Trong ánh sáng dịu dàng phủ lấy thân hình mảnh mai, ngón tay xinh đẹp của Bạch Uyển Đình khẽ cài đạn, rồi từ từ đưa lên ngực trái, trong tâm trí cô bây giờ là hình ảnh của người đàn ông cô yêu nhất, cô muốn đi cùng anh, dù cho ở nơi nào đi chăng nữa.
Ngón trỏ bắt đầu dùng lực để bóp cò, bất ngờ cánh cửa phòng bị mở toang ra, tiếng động lớn đến nhức tai làm Bạch Uyển Đình bị giật mình.
Triết Vỹ khuôn mặt hốt hoảng, anh phi như bay đến trực tiếp cướp lấy khẩu súng trên tay của Bạch Uyển Đình, miệng hét lên: "Chị bị điên rồi sao?"
Câu nói của Triết Vỹ làm Bạch Uyển Đình không kìm được nữa, tiếng khóc nấc lên dường như chạm đến bầu trời cao trên kia, nhưng không biết Hàn Vũ Hi có nghe được sự tuyệt vọng trong đó.

Bạch Uyển Đình ngồi khụy xuống đất, cô đưa mắt nhìn tấm ảnh của Hàn Vũ Hi qua làn nước mắt, khẽ cất giọng yếu ớt: "Thực sự tôi không có lý do gì để ở lại nữa rồi, không còn bất kỳ thứ gì nữa…"
Không gian dường như trở về sự im lặng, cơn gió đưa những áng mây trên bầu trời, thỉnh thoảng che đi ánh trăng vẫn đang sáng rực.

Triết Vỹ ngập ngừng gì đó, rồi cuối cùng cũng quyết định cất giọng: "Chị còn…"
Ánh mắt của Bạch Uyển Đình trở nên ngạc nhiên, cô nhìn Triết Vỹ hỏi: "Tôi còn gì?"
Triết Vỹ dường như né tránh ánh mắt của Bạch Uyển Đình, anh ngước mắt nhìn tấm ảnh thờ của Hàn Vũ Hi rồi nói tiếp: "Đứa bé… trong bụng chị đang có con của anh Hàn, thai nhi được hai tuần tuổi rồi."
Những điều Triết Vỹ nói ra làm Bạch Uyển Đình tỉnh táo hoàn toàn, đôi tay vô thức sờ xuống bụng của mình, khuôn mặt không giấu nổi nét hoang mang hỏi lại: "Anh nói… anh nói sao? Tôi có thai sao?"
Khẽ gật đầu, Triết Vỹ khẽ gật đầu rồi đáp: "Đúng vậy… chị còn đứa bé, nó cần chị."
Đôi tay của Bạch Uyển Đình run run, cô ôm lấy chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của mình như muốn cảm nhận sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ trong đó, ánh mắt ngước nhìn tấm ảnh của Hàn Vũ Hi, ánh mắt đó như đang mỉm cười với cô.
Từ ngày tin đồn Hàn Vũ Hi mất bị truyền ra bên ngoài, trong giới đều như muốn làm loạn, sẵn chân đạp Hàn gia xuống đáy của giới ngầm này.

Bên ngoài áp lực, bên trong cũng có một số thành phần muốn vứt áo ra đi.

Tổ chức không thể một ngày không có người đứng đầu, Triết Vỹ đã cố giải quyết mọi chuyện nhưng dường như hết chuyện này lại đến chuyện khác xảy ra.
Lớn nhất chính là vấn đề lô súng vừa nhập về đợt này, vốn dĩ sẽ bán cho ông Hamada người Nhật, nhưng vì chuyện của Hàn Vũ Hi, ông ấy thừa cơ hội ép giá xuống gần một nửa, không mấy thiện chí hợp tác với bên Hàn gia.
Triết Vỹ cũng đã ra sức đàm phán nhưng bất thành, ông Hamada là một cơ hội lớn để chứng minh Hàn gia không sụp đổ, nhưng nếu mất đi cơ hội hợp tác này có lẽ sau này sẽ không còn ai muốn hợp tác với Hàn gia nữa.

Cùng với chuyện này, rất nhiều anh em đứng lên làm loạn, muốn vứt bỏ ra đi, Triết Vỹ cũng đang rất đau đầu.
Buổi sáng sớm, khi mặt trời vừa nhú lên trên đường chân trời phía đông, tiếng ồn ào dưới cổng làm Bạch Uyển Đình thức giấc.

Cô nhận ra cơ thể mình bắt đầu có thay đổi, cô trở nên nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.
Khuôn mặt lúc này cũng trở nên xinh đẹp hơn, Bạch Uyển Đình nhẹ nhàng bước đến cửa sổ, nhìn xuống cổng nhà, nhiều người đứng ở trước cửa nói gì đó tạo nên tiếng rì rầm rì râm không hề nhỏ.

Cô thắc mắc tại sao mọi người lại tập trung ở đây, nghĩ rồi cô quay người định bước xuống xem thử, nhưng tiếng mở cửa phòng làm cô khựng lại.
Triết Vỹ trên tay đang bưng đồ ăn sáng cho Bạch Uyển Đình, thấy cô đã thức giấc anh cũng mỉm cười như một lời đáp chào.
Không nhịn được nữa, Bạch Uyển Đình liền thắc mắc: "Tại sao có nhiều người dưới kia vậy?"

Sắc mặt của Triết Vỹ bỗng có chút tối xuống, anh liếc mắt qua khung cửa sổ rồi cất giọng lạnh ngắt: "Bọn người đó ồn ào làm chị không ngủ được sao?"
Thấy ánh mắt của Triết Vỹ có vẻ nghiêm trọng, Bạch Uyển Đình liền lắc đầu: "À không, tôi chỉ thắc mắc thôi."
Khẽ thở dài, Triết Vỹ bắt đầu cất lời: "Bọn họ trước kia làm việc cho Hàn gia, phúc lợi nào cũng có phần, bây giờ chúng ta gặp chút khó khăn, bọn lại đến đây đòi chia phần để rời đi… tôi là vì tình nghĩa, nếu là anh Hàn đã cho mỗi người một viên M416 vào đầu rồi."
Nói rồi anh nhìn vào ánh mắt trầm tư của Bạch Uyển Đình, cô lặng yên không nói gì, Triết Vỹ cũng quay người trả lại không gian riêng cho cô.
Với bộ vest đen nhánh, ánh mắt cũng trở nên sát khí, anh bước ra cửa phía đám người đang đứng, giọng nó có chút nghiêm nghị cất lên: "Các người muốn đi đúng không? Biến hết đi!"
Không gian bắt đầu trả về trạng thái yên lặng, nhưng nhanh chóng một người cất giọng ngạo mạn: "Chúng tôi đã cống hiến rất nhiều cho anh Hàn, không nhẽ cả khi chúng tôi rời đi, anh không hỗ trợ chúng tôi được chút nào sao?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play