“Cái gì, vụ án đơn giản như vậy mà cô cũng không muốn làm sao? Nói cho tôi biết đi Đàm Tích, tại sao cô lại vào nghề này?” Trình Lập Tắc chỉnh lại mắt kính, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tôi sẽ không nói với anh những lời đường hoàng vì chính nghĩa gì đó.

Tôi chỉ vì sự sinh tồn mà thôi.

Đối với tôi mà nói, làm sao để có chất lượng cuộc sống tốt nhất mới là chuyện đáng quan tâm nhất.”
Thật ra Đàm Tích học đại học chuyên ngành Kinh Tế Học, không liên quan chút nào đến pháp luật cả.
Cô sinh ra trong một thành phố rất truyền thống, trong môi trường nơi cô sống, thế hệ cũ cảm thấy chỉ có thi cử quốc tế mới là công việc đàng hoàng.

Vì vậy lúc đăng ký nguyện vọng đại học, cô đã nghe theo lời khuyên của ba mẹ chọn ngành Kinh Tế Học, bởi vì chuyên ngành này tương đối phù hợp với kỳ thi quốc tế.
Bản thân Đàm Tích không bài xích chuyện này, cô vốn là kiểu con gái an phận thành thật, yên ổn sống suốt đời ở thành phố nhỏ này, có một công việc ổn định tử tế là điều mà cô hướng tới.
Thể chất của cô cũng không tốt lắm, không giống như người khác có thể đi lại nhiều, cô sẽ bị đau, cổ chân đau, hông đau, thắt lưng cũng đau, chỉ cần mệt mỏi là bị đau, đau đến mức muốn mắng người.
Vì vậy ngồi trong văn phòng thực sự là một công việc tốt.
Sau khi tốt nghiệp, cô lật xem thông báo tuyển dụng năm trước của thành phố mình sống, lật qua lật lại, lúc nhìn đến tiêu chuẩn kiểm tra sức khỏe, cả người cô đều muốn run rẩy khi thấy một tiêu chuẩn nào đó.
Dòng điện tê liệt kia đã gây mê tủy xương của cô, cô cảm thấy mông lung giống như có một ánh sáng trắng chém qua.
“Bệnh mô liên kết, không được trúng tuyển.”
Cô nhanh chóng nhập vào mấy chữ quen thuộc kia, thật đúng là vậy.
Năm cô mười sáu tuổi, ba mẹ đưa cô đến tỉnh, bác sĩ đọc báo cáo kiểm tra của cô, thở dài nói: “Căn bệnh của cô không cần điều trị, về sau phải tích cực tập thể dục để rèn luyện thân thể!”
Bệnh này được phát hiện từ năm cô ba tuổi, nhưng quanh đi quẩn lại mười sáu tuổi mới được chẩn đoán chính xác, chỉ vì bệnh này rất hiếm thấy, xác suất chỉ có 0,0001%.
Lúc đó cô rất vui vẻ, vốn tưởng chỉ cần tiêm thuốc và làm phẫu thuật là xong.

Cô sợ nhất là đau.

Nhưng bác sĩ nói với cô rằng cô không cần điều trị.
Chỉ là cô rất không hiểu tại sao bác sĩ lại nói như vậy, đáy mắt mẹ cô lại tràn ngập sương mù, thoạt nhìn không có chút nào vui vẻ.
Sau khi lớn lên cô mới hiểu được, thật ra loại bệnh không cần điều trị còn có giải thích khác, đó chính là bệnh không thể chữa trị dứt điểm.
Lúc cô không mệt chỉ có một chút khác thường, gần như không khác mấy với người bình thường, nhưng động tác lại chậm hơn người khác một chút.

Nhưng nếu mệt mỏi thì… không thể diễn tả được.
Cho nên Đàm Tích biết, con đường mà cô đang cố gắng vươn lên hiện tại thật ra đã không còn đường đi nữa.

Cô bình tĩnh gọi điện thoại cho bên tuyển dụng, hỏi thử rốt cuộc mình có thể ghi danh không.

Bệnh tật của cô thật ra quá mức hiếm có, bên tuyển dụng bảo cô đến bệnh viện làm gói kiểm tra sức khỏe cá nhân thử xem.
Lúc bác sĩ đọc báo cáo xong, tiếc nuối nói một câu xin lỗi, Đàm Tích hoảng hốt nở nụ cười nhạt, nói lời cảm ơn.
Cô cho phép bản thân mình buồn, nhưng không thể buồn quá lâu, cô đã dành một tuần để oán trách số phận bất công, sau đó nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Cô học chuyên ngành Kinh Tế Học, ngoại trừ việc vào cơ chế thì đối với cô không còn con đường nào tốt hơn để đi.
Ở trường đại học cô đã từng nghe qua mấy tiết học về pháp luật do Tống Tuần Thanh giảng, vô cùng thú vị, tuy rằng chỉ là môn tự chọn, nhưng sau giờ học cô vẫn tự mình tìm hiểu kiến thức ở phương diện này.

Đàm Tích biết mình nhiệt tình yêu thích ngành nghề này.
Cô cũng quyết định tự học để thông qua kỳ thi pháp luật, hoàn toàn chuyển nghề làm một luật sư nổi tiếng.

Nói thì dễ nhưng làm mới khó, cô nắm chắc ý chí mà người bình thường không có, dùng thời gian nửa năm để thông qua kỳ thi tư pháp khiến không ít sinh viên chuyên ngành Luật phải kinh ngạc.
“Đàm Tích, tôi biết cô rất có ý chí, cho nên vụ án này cô không cần phải đùn đẩy, tôi sẽ cho cô một cơ hội thu hồi lời nói vừa rồi.”
Đàm Tích thở dài: “Tôi sẽ không giấu anh nữa, bác sĩ điều trị chính của Trương Ái Quốc là bạn trai cũ của tôi, tôi không muốn gặp anh ta.”
Trình Lập Tắc tháo mắt kính xuống, chậm rãi thở dài: “Tôi không có hứng thú tìm hiểu chuyện riêng tư của cô, nhưng chuyện này thì có thể làm gì đây? Đừng nói là bạn trai cũ, những người nảy sinh đụng chạm với chúng ta còn nhiều hơn thế nữa, chẳng lẽ chúng ta vì vậy mà không làm việc?”
Đàm Tích lắc đầu: “Chúng tôi chia tay không mấy vui vẻ, làm việc đối mặt với anh ta tôi rất khó tập trung.”
“Tiểu Đàm, cô còn trẻ, khi nào đến độ tuổi của tôi rồi cô sẽ phát hiện, thật ra chút chuyện nhàm chán giữa nam và nữ đó không tính là gì cả.

Vụ án của Trương Ái Quốc rất đơn giản, cô chạy vài lần là có thể xử lý xong rồi.

Mặc dù tôi không thể yêu cầu cô theo tiêu chuẩn của tôi, nhưng phải thừa nhận rằng đây là một cơ hội tốt cho cô tôi luyện bản thân mình.”
Giọng điệu của Trình Lập Tắc vô cùng chân thành.
Đàm Tích vẫn do dự như cũ.

“Cô làm việc rất cẩn thận, cũng rất có năng lực.

Tôi vẫn luôn coi trọng cô, đừng làm tôi thất vọng.”
“Tôi…”
“Trở về đi.” Trình Lập Tắc day day mi tâm, anh ấy thật sự mệt mỏi, trong tay anh ấy đang có một số vụ án tương đối khó giải quyết đã ngâm rất nhiều ngày.
Đàm Tích nuốt những lời chuẩn bị nói vào bụng, cô thật sự không muốn Trình Lập Tắc thất vọng về cô.
Cô cũng muốn có một chỗ đứng trong AE.

Đàm Tích trở lại phòng trọ, là một căn hộ hai phòng ngủ được trang trí ấm áp.
Cô và Ôn Uyển thuê nhà chung với nhau.

Ôn Uyển là bạn thân từ nhỏ của cô, cũng là bạn cùng phòng đại học với cô.

Ôn Uyển mở một cơ sở tư vấn ở đây, tự mình làm chủ, quy mô tổ chức càng lúc càng lớn.
Bình thường Ôn Uyển xã giao rất nhiều, lại bận rộn chuyện trong cơ quan, buổi tối ít khi trở về ăn cơm, bình thường đều là Đàm Tích tùy tiện nấu chút đồ ăn, nhưng hôm nay cô thực sự không còn sức để nấu cơm nữa.
Nhấc chân cũng vô cùng khó khăn, ngay cả mặt cũng không rửa cô đã bò lên giường.

Vừa rồi lúc vào khu nhà ở, chân cô sắp không thể bước đi nữa, có rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
Nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt một đêm, ngày mai sẽ khỏe lại thôi.
Đàm Tích tiện tay lấy gói mì và một hộp sữa trên bàn ăn, ngồi ở bên giường nhét lung tung vào miệng, coi như chống đói.
Chỉ là một sinh vật xã hội mà thôi, chất lượng một bữa cơm thật sự không quan trọng như vậy.
Hôm nay lượng tin tức cô nhận được quá lớn, Đàm Tích trùm chăn kín đầu, vẫn cảm thấy đầu óc ong ong.
Ôn Uyển trở về lúc mười giờ tối, như thường lệ gõ cửa phòng Đàm Tích.
Đàm Tích vẫn chưa ngủ, Ôn Uyển đã thay đồ ngủ đắp mặt nạ đi vào.
“Tích Tích, cậu biết hôm nay tớ gặp ai không?”
Nhìn dáng vẻ hai mắt sáng rực của Ôn Uyển, Đàm Tích ngồi dậy: “Ai vậy?”
“Nam thần học chung cấp ba với chúng ta, Hoắc Kỳ!” Ôn Uyển cười cười, “Ôi, vậy mà tớ không biết gì luôn ấy, bây giờ cậu ấy đang rất nổi tiếng, là bác sĩ đứng đầu Bệnh viện Chí Hoa ở thành phố Lâm Thủy này.”
Đàm Tích: “…”
“Từ ‘đứng đầu’ không phải dùng như vậy đâu.”
“Được được được, dù sao ý nghĩa cũng là vậy đó.

Nhiều năm rồi không gặp cậu ấy, dàn nam sinh đẹp trai của trường cấp ba chúng ta đa số đều đã tàn tạ, sao cậu ấy vẫn còn đẹp trai như vậy nhỉ? Da dẻ thì trắng trẻo sạch sẽ, chậc chậc chậc, đi trên đường mà cứ như minh tinh vậy, xác suất quay đầu lại rất cao… không hề có dấu vết tuổi tác.”
Đàm Tích liếc cô ấy một cái: “Người ta vốn đâu có già.”
Ôn Uyển: “Đúng vậy.”
Giống như sợ Đàm Tích không tin, Ôn Uyển đang muốn tiếp tục khen Hoắc Kỳ, không ngờ Đàm Tích lại nói: “Hôm nay tớ cũng gặp anh ấy.”
Ôn Uyển: “?”
“Hai người các cậu vậy mà đụng phải nhau? Ôi trời, trước đây các cậu còn quen nhau một thời gian đấy! Như vậy chẳng phải rất xấu hổ sao?”
“Cũng không có gì quá xấu hổ, chỉ là tớ cảm giác anh ấy rất chán ghét tớ.” Đàm Tích nhỏ giọng nói, trực giác của cô ở phương diện này luôn chuẩn xác.
Ôn Uyển từng đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, cô ấy che miệng, đột nhiên cười rộ lên, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một đống tình tiết trong truyện: “Đối lập với hận thù chính là tình yêu.

Cậu biết không, mấy nam chính trong truyện ngôn tình đều là như vậy, lỡ đâu Hoắc Kỳ vẫn còn nhớ mãi không quên cậu thì sao.”
Trước đây Hoắc Kỳ thích dáng vẻ kia của Tích Tích, cầm trong tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan, tình yêu mãnh liệt như thế sao có thể nói quên là quên được.
Đàm Tích lườm cô ấy một cái, cầm lấy ly sữa bên mép bàn uống một ngụm: “Cậu cho rằng hiện thực là truyện ngôn tình à? Người ta tuổi trẻ đầy triển vọng, bây giờ đã có bạn gái rồi.”
Ôn Uyển ồ một tiếng, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà: “Ôi, đã có bạn gái rồi sao?”
Thật ra Đàm Tích cũng không ngờ anh sẽ có bạn gái.

Nhưng nghĩ lại anh ưu tú như vậy, không thể nào chờ mãi một người không có kết quả.

Nếu có cô gái thích hợp theo đuổi anh, anh cũng sẽ suy nghĩ một chút chứ.
Đàm Tích nhắm mắt lại, chuyện cũ như hò hét cùng nhau kéo về.
Gần nửa quãng đời ngắn ngủi vụng về của cô cũng chỉ thích một mình anh.
Khi đó cô thật sự rất thích anh.
Nhưng cô chỉ có thể coi như chưa từng yêu, coi như chưa từng gặp qua.
Đúng lúc này, Chu Như Hải gửi Wechat cho Đàm Tích, muốn hẹn gặp cô ở quán cà phê nông trang An Lợi vào ngày mai để nói lời cảm ơn cô.
Chu Như Hải là đương sự đầu tiên Đàm Tích tiếp xúc, văn phòng luật sư AE làm nghiệp vụ kiện tụng, cũng làm nghiệp vụ phi kiện tụng, còn Chu Như Hải tới làm tư vấn pháp luật.
“Luật sư Đàm, cô nể mặt tới đây, tôi thật đúng là phải cảm ơn cô rồi.”

“Anh không cần khách sáo vậy đâu, đây là việc tôi phải làm mà.” Đàm Tích ngồi xuống.
“Khoảng thời gian đó tôi nhận được rất nhiều bưu kiện ẩn danh gửi tới, lúc đó tôi đang bận chuyện bồi thường nên cũng không tra xem là ai gửi.

Mấy ngày trước tôi đã bảo một người bạn trong ngành chuyển phát nhanh giúp tôi điều tra, thì ra là của cô.”
“Cô không biết cô đã giúp đỡ nhà tôi bao nhiêu đâu, thật sự rất cảm ơn cô.”
Lúc này, một nhân viên phục vụ bưng khay đi tới, đặt cà phê và bánh ngọt mà hai người vừa gọi lên bàn, rồi lấy ra một bó hoa: “Cảm ơn hai người đã ủng hộ quán chúng tôi, chúc mừng cô đã được chọn là khách hàng may mắn của quán, đây là hoa tươi tặng cô.”
Vận may cũng rất tốt, Chu Như Hải nói: “Cảm ơn.” Ý bảo Đàm Tích nhận hoa tươi.
Bình thường Đàm Tích cũng rất thích những thứ hoa cỏ này, nên cười nhẹ nhàng nhận lấy hoa.
“Những loại sữa đó cũng không bao nhiêu.

Hôm đó siêu thị giảm giá nên tôi mua cũng rẻ.

Thật sự anh không cần phải khách sáo như vậy, còn đặc biệt tới đây cảm ơn tôi.”
Đàm Tích đến nhà Chu Như Hải gặp mặt anh ấy, khi đó Chu Như Hải xảy ra tai nạn giao thông, gia đình rất khó khăn nên cần tiền bồi thường gấp, nhưng đối phương không hợp tác.
Chu Như Hải bị thương cũng không quá nghiêm trọng, vì để tiết kiệm tiền nên đã xuất viện rất sớm.
Lúc Đàm Tích đến nhà anh ấy, đúng lúc nhìn thấy con gái đang học tiểu học của Chu Như Hải đang khóc lóc cầu xin mẹ, muốn tham gia mua sữa ở trường: “Người khác đều đã mua rồi, con cũng muốn uống, con có nếm thử một ngụm của bạn cùng bàn của con, ngon lắm ạ.

Mẹ, con cũng muốn…”
Bà Chu đã rất đau đầu vì chuyện của chồng, một tay hất tay con gái ra, trách móc con bé không hiểu chuyện.
Lúc phát hiện Đàm Tích đang đứng ở cửa, cô ta dụi dụi mắt, thở dài nói: “Để cô chê cười rồi.”
Sau khi trở về, Đàm Tích lập tức đi siêu thị, dựa theo khẩu vị của trẻ con mua mấy hộp sữa rồi giấu tên gửi cho bà Chu.
Cô không muốn Chu Như Hải có gánh nặng tâm lý nên đặc biệt không viết tên.

Nào ngờ Chu Như Hải xử lý xong việc bồi thường lại đến cảm ơn cô như vậy.
Chu Như Hải đẩy tới một cái hộp màu đen: “Không riêng gì chuyện này, với lại chuyện vụ án cô cũng bận tâm nhiều rồi, đây là quà tặng cho cô, không đắt đâu, mong cô đừng từ chối.”
Đàm Tích thật sự muốn từ chối, nhưng mặt Chu Như Hải đỏ lên, thế nào cũng không trả lại được.
Thương hiệu này Đàm Tích cũng nhận ra, quả thật không đắt lắm, cô suy nghĩ một chút rồi nhận lấy, sau này lại mua chút đồ cho con anh ấy trả lại là được.
Đàm Tích ở bên này nói chuyện vui vẻ, không hề thấy…
Phía sau cách một chỗ ngồi, có khuôn mặt một người đàn ông dần tối sầm lại.
Cười đẹp hơn nhiều so với hôm cô gặp anh.

Vậy thì cô phải ghét anh đến chừng nào?
Người đàn ông nhìn chăm chú về phía trước, bầu không khí quỷ dị xung quanh như ngưng tụ, cà phê gần như đã nguội lạnh nhưng anh vẫn không có ý định uống tiếp.

Sau khi gặp mặt Chu Như Hải, Đàm Tích đi đến siêu thị, buổi sáng lúc ra ngoài Ôn Uyển nhờ cô mua cho cô ấy mấy gói đồ ăn vặt.
Đương nhiên Đàm Tích biết Ôn Uyển muốn ăn gì.
Bà chủ Ôn ấy cũng khổ lắm cơ, rõ ràng là đồ tham ăn mà gần đây lại bận đến mức không có thời gian đi siêu thị.
Đàm Tích đến khu đồ ăn vặt quen thuộc, loại đồ ăn vặt mà cô không biết đọc tên đã bán hết sạch sẽ, không hổ là món mà Ôn Uyển thích nhất, lúc nào cũng đắt hàng.

Ôn Uyển quanh năm suốt tháng đều duy trì cân nặng ở mức sáu mươi kí, cô ấy thường xuyên than thở “Tích Tích sao cậu lại gầy thế”, là do cô ấy quên mất bình thường Đàm Tích không tham ăn lắm.
Đàm Tích thở dài, hôm nay coi như mất công đến đây.

Cô khẽ lắc đầu, lại vô tình nhìn thấy một hàng đồ ăn vặt lớn được xếp ngay ngắn trên nóc kệ.
Đấy là vị Ôn Uyển thích nhất.
Đàm Tích mừng thầm, kiễng chân với tay lên lấy, vóc dáng của cô thuộc dạng nhỏ xinh trong số các cô gái, chỉ cao không đến một mét sáu, huống chi đống hàng còn để trên tầng cao nhất, chắc hẳn là nhân viên để lên khu hàng hóa cho tiện.
Cô nhìn xung quanh, hôm nay là ngày nghỉ nên nhân viên không có ở đây, cô lại thật sự không với tới nổi.
Hay là đi tìm xem nhân viên đang ở đâu, rồi bảo người ta lấy cho cô?
Nghĩ như vậy, Đàm Tích đang định đi về phía trước thì đột nhiên cảm nhận được một mùi hương nam tính u ám mà lạnh lẽo.
Mùi hương mơ hồ nhưng lại quyến rũ lạ thường.
Đàm Tích từng ngửi thấy mùi này trong phòng khám của Hoắc Kỳ.
Cô nhíu mày, sau lưng có một bàn tay to trắng nõn vươn ra, dễ dàng lấy túi đồ ăn vặt xuống cho cô, sau đó để vào tay cô.

Đây là bàn tay cô đã từng thích nhất, lòng bàn tay nóng ẩm lại có lực, trên ngón tay có vết chai mỏng, khi đó cô thích anh đến nỗi chỉ hận không thể chụp lại từng đốt ngón tay ấy để nâng niu.

Đàm Tích chậm rãi ngước mắt.
“Cảm ơn.”
Hoắc Kỳ thong thả sửa sang lại cổ áo sơ mi, anh rất hợp với màu trắng, màu này khiến anh trông rất đẹp trai và lịch lãm mà vẫn giữ được dáng vẻ lạnh nhạt khiêm tốn.
Nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể nhìn thấy sự không kiên nhẫn giữa hàng lông mày của anh.
“Công việc của cô Đàm thật nhàn hạ, chưa kể có thể đi hẹn hò mà còn có thời gian rảnh đến siêu thị đi dạo.”
Trong lời nói có giấu dao, Đàm Tích còn tưởng mình lại gây tội gì với anh.
Từ từ…… Hẹn hò? Cô đi hẹn hò bao giờ? Ý Hoắc Kỳ là quán cà phê vừa nãy ư? Đàm Tích nhanh chóng tìm ra manh mối, có rất nhiều sổ tay du lịch nhiệt liệt đề cử quán cà phê nông trang An Lợi là nơi cực kỳ phù hợp cho các cặp đôi đến hẹn hò.
Hơn nữa, hình như cô còn ôm một bó hoa hồng.
Thật sự nhìn rất giống đang hẹn hò, Hoắc Kỳ có hiểu lầm cũng không có gì kỳ lạ.
Đàm Tích nhướng mày, thờ ơ nói: “Không phải bác sĩ Hoắc cũng thế sao? Ai cũng bảo bác sĩ rất bận, nhưng bây giờ bác sĩ Hoắc đang đi dạo quanh khu đồ ăn vặt đấy thôi.”
Trong trí nhớ của cô, Hoắc Kỳ không hay ăn vặt.
Ánh mắt anh bỗng tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng: “Tôi đi theo cô đến đây.”
Đàm Tích không nghĩ anh sẽ nói câu này, câu này tương đương với nói thẳng “Tôi đang theo dõi em”.
Quan hệ của hai người họ bây giờ, cho dù ai nói ra câu này cũng khó tránh khỏi bị nghi ngờ, nhưng vậy mà anh lại dõng dạc nói đang theo dõi cô…… Hoắc Kỳ đi theo cô để làm gì hay nói gì chứ? Cho dù là cái gì, ngoại trừ công việc ra thì bọn họ không còn lý do gặp mặt nào khác.
Đột nhiên ngực Đàm Tích nhói lên, cô từ từ ngẩng mặt lên, giả vờ bình tĩnh nói: “Ồ? Bác sĩ Hoắc lại có sở thích theo dõi người khác à? Tôi lại được mở mang tầm mắt rồi.”
Hoắc Kỳ cười: “Tôi chỉ tò mò, lần này cô bạn gái cũ mắt để trên đầu này của tôi lại thích loại đàn ông nào thôi.”
Anh dùng từ “lại”, Đàm Tích biết thừa anh vẫn chưa quên lần đó.
Lúc ấy Đàm Tích mới khai giảng xong được mấy hôm, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, đến gặp cô một lần.
Đàm Tích nói bản thân không thích anh nữa mà đã thích người khác, thậm chí còn nắm tay người kia ngay trước mặt anh, như đang khoe khoang mà càng giống đang sỉ nhục.
Cô đã nói gì?
Đêm đó cô rất lạnh nhạt, cánh môi đỏ mọng khẽ mở: “Hoắc Kỳ, tôi không còn thích anh nữa rồi, mắc mớ gì anh cứ phải chà đạp bản thân giống như con chó hoang thế? Vì người như tôi, không đáng.”
Cô nói với anh rất nhiều câu chia tay, mãi đến khi sự thật bày ra trước mắt anh mới nhận ra… thì ra Tích Tích của anh, thật sự không còn yêu anh nữa.
“Hoắc Kỳ, trước kia tôi cũng cảm thấy tôi thích anh, nhưng trong tư tưởng của tôi chưa bao giờ mơ mộng đến tương lai của chúng ta.” Giọng của cô rất nhỏ, “Nếu một người thích một người khác, trong đầu sẽ không nhịn được phác họa ra rất nhiều cảnh tượng trong tương lai.”
“Nhưng tôi không có.” Đàm Tích lại nói, “Cho nên Đàm Tích không hề thích Hoắc Kỳ.”
Đôi mắt Hoắc Kỳ đỏ bừng, trên mu bàn tay tái nhợt có thể thấy rõ gân xanh.

Ánh mắt anh lạnh lẽo như băng tuyết, nhìn chằm chằm vào cô đầy hận thù.

Đêm đó trời mưa, cho nên đến nay Đàm Tích vẫn không biết anh có khóc hay không.

Mà có lẽ sẽ không khóc đâu, anh kiêu ngạo, kiềm chế và giỏi nhẫn nhịn như vậy mà.
“Cho dù có thế nào thì đây là việc riêng của tôi, không cần bác sĩ Hoắc quan tâm.”
Chắc chắn Đàm Tích sẽ không giải thích chuyện Chu Như Hải với anh, vì nó không cần thiết, mối quan hệ này nên chấm dứt từ lâu rồi, thậm chí sau này sẽ không còn đáng bận tâm như vụ án trong tay.
Nhưng không hiểu sao cơ thể cô vẫn cứng đờ căng thẳng.
Hoắc Kỳ khẽ à một tiếng, đường cong cằm lạnh lùng: “Cô tưởng tôi muốn quan tâm lắm sao? Tôi chỉ định tốt bụng nhắc nhở cô một câu, đừng quên việc chính.”
Đúng rồi, vụ án của Trương Ái Quốc còn cần anh hỗ trợ.
Hoắc Kỳ nghênh ngang rời đi.
“Khoan đã.”
Đàm Tích gọi anh lại.
Hoắc Kỳ xoay người, đôi mắt đã từng chứa đầy tình yêu kia nay chỉ còn xa cách, anh đứng ngược sáng, thậm chí Đàm Tích còn không nhìn rõ ngũ quan của anh, nhưng cô lại có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng ấy.
“Anh lấy giúp tôi thêm mấy túi đi.” Đàm Tích cong khóe môi, giọng hơi mơ hồ, hơi thở cũng nhẹ hơn trước.
Tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên, làm người tốt thì làm cho chót, mặc dù đã lấy hộ cô một túi rồi, nhưng vẫn có lý do để lấy thêm mấy túi cho cô.

Dạ dày Ôn Uyển kia, có thể ăn hết một túi trong vòng một nốt nhạc.
Hoắc Kỳ ung dung đánh giá Đàm Tích, thật sự nhìn ra vẻ mặt khiêm tốn nhờ hỗ trợ của cô.

Chỉ là ánh mắt anh giống như cây đinh, khiến Đàm Tích cảm nhận được sự lạnh lẽo kỳ lạ.
Dù Hoắc Kỳ có ghét cô cũng không đánh mất sự lịch lãm của một quý ông.
Nếu cô mở miệng nhờ giúp đỡ, anh sẽ không từ chối cô.
Hoắc Kỳ cao một mét tám, lấy đồ ăn vặt trên tầng cao nhất không cần phải kiễng chân.

Nhưng lần này lúc lấy xong, anh lại hơi do dự giữa bỏ vào tay cô và bỏ vào giỏ mua sắm.

Anh liếc nhìn tay cô một cái rồi không chút do dự ném vào giỏ mua sắm.
Đàm Tích nhìn thấy rõ toàn bộ thần thái của anh…
Cô nhìn thấy ánh mắt anh hơi chán ghét.
Nhưng cô vẫn nói cảm ơn.
Hoắc Kỳ lạnh lùng ừm một tiếng, coi như đã trả lời.
Thật ra lúc nãy khi gọi Hoắc Kỳ lại, Đàm Tích đã hơi mềm lòng.

Khi nãy cô nói chuyện khó nghe khiến Hoắc Kỳ tức giận, Đàm Tích thực sự lo sẽ chọc tức anh, sau này đến làm việc anh sẽ không phối hợp.
Nói không phối hợp hình như không đúng lắm, bởi vì ít nhất anh cũng có đạo đức nghề nghiệp của riêng mình, chỉ là công việc tiếp đấy sẽ hơi khó khăn.
Đàm Tích chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong vụ án này, như vậy bọn họ có thể nhanh chóng vạch rõ giới hạn.
Dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện lấp đầy cái bụng.

Lần này Hoắc Kỳ thật sự rời đi.

Thân hình anh rất cao, vai rộng eo thon, đôi chân dài có lực nên khi đi đường thường đi rất nhanh.

Siêu thị ồn ào náo nhiệt trở thành phông nền trong mắt Đàm Tích, cô lặng im nhìn anh.
Bỗng nhiên cô nhớ ra quyển nhật ký cô từng viết khi còn thiếu nữ: “Em chỉ dám lén lút liếc nhìn anh.”
Không biết cô đã viết câu này bao nhiêu lần, chữ viết bị dính nước nên dần dần nhòe đi.
Sau khi thanh toán xong, Đàm Tích cầm túi đồ đến quầy lễ tân lấy hoa hồng, đúng lúc nhìn thấy có một đôi mặc áo đồng phục cấp ba đứng phía trước, chàng trai nắm chặt tay cô gái.

Đứng trong siêu thị lâu nên chân Đàm Tích đã bắt đầu không thoải mái, đi đường rất chậm.
“Này, anh thích em đến mức nào thế?” Cô gái cười tươi tắn hỏi chàng trai.
Chàng trai nhíu mày, dường như không biết nên trả lời như thế nào, yên lặng một lúc mới nói, “Chính là cực kỳ cực kỳ thích.

Mà này, sao con gái các em hay hỏi mấy vấn đề nhạt nhẽo thế nhỉ?”
“Cái gì mà ‘con gái các em’?” Cô gái véo tai chàng trai, “Anh khai thật đi, còn cô gái nào nữa!”
Đứng sau lưng nghe người ta nói chuyện không tốt lắm, mà quầy lễ tân cũng gần, Đàm Tích nhanh chóng bước đi.
Thật ra Đàm Tích không thích cứ mãi đắm chìm trong ký ức, đây là loại hành vi có hơi thái quá, nhưng từ sau khi gặp lại Hoắc Kỳ, cô không thể tránh khỏi chuyện nhớ lại những ngày còn đi học.
Thật ra các cô gái đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt rất thích hỏi mấy câu hỏi nhạt nhẽo như vậy.
Ngay cả một người tự xưng là trưởng thành như Đàm Tích cũng đã từng hỏi.
Trên sân thể dục của trường học, ánh hoàng hôn như mật ong, mặt trời lặn như kim loại đang nóng chảy, trong không khí có xen lẫn mùi hương của cỏ cây.
Hoắc Kỳ bưng hai cái ghế nhỏ ra, hai người cùng ngồi trong góc nhìn thiếu niên thiếu nữ chơi bóng, Đàm Tích nảy ra ý định hỏi mấy câu nhạt nhẽo, đột nhiên hỏi: “Hoắc Kỳ, Đàm Tích là ai thế?”
Cô ôm mặt, nở nụ cười giận dỗi.
Ánh mắt Hoắc Kỳ khẽ di chuyển, giọng dịu dàng trầm ấm, giống như lông chim nhẹ nhàng phe phẩy bên tai Đàm Tích: “Một cô gái xinh đẹp.” Anh cố tình nói chậm rồi nhấn mạnh từng chữ một, ánh mắt nhìn về phía cô đầy nuông chiều, âm cuối còn giấu ý cười, “Là vợ tương lai của anh, là người phụ nữ sau này sẽ sinh con cho anh.”
Khuôn mặt anh không chút cảm xúc, nhưng chỉ cần không cẩn thận sẽ khiến tim cô đập nhanh hơn.

Dáng vẻ của anh nhạt dần trong ký ức, Hoắc Kỳ của hiện tại chỉ còn lại sự xa cách lãnh đạm, cũng không còn là cậu thiếu niên nâng niu cô trong lòng bàn tay nữa.
Thât đáng đời cô.


Sáng sớm, Đàm Tích bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người bình thường sẽ không gọi điện vào giờ này, trừ phi là chuyện cực kỳ khẩn cấp.
Là Trịnh Hoa vợ của Trương Ái Quốc.
“Luật sư Đàm, cô mau đến đây giúp chúng tôi với.

Vốn dĩ chúng tôi cũng muốn giải quyết riêng, nhưng bên phía tài xế gây tai nạn kia lại bảo anh ta không có tiền, tạm thời không ứng tiền thuốc men cho chúng tôi.

Anh ta nói anh ta ứng từng ấy là đã đủ tận tình tận nghĩa rồi.”
“Tôi nên làm gì đây, bên này anh Trương vẫn chưa tỉnh lại, bây giờ chúng tôi rất cần tiền!!” Đột nhiên Trịnh Hoa hít sâu một hơi, bắt đầu thở hổn hển.
Đàm Tích biết, cảm xúc của cô ta đang kích động nên bị động thai, bây giờ cô ta đang chờ sinh, cảm xúc không thể dao động quá nhiều, một khi làm ảnh hưởng đến thai nhi thì hậu quả rất khôn lường.
“Trước tiên cô phải bình tĩnh lại đã, đừng kích động, anh Trương còn đang mong được gặp con đấy.” Giọng điệu Đàm Tích nhẹ nhàng, muốn giúp cô ta bình tĩnh lại, “Tiền bảo hiểm tai nạn giao thông với bảo hiểm thương nghiệp thì sao?”
“Chút tiền ấy đã dùng hết từ lâu rồi.

Bây giờ tình huống anh Trương như vậy, mỗi ngày ở bệnh viện đều phải mất tiền, tôi sốt ruột…… Hiện tại anh Trương vẫn chưa tỉnh lại, tôi sợ tôi không đủ tiền chữa chạy, anh ấy mà buông tay rời khỏi thế gian thì tôi với con tôi phải làm sao đây!”
Thường thì khoản tiền bảo hiểm tai nạn giao thông và tiền bồi thường sẽ được chi trả sau khi kết thúc điều trị, nhưng trường hợp của Trương Ái Quốc lại là một lỗ thủng lớn, bây giờ không lấp được lỗ thủng này thì Trương Ái Quốc sẽ không có tiền chữa bệnh.
Xem ra con đường pháp luật phải thực hiện sớm hơn rồi.
“Ừm, cô đừng kích động, bây giờ cô đang mang thai nên dễ suy nghĩ linh tinh thôi.

Tôi bảo đảm cô sẽ lấy được khoản tiền bồi thường nên có, anh Trương cũng sẽ tỉnh lại.

Lần trước tôi nói chuyện với bác sĩ chữa trị chính, anh ta bảo sẽ tỉnh lại sớm thôi.”
Trịnh Hoa do dự nói: “Thật sao?”
Đàm Tích căng da đầu nói dối: “Đúng vậy, bác sĩ rất giỏi, là chuyên gia nổi tiếng khắp cả nước, hơn nữa cũng đang cố gắng hết sức chữa bệnh cho anh ấy.”
Trịnh Hoa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ để chúng ta nhanh chóng làm giám định thương tật, như vậy có thể nhanh chóng lấy được tiền bồi thường.”
“Được được được, cảm ơn cô, luật sư Đàm, tôi nghe lời cô.”
Rất ít khi làm giám định thương tật khi người bệnh đang bất tỉnh, vốn dĩ Đàm Tích tưởng người gây tai nạn sẽ tiếp tục chi trả, như vậy chỉ cần chờ đến lúc Trương Ái Quốc tỉnh lại rồi bàn bạc chuyện bồi thường là xong.
Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể để Trương Ái Quốc đang hôn mê làm “giám định thương tật” mà thôi.
Việc này cần Hoắc Kỳ trợ giúp.

Đàm Tích do dự, nhân lúc giữa trưa gọi điện thoại cho Hoắc Kỳ.
Đầu bên kia vang lên mười mấy tiếng mới có người nhận.
Là một giọng nam lạnh nhạt: “Alo.”
Trong trẻo mà mát lạnh, giống như bông tuyết mùa đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play