Không khí trong xưởng bỗng nhiên trở nên vắng lặng khi Bạch Uyển Đình bước vào, đa số đều gật đầu chào: “Chị Bạch!” Nhưng một số trong đó vẫn không giấu được nét không phục.
Bạch Uyển Đình không cần đảo mắt qua cũng đoán được suy nghĩ của mấy người này, Triết Vỹ đằng sau cũng chạy tới đi cạnh Bạch Uyển Đình, cô khẽ cất giọng với anh: “Triết Vỹ, anh ở đây đợi khách!”
Nghe thấy vậy đôi môi Triết Vỹ liền cong lên đáp: “Được!”
Nói rồi, Bạch Uyển Đình cất bước thẳng về căn phòng làm việc ở phía cuối phân xưởng.

Bóng cô vừa khuất, tiếng xì xào lập tức nổi lên: “Tại sao chị ta lại ngồi lên được vị trí đó chứ, anh Triết Vỹ mới là người trung thành nhất với anh Hàn mà.”
Lại có người khác đáp lại: “Hôn lễ còn chưa tổ chức, anh Hàn của chúng ta đã phải mất mạng, chị ta đúng là số sát phu."
Những lời không hay đó đương nhiên Triết Vỹ đều nghe thấy cả, đôi mắt đầy sự giận dữ liếc qua đám người vừa ồn ào.

Sát khí như bao phủ không gian khiến bầu không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Những người đó cũng bắt đầu ngậm miệng và đi làm việc của mình.
Tiếng bước chân ngày càng gần tiến vào phân xưởng này, đôi môi của Triết Vỹ khẽ cong lên đôi chút, anh xoay người nhìn ông Hamada đang tiến tới.

Sắc mặt của ông ấy dường như cũng không mấy thoải mái, bộ dạng gấp rút cất lời: "Cô Bạch đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy có việc gấp."
Bộ dạng ngơ ngác của mọi người trong phân xưởng khiến Triết Vỹ câu giờ thêm đôi chút, lúc này anh chợt hiểu ý của Bạch Uyển Đình khi quay trở về xưởng để giao dịch với ông Hamada chứ không phải ở bất kỳ nơi nào khác.

Đôi môi anh khẽ cong lên vẻ hài lòng, anh thực sự khâm phục trí thông minh đó của Bạch Uyển Đình, có thể làm ông Hamada đến tận đây bày tỏ nhã ý hợp tác trước mặt mọi người, để ai không phục cũng phải phục thôi.
Thấy Triết Vỹ cứ đứng ngờ ngợ ra đó, ông Hamada nói tiếp: "Anh Triết, tôi cần gặp cô Bạch Uyển Đình, nói với cô ấy, tôi không mua hàng của cô ấy với giá cũ, mà tôi mua với giá gấp đôi."
Câu nói của ông Hamada vừa dứt, tất cả những anh em trong xưởng đều trố mắt nhìn nhau không khỏi bất ngờ, vì họ thừa biết Triết Vỹ đã phải năn nỉ ông ta lấy hàng của Hàn gia với giá như giao kèo nhưng còn bất thành, bây giờ đều đột nhiên ông Hamada lại đến tận đây còn đề nghị lấy với giá gấp đôi, ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi.
Nụ cười trên môi Triết Vỹ lập tức hiện lên: "Được, nếu ông đã có nhã ý hợp tác như vậy, thì mời vào, chị Bạch ở bên trong."
Vừa dứt câu, không đợi Triết Vỹ dẫn đường, ông Hamada đã hối hả tiến vào trong.

Ông ấy vừa đi khuất, trong phân xưởng bắt đầu ồn ào lên những lời bàn tán, ai nấy đều không tin vào tai của mình.

Nét vui mừng cũng không giấu được qua nét mặt của họ, vì họ biết rõ, Hàn gia được cứu rồi.
Ánh nắng bắt đầu đậm dần phủ lên không gian một màu vàng nhạt, không mất nhiều thời gian đàm phán, ông Hamada cuối cùng cũng bước ra khỏi căn phòng, Bạch Uyển Đình và Triết Vỹ cũng theo sau như một lời tiễn khách.

Khuôn mặt xinh đẹp với son môi màu đỏ thẫm khiến Bạch Uyển Đình có vẻ già dặn hơn, quyến rũ hơn.

Ông Hamada cũng quay đầu chào Bạch Uyển Đình lần nữa rồi rời đi.
Những người anh em trong phân xưởng nhìn theo bóng lưng của ông Hamada đến khi khuất dạng, rồi đồng loạt đến trước mặt của Bạch Uyển Đình cúi đầu, đồng thanh hô to: "Chị Bạch! Vất vả rồi."
Khung cảnh trước mắt làm Bạch Uyển Đình có chút chạnh lòng, cô mỉm cười hạnh phúc cất giọng: "Tôi biết ở đây vẫn còn người không phục vị trí này của tôi, tôi cũng biết khả năng bản thân tôi đến đâu, nhưng đến đâu tôi sẽ dùng hết sức mình đến đó, mọi người không còn anh Hàn, nhưng còn có tôi."
Giọng nói của mọi người vang lên đầy quyết tâm: "Dạ, chị Bạch."
Ánh mắt của Bạch Uyển Đình chợt trở nên lạnh lẽo, cô cất giọng nghiêm nghị: "Những người đã từng đến trước nhà tôi đòi tiền hỗ trợ và muốn rời Hàn gia đi bước sang một bên."
Không khi dần bắt đầu căng thẳng, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, từ từ có một người với bộ dạng rụt rè bước ra, rồi hai người, ba người,...
Một lúc lâu sau Bạch Uyển Đình lên tiếng: "Tổng cộng có tám người, nhưng ở đây chỉ mới có bảy người… không biết anh bạn ở dãy cuối bên trái đội nón rộng vành kia có nhớ là mình đã đến nhà tôi không?"
Ánh mắt mọi người bắt đầu hướng xuống người thanh niên đó, không còn đường lùi nữa, anh ta cũng bước chân rụt rè ra khỏi đội hình.
Ánh mắt hài lòng của Bạch Uyển Đình đặt lên tám người trước mặt, cô cất giọng lạnh lẽo hỏi: "Trước kia anh Hàn có đối xử tốt với mấy người không?"
Tám người trước mặt đều cúi gầm mặt, miệng lí nhí cất tiếng: "Có…"

Đôi mày lá liễu của Bạch Uyển Đình bắt đầu cau lại, cô bất ngờ quát lên giọng sắc bén làm bầu không khí im bặt: "Nói to lên!"
Mọi người đều khẽ giật mình, tám người trước mặt lắp bắp nói to hơn: "Dạ có."
Có vẻ có chút hài lòng, Bạch Uyển Đình nói tiếp: "Vậy khi anh Hàn gặp khó khăn, các người đối với anh Hàn có tốt không?"
Tất cả đều cúi gầm mặt không có lấy một câu trả lời, ánh mắt nhìn viên đạn của Bạch Uyển Đình bắt đầu đặt lên đám người, cô quát: "Trả lời!"
Bị làm cho giật mình, tám người vừa lắc đầu vừa đáp: "Không…"
Nhận được câu trả lời, có lẻ mọi người cũng không ai thắc mắc gì hơn nữa, Bạch Uyển Đình cất giọng: "Từng người các người niệm chút tình cuối tôi cho cơ hội trốn thoát, nhưng cứ để người của Hàn gia gặp được ở đâu sẽ giết chết ở đó!"
Triết Vỹ cầm xấp hình chân dung của tám người trước mặt đã chuẩn bị sẵn đưa cho Bạch Uyển Đình: "Đây chị Bạch."
Cầm xấp hình trên tay, Bạch Uyển Đình thẳng tay rải xuống đất hô to: "Ghi nhớ tám khuôn mặt này, từ nay về sau, gặp ở đâu, giết ở đó, giết được có thưởng lớn, rõ chưa?"
Ngoại trừ dáng vẻ run rẩy của tám người kia, mọi người đều đồng loạt đáp lời: "Dạ rõ, thưa chị Bạch.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play