Đến cạnh ao sen, cảm xúc Nguyễn Âm lẫn lộn khi nghe Bạch Sơ Nguyệt kể.
“Còn nhớ không?” Bạch Sơ Nguyệt hỏi.
Nguyễn Âm nghĩ lại, quả thật lúc ấy nàng nhớ rõ, còn muốn trả khăn tay lại cho chủ của nó. Nhưng yên tiệc ngày đó có rất nhiều người tham dự, nàng không biêt đối phương là ai. Thời gian dần trôi, nàng cũng vứt việc này ra sau đầu.
“Chị đã giặt sạch khăn tay định trả lại cho chủ nhưng lại không tìm thấy người, sau này thì quên mất.” Nàng mím môi nói.
Trong lòng Bạch Sơ Nguyệt không khỏi thất vọng, chuyện đã lâu lắm rồi, có quên cũng không có gì lạ: “Lúc ấy em còn nghĩ khi nào thì mới có thể gặp lại, nhưng đều không có cơ hội.”
Nguyễn Âm hơi tự trách: “Thực xin lỗi, chị đã quên mất.”
Bạch Sơ Nguyệt cười tủm tỉm lắc đầu: “Không phải lỗi của chị, chị xem bây giờ cũng tốt lắm mà đúng không?”
“Cho nên lúc ấy chị tiến cung em đã biết chị rồi, có phải sau này lại điều tra chị không?” Nguyễn Âm nghĩ xong mới nhớ đến chuyện này.
Bạch Sơ Nguyệt gật đầu không được tự nhiên, “Đúng vậy, em muốn biết chị là cô gái thế nào.”
Vì tò mò nên mới ngày càng lún sâu.
Nguyễn Âm buồn cười nhìn y: “Ra là đã âm mưu từ sớm.”
“Hình như đức cha cũng biết, cho nên mới hạ thánh chỉ như vậy.” Bạch Sơ Nguyệt gãi cổ, “Chị có cảm thấy em quá phận không?”
Nguyễn Âm lắc đầu, “Em hẳn cũng biết chị ở Đông Đô thế nào, cho nên trong lòng cũng không phản kháng bao nhiêu. Với chị mà nói chỉ là đổi chỗ ăn ngủ khác thôi.”
Bất an trong lòng Bạch Sơ Nguyệt cuối cùng cũng biến mất, y kích động ôm Nguyễn Âm vào lòng, “Em nhất định sẽ đối xử tốt với chị, ngoài chị ra sẽ không bao giờ…có ai khác nữa.”
Y chịu ảnh hưởng rất lớn từ đức tiên đế, Nguyễn Âm cũng không ngạc nhiên khi y nói như vậy. Nhưng nếu người ngoài nghe được có thể ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Lúc này Nguyễn Âm cũng phản ứng lại, nàng thoát khỏi vòng tay của Bạch Sơ Nguyệt, hỏi: “Chuyện tuyển tú cũng là do em quấy rối đúng không?”
Khi Nguyễn Âm nói đã lâu rồi nàng chưa gặp mẹ, Bạch Sơ Nguyệt đồng ý với nàng, rồi cả hai người quyết định mặc thường phục xuất cung đến nhà họ Nguyễn.
Giác Túc đóng vai người đánh xe, cũng xem như để bảo vệ hai người.
Khi Nguyễn Âm ngồi xe ngựa hướng đến Nguyễn phủ, nàng lặng lẽ vén một góc mành lên, vẫn là con đường quen thuộc ấy, nhưng giờ nàng lại không thể tự do tự tại đi trên con đường này như trước nữa.
“Nếu chị thích thì sau này mỗi tháng đều đến Nguyễn phủ một lần, được không?” Bạch Sơ Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Mẹ Nguyễn nghe Nguyễn Âm trở về, vội vàng đặt đống đồ may vá trên tay xuống rồi bước nhanh ra sân.
“U.” Nguyễn Âm chạy tới, trực tiếp ôm lấy mẹ Nguyễn đang chuẩn bị hành lễ, “Con nhớ u lắm.”
Mẹ Nguyễn vỗ lưng Nguyễn Âm,ánh mắt hơi bất an nhìn về phía Bạch Sơ Nguyệt.
Dường như Bạch Sơ Nguyệt cảm nhận được, cười nói: “Đây là lén gặp, bà Nguyễn không cần đa lễ.”
Mẹ Nguyễn yên tâm, “Đa tạ hoàng thượng cho phép.”
Mùi hương quen thuộc trên cơ thể mẹ khiến nàng yên tâm, trong lòng vui vẻ, Nguyễn Âm ôm eo mẹ Nguyễn quay một vòng.
Từ lâu mẹ Nguyễn đã quen với việc Nguyễn Âm làm như vậy, nhưng lúc này Bạch Sơ Nguyệt vẫn ở đây, bà vẫn hi vọng con gái có thể thục nữ một tí.
“Âm nhi nhau thả u xuống, còn có người nhìn đấy.” Bà vội vàng nói.
Nguyễn Âm bĩu môi, dễ dàng đặt mẹ Nguyễn xuống, “Có sao đâu, cũng đâu có người ngoài.”
Bạch Sơ Nguyệt ở phía sau nghe thấy câu này thì càng cười vui vẻ hơn.
“Đừng ở đây nữa, chúng ta vào trong đi.” Bạch Sơ Nguyệt tiến lên một bước, tự nhiên ôm lấy eo của Nguyễn Âm.
Mẹ Nguyễn liếc nhìn họ, ánh mắt bà đảo quanh hai người.
Sau đó bà nói: “Thầy đang bàn chính sự với anh trai ở thư phòng, con có muốn đến gặp không?”
Nguyễn Âm rất đau đầu khi nghĩ đến những chuyện của triều đình, nàng đẩy Bạch Sơ Nguyệt ra, “Em đi đi, chị muốn trò chuyện với u.”
Bạch Sơ Nguyệt gật đầu, “Được, lát nữa em đến tìm chị.”
Mẹ Nguyễn gọi hạ nhân đến dẫn đường cho Bạch Sơ Nguyệt, còn bà thì kéo Nguyễn Âm về phòng.
Ngay khi hai người vừa ngồi xuống, mẹ Nguyễn đã hỏi: “Nghe nói trước đó ngài ngự hủy tuyển tú vì con phải không?”
Nguyễn Âm đỏ mặt giải thích, “Không phải con bảo ngài ấy làm vậy.”
“Tốt lắm.” Mẹ Nguyễn cười nói.
Nguyễn Âm: “Hả?”
“Hậu cung vốn là nơi rối ren, bây giờ không có ai, ta cảm thấy yên tâm hơn.” Mẹ Nguyễn giải thích, sau đó nói: “Nếu ngài ngự đã vì con mà làm việc này thì có nghĩa là con cũng đối xử với ngài ấy đặc biệt.”
Nguyễn Âm ho hai tiếng, xấu hổ cúi đầu, “Cũng không đặc biệt như vậy.”
“U vừa nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai đứa, con cũng không cự tuyệt, con thích ngài ấy sao?” Mẹ Nguyễn hỏi.
Nói thế nào đi nữa thì Nguyễn Âm cũng là do bà sinh ra, không ai hiểu con gái bằng bà.
Nguyễn Âm vò ống tay áo, nói nhỏ: “Vâng, bọn con đã bày tỏ lòng mình với nhau rồi.”
Nói xong, Nguyễn Âm cảm thấy miệng hơi khô, cầm chén trà trên bàn lên uống cạn.
“Đã như vậy thì nên sinh con sớm đi.”
Những lời này của mẹ Nguyễn làm Nguyễn Âm sợ đến suýt thì sặc trà.
“Khụ khụ…… U, u nói cái gì thế…”
“U nói thật, ngài ấy không tuyển tú thì cái đại thần ắt sẽ dị nghị, nếu con có đứa nhỏ rồi thì bọn họ sẽ không nói gì nữa.” Mẹ Nguyễn nghiêm túc nói, “Hơn nữa con cũng không còn nhỏ, nên nghĩ đến chuyện con nối dòng.”
Hai má Nguyễn Âm đỏ bừng, nóng rực như bị hơi nóng hun vậy.
Nàng ngập ngừng trả lời: “Con biết rồi.”
***
Buổi chiều, Nguyễn Âm kéo Bạch Sơ Nguyệt thay quần áo rồi đi dạo phố, đã lâu rồi nàng không đi dạo trên đường phố Đông Đô, lúc này lại càng nhớ nhung điểm tâm của tửu lâu Xuân Phong.
“Trước kia chị hay đi trên con đường này, hễ thấy cái gì vui cũng đều lên sờ thử xem, thích thì mua ngay. Cũng vì thế mà tiêu không ít tiền, còn bị thầy mắng.” Nguyễn Âm hào húng nói với Bạch Sơ Nguyệt.
Bạch Sơ Nguyệt nhìn quầy hàng hai bên đường, cười với Nguyễn Âm: “Hôm nay chị mua bao nhiêu cũng được, em sẽ không mắng chị đâu.”
Nguyễn Âm cười, “Được lắm.”
Hai người đi phía trước, Giác Túc theo sau không xa.
Nguyễn Âm dừng lại trước cửa tửu lâu Xuân Phong, “Chúng ta vào ngồi đi?”
“Được.” Bạch Sơ Nguyệt gật đầu.
Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt vừa bước vào tửu lâu Xuân Phong thì chưởng quầy đến nói: “Mời hai vị theo ta, chủ nhân của chúng ta cho mời.”
Trên mặt Bạch Sơ Nguyệt mang theo vẻ cảnh giác, Giác Túc đến cạnh Bạch Sơ Nguyệt theo bản năng.
“Chủ nhân của ngươi là ai?” Nguyễn Âm lạnh lùng hỏi.
Chưởng quầy cười đáp: “Hai vị đến gặp rồi sẽ biết.”
Bạch Sơ Nguyệt và Nguyễn Âm nhìn nhau, sau đó nhẹ nói: “Đi trước dẫn đường.”
Giác Túc theo sau hai người, nhìn quanh bốn phía, sợ có gì bất trắc.
Nguyễn Âm thì không lo lắng như vậy, nàng chỉ tò mò chủ nhân của tửu lâu Xuân Phong chắc là rất phi thường, nếu không sao có thể làm ra điểm tâm ngon như vậy được.
“Nếu lát nữa có gì nguy hiểm thì đứng sau em.” Bạch Sơ Nguyệt nhỏ giọng dặn dò Nguyễn Âm.
Nguyễn Âm cười với y, cũng không nói đồng ý hay không.
Chưởng quầy dẫn bọn họ đến một gian phòng rồi mở cửa, “Ba vị nghỉ ngơi một lát, chủ nhân của ta sẽ đến ngay.”
Giác Túc bước vào trước, kiểm tra xung quanh gian phòng rồi mới để Bạch Sơ Nguyệt và Nguyễn Âm tiến vào.
Chưởng quầy không nói gì, rời đi trước.
“Em nghĩ chủ nhân nơi này là ai?” Thấy người đi rồi Nguyễn Âm cũng nói ra sự tò mò của mình.
Bạch Sơ Nguyệt lắc đầu: “Em cũng không biết nữa. Không ngờ tửu lâu Xuân PHong cũng không đơn giản, sau khi về em sẽ cho người điều tra.”
Vừa dứt lời bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
Khi cánh cửa mở ra, vẻ mặt của Bạch Sơ Nguyệt rất ngạc nhiên.
“Thập tam hoàng thúc?”
Người đàn ông trước mặt khoảng hai mươi lăm, hai sáu tuổi, nhưng tướng mạo khôi ngô tuấn tú, lông mày có phần giống Bạch Sơ Nguyệt.
Nguyễn Âm cũng bị sốc khi nghe Bạch Sơ Nguyệt nói, nàng không ngờ Tuyên Vương lại trẻ như vậy.
Nhìn thấy Nguyễn Âm đang ngơ ngác nhìn Tuyên vương, sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt đen như đáy nồi, y nhanh chóng lấy tay che mắt Nguyễn Âm, giọng điệu có phần không hài lòng: “Đừng nhìn.”
Lúc này Nguyễn Âm mới định thần lại, ngượng ngùng gỡ tay Bạch Sơ Nguyệt ra, “Em trông đẹp hơn.”
Nàng chỉ ngạc nhiên vì tuổi của Tuyên vương chứ không phải vì tướng mạo của hắn.
Bạch Sơ Nguyệt nghe vậy, trái tim cô nhất thời cứng đờ, đưa mắt nhìn về phía Tuyên vương, “Thập tam hoàng thúc về lúc nào vậy? Tửu lâu Xuân Phong là do hoàng thúc mở sao? Hoàng thúc tìm trẫm có việc gì?”
Tuyên vương cười nhẹ đi về phía bàn, “Có rất nhiều câu hỏi, ta sẽ trả lời từng cái một.”
Bạch Sơ Nguyệt dắt Nguyễn Âm đến ngồi đối diện với Tuyên vương để nghe hắn giải thích.
“Tửu lâu này là của ta, hai người vừa về Đông Đô không lâu thì ta đến. Ta đến có liên quan đến việc ngài xuất cung bị ám sát.”
Bạch Sơ Nguyệt cau mày, ánh mắt dò xét Tuyên vương, “Hoàng thúc cũng phái người tới.”
“Đúng vậy.”
Thấy Vương Huyền không phủ nhận, Bạch Sơ Nguyệt nắm chặt tay, trong lòng hơi tức giận, Nguyễn Âm nắm tay ra hiệu cho y thả lỏng.
“Ngài nên biết rằng lúc đó có ba nhóm người, một của ta, một của anh Sùng Bắc, và một nhóm khác đến cả ta và anh Sùng Bắc cũng không biết.” Vẻ mặt của Tuyên vương hơi trầm ngâm, hắn cũng nghi ngờ.
Bạch Sơ Nguyệt không hoàn toàn tin những gì Tuyên vương nói, ngược lại hỏi: “Tại sao Thập tam hoàng thúc và Tam hoàng thúc lại phái người đuổi theo chúng ta?”
“Không phải đuổi theo.” Tuyên vương lắc đầu nói: “Ta nhận được tin tức có người gây bất lợi cho ngài nên phái người đi điều tra. Người của ta đánh nhau với đám người áo đen kia, thương vong rất nặng. Về phần anh Sùng Bắc, anh ấy chỉ muốn thử xem năng lực của ngài đến đâu, ai ngờ đều đến cùng nhau.”
“……” Nguyễn Âm không nói nên lời, không ngờ Sùng Bắc vương lại có thú vui ác độc như vậy.
“Thập tam hoàng thúc.” Bạch Sơ Nguyệt nghiêm túc nhìn y, “Trẫm có thể tin tưởng thúc sao?
Tuyên vương lắc đầu cười khẽ: “Không phải là vấn đề tin tưởng hay không. Ngài cũng đang truy tìm người sau màn của đám người áo đen kia đúng không?”
Bạch Sơ Nguyệt gật đầu, người của Tuyên vương và Sùng Bắc vương rất dễ xác định, Quỷ Túc đã điều tra họ rồi, nhưng đám người mặc đồ đen hung tàn kia vẫn còn là một bí ẩn.
Cũng vì Quỷ Túc đã điều tra nên khi Bạch Sơ Nguyệt nhìn thấy Tuyên vương mới không tức giận như vậy.
Tuyên vương nghiêm nghị nói: “Ta đã tìm được một số manh mối, người sau màn ở tại Đông đô, ngay trong đám quan lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT