Trái tim Đàm Tích đập lệch đi một nhịp.
Có lẽ Ôn Uyển không phải là người đi bịa đặt lung tung để bán đứng bạn bè.
Cô không khỏi nhíu mày: “Anh không cần nói nhảm, anh đang câu cá, anh nghĩ em không nhìn ra sao?”
Hoắc Kỳ chậm rãi sửa sang lại tay áo sơ mi, liếc nhìn cô một cái: “Bây giờ không còn sợ nữa sao?”
Đàm Tính nhẹ chớp đôi mắt xinh đẹp.

Đúng là không còn sợ hãi, cảnh sát sẽ giúp cô xử lý kẻ xấu.

Huống hồ cô cũng không bị bọn họ làm gì.
Hoắc Kỳ bất lực nở nụ cười.
Anh đứng dậy, đi đến trước cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.
Áo sơ mi trắng tôn lên dáng người mảnh khảnh với bờ vai rộng và vòng eo hẹp của anh.

Làn da ở cổ được ánh đèn chiếu rọi làm bật lên trạng thái trắng lạnh.
Vẻ mặt Hoắc Kỳ có chút mệt mỏi, anh ấn hai huyệt thái dương.
Đàm Tích ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng của anh: “Hoắc Kỳ, hôm nay đã làm phiền anh rồi, anh về trước đi.”
Hoắc Kỳ khẽ nhếch khóe môi.
Cô ra lệnh tiễn khách với anh không chút khách khí.
Anh đút một tay vào túi, nhìn vào mắt cô: “Lợi dụng anh xong rồi thì đuổi anh đi, cũng không biết nói một tiếng cảm ơn hả?”
Hoắc Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nhếch môi.
Đàm Tích biết rõ Hoắc Kỳ đang nói đùa với cô, không có ý thật sự tức giận.

Nhưng dù sao cũng đã muộn lắm rồi, một nam một nữ ở chung trong một căn phòng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì thật không hay.
Hoắc Kỳ cũng là người rất truyền thống, lại thường săn sóc chu đáo, rất để ý đến danh tiếng của các cô gái.
Đàm Tích khẽ mỉm cười, sửa lại phần tóc rối trước trán, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Hôm nay anh đã cứu cô một mạng, cũng nên nói một lời cảm ơn.
Vẻ mặt của cô gái ngoan hiền hiếm thấy, hôm nay cô đã thật sự bị dọa sợ.
Cũng may thuốc mà Hàn Hâm Đông dùng để hạ thuốc cô không gây hại gì cho cơ thể.

Đợi mười tiếng sau tác dụng của thuốc hết đi thì Đàm Tích có thể hoàn toàn hồi phục.
Hoắc Kỳ nhếch môi, bất đắc dĩ cười: “Nếu như lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết mấy.”
Anh biết điều cô cần nhất bây giờ chính là một giấc ngủ ngon, nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhẹ: “Ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
Đợi Hoắc Kỳ rời đi, Đàm Tích mới ôm chặt chăn.
Trái tim lại bắt đầu đập mạnh mẽ.
Cô sợ là cả đời này cũng không quên được những chuyện xảy ra hôm nay.

Chuyện càng không quên được chính là Hoắc Kỳ đã liều lĩnh đến cứu cô.

Bóng dáng Hoắc Kỳ đạp cửa đi vào giống như thiên thần từ trên trời bay xuống.
Tay anh nắm quyền trượng, khai thiên lập địa phá vỡ thế giới hỗn loạn của cô.

Để cô có được một tia sáng trong thế giới tối tăm.
Và tia sáng này, cũng đang chiếu vào trái tim cô.
*
Sáng sớm hôm sau, Đàm Tích phát hiện bàn chân của mình không ổn lắm.

Mắt cá chân phải sưng lên một mảng, cũng may là còn có thể miễn cưỡng đi lại được.

Cô vội vàng bôi một vùng thuốc mỡ rồi bắt taxi đến đồn cảnh sát.
Địa điểm cục cảnh sát để ghi chép cũng không xa, cô khập khiễng hoàn thành ghi chép.
Hôm qua, cảnh sát cũng đã gọi Tuân Dĩ Đồng đến.

Ba người bọn họ đã thú nhận hành vi phạm tội, Đàm Tích đến chỉ để bổ sung tình hình.
Cảnh sát nói chuyện rất lịch sự, cũng lên tiếng hỏi thăm tình hình của Đàm Tích.
Thật ra trước khi đến đây Đàm Tích đã biết hành vi phạm tội của Tuân Dĩ Đồng không thể xử lý theo pháp luật.

Bởi vì đây là một hành vi phạm tội không thành công, không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào cho Đàm Tích.

Trong bộ luật hình sự sẽ được giảm nhẹ hoặc miễn phạt.
Hơn nữa Tuân Dĩ Đồng và nhà của Thẩm Huệ Như có chút quan hệ, nếu lúc đó nghĩ cách một chút thì cô ta cũng không cần nhận lỗi.
Không còn cách nào, xã hội luôn thực tế như vậy, mặc dù Đàm Tích rất ghét họ và chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng làm cho cô sợ hãi, nhưng bọn họ thực sự có thể được miễn trừng phạt.
Lúc đi ra ngoài, Đàm Tích tình cờ gặp Tuân Dĩ Đồng.
Tuân Dĩ Đồng liếc cô một cái, từ từ nhếch đôi môi đỏ mọng rồi cười lạnh nói: “Không phải cô nói cô không liên quan gì đến Hoắc Kỳ sao? Sao hôm qua lại nhờ anh ấy đến cứu cô?”
“Làm bộ làm tịch, không cảm thấy mình ghê tởm à?”
Đàm Tích nhẹ nhàng trừng mắt với cô ta, cô không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi này lại ác độc như vậy.
Cô không nói gì, chỉ hơi mím môi.
“Cô nói chuyện đi chứ! Câm sao?”
Xem ra Tuân Dĩ Đồng rất tức giận, hành động lần này bị bại lộ, dù sao cũng không có người đàn ông nào thích một cô gái có lòng dạ độc ác như vậy.

Trong lòng cô ta cũng hiểu rõ cô ta và Hoắc Kỳ càng không có khả năng.
“Muốn tôi nói gì với cô?” Ánh mắt Đàm Tích thản nhiên nhìn cô ta, “Nói cho cô biết tôi và bác sĩ Hoắc đằm thắm đến mức nào, hay là nói chẳng bao lâu nữa tôi và anh ấy sẽ kết hôn?”
“Nếu cô muốn nghe những chuyện này thì chúng ta có thể đi đến quán cà phê để trò chuyện.

Kể khoảng chừng ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện.” Đàm Tích khoanh tay, lười biếng nói.
Tuân Dĩ Đồng hừ lạnh: “Đồ đàn bà đê tiện! Nhìn chẳng ra làm sao, chỉ được cái lẳng lơ.”
Đàm Tích nhướng mày, chậm rãi nở nụ cười: “Hết cách rồi, bác sĩ Hoắc thích kỹ thuật lẳng lơ này của tôi.”

Nhìn sắc mặt của Tuân Dĩ Đồng càng lúc càng thối, giống như một bảng màu đặc sắc, Đàm Tích khá hài lòng.
Vốn dĩ cô không thèm để ý đến người đần độn như Tuân Dĩ Đồng, nhưng cô ta thật sự rất quá đáng, lại tự đưa mình đến cửa nên cô không ngại trêu chọc cô ta.
“Cô đấy, thật ra gương mặt này cũng không tệ lắm.

Nhưng mà lòng dạ quá xấu xa, cô muốn bác sĩ Hoắc thích cô sao?” Đàm Tích lười biếng nhìn cô ta một cái, “Nếu cô không ngại thì chỉnh hình thành hình dáng của tôi này, nói không chừng bác sĩ Hoắc sẽ nhìn cô nhiều hơn đấy.”
Trong cổ họng Đàm Tích tràn ra một tiếng cười êm ái.
Tuân Dĩ Đồng bỗng nhiên trợn tròn hai mắt.

Còn chỉnh hình thành hình dáng giống cô, cô ta đâu có rãnh! Cô ta hận không thể giết chết cô thì có.

Hoắc Kỳ có quá nhiều người theo đuổi, cô ta tiện tay giải quyết như một trò chơi.

Nhưng kiểu người như Đàm Tích lại giống như một khối kẹo cao su cứ bám lấy Hoắc Kỳ không buông.
Điều quan trọng là Hoắc Kỳ còn bảo vệ cô!
Tuân Dĩ Đồng tức muốn chết, cô ta mở nắp chai nước khoáng trong tay rồi giơ cao lên, làm động tác muốn đổ nước từ đỉnh đầu Đàm Tích xuống.
Đàm Tích nhất thời không kịp phản ứng, nhưng Tuân Dĩ Đồng lại nở nụ cười đắc ý, móng tay màu đỏ tươi lòe loẹt dưới ánh mặt trời.

Ngay khi cô ta sắp thành công thì một bàn tay lớn với những đốt ngón tay thon dài đột nhiên nắm lấy cổ tay cô ta một cách chính xác, và trong vài giây cuối cùng, hướng của chai cũng buộc phải thay đổi.
Tuân Dĩ Đồng không thể tưởng tượng được nước lại đổ lên người cô ta, khiến tóc dính lại ép sát vào mặt.

Nước chảy vào quần áo, sau đó ngưng tụ thành giọt nước nhỏ rồi rơi xuống đất.
Vẻ mặt của người đàn ông cao lớn trước mặt Đàm Tích vô cùng lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt lại, cực kỳ lạnh nhạt liếc cô ta một cái rồi nói: “Tuân Dĩ Đồng, cô đừng có quá đáng.”
Trái tim Tuân Dĩ Đồng đột nhiên rất đau, cô ta làm tất cả chỉ vì người đàn ông này, nhưng anh lại ghét bỏ cô ta như vậy.

Ánh mắt anh nhìn Tuân Dĩ Đồng giống như đang nhìn một sinh vật đáng ghét nào đó.

Trước kia anh còn gọi cô ta là y tá Tuân, vậy mà bây giờ lại gọi rõ họ tên cô ta một cách hờ hững như vậy.
Cô ta rất đau, thành thật mà nói cũng cảm thấy mình không làm gì sai cả.

Cô ta chỉ muốn có được người đàn ông mà mình yêu mến.

Một người đàn ông chưa lập gia đình, một người phụ nữ chưa kết hôn, vậy thì cô ta đã làm sai chuyện gì?
Vậy nên cô ta mới trả lại cho anh một mối thù trần trụi.
Nhưng Hoắc Kỳ lại vì người phụ nữ này mà chán ghét cô ta như vậy!
Hoắc Kỳ từng hợp tác với dì nhỏ của cô ta trong nhiều ca phẫu thuật, trong bệnh viện dì nhỏ cũng rất được kính trọng.

Bởi vì mối quan hệ với dì nhỏ mà Hoắc Kỳ rất lịch sự với cô ta.

Tính tình anh lạnh lùng nhưng tốt xấu gì cũng rất dịu dàng, nhưng hôm nay thật sự đã không nể tình nghĩa xưa nữa rồi.
Chai nước lạnh lẽo được đổ xuống, lớp trang điểm trên khuôn mặt cô ta cũng bị nhòe đi, khiến cả người vô cùng lúng túng.

Người qua đường nhìn thấy cũng không khỏi chỉ trỏ ra vẻ hiếu kỳ.
Nhưng cô ta chỉ có thể nhìn Hoắc Kỳ đỡ lấy người phụ nữ kia, càng ngày càng đi xa.
Hoắc Kỳ đỡ lấy cánh tay Đàm Tích, ý bảo cô đặt hết trọng tâm cơ thể lên người anh.

Đi được hai bước thì Hoắc Kỳ cảm thấy hình như đi như vậy Đàm Tích vẫn rất mệt mỏi, cho nên cũng không nói gì.

Đàm Tích chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bỗng nhiên bàn tay to lớn của Hoắc Kỳ đưa vào phía sau đầu gối của cô.

Anh cứ như vậy nhẹ nhàng bế cô lên không tốn một chút sức lực nào.
Đàm Tích có hơi xấu hổ, bây giờ đang là ban ngày, hơn nữa còn đang ở bên ngoài, xe của Hoắc Kỳ đậu hơi xa nơi này.
“Anh đặt em xuống đi, bị người khác nhìn thấy nhiều thì không hay.

Với cả em cũng không đau lắm, có thể đi từ từ.”
“Vừa rồi mới nói là muốn kết hôn với anh, thế mà bây giờ chỉ ôm em như vậy đã thấy ngượng rồi sao?” Hoắc Kỳ thản nhiên nở nụ cười, vẻ mặt có chút bất lực.
Đàm Tích: “?”
Vừa rồi cô cố ý nói chuyện đó, vậy mà bị anh nghe thấy hết rồi sao?
Đàm Tích hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, vốn dĩ không muốn để ý tới Tuân Dĩ Đồng, nhưng cô ta thật sự quá đáng, nên cô không nhịn được mà phải chọc tức cô ta.

Dù sao thứ cô ta muốn chiếm được nhất chính là Hoắc Kỳ, đánh rắn phải đánh bảy tấc.
Đàm Tích cúi gằm mặt, cũng không đề cập đến việc muốn anh thả cô xuống nữa.
“Chuyện đó, anh đừng xem là thật, em chỉ muốn chọc tức Tuân Dĩ Đồng thôi.

Anh biết cô ta quá đáng lắm không? Thứ cô ta muốn có được chỉ đơn giản là anh, vậy nên em chỉ có thể công phá theo hướng này.”
“Em đùa thôi, nhưng nhìn thấy cô ta như thế lòng em thấy rất thoải mái.

Nếu em biết anh ở ngay phía sau, em sẽ không bao giờ nói như vậy.”
Cô giải thích rất nhiều nhưng Hoắc Kỳ cũng không nói gì.
Đàm Tích có chút do dự, ngước mắt lên cẩn thận nhìn Hoắc Kỳ một cái.
Bước chân của người đàn ông ổn định, bị anh ôm như vậy nhưng cô không cảm thấy một chút lắc lư.

Quả nhiên được ôm thoải mái hơn khi cô đi rất nhiều.
Từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm sáng bóng của anh, hiện ra một chút ánh sáng màu xanh mơ hồ, trông có vẻ nhẫn nhịn và tiết chế, còn có chút đẹp mắt.
Đàm Tích không khỏi nuốt nước miếng.
Vài giây sau, Hoắc Kỳ mới thở dài, anh cụp mắt nhìn cô rồi nói với tông giọng trầm thấp: “Giải thích nhiều như vậy, sao anh có thể tin được.”
Đàm Tích mím môi, hình như cũng có đạo lý như thế, càng giải thích lại càng muốn che giấu: “Dù sao lần trước ở bãi biển chúng ta cũng đã nói hết rồi.

Anh đừng hiểu lầm là được.”
Với một sức mạnh vững vàng, Đàm Tích bị Hoắc Kỳ đặt lên ghế xe.

Hoắc Kỳ không nói gì, chỉ chậm rãi kéo một chân cô ra rồi anh nửa ngồi nửa quỳ trước cửa xe, nhíu mày kiểm tra thương tích cho cô.
Hoắc Kỳ dùng tay nhẹ nhàng xoa vài cái, Đàm Tích đã rít lên một tiếng đau đớn.
Anh đành phải dùng một lực nhẹ nhàng hơn, anh nghĩ thầm tại sao cô lại yếu đuối như vậy.

Bình thường khi anh khám các bệnh nhân khác thường dùng sức nhiều hơn thế này, vậy mà bệnh nhân cũng không kêu đau.
Đàm Tích cắn cắn môi: “Em không sao chứ?”
Hoắc Kỳ ấn vài cái rồi cúi đầu quan sát: “Không tổn thương đến xương, trong nhà có thuốc không?”
“Có.”
“Những ngày này em đừng đi bộ, nghỉ ngơi vài ngày đã rồi hẵng đi làm.”
“Đi làm luôn được không, em không muốn xin nghỉ, cấp trên cũng rất nghiêm khắc.”
Gần đây có một số vụ án khó giải quyết, vất vả lắm mới có được chút mặt mày, nếu làm việc ở nhà thì chắc không tiện lắm.
Hoắc Kỳ bình tĩnh nhìn cô vài giây rồi đột nhiên bật cười: “Vậy anh đi nói với sếp của em.”
“Không cần không cần, em tự xin nghỉ được.”
Chuyện giữa cô và Thẩm Huệ Như phỏng chừng cả văn phòng luật sư đều đã biết.

Buổi sáng Chu Lâm Lâm có gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của cô, mà lý do đằng sau đó chính là vì Hoắc Kỳ.

Nếu Hoắc Kỳ thật sự đi xin nghỉ phép cho cô, vậy không phải đang xác nhận mối quan hệ giữa hai người bọn họ sao?
Vốn dĩ mối quan hệ giữa hai người đã đủ lộn xộn, cô không thể đổ thêm dầu vào lửa.
“Không đúng, anh không phải là bác sĩ của em, tại sao em phải nghe lời của anh chứ?”
Xin nghỉ phép vài ngày bị trừ tiền lương đã không nói, lại còn bị ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
“Em có thể lựa chọn không nghe lời anh.” Hoắc Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, lông mày cao là tiêu chuẩn của sự đẹp trai, “Tự chịu hậu quả.”
Đàm Tích: “…”
Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trình Lập Tắc ngay lập tức.

Trình Lập Tắc lại rất hào phóng cho phép cô ở nhà dưỡng thương, sau khi khỏi hoàn toàn rồi lại đến làm việc, đừng để bệnh tái phát.
Sau khi cúp máy, cô nhìn thấy ý cười trong mắt người đàn ông đối diện, sắc mặt anh cũng dịu dàng hơn.
Đàm Tích nghĩ thầm, Hoắc Kỳ thật sự là một nhóc quỷ ngây thơ.
Hoắc Kỳ chở cô về nhà, chiếc xe di chuyển rất êm ái.
Hoắc Kỳ giúp Đàm Tích cởi giày ra, để cô nằm nghiêng người trên xe, đặt cả đôi chân lên ghế.

Anh còn lấy một chiếc gối để lót cho cô, cực kỳ thoải mái.
Đàm Tích nằm ở trên xe buồn chán nên lướt Weibo.
Điện thoại di động của Hoắc Kỳ đột nhiên vang lên.
Hoắc Kỳ không suy nghĩ gì đã bắt máy.
Khi nghe thấy một giọng nam trầm lắng quen thuộc từ bên kia truyền đến, Đàm Tích vô thức run rẩy.
Đó là Hoắc Lợi Kiệt.
“Hoắc Kỳ.”
“Cô con gái nhà họ Tưởng có thêm Wechat của em rồi, em đã nói chuyện với cô ấy chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play