Tô Na muốn từ chối, nhưng không sao mở miệng được, không lẽ chính cô cũng muốn điều này ư? Thật xấu hổ.

Đó là những gì Tô Na đang nghĩ trong đầu, nhưng mọi suy nghĩ dường như đều bị lộ hết ra mặt, dáng vẻ này càng khiến cho Trịnh Kình Sâm thêm thích thú.

Tay anh luồn ra sau eo của cô để cởi bỏ chiếc tạp dề, anh ranh mãnh trong lúc làm còn không quên chọc nhẹ vào phần da thịt nhạy cảm của cô.

"A nhột…"

Tô Na uốn éo người, giọng nói bắt đầu trở nên kỳ lạ rồi, cô đưa tay lên bịt miệng lại, tuy vậy cô lại không có dụng tâm phản kháng.

Nếu cô thật sự phản kháng, ngay tức khắc Trịnh Kình Sâm sẽ dừng lại.

Bởi vì đây mới là con người thật của anh, yêu thương và trân trọng cô.

Anh sẽ không bao giờ ép buộc điều cô không muốn làm, trừ việc rời xa anh thôi.

Trịnh Kình Sâm cởi bỏ chiếc tạp dề ra khỏi người cô, tiếp theo đến từng cúc áo cũng bị anh tháo nốt.

Phần da trắng trẻo đẫy đà lộ ra dưới lớp áo lót, Trịnh Kình Sâm vừa nhìn thấy đã không nhịn được nữa, anh cúi xuống cắn nhẹ lên vai của cô một cái.

Cái cắn này là để kích thích chứ không đau, Tô Na cố gắng kìm giọng lại vì cô mà phát ra tiếng lúc này sẽ xấu hổ lắm.

"Chết tiệt, là mùi máu."

Tô Na vội vàng về nhà để chuẩn bị bữa tối cho anh nên cô chỉ vội lau sơ qua vết máu trên vai bằng khăn ướt, bây giờ thì Trịnh Kình Sâm lại ngửi thấy rồi.

Sắc mặt của Trịnh Kình Sâm có chút khó coi, anh nghĩ đến những gì Mã gia làm với cô mà máu trong người sôi sục lên, muốn cho một mồi lửa thiêu rụi đi căn nhà đó.

"Sao đột nhiên dừng lại,...!A, ý tôi là, ngài không khỏe sao? Hay ngài có việc gì nhớ ra phải làm, nếu vậy vì ngài cứ đi đi."

Tô Na thấy anh dừng lại, trong lòng có chút mất mát liền nói ra, nhưng cô kịp nhận ra câu đó có thể gây hiểu nhầm nên cô vội chữ cháy bằng những câu hỏi bảo biện phía sau.

Rõ ràng câu đầu tiên mới là thật lòng, Trịnh Kình Sâm nhìn thấy cô mong chờ, thì cảm giác rạo rực tăng cao, anh tạm gác qua chuyện kia một lúc, anh không nên để người phụ nữ của mình chờ đợi lâu được, nhưng trước tiên…

"Chúng ta đi tắm trước đi."

"Tắm… chung… chung sao?"

Tô Na thốt lên kinh ngạc, nhưng chưa gì đã bị anh bế đi thẳng vào phòng tắm.



Cùng nhau ngồi trong bồn, mình trần như nhộng, Tô Na căng thẳng chẳng dám nhúc nhích, hai tay ôm chặt đằng trước che chắn đủ kiểu.

Trịnh Kình Sâm từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, anh ngồi phía sau của cô tập trung lau người cho cô nhất là phần bả vai.

"Máu là chảy từ trong tai của cô ấy xuống, ngày mai phải đưa đi khám tổng quát mới yên tâm được.

Vợ của Trịnh Kình Sâm tôi còn dám động vào, Mã Chính Thành, ông xem ông cũng sống đủ lâu rồi đấy."

Tô Na cũng nhận ra điều bất thường khi anh cứ lau đi lau lại phần vai của cô như thế, tâm trạng của cô chùng xuống có phần lo lắng.

Không lẽ anh đã biết việc cô đến gặp Mã Chính Thành để ký bản cam kết đó rồi.

Nếu anh biết chuyện, vẫn để yên cho mọi chuyện dễ dàng trôi qua như vậy sao?

Tô Na lưỡng lự một hồi, dù có hơi ngớ ngẩn, nhưng cô cũng muốn hỏi thử để xem phản ứng của anh xem sau.

"Ngài… có đúng là Trịnh Kình Sâm không vậy? Hay… đầu… của ngài không bị va vào đâu đấy chứ?1

Trịnh Kình Sâm ngỡ ngàng dừng lại động tác, nhưng nét mặt nhanh chóng chuyển qua thành một kẻ cơ hội.

Anh vứt chiếc khăn đi, sau đó liền kéo cô lại ôm sát vào thân mình, anh nói.

"Nếu em cho rằng tôi không phải là Trịnh Kình Sâm, mà em vẫn có thể ngồi đây cho tôi chà lưng, em cũng to gan thật đấy.

Hay là em không đợi nổi nữa nên muốn chọc tức tôi để tôi mau chóng vào việc?"

Dù là bất cứ chuyện gì anh cũng lái qua chuyện này một cách khôn khéo đến như vậy, anh quả thật mà một kẻ cuồng đầy kinh nghiệm.

Bị Trịnh Kình Sâm cố ý bẻ cong ý nghĩa câu hỏi, Tô Na không chịu được mà lập tức quay người lại để phản bác suy nghĩ đen tối của anh.

"Không hề, tôi hỏi thật."

Hành động của cô đã đi vào quỹ đạo ý đồ của anh rồi, chắc cô quên mất mình đang thân không tất vải, còn ở trước mặt một người đàn ông.

Anh nhếch miệng cười khẩy gian xảo, hai tay đưa xuống eo nhấc cô ngồi lên chân của mình một cách dễ dàng, anh nói.

"Vậy thì bây giờ tôi sẽ chứng minh.

Em phải dùng cơ thể của mình cảm nhận, xem tôi là thật hay giả."

"Ư…"

Tô Na cắn răng cũng không thể ngăn tiếng của mình phát ra, mặt nước chuyển động dữ dội, cô lại ngồi với cái dáng người như thế trước mặt anh, thật quá mất mặt.

Trịnh Kình Sâm bên dưới càng quấy, bên trên anh áp mặt vào nơi mềm mại nhất mà dùng miệng trêu chọc.

Anh muốn nhìn thấy biểu cảm của Tô Na phát điên lên vì anh, vì chỉ để một mình anh phát điên lên vì cô thì thật không công bằng.

Trịnh Kình Sâm quá dai sức, còn cả ngày hôm nay của Tô Na lại xảy ra biết bao nhiêu là chuyện.

Cô đuối sức sớm, toàn thân như muốn rã ra mà ngã vào lòng anh.

"Tôi, không được nữa…"

Đôi mắt cô lim liêm như sắp ngất rồi, hơi thở nặng nề trút hết lên ngực anh.

Anh cười, khẽ đưa tay lên tóc cô mà nhẹ nhàng vuốt ve.

"Vậy thì ra ngoài thôi, cứ ngồi im đi, tôi đưa em ra."

Tô Na không có ý kiến gì, cô cứ thế mà làm theo lời anh nói, ngồi im không làm gì và rồi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play