“Đoạt?”

Sắc mặt của đám tiểu thư biến đổi, cuối cùng họ cũng hiểu tại sao hoàng hậu lại yêu cầu phải mặc quần áo thoải mái.

“Cách đoạt thế nào?” Một tiểu thư hỏi.

Nguyễn Âm nhìn theo hướng âm thanh, nữ tử mặt mày khí khái, một thân hăng hái, xinh đẹp hơn người.

“Đó là cháu gái của Tạ tướng quân, Tạ Uyển Tư.” Lăng Hương bên cạnh nhắc nhở.

Thấy nàng ấy là người bình tĩnh duy nhất trong số các tiểu thư, Nguyễn Âm lập tức tỏ ra ngưỡng mộ, đúng là cháu gái của Tạ tướng quân/

“Hà bao quá ít mà người lại quá nhiều, đương nhiên cũng sẽ có cách đoạt lấy.” Nguyễn Âm cười nói.

Ngay lập tức nàng cho Tiểu Hà giải thích quy tắc.

“Xin các vị tiểu thư nghe nô tỳ nói. Đầu tiên là bắt bướm, ai bắt được ba con bướm trước sẽ thắng, mười người cuối cùng sẽ bị loại.” Tiểu Hà nhẹ nhàng giải thích, “Các vị tiểu thư phải tự mình bắt bướm, nếu tìm người giúp hoặc gian lận sẽ trực tiếp bị loại. Nơi nơi trong rừng đào này đều có người nhìn thấy.”

Câu cuối cùng là lời cảnh cáo, tất cả mọi người đều nghe được, rừng đào nhỏ, không ai dám làm chuyện mờ ám.

“Quạt và khăn tay các vị tiểu thư đều có thể mang theo, sử dụng như một công cụ, còn những thứ khác thì không được phép.” Lăng Hương nói thêm.

Tạ Uyển Tư đứng phía trước lại hỏi: “Xin hỏi bà, có thể sử dụng võ công không?”

Nguyễn Âm gật đầu: “Chỉ cần không nhờ người khác giúp thì cái cũng được.”

“Được rồi, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ.”

***

Hoa đào trong rừng đào nở rộ, đàn bướm bay qua bay lại giữa rừng đào, nhìn xa bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bướm, nhưng bắt được ba con bướm trong một thời gian ngắn thì không dễ tí nào.

Các vị tiểu thư lúc này cũng có vẻ hơi choáng ngợp, nán lại trước những cây đào, tìm cách bắt bướm.

Mà đối với một người trong số họ thì việc này lại rất đơn giản, đó là Tạ Uyển Tư.

Chỉ trong nháy mắt nàng đã bắt được ba con bướm.

“Thưa bà, dân nữ đã vượt qua chưa?” Tạ Uyển Tư đặt ba con bướm trong tay vào tấm lưới dày đặc đã chuẩn bị từ trước.

Từ lâu Nguyễn Âm đã để ý đến từng động tác của nàng, cho dù việc dùng khinh công hay bắt bướm đều rất gọn gàng lưu loát, xứng với tác phong của một vị tướng quân.

Nàng gật đầu thưởng thức: “Đương nhiên.”

“Tiểu thư Tạ gia đứng nhất!” Lăng Hương lớn tiếng tuyên bố sau khi nhận được cái gật đầu của Nguyễn Âm.

Các tiểu thư khác trong rừng đào nghe vậy càng thêm lo lắng, vị trí đứng đầu bị chiếm mất rồi.

Có người vội vàng, trong lòng càng ngày càng không thể bình tĩnh.

Tất nhiên, cũng có những người muốn đục nước béo cò.

“Bẩm bà, chính là hai trong số bốn người đó, đến bây giờ còn muốn gian lận.” Tiểu Hà đi dạo một vòng rồi trở về nói nhỏ bên tai Nguyễn Âm: “Bọn họ nhờ nha hoàn giúp, cứ tưởng không ai biết.”

Nguyễn Âm khẽ cười: “Đừng vội.”

Khoảng nửa tiếng sau, bốn người còn lại đã tới, trong đó có hai người gian lận.

“Thưa bà, chúng ta đã thắng.” Nữ tử mặc váy hồng lên tiếng trước, trên mặt nở một nụ cười không thể che dấu được.

Nguyễn Âm khẽ nhướng mi, “Hai người kia thì được nhưng hai người các ngươi thì không được.”

Nói xong liền đưa mắt nhìn về phía hai vị tiểu thư váy vàng và váy hồng.

“Trước đó ta đã nghiêm cấm nhờ người giúp, xem ra lời nói của ta không có trọng lượng, hai vị tiểu thư nghĩ ta nói đùa sao?” Giọng điệu của Nguyễn Âm nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lại rất sắc bén.

Sau khi nghe xong, các cvị tiểu thư phía dưới đều thở chậm lại, vừa rồi rõ ràng hoàng hậu rất dễ gần, hiện tại lại uy nghiêm vô cùng, làm cho lòng người run sợ.

Cả vị váy hồng và váy vàng đều biến sắc, quỳ xuống.

“Ngài hoàng tha mạng!”

“Cái vài vị tiểu thư tự cho là thông minh dám dối gạt ta. Đoán chừng sau lưng cũng nói xấu ta không ít lần.” 

Nguyễn Âm trầm giọng nói những lời này, ánh mắt lạnh như băng quét về phía hai người đang đứng.

Lời nói mang hàm ý, hoàng cung lại là địa phương nào chứ, sắc mặt hai người kia cũng tái đi, thân thể run rẩy.

“Cho các ngươi thêm một cơ hội nữa.” Nguyễn Âm thản nhiên nói.

“Ngài hoàng tha mạng, tha cho dân nữ tội bất kính!”

Hai người còn lại liền quỳ xuống van xin.

Nguyễn Âm giễu cợt, “Nếu bất kính sao có thể tha thứ?”

Khuôn mặt bốn người kia lại trắng hơn vài phầm, trong mắt lộ rõ sự tuyejt vọng.

“Nếu đã xin tha thì ta sẽ trừng phạt nhẹ một chút, ban mỗi người mười roi.”

Ngay khi Nguyễn Âm nói những lời này, bên dưới đã có tiếng hít thở không thông, mười roi đối với nữ tử chính là nửa cái mạng.

Bốn người kia làm sao không biết chứ, cả người xụi lơ trên mặt đất, sau đó bị cung nhân kéo xuống, nhưng miệng còn không quên la hét cầu xin.

Các tiểu thư khác cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến hành vi bình thường của bốn người kia thì đều cảm thấy bình thường.

“Bổ sung thêm hai vị phía sau.” Nguyễn Âm khôi phục lại tươi cười, “Lăng Hương, phát cho năm vị tiểu thư đi.”

“Vâng.”

***

Có lẽ là bởi vì phía trước trừng phạt quá nặng, các vị tiểu thư không còn tâm tư chơi trò chơi, nên tự nhiên không còn thú vị nữa.

Phần cuối của tiệc Trăm hoa là dạo hội hoa đăng vào ban đêm, được tổ chứ ngoài cung, Nguyễn Âm rất vui vẻ, nàng thực sự muốn xuất cung.

Theo lý thuyết Nguyễn Âm phải tách ra với các vị tiểu thư, nhưng nàng lại rất ấn tượng với Tạ Uyển Tư nên sai người vời nàng ấy đến đây.

“Gặp qua ngài ngài, ngài hoàng vạn phúc kim an.”

Nguyễn Âm nhìn Tạ Uyển Tư, không nịnh nọt cũng không kiêu ngạo, cư xử đàng hoàng, Tạ tướng quân quả thực đã nuôi dạy một đứa cháu gái tốt.

“Đứng lên đi.”

“Tạ ơn ngài hoàng.”

Tạ Uyển Tư đứng dậy, nhìn Nguyễn Âm không hề sợ sệt.

“Ngươi không sợ ta sao?” Nguyễn Âm khẽ cười, hôm nay nàng xử phạt bốn người kia, rất nhiều tiểu thư không dám nói chuyện với nàng.

“Bốn vị kia khi ở ngoài cung luôn gây khó dễ cho mọi người, bắt nạt con gái của các vị quan nhỏ, bắt nạt người hầu. Dân nữ cảm thấy ngài hoàng trừng phạt bọn họ là đúng.” Tạ Uyển Tư mím môi nói.

Nguyễn Âm nhướng mày: “Không ngờ những người này lại bạo gan như vậy, có vẻ thiếu dạy dỗ.”

Nhưng thôi, mấy nhà này đều nằm trong danh sách của Bạch Sơ Nguyệt, bọn họ cũng không nhảy nhót được bao lâu.

“Lên đây, đi chung xe ngựa với ta.” Nguyễn Âm cười vẫy tay.

Tạ Uyển Tư không hề từ chối, sau khi tạ ơn liền bước lên xe một cách hào phóng.

Nguyễn Âm cũng không mang theo bất kỳ hộ vệ nào, Tiểu Hà và Lăng Hương ở bên cạnh, cũng không mang theo cung nhân nào khác, dù gì cũng rất phiền phức.

Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, bởi vì lễ hội đèn lồng nên đường phố được trang hoàng rực rỡ ánh đèn.

“Dừng ở đây đi.” Nguyễn Âm vén mành lên nhìn thoáng qua rồi nói.

Lăng Hương sửng sốt một chút: “Không phải chúng ta đến hồ sao?”

“Em và Tiểu Hà đến đó sắp xếp đi. Ở đó rất nhàm chán, nào được tự do tự tại như trên đường đâu.” Nguyễn Âm sốt ruột xua tay.

Lăng Hương bất lực, nhìn Tiểu rồi gật đầu.

Nguyễn Âm tìm một nơi vắng vẻ để xuống xe, bên cạnh chỉ có Tạ Uyển Tư.

Nàng không thèm quan tâm mà vươn vai: “Nào, đi dạo phố với ta.”

Tạ Uyển Tư vẫn còn đắm chìm trong sự táo bạo của Nguyễn Âm, khi nàng định thần lại thì định hành lễ: “Vâng.”

“Bên ngoài cung không cần khách sáo như vậy.” Nguyễn Âm mỉm cười đi về phía bên trái.

Nhìn Nguyễn Âm đi bên trái, Tạ Uyển Tư nhìn ngã tư đường phố sôi động bên phải, hơi khó hiểu: “Ngài hoàng, đầu phố ở bên phải.”

Nguyễn Âm cười đầy ẩn ý: “Ta biết.”

Sau khi nói xong, tốc độ của nàng vẫn như cũ, Tạ Uyển Tư không còn cách nào khác là làm theo.

Con hẻm hẻo lánh càng ngày càng tối, Nguyễn Âm thoải mái đưa hai tay ra sau, nụ cười trên môi tuy nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt đó lại không có ý cười.

“Uyển Tư, võ công của ngươi thế nào?”

Câu hỏi bất thình lình làm Tạ Uyển Tư sửng sốt, nhưng nàng nhanh chóng trả lời: “Võ công của ta là do ông nội đích thân dạy, ứng phó với bọn trộm cướp cũng không vấn đề gì.”

“Chúng cũng không phải là trộm cướp.” Nguyễn Âm lẩm bẩm.

Tạ Uyển Tư không nghe rõ, “Bà nói gì ạ?”

Nguyễn Âm dừng lại, nói nhỏ bên tai nàng: “Lát nữa có thấy gì thì hãy cứ chạy về phía trước.”

“Cái gì?”

Nguyễn Âm nheo mắt: “Bọn họ đến rồi!”

Nói rồi, hàng chục người mặc đồ đen vây quanh Nguyễn Âm và Tạ Uyển Tư, mang theo một luồng khí lạnh lẽo.

“Các ngươi là ai, lá gan lớn như thế!” Tạ Uyển Tư nhướng mày quát.

Nguyễn Âm bình tĩnh: “Đến bắt ta đi.”

Tên cầm đầu người áo đen không nói gì, chỉ vào Nguyễn Âm, nhanh chóng ra tay.

Bầu không khí bùng bổ ngay lập tức.

Có lẽ là bên kia đã điều tra thực lực của Nguyễn Âm nên đã phái tất cả tinh anh tới, nhưng họ vẫn chưa điều tra kỹ càng.

Tạ Uyển Tư không rời đi, bảo vệ Nguyễn Âm bằng một thanh kiếm chộp lấy từ một người đàn ông mặc đồ đen.

Trong lòng Nguyễn Âm tươi cười, bẻ gãy thanh kiếm của người mặc áo đen đang lao tới, “Đừng lo lắng cho ta, chỉ cần bảo vệ mình không bị thương là được.”

Nói xong nàng liền tiễn một vị đến tây thiên.

Vốn dĩ mấy chục tên áo đen đến với sự tự tin, nhưng cuối cùng tất cả đều không địch lại Nguyễn Âm và Tạ Uyển Tư.

Khác với những chiêu thức hoa lệ của Tạ Uyển Tư, Nguyễn Âm rất thô lỗ, chỉ với một cú đấm và một cú đá, nội tạng của người đàn ông mặc đồ đen đã muốn văng ra.

Thấy không đúng lắm, tên cầm đầu trực tiếp cầm kiếm chém về phía Nguyễn Âm, nhưng Nguyễn Âm đã chuẩn bị từ trước, vừa di chuyển vừa dùng tay không đấm về phía tên cầm đầu.

Một quyền trúng thịt.

Tên thủ lĩnh phun ra một ngụm máu tươi, kéo hai tên áo đen bên cạnh chặn Nguyễn Âm lại rồi bay đi.

Tạ Uyển Tư giải quyết hết những tên còn lại, muốn tiếp tục đuổi theo nhưng Nguyễn Âm đã kịp thời ngăn nàng lại.

“Thả câu dài câu cá lớn, phần còn lại không liên quan đến chúng ta.”

“Ngài hoàng biết?” Tạ Uyển Tư hơi khó hiểu.

Nguyễn Âm gật đầu, sau đó xin lỗi: “Nếu ta ở một mình họ sẽ rất cảnh giác. TIểu Hà và Lăng Hương không có võ công, đối mặt với tình huống nguy hiểm có thể sẽ chết, nhưng ngươi lại có võ công, có thể tự bảo vệ bản thân. Thật xin lỗi vì đã không nói cho ngươi biết trước.”

Nghe đến đây, Tạ Uyển Tư lắc đầu cười: “Ta không tức giận gì cả, hơn nữa còn rất vui. Đã lâu rồi không giết nhiều người như vậy kể từ khi quy ẩn giang hồ!”

Nguyễn Âm cảm thấy thoải mái một chút.

Một lúc sau, thị vệ gần đó xuất hiện.

“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ!”

Nguyễn Âm xua tay: “Xử lý sạch sẽ đi.”

Kéo Tạ Uyển Tư đến đầu ngõ, nhìn thấy chiếc váy màu xanh lam của nàng ấy dính rất nhiều máu, Nguyễn Âm hỏi: “Có bị thương không?”

Tạ Uyển Tư lắc đầu và nhìn Nguyễn Âm với đôi mắt sáng ngời: “Bà thật là mạnh mẽ. Ta đã thấy nhiều cao thủ võ lâm, còn nghĩ họ là những người mạnh nhất, nhưng giờ thấy bà mới biết được đó chỉ là bình thường.”

Được khen như vậy, Nguyễn Âm cũng hơi lâng lâng: “Chỉ là mạnh hơn người khác một chút thôi!”

Đang định tiếp tục khoe khoang thì bị tiếng gọi cách đó không xa làm giật mình.

“Nguyễn Âm!”

Ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, một bóng đen vội vã đi tới, gương mặt đẹp trai đầy tức giận.

Tạ Uyển Tư đương nhiên nhận ra đây là đương kim hoàng đế, lập tức quỳ xuống hành lễ.

Nhưng Bạch Sơ Nguyệt cũng không có tâm tư nhìn người khác, y trực tiếp đi tới trước mặt Nguyễn Âm, nổi giận đùng đùng: “Gan chị lớn quá nhỉ, còn dám liên hợp với hoàng thúc gạt em, chuyện nguy hiểm như vậy cũng dám làm!”

Nguyễn Âm rụt cổ lại, nhanh chóng nói: “Không nguy hiểm, em xem đi, chị không bị thương chút nào.”

Nói xong còn xoay một vòng.

Bạch Sơ Nguyệt cảm thấy đau khổ: “Sao chị có thể đối xử với em như vậy.”

Lại là chiêu này, da đầu của Nguyễn Âm tê dại.

Nhớ tới bên cạnh còn có người, nàng nhanh chóng đỡ Tạ Uyển Tư đang quỳ trên mặt đất.

“Còn có người khác ở đây.”

Bạch Sơ Nguyệt nhìn thấy Tạ Uyển Tư ở bên cạnh, sắc mặt y thay đổi rất nhanh, “Ngươi là cháu gái của Tạ tướng quân đúng không? Ngươi có công cứu giá, hôm khác trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi. Mau đưa Tạ tiểu thư hồi phủ.”

Nói xong y chớp mắt, nắm lấy tay Nguyễn Âm, “Mau hồi cung với em!”

“Biết rồi.” Nguyễn Âm bất lực nói.

***

Nguyễn Âm cũng không tránh khỏi việc dính máu trên người, sau khi về tẩm cung tắm rửa xong nàng liền đối diện với ánh mắt sáng quắc của Bạch Sơ Nguyệt.

“Chị thông đồng với Thập tam hoàng thúc khi nào?”

“Mấy ngày trước.” Nguyễn Âm ngượng ngùng cười, “Thập tam hoàng thúc nói chuyện này cần chị giúp đỡ nên chị đồng ý.”

“Chị giấu kỹ như vậy!” Bạch Sơ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

“Những người sau màn rất xảo quyệt nhưng lại thiếu kiên nhẫn, nếu không bọn họ đã không ám sát chúng ta. Xung quanh em có quá nhiều cao thủ nên không dễ xuống tay, chỉ có bên của chị mới dễ xuống tay thôi.” Nguyễn Âm nói, “Vì vậy nên chị đã đồng ý dẫn rắn ra khỏi hang.

Bạch Sơ Nguyệt khịt mũi, “Chị còn đắc ý nữa.”

“Chị chỉ không muốn ngày nào em cũng phải lo lắng chuyện này, hơn nữa cũng muốn chia sẻ ưu phiền với em.” Nguyễn Âm hơi cụp mắt xuống.

Bạch Sơ Nguyệt thở dài, nhẹ giọng nói: “Nếu như chị gặp nguy hiểm em lại càng lo hơn, sau này không được như vậy nữa, phải bàn bạc với em trước.”

Nguyễn Âm ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

“Đưa tay ra.” Bạch Sơ Nguyệt nhìn vết thương nhẹ trên tay của Nguyễn Âm, sắc mặt hơi lạnh lùng.

Nguyễn Âm từ từ vươn tay ra, nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Bạch Sơ Nguyệt.

Nàng nhỏ giọng giải thích: “Thật ra tất cả chỉ là vết thương nhỏ, không đau chút nào … A!”

Bạch Sơ Nguyệt bôi một ít thuốc mỡ lên người nàng, hỏi với giọng điệu lạnh lùng, “Có đau không?”

Nguyễn Âm: “Đau quá…”

“Chuyện này chị không được phép xen vào, cứ giao cho em.” Bạch Sơ Nguyệt cụp mắt nói.

Nguyễn Âm gật đầu: “Ừm, chị tin em có thể xử lý ổn thỏa.”

“Nghe nói hôm nay chị xử trí vài người lắm miệng, những nhà đó cũng tồn tại không lâu đâu, chị cũng đừng vui mừng quá.” Bạch Sơ Nguyệt vừa nói vừa bôi thuốc mỡ.

Nguyễn Âm mỉm cười: “Chị không vui, chị đang rất tức giận.”

“Chờ những việc vặt trong cung chấm dứt, em sẽ đưa chị đi du sơn ngoạn thủy.” Bạch Sơ Nguyệt nghiêm túc ngước mắt lên, “Lần này thực sự là một chuyến du sơn ngoạn thủy.”

Nguyễn Âm cười nói: “Được, vậy chị sẽ đợi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play