Bị âm thanh làm cho ồn ào, tên đại ca cũng bắt đầu mở mắt tỉnh dậy, lờ mờ mở đôi mi nặng trĩu, ánh sáng của ánh đèn làm cho hắn chói mắt khẽ nheo lại.

Hình bóng của Bạch Uyển Đình và Hàn Vũ Hi đang ngồi lờ mờ hiện ra ở trước mặt, lập tức làm hắn ta giật bắn mình.

Hàn Vũ Hi khẽ đưa mắt nhìn hai tên trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, lãnh đạm cất giọng: “Tỉnh rồi sao?”

Mất một lúc để nhớ ra tất cả tình hình, tên đại ca khẽ lắp bắp cất giọng: “Các người, các người muốn gì?”

Không buồn trả lời, Hàn Vũ Hi trực tiếp cầm con dao sắc nhọn trong tay, rồi dần dần bước đến chỗ tên râu và tên mặt sẹo, anh nói: “Gọi điện cho ông chủ của tụi mày, nói với hắn rằng mọi thứ vẫn ổn, con tin vẫn ngoan ngoãn không có người đến cứu.

Nếu có não, thì bọn bây sẽ được toàn mạng.”

Nghe đến đây, tên mặt sẹo nét mặt có chút tái xanh, nhưng vẫn làm ra vẻ thách thức, hắn đánh môi một lúc mới phát được ra câu nói: “Tại sao tao phải làm theo lời mày?”

Không nói không rằng, vẫn nét mặt lạnh ngắt, Hàn Vũ Hi ngồi xuống cạnh tên mặt sẹo vừa nói, không chút do dự đưa tay cắt một nhát đứt lìa gân một chân của hắn ra, một dòng máu tươi phun ra ngay lập tức nhuộm đỏ cả đất.

Chỉ còn nghe thấy tiếng la đau đớn của hắn vang cả khu rừng.

Tên đại ca râu ngồi bên cạnh lập tức giật bắn mình, giương mắt nhìn tên mặt sẹo đang kêu la đau đớn, gương mặt hắn căng thẳng tột độ, dường như chuyển sang trạng thái tái xanh không còn một chút máu, hắn lắp bắp mãi mới thốt ra được: “Tôi gọi… tôi gọi.”

Nghe thấy vậy, khóe môi của Hàn Vũ Hi lập tức cong lên hài lòng, anh cầm lấy điện thoại của tên râu, bấm lấy số của Khương Lỗi, bật loa ngoài, rồi từ từ đặt lên tai của hắn.

Ánh mắt hoảng sợ của hắn đặt lên dò xét Hàn Vũ Hi, tên mặt sẹo cũng biết điều mà ngậm miệng lại thôi không rên rỉ nữa.

Không gian bắt đầu trở nên yên lặng, con tim của tên râu bắt đầu đập mạnh theo từng hồi chuông đổ trong điện thoại.

Chuông đổ chưa bao lâu, đầu dây bên kia đã bắt đầu bắt máy, giọng nói Khương Lỗi gấp gáp cất lên: “Tình hình thế nào?”

Mắt tên râu nhìn Hàn Vũ Hi dè chừng, rồi hít một hơi sâu cất giọng: “Nó vẫn ngoan ngoãn, không thấy ai đến cứu nó cả.”

Khương Lỗi ở đầu dây bên kia điện thoại có chút yên lặng một lúc rồi nói tiếp: “Thôi được rồi, thả nó ra đi.”

Tên râu cất giọng: “Dạ ông chủ.”

Vừa nói dứt câu, Hàn Vũ Hi đã tắt máy, anh đứng anh nhìn hai tên trước mặt sắc lạnh lẽo, rồi từ từ bước đến chỗ Bạch Uyển Đình, khẽ cầm tay cô lên.

Hàn Vũ Hi đưa mắt nhìn chằm chằm vào vết thương đang ửng đỏ trên cổ tay do dây thừng siết chặt làm trầy lúc cô bị trói, hai hàng chân mày của Hàn Vũ Hi chau chặt lại.

Hàn Vũ Hi khẽ cởi chiếc áo vest bên ngoài ra khoác lên vai của Bạch Uyển Đình rồi cất giọng trầm ấm: “Về nhà thôi.”

Bạch Uyển Đình khẽ mỉm cười gật đầu, rồi cùng Hàn Vũ Hi rời đi.

Bước ra bên ngoài, Triết Vỹ và người của anh đã chờ sẵn ở bên ngoài, Hàn Vũ Hi khẽ dừng bước, anh nhìn Triết Vỹ rồi gật đầu ra hiệu, Triết Vỹ lập tức hiểu ý liền gật đầu đáp lại lệnh.

Hàn Vũ Hi cứ thế đưa Bạch Uyển Đình rời đi, khu rừng bất chợt vang lên hai tiếng súng rồi rơi vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng chim hót bên ngoài, bên trong căn nhà gỗ im phăng phắc không còn một tiếng động.

Khuôn mặt điềm tĩnh đến lạ, Triết Vỹ bước ra khỏi căn nhà gỗ, nhẹ nhàng cất khẩu súng vào thắt lưng, cất giọng nói với đàn em bên ngoài: “Dọn dẹp cho sạch sẽ.” Rồi nhanh chóng rời đi.

Trở về thành phố Thượng Thành xa hoa, không khí cũng chẳng còn yên tĩnh nữa, Bạch Uyển Đình đứng cạnh cửa sổ của phòng bệnh, ánh mắt nhìn xa xăm theo dòng xe đang nườm nượp đua nhau theo hình xoắn ốc.

Tiếng động đằng sau khiến Bạch Uyển Đình xoay người, cô cất tiếng nhẹ nhàng: "Tỉnh rồi sao?"

Dương Thần nhìn thấy Bạch Uyển Đình trước mặt lập tức ngồi dậy, nét mặt không giấu được vẻ lo lắng: "Cậu có sao không?" Ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn quanh căn phòng rồi nói tiếp: "Chúng mình về được Thượng Thành rồi sao?"

Đôi môi xinh đẹp khẽ mỉm cười, Bạch Uyển Đình trong chiếc áo blouse trắng, bước đến ngồi xuống cạnh Dương Thần: "Tớ không sao cả, người nằm ở đây là cậu đó." Nói rồi cô, đưa tay gọt trái cây cho Dương Thần.

Gương mặt Dương Thần giờ mới an tâm được đôi chút, anh cất giọng: "Chúng ta về bằng cách nào?"

Nụ cười trên môi Bạch Uyển Đình có chút cứng lại, ánh mắt cô nhìn sang Dương Thần có chút thăm dò, rồi hỏi: "Cậu… không nhớ gì sao?"

Gương mặt Dương Thần dường như không có gì đáng nghi, anh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Tớ không nhớ rõ, trong ký ức tớ xông vào căn nhà gỗ lúc cậu đang bị trói, sau đó xảy ra chuyện gì tớ thực sự không biết nữa."

Nghe đến đây, trong lòng của Bạch Uyển Đình cũng trở nên có chút nhẹ nhõm, nhìn gương mặt của Dương Thần không giống đang nói dối, có lẽ anh đã không nhớ chuyện cô đã đánh bại hai tên kia.

Không gian yên tĩnh, đột nhiên tiếng mở cửa làm Bạch Uyển Đình và Dương Thần có chút giật mình.

Y tá bộ dạng hớt ha hớt hãi chạy vào phòng nhìn Dương Thần đang ngồi trên giường rồi nói: "Bác sĩ Dương, có ca phẫu thuật gấp, các bác sĩ khác đều bận, Khương trưởng khoa lại không có ở đây."

Dương Thần lập tức sốt sắn đứng dậy: "Được, tôi sang ngay, cô quay về phẫu thuật chuẩn bị đi."

Nét mặt có chút lo lắng hiện trên mặt Bạch Uyển Đình, cô cất giọng: "Nhưng cậu còn chưa bình phục hắn."

Dương Thần đưa tay rút dây truyền dịch trên tay ra, mỉm cười với Bạch Uyển Đình: "Cậu yên tâm, tớ khỏe hẳn rồi, mạng người quan trọng." Nói rồi anh cứ thế vội vã rời đi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play