Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào, hơi nước phủ lên thành kính.

Đàm Tích xả sạch tóc, nhìn chằm chằm vào bồn tắm của Hoắc Kỳ một lúc lâu.
Cô nào có ghét bỏ, cứ nhìn như vậy cô lại cảm thấy có mấy phần thân thiết, ngồi làm sao thoải mái bằng nằm được, cô cũng muốn nằm vào trong đó tắm một lát.
Liệu bồn tắm của Hoắc Kỳ có mùi thơm sạch sẽ và sảng khoái như anh không nhỉ?
Trong đầu tự nhiên lại nghĩ tới chủ đề này khiến Đàm Tích cảm thấy mình có chút bỉ ổi, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, cũng may là đang ở trong phòng tắm hơi nước toả lên mịt mù.

Cho dù lát nữa đi ra ngoài cũng không sợ Hoắc Kỳ nhìn thấy bộ dạng này của cô rồi liên tưởng tới gì đó.
Vừa rồi thay quần áo ra Đàm Tích đã đưa ra ngoài, Hoắc Kỳ đã mang đi hong khô giúp cô, tắm xong cô mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình của Hoắc Kỳ.
Sau khi tắm xong cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Đàm Tích đứng trước gương lau khô nước trên người, cô gái trong gương có má lúm đồng tiền hơi cạn, làn da trắng hơn tuyết, lông mày như núi xa, là một vẻ đẹp hiếm có.
Đáng tiếc khi nhìn xuống dưới, hình dạng đôi chân lại rất xấu xí.

Đàm Tích cố gắng dang rộng hai chân ra để đầu gối có thể thẳng một chút.

Không được, vẫn xấu xí khó coi như vậy, cặp mông cũng không được đẹp, hai bên trái phải đều có một lỗ hõm.
Cô cũng biết chỗ lõm này từ đâu mà có.
Đây là bằng chứng cho việc cô đã làm một chuyện rất tồi tệ, thật đáng xấu hổ.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng luôn là điều không tốt, Đàm Tích cũng không muốn để lại cho Hoắc Kỳ bất kỳ không gian tưởng tượng nào.

Cô ở trong phòng tắm sấy khô tóc rồi túm lại cột lên thành kiểu đuôi ngựa, trên mặt không có lớp trang điểm nhưng làn da của cô lại mịn màng căng đầy giống như một quả đào chín mọng.
Cửa phòng tắm đối diện với phòng của Hoắc Kỳ, anh cũng không đóng cửa mà đang giúp cô hong khô quần áo, động tác rất nhẹ nhàng, bộ đồ tây nữ rộng rãi nằm trong tay anh bỗng nhiên có loại cảm giác ngượng ngùng đến đáng yêu.
“Tắm xong rồi à?”
“Xong rồi.” Cô khập khiễng bước ra, lúc này cũng không muốn che giấu gì nữa, dù sao bộ dạng xấu hổ nhất đã bị anh nhìn thấy.
Đàm Tích ngồi xuống ghế sô pha, quấn chặt bộ đồ ngủ tới kín mít rồi nhìn qua Hoắc Kỳ, ngoài cửa sổ mưa gió vẫn rả rích, ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà bị màn mưa che lấp trông giống như những bọt bong bóng, tất cả thứ đó đều sáng ngời trong mắt anh.
Vừa ngước mắt lên, cô tình cờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Đàm Tích nhanh chóng dời tầm mắt, lúc này mới nhìn thấy trong phòng ngủ của anh có một cái ghế treo làm từ những sợi mây đan không đồng đều, phía dưới là cái bệ đỡ hình tròn dựa theo hình dáng ghế treo, mặt trên lót tấm nệm được cắt vừa khung, mềm mại và thoải mái.

Đàm Tích ngây ngẩn cả người.
Sở dĩ cô sửng sốt như vậy là vì loại ghế treo này trong phòng cô cũng có một cái, nhưng mà xung quanh ghế trang trí thêm rất nhiều bông hoa nhỏ, nhìn qua càng thêm nữ tính.
Cô nhớ lại vào một ngày nọ tháng nọ năm nọ, khi cả hai cùng nhau đi ngang qua một cửa hàng bán đồ trang trí nội thất trong nhà, họ từng có đoạn đối thoại như vậy.
“Hoắc Kỳ, em rất thích ghế treo.”
“Vậy anh mua cho em.”
“Đừng làm ra vẻ tổng tài bá đạo như vậy chứ.” Cô cười khẽ, nheo mắt nói, “Nhà em cũng không có chỗ để đặt.”
“Vậy đặt trong ngôi nhà nhỏ của chúng ta sau này đi.” Gương mặt đẹp trai của chàng thiếu niên đang tưởng tượng về tương lai, trong giọng nói tràn đầy khát khao, “Nơi đó có anh và có em, có chiếc ghế treo, trên đó sẽ trang trí đầy hoa tử la lan.”
Màu tím là màu cô thích nhất, hoa tử la lan cũng là loài hoa cô yêu thích.
“Em thích hoa tử la lan đúng không?”
Cô cười, đáp lại một tiếng.
Hoắc Kỳ tiến lại gần cô, một tay chống lên trên tường, tất cả hô hấp của cô đều mang đầy hơi thở mát lạnh thơm tho của anh, từng sợi mi dài lưu lại từng vệt bóng mờ trên gương mặt cô.

Giọng nói của anh rất hay, cho dù có nghe bao nhiêu lần cũng thấy không đủ: “Anh vĩnh viễn chung thủy với em.”
Cô bị lời anh nói làm cho đỏ cả mặt: “Nói cái gì thế…”
Người khởi xướng lại ở bên tai cô thấp giọng thì thầm: “Đó là ý nghĩa của hoa tử la lan, em nghĩ đi đâu vậy?”
Hoắc Kỳ nhướng mày, dáng vẻ như đang nói ‘Em làm gì được tôi’.
Thật ra chia tay cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là những ký ức nhỏ nhặt ngọt ngào luôn quấn lấy bạn.

Có một số người khi gặp lại sẽ khơi gợi lại hồi ức, giống như nước biển cuồn cuộn nhấn chìm tâm trí bạn.
Sau khi hong khô quần áo, Hoắc Kỳ lấy cho cô một ly nước ấm, anh chậm rãi đi tới: “Quần áo cần đợi thêm một lát nữa mới có thể mặc.”
“Hoắc Kỳ, lần đó lúc anh đưa tôi về cũng là vào một ngày mưa như thế này, có phải chúng ta rất có duyên với trời mưa không?”
Họ là những học sinh cấp ba ngoan ngoãn nhất, dù có yêu đương cũng chưa bao giờ làm những chuyện khác người, Hoắc Kỳ vẫn luôn giữ vững phong độ quý ông đối với cô.

Có một ngày cô cãi nhau với mẹ mình nên không có chỗ nào để đi, ai ngờ lại đúng lúc đụng phải Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ tới đây để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, lại sống một mình trong một căn phòng rất lớn.
Anh bèn đưa cô về nhà.
Ngày đó cô đã nói với anh rất nhiều, vừa nói vừa khóc.

Có người từng nói đàn ông không thể nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, vì một khi đã thấy sẽ mắc kẹt cả một đời.
Đàm Tích đột nhiên nở nụ cười, nói tiếp: “Đáng tiếc chúng ta lại không có duyên phận.”
Hoắc Kỳ nghe vậy thì cười lạnh: “Em cũng là người được tiếp nhận nền giáo dục chính quy, tại sao lại đi tin vào cái gọi là duyên phận như vậy.” Anh cũng không tin số mệnh, cũng không tin duyên phận, anh chỉ tin chính bản thân mình, “Em có tin vào việc thay đổi số mệnh không?”
Đàm Tích chớp chớp đôi hàng mi, một lát sau mới nói: “Có một số việc đã được định sẵn, ai cũng không thể thay đổi được.”
“Cho nên em muốn thuận theo?”
Cô hỏi lại: “Không thuận theo thì còn có thể làm gì?”
Anh cong môi cười: “Miễn cưỡng, nhất định phải miễn cưỡng.”
“Dưa hái xanh không ngọt.”
“Ngọt hay không thì phải nếm thử mới biết được.” Hoắc Kỳ nói ra lời này vừa ngang ngược và bá đạo.
Nhìn biểu cảm như đã nắm chắc được thắng lợi đó, Đàm Tích cũng không muốn tranh cãi với anh, chiếm thế thượng phong trên phương diện ăn nói cũng không có ý nghĩa gì, cứ im miệng đi vậy.
Bên ngoài tiếng mưa rơi càng ngày càng lớn, giống như không thể nào ngừng lại.
Đàm Tích vừa rồi mới lau nước mũi nên muốn đứng dậy mang rác đi vứt, nào ngờ còn chưa đứng lên thân thể đã không thể chống đỡ được mà té lại xuống ghế.

Đứng ở bên ngoài quá lâu lại còn mắc mưa, bây giờ hai chân của cô hoàn toàn không thể đi lại được.
Kỳ thật chỉ cần cô khụy gối xuống thì vẫn có thể đi được, nhưng vấn đề ở đây là lúc nãy khi tắm rửa, Hoắc Kỳ đã kê cho cô một cái ghế ngồi, ngồi quá lâu nên cặp chân kia càng thêm không có sức, bây giờ phải nghỉ ngơi mất hai ngày mới có thể khôi phục lại như cũ.
Cô lớn lên với một đôi chân đặt biệt như vậy, nên đôi khi lại gặp khó khăn như thể mình là một người tàn tật, nhưng chỉ cần cô nằm nghỉ ngơi hai ngày mà không cần dùng bất cứ thứ gì như là cao dán hay thuốc uống, thì nó vẫn có thể tự động hồi phục lại trạng thái ban đầu.
Cũng không biết cái này là bất hạnh hay là hạnh phúc nữa.
Hoắc Kỳ bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó lấy đi tờ giấy cô vừa dùng để xịt mũi đem vứt vào thùng rác giúp cô.
Anh nhàn nhạt nói: “Không thì ở lại đây ngủ một đêm đi, sáng mai hãy về.”
Đàm Tích cũng hiểu rõ tình huống của mình, trước tiên chưa nói đến chuyện Hoắc Kỳ có tình nguyện đưa cô về hay không, mà ngay cả việc đi đón taxi với cô lúc này cũng không thể làm được, hơn nữa cũng đã tắm xong ở đây rồi, Hoắc Kỳ cũng không làm gì được cô.

Cô đang an toàn.
“Ngày mai mấy giờ các anh đi làm?” Cô lại hỏi ra một câu hỏi không mấy liên quan như vậy.
Ánh mắt Hoắc Kỳ trầm xuống, anh đương nhiên hiểu được vì sao Đàm Tích lại hỏi tới chuyện này… Cô muốn tránh khoảng thời gian bọn họ đi làm để lén lút ra về một mình.
Sao vậy? Chẳng lẽ ở trong mắt cô anh phiền phức đến vậy ư?
Anh là một thiên chi kiêu tử, ánh mắt từ trước đến nay đều cao hơn đỉnh đầu, bây giờ lại phải chịu thiệt thòi trước mặt người phụ nữ này, cô hết lần này tới lần khác trốn tránh anh, đây là lần đầu cũng là lần duy nhất.

“Tám giờ rưỡi.”
“Được.” Cô nói.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ở đây một đêm là sự lựa chọn tốt nhất.
Di động đột nhiên hiện lên có một cuộc gọi tới, Đàm Tích cầm lên bấm kết nối cuộc gọi, đầu bên kia vang lên một giọng nói dịu dàng nhưng âm thanh lại to đến kinh người: “Tích Tích, cậu còn làm gì mà giờ này chưa về? Tớ gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại đều không bắt máy, lần này mà gọi không được nữa thì tớ sẽ đi báo cảnh sát đấy.”
Di động vẫn luôn để chế độ im lặng, lúc nãy Đàm Tích đi tắm có hơi lâu nên bây giờ mới cầm tới điện thoại.
“Tớ không có việc gì cả.”
Hoắc Kỳ dứt khoát đứng dậy, chừa cho cô một khoảng không gian nhỏ để nói chuyện điện thoại, anh cất bước đi đến ban công.
Xa xa là tiếng xe chạy qua vũng nước, ánh trăng rọi xuống sườn mặt phản chiếu ra những đường nét góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt, Hoắc Kỳ lười biếng đứng bên cửa sổ, khí chất nhìn qua vừa cao quý vừa trầm ổn.
Tùy rằng cách xa như vậy, giọng nói nhỏ nhẹ bên tai cô gái vẫn từ từ truyền tới bên này.
“Ủa, cậu không về sao?”
“Ừm, hôm nay tớ mệt quá rồi, thật sự không thể nào đi nổi nữa, cậu cũng không phải là không biết đến tình trạng của tớ, tớ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm chứ không thể nào lăn lộn được nữa.”
“Hai người các cậu cũng mãnh liệt gớm nhỉ, liệu có khi nào….”
Đàm Tích ép giọng nói của mình xuống thấp nhất: “Cậu đang nghĩ gì vậy! Tớ cảnh cáo cậu đó Ôn Uyển, cậu mà còn như vậy nữa tớ sẽ lấy chuyện cấp ba của cậu….”
Đôi mắt Hoắc Kỳ khẽ chuyển động, cười không thành tiếng.
“Rồi rồi rồi, tớ không đùa cậu nữa.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Kỳ mới đi tới: “Có đói bụng không?”
Đàm Tích theo thói quen định nói mình không đói, nhưng lúc này cái bụng lại không có chút tiền đồ mà kêu lên một tiếng, cô cắn chặt môi không cần nói gì nữa.
Hoắc Kỳ đã sáng tỏ, bèn vào phòng bếp lấy ra một ít bánh mì, sữa và một số đồ ăn đơn giản để ăn lót dạ, anh đặt trên bàn trà trước mặt Đàm Tích: “Em ăn trước mấy cái này để lót dạ đi, tôi vào làm cho em bát mì.”
“Không cần phiền toái vậy đâu, nhiêu đây là được rồi.”
Lời còn chưa nói xong người đàn ông đã buộc xong tạp dề, thuần thục lấy rau xanh và thịt sườn đông lạnh từ trong tủ lạnh ra.
Đàm Tích mở tivi lên, âm thanh của tiết mục giải trí trên tivi vang vọng khắp căn phòng, những âm thanh vui vẻ đó như đang chứng minh cả thế giới này đều rất hạnh phúc.
Cô xem không mấy để tâm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Hoắc Kỳ vài lần, tất nhiên không bị anh phát hiện.
Anh đưa lưng về phía cô, động tác thái rau nhanh chóng lại gọn gàng.

Tài nấu nướng của Hoắc Kỳ rất tốt, đây là điều mà cô đã biết từ lâu.
Thời gian ngay lúc này dường như thật yên tĩnh, Đàm Tích khẽ mấp máy môi, không khỏi nở một nụ cười.
Trên bàn vương vãi tán loạn một ít rượu cùng đồ uống, có một lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu hồng, Đàm Tích cầm lên lắc lắc, dường như ngửi được mùi mật đào ngọt ngào.
Chỉ là phía trên đều là tiếng Thụy Sĩ, cô đọc không hiểu.
Cô có chút khát nước, bèn vặn nắp ra uống ừng ực mấy ngụm.

Hương vị rượu lúc mới nếm thử có hơi kích thích, nhưng uống thêm mấy ngụm thì không sao nữa, cũng khá là ngon.
Hoắc Kỳ nấu mì xong thì lấy một cái bát trong suốt từ trong tủ ra, đổ mì sợi vào trong đó, sau đó bỏ thêm xương sườn, cẩn thận trang trí thêm chút rau xanh và cà chua, một phần mì xương sườn thơm ngào ngạt đã làm xong.

“Tích Tích, tới ăn mì thôi.”
Hoắc Kỳ ngước mắt nhìn qua thì phát hiện Đàm Tích đã nghiêng đầu ngã ra sô pha ngủ thiếp đi.

Làn da của cô gái vừa trắng trẻo lại mỏng manh, nhìn qua vô cùng mịn màng, lông mi cũng thật dài, hơi thở lại nhịp nhàng thanh thoát, giống như đang mơ một giấc mơ rất ngọt ngào.
Hoắc Kỳ nhẹ nhàng đặt bát mì xuống bàn, Đàm Tích còn đang đói bụng, không thể để cô ngủ đói vậy được, không tốt cho sức khỏe.

Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, cúi người xuống đánh thức cô.
Anh còn chưa kịp mở miệng thì Đàm Tích đã nhận thấy có người lạ đi tới, cô nhíu mày mơ mơ màng màng ngồi dậy, đụng phải lồng ngực của Hoắc Kỳ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, chiếc cổ trắng ngần của cô sáng như ngọc, đôi mắt như nước hồ xuân trông rất dịu dàng, khoé mắt có chút đỏ lên: “Hoắc Kỳ.”
Cô nhỏ giọng gọi tên anh, thanh âm quyến rũ đến mức thậm chí có điểm không giống cô.
Hoắc Kỳ thuận thế ngồi xuống, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Tích Tích, dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp.”
“Em không muốn ăn.” Cô rầm rì nói một câu.
Trong cổ họng Hoắc Kỳ tràn ra tiếng cười: “Vậy em muốn làm gì?”
Đàm Tích duỗi tay xoa xoa trán, đầu hơi choáng váng, thân thể cũng nóng lên, cánh tay trắng trẻo gầy gò ôm lấy bờ vai anh, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
Hoắc Kỳ đột nhiên ngửi thấy mùi rượu, nghĩ thầm trong bụng không xong rồi, đó là chai rượu mạnh của Thuỵ Sĩ mà lần trước Chu Lượng đưa, bản thân anh cũng không muốn uống nên bảo Chu Lượng mang về, không nghĩ đến Chu Lượng vẫn để lại đây, còn bị Đàm Tích uống nhầm.
Rượu có nồng độ cồn cao như vậy, cô không say mới là lạ.
“Muốn anh.” Đàm Tích đắc ý chớp chớp mắt.
Đúng là đã say khướt rồi, bằng không cô sẽ không thể nào nói ra những lời như vậy.

Hoắc Kỳ cười khổ.
Anh đang nhíu mày suy tư, không ngờ Đàm Tích lại đột nhiên nhếch khóe môi hôn lên mặt anh.
Đôi môi nhỏ nhắn mềm mại dán lên lông mi anh, trên người mang theo mùi hương hoa nhài.

Mùi hương này anh đã ngửi qua rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy nó rất bình thường, chưa lần nào cảm thấy say lòng người đến vậy.
Ánh trăng ngoài cửa sổ cũng cực kỳ xinh đẹp, một dải ánh sáng huỳnh quang màu vàng nhạt đến mơ hồ.
Ánh trăng và cô rất giống nhau, đều quyến rũ mê người.
Đàm Tích đang mặc áo ngủ của anh, cô nằm nghiêng như vậy càng làm lộ rõ những đường cong tinh tế trên cơ thể.

Hai người đều có thể ngửi thấy hơi thở của nhau, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, anh làm sao có thể chống cự nổi.
Hoắc Kỳ không hiểu sao lại cảm thấy cổ họng mình khát khô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play