Nhìn thấy người đi đầu là Quỷ Túc, Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Âm di chuyển tảng đá lớn đi, lộ ra hình dạng bang đầu của hang động.
Quỷ Túc và những người khác đang tìm kiếm gần đó nghe thấy động tĩnh đã quay lại, thấy Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt không sao cả, họ vội vàng chạy tới và quỳ xuống, “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh hoàng thượng và ngài hoàng thứ tội!”
Bạch Sơ Nguyệt nhảy ra khỏi hang động, thờ ơ phất tay, “Không sao, tình huống bây giờ thế nào rồi?”
“Tất cả những người mặc đồ đen đã được rửa sạch, gần Trạm Châu đã hết nguy hiểm.” Quỷ Túc cúi đầu lạnh giọng trả lời.
Lúc này Nguyễn Âm mới nhận thấy có vết máu trên thanh kiếm của họ, lập tức hỏi, “Các ngươi có gặp bọn mặc đồ đen không?”
“Có một nhóm bên ngoài khu rừng, nhưng tất cả đều đã bị thuộc hạ dọn sạch.” Quỷ Túc trả lời.
Nguyễn Âm thở phào nhẹ nhõm, xem ra người áo đen nếu không nhìn thấy bọn họ cũng không chịu thua.
“Anh của ta đâu? Anh ấy bây giờ thế nào rồi!” Nghĩ đến Hiên Viên Triệt, Nguyễn Âm vội vàng hỏi.
Quỷ Túc mím môi nói, “Người được phái tới nói rằng đã tìm ký hiệu thống lĩnh Nguyễn để lại, hẳn là sẽ nhanh gặp nhau thôi.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Nguyễn Âm vẫn không yên tâm, tiến lên một bước nói: “Ký hiệu ở đâu, ta đi tìm.”
Bạch Sơ Nguyệt đi tới nắm tay Nguyễn Âm, sau đó nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng.” Y quay lại nhìn Quỷ Túc, “Phái người dốc hết sức tìm thống lĩnh Nguyễn, không được bỏ sót bất cứ gì!”
Không biết là Nguyễn Âm đang lo lắng cho Nguyễn Thư Ý hay là mất lý trí, thất thần mà không hề chống cự cái nắm tay của Bạch Sơ Nguyệt, điều này khiến trái tim vốn không yên tâm của Bạch Sơ Nguyệt dần dần thả lỏng.
Trên môi y thoáng nở nụ cười, nghĩ đến đây tay y càng siết chặt hơn.
Đám người đi ra khỏi khu rừng, cách đó không xa có một người mặc đồ xám giống như Quỷ Túc, hắn nhanh chóng hành lễ rồi nói: “Đã tìm thấy thống lĩnh Nguyễn, người đang ở trấn Vạn Nguyên, không bị thương.”
Hai mắt Nguyễn Âm sáng lên, Bạch Sơ Nguyệt lập tức nói: “Chúng ta đến trấn Vạn Nguyên!”
***
Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt lên xe ngựa đến trấn Vạn Nguyên, bởi vì hai người họ đã trốn trong hang động nhiều ngày, mặt mũi không sạch sẽ nên Quỷ Túc đã cho người mang nước sạch vào.
Nguyễn Âm còn nhớ rõ người trước mặt là hoàng đế, vội vàng đưa khăn qua, “Em dùng trước đi.”
Nghe vậy Bạch Sơ Nguyệt khẽ mỉm cười, làm ướt khăn trước, sau đó hơi cúi đầu, lấy khăn lau thái dương cho Nguyễn Âm. Ánh mắt y nghiêm túc, động tác cũng nhẹ nhàng và tỉ mỉ.
Nguyễn Âm đột nhiên bị sốc, cả cơ thể nàng cứng đờ không thể cử động, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Nàng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn động tác của Bạch Sơ Nguyệt từng giây từng phút, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở nhưng không thốt nên lời.
“Đừng nhìn em như thế này, em không có luyện thuật chịu đựng đâu.” Đôi môi Bạch Sơ Nguyệt cong lên thành một nụ cười, lúc này cũng trêu chọc nàng.
Nguyễn Âm nhanh chóng ngậm miệng lại, ánh mắt lóe lên, rất mất tự nhiên, “Em tự lau đi, chị không cần…”
“Ở đây không có gương đồng, chị có chắc có thể lau sạch vết bẩn trên mặt không?” Bạch Sơ Nguyệt cười hỏi, “Nếu tới trấn Vạng Nguyên anh trai nhìn thấy chị nhếch nhác như vậy sẽ mắng em mất.”
Ai dám mắng em, em chính là đương kim hoàng thượng cơ mà, Nguyễn Âm oán thầm.
Sau đó cả hai đều không lên tiếng, mặc dù Nguyễn Âm cảm thấy không tự nhiên, nhưng nàng đã cố gắng để quên cảm giác này.
Bạch Sơ Nguyệt cách nàng rất gần, liếc mắt cũng không dám, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà không biết lúc này vành tai nàng đã hoàn toàn đỏ lên.
Khăn lau nhẹ trên mặt, trong lòng không khỏi run lên.
Cuối cùng quá trình dày vò này cũng kết thúc, nàng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy những lời của Bạch Sơ Nguyệt.
“Bây chị lau giúp em đi.” Bạch Sơ Nguyệt đặt khăn sang một bên, sau đó cong môi nhìn Nguyễn Âm như thể đã chuẩn bị xong.
Nguyễn Âm: “…”
Nàng không ngờ mọi chuyện lại có thể như thế này?
Thấy Nguyễn Âm không nhúc nhích, Bạch Sơ Nguyệt lại thúc giục: “Loại chuyện này nên giúp đỡ lẫn nhau. Mau lên đi.”
Nguyễn Âm khẽ thở dài trong lòng một hơi, nhặt khăn bên cạnh lên, sau khi ngâm vào nước rồi duỗi tay ra.
Lúc này Bạch Sơ Nguyệt mới hơi nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run lên, cho dù trên mặt có dính một ít bụi bẩn màu đen thì vẫn không che được làn da trắng mịn vốn có của y. Nguyễn Âm không khỏi thở dài, khuôn mặt tinh tế này có thể khiến phụ nữ cảm thấy xấu hổ.
Nguyễn Âm gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong lòng, bắt đầu lau người cho Bạch Sơ Nguyệt một cách cẩn thận.
Sau khi tất cả đều được lau sạch sẽ, Nguyễn Âm mới thở phào nhẹ nhõm, “Xong rồi.”
Bạch Sơ Nguyệt từ từ mở mắt, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, y cười nói: “Cảm ơn Âm Âm.”
***
Cỗ xe phi nước đại suốt quãng đường, ước chừng khoảng một canh giờ cuối cùng cũng đến trấn Vạn Nguyên.
Địa hình của trấn Vạn Nguyên tương đối hẻo lánh, đa số là thường dân bình thường, không có nhà giàu có. Người ở đây đa số là dân địa phương, ở đây cũng không có nhiều khách tới, một ngày có người người lạ như vậy cũng làm người dân bàn luận không ngớt.
Ở trấn Vạn Nguyên chỉ có một quán trọ nhỏ và cũ, đây là lần đầu tiên có nhiều người đến ở như vậy, chưởng quầy vui vẻ, ân cần bảo tiểu nhị tiếp đón khách.
Trước cửa khách điếm, Bạch Sơ Nguyệt và Nguyễn Âm xuống xe ngựa, Quỷ Túc bảo thủ hạ đi trả tiền, sau đó đi thẳng lên lầu.
Nguyễn Thư Ý tạm thời dừng chân ở quán trọ này, Quỷ Túc nhờ thủ hạ đến thăm dò dẫn đường, trực tiếp tìm đến căn phòng nơi ở của Nguyễn Thư Ý.
Nguyễn Âm không kịp chờ đợi, Quỷ Túc gõ cửa trước, một giọng nói cảnh giác từ bên trong truyền đến, “Ai?”
“Thống lĩnh Nguyễn, là ta.” Quỷ Túc nói.
Nguyễn Âm bên cạnh còn nói thêm một câu: “Em là Nguyễn Âm.”
Ngay sau đó bên trong đã có động tĩnh, cánh cửa mở ra, vẻ cảnh giác trên mặt Nguyễn Thư Ý biến mất ngay sau khi nhìn thấy người ngoài cửa.
“Mời vào nói chuyện.” Ánh mắt của Nguyễn Thư Ý quét quanh Nguyễn Âm trước, sau đó quay sang Bạch Sơ Nguyệt.
Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt bước vào trước, Quỷ Túc dặn dò thuộc hạ vài câu rồi vào sau, những người còn lại ở bên ngoài canh giữ.
Vừa vào cửa Nguyễn Âm liền nhìn Nguyễn Thư Ý: “Anh có bị thương không?”
“Anh không sao.” Nguyễn Thư Ý lắc đầu, lại nhìn Bạch Sơ Nguyệt, “Bệ hạ, ngài không sao chứ?”
Bạch Sơ Nguyệt cười lắc đầu, “May mà có Âm Âm nên em có thể bình an vô sự, chị ấy đã chăm sóc cho em mấy ngày nay.”
Nguyễn Âm nghe xong cũng nhớ tới sự việc mấy ngày đó, hai má không khỏi đỏ lên.
Ánh mắt Nguyễn Thư Ý liếc nàng một cái, sau đó lộ ra một nụ cười trong trẻo.
“Lúc ấy sau khi đuổi mấy tên kia đi thì ta gặp một nhóm người khác, dọn sạch toàn bộ đám người mặc đồ đen gần đó. Nhưng ta lại phát hiện ra một điều rất kỳ lạ.” Nguyễn Thư Ý nhìn Bạch Sơ Nguyệt nói.
Bạch Sơ Nguyệt cau mày: “Sao vậy?”
“Những người mặc đồ đen đuổi theo chúng ta ngày hôm đó dường như không phải cùng một nhóm.” Nguyễn Thư Ý nói ra suy nghĩ của mình.
Bạch Sơ Nguyệt gật đầu: “Em đã nhận ra, xem ra có hai nhóm người, rất có thể là người của tam hoàng thúc và thập tam hoàng thúc.”
“Không phải, còn có nhóm người thứ ba.” Nguyễn Thư Ý lắc đầu, sau đó nói ra chuyện hắn nhận thấy là lạ, “Ta cũng hỏi thủ hạ rồi, có một nhóm người mặc đồ đen giống như đuổi theo chúng ta, một nhóm người khác lại rất tàn ác, còn nhóm khác là nhóm mà chém giết với nhóm tàn ác kia.”
Nghe vậy Bạch Sơ Nguyệt cũng cúi đầu suy nghĩ một chút, quả thực mấy ngày nay y cảm thấy có gì đó kỳ quái, bởi vì những người y từng giao chiến hầu như không tàn nhẫn, cho nên không bị thương. Tuy nhiên có vài thủ hạ lại bị thương rất nặng. Xem ra đây không phải là một nhóm người, hơn nữa mục tiêu cũng không giống nhau.
“Hình như chuyện này có gì đó kỳ lạ.” Bạch Sơ Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói với Quỷ Túc bên cạnh: “Điều tra việc này rõ ràng!”
Bạch Sơ Nguyệt sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, còn Nguyễn Âm ở lại trò chuyện với Nguyễn Thư Ý.
“Mấy ngày nay thế nào?” Nguyễn Thư Ý vẫn rất tò mò những ngày này Nguyễn Âm đã sống như thế nào.
Nguyễn Âm không tự nhiên níu tay áo, sau đó cười hai tiếng, “Trốn trong hang động, có ăn có uống, không có gì to tát.”
Đột nhiên Nguyễn Thư Ý có chút ghen tị, mấy ngày nay hắn chạy khắp nơi, phái người tìm kiếm tung tích của họ, lo lắng cho an nguy của họ, kết quả hai người họ trốn trong hang động sống phóng túng như vậy?
“Hai người thoải mái nhỉ.” Nguyễn Thư Ý chậc lưỡi.
Nguyễn Âm phản bác lại: “Nào có, trong hang động vừa đến đêm đã lạnh cóng, vừa phải lo lắng bọn áo đen bên ngoài còn phải ăn trái đây dại.”
Bọn họ cũng chịu đựng rất nhiều, Nguyễn Âm lầm bầm.
“Vậy buổi tối ngủ như thế nào?” Nguyễn Thư Ý đột nhiên tò mò.
Nguyễn Âm: “…”
Nàng không nên đề cập đến chuyện này
Nguyễn Thư Ý nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Nguyễn Âm nên đoán một vài phần, “Em và hoàng thượng…”
“Không! Chúng ta không làm gì cả!” Nguyễn Âm lớn tiếng phản bác.
Nguyễn Thư Ý cười đầy ẩn ý: “Anh đã nói gì đâu, sao em lại căng thẳng?”
“Thật sự không có gì hết, anh đừng nghĩ bậy.” Nguyễn Âm nhớ tới lồng ngực của Bạch Sơ Nguyệt đêm đó, cảm thấy sau lưng có một luồng hơi nóng, nàng mím môi nói: “Bọn em chỉ ngủ cùng nhau thôi vì buổi tối quá lạnh.”
Nguyễn Thư Ý sờ cằm, nhìn Nguyễn Âm đăm chiêu, “Anh chưa từng thấy em xấu hổ như vậy bao giờ.”
Nguyễn Âm tự nhiên cũng nghe thấy giọng điệu mỉa mai của Nguyễn Thư Ý, nàng nghiến răng trừng mắt nhìn Nguyễn Thư Ý, “Em không những biết xấu hổ mà còn biết đánh người nữa, anh có muốn thử không?”
Nguyễn Thư Ý biết đây là do Nguyễn Âm đang xấu hổ nên không tiếp tục chọc nàng nữa, nhưng vẻ mặt của hắn lại trở nên nghiêm túc, “Hiện tại em đã là hoàng hậu, hơn nữa hoàng thượng cũng rất tốt với em, vì vậy đừng gánh vác nhiều quá, sau lưng em còn Nguyễn gia. “
Nguyễn Âm cau mũi, bây giờ có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào thân phận của nàng, dường như không thể hoàn toàn thả lỏng được. Hơn nữa, bây giờ nafg và Bạch Sơ Nguyệt cũng có một số việc cần phải giải quyết.
Càng nghĩ về điều đó Nguyễn Âm càng cảm thấy đau đầu.
***
Sau khi nói chuyện với Nguyễn Thư Ý, Nguyễn Âm và Nguyễn Thư Ý đi đến phòng bên cạnh, sau đó bảo tiểu nhị mang nước ấm lên, Quỷ Túc cũng bảo thuộc hạ đi mua quần áo sạch.
Đã ở trong hang động mấy ngày nay, không thể rửa mặt hay tắm rửa, Nguyễn Âm đã không chịu nổi nữa.
Sau khi tắm xong Nguyễn Âm cảm thấy như mình đã sống lại.
Cốc cốc, có tiếng gõ cửa.
Nguyễn Âm mở cửa, ngoài cửa là Bạch Sơ Nguyệt, người cũng đã tắm và thay quần áo sạch sẽ giống như nàng.
Sau khi đi vào, Bạch Sơ Nguyệt nói thẳng: “Chúng ta đã bàn bạc rồi, một đội người sẽ ở lại để điều tra kỹ lưỡng sự việc, chúng ta sẽ trở về Đông Đô.”
Nguyễn Âm thở dài: “Lần này ra ngoài du ngoạn không vui chút nào.”
Nàng thực sự không muốn ra ngoài, biết thế đã ở lại Đông Đô rồi.
“Sau khi mọi chuyện ổn định em sẽ dẫn chị ra ngoài du sơn ngoạn thủy, sẽ…không bao giờ như vậy nữa.” Bạch Sơ Nguyệt mím môi trấn an.
Nguyễn Âm vui vẻ: “Một lời đã định!”
_______________
Tác giả có điều muốn nói:
Cũng lâu rồi nhưng mình đến đây để lấp hố, xin lỗi mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT