*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau khi Nguyễn Âm thức dậy, vị trí bên cạnh đã trống không, đến cả độ ấm cũng đả tản đi.

Nàng thở dài, bảo Tiểu Hà và Lăng Hương đang đợi bên ngoài tiến vào hầu hả rửa mặt chải đầu.

Lăng Hương chải tóc cho Nguyễn Âm, nhẹ nhàng nói: “Sáng nay lúc gần đi ngài ngự đã dặn trưa sẽ đến dùng bữa.”

“Ừm, em bảo ngự thiện phòng chuẩn bị cho tốt.” Nguyễn Âm phân phó.

Tiểu Hà bên kia vừa hỗ trợ vừa nói: “Bẩm bà, hình như có rất nhiều người đều đang bàn tán về tiệc Trăm hoa lần này.”

“Bàn tán cái gì?” Nguyễn Âm nghiêng đầu hỏi.

Tiểu Hà nhìn vẻ mặt của Nguyễn Âm, sau đó thận trọng nói: “Tổ chức tiệc Trăm hoa như thế này thật chẳng ra thể thống gì.”

Nguyễn Âm cười, không để tâm đến những lời này, “Cứ để bọn họ nói đi, đừng lo lắng.”

Tiệc trăm hoa lần này do nàng tổ chức, nàng muốn làm thế nào là chuyện của nàng, những người đó nói gì cũng sẻ không thể thay đổi quyết định của nàng.

“Nhân tiện nhắc nhở các tiểu thư mặc quần áo nhẹ nhàng thoải đến tiệc Trăm hoa, không cần quá rườm rà, không tiện hoạt động.” Nguyễn Âm lại dặn dò.

Lăng Hương che miệng lén cười: “Nếu bà nói như vậy có lẽ những tiểu thư kia sẽ rất đau đầu. Ai mà chẳng muốn mình xinh đẹp ở tiệc Trăm hoa đâu chứ?”

“Đúng vậy, em còn nghe nói có người muốn nhân tiện tỏa sáng ở tiệc Trăm hoa, sau đó được ngài ngự nhìn trúng.” Tiểu Hà nói thêm.

Bây giờ trong hậu cung chỉ có một vị hoàng hậu, phi vị trống không, con cái nhà ai mà chẳng muốn xông vào.

Nguyễn Âm ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện như vậy à.”

Tiểu Hà biến sắc, nàng nhanh chóng quỳ xuống nói: “Là do nô tì nhiều lời.”

Nguyễn Âm xoay người kéo nàng dậy, cười nói: “Ta có phải loại người keo kiệt đâu, mau đứng lên đi, nếu không ta sẽ tức giận thật đấy.”

Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đứng dậy, “Bà đừng lo, đến lúc đó nô tì sẽ nhìn chằm chằm vào tiệc Trăm hoa, xem ai dám dụ dỗ hoàng thượng!”

Nguyễn Âm bất lực mỉm cười, “Ngày tiệc Trăm hoa có nhiều người như vậy, làm sao em có thể để mắt hết được? Hơn nữa nếu ngài ngự thật sự có thể bị quyến rũ thì ta sẽ cân nhắc đến việc chuyển đi nơi khác sống.”

Lăng Hương giật mình, lập tức nói: “Bà không được nói lung tung.”

Nguyễn Âm đứng dậy, xua tay: “Ta biết rồi, không nói.”

***

Giữa trưa Bạch Sơ Nguyệt đến Phượng Thanh cung dùng bữa.

Nhìn thấy lông mày y giãn ra hơn nhiều, Nguyễn Âm ngờ ngợ: “Có manh mối gì sao?”

Bạch Sơ Nguyệt đặt đũa xuống, cười đáp: “Vẫn là chị hiểu em, quả thật có phát hiện mới.”

Nói rồi lấy một mảnh vải màu đen đưa cho Nguyễn Âm xem, “Chị nhìn mảnh vải này xem.”

Nguyễn Âm nhận lấy, “Mảnh vải này có gì đặc biệt?” Sau đó nàng cúi đầu nhìn kỹ, trong lòng có một đáp án như thật, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Đừng nói là mảnh vải trên người đám người mặc đồ đen kia đấy chứ?”

Bạch Sơ Nguyệt gật đầu, “Em đã xác minh với Thập tam hoàng thúc, người của Thập tam hoàng thúc và Tam hoàng thúc đều dùng loại vải đen bình thường, nhưng đám người mặc đồ đen kia lại không phải, chị nhìn kỹ xem, có phải bên trên có hoa văn không?”

Nguyễn Âm lại nhìn kỹ, phát hiện quả thật có những hoa văn sẫm màu trên miếng vải đen, không nhìn kỹ không thể phát hiện ra.

“Hoa văn này hơi đặc biệt, không có ở các tiệm quần áo bình thường, em nghi ngờ có một cửa tiệm chuyên sản xuất chúng. Nếu có thể tìm thấy cửa tiệm này thì người sau màn có quan hệ với đám người mặc đồ đen đó cũng sẽ lộ ra thôi.” Bạch Sơ Nguyệt hào hứng nói.

Điều tra lâu như vậy cuối cùng cũng có manh mối có thể tiếp tục điều tra được, có thể nhổ bỏ tận gốc những kẻ gây bất lợi cho y, trong lòng y dĩ nhiên vô cùng cao hứng.

Nguyễn Âm chạm vào hoa văn như muốn ghi nhớ chúng trong đầu, tuy nàng không thể giúp được y điều gì nhưng cũng hi vọng có thể giúp y giải quyết vấn đề.

“Đây có phải hoa văn của cây bỏng nẻ* không?” Nguyễn Âm biết hoa này, trước kia Nguyễn Thư Ý từng trồng một chậu nhưng đã bị nàng làm vỡ.

*Cây bỏng nẻ (六月雪): tên khoa học là Serissa japonica Thunb, à một loài thực vật có hoa trong họ Thiến thảo. Lá có nhiều lông, có cuống ngắn. Hoa đơn độc hoặc nhiều cụm trên đầu cành hay ở nách lá, màu trắng mịn, cành lá lưa thưa. Thích bóng râm nhẹ, sợ nắng, có nhiều dưới tán lá cây cối trong núi sâu.  Nó có khả năng chịu hạn mạnh và không yêu cầu nghiêm ngặt về đất. Rễ, thân và lá đều có thể dùng làm thuốc. Vị nhạt, hơi cay, tính mát. Làm dịu gan ứ trệ, thanh nhiệt tiêu ẩm, tiêu sưng, loại bỏ độc tố, giảm ho, giải đờm. Đối với viêm gan cấp tính, thấp khớp, đau thắt lưng và chân, đau nhức, sưng tấy và lở loét ác tính, rắn cắn, tiêu chảy do thiếu lá lách, suy dinh dưỡng ở trẻ sơ sinh, tiết dịch âm đ*o, tinh vân, ruột kết, bệnh dại.



Bạch Sơ Nguyệt lấy qua nhìn, y không hiểu biết nhiều lắm về hoa, “Chị biết hoa này sao?”

Đầu tiên Nguyễn Âm gật đầu, sau đó lắc đầu phủ nhận, “Hoa này không có gì đặc biệt, có lẽ không có liên quan gì.”

“Chị đoán người đứng sau liên quan đến cây bỏng nẻ này? Hoặc là cái gì đó tương tự như thế?” Bạch Sơ Nguyệt cau mày, nhanh chóng hiểu ý của Nguyễn Âm, “Chị đoán như vậy không phải là không thể., em sẽ bảo họ chú ý hơn. “

Nguyễn Âm trả mảnh vải lại cho y rồi nói: “Chỉ là tùy tiện suy nghĩ chút thôi, em vẫn nên làm theo suy nghĩ của mình.”

“Không sao.” Bạch Sơ Nguyệt cười nói, “Đúng rồi, ngày Tiệc trăm hoa em có việc bận nên không đến, nếu có chuyện gì chị cứ nhờ má Lan xử lý là được.”

Nguyễn Âm không phản đối, gật đầu, nhưng trong lòng lại cười, những tiểu thư muốn nhìn thấy Bạch Sơ Nguyệt có lẽ sẽ rất thất vọng.

***

Tiệc Trăm hoa đến như đã hẹn, sáng nay Nguyễn Âm không mặc quần áo rườm rà lộng lẫy mà thay một bộ quần áo tương đối nhẹ nhàng.

Nguyễn Âm bảo Lăng Hương tìm hiểu xem có bao nhiêu tiểu thư nghe theo lời khuyên mặc quần áo thoải mái, kết quả khi Lăng Hương trở về nói rằng quần áo dù thoải mái nhưng cũng được thiết kế rất tỉ mỉ, đối lập với trang phục đơn giản của Nguyễn Âm.

Nguyễn Âm lắc đầu cười, không quan tâm nữa.

Tháng tư hoa đào nở rộ trong rừng, mặt đất đầy cánh hoa hồng hồng trông rất đẹp mắt.

Nguyễn Âm vẫn chưa đến, nhưng tất cả các tiểu thư đều đã tụ tập trong rừng đào, ai ai cũng ăn mặc tinh tế chu đáo. Trong quá trình chờ đợi, họ tụ tập thành nhóm ba hoặc năm người và nói chuyện rôm rả.

“Nghe nói ngài hoàng độc sủng hậu cung, vì không muốn ngài ngự nạp người mới vào cung nên mới ngăn cản các tiểu thư chuẩn bị tài nghệ.” Một vị nữ tử váy hồng lên tiếng trước.”

“Còn không phải sao, ta nghe nói tuy ngài hoàng là con gái của thái phó nhưng lại không tinh thông cầm kì thi họa, nếu không phải vì có cha là thái phó thì căn bản không thể lọt vào mắt ngài ngự được.”

“Nghe nói tuổi ngài hoàng cũng đã lớn, cũng vì thế nên mới cố ý bảo chúng ta đừng ăn mặc lộng lẫy, sợ đoạt nổi bật của ngài ấy.”

“Nhìn mấy vị tiểu thư đến đây hôm nay xem, người nào mà chẳng ăn mặc tỉ mỉ, làm gì có ai mặc quần áo xấu đâu chứ.” Nữ tử váy vàng nói đầy chán ghét.

“Nhưng dù gì cũng là mệnh lệnh của ngài hoàng, cho nên mẹ ta còn yêu cầu ta phải ăn mặc đơn giản một chút.”

“…”

Vài người tụ tập trong góc tán gẫu sôi nổi, mặc dù nói nhỏ, nhưng lại hoàn toàn không để ý tới một người phụ nữ mặc quần áo bình thường phía sau.

Tiểu Hà vốn định đến trước xem có bao nhiêu tiểu thư đến rồi, thế mà lại nghe thấy nhũng lời này. Nàng liếc mắt nhìn các tiểu thư, trong lòng càng thêm chán ghét, cũng không thử nhìn xem mình là cái thá gì, cũng dám lén nói xấu ngài hoàng.

Sau khi ghi nhớ hình dáng của những người này, Tiểu Hà vội vàng quay trở lại Phượng Thanh cung với vẻ mặt ủ rũ.

***

Nguyễn Âm đang ăn sáng, vừa ăn xong, Tiểu Hà đã vội vàng chạy tới.

“Nương nương, bọn họ thật quá đáng.” Tiểu Hà tức giận nói những gì mình vừa thấy.

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Lăng Hương cũng thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ là mấy vị quan gia tiểu thư thôi mà cũng dám lén lút nghị luận về ngài hoàng, cho dù ban cho họ mấy cái tát cũng không quá chút nào!”

“Đúng thế! Bây giờ nô tì lập tức sai người bắt bọn họ đến đây!” Tiểu Hà lập tức phụ họa.

Nguyễn Âm chậm rãi nhấp một ngụm trà, nghe xong những lời này mặt vẫn không biến sắc, bình tĩnh như thể những lời đó không phải nói về mình.

Tiểu Hà cũng khó hiểu: “Bà không thức giận sao?”

“Em còn nhớ dáng vẻ của những người đó không? Lát nữa có thể nhận ra họ không?” Nguyễn Âm hỏi.

Tiểu Hà nặng nề gật đầu: “Đương nhiên là nhớ, nô tì đều nhớ rõ dáng vẻ của bốn người đó.”

Trong mắt Nguyễn Âm lóe lên một tia hứng thú: “Sắp có trò hay để xem rồi.”

Nàng cũng không phải là người thiện lương tốt bụng gì, nếu đã nói đến nàng thì phải chịu hậu quả tương ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play