Phải mất vài phút, Tô Na mới dần ổn định lại trạng thái.

Dù đã biết sự thật là ba của Hứa Niên là xã hội đen, ông ta còn câu kết với Mã Chính Thành lên kế hoạch giết cô, nhưng cô không hề có ý định bài xích hay căm ghét anh ta, bởi vì cô đủ sáng suốt để biết Hứa Niên là người tốt.

Huống chi lần này anh ta lại cứu mạng cô, cô chỉ lo mình ở lại đây lại là một gánh nặng.

"Hứa Niên, tôi ở đây, liệu có mang lại phiền phức cho anh không?"

Hứa Niên cười tươi rạng rỡ ngay lập tức trả lời.

"Đương nhiên không rồi, chúng ta là bạn, cô cứ coi như đây là nhà của mình đi.

Nếu cô có dự tính gì thì hãy chờ vết thương hồi phục được không? Cô không thể trả thù với cơ thể yếu ớt này được đâu."

Hứa Niên như nhìn thấu được tâm tư của Tô Na, anh ta nói ra câu nào là khiến cô phải suy ngẫm câu đó, cô cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của mình, ánh mắt cô thay đổi, nó trở nên tăm tối và đầy thù hận.

"Hứa Niên nói phải, mình phải mau chóng khỏe lại, mình phải đến tìm Mã Chính Thành để hỏi cho ra lẽ, nếu ông ta thực sự làm gì đó với mẹ của mình, mình sẽ… dùng đôi tay này mà...!đâm chết ông ta."

Vài ngày sau, vết thương của Tô Na dù vẫn còn rất đau nhưng nó vẫn đang trong quá trình phục hồi tốt.

Hứa Niên thấy cô không bỏ bê bản thân mà tự mình vui mừng, ngày nào anh ta cũng đến nói chuyện với cô, khi thì đem đến cho cô một vài tin tức từ bên ngoài.

Tô Na ở trong phòng không thể vận động nhiều, cô tranh thủ đọc báo và xem tin tức để giết thời gian.

Cũng đã lâu rồi cô không đọc báo, vậy mà hôm nay mở báo ra, tin tức đầu tiên đập vào mắt của cô khiến cô bất chợt bật cười.

"Mình trở thành tội phạm bị truy nã rồi sao? Ha."

Hình ảnh của Tô Na chiếm trọn gần một mặt báo, còn có tiền treo thưởng cho ai trình báo bắt được cô.

Bọn họ tiêu tốn nhiều công sức, tiền bạc như thế, chỉ e là muốn bắt cô về, rồi tiễn cô sớm đi gặp diêm vương thôi.

Tô Na lật thêm vài trang báo thì bất ngờ nhìn thấy một bài báo phỏng vấn Trịnh Kình Sâm, theo thời gian ghi trên báo, buổi phỏng vấn cũng chỉ mới thực hiện vào ngày hôm qua, bức ảnh trên báo này chắc cũng từ đó mà ra.

Tô Na bất chợt cong khóe môi lên cười, nhưng đôi mắt lại không có sắc thái của sự vui vẻ, bàn tay cô lả lướt lên hình ảnh của Trịnh Kình Sâm mà nói thầm.

"Trịnh Kình Sâm, thật may… anh ấy vẫn ổn."

Tô Na không biết rằng, Trịnh Kình Sâm mặt ngoài vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mỗi khi ở một mình, anh lại luôn rất mệt mỏi.

Không một giây phút nào là anh không nhớ đến cô, anh cố gắng xuất hiện trước báo chí nhiều hơn chỉ mong cô ở đâu đó có thể nhìn thấy được anh.

Bên cạnh đó, việc anh càng tỏ vẻ bình thản, càng khiến cho Mã Chính Thành dễ dàng sập bẫy.

Anh không định chơi với ông ta bằng luật pháp, nhưng trước đó anh phải cho ông ta biết cảm giác mất hết cả, người người sỉ nhục là như thế nào.



"Phó chủ tịch, Mã Chính Thành đã đến rồi, ông ta đang đợi ngài ở phòng đàm phán."

Thư ký bước vào thông báo, Trịnh Kình Sâm vẫn từ tốn chưa vội đi ngay, trong văn phòng còn có Đằng Tư Vũ, anh ta đưa mắt nhìn anh, môi nhếch lên cười đểu như một ám hiệu.

Cửa phòng mở ra, Mã Chính Thành thấy Trịnh Kình Sâm bước vào, ông ta nhanh chóng bật chế độ diễn xuất.

"Con rể, con đến rồi.

Mấy ngày nay vì chuyện của Tô Na làm ta rất đau đầu không thể đến gặp con để xin lỗi được.

Là ta đã dạy dỗ Tô Na không tốt, mới khiến nó làm ra chuyện tày đình như vậy.

Cũng thật may mắn là viên kim cương đã tìm lại được rồi, nếu không, ta thật không biết ăn nói thế nào với con, với ông sui gia."

Mã Chính Thành làm ra bộ mặt rất não lòng, giọng nói như rất dằn vặt, áy náy.

Nhưng Trịnh Kình Sâm thì hoàn toàn ngược lại, anh chỉ có vẻ lạnh lùng thường thấy, gương mặt chẳng để lộ chút xúc cảm nào.

Anh ngồi xuống ghế chậm rãi, mắt hơi nhướng nhìn Mã Chính Thành nói.

"Nhưng người thì chạy mất rồi, ông tính làm sao đây?"

Mã Chính Thành không hề bất ngờ hay lo sợ trước câu hỏi, ông ta vẫn bộ mặt rầu rĩ đó, nói dối một cách trơn tru không chớp mắt.

"Ta cũng không ngờ là Tô Na nó lại có đồng bọn tiếp tay.

Nhưng con yên tâm, cảnh sát bọn họ làm việc rất tốt, nó còn đang bị thương nên rất dễ nhận dạng, bọn họ nhất định sẽ tìm ra nó sớm thôi.

Ta thấy xấu hổ vì chuyện này nên con có đơn phương ly hôn với nó, ta cũng không có ý kiến."

Mã Chính Thành đang thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch, để làm ông ta vui, Trịnh Kình Sâm cũng giả vờ ngạc nhiên một chút.

"Vậy sao?"

Mã Chính Thành ngay lập tức đáp lại mà không cần suy nghĩ.

"Đương nhiên rồi, đạo đức của Tô Na không có, nó lại có lòng tham không đấy, làm sao xứng làm thiếu phu nhân Trịnh gia chứ? Là lỗi của ta, là ta đã nhìn lầm người, ta không nên thương cảm mà mang nó về nuôi mới phải, haizzz."

Mã Chính Thành thở dài tự trách, nhưng mở mồm ra câu nào cũng đâm chọt Tô Na là kẻ xấu, bản thân ông ta lại là nạn nhân bị chính con gái lừa.

Nếu không phải biết sớm bộ mặt của ông ta từ lâu, không khéo anh cũng bị những lời nói dối như thật của ông ta lừa.

Trịnh Kình Sâm ngoắc tay cho thư ký đi vào và để lên bàn tờ giấy, anh lại đẩy sang cho Mã Chính Thành xem.

Ông ta nheo mắt nhìn vào, sau đó tỏ thái độ không hiểu nhìn Trịnh Kình Sâm.

"Đây…"

Anh khoanh tay thản nhiên nói.

"Thật ra tôi đã ly hôn cô ta từ ngay sau vụ việc xảy ra, Chủ tịch Mã nhìn xem giấy quyết định ly hôn đây là thật, hay là giả?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play