Cỏ cây bên hồ Túy Tâm xanh mướt, thỉnh thoảng có vài âm thanh của côn trùng và chim chóc. Khói bếp lượn lờ bên hồ, cách đó không xa có hai hàng cung nhân đang cúi đầu đứng chờ.
Một nam một nữ vây quanh đống lửa, nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt, tóc dài buông xõa sau lưng, hai tay ôm má nhìn con cá đang được nướng trên đống lửa. Mà khuôn mặt tuấn tú của nam tử cũng rất căng thẳng, nhìn chằm chằm vào con cá nướng trên tay không rời.
“Hình như bây giờ trở cá được rồi đấy Sơ Nguyệt?” Đôi mắt long lanh của Nguyễn Âm nhìn con cá nướng không hề dời mắt.
Vừa dứt lời, đôi tay khéo léo của y nhanh chóng lật con cá nướng, để lộ phần thịt cá nướng vàng ruộm, hương thơm tỏa ra tứ phía.
Nguyễn Âm nuốt nước bọt, cảm thán, “Kỹ năng nướng cá của Sơ Nguyệt thật sự càng ngày càng tốt.”
Bạch Sơ Nguyệt cong môi, y luyện tập đã lâu, làm sao có thể không thuần thục được.
Sau khi hai mặt cá đã được nướng đến màu vàng nâu, Bạch Sơ Nguyệt đưa con cá đã nướng trong tay cho Nguyễn Âm, “Còn nóng lắm, chị cẩn thận.”
Nguyễn Âm vội vã nhận lấy rồi há miệng cắn một miếng thịt cá, bởi vì nóng nên nàng chỉ ăn một miếng nhỏ.
Bên ngoài thì giòn bên trong thì mềm, Nguyễn Âm cắn một miếng rồi nhanh chóng cắn thêm một miếng nữa bởi vì cá thật sự rất ngon.
“Nếu không có em nướng cá cho chị ăn thì chị phải làm sau đây hả Sơ Nguyệt, ngon quá đi mất.” Nguyễn Âm khen ngợi y.
Bạch Sơ Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh ánh sao, “Chỉ cần chị ở bên em mãi là được.”
Nguyễn Âm nhanh chóng che mắt lại, ánh sao trong mắt Bạch Sơ Nguyệt quá sáng, trái tim nàng bất giác thắt lại.
Sau khi gật đầu cho có, Nguyễn Âm liên tục nói rất ngon.
Bạch Sơ Nguyệt thấy vậy chỉ cười, cũng không hỏi thêm câu nào, y biết tầm quan trọng của việc làm theo từng bước.
Nướng xong một con cá khác Bạch Sơ Nguyệt chủ động đưa cho Nguyễn Âm, Nguyễn Âm đẩy trở về, lắc con cá nướng trong tay, “Chị còn đây mà, em ăn đi.”
Bạch Sơ Nguyệt nâng cằm nở nụ cười, “Em vất vả như vậy thì chị nên khen thưởng cho em mới đúng. Chị đút cho em đi.”
Nguyễn Âm xé một miếng cá nướng đưa đến bên miệng Bạch Sơ Nguyệt, “Bé Sơ Nguyệt thật sự rất vất vả.”
Khóe miệng vui sướng của Bạch Sơ Nguyệt cũng lập tức hạ xuống, “Em đã mười tám rồi, không còn nhỏ nữa.”
Nguyễn Âm chớp mắt, “Nhưng chị vẫn lớn hơn em nhiều.” Nói xong, nàng tiếp tục cúi đầu nhấm nháp miếng cá nướng.
Bạch Sơ Nguyệt cũng chua xót cắn một miếng, trong lòng thầm nghĩ tại sao mình lại sinh muộn như vậy.
Các cung nga và thái giám phía sau cũng đã quen với chuyện này, những lầu chim quý hiếm trong cung suýt thì biến mất vì cặp đế hậu này. Nếu không phải phát hiện sớm và nhờ có sự ngăn cản của các đại thần thì có lẽ trong cung này chỉ còn bọn họ là vật sống có thể ăn được mà thôi.
“Hôm qua em lại làm gì Lý đại nhân à? Làm hại ông ấy lại đến tìm chị khóc lóc kể lể.” Nguyễn Âm cầm bình trà bên cạnh uống cạn.
Bạch Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên từ chỗ nướng cá, ngây người nhìn Nguyễn Âm, “Em không làm gì hết.” Y chỉ đe dọa Lý đại nhân một câu thôi, chưa làm gì cả.
“Nói cho chị đi, chị không nói cho người khác đâu.” Nguyễn Âm nghiêm túc nói, nàng muốn cố gắng hết sức để Bạch Sơ Nguyệt tin lời mình nói.
Bạch Sơ Nguyệt đặt cá nướng xuống, đột ngột bộc phát, “Lần trước chính chị nói cho Dương Thừa tướng chuyện em vô ý làm ướt tấu chương nên không thấy được chứ viết trên đó chứ ai.”
“Cái gì?” Nguyễn Âm lập tức làm ra vẻ vô tội, “Thật sự không phải chị, có lẽ Dương Thừa tướng nghe được từ chỗ khác đó.”
“Không phải chị thì là ai chứ, trừ chị ra không ai biết hết!” Bạch Sơ Nguyệt tức giận nói, lúc đó chỉ có hai người mà thôi, ngay cả Phúc công công cũng không có, rõ ràng lúc đó nàng ấy còn vui sướng khi thấy người gặp họa, thế mà lại làm hại y bị Dương thừa tướng nói là y không nhìn thấy tấm lòng của thần tử.
Nguyễn Âm bĩu môi, cũng không phủ nhận nữa, “Ai bảo mấy ngày trước em tố cáo chị đối xử với em không tốt, làm cho chị bị mắng một trận.”
“Suýt chút nữa chị đã đá em xuống giường, còn xém chút bẻ gãy thắt lưng của em!” Nếu không phải lúc đó thân thủ của y mạnh mẽ có lẽ bây giờ y vẫn còn đang nằm trên giường. Nàng ấy còn không tự nghĩ xem sức lực của nàng ấy lớn cỡ nào.
Nói đến đây Nguyễn Âm càng thêm vô tội, “Đang ngủ say tự dưng mở mắt ra lại thấy trên giường có thêm một người nữa sao mà không sợ được chứ? Chị còn tưởng là trộm đấy.”
“Em chỉ gọi chị dậy thôi!” Bạch Sơ Nguyệt nghiến răng nói.
Nguyễn Âm nói thầm: “Ai bảo em leo lên giường làm chi.”
“Ai ngủ như heo chết hả!”
“Không phải em cũng vậy sao…”
Sau đó hai người bắt đầu nói xấu nhau, ngươi một lời ta một lời cãi vã không ngừng.
Cung nhân tỏ vẻ cảnh tượng như này đã diễn ra suốt năm năm, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, bọn họ nhìn mãi thành quen. Lúc này chỉ cần cúi đầu im lặng, coi như bản thân không tồn tại là được.
***
Nguyễn Âm ăn một bữa no nê rồi về cung Phượng Thanh trong khi Bạch Sơ Nguyệt phải đau khổ quay về phê duyệt tấu chương, thảo luận chính sự với quần thần.
Mặc dù hâm mộ Nguyễn Âm được sống những tháng ngày chỉ ăn với uống nhưng y vẫn đến Ngự thư phòng, con dân Đại Tề vẫn cần y.
Sau khi hồi cung, Nguyễn Âm mời Tiểu Hà và Lăng Hương: “Lần này thánh thượng vui nên nướng thêm vài con cá, ta ăn không hết được nên mang về cho các ngươi, chia ra ăn đi.”
Tiểu Hà và Lăng Hương thấy được niềm vui trong mắt nhau, cả hai cùng quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn bà đã ban cho!”
Nguyễn Âm xua tay và để họ đi xuống.
Một lúc lâu sau, Tiểu Hà và Lăng Hương mang theo tươi cười trở lại, Nguyễn Âm đang nhắm mắt nghe thấy thanh âm liền mở ra.
“Cá nướng bị ám khói làm trên người ta nhiễm không ít mùi, chuẩn bị nước ấm đi.” Nguyễn Âm đứng lên vươn vai, một ngày êm đềm lại trôi qua.
Sau khi tắm xong, mái tóc ướt đẫm của Nguyễn Âm được Lăng Hương quấn khăn lại để loại bỏ những giọt nước trên đó. Chính mái tóc dài khiến nàng khó chịu nhất mỗi lần gội đầu, chỉ cần vò tóc là đã mất cả tiếng đồng hồ.
“Thật sự muốn cắt mái tóc dài này đi, phiền phức quá.” Nhìn bản thân mình trong gương, Nguyễn Âm cáu kỉnh nói. Nếu nàng có nội lực của Bạch Sơ Nguyệt hoặc Nguyễn Thư Ý thì có thể tóc nàng sẽ khô trong chốc lát.
“Bà cứ nói đùa, tóc bà vừa đen vừa mềm mại, khiến cho rất nhiều cung nga hâm mộ, sao lại muốn cắt đi được?” Lăng Hương không đồng ý.
“Nhưng thật sự rất khó chịu.” Nguyễn Âm bất lực thở dài.
“Có chuyện gì mà làm chị khó chịu vậy?” Giọng Bạch Sơ Nguyệt vang lên từ phía sau.
Nguyễn Âm vội vàng xoay người như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, “Sơ Nguyệt, lại đây, dùng nội lực của em sấy khô tóc cho chị.”
“Tham kiến ngài ngự.”
Bạch Sơ Nguyệt gật đầu với Lăng Hương, sau đó đi đến phía sau Nguyễn Âm, mỉm cười bất lực: “Nội lực không phải để dùng thế này.”
“Giúp chị đi mà, tóc chị lâu khô quá.” Nguyễn Âm cầu xin.
Trái tim Bạch Sơ Nguyệt nhũn ra, phất tay cho Lăng Hương lui ra ngoài rồi dùng tay sờ mái tóc dài của Nguyễn Âm, giọng nói cũng dịu lại, “Em giúp chị là được.”
Nguyễn Âm vui vẻ ngồi thẳng người, “Vậy làm phiền em rồi.”
Bạch Sơ Nguyệt lắc đầu, không ngờ đường đường là hoàng đế Đại Tề lại dùng nội lực giúp người ta sấy tóc.
Dưới sự di chuyển của tay y, tóc của Nguyễn Âm dần khô lại, Bạch Sơ Nguyệt cúi đầu định nói chuyện với Nguyễn Âm lại phát hiện quần áo của nàng hơi mỏng, nước chảy ra từ tóc thấm qua quần áo làm y mơ hồ có thể nhìn thấy phần da thịt mềm mại.
Trong phút chốc, hơi nóng khô khốc trong lòng Bạch Sơ Nguyệt xộc lên đầu, một luồng hơi nóng ẩm ướt chảy xuống mũi.
Từ trong gương Nguyễn Âm nhìn thấy Bạch Sơ Nguyệt chảy máu mũi vội quay lại hỏi đầy quan tâm, “Sao em lại chảy máu mũi thế Sơ Nguyệt?”
Bạch Sơ Nguyệt ngẩng đầu, vội vàng lấy tay che mũi, “Không, không sao, đồ ăn hôm nay quá nhiều dầu mỡ, chắc là em bị nóng trong người.”
“Nhưng chị cũng ăn mà, sao lại không sao cả?” Nguyễn Âm tìm một cái khăn đưa cho y cầm máu rồi nói: “Nếu không thì gọi thái y đến xem đi, nếu có chuyện gì thì không hay đâu. “
Nàng ngẩng định hướng ra ngoài gọi người thì Bạch Sơ Nguyệt đã tùy ý lau đi, nhanh chóng ngăn nàng lại, “Không cần, em không sao đâu.” Nếu để thái y đến khám chẳng phải y sẽ trở thành trò cười à.
Chỉ mới nhìn thoáng qua thôi mà đã chảy máu mũi, nếu để người ta biết sẽ rất mất mặt.
Nguyễn Âm đỡ y ngồi xuống, Bạch Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn qua lại thấy cái không nên nhìn, hơi nóng khô khốc lại xông lên mũi, máu mũi đã lắng xuống lại sắp chảy ra.
Bạch Sơ Nguyệt nhắm mắt lại, vội vàng đẩy Nguyễn Âm ra, “Ban đêm trời trở gió, chị nên mặc thêm áo đi để tránh bị cảm lạnh.”
“Trời thế này sao có thể…” Nguyễn Âm cúi đầu nhìn xuống mới nhận ra trước ngực có chút nước, lập tức phản ứng lại vội vàng che ngực, xấu hổ nói: “Lưu manh!”
“Em chưa thấy gì hết.” Bạch Sơ Nguyệt vội vàng giải thích.
Nguyễn Âm lùi lại vài bước và nhìn Bạch Sơ Nguyệt đầy phòng bị, như thể y là một kẻ phóng đãng nào đó.
“Em thực sự không nhìn thấy gì cả.” Bạch Sơ Nguyệt giơ hai tay lên và giải thích một lần nữa.
Lúc này rõ ràng Nguyễn Âm nhìn thấy máu mũi y lại chảy ra, sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng, vội vàng khoác áo vào.
“Bạch Sơ Nguyệt, em có chắc là không nhìn thấy gì không?” Nguyễn Âm lạnh lùng hỏi.
Bạch Sơ Nguyệt vừa định phản bác đầy chính trực nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Nguyễn Âm thì lập tức yếu thế, “Em…Em chỉ thấy một chút…”
“Bạch Sơ Nguyệt!” Nguyễn Âm tức giận hét lên, sau đó vươn tay ra đánh Bạch Sơ Nguyệt.
Bạch Sơ Nguyệt nhanh chóng né đi, lật người, chạy đến cái bàn đối diện, “Chị đừng xúc động.”
Thấy dù thế nào cũng không đánh được y, Nguyễn Âm không khỏi nản lòng, “Sau này chị sẽ không bao giờ…nhờ em dùng nội lực sấy tóc giúp chị nữa.”
Lỗ to quá đi.
“Vậy thì lần sau lúc giúp chị em sẽ nhắm mắt, được không?” Bạch Sơ Nguyệt ngoan ngoãn đứng trước mặt Nguyễn Âm, “Chị đánh đi.”
Nhìn thấy y như vậy, trong lòng Nguyễn Âm xuất thần, dường như nhìn thấy Bạch Sơ Nguyệt mười ba tuổi, nếu làm sai điều gì sẽ ngoan ngoãn để cho nàng trừng phạt, giống như bây giờ.
Nguyễn Âm mềm lòng, nhẹ giọng nói, “Được rồi, đây là lần đầu tiên em phạm lỗi như vậy, chị tha thứ cho em.”
Bạch Sơ Nguyệt lập tức nhướng mi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vô hạn, “Tối nay em ngủ với chị được không?”
Nguyễn Âm không chịu nổi nữa: “Cút đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT