Trương Ái Quốc có quen bác sĩ chính, thấy Hoắc Kỳ tới bèn tươi cười chào đón, không cần nói cũng biết có bao nhiêu phần nịnh hót.
“Ai ya bác sĩ Hoắc, mọi người đến rồi.”
Đàm Tích: “?”
Đàm Tích nhìn lướt qua nhóm bác sĩ, tuổi tác bác sĩ trưởng khoa cũng khá cao, cô từng xem qua giới thiệu về vị chủ nhiệm Lưu này trên tường bệnh viện, kinh nghiệm của ông ấy rất phong phú.

Còn mấy bác sĩ khác đều rất trẻ, Hoắc Kỳ đứng cùng mấy bác sĩ thực tập, chỉ nhìn mặt thì rất giống người đồng trang lứa.
Chỉ là tính cách của Hoắc Kỳ rất trầm mặc, khí chất vượt trội, riêng điểm này cũng đủ hạ gục mấy bác sĩ thực tập trong nháy mắt.
Anh đứng thẳng, trên người mang theo khí chất lạnh lùng, đặc biệt là vẻ mặt trầm ngâm của anh lúc này, dáng vẻ đó trông rất khó tiếp cận.
Trương Ái Quốc rất tin tưởng Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ trao đổi kế hoạch điều trị bước đầu với chủ nhiệm Lưu một lúc.

Thứ họ nói đều là thuật ngữ chuyên ngành, Trương Ái Quốc nghe mà mơ hồ, anh ta rầu rĩ hỏi một câu: “Bác sĩ, bao lâu nữa tôi mới được xuất viện vậy?”
Không hiểu sao Hoắc Kỳ lại nhìn Đàm Tích chăm chú.

Con ngươi của anh rất sâu, nếu cứ nhìn người khác như vậy thì có cảm giác hơi đắm đuối, sẽ khiến hai má người ta nóng lên.
Đáng tiếc Đàm Tích sẽ không nghĩ như vậy, bởi vì khóe môi Hoắc Kỳ không cười.
Ánh mắt anh hờ hững giống đang thẩm vấn hơn.
Chủ nhiệm Lưu cười trêu ghẹo, một tay đút vào túi áo blouse trắng, tay kia đẩy mắt kính trên sống mũi, ông ấy đứng nhìn bầu không khí giữa hai người họ giống như đang xem trò vui vậy.
Đáy mắt Hoắc Kỳ sâu tới mức không nhìn ra được cảm xúc, khuôn mặt anh không chút biểu cảm: “Nếu anh biết yên phận một chút, tôi tin thời gian xuất viện của anh sẽ càng nhanh hơn.”
Tên tuổi của Hoắc Kỳ nổi như cồn, Trương Ái Quốc đã nghe danh từ lâu, bệnh của anh ta được Hoắc Kỳ điều trị cũng là phúc tám đời rồi.

Lời Hoắc Kỳ nói anh ta không dám không tin, lập tức nói: “Yên phận, yên phận, nhất định sẽ yên phận! Tích cực phối hợp điều trị!”
Hoắc Kỳ lạnh nhạt “Ừm” một tiếng.
Anh trò chuyện với thực tập sinh vài câu rồi xoay đầu nói với Trương Ái Quốc: “Luật sư Đàm là bạn học cũ của tôi, anh cứ yên tâm về năng lực nghiệp vụ của cô ấy.”
Hoắc Kỳ đang nói giúp cho cô?
Đàm Tích há hốc miệng, có chút bất ngờ.
Hoắc Kỳ không làm tổn thương cô đã là tốt rồi, không ngờ bây giờ còn được nghe người sống nội tâm như anh nói giúp cho cô.
Trương Ái Quốc không tin Đàm Tích, nhưng anh ta tin Hoắc Kỳ, anh ta “Ai ya” một tiếng: “Sao bác sĩ Hoắc không nói sớm, bạn học cũ của anh vậy chắc chắn rất giỏi rồi.

Tôi may mắn quá, có thể quen được hai người ưu tú như vậy.”
“Nào nào luật sư Đàm, chúng ta bắt tay cái nào.”
Khóe miệng Đàm Tích khẽ giật giật, khả năng nhìn người của Trương Ái Quốc thật tốt, cô khâm phục.
Hoắc Kỳ xắn tay áo, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng mà lịch sự như trước đó, nhàn nhạt nói: “Bắt tay thì không cần đâu, anh nên nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Được được, tôi nằm ngay đây.” Trương Ái Quốc cũng không ngồi nữa, nằm xuống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Khi nhóm bác sĩ đi ra ngoài, ban đầu chỉ có chủ nhiệm Lưu nhìn Đàm Tích bằng ánh mắt kì lạ, sau đó hai bác sĩ thực tập cũng hùa theo, che miệng cười trộm.
Đàm Tích thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đợi các bác sĩ đi hết, Đàm Tích lại nói chuyện với Trương Ái Quốc thêm một lát, bỗng chốc đã sắp đến mười hai giờ.
“Luật sư Đàm, cô khoan đi đã, tôi mời cô ăn cơm.”
“Không cần khách sáo, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, sớm ngày hồi phục.”
Đóng cửa lại, Đàm Tích còn cảm thấy Trương Ái Quốc này khá thú vị, như kiểu mở miệng nói chuyện không cần tính trước, lại còn mời cô ăn cơm, anh ta còn chẳng tự mình ăn được, sao có thể mời cô ăn cơm?
Y tá phụ trách Trương Ái Quốc bước vào: “Luật sư Đàm, bác sĩ Hoắc nói cô đợi anh ấy một chút, anh ấy sắp tan làm rồi.”
Đàm Tích không biết Hoắc Kỳ tìm cô làm gì.
Theo tính cách thường ngày cô cứ về thẳng là xong, nhưng vừa rồi Hoắc Kỳ còn giúp cô, cô cũng không thể ăn cháo đá bát như vậy, chứng tỏ mình rất thiếu lương tâm.

Cô theo y tá xuống tới cửa phòng khám bệnh của Hoắc Kỳ.

Khi khám bệnh các bác sĩ đều sẽ đóng cửa, cô nhìn Hoắc Kỳ qua cửa kính.
Hoắc Kỳ đang đứng, hình như đang động viên bệnh nhân.

Anh mặc áo blouse trắng, bên trong là áo sơ mi trắng, bên dưới là quần dài màu đen, rõ ràng khi nãy đã gặp ở phòng bệnh, nhưng không hiểu sao Đàm Tích vẫn không thể rời mắt khỏi người anh.
Hoắc Kỳ của lúc này trông vừa lạnh lùng vừa nhẫn nại.
Cổ áo sơ mi trắng ôm khít phần yết hầu, trông vừa cẩn thận vừa đứng đắn.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, trong nháy mắt Hoắc Kỳ và Đàm Tích nhìn nhau, suy nghĩ của anh tan biến trong một giây, sau đó anh lại tiếp tục nói chuyện với bệnh nhân.
Không được quấy rầy công việc của người khác, Đàm Tích nhanh chóng dời tầm mắt.
Cô ngồi xuống băng ghế dài trước cửa, y tá không bận nữa, đang đợi quẹt thẻ tan làm, cũng ngồi xuống với cô.
Y tá hỏi: “Luật sư Đàm, cô và bác sĩ Hoắc là bạn học cũ, vậy cô có thể nói cho tôi biết trước đây bác sĩ Hoắc trông thế nào không?”
Trước đây Hoắc Kỳ trông thế nào?
Đàm Tích nghiêng đầu suy nghĩ, mãi lâu sau mới nói: “Có lẽ là kiểu người lạnh lùng mà ấm áp, rất có cảm giác an toàn.”
“Vậy chẳng phải giống bây giờ sao, đây cũng chính là vũ khí chiến thắng của bác sĩ Hoắc chúng tôi.”
“Gì cơ?”
“Như khi nãy đấy, rõ ràng tên Trương Ái Quốc đó đang làm khó cô.

Cô phải học hỏi bác sĩ Hoắc nhiều thêm nữa.

Nói thật là tính cách của cô quá hiền.

Hai người là bạn học cũ, vậy chắc là bằng tuổi nhau nhỉ?”
“Phải.”
“Sau này khi làm việc, cô cũng nên bày ra khuôn mặt lạnh băng như vậy.

Tôi biết năng lực nghiệp vụ của cô rất tốt, so với công việc có tính chuyên môn khá cao như chúng tôi thì cô vẫn có khí thế hơn.

Ta có sức mạnh thì còn sợ gì chứ.

Nếu có thể miêu tả vũ khí chiến thắng của bác sĩ Hoắc bằng hai từ, vậy chính là ‘lạnh lùng’, nếu miêu tả bằng một từ, thì đó chính là ‘ngầu’.”
Đàm Tích bật cười.
“Này, tôi đang nói nghiêm túc đấy.”
Đàm Tích khẽ gật đầu: “Ừm, tôi hiểu rồi.”
Vì sắp đến giờ tan làm nên hành lang bệnh viện rất yên ắng, trong lòng Đàm Tích cũng tĩnh lặng đến lạ.
Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ bất cần của Hoắc Kỳ, dáng vẻ của anh vẫn luôn như vậy.
Thời đi học trước đây, thỉnh thoảng hai người cũng hay cãi vã, Hoắc Kỳ lạnh lùng không thèm đếm xỉa đến cô.
Đàm Tích bám lấy anh, cánh tay trắng nõn đặt lên vai anh, giọng nói cũng mềm đến mức vắt ra nước: “Hoắc Kỳ, anh nỡ mặc kệ em sao?”
Cô chớp đôi mắt ướt át làm nũng với anh, cắn cắn môi, ánh đèn chiếu sáng khiến đôi mắt cô trở nên lấp lánh, giống vì sao nhỏ trên bầu trời.
Quả thật anh đã trúng chiêu, mặc kệ tất cả kéo cô vào lòng.
Đàm Tích lập tức tươi cười hớn hở.
Về sau mỗi lần như vậy, người chịu thua trước đều là anh.
“Nói chuyện gì mà vui vậy?” Một giọng đàn ông trong trẻo dễ nghe truyền tới, tựa như nước suối chảy róc rách.
Đàm Tích im lặng, y tá liền cướp lời, nói: “Nói đến anh đó bác sĩ Hoắc.” Y tá huých huých vai Đàm Tích, “Bạn học cũ của anh nói anh rất ấm áp, có thể cho người khác cảm giác an toàn.”
Đàm Tích: “…”
Bối rối.
Cảm giác bị người ta bán đứng thật chẳng dễ chịu chút nào.
Các y tá khác đang đợi cô y tá trẻ này, cô ấy lè lưỡi với Đàm Tích xong liền chạy mất dạng, vậy là trước cửa phòng khám bệnh chỉ còn lại Đàm Tích và Hoắc Kỳ.
Trong phòng, Hoắc Kỳ đã cởi bỏ áo blouse trắng, lúc này chỉ còn áo sơ mi trắng và quần âu bình thường.

Áo sơ mi được sơ vin vào quần, phác họa ra một vòng lưng gầy nghị lực, bên dưới là một đôi chân thon dài.
Anh nhướn nhướn mày, chăm chú nhìn cô, đôi môi bỗng nở nụ cười, lúc này vẻ mặt anh trông rất thanh thuần và dịu dàng.

Không biết có phải Đàm Tích gặp ảo giác không.
“Thì ra ấn tượng của tôi trong lòng người yêu cũ tốt như vậy, hửm?”

Hoắc Kỳ muốn cô đợi anh, thật ra là muốn mời cô ăn một bữa cơm.
“Nếu không còn chuyện khác, tôi tự về ăn cơm là được rồi.” Đàm Tích nói, “Văn phòng luật chúng tôi có đồ ăn.”
Hoắc Kỳ cười nhạt: “Tôi cũng chẳng phải hùm beo cọp báo, hà tất gì cô phải sợ tôi như vậy.”
“Không phải, là vì y tá ở bệnh viện các anh rất hay bàn tán, bị họ bắt gặp thì không hay.”
Dường như cô ý tá nào cũng quan tâm tới chuyện hôn nhân của Hoắc Kỳ, chỉ tính đến hiện tại Đàm Tích đã đếm được không biết bao nhiêu cô ý tá có tình ý với anh rồi.
Hoắc Kỳ lắc lắc đầu, cười khẽ nói: “Băng ghế bệnh viện chúng tôi thoải mái quá nên không muốn đứng dậy sao?”
Đàm Tích khẽ mím môi, đứng dậy ngay tức thì.
“Tôi đã đặt cơm xong hết rồi, sẽ không ai thấy đâu.” Cuối cùng Hoắc Kỳ bơm cho cô một liều thuốc trợ tim.
Như trước đây Hoắc Kỳ sẽ đi luôn.

Nhưng ở bên Đàm Tích, có vài thứ đã trở thành thói quen, ví dụ như cố gắng đi chậm một chút để đợi Đàm Tích rồi mới đi, anh sợ cô không thoải mái.
Wechat của Đàm Tích bỗng rung lên.
Ôn Uyển: 【Tích Tích, hôm nay tớ mua nhiều đồ ăn ngon lắm, cậu có về ăn không?】
Đàm Tích thấy Hoắc Kỳ vẫn chưa đi nên nhanh chóng trả lời tin nhắn Ôn Uyển.
Đàm Tích: 【Tớ đang ở bệnh viện, Hoắc Kỳ kêu tớ ăn cơm cùng anh ấy.】
Ở bên đó Ôn Uyển không ngồi yên được nữa, cô ấy gửi rất nhiều dấu chấm than, còn cả một tin nhắn thoại siêu dài.

Trước giờ tính Ôn Uyển hay hóng hớt, chắc hẳn tin nhắn cũng chẳng phải nội dung đứng đắn gì, Đàm Tích sợ gây ra hiểu lầm, cô dè dặt ấn tắt điện thoại rồi cho vào trong túi.
Nếu mở nội dung tin nhắn thoại thật, nhỡ đâu bị Hoắc Kỳ nghe thấy, cô sợ mình sẽ chết không ngóc đầu lên được.

Tình tiết này thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình, mỗi lần Đàm Tích trông thấy đều cảm thấy tay chân quắn quéo.
Đàm Tích theo Hoắc Kỳ xuống lầu, cô biết hướng của căn tin, hiển nhiên Hoắc Kỳ không dẫn cô đến căng tin, quả nhiên giống với điều anh nói: “Sẽ không ai thấy đâu.”
“Anh biết cô y tá nói gì sau lưng anh không?”
“Hoa cao lãnh.” Hoắc Kỳ nói, lời ít ý nhiều.
“Thì ra anh cũng biết rồi.”
Hoắc Kỳ liếc cô một cái: “Sao không biết cho được? Cứ hiển hiện trước mắt tôi.”
“Nhiều người thích anh như vậy, anh không ưng ý ai sao?”
“Không.” Anh nhàn nhạt nói một từ, lại nhìn cô chăm chú, “Tôi yêu cầu cao lắm, không giống cô, mấy năm nay cô thích mấy người rồi?”
Đàm Tích ngạc nhiên nhìn anh: “Gì mà ‘Tôi thích mấy người’, tôi cũng không dễ dãi vậy đâu, không thích ai cả nhưng gặp người phù hợp thì sẽ thử xem sao.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
Anh đang hỏi bây giờ cô có bạn trai không à?
Vẻ mặt Đàm Tích có chút thay đổi, đương nhiên là không, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó không thoải mái, bèn thẳng lưng đáp lại một cách tự nhiên: “Đương nhiên là có bạn trai rồi.”
Thường ngày Đàm Tích không hay nói dối, khi nói sẽ không tự nhiên lắm, chỉ sợ khí thế sẽ giảm đi mấy phần nên cô trừng to mắt, bày ra dáng vẻ tràn đầy khí thế.

Cô nghĩ dù sao Hoắc Kỳ cũng sẽ không biết lời cô nói là giả.
Bước chân của Hoắc Kỳ bỗng khựng lại.
Anh vô thức dừng tầm mắt trên người Đàm Tích, ánh mắt anh thâm thúy, ánh nhìn này khiến Đàm Tích thấy sợ hãi trong lòng, sắc mặt cô bỗng trắng bệch, quan trọng là chính cô còn không biết.
Anh ngước mắt, ánh mắt khi sáng khi tối: “Đàm Tích, dáng vẻ nói dối của cô rất thiếu sức thuyết phục.”

Giọng nói nhè nhẹ như vừa được gột rửa.
Đàm Tích gãi đầu: “Tôi không…”
Hoắc Kỳ ngắt lời cô, đôi mắt tĩnh lặng đen nhánh, giống như màn đêm tĩnh mịch của mùa thu: “Tôi cũng có ép cô đâu, cô sợ gì chứ.”
Phải rồi, cô sợ gì chứ.
Đã nói đến mức này rồi, Đàm Tích không nói thêm gì nữa.
Hoắc Kỳ dẫn Đàm Tích vào thang máy, đi lên ban công đối diện tòa nhà, tòa nhà này cao ba mươi hai tầng, phía trên gọn gàng sạch sẽ, có đặt một chiếc bàn tròn bằng đá, còn có hai chiếc ghế đá.
Đúng là anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, trên chiếc bàn tròn đặt mấy hộp thức ăn trong suốt, dường như mùi thơm của món ăn đang lan tỏa.

Lúc này là giờ ăn cơm, đương nhiên Đàm Tích cũng thấy đói rồi.
Hoắc Kỳ đưa tay ra hiệu, Đàm Tích bèn ngồi xuống.

Xung quanh rất sạch sẽ, cũng rất yên tĩnh, thời tiết vô cùng ấm áp, gần đó là một khu vui chơi trẻ em, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh khu bên đó, giống như thế giới cổ tích được bao phủ bởi một tầng hào quang.
“Thức ăn ở tiệm này rất đảm bảo vệ sinh, cô đừng chê nhé.” Hoắc Kỳ vừa nói vừa mở hộp thức ăn, mười ngón tay thon dài của anh sáng bóng như ngọc.
Tổng cộng có bốn món, một món canh ngọt, còn có hai suất cơm trắng, sắc hương vị đều có đủ.

Nhưng điều khiến Đàm Tích bất ngờ là, mấy món ăn này đều là món Đàm Tích thích, lại toàn là đồ cay.
Có lẽ Hoắc Kỳ là bác sĩ trời sinh, anh sống rất lành mạnh, trước giờ không ăn cay, mà Đàm Tích là mẫu người điển hình không cay sẽ không ăn.
Giai đoạn hai người yêu nhau, Hoắc Kỳ cũng chiều theo khẩu vị của Đàm Tích, cô gọi món gì anh ăn món đấy.
Khi đó Đàm Tích tò mò hỏi: “Anh không gọi món mình thích à?”
Hoắc Kì xoa xoa đầu cô, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn dịu dàng: “Người anh thích muốn ăn gì, anh sẽ ăn cái đó.”
Tỏ tình công khai như vậy, dọa cho Đàm Tích sợ tới mức bịt chặt miệng anh, bên ngoài có rất nhiều bạn học, anh to gan thế là muốn rước họa hay sao?
Nhưng sau đó Hoắc Kỳ bị dọa sợ bởi dáng vẻ ăn cay của Đàm Tích, cô ăn rất cay mà mặt vẫn không nổi mụn.
“Tích Tích, ăn thế này sẽ hại sức khỏe đó, sau này không được ăn nữa.” Vẻ mặt anh vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc.
Dáng vẻ cau mày của anh làm cô giật mình, cô cười khẽ một tiếng: “Mới ở bên nhau từng ấy ngày mà anh đã quản nhiều như vậy, cẩn thận về sau không cưới được vợ.”
“Em đó.” Hoắc Kỳ ôm cô vào lòng, chạm nhẹ vào mũi cô, “Cứ cậy anh thích em thôi.”
“Sao phải quản nhiều thế chứ?”
Anh ngẫm nghĩ một chút: “Bởi vì anh sẽ đau lòng.”
Sau đó Hoắc Kỳ giám sát từng bữa ăn của Đàm Tích, hơi cay thì được, cay vừa cay nồng thì chắc chắn không được.

Hoắc Kỳ cũng quen với việc ăn đồ có vị cay, còn Đàm Tích cũng bỏ đi thói quen ăn đồ cay nồng.
Nhớ lại quá khứ, Đàm Tích cảm thấy bàng hoàng, chưa kịp đề phòng đã vô tình mắt chạm mắt với Hoắc Kỳ.

Trực giác mách bảo vừa rồi Hoắc Kỳ cũng nhớ lại kỉ niệm giống cô.
Cô đẩy hộp thức ăn: “Ăn cơm thôi.”
“Ừm.”
Bỗng có một tiếng động truyền đến từ phía cửa ban công, hai người nghe thấy đều quay qua nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang đứng đó, người đàn ông trung niên thấy hai người họ thì cũng ngây ra: “Ngại quá, làm phiền hai người rồi.”
Đàm Tích trừng mắt với Hoắc Kỳ một cái, cô dùng ánh mắt nói với anh, “Đây gọi là sẽ không ai thấy của anh hả?”, Hoắc Kỳ cười bất lực.
Lúc nhìn về phía người đàn ông trung niên, anh hơi cau mày: “Chú là bệnh nhân của bác sĩ Hoắc Đình đúng không? Bây giờ không thích hợp để chú hóng gió đâu, mau trở về giường bệnh nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không sao, tôi cũng khỏe rồi!”
Hoắc Kỳ mím môi: “Nếu khỏe rồi chú còn ở trong bệnh viện làm gì?”
Người đàn ông trung niên gãi đầu bối rối, vội vàng rời đi.
Người này không phải bệnh nhân của Hoắc Kỳ mà Hoắc Kỳ lại nhận ra, Đàm Tích tò mò: “Sao anh nhớ được nhiều bệnh nhân vậy?”
“Cứ cho là khả năng đặc biệt của tôi đi.” Hoắc Kỳ ăn một miếng cơm.
Dáng vẻ ăn cơm của anh tao nhã lịch sự, đúng là người đẹp làm gì cũng đẹp.
“Bệnh viện các anh có hai bác sĩ Hoắc?”
“Ừm, bác sĩ Hoắc Đình là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, mấy hôm trước vừa làm phẫu thuật kẹp túi phình động mạch não cho bệnh nhân này, hiệu quả cũng không tệ, đoán chừng quan sát tình hình thêm một hai tuần nữa là xuất viện được rồi.”
“Bác sĩ Hoắc Đình này có nổi tiếng như anh không?”
Hoắc Kỳ liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Năm nay bác sĩ Hoắc Đình đã sáu mươi tuổi rồi.”
Đàm Tích: “…”
Làm phiền rồi.
Cô không nói gì nữa, cúi đầu im lặng ăn cơm.

Góc nghiêng của Đàm Tích vô cùng tinh tế, đôi mắt to, mái tóc dài bóng mượt như lụa, khi cúi đầu có thể nhìn thấy lông mi cô vừa dài vừa cong, khiến cô trở nên xinh đẹp dịu dàng hơn.
Lúc ăn cơm cô không nhìn Hoắc Kỳ, nhưng cô không biết Hoắc Kỳ đang nhìn cô.

Anh hơi mím môi, thầm thở dài trong lòng.
“Tôi ăn xong rồi.” Sức ăn của Đàm Tích không nhiều, trước giờ tốc độ ăn cơm của cô cũng rất nhanh, cô tiện tay lau lau miệng.
“Chỉ ăn vậy thôi sao?”
“Cũng khá nhiều rồi đấy chứ.” Mặc dù cô gầy, nhưng sức ăn không kém nhất trong số con gái bình thường, chỉ là thường ngày rất ít khi ăn vặt.
Đàm Tích cười một cái, bên miệng cô còn sót lại ít nước tương từ thức ăn, đang lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Làn da cô trắng nõn nên vệt nước tương này hiện lên rất rõ.
Hoắc Kỳ vô thức cầm khăn giấy lau đi giúp cô.
Động tác của anh vừa nhẹ vừa chậm, lông mày hơi chau lại nhưng vẫn rất dịu dàng.
Đàm Tích nghiêng đầu, không để Hoắc Kỳ chạm vào mặt cô nữa.
Lông mi cô rủ xuống, để lại một cái bóng mờ mờ.
“Thật ra hai chúng ta cùng nhau ăn cơm như vậy, tôi sợ có người chụp ảnh tôi.” Đây là lần đầu tiên Đàm Tích nhắc lại chuyện cũ kể từ khi hai người họ gặp lại.
Dù Hoắc Kỳ tìm được nơi an toàn và yên tĩnh nhất, nhưng nó vẫn giống như cơn ác mộng vậy, Đàm Tích vẫn cảm thấy bồn chồn trong lòng.
“Chuyện đó khiến cô ám ảnh sao?”
“Ừm.” Đàm Tích rũ mắt, cô vén mái tóc dài ra sau tai, để lộ vành tai nhỏ nhắn xinh xắn.
Hoắc Kỳ đột nhiên có chút đau lòng, anh muốn đưa tay ra nhưng sau cùng vẫn kìm nén lại.

Anh chỉ giúp cô lau khóe miệng mà cô đã phản kháng như vậy, huống hồ là cử chỉ tiếp xúc thân mật hơn? Đến giờ Đàm Tích vẫn rất kháng cự anh.
Đàm Tích mãi mãi không thể quên được ngày hôm đó, là một ngày đông rét lạnh cách kì thi cuối kỳ chưa đến một tháng.
Mỗi khi đến tiết thể dục Hoắc Kỳ sẽ cúp học, không ai biết rằng anh đang ở bên Đàm Tích.

Một học sinh ưu tú như anh, chỉ cần không gây ra chuyện gì quá khác người thì sẽ không ai để ý tới.
Buổi tối sau khi tan học, bọn họ sẽ về muộn một chút, quấn quýt nhau giống như các cặp tình nhân bình thường khác.
Buổi tự học tối hôm đó, Đàm Tích làm rất nhiều bài thi, cô thực sự rất mệt mỏi, mãi đến khi chuông tan học vang lên, mọi người nối đuôi nhau ra về, vậy mà cô vẫn chưa tỉnh dậy.
Cô ngủ vừa yên tĩnh vừa vững vàng, trông dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Ngoài Đàm Tích ra chỉ còn lại Hoắc Kỳ trong phòng học.

Hoắc Kỳ rón rén đi tới ngắm nhìn vẻ đẹp khi ngủ của cô, còn choàng áo khoác của mình lên cho cô.
Chiếc áo khoác nam buông thõng trên người cô, cô cau mày động đậy người, chiếc áo bị cô làm rơi xuống đất.
Hoắc Kỳ thở dài nhặt áo khoác lên, cũng không nỡ đánh thức cô.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cúi người đặt môi lên gò má của người con gái, đó là nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp.
Lòng bàn tay của Hoắc Kỳ thấm ướt, giống như ngày hè ẩm thấp mà oi bức.

Tim anh đập thình thịch tưởng như có trong tay cả mùa hạ.

Sáng sớm hôm sau, một bức ảnh trên bảng thông tin của trường khiến cả trường chấn động, cô thiếu nữ trong bức ảnh đang chìm sâu vào giấc ngủ, cậu thiếu niên cúi người đặt một nụ hôn ngọt ngào như trong mơ.
Mọi người bất chợt bàn tán sôi nổi, tính cách Đàm Tích vốn điềm đạm ít nói, chưa từng chịu sự chỉ trích của người khác.

Hoắc Kỳ đưa tay giật bức ảnh xuống, vo thành một cục.
Muộn rồi muộn rồi, tất cả đều muộn rồi.
Yêu sớm mà giấu kín là một chuyện, bại lộ trước sự ngỡ ngàng của mọi người lại là một chuyện khác.
Hoắc Kỳ vốn là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, có không biết bao nhiêu thiếu nữ thích anh, bất cứ loại tình cảm nào xen lẫn đố kị đều sẽ giống như một rào cản vô hình, sự ác ý thầm lặng của người con gái thật khiến người ta phải toát mồ hôi, Đàm Tích cắn môi.
Người khiến Đàm Tích không thể chịu nổi chính là giáo viên chủ nhiệm: “Đàm Tích, sao em lại không biết chừng mực như vậy? Em biết gia cảnh của Hoắc Kỳ ra sao không? Hai em vốn định trước đã không có cơ hội, việc em nên làm là chuyên tâm chữa bệnh, tập trung học hành, đỗ vào một trường tốt một chút.”
“Nhà trường đã ém nhẹm chuyện này, tôi cũng sẽ không mời phụ huynh, nhưng hy vọng em tự thu xếp ổn thỏa.” Giáo viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm cô giống như nhìn sinh vật lạ.
Hai mắt Đàm Tích ngấn lệ, nước mắt vừa ra đến hốc mắt đã tụ thành một đường lạnh lẽo, cô vô cùng uất ức, sao lại do cô không biết chừng mực chứ?
Đàm Tích chưa từng kể cuộc nói chuyện riêng này cho Hoắc Kỳ, thật ra không phải cô sợ anh lo lắng, chỉ là cô cảm thấy bối rối, rõ ràng là tình yêu chân thành, sao trong mắt người khác lại trở thành sự tồn tại không đáng có như vậy.

Lòng tự tôn của cô không cho phép, cô không chịu được.
“Ngày chúng ta ăn bữa cơm chia tay sau ngày tốt nghiệp đó, mọi người đều có uống chút rượu, Chu Hiểu Bội cũng tìm tôi để xin lỗi.” Đàm Tích mãi mãi không thể quên được ngày đó, ánh trăng mờ ảo hợp về một mối.
Chu Hiểu Bội kéo tay cô nói xin lỗi, cô ta chỉ nhất thời đố kị nên chụp ảnh thôi, vừa nói nước mắt cô ta vừa chảy xuống như viên ngọc trai đứt chuỗi.
Những thứ khác Đàm Tích còn chịu được, nhưng thứ khiến cô không thể chịu được là bị người mình cho là thân thiết đâm một nhát.
Tựa như bị một con dao cùn cắt xé tim gan, tuy không chảy máu nhưng lại vô cùng đau đớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play