Đàm Tích biết người mà Hoắc Kỳ nói không chỉ là cậu học sinh ấy, mà còn là chính bản thân anh.
Trong lòng cô biết rõ Hoắc Kỳ đã từng vì tình yêu của bọn họ mà nỗ lực bao nhiêu, cô chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để đáp lại tình yêu của Hoắc Kỳ, mới xứng đáng với những thứ anh đã từng đánh đổi.
Tối hôm trước, Đàm Tích nằm mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy cảnh tượng bọn họ gặp lại nhau.

Sao mà giống như một bộ phim điện ảnh, một cảnh rồi lại một cảnh, thế nhưng cô lại phát hiện thật ra Hoắc Kỳ chưa bao giờ đối xử tàn nhẫn với cô.
Tất cả lạnh nhạt đều chỉ là ngụy trang, anh thận trọng từng bước, từ ban đầu đã làm tốt công tác chuẩn bị khiến cô ngã vào vòng tay của anh.
Người đàn ông lạnh lùng này, hết thảy mọi thứ đều chỉ là yêu cô, yêu cô không giữ lại thứ gì cho bản thân.
“Hoắc Kỳ, anh thật sự chưa từng rung động với người nào khác sao?”
“Chưa bao giờ.” Câu trả lời của Hoắc Kỳ chắc như đinh đóng cột, đường nét khuôn mặt nhu hòa thêm đôi chút, “Đã xác định là em thì cả đời sẽ không phải là người khác.”
Đây là quyết định anh đưa ra từ năm mười tám tuổi.
Hoắc Kỳ yêu Đàm Tích, từ 18 tuổi cho đến mãi mãi về sau.
Cho dù là thời khắc không có bất cứ hy vọng nào thì suy nghĩ của anh cũng chưa bao giờ dao động.
Hoắc Kỳ liếc cô một cái, điềm tĩnh hỏi rằng: “Chẳng lẽ em từng rung động với người nào khác?”
Nghe thấy câu hỏi của Đàm Tích thật giống như cô đã từng thích người khác vậy.
Đàm Tích khẽ chớp đôi mắt long lanh, nhàn nhạt nói: “Nếu em thật sự từng rung động với người khác, có phải anh sẽ không thích em nữa không?”
Từ mà cô dùng chính là “Thật sự”, điều này đủ để thấy lời cô vừa nói chỉ là giả thiết.
Lúc này ánh mặt trời đang lên cao rực rỡ, nhiệt độ vừa phải, Đàm Tích mặc áo khoác len cashmere, đi bộ nhiều nên cảm thấy có chút nóng lên.
Hoắc Kỳ khẽ cười: “Sẽ không.”
Đàm Tích nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Đúng rồi Hoắc Kỳ, em vẫn luôn muốn hỏi anh, anh có khúc mắc gì về mặt tình cảm không?”
Tuy rằng đây thật sự là lần đầu tiên của cô, nhưng cô vẫn khá tò mò về vấn đề này.
“Không có,” Hoắc Kỳ nói, “Dùng cái này để đánh giá một người chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ cần em vẫn là Tích Tích của ban đầu là tốt rồi, anh không để bụng những thứ khác.”
Giọng của anh chậm rãi mà ôn hòa, tựa như một bản nhạc có tiết tấu nhịp nhàng.
Trời cao ưu ái anh như thế, đã cho anh vẻ ngoài ưu tú vượt trội, lại còn cho anh chất giọng khiến người ta mê say.

Đàm Tích có chút chột dạ, yếu ớt nói: “Nhưng mà em có khúc mắc về mặt tình cảm.

Từ khi em bắt đầu hiểu chuyện đã hy vọng mình và người chồng trong tương lai sẽ là lần đầu tiên của nhau, tuy rằng trên mạng thường nói lần đầu tiên sẽ rất đau, rất khổ sở, nhưng em không quan tâm.”
Cô hy vọng nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu tiên, đêm đầu tiên của mình đều được trao cho cùng một người.
Cô đã làm được, từ lần đầu tiên rung động cho đến lần cuối cùng, đều là cùng một người.
Cô còn trông chờ trong đêm tân hôn tự giao bản thân ra.

Nào nghĩ đến người đàn ông mà cô gặp được là chính nhân quân tử, đổi ngược lại thành cô là người chủ động, cứ như thể một người phụ nữ lưu manh sốt ruột không chờ nổi vậy.
Nhớ đến chuyện đó, Đàm Tích cảm thấy dường như không phải là do cô làm, mà giống như bị sinh vật quái dị nào đó bám vào người hơn.
“Không sao hết, anh đều tôn trọng em.” Hoắc Kỳ cong khóe môi, “Dù sao anh cũng có thể khiến em thỏa mãn.”
“Nhìn anh kiêu ngạo kìa.” Đàm Tích trừng mắt lườm anh, nơi đáy mắt hiện lên ý cười ranh mãnh.
Hoắc Kỳ nắm lấy bàn tay cô, kéo cô ôm vào lòng, nụ hôn cháy bỏng đáp xuống: “Có thể có được sự khẳng định của bà Hoắc, đương nhiên anh nên kiêu ngạo rồi.”
Lần này hai người không đến khu nhà dạy học, thi giữa kỳ đã sắp đến rồi, có rất nhiều học sinh đang ở trong lớp học giành giật từng giây từng phút, hai người lớn tướng kỳ quái như bọn họ mà đi vào, nhất định sẽ khiến cho đám học sinh tò mò.
Vào thời gian này, trên sân thể dục thật ra không có quá nhiều người, hơn nữa vừa mới ăn cơm xong, đi lại nhiều một chút cũng có lợi cho tiêu hoá.
Nhưng không ngờ, hôm nay ở sân thể dục lại tình cờ gặp được chủ nhiệm lớp cấp ba.
Chủ nhiệm lớp đeo mắt kính, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, luôn là dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn.
Đàm Tích nhớ rõ, nhà của ông ấy ở ngay khu nhà bên cạnh trường học, thời gian nghỉ ngơi cơ bản sẽ không ở lại trường, nên cho dù thế nào cô cũng không ngờ sẽ gặp được ông ấy.

Đàm Tích đang cúi đầu đá viên sỏi dưới chân, căn bản không chú ý đến trên sân thể dục có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mãi đến khi nghe thấy Hoắc Kỳ chào hỏi, cô mới bừng tỉnh: “Em chào thầy ạ.”
Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy.

Không cần biết là thời điểm nào, chỉ cần bọn họ đứng trước mặt ông ấy thì vẫn giống như những đứa trẻ ngày xưa.
Một câu “Em chào thầy ạ” này cứ như thể xuyên qua thời gian và không gian, đưa bọn họ về thời cấp ba xa xôi.
Ký ức của con người là thứ rất thần kỳ.

Khi học đại học, cô vẫn luôn mơ về thời cấp ba, từng mảnh ghép lộn xộn bừa bãi giống một bài thơ tản mạn.
Cô cũng từng mơ thấy người thầy chủ nhiệm này.

Ông ấy rất có trách nhiệm, là giáo viên đến trường sớm nhất, vừa vào lớp học đã quét dọn vệ sinh.

Lớp 12 năm ấy, trong lớp của bọn họ cũng không sắp xếp học sinh trực nhật, thế nên chủ nhiệm lớp bao trọn toàn bộ, buổi sáng tự mình quét dọn một lần, buổi tối lại ra tay quét thêm lần nữa.
Tưởng chừng chỉ là một công việc đơn giản, nhưng các giáo viên khác lại không làm được, ông ấy kiên trì làm suốt một năm trời, nghe các em học sinh sau này nói, đến tận bây giờ ông ấy vẫn duy trì hành động này.
Những lớp mà ông ấy từng chủ nhiệm đều có tỷ lệ lên lớp cao nhất, xét từ góc độ này mà nói, ông ấy là một giáo viên vô cùng ưu tú.
Nhưng mỗi khi Đàm Tích nhớ đến ông ấy, trong lòng sẽ dâng lên cảm giác rất không thoải mái.
Đàm Tích nhìn thấy thầy Trương, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Rõ ràng là Hoắc Kỳ chào hỏi thầy Trương trước, nhưng thầy Trương lại không nhìn anh mà nhìn thẳng về phía Đàm Tích.
“Đàm Tích, Hoắc Kỳ, các em về thăm trường cũ à.” Thầy Trương nhoẻn miệng cười, sau đó thoải mái gọi tên của bọn họ.
Không có chút do dự nào, giống như hiện tại bọn họ vẫn là học sinh cấp ba sớm chiều ở cùng với ông ấy.
Lúc đầu Đàm Tích muốn nói chút gì đó, nhưng cảm xúc trong lồng ngực bỗng trào dâng, bản thân cô cũng không thể nói rõ cảm xúc đó rốt cuộc là gì.

Là kính trọng chiếm phần nhiều, hay là oán hận nhiều hơn một chút đây?
Cô không nói gì, cả người tựa như bị bọc vào trong một lớp kén ảo giác, âm thanh xung quanh vô cùng hỗn loạn.
—— “Đàm Tích, sao em không biết suy nghĩ chút nào vậy, em có biết xuất thân của Hoắc Kỳ không? Hai người các em đã định trước là không có cơ hội, điều em nên làm chính là chữa bệnh cho tốt, học hành chăm chỉ, thi vào một trường tốt một chút.”
—— “Chuyện lần này nhà trường sẽ đè ép xuống, thầy sẽ không gọi cho người lớn trong nhà, nhưng hy vọng em tự giải quyết cho ổn thỏa.”
Đầu óc Đàm Tích chợt ngơ ngẩn.
Lát sau, cô nghe thấy Hoắc Kỳ lễ phép nói: “Vâng, thầy Trương, em và Tích Tích mới kết hôn được một thời gian.

Chúng em về quê ở vài ngày, thế nên hôm nay đến thăm trường học một chút.

Sức khỏe thầy dạo này thế nào ạ?”
Cô cố tình áp chế cảm xúc của bản thân, vì không muốn để Hoắc Kỳ nhìn ra sự bất ổn nơi cô.
Đàm Tích cố gắng nở nụ cười.
Thầy Trương nói gì đó nhưng cô không nghe rõ.
Hàn huyên vài câu, thầy Trương lại lần nữa đưa mắt nhìn Đàm Tích đang giữ im lặng nãy giờ.

Ông ấy có chút do dự, khóe miệng run rẩy, rốt cuộc vẫn lên tiếng.
“Đàm Tích, thầy vẫn luôn thiếu em một câu xin lỗi, nhớ đến chuyện năm ấy thầy vô cùng áy náy, nó cũng trở thành nỗi vướng mắc trong lòng thầy.

Lúc ấy thầy không nên nói em như thế.”
Đồng tử của thầy Trương hơi run rẩy, sống lưng nhẹ nhàng khom xuống, cúi đầu với cô: “Hôm nay thầy chính thức xin lỗi em, là thầy không có đạo đức của một người giáo viên, hy vọng em có thể tha thứ cho thầy ngày trước.”
Đàm Tích nhanh chóng đỡ ông ấy dậy: “Thầy Trương, em chưa bao giờ trách thầy đâu, thầy đừng làm như vậy, em cũng nhận không nổi.” Cô lại bổ sung, “Hơn nữa lúc ấy đang là lớp 12, thầy cũng là vì thành tích của chúng em, em có thể hiểu được, thầy thật sự không cần phải áy náy trong lòng đâu ạ.”
Thầy Trương miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự áy náy sâu sắc.
Đến tột cùng có phải là vì thành tích của bọn họ hay không, thầy Trương đương nhiên rõ ràng.
Đối với một cô bé đang ở lứa tuổi dậy thì, ông ấy dùng từ ‘không biết suy nghĩ’ này, dường như đã nhận định là Đàm Tích câu dẫn Hoắc Kỳ, càn rỡ làm bậy biết bao.
Lúc trước, bản thân ông ấy cực kỳ không tán thành tình yêu của bọn họ, như thể chênh lệch về gia thế chính là một khoảng cách không thể nào vượt qua.

Ở phương diện này Đàm Tích vốn đã tự ti, mà người thầy cô tin yêu lại nói như thế, vô hình dung càng khơi dậy sự tự ti trong cô.
Hiện giờ hai người đã kết hôn, tình yêu và sự ngọt ngào nơi khóe mắt đuôi mày không che giấu nổi, đối với thầy Trương chính là một cái vả mặt trần trụi.
Đương nhiên đối với chuyện nhận thức được sai lầm của bản thân, thầy Trương cũng đã sớm không còn để ý đến chuyện này nữa rồi.
Giờ phút này, lời xin lỗi muộn màng lại khiến hốc mắt Đàm Tích tràn đầy nước mắt.
Những thứ bị phong hóa theo tháng năm dường như một lần nữa trở lại từng chút một, cô thật sự chưa từng oán trách thầy, chỉ là loại cảm giác khó xử ấy vẫn luôn tồn tại.
Có lẽ so với oán hận, hình dung nó là “cảm giác trẻ nhỏ cáu kỉnh với người lớn” sẽ thích hợp hơn.
Đàm Tích phát hiện, thầy Trương đã già đi rồi.
Khi đó ông ấy rất nhiệt huyết hăng hái.

Làm nghề giáo rất mệt, nhưng ở bất cứ thời điểm nào thầy Trương cũng tràn đầy tinh thần, lúc ở văn phòng sửa bài và nhận xét bài tập về nhà, ông ấy chốc chốc lại đẩy mắt kính, ngay cả một cái ngáp cũng không thấy xuất hiện.

Trong trí nhớ của Đàm Tích, ông ấy dường như mãi mãi 40 tuổi, mái tóc đen nhánh bóng mượt, ăn mặc nghiêm trang, gần như lập tức đi đến trước mặt bọn họ, đánh thức những bạn học đang say giấc: “Đã là lúc nào rồi hả, đi học hay là đi ngủ?”
Giọng nói vững vàng mạnh mẽ.
Chứ không phải giống như bây giờ, sống lưng hơi lom khom, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn.

Dưới ánh mặt trời chói chang, toàn bộ mái tóc của ông ấy đã bạc trắng, nhưng xa xa nhìn lại vẫn có một vài chỗ đen, đại khái chắc đã từng nhuộm tóc.
Thời gian có thể khoan dung cho tất cả mọi lỗi lầm, cô đã buông bỏ hết thảy rồi.
Từ ngày hôm nay, giờ này, phút này, giây này.
Từ tận đáy lòng, Đàm Tích đã bắt tay làm hòa với bản thân của quá khứ, với mọi điều trong quá khứ.
Hoắc Kỳ ở bên cạnh vẫn luôn giữ im lặng.

Cũng giống như mới nãy đặt chân vào trường, Đàm Tích tôn trọng vấn đề thảo luận giữa anh và cậu học sinh đó, anh cũng tôn trọng Đàm Tích.
Song, từ cuộc đối thoại giữa thầy Trương và Đàm Tích, anh cũng có thể đại khái suy đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Rốt cuộc cô gái anh nâng niu trong bàn tay không nỡ chạm vào còn trải qua những chuyện như thế nào nữa?
Hoắc Kỳ đột nhiên cảm thấy bản thân hiểu quá ít về Đàm Tích.
Thầy Trương đi bộ chậm hơn rất nhiều so với năm ấy, cũng có lẽ là do có tâm sự, cũng có lẽ là thật sự đã già đi rồi.
Nhìn bóng lưng của ông ấy, chóp mũi Đàm Tích có hơi chua xót: “Thầy già rồi, chúng ta cũng đã trưởng thành.”
Hoắc Kỳ nắm chặt bàn tay cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn sườn mặt cô: “Tích Tích, sau này có bất cứ chuyện gì cũng phải nói với anh đầu tiên, chúng ta cùng nhau gánh vác, có được không em?”
Anh thật sự không nỡ để mặc cô một mình đối diện với mưa rền sấm dữ ở ngoài kia, anh sẽ cảm thấy đau lòng.
Anh muốn cô mãi mãi hạnh phúc bình an, vui vẻ tùy hứng, anh sẽ ở bên cạnh cô trông nom giống kỵ sĩ bảo vệ công chúa.

Anh sẽ tạo ra cho cô một thế giới lý tưởng chỉ thuộc về riêng cô.
Đàm Tích ngẩng đầu nhìn anh, lúm đồng tiền ngọt ngào bên má giống như chưa từng chịu thương tổn, cô kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, cười với anh: “Được.”
Hoắc Kỳ ôm eo cô, kéo cô vào lòng anh.
Sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán của cô.
Tương lai cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng phải bước tiếp về phía trước mà chẳng hề lo sợ.
Mây đen giăng kín cũng được, trời quang mây tạnh cũng chẳng sao, nơi có Hoắc Kỳ mới là cố hương của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play