, Đàm Tích khẽ cắn răng, quyết định tận dụng chút sức lực cuối cùng để đi dạo một chút.
Ai ngờ, Hoắc Kỳ không biết lấy được từ đâu một chiếc xe đạp du lịch, anh nhướn nhướn mày, vỗ lên yên xe: “Lên đây đi.”
Đàm Tích không biết trong lòng mình có cảm giác như thế nào.
Không ngờ ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt này anh cũng nghĩ đến.
Cô ngồi nghiêng một bên ở yên sau xe đạp, trang viên rất yên tĩnh, không khí cũng rất trong lành.
Đàm Tích nhỏ giọng hỏi: “Sao anh suy nghĩ chu toàn thế?”
Chuẩn bị hôn lễ vốn đã đủ phiền phức rồi, vậy mà còn nghĩ đến mấy chi tiết này, cô cũng nhức đầu thay chồng mình.
Cổ họng Hoắc Kỳ phát ra một tiếng cười khẽ: “Biết chắc em nhất định muốn đi dạo một vòng mà, nhóc tham lam.”
Lúc nói đến ba chữ cuối cùng, âm cuối của anh hơi cao lên, nghe có vẻ cưng chiều.
Giọng của Hoắc Kỳ vốn dễ nghe, trừ việc hơi trầm thấp ra thì còn tạo cảm giác dịu dàng, mỗi lần cô nghe thấy đều muốn nhắm mắt cảm nhận.
Gió tháng Năm thổi nhẹ bên tai, dịu dàng mềm mại giống như như một đám mây trắng phất nhẹ qua gò má.
Hoắc Kỳ đạp xe rất êm, chân Đàm Tích hơi đong đưa, cô đột nhiên có ảo giác… họ không phải là họ của hôm nay, mà là lúc trở thành sinh viên đại học.
Có cảm giác như năm đó bọn họ không chật vật chia tay như vậy, mà lựa chọn kiên định đi tiếp.
Đàm Tích giơ tay ôm lấy eo Hoắc Kỳ, mặc dù cách một lớp vải, cô vẫn có thể cảm nhận được bắp thịt cứng rắn của anh.

Cô định sờ mấy cái, nhưng cảm thấy cơ thể Hoắc Kỳ giật giật, mới ý thức được làm như vậy có vẻ như đang trêu ghẹo anh.
“Hoắc Kỳ, em nhắm mắt lại, cảm thấy như chúng ta chỉ mới mười tám mười chín tuổi, giống như đang dạo chơi trong sân trường.”
Bóng đêm từ từ bao phủ, gió đêm vây lấy những ngọn đèn, thoang thoảng mùi cỏ cây, cảm giác thanh tịnh đó giống như đầu hè ở sân trường đại học.
“Nhưng hôm nay em đã là vợ của anh rồi.” Giọng Hoắc Kỳ chứa ý cười, anh trả lời một câu như vậy.
“Anh làm mất hứng thế.” Đàm Tích hung hăng liếc anh một cái, mặc dù anh không thấy được: “Em chỉ muốn lãng mạn một chút thôi mà.”
“Được.” Hoắc Kỳ hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô: “Nếu như chúng ta học cùng một trường đại học, anh nhất định có thể đuổi kịp em.”
Không cần phải vòng vo suốt mấy năm nay.
“Anh bớt mơ mộng đi, khi đó em đã chắc chắn rằng chúng ta không thể nào rồi.”
“Chưa chắc.” Hoắc Kỳ nói, “Mỗi ngày anh đều lãng vãng trước mặt em, tâm địa của em cũng không thể cứ sắt đá mãi.”
Anh cười nhẹ một tiếng.
“Anh chắc chắn vậy sao?” Đàm Tích cười, lúm đồng tiền cũng lộ ra.
Hoắc Kỳ ừ một tiếng, nói rất khẽ: “Thật ra thì em mềm lòng hơn ai hết.”
Con người Đàm Tích luôn muốn hoàn thành tất cả mọi việc, có thể sẽ có lúc cô không có năng lực hoàn thành, cho nên cuối cùng cô cứ xoắn xuýt mãi như vậy, làm mình chịu khổ.
Hoắc Kỳ cũng biết điều này, vì vậy công thành đoạt đất, đi từng bước một.
Đàm Tích nghĩ tới những chuyện này, không khỏi có chút thổn thức: “Thật ra có lúc em cũng cảm thấy không đáng giá, một người tốt như anh chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn em.”
Mặc dù cô đã tự tin hơn so với trước đây, đã thoát khỏi những mặt trái phiền muộn nhạy cảm, nhưng không nhìn nhận bản thân có chọn lọc giống Hoắc Kỳ, cô nhìn mình một cách toàn diện hơn, cụ thể hơn.
Đàm Tích cảm thấy tính tình của mình vẫn chưa đủ tốt, cũng không đủ dịu dàng đáng yêu.
“Tích Tích, sao em lại không hiểu…” Hoắc Kỳ thở dài, sắc mặt bình tĩnh nói, “Từ trước tới nay anh không cần người tốt hơn.”
Ánh mắt Hoắc Kỳ thoáng lấp lánh, khóe môi cũng vô thức cong lên: “Anh chỉ cần em.”
Đối mặt với Đàm Tích, anh luôn thẳng thừng nói ra những lời tha thiết như vậy, Đàm Tích bị tình yêu của anh đốt cháy, tựa như ngã vào cả bầu trời hạnh phúc.
“Cảm ơn anh, Hoắc Kỳ.” Đàm Tích hơi mím môi, “Hôn lễ hôm nay em rất hài lòng.”
Rất nhiều người nhớ lại hôn lễ của mình đều cảm thấy như trò đùa, trước khi kết hôn cô còn hơi lo âu, nhưng qua hôm nay, nó đã trở thành một phần ký ức trân quý tốt đẹp đối với Đàm Tích… Đây là món quà Hoắc Kỳ dành cho cô.
Cô biết, mình sẽ được đối xử chân thành.
“Bà Hoắc.” Hoắc Kỳ gọi cô như vậy, nụ cười càng tươi hơn, “Đây là hôn lễ của chúng ta, là việc anh phải làm.”
Ngay vào lúc này, bụng của Đàm Tích đột nhiên kêu lên ‘rột rột’ đầy mất hứng.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, Hoắc Kỳ cũng đã nghe thấy.
Hoắc Kỳ bật cười: “Tối nay muốn ăn gì?”
Thật ra thì cũng bình thường, ban ngày hai người bận tiếp đãi khách mời nên không ăn được bao nhiêu.
Trong trang viên đương nhiên không thiếu món ngon, nhưng Đàm Tích có một tật xấu thế này, bình thường có thể cô sẽ thèm đồ ăn bên ngoài, nhưng khi thật sự đói bụng thì chỉ muốn ăn đồ ăn Hoắc Kỳ nấu.
Đàm Tích tựa đầu vào sống lưng thẳng tắp của Hoắc Kỳ: “Ăn gì đó khẩu vị mặn một chút.”
Muốn cắn từng ngụm từng ngụm bánh bao, ăn thức ăn thật cay.
“Ừ, thỏa mãn em.”
Hôm nay Tích Tích của anh cực khổ rồi, muốn ăn cái gì anh cũng sẵn lòng làm cho cô.
“Cá cay đi.” Cô liếm môi, cứ đơn giản một chút, không cần cầu kì quá.
“Được, quay về làm.” Hoắc Kỳ cưng chiều nhếch môi.
Sau khi trở về, ăn cơm xong, Đàm Tích uống từng ngụm từng ngụm nước, cả ngày nay cổ họng có hơi khó chịu.
Đang uống nước, cô đột nhiên bị bế lên tiến đến phòng tắm.
Đàm Tích còn tưởng rằng thú tính của anh bộc phát, lại muốn làm những chuyện không phù hợp với con nít nên muốn lên tiếng ngăn cản, thầm nghĩ hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi, cuối cùng cũng có một lý do hợp lý để từ chối.
Nhưng Hoắc Kỳ chỉ tìm một vị trí đặt cô ngồi xuống, sau đó bưng một thau nước nóng tới giúp cô rửa chân.
Hoắc Kỳ pha nước ở nhiệt độ thích hợp nhất rồi thả chân cô vào trong thau, ngay lúc được luồng nhiệt ấm áp bao vây, mệt mỏi cả ngày nay dường như đều được quét sạch.
Động tác của anh nhẹ nhàng, ánh đèn màu trắng của phòng tắm chiếu xuống, đường cong lạnh lùng trên khuôn mặt anh trở nên dịu dàng đi không ít.
Đầm Tích để mặc đôi chân trắng nõn của mình tùy tay anh xoa nắn, lòng cũng từ từ mềm nhũn ra.
“Tại sao anh lại rửa chân cho em?” Hai người đã làm chuyện thân mật vô số lần, nhưng lần đầu tiên rửa chân lại khiến cô rất ngại ngùng, “Hơn nữa trong nhà cũng có rất nhiều bồn rửa chân…”
Đàm Tích vẫn cảm thấy tay anh đẹp như vậ,y không nên dùng để rửa chân cho cô, mà phải đi chữa bệnh cứu người, làm những chuyện có ý nghĩa hơn.
Sau khi rửa xong, Hoắc Kỳ dùng khăn lông lau sạch cho cô, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng:
“Lúc anh còn nhỏ đã nghe bà ngoại anh kể một câu chuyện, nội dung thì anh không nhớ rõ, chỉ nhớ trong đó có một truyền thuyết, nếu trong ngày tân hôn chồng rửa chân cho vợ, thì trời cao sẽ bảo vệ cho hai vợ chồng bình an, yêu nhau đến già.”
Đàm Tích mang dép vào, phì cười một tiếng: “Lần trước em còn cười anh mê tín, bây giờ anh càng mê tín hơn rồi.”
Hoắc Kỳ nhìn vào mắt cô, không tiếp tục đề tài này nữa, vẻ mặt đứng đắn hơn mấy phần, anh cầm tay cô, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Đàm Tích: “Tích Tích, anh yêu em.”
Tính tình của Hắc Kỳ tương đối hướng nội, rất ít khi bày tỏ ra bên ngoài.

Đột nhiên anh nói vậy làm cho Đàm Tích hơi trố mắt: “Anh đã nói những lời này rồi.”
Ánh đèn sáng rực chiếu xuống làm cho khuôn mặt Hoắc Kỳ trở nên trong trẻo như ngọc, vẻ mặt anh vừa đứng đắn vừa nghiêm túc, ánh mắt chứa ý cười thản nhiên, nói khẽ: “Nhưng nói bao nhiêu cũng không đủ.”
“Vậy chúng ta dùng cả đời để chứng minh đi.” Đàm Tích nheo mắt cười, giọng nói cũng ngọt ngào mềm mại: “Thật ra thì em cũng rất yêu anh, ba ngày không gặp đã thấy nhớ anh vô cùng.”
Đang cảm động, Đàm Tích đột nhiên nhíu mày nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt: “Hoắc Kỳ, chúng ta biểu đạt tình yêu ở phòng tắm có phải hơi kỳ lạ không?”
Hoắc Kỳ không biết làm sao: “Đúng thật.”
Sau đó anh nhẹ nhàng cúi người ôm Đàm Tích vào lòng, bàn tay đỡ lấy gáy cô, in xuống mặt cô một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó sải bước đi ra phòng ngủ.
Đàm Tích có chút nghi ngờ: “Hôm nay anh bế em rất nhiều lần rồi, anh không mệt sao?”
Hoắc Kỳ bật cười, môi mỏng hôn xuống, giọng nói mập mờ quanh quẩn bên tai cô, mang đến cảm giác tê dại: “Thể lực của anh rất tốt…”
Người này luôn đứng đắn không quá ba giây, không đợi anh nói tiếp, Đàm Tích đã giơ tay che kín miệng anh lại.
Hoắc Kỳ ôm cô đến bên chiếc giường mềm mại, hôm nay là tân hôn, Hoắc Kỳ cũng rất nhanh nhạy, trải đầy cánh hoa hồng trên giường.
Đàm Tích chớp mắt một cái.
“Ở phòng tắm bày tỏ tình yêu một cách kỳ lạ…” Đàm Tích có chút không hiểu nổi, “Khi ở trên giường lập tức trở nên không thành thật.”
Hoắc Kỳ bất lực cong môi.
Đàm Tích kéo dép đi tới mép giường, trăng hôm nay rất sáng, luồng sáng trong suốt, mềm mại, mơ hồ như được nước chảy qua.
Hoắc Kỳ biết cô mệt mỏi nên cũng không làm động tác quá thân mật, mặc cho cô tựa đầu lên bả vai mình: “Hoắc Kỳ, nói thật em rất hạnh phúc.”
Từ nhỏ đến lớn cô có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc đến vậy.
Cô bị bệnh tật quấn thân, luôn cảm thấy mình đã mất đi quyền được hạnh phúc, nhưng cô không ngờ ở nơi gấm hoa rực rỡ, hoa thơm cảnh đẹp thế này còn có một người rất anh tuấn cưng chiều cô.
Ánh mắt Hoắc Kỳ dịu dàng nhìn về phía cô: “Anh cũng vậy.”
Đàm Tích mấp máy môi, lúm đồng tiền ẩn hiện: “Đây chính là cảnh tượng sau này của chúng ta sao?”
“Đúng vậy.” Hoắc Kỳ mỉm cười nhìn cô, “Ở bên anh chính là kết quả.”
Đàm Tích nhớ tới rất nhiều chuyện, nó lần lượt lướt qua trong đầu cô như một cuốn phim, cô rất hạnh phúc… thậm chí còn hạnh phúc đến muốn khóc.
Hoắc Kỳ ôm chặt lấy Đàm Tích, từng nụ hôn nhẹ nhàng như những vì sao rơi xuống đôi lông mày của cô.
Anh từ từ nhắm mắt lại, lồng ngực cũng tỏa ra tình cảm dịu dàng.
… Kiếp này anh đã có được tất cả những thứ mình thích.
… Cảm ơn em đã cho anh một tình yêu trân quý, độc nhất vô nhị trên cõi đời này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play