Không gian dần được bao trùm giữa cái nắng mùa thu dìu dịu, khẽ xuyên qua tấm rèm cửa len lỏi vào chiếc phòng rộng lớn, Bạch Uyển Đình nằm trên giường cũng dần bị những tia nắng làm cho chói mắt, cô khó khăn từ từ mở đôi mi nặng nĩu của mình lên, cảm giác giống như cô đã ngủ rất lâu rồi.

Ý thức bắt đầu có lại, Bạch Uyển Đình cũng dần cảm nhận được cảm giác đau đớn trên thân thể nhỏ bé, cô lập tức đưa tay sờ lên bụng của mình như một phản xạ của người mẹ, khuôn mặt không giấu nổi sự hốt hoảng.

Bạch Uyển Đình lập tức mở mắt, cô đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng thoáng mát, mùi hương của thuốc khử trùng vẫn thoang thoảng đâu đó trong không trung, rồi ngay lập tức cảm nhận được chiếc bụng phẳng lì của mình, không khỏi hoảng hốt, Bạch Uyển Đình bật dậy, nhưng vết thương vẫn còn chưa lành hẳn khiến cô không kìm được mà kêu lên một tiếng: “A…”
Âm thanh lập tức đánh thức Triết Vỹ đang ngủ gật ở sô pha thức giấc, anh nhìn thấy Bạch Uyển Đình đã tỉnh dậy, lập tức chạy lại chiếc giường bệnh cất giọng mừng rỡ: “Chị tỉnh rồi sao? Có đau lắm không?”
Dường như không quan tâm đến câu hỏi của Triết Vỹ, Bạch Uyển Đình lập tức hỏi anh: “Con tôi đâu?”
Lúc này Triết Vỹ mới an tâm vì cô vẫn còn giữ nguyên vẹn ý thức, anh cẩn thận đưa tay nhẹ nhàng đỡ Bạch Uyển Đình nằm ngay ngắn lại vị trí, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh đưa mắt nhìn vào khuôn mặt đang lo lắng của Bạch Uyển Đình rồi nói: “Chị đã ngủ suốt hai ngày rồi, chị bị ngã, mất máu quá nhiều bắt buộc bác sĩ phải mổ lấy đứa bé ra, may cho chị là mẹ tròn con vuông, là bé trai nặng ba ký hai.



Nghe đến những lời này của Triết Vỹ mới làm Bạch Uyển Đình an tâm, cô khẽ thở phào rồi cất giọng hỏi: “Con tôi hiện đang ở đâu?”
Triết Vỹ đứng dậy, chăm chú pha lấy ly sữa cho Bạch Uyển Đình rồi khẽ đáp: “Ở ngay phòng bên cạnh, vì sinh non nên cần được chăm sóc đặc biệt.


Nói đến đây, trong đầu của Bạch Uyển Đình chợt nhớ ra gì đó, cô ngồi bật dậy, một lần nữa nhăn mặt vì cảm giác đau đớn của vết thương chưa lành, Triết Vỹ thấy vậy cũng hoảng hốt bỏ ly sữa đang khuấy dở trên tay xuống, nhanh nhẹn đỡ lấy Bạch Uyển Đình: “Có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình không giấu được vẻ lo lắng, đôi môi khẽ nhếch lên: “Là Vũ Hi, hôm đó chắc chắn là Vũ Hi, anh ấy chưa chết, tôi phải đi tìm anh ấy.


Lập tức Triết Vỹ ngăn lại: “Chị bình tĩnh lại đã, chị vừa mới sinh đó.


Những hình ảnh mờ ảo của người đàn ông đó hiện lên trong ký ức của Bạch Uyển Đình rõ như vừa mới xảy ra, dáng người đó, khuôn mặt đó, dù có đứng giữa vạn người trên thế giới này, chỉ cần anh xuất hiện cô chắc chắn sẽ lập tức nhận ra.

Bạch Uyển Đình đảo mắt qua khuôn mặt không chút bất ngờ của Triết Vỹ, vẫn lặng yên nét yên tĩnh như vậy, cô cất giọng hỏi: “Anh biết chuyện rồi sao?”
Vốn không định giấu diếm, Triết Vỹ lập tức gật đầu, anh đưa tay ấy ly sữa ấm trên bàn đưa cho Bạch Uyển Đình rồi nói: “Lúc đó tôi đã cho người theo điều tra, nhưng đến giờ vẫn chưa có thông tin gì.

Nhưng dường như… anh ấy trở thành như một người khác vậy, nếu không phải do ánh mắt lạnh lùng đó, đến tôi còn phải nghĩ là người giống nữa.


Tiếng gõ cửa bên ngoài làm gián đoạn cuộc trò chuyện của Bạch Uyển Đình và Triết Vỹ, y tá cẩn thận đẩy em bé trong chiếc nôi bằng kính trong suốt bước vào: “Cô Bạch, nên cho em bé uống sữa mẹ rồi, trong một tháng đầu sữa mẹ rất quan trọng cho bé để cứng cáp hơn.


Nghe đến đây, Triết Vỹ có chút ngại ngùng, anh có chút luống cuống đứng dậy: “Vậy… vậy tôi ra ngoài trước.

” Rồi anh nhìn sang Bạch Uyển Đình nằm trên giường khẽ nói: “Có việc gì cứ gọi, tôi ở ngay bên ngoài đây thôi.


Y tá bên cạnh nghe thế mỉm cười: “Làm bố rồi vẫn còn ngại ngùng thế sao? Anh phải ở đây tập để sau này xuất viện còn biết mà chăm sóc vợ.


Câu nói của y tá lập tức làm cho cả hai người Bạch Uyển Đình và Triết Vỹ trở nên bối rối, Bạch Uyển Đình liền giải thích: “Em ấy… em ấy là em của tôi.



Có Bạch Uyển Đình giải thích cho Triết Vỹ cũng an tâm hơn, anh cúi đầu rồi bước chân ra ngoài trả lại không gian riêng tư cho Bạch Uyển Đình và y tá.

Bạch Uyển Đình bắt đầu nhìn vào chiếc lồng kính, bên trong có một thiên thần nhỏ đang cựa nguậy, không kìm được cô khẽ thốt lên: “Giống ba của nó quá.


Cô cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn kia, ánh mắt đó vô cùng quen thuộc, không thể phủ nhận đứa bé giống Hàn Vũ Hi như đúc, từ đôi mắt đến đôi môi đỏ hồng.

Trong lòng Bạch Uyển Đình chợt cảm thấy ấm áp, mặc dù chưa có thông tin gì về Hàn Vũ Hi nhưng hình ảnh người đàn ông đó như một tia hy vọng xuất hiện trong cuộc đời của cô lúc này.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play