“Khi nào thế?” Hoắc Lợi Kiệt vô cùng bất ngờ.
“Mấy ngày trước, lúc em đi thăm mẹ.” Xem ra chắc là Hoắc Kỳ gạt Đàm Tích rồi.

Tính cách Đàm Tích vốn tự ti, sao có thể chỉ đi một chuyến mà Tôn Nghệ Mạn đồng ý cho hai người yêu đương được, vậy thì cuộc chiến giằng co này là do anh một mình gánh chịu.
Tình cảnh trao đổi với Tôn Nghệ Mạn dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Kỳ và Tôn Nghệ Mạn không thân thiết với nhau lắm, bà có yêu cầu nghiêm khắc đối với anh, nếu phải so sánh thì anh và ba có vẻ thân thiết hơn.
Đương nhiên Hoắc Kỳ vẫn biết Tôn Nghệ Mạn rất thương anh.
Chỉ là từ sau khi ba qua đời, tinh thần Tôn
Nghệ Mạn mơ màng bất ổn, sau đó bà vào viện điều dưỡng thì hai mẹ con gặp nhau càng ngày càng ít.
“Tiểu Kỳ, chuyện của các con ít nhiều gì mẹ cũng có nghe qua, mẹ không đồng ý cho các con sống cùng nhau.”
Có lẽ do từng trải qua quá nhiều tình huống như vậy, nên trong lòng Hoắc Kỳ đã không còn dao động quá nhiều, anh chậm rãi hỏi:
“Vì sao?”
“Mẹ không có yêu cầu cao sang gì với con, chỉ mong con được vui vẻ, nhưng điều kiện tiên quyết là con phải cưới một người phụ nữ khỏe mạnh.

Thế giới này nhiều phụ nữ như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác con lại thích kiểu người này chứ?”
“Mẹ, có ai muốn sinh bệnh đâu, Tích Tích cũng không muốn, nhưng đây chính là vận mệnh.” Giọng điệu Hoắc Kỳ bình tĩnh, quai hàm và khóe môi căng cứng, “Con là bác sĩ, làm thế thì chẳng khác nào ngay cả bác sĩ mà cũng ghét bỏ bệnh nhân của mình, như vậy làm sao người bệnh có thể sống tiếp được chứ?”
Tôn Nghệ Mạn thở dài: “Mẹ hy vọng con có thể cân nhắc kỹ càng.”
“Không phải mẹ xét nét cô ấy.

Bây giờ tuổi của con còn rất trẻ, mẹ chỉ sợ là con nhất thời xúc động”
Dù sao bà cũng là người từng trải, xung quanh có quá nhiều người khi còn trẻ tuổi bốc đồng kiên quyết yêu đương, nhưng bà đã từng chứng kiến rất nhiều ví dụ kết thúc không có hậu rồi.
“Nhưng năm đó mẹ cũng kích động vì ba như vậy mà!”
Tôn Nghệ Mạn của năm ấy không bận tâm đến sự phản đối của gia đình, gả cho ba Hoắc nghèo khó hai bàn tay trắng, hai vợ chồng là sau này mới giàu lên, nhưng Tôn Nghệ Mạn vẫn luôn giữ vững lập trường chống lại ý kiến của mọi người, kiên định với lựa chọn của riêng mình.
“Chuyện này không giống, ba con ông ấy...”
Mặc dù hai người yêu thương nhau, nhưng ba Hoắc bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời, từ đó tinh thần của Tôn Nghệ Mạn hốt hoảng, một lòng nhớ nhung người chồng quá cố, sau đó không lựa chọn tái giá nữa.
Tôn Nghệ Mạn nói: “Giả sử như cô ấy chết sớm, mẹ chỉ nói là giả sử thôi, vậy còn con phải làm sao? Con sẽ đau khổ giống mẹ.

Con bằng lòng sống trong đau khổ như mẹ sao?”
Chính vì bà đã từng trải qua, cho nên không muốn để cho con trai phải trải nghiệm.

“Yêu một người không phải đau khổ mà là vui vẻ.”
Hoắc Kỳ đã nhận định là cô, đời này cũng chỉ có thể là cô, ai cũng không được.
Đã từng có người hỏi anh, nếu Đàm Tích mãi mãi không trở về thì phải làm sao.
Anh cố gắng chịu đựng trả lời: “Con vẫn sẽ chờ, một mình cô độc sống hết quãng đời còn lại, cho dù chỉ có thể gặp được cô ấy trong mơ, như vậy cũng đủ rồi.”
Yêu một người là phải đấu tranh cả ngày lẫn đêm.
Khóe môi Hoắc Kỳ chậm rãi cong thành một nụ cười: “Mẹ, mẹ hối hận rồi đúng không?”
“Không”
Sắc mặt Tôn Nghệ Mạn tái nhợt, nhưng câu trả lời này của bà không thể là giả được, cho dù thời gian sau khi ba Hoắc rời đi chỉ còn là trắng đen, cho dù bà đã vô số lần rơi nước mắt, cho dù phải ở lại nơi này với nỗi cô đơn dài đằng đẵng, nhưng dù một khắc bà cũng không hối hận.
Tôn Nghệ Mạn thẫn thờ nhìn Hoắc Kỳ, vẻ mặt có chút thả lỏng.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà đứa nhỏ bi bô tập nói ở bên cạnh bà đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông chín chắn.

Dáng vẻ anh khôi ngô tuấn tú, tư tưởng cũng trở nên độc lập, đã sớm không còn là
Tiểu Kỳ trong mắt bà nữa rồi.
Hoắc Kỳ đột nhiên khuỵu gối quỳ xuống đất.
“Mẹ, mẹ không hối hận, con cũng không hối hận.

Không phải mọi người trong gia đình chúng ta đều có tính cách chung thủy sắt son sao?” Hoắc Kỳ nhắm mắt lại, giọng nói có vẻ vô cùng mệt mỏi, “Con thích cô ấy ròng rã tám năm, chưa từng có khoảnh khắc nào thật sự quên được cô ấy.

Con đã lớn đến nhường này nhưng chưa bao giờ cầu xin mẹ một lần nào cả.

Mẹ, lần này con thật sự cầuxin me."
Tôn Nghệ Mạn bị động tác quỳ xuống cầu xin của anh làm cho giật mình khiếp sợ.
Hoắc Kỳ và anh trai của anh giống nhau, lòng tự trọng rất cao, có thể nói là rất có chủ kiến, bà hầu như không cần phải lo lắng cho hai đứa con này.

Nhưng đồng thời, chuyện riêng của Hoắc Kỳ cũng do anh tự mình xử lý, anh không bao giờ cầu xin bà hay bất cứ ai.
Đã là thứ anh muốn, hầu như đều có người đưa đến trước mặt anh.
Thế nhưng anh lại vì cô gái mình yêu quỳ gối cầu xin bà.
Tôn Nghệ Mạn nhanh chóng tiến lên, muốn đỡ con trai dậy, nhưng Hoắc Kỳ lại kiên định lắc đầu, nói tiếp: “Con và Tích Tích là thật lòng yêu nhau, không có cô ấy có lẽ con vẫn có thể sống tiếp, nhưng đời này của con sẽ không còn vui vẻ gì nữa.”
Hoắc Kỳ chậm rãi cong môi, ý cười bên môi rất nhạt, tựa như trước mắt chính là cô thiếu nữ xinh đẹp mà anh gặp gỡ năm mười tám tuổi ấy.
Chỉ một cái chớp mắt, anh đã yêu cô thật nhiều năm.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Tôn Nghệ Mạn thở dài: “Chờ các con nghỉ phép thì dẫn Đàm Tích đến thăm mẹ, mẹ bên này cũng muốn náo nhiệt một chút.”
Nước mắt vào thời khắc này đột nhiên trào ra, giọng nói Hoắc Kỳ không còn lưu loát, sự vui vẻ giữa hai đầu chân mày gần như sắp tràn cả ra ngoài: “Cám ơn mẹ.”

Chuyện này Hoắc Kỳ cũng không nói cho Đàm Tích biết, cô không cần phải biết.
Cô chỉ cần biết có một người đàn ông đã lấy ra toàn bộ mọi thứ mà anh có để chân thành yêu cô, cho dù một đổi tất cả thì như vậy cũng đủ rồi.
Hồi đó Đàm Tích có dẫn Hoắc Kỳ về nhà mình một chuyến, ba Đàm mẹ Đàm đã sớm biết đến sự tồn tại của người con rể này, nhưng Đàm Tích không công khai ảnh chụp, cũng không giới thiệu nhiều, đại khái là chỉ nói đến lúc đó sẽ biết.
Thế rồi ngày này thật sự đã đến, ba Đàm mẹ Đàm rất bất ngờ.
Cả nhà quây quần trên ghế sofa, đặt ra một loạt câu hỏi cho Hoắc Kỳ.
Ba Đàm: “Vừa nhìn đã biết tên nhóc này không phải là người bình thường”
Đàm Tích không nhịn được lên tiếng: “Đều là hai con mắt, một cái mũi một cái miệng, chỗ nào không phải là người bình thường ạ?”
Tầm mắt Hoắc Kỳ thản nhiên liếc nhìn sang đây.
Trong lòng Đàm Tích bực bội.
...Được rồi, thực ra anh đẹp trai hơn người bình thường rất nhiều.
Ba Đàm: “Cả người lộ ra khí chất cao quý, sao có thể là người bình thường được chứ?”
Mẹ Đàm cũng nói: “Đúng đó, chàng trai, cậu đã giới thiệu cho gia đình cậu biết chưa, ba mẹ cậu đều đồng ý cả chứ?”
“Thưa chú, thưa dì, ba cháu mấy năm trước ngoài ý muốn đã qua đời, còn mẹ của cháu thì đã đồng ý cho hai chúng cháu kết hôn rồi.”
Hoắc Kỳ giới thiệu sơ lược về gia đình, nhưng vài phần gia thế đã bị anh giản lược bớt.

Sau đó anh chuyển sang chuyện công việc của mình.

Mặc dù anh đã tận lực khiêm tốn, nhưng ba Đàm vẫn bày ra dáng vẻ sững sờ như nhân vật nam chính chuẩn soái ca trong phim truyền hình đột nhiên tới nhà mình, giống như đang nằm mơ vậy.
“Nhưng tình huống của Tích Tích nhà chúng tôi cháu cũng biết đấy,” Mẹ Đàm yêu thương nhìn thoáng qua Đàm Tích rồi nói, “Thật ra ban đầu chuyện hôn nhân của đứa nhỏ này dì cũng không muốn quan tâm nhiều, muốn tôn trọng suy nghĩ của con bé, nhưng dì không ngờ con bé lại tìm được một người có điều kiện tốt như vậy.

Vừa rồi lúc cháu mới bước vào, dì còn tưởng là ngôi sao lớn trên tivi tới ấy chứ.”
Đàm Tích có vẻ không vui: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, Hoắc Kỳ sao có thể đẹp bằng ngôi sao lớn trong tivi được chứ? Ngôi sao lớn đều đã phẫu thuật thẩm mỹ, anh ấy là hoàn toàn tự nhiên.”
Nhắc tới diện mạo chồng mình, cô lập tức kiêu ngạo ra mặt.
Hoắc Kỳ tự nhiên kéo Đàm Tích qua, hai tay đặt lên bả vai cô: “Thưa chú thưa dì, mọi người yên tâm đi, cháu là bác sĩ, có rất nhiều kinh nghiệm lâm sàng.

Tình huống của Tích
Tích cháu là người hiểu rõ nhất.

Cháu chịu trách nhiệm không riêng với bệnh của cô ấy, mà còn cả con người của cô ấy nữa.”
Vẻ mặt anh dịu dàng nhu hòa: “Sang năm bọn cháu dự định sẽ đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.”
Ba Đàm ngạc nhiên: “Hả? Vậy...!có nhanh quá không?”
“Đúng đó đúng đó, các cháu mới quen nhau chưa được bao lâu mà.”
Nói đến đây, Đàm Tích và Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn nhau, có chút ngại ngùng, cuối cùng vẫn là Hoắc Kỳ mở miệng, dù sao trong chuyện tình cảm, thân là đàn ông phải có trách nhiệm: “Cháu và Tích Tích đã yêu nhau từ năm cấp ba rồi.

Lúc đó bởi vì có một chút hiểu lầm, nhưng mấy năm qua bọn cháu chưa từng quên nhau.”

Đàm Tích biết cơ bản không hề có hiểu lầm, cô cần phải chặn lại chuyện tự chui đầu vào ngõ cụt này, lập tức bổ sung: “Thật ra không phải hiểu lầm, lúc trước là do con nghĩ hơi nhiều, luôn cảm thấy không đi tới tương lai được.

Con cũng không ngờ anh ấy vẫn luôn chờ con.”
Mặt Đàm Tích lặng lẽ ửng hồng.
Hai người kẻ xướng người họa, Đàm Tích ngược lại cảm động, không hề chú ý tới sự thay đổi nét mặt của mẹ Đàm: “Hình như lúc ấy mẹ cũng có nghe qua thì phải? Có lời đồn nói con yêu sớm, mẹ còn cảm thấy con ngoan như vậy, cơ bản không có khả năng yêu sớm, vậy mà...!lại là thật nhỉ!”
Đàm Tích thè lưỡi: “Mẹ, có câu nói “không có lửa thì làm sao có khói”, chẳng lẽ mẹ không biết sao?”
Mẹ Đàm giơ tay lên, giả vờ ra vẻ muốn đánh, Đàm Tích thuận thế trốn vào trong ngực Hoắc Kỳ, hành động tự nhiên như vậy khiến người đàn ông lập tức mỉm cười dịu dàng với cô.
Tình yêu sâu đậm giữa hai người là thật.
Mẹ Đàm bỗng chốc cũng thả lỏng, lúc đầu bà ấy có nhiều tính toán, muốn hỏi thêm một chút vấn đề, kiểm tra xem thành ý của Hoắc Kỳ đến đâu, nhưng giờ phút này đột nhiên không còn muốn hỏi nữa.
Đời người ngắn ngủi, cả đời này của bà ấy cũng coi như đáng giá.
Hoắc Kỳ đã đặt sẵn khách sạn, buổi tối muốn ra ngoài ở, nhưng Đàm Tích không đồng ý, cô đã quen ngủ bên cạnh Hoắc Kỳ, anh vừa đi cô ngược lại sẽ cảm thấy khó chịu.
Thế là nửa đêm cô lại lén lút gọi điện thoại cho Hoắc Kỳ, kêu anh trở về.

Mặc dù Hoắc Kỳ bất đắc dĩ, nhưng không còn cách nào khác.
“Tích Tích, hai chúng ta như vậy không tốt đâu, bây giờ chính là lúc lưu lại ấn tượng tốt cho chú và dì, chúng ta ngủ chung với nhau sẽ khiến bọn họ nghĩ như thế nào chứ.”
“Hứ, anh có còn là đàn ông không vậy? Làm cũng đã làm hết rồi, bây giờ lại...”
“Chỉ lần này thôi được không?” Hoắc Kỳ vừa nói vừa nghĩ cách thuyết phục Đàm Tích, nhưng Đàm Tích ở đầu bên kia điện thoại lại lẩm bẩm làm nũng.

Lòng Hoắc Kỳ bắt đầu
mềm nhũn, cuối cùng anh đành phải xuống nước: “Được rồi, anh tới ở chung với em, nhưng sáng mai anh phải trở về sớm.”
Sau đó giả vờ quay lại lần nữa, ngụy trang thành dáng vẻ từ bên ngoài mới về.
Vừa nghe thấy Hoắc Kỳ nói qua ở với cô, trong lòng Đàm Tích vô cùng đắc ý, vội vàng xỏ dép lê, không kịp chờ đợi đã đẩy cửa phòng ngủ ra, nét tươi cười trên mặt muốn giấu cũng không giấu được.
Ba Đàm đang ở trong phòng khách uống trà, mẹ Đàm đã đi ngủ từ sớm, bà ấy luôn luôn ngủ sớm dậy sớm.
Ba Đàm nhìn nụ cười trên gương mặt con gái mình, dáng vẻ của cô vô cùng hớn hở đi thẳng ra cửa, tầm mắt của ông ấy cũng thuận theo nhìn sang, trong lòng hiểu rõ, đột nhiên gật đầu lia lịa, sau đó bưng ly trà trở về phòng ngủ, thuận tiện khóa chặt cửa lại.
Đàm Tích: “…”
Tình huống gì đây?
Hoắc Kỳ rón rén trở về, đời này của anh chưa bao giờ giống như hôm nay, cẩn thận từng li từng tí y chang như ăn trộm, đi vào phòng ngủ của Đàm Tích rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giường của Đàm Tích không lớn, vẫn là màu hồng nhạt của thiếu nữ.

Mẹ Đàm đã thay cô giặt ga giường, phía trên đều là mùi nắng còn vương lại, có chút mùi thơm nhẹ của xà phòng.
Dễ chịu thì dễ chịu, nhưng hai người cùng nằm lên đó thì gần như không còn khoảng trống, nhất là một người cao một mét tám như Hoắc Kỳ.

Anh ôm cô thật chặt, vén tóc hai bên má cô ra, yên lặng tỉ mỉ nhìn dáng vẻ của cô.
Sau đó, anh hôn lên trán Đàm Tích.
Đàm Tích nói: “Hoắc Kỳ, anh bắt nạt em.”
Hoắc Kỳ mỉm cười: “Anh đâu có.”
Giọng nói Đàm Tích nũng nịu, ở trong lòng anh cọ tới cọ lui: “Hôm nay em phải làm nũng anh mới đồng ý, nếu đặt vào trước kia anh đã sớm đồng ý rồi, rõ ràng là anh cảm thấy em dễ bắt nạt.”
Im lặng hồi lâu, giọng Hoắc Kỳ ở trong màn đêm vừa trầm thấp lại dịu dàng: “Vậy thì anh thề, ngoài ở trên giường ra, anh đảm bảo sẽ không bắt nạt em.”
“Nhưng lời thề này của anh không phải đang bắt nạt em sao?” Đàm Tích vuốt ve lồng ngực của anh, lại hừ một tiếng.
“Không có.”
“Anh có.” Đàm Tích nhìn về phía Hoắc Kỳ, ngọn đèn nhỏ giữa đêm tối mờ ảo tỏa thứ ánh sáng nhẹ nhàng và yên tĩnh, “Anh không chỉ bắt nạt em...!còn rất biến thái!”
Nói gì mà trên giường hay không trên giường, không phải biến thái thì là gì?
Hoắc Kỳ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, biểu cảm trên mặt anh biến đổi liên tục, cuối cùng bày ra một vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ:
“Tích Tích, em đang ăn hiếp anh.”
“Em không có.”
Đàm Tích hừ một tiếng, cô đã bao giơ ăn hiếp người khác đâu chứ?

“Bây giờ em đang vậy đấy.” Hoắc Kỳ cụp mắt nhìn thoáng qua bàn tay đang làm loạn mà châm lửa khắp nơi của cô, “Em ỷ vào việc tối nay anh không thể chạm vào em.”
Đàm Tích hơi ngước mắt, lập tức chạm vào ánh mắt thâm trầm của anh, cô cười hì hì, gian xảo nói: “Em thích.”
Mặt Hoắc Kỳ không chút cảm xúc, một tay kéo eo cô qua, ngang ngược ôm cô vào trong lòng.
Bóng đêm vừa yên tĩnh vừa kéo dài.
Hai người ở lại tầm mấy ngày thì trở về, không ở lại bên phía ba Đàm để đón năm mới.
Thời gian nghỉ của hai người không dài, Đàm
Tích lại muốn đón năm mới theo kiểu chỉ có riêng hai người bọn họ.
Trong đoạn tình cảm này cô đã nợ Hoắc Kỳ quá nhiều.

Công việc của hai người bình thường lại bận bịu, dường như có dính nhau cách nào cũng không đủ, cho nên Đàm Tích muốn nhân dịp năm mới bù đắp một chút cho Hoắc Kỳ.
Đêm ba mươi Tết, sau khi ăn sủi cảo xong, Đàm Tích lấy ra một cái khăn quàng cổ tự tay đan đưa cho Hoắc Kỳ: “Đây là quà mừng năm mới của anh.”
Hoắc Kỳ không nhịn được cong môi.

Chỉ cần là Tích Tích tặng thì anh đều thích.
Đó là một chiếc khăn quàng cổ màu xám, mũi thêu chi chít, sờ lên rất mềm mại, y như bàn tay ấm áp của người yêu.
“Tay nghề không tệ” Anh thản nhiên bình phẩm.
Đàm Tích đắc ý chống nạnh: “Điều này còn cần phải nói.”
Đừng thấy cô kiêu ngạo như vậy, thật ra lúc bắt đầu đan khăn quàng cổ cũng không đơn giản gì, đặc biệt còn tặng cho kiểu đàn ông tự phụ như Hoắc Kỳ này.

Nếu thêu một cái quá mức bình thường, mặc dù anh chắc chắn cũng rất thích, nhưng chung quy vẫn cảm thấy không hợp với thân phận của anh.

Nếu như mẹ anh biết được còn cho là cô ngược đãi con trai bà ấy nữa.
Cho nên Đàm Tích đã đi tìm mấy chị ở văn phòng luật sư xin chỉ bảo, ở mặt này các chị ấy có kinh nghiệm rất phong phú.
Hơn nữa đây là quà mừng năm mới, không thể để cho Hoắc Kỳ biết trước được.

Là cô lén lút đan, bây giờ ngẫm lại quá trình đúng là không dễ dàng gì.
Đàm Tích duỗi tay, hệt như bạn nhỏ đòi quà:
“Còn của em đâu?”
Xem ra Hoắc Kỳ hình như không có chuẩn bị quà cho cô, chân mày Đàm Tích nhíu lại.

Mặc dù bình thường Hoắc Kỳ thường xuyên tặng đồ cho cô, lại còn là đồ rất đắt tiền, nhưng đó là ngày thường.

Năm mới nên có chút cảm giác nghi thức chứ, cô muốn gây bất ngờ, còn Hoắc Kỳ thì sao? Anh không chuẩn bị gì thật à?
Lúc đan khăn quàng cổ, trong lòng cô dù sao cũng mơ hồ chờ mong, nhưng thực tế đến ngày này rồi, cái cảm giác toàn bộ hy vọng hóa thành thất bại rất khó chịu.
Hoắc Kỳ đứng lên, chụt một tiếng hôn lên khóe môi cô.
Đàm Tích: “Đây không phải là quà mừng năm mới của anh đó chứ...” Cũng quá không đủ thành ý rồi.
Các chị ở văn phòng luật sư đều nói đàn ông trước khi kết hôn và sau khi kết hôn như là thay đổi thành một người khác, trước khi kết hôn hoa tươi đá quý rượu ngon, sau khi cưới rồi cái gì cũng không có.

Bọn họ còn chưa kết hôn mà, chỉ là ở chung, như vậy thì không giống.
Đàm Tích bất mãn chép miệng.

Hoắc Kỳ nhìn ra cảm xúc nho nhỏ của cô, đột nhiên từ đằng sau đưa tay ôm lấy cô, vòng tay hơi siết chặt hai khuỷu tay cô lại, dùng má cọ nhẹ lên mặt cô, kéo theo chút ngứa ngáy.
Đàm Tích khó chịu quay đầu sang một bên:
“Tuy nói em không cần cho anh cơ hội, nhưng nếu bây giờ anh chuẩn bị một chút, em bảo đảm sẽ không giận anh.”
“Tích Tích thật là rộng lượng.”
Đàm Tích: “
...
Cô thật sự không biết đến cùng là anh đang khen cô hay là đang mỉa mai cô nữa: “Nếu anh không cần cơ hội thì thôi.” Hoắc Kỳ cúi đầu cười khẽ thành tiếng, xoa xoa đầu cô: “Em đi cùng anh xuống dưới lầu đi."
Đàm Tích quay mặt đi, thấy khóe môi Hoắc Kỳ giương lên, anh giống như một cái móc áo di động, lúc nào cũng là dáng vẻ áo mũ chỉnh tề.

Thật ra anh rất ít cười, cho dù cười lên cũng rất nhạt nhẽo, nhưng lại rất dịu dàng, mỗi lần Đàm Tích trông thấy đều cảm giác lòng mình khẽ rục rịch.
Sâu tận đáy lòng có giọng nói đang thì thào:
Nhìn cái gương mặt này thôi cũng đủ rồi, không có quà thì không có quà vậy, tha thứ cho anh đi.
Nhưng Đàm Tích lại dùng lý trí đè lại giọng nói này: Đang là thời kỳ yêu đương nồng nhiệt đấy, sao ngay cả quà cũng không có?
Cô kiềm chế hơi thở hỗn loạn, nhắm mắt đi theo sau lưng anh.
“Từ từ.” Hoắc Kỳ nói.
Đàm Tích đành phải dừng lại, thấy Hoắc Kỳ lấy bao tay vải bông của cô từ trên kệ xuống, sau đó lại lấy thêm mũ bông, là chiếc mũ màu vàng nhạt.

Ngũ quan của cô vừa tinh xảo lại thanh tú, da dẻ trắng nõn hồng hào, gương mặt cũng khá gầy, đội lên đặc biệt đáng yêu.
Đội mũ và đeo bao tay còn chưa tính là xong, Đàm Tích không có thói quen đeo khăn quàng cổ, cô cảm thấy bị bịt đến phát hoảng.
Hoắc Kỳ nhíu mày suy nghĩ, mặt không đổi sắc, lấy khăn quàng cổ cô mới đan đeo lên cho cô, bấy giờ mới hài lòng mỉm cười.
Đàm Tích cảm thấy Hoắc Kỳ rất thích hợp sinh con gái.

Anh rất dịu dàng, mỗi lần cô tưởng tượng tới cảnh Hoắc Kỳ nắm tay cục cưng bé bỏng đi trên đường, trái tim lập tức bị tan chảy.
Trong thành phố lớn mùi vị của năm mới càng ngày càng ít, dưới lầu im lặng đến mức khiến người ta nhất thời giật mình, không biết có phải đang là thời điểm cuối năm hay không.
Gió đìu hiu thổi, nhiều chấm đèn đường như đom đóm, chia đôi bầu trời rộng mở.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, ngôi sao phía xa ngược lại rất đẹp mắt, được màn đêm đen kịt bao bọc, tựa như viên đá quý thượng hạng.
Đáng tiếc lại lạnh đến lạ thường.
Dưới lầu cũng không có ai, tất cả mọi người đều đang ở nhà xem tiết mục cuối năm.
“Ngắm sao à?” Đàm Tích chỉ lên bầu trời, xung quanh nơi này quả thực chỉ có sao trời là đáng giá để ngắm: “Đáng tiếc em không có lãng mạn như vậy.”
Hoắc Kỳ đứng ở sau lưng cô, đột nhiên bịt mắt cô lại.
Trong lòng cô đột nhiên có một loại linh cảm, tùy ý để anh bịt mắt, im lặng đếm ngược năm giây.
Bỗng nhiên giữa lúc đó...
Thế giới sáng như ban ngày, trận pháo hoa này chỉ có thể dùng từ “hoành tráng” để hình dung.

Thật ra Đàm Tích đã từng xem qua mấy màn bắn pháo hoa quy cách lớn hơn, nhưng lại chưa bao giờ đạt tới ngưỡng rung động như hôm nay.
Những nơi mà mắt cô có thể nhìn thấy, pháo hoa đều đang vì cô mà nở rộ.

Có lẽ cả thành phố Lâm Thủy này đã bị Hoắc Kỳ kêu gọi, để mọi khoảnh khắc của pháo hoa đều được thu vào tầm mắt của cô.

Cô không nhịn được đi lòng vòng, tựa như đặt mình vào trong thế giới pháo hoa tươi đẹp lãng mạn.
Đến nỗi quên mất thời gian đêm nay là đêm nào.
Giọng nói của Hoắc Kỳ ở ngay sau lưng, anh từng chữ một chứa đựng dịu dàng và tình ý vô hạn: “Bà Hoắc, đợt pháo hoa này chỉ thuộc về riêng em.”
Bóng của pháo ho hoa được sàng lọc thành những đốm sáng nho nhỏ, nhảy nhót xung quanh Đàm Tích.
Trong lòng đột nhiên trở nên ấm áp dễ chịu, cô không biết sự ấm áp này đến cùng là tớitừ chiếc mũ anh tự tay đội lên cho cô, hay là màn pháo hoa rực rỡ này.
Thì ra quà của Hoắc Kỳ chính là...!một màn bắn pháo hoa trên bầu trời đêm.
Anh mượn thế giới này đến tuyên bố với cô.
Toàn bộ tình yêu kiếp này của anh chính là cô.
Nhưng không chỉ có những thứ này, người đàn ông cao quý lịch lãm còn quỳ một gối xuống đất, trong lòng bàn tay đặt một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh: “Tích Tích, em có đồng ý gả cho anh không?”
Đàm Tích bụm mặt, giọt lệ nóng hổi khẽ rơi xuống, không biết làm sao mà cổ họng cứ nghẹn ngào, sao cô lại không đồng ý được chú?
Anh là niềm vướng bận của cô, là người mà cô không tài nào quên được, là mối tình đầu và cũng là lần đầu tiên cô động lòng.

Cả đời này của cô chỉ toàn là mẫn cảm, tự ti, yếu ớt, chịu tổn thương rồi nhẫn nhịn, nước mắt cũng đã rơi quá nhiều, nhưng bởi vì anh đã điên cuồng và dũng cảm lao về phía trước, để cô được giống như một người bình thường cùng nhau sinh hoạt dưới ánh mặt trời, sống một cách tùy ý.
Điều này quá mức xa xỉ, cũng không thể nào quên được.
Hoắc Kỳ là bác sĩ của cô, cũng là cuộc đời của cô, tương lai còn là người chồng duy nhất thuộc về riêng cô.
Cuối cùng Đàm Tích cũng lên tiếng, trong cổ họng giống như có sỏi đá lăn qua, độ cong ở khóe môi mở rộng: “Em đồng ý.”
Nhẫn kim cương nhẹ nhàng đeo lên trên tay cô.
Cùng với nhẫn kim cương còn có một nút đồng tâm kết* được tỉ mỉ làm thành dáng vẻ vòng tay, Hoắc Kỳ giúp cô đeo lên tay.
(*Đồng tâm kết: là một kiểu kết hoa xa xưa có ngụ ý thâm sâu.

Bởi đặc điểm của hai dây cùng bện chặt nên nó thường lấy làm biểu tượng của tình yêu, ý chỉ vĩnh kết đồng tâm (mãi luôn đồng lòng) – nguồn: Google.)
Đàm Tích đã hiểu được ý của Hoắc Kỳ.
‘La bàn và đĩa là sợi chỉ vàng, sao cho đồng tâm kết,
Cuối cùng lấy núi sông, thề non hẹn biển hạnh phúc lứa đôi
(*Trích trong bài thơ Thiếu Niên Du của thi sỉ triều Tống – Tống Vô Danh.)
Là ước nguyện tốt đẹp nhất, cũng là đường về lâu dài của cô.
Gió đêm thổi xào xạc, mặt trăng đang ở trên cao vời vợi chăm chú nhìn xuống nhân gian.
Ngày ngày như thế, đời đời như thế, nhân sinh lại một năm nối tiếp một năm.
Ở xa xa dường như có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang trò chuyện.
“Hoắc Kỳ, anh nói xem liệu ngày nào đó vì sao có biến mất không?”
Người đàn ông nhìn vào mắt cô, tiếp đó một nụ hôn dịu dàng rơi xuống má cô: “Có thể.”
Mặc dù nói trên đời chẳng có thứ gì là không vật đổi sao dời, nhưng cho dù ngôi sao có rời đi thì anh vĩnh viễn chỉ yêu một mình cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play