“Không liên quan gì đến cô.” Hoắc Kỳ nhàn nhạt đáp lại.
Tưởng Thư Nhã không thể chấp nhận cũng không chịu từ bỏ: “Cho em xem ảnh của cô ấy đi.”
Cô gái đó có dáng vẻ xinh đẹp thế nào mà khiến anh say mê như vậy? Nếu thật sự xinh đẹp hơn cả cô ta thì Tưởng Thư Nhã sẵn sàng thừa nhận thất bại, nếu không bằng thì cô ta tuyệt đối không thể nhượng bộ.
Người đàn ông khiến người khác vừa gặp đã yêu giống như Hoắc Kỳ rất khó gặp được, nếu cô ta đã gặp được rồi thì không có lý do gì để buông tay.
Hoắc Kỳ nhíu mày nhìn Tưởng Thư Nhã.
Giống như không hiểu được hành động này của cô ta, anh chậm rãi nói: “Chúng tôi còn chưa tiến tới bước này.”
Tưởng Thư Nhã thốt ra một tiếng ‘à’ rồi nói: “So với em thì xinh đẹp hơn hay gia cảnh tốt hơn?”
Những gia đình giàu có như bọn họ thật ra rất đơn giản.

Hoặc là kết hôn với người có vẻ ngoài tuyệt sắc để mang ra ngoài còn có thể diện, hoặc là kết hôn với người có thể mang lại lợi ích cho họ.

Tưởng Thư Nhã đang ở trong hoàn cảnh như thế nên hiểu rõ những điều đó.
Nhưng Hoắc Kỳ đột nhiên bật cười.
Anh giống như nghe được điều gì đó rất buồn cười, trước mắt không có cách nào giải thích: “Tưởng Thư Nhã, mấy năm không gặp cô có gì khác không thì tôi không phát hiện ra được, nhưng lại phát hiện ra suy nghĩ của cô càng ngày càng trở nên trần tục.”
Chẳng lẽ hai người yêu nhau chỉ có thể lạnh lùng so sánh điều kiện ở bên ngoài thôi sao?
Tưởng Thư Nhã cũng phá lên cười, cô ta ngược lại không hiểu được suy nghĩ của Hoắc Kỳ: “Anh Hoắc Kỳ, anh đang sống theo chủ nghĩa quá lý tưởng rồi, cứ như vậy sẽ chịu thiệt thòi lớn đó.”
Hoắc Kỳ híp mắt cười nhạo một tiếng: “Tôi hoàn toàn có khả năng sống với cái mà cô gọi là chủ nghĩa lý tưởng đó.”
Dừng một chút anh lại nói: “Tôi nghĩ chúng ta không thích hợp để nói chuyện với nhau, nên cô hãy về đi.”
Tưởng Thư Nhã thu lại nụ cười, đứng lên bỏ quả táo kia vào trong giỏ trái cây, đáy mắt cô ta cũng hiện lên vẻ lạnh lùng, trong lòng càng lạnh lẽo: “Nhưng mà anh Hoắc Kỳ này, anh có biết tình hình hiện tại của công ty nhà anh không? Bây giờ anh kiêu căng là thế, nhưng sẽ có một ngày anh phải tới cầu xin em.”
Cô ta lạnh lùng khịt mũi một cái, dẫm lên đôi giày cao gót đi nhanh ra ngoài, bóng dáng vẫn như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.
Hoắc Kỳ đã từng gặp qua những cô gái được nuông chiều từ bé như Tưởng Thư Nhã, chỉ là anh không thích kiểu con gái như vậy, anh thà tình nguyện lạnh lùng một chút khiến cô ta hết hy vọng, cũng không muốn có quan hệ dây dưa không rõ ràng.
Thật ra anh cũng không biết đến cuối cùng mình thích kiểu con gái thế nào, chỉ là vừa lúc tới tuổi hiểu chuyện thì anh đã thích Đàm Tích, liền tự cho rằng loại hình anh thích là kiểu người như Đàm Tích.
Cũng có thể loại hình anh thích không phải giống như Đàm Tích, mà chỉ đơn giản là cô thôi.

Đàm Tích chính là độc nhất vô nhị.

Đàm Tích không ngờ Tưởng Thư Nhã lại rời đi nhanh như vậy, nhìn thấy dưới chân cô ta như có làn gió thổi qua, còn tưởng rằng hai người vừa nói chuyện vui vẻ, nhưng nhìn lại vẻ mặt u ám của cô ta, Đàm Tích có thể đoán được đại khái rằng Hoắc Kỳ đã làm gì để chọc người ta tức chết mà không cần đền mạng.
Bên trong phòng bệnh rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.
Thật ra nhà họ Hoắc có rất nhiều họ hàng, nhưng hầu hết đều không có ở đây, vốn dĩ họ có ý đến thăm anh nhưng đều bị Tôn Nghệ Mạn ngăn lại, bà ấy biết lúc này Hoắc Kỳ cần phải nghỉ ngơi.
Hoắc Lợi Kiệt cũng biết Hoắc Kỳ và Tưởng Thư Nhã có cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ, anh ta vốn dĩ muốn tới nói vài câu, nhưng Tôn Nghệ Mạn lại nói: “Con cứ để cho em trai con nghỉ ngơi thật tốt đi, những chuyện này về sau hãy nói.”
Hoắc Lợi Kiệt lại muốn nói gì đó.
Tôn Nghệ Mạn: “Cả ngày đều là chuyện liên quan đến công việc, bây giờ sức khỏe của em trai con mới là quan trọng nhất!”
Cuối cùng Hoắc Lợi Kiệt cũng không nói thêm gì nữa, những việc thế này thật sự không thể vội vàng được.
Hoắc Lợi Kiệt bận việc của công ty nên chỉ có thể ở đây một ngày.
Còn Tôn Nghệ Mạn vốn định đến đây chăm sóc con trai một thời gian, nhưng lại bị Hoắc Kỳ dùng mọi cách khuyên bà, chưa kể tinh thần của bà thực sự không tốt lắm, viện điều dưỡng bên kia cũng khuyên bà nên quay về sớm nhất có thể.
Tôn Nghệ Mạn cẩn thận quan sát cơ sở vật chất và môi trường của bệnh viện, thấy tổng thể quả thật không tệ, gần giống với thiết kế của các bệnh viện ở những nước phát triển như Châu Âu và Châu Mỹ, huống hồ hiện tại cũng có y tá nên rất tiện lợi.
Cân nhắc xong, bà bị lung lay, nên cũng quyết định ngày mai quay về.
Buổi tối Tôn Nghệ Mạn cùng Hoắc Lợi Kiệt đều trở về khách sạn.
Đàm Tích rốt cuộc cũng có cơ hội đến thăm Hoắc Kỳ, hôm nay là đêm đầu tiên sau khi Hoắc Kỳ phẫu thuật xong, cô định tự mình chăm sóc.
Hoắc Kỳ không đồng ý: “Có y tá là được rồi, chưa kể tay của anh cũng không phải là không thể cử động.”
Khóe miệng Đàm Tích khẽ giật giật, cô tự có suy tính về vấn đề này: “Dù sao em cũng đã xin nghỉ mấy ngày rồi, nên cứ để em chăm sóc cho anh đi.”
Hoắc Kỳ rất ngạc nhiên, phải biết rằng ở công ty luật Đàm Tích cũng là một người được xưng là cuồng công việc, cô bắt đầu sự nghiệp tương đối muộn nên so với người khác đều phải nỗ lực hơn.
“Em đã xin nghỉ phép?”
“Cái này không phải đích thân em xin, mà là Trình Lập Tắc phê duyệt cho em.” Đàm Tích nhướng mày, giọng điệu không nói nên lời, “Anh hiểu ý của em chứ?”
Hoắc Kỳ: “…… Em biết rồi à?”
Đàm Tích khẽ gật đầu.
Chỉ bằng quan hệ giữa Trình Lập Tắc và Hoắc Kỳ, hiện tại Hoắc Kỳ lại đang bị thương, tất nhiên Trình Lập Tắc sẽ không để cô tới công ty luật làm, hơn nữa Trình Lập Tắc còn nói tiền lương sẽ không bị trừ.
Tuyệt đối là tình yêu đích thực.
Nếu không phải vì Đàm Tích và Hoắc Kỳ vốn dĩ là một đôi, có lẽ cô sẽ cho rằng giữa họ có một mối quan hệ mờ ám khó tả.
Đàm Tích vừa rồi bất thình lình nói ra một câu giống như sấm sét giữa trời quang, làm cho cổ họng Hoắc Kỳ căng thẳng, anh mím môi hỏi: “Tích Tích, em có trách anh lừa em không?”
Phải biết rằng trong các mối quan hệ tình cảm, có rất nhiều cô gái không thể chịu đựng được một chút lừa dối nào.

Nhưng ở một số vấn đề nào đó, Đàm Tích không phải là một cô gái bình thường, cách suy nghĩ của cô cũng rất khác so với những cô gái bình thường.
“Chuyện này cũng không thể gọi là lừa gạt, em cũng chưa từng hỏi qua anh, huống hồ anh cũng không làm gì cả, chỉ yêu cầu Trình Lập Tắc cung cấp một số thông tin để theo đuổi được em mà thôi.

Kỳ thật vấn đề giữa chúng ta lẽ ra phải có hồi kết từ lâu rồi, nếu không phải do anh kiên trì, ở sau lưng làm nhiều thứ như vậy, thì có lẽ chúng ta cũng không ở bên nhau được như bây giờ.”
Vì thế ở một khía cạnh nào đó, cô muốn cảm ơn Hoắc Kỳ đã cố chấp.
Đàm Tích cong môi cười rạng rỡ: “Từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai của em.”
Hoắc Kỳ cũng cười, vươn tay xoa xoa mái tóc dài của cô: “Vậy khi nào mới chuyển thành chính thức?”
Chính thức sao? Ý là kết hôn hả?
Người đàn ông này có phải suy nghĩ nhiều quá rồi không.
Mới hẹn hò ngày đầu tiên mà.
Trong lòng Đàm Tích không nói nên lời, cô lè lưỡi: “Hoắc Kỳ, em phát hiện anh là người có trí tưởng tượng rất phong phú, có thể phân cao thấp với Ôn Uyển luôn đấy.

Tại sao xung quanh em không có người nào bình thường thế nhỉ.”
Cô chọc chọc vào ngực anh: “Nói thật đi, từ khi nào anh bắt đầu nghĩ đến những thứ này?”
Hoắc Kỳ nắm chặt bàn tay mềm mại thanh tú của cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh cao hơn cô rất nhiều, một góc trái tim của cô cũng dần dần sụp đổ, mềm mại đến mức không thành hình dạng gì, giống như tình yêu chính là một thứ gì đó đẹp đẽ khiến người ta từ từ gục ngã, thậm chí không có cách nào kiềm chế.
Khuôn mặt đẹp trai của anh như chìm trong ánh sáng và bóng tối, giọng nói cũng trở nên trầm thấp dịu dàng: “Từ hồi học cấp ba rồi.”
Vừa mới ở bên nhau đã nghĩ ngay tới lúc bạc đầu.
Mẹ của con anh nhất định phải là cô, và tương lai người vợ nhỏ đáng yêu của anh cũng nhất định phải là cô.
“Anh cũng tự tin thật đấy.”
“Không có tự tin thì không được.” Hoắc Kỳ nở một nụ cười bất đắc dĩ, “Điều quan trọng nhất đi theo chúng ta từ xưa tới nay chính là sự kiên nhẫn.”
Nhìn đi, lại trêu đùa cô rồi.
Ít nhiều gì cũng nhờ sự kiên trì bấy lâu nay của anh đã ép buộc cô phải đối mặt nhìn rõ lòng mình.

Một người từ nhỏ tới lớn chỉ biết trốn tránh như cô, nếu như gặp một người không phải anh thì có lẽ đã bỏ lỡ một đoạn tình cảm quý giá.
Đàm Tích suy nghĩ bâng quơ.
“Nếu không thể chuyển qua chính thức,” Hoắc Kỳ luồn mười ngón tay thon dài vào mái tóc của cô, “Vậy hiện tại anh có thể làm những chuyện mà bạn trai nên làm không?”
Chỉ cần không đề cập đến chuyện thay đổi thành chính thức là được, hiện tại nghĩ đến chuyện đó cảm thấy có chút nóng vội, Đàm Tích theo bản năng gật đầu, nhưng đại não vẫn chưa nghĩ ra “chuyện bạn trai nên làm” rốt cuộc là chuyện gì.
Cô bất ngờ bị người đàn ông kéo thẳng vào lồng ngực.
Hiện tại anh chỉ dùng một tay đã có lực như vậy, sau này cô nên làm sao mới tốt đây.
Đàm Tích buồn rầu nghĩ ngợi.
Hoắc Kỳ ôm chặt lấy cô, cúi đầu xuống môi răng dây dưa cùng một chỗ.

Là một nụ hôn sâu, vừa lâu dài lại nhẹ nhàng.

Hơi thở mát lạnh của anh quấn lấy cô, Đàm Tích chỉ có thể đi theo nhịp độ của anh.
Bên trong phòng bệnh tràn ngập hơi thở mập mờ kiều diễm.
Đàm Tích bị anh hôn tới tấp thì cảm thấy có chút khó thở, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh hôn mạnh hơn.
“Hoắc Kỳ……”
Hoắc Kỳ cố định cái ót của cô, trong mắt tràn ngập dịu dàng: “Hôn một chút làm sao đủ.”
Nụ hôn này rốt cuộc lại rơi xuống, Đàm Tích cũng cảm nhận được tình yêu ngập tràn của anh, cô nhẹ nhàng đáp lại anh một chút, nhưng như vậy càng tiếp thêm lửa cho anh, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Kết thúc nụ hôn, anh đặt cằm lên trên đỉnh đầu Đàm Tích, giọng nói nặng nề: “Có thể ở bên em, anh thật là phải tu từ ba kiếp trước.”
Đúng lúc này, có giọng nói của y tá từ ngoài cửa truyền vào: “Bác sĩ Hoắc, anh có chỗ nào không thoải mái không?”
Trái tim Đàm Tích nháy mắt đập như nổi trống, Hoắc Kỳ cũng chỉ có thể nhanh chóng buông Đàm Tích ra, nhưng ngón tay cái của anh vẫn để trên đôi môi đỏ mọng của Đàm Tích, cẩn thận miêu tả hình dáng môi cô, trong ánh mắt lộ ra sự nóng bỏng: “Không có.”
Y tá nghi ngờ: “Nghe giọng của anh thì có gì đó không đúng, anh có chắc là mình không đau không?”
Hô hấp của Hoắc Kỳ còn chưa ổn định, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Nghe ra thì thật sự không đúng lắm.
Đàm Tích giống như sống không còn gì hối tiếc mà che mặt lại.
Nghĩ thầm trong bụng, vừa mới hôn xong, âm thanh có thể bình thường được sao?
Lỡ như người ta vào đây thật thì cô sẽ xấu hổ chết mất, cũng không phải vì cô ngủ lại ở đây, mà chủ yếu là vì cô có thể cảm nhận được mặt mình lúc này đang rất nóng, chắc chắn là đã đỏ bừng lên rồi.
Hoắc Kỳ bây giờ còn đang bị thương, hai người lại không kiểm soát được bản thân mà giống như sói như hổ.
Tuy rằng hai người bọn họ vừa mới xác nhận quan hệ, chính là đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt nhất, nhưng những điều này không thể đem ra giải thích cho người ta nghe được.
Vì vậy, Đàm Tích hèn mọn khẩn cầu y tá ngàn vạn lần đừng có bước vào.

Tiếng bước chân của y tá dần dần đi xa, Đàm Tích rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đột nhiên đứng dậy tắt đèn.
Tạo ra ảo tưởng rằng Hoắc Kỳ đã đi ngủ.
Như vậy sẽ không có ai tới hỏi điều gì nữa.
Ánh trăng trong vắt tràn vào, mang đến cho căn phòng một khung cảnh hòa thuận ấm áp, Đàm Tích cũng không kéo màn cửa sổ lên, bởi vì Chí Hoa nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh xe cộ qua lại rất nhiều, cô thích ánh đèn sống động của hàng ngàn ngôi nhà hơn.
Đàm Tích đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Thôi xong, anh còn chưa uống thuốc, để em đi lấy nước cho anh.”
Nói rồi cô luống cuống tay chân đứng lên.
Lúc mấy người Tôn Nghệ Mạn rời đi có chút muộn, Hoắc Kỳ nói chuyện với bọn họ đã làm trễ giờ uống thuốc, cũng may lúc này Đàm Tích nhớ ra, cũng chưa muộn lắm.
Đàm Tích đang định đi bật đèn, lại nghe thấy Hoắc Kỳ nói: “Không cần bật đèn, cũng không phải không nhìn thấy.”
Cô thầm nghĩ cũng được, dù sao nước trong ấm đun đều giữ ở mức âm ấm, hơn nữa thuốc cũng đã được phân chia sẵn liều lượng, mọi thứ trong phòng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đàm Tích liếc mắt nhìn sang Hoắc Kỳ một cái.
Ánh trăng đổ xuống vai anh, phản chiếu lên gương mặt trong trẻo có chút lạnh lùng, trông có vẻ uy nghiêm mà cấm dục.
Ngay cả khi bị thương, Hoắc Kỳ vẫn có dáng vẻ cực kỳ đẹp trai.
Ngày nay không chỉ nam giới mới thích sắc đẹp, mà cả nữ giới cũng vậy.
Cô tìm được một người đẹp trai như vậy làm bạn trai mình, thật sự là nhặt được một món hời lớn.
Đàm Tích nhoẻn miệng cười cười.
Trong số các loại thuốc cô cầm trên tay, có một gói là thuốc pha trong nước, cô dùng thìa khuấy đều cẩn thận, sau khi Hoắc Kỳ uống hết mấy viên thuốc con nhộng, cô đặt cốc nước thuốc vừa pha vào tay anh.
Nhưng Hoắc Kỳ vừa nếm một ngụm đã nhíu chặt mày lại.
“Đắng quá.”
“Một người đàn ông lớn tướng như anh mà còn sợ thuốc đắng sao?” Đàm Tích không thể nào hiểu nổi.
“Không tin thì em nếm thử xem.”
Hoắc Kỳ đưa ly thuốc mình đang uống dở qua, Đàm Tích nghĩ thầm dù sao cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, sẽ không ảnh hưởng gì, hơn nữa thuốc có màu vàng óng ánh nhìn còn khá đẹp mắt, chắc là không quá đắng đâu, Hoắc Kỳ sao lại yếu ớt như vậy?
Chỉ mới nhấp một ngụm còn chưa kịp nuốt xuống, Đàm Tích liền há miệng ho khan, thật sự rất đắng, giống như là ăn phải Hoàng Liên trong truyền thuyết vậy.
Từ nhỏ cô đã có sức đề kháng kém, thường xuyên bị cảm lạnh, nên đã uống qua không ít các loại thuốc pha với nước, nhưng chưa bao giờ gặp phải loại nào đắng như vậy.
Lông mày của Đàm Tích nhăn lại: “Thật sự rất đắng, nên làm sao bây giờ…”
Nhưng không thể không uống chỉ vì nó quá đắng.
Hoắc Kỳ chậm rãi áp sát vào tai cô, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, giọng nói rõ ràng rất nhạt nhưng lại vô cớ đốt lên một ngọn lửa, ngọn lửa bên tai cô đang cháy lan ra cả đồng cỏ.
“Tích Tích, em hôn anh một cái thì sẽ không còn đắng nữa.”
Thì ra ý đồ của Túy Ông không phải là nằm ở rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play