Cả hai quấn lấy nhau cả buổi sáng, đến lúc mặt trời lên đến giữa trưa Hàn Vũ Hi mới chịu buông tha cho Bạch Uyển Đình.

Hàn Vũ Hi mặc lại quần áo, cẩn thận đắp chiếc chăn lên Bạch Uyển Đình đang ngủ say trên giường.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng gõ cửa bắt đầu vang lên: “Cốc… cốc… cốc…” Đôi mày của Hàn Vũ Hi lập tức chau chặt lại vẻ không hài lòng, anh bước nhanh ra mở cửa.

Vừa mở cửa đã thấy Triết Vỹ đứng bên ngoài, Hàn Vũ Hi liền khẽ cất giọng: “Cô ấy vừa mới ngủ, đừng làm ồn.”
Triết Vỹ nghe vậy liền rụt tay lại, khẽ gật đầu rồi nói nhỏ vào tai của Hàn Vũ Hi: “Nhà thiết kế người Pháp mang nhẫn cưới đến, anh Hàn ra xem có vừa ý không để ông ấy còn sửa cho kịp hôn lễ.”
Nghe vậy, Hàn Vũ Hi khẽ gật đầu, anh cẩn thận đóng cánh cửa phòng của Bạch Uyển Đình lại một cách nhẹ nhàng nhất để không tạo ra âm thanh nào khiến cô bị giật mình, rồi mới chỉnh lại tay áo sơ mi, cất bước rời đi.

Căn nhà sang trọng của Hàn Vũ Hi được anh đặt khắp nơi toàn là hoa cúc trắng, hoa mà Bạch Uyển Đình thích nhất, anh ngồi trên sô pha ở phòng khách, chân bắt chéo dáng vẻ nghiêm nghị đang xem xét chiếc nhẫn đôi mà chính tay thiết kế để đeo vào tay vợ sắp cưới của anh vào ngày mốt.
Chuyên gia thiết kế đá quý người Pháp ngồi đối diện Hàn Vũ Hi, nhìn sắc mặt lạnh lẽo của anh không thể nào ngừng lo lắng, cứ chốc chốc lại nuốt nước bọt dò xét xem thái độ của Hàn Vũ Hi, nhưng dường như không thể nhìn ra bất cứ điều gì từ ánh mắt nghiêm nghị đó.
Một lúc lâu sau, Hàn Vũ Hi mới cất giọng bằng tiếng Pháp: “Tôi muốn sửa lại chỗ này, họa tiết ngay chỗ này tôi sợ làm bà xã của tôi đeo vào sẽ không thấy thoải mái.”
Nghe vậy, chuyên gia người Pháp có chút bối rối, ông gượng cười, giọng rón rén đáp lại: “Ông Hàn à, họa tiết tôi đã làm một cách kỹ lưỡng nhất, nên bà Hàn đeo vào sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Hàn Vũ Hi không nói gì, chỉ đặt chiếc nhẫn xuống bàn trước mặt, rồi đưa ánh mắt sắc nhọn nhìn nhà thiết kế người Pháp, miệng khẽ nhả ra hai chữ: “Vậy sao?”
Bàn tay của nhà thiết kế đó lập tức run run, khuôn mặt không giấu nổi vẻ sợ hãi, nụ cười gượng gạo xuất hiện trên môi ông như muốn lấy lòng ông chủ khó tính trước mặt rồi cất giọng: “Được được, nếu sửa lại sẽ kịp thôi, sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe thấy vậy, cơ mặt của Hàn Vũ Hi mới thả lỏng được đôi chút.
“Làm gì đó, nhẫn sao?” Giọng nói của Bạch Uyển Đình hớn hở, cô bước lại sô pha.

Nhà thiết kế thấy bóng dáng của cô xuất hiện, liền đứng dậy, gấp rút cúi người chín mươi độ để chào, bởi vì ông biết rõ ai cũng có thể qua loa nhưng người phụ nữ của Hàn Vũ Hi thì không thể.
Nhìn bộ dạng bối rối của nhà thiết kế, Bạch Uyển Đình vội nở nụ cười thân thiện, khẽ gật đầu như đáp lại lời chào của ông để tạo không khí thoải mái hơn, cô nhìn sang Hàn Vũ Hi ngồi bên cạnh cũng bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô.

Hàn Vũ Hi khẽ cất giọng trầm ấm: “Sao không ngủ thêm một chút nữa.”
Bạch Uyển Đình liền mỉm cười xinh đẹp, tiện tay vừa lấy chiếc nhẫn cưới trên bàn mang thử vào tay vừa nói: “Chẳng phải anh nói chiều nay chúng ta sẽ đi thử váy cưới sao?” Đôi mắt cô ngắm nhìn chiếc nhẫn mới tinh, lấp lánh trên tay, trái tim bất giác đập nhanh hơn một chút, nhìn ngắm một chút cô khẽ cất giọng: “Như này đẹp rồi, không cần sửa đâu.”
Nghe được câu nói của Bạch Uyển Đình, nhà thiết kế ngồi đối diện cũng thở phào nhẹ nhõm, ông lập tức chuyển mắt sang quan sát thái độ của Hàn Vũ Hi.

Hàn Vũ Hi nhìn Bạch Uyển Đình bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô nhìn ngắm: “Không cảm thấy khó chịu chứ?”
Bạch Uyển Đình liền gật đầu đầu tình: “Rất thoải mái.”
Lúc này Hàn Vũ Hi mới yên tâm nhìn sang nhà thiết đối diện: “Vậy thì không cần sửa nữa.”
Lúc này nhà thiết mới thở phào nhẹ nhõm, ngày mốt là thành hôn, nếu bây giờ sửa chắc chắn sẽ phải thức ngày đêm mới có cơ hội kịp.

Ông thầm lắc đầu, rồi đưa mắt nhìn Bạch Uyển Đình bên cạnh, trong lòng thầm khen đôi vợ chồng trẻ rất xứng đôi, đó giờ không phải lần đầu tiên ông hợp tác với Hàn Vũ Hi, anh là người theo luật, không phải lúc nào cũng khó tính, nhưng thực sự Bạch Uyển Đình là người duy nhất khiến Hàn Vũ Hi để tâm đến vậy.
Ánh nắng buổi chiều cũng dần nhạt dần, ngả sang một màu vàng nhạt dang tay ôm lấy cả không gian thành phố nhộn nhịp, những áng mây trên bầu trời vẫn còn xanh ngắt, những đám mây trắng lượn lờ như một bức tranh tô điểm cho những hạnh phúc nơi này.
Bạch Uyển Đình đứng trong phòng thay đồ, nhìn ngắm bản thân trong gương không biết đã trôi qua bao lâu, chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, đính trên đó là những viên kim cương được chạm khắc một cách tinh xảo khiến cho chiếc váy trở nên lấp lánh nổi bật.

Thiết kế cúp ngực để lộ xương quai xanh, giúp Bạch Uyển Đình trở nên quyến rũ như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích.

Chiếc bao tay màu trắng dài đến khủy tay khiến cô trông thanh lịch hơn.
Mới mặc thử váy cưới thôi mà Bạch Uyển Đình đã cảm thấy hồi hộp, khóe mắt có chút cay cay, không biết vì hạnh phúc nay vì tiếc nuối.

Có lẽ cảm xúc đã trộn lẫn vào nhau, cô hạnh phúc vì cuối cùng cô cũng lấy được người đàn ông cô yêu nhất, nhưng tiếc nuối vì ba của cô lại không tận mắt nhìn thấy được con gái của ông xinh đẹp thế này bước vào lễ đường.
Tiếng nhân viên đứng bên ngoài cất lên làm Bạch Uyển Đình khẽ giật mình: “Cô Bạch, cô có cần tôi giúp gì không?”
Bạch Uyển Đình đứng bên trong liền đáp: “Không cần, tôi ra ngay đây.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play