Vương Đỉnh Hoa và công chúa điện hạ Lưu Tuyết Khuê cũng dần thân thiết nhau hơn như một người bạn, có chuyện gì cũng chia sẻ nói cho nhau nghe, Vương Đỉnh Hoa kể về các cuộc chiến thắng của mình khi dần dần cô được cha cho xuất binh nhiều hơn.
Lưu Tuyết Khuê nói về những ham muốn vì nàng còn muốn có gì nữa sao? Chỉ là chưa thực hiện được những điều mình hằng mong ước mà thôi.
Này, ta nảy ra một ý tưởng
Đang đi dạo cùng nhau bỗng nhiên chợt nảy sinh ra điều hay ho, Vương Đỉnh Hoa bèn nói ra ngay.
Làm sao?
Không phải là chúng ta đang rảnh rỗi sao? Hay là cùng làm một màn biểu diễn tuyệt mỹ thiên hạ đi, ngươi thổi tiêu còn ta múa kiếm
Nhìn nụ cười tươi sáng kia đang chờ đợi mình đáp trả, Lưu Tuyết Khuê sau một chút nghĩ ngợi nàng cũng khẽ gật đầu.
Dù gì ý tưởng này cũng hay đi, cũng không có mất mát thì dại gì không đồng tình?
Thế là hai nữ nhân đến góc cây Tử Đằng thầm muốn cho khung cảnh trở nên tuyệt sắc hơn, nàng thổi tiêu, cô múa kiếm.
Âm thanh dịu dàng, êm ả, ngọt ngào của cây tiêu làm nhạc nền cho điệu múa của nữ nhân cầm kiếm kia, Lưu Tuyết Khuê cảm xúc càng dâng trào hơn thì nàng lại thổi tiêu nhanh và tình cảm hơn làm cho Vương Đỉnh Hoa cũng vì thế phải nhanh tay lẹ chân hơn.
Cây Tử Đằng không ngừng rơi lá góp phần làm cho khung cảnh trở nên mụ mị, dường như cả hoàng cung, cả trời đất và cả thiên hạ này chỉ còn mỗi hai người.
Đến độ khi có người tò mò mà đi đến xem thì cả hai nữ nhân này cũng không hề hay biết, khi âm thanh tiếng tiêu dứt và người kia dừng lại thì một loạt tiếng vỗ tay vang lên.
Cùng một sự ngạc nhiên và hốt hoảng mà quay người sang, rất nhiều người gồm các cung tần, binh lính, các vị quan, hoàng hậu và kể cả vua Minh Triệu.
Thế này là thế nào? Ai lại rủ ra đây nhiều như thế!?
Hay lắm, hay lắm!
Vua Minh Triệu vừa vỗ tay khen ngợi vừa đi đến chỗ hai nữ nhân đã có một màn nghệ thuật mê mẩn lòng người.
Quả thật nếu so sánh với giai nhân thì có lẽ Vương Đỉnh Hoa và Lưu Tuyết Khuê không ai dám sánh bằng, cứ ngỡ khung cảnh ngẫu hứng lúc nãy chỉ dành cho các vị thánh thần trên thiên đình chiêu đãi.
Bái kiến hoàng đế / phụ hoàng.
Cả hai đồng loạt cung kính chuẩn mực với vua Minh Triệu, ngài cười xoà cho miễn lễ.
Hai ngươi có màn trình diễn thật khiến trẫm rất thích...!
Cám ơn hoàng đế đã khen ngợi, thần và công chúa chỉ là ngẫu hứng nhất thời thôi
Cho dù là kiêu ngạo như thế nào nhưng Vương Đỉnh Hoa vẫn giữ cho mình một thái độ lịch sự nhất có thể, vì người trước mặt không thể làm càn.
Hảo, thế này đi.
Vào tuần sau sẽ có một buổi yến tiệc, về phần nghệ thuật trẫm sẽ giao lại cho hai ngươi.
Được hoàng đế trông cậy vào, Vương Đỉnh Hoa thầm thấy mình được nhìn nhận tài năng hơn, rồi sẽ đến một lúc nào đó.
Sẽ nhanh thôi cái chức quan võ cũng được cô ngồi vào, trông chờ quá đi mất.
Nói rồi Minh Triệu cùng với các hoàng hậu của mình bỏ đi, thật ra là họ cùng nhau đi tản bộ và bồi chuyện nên vô tình ghé ngang qua đây và bắt gặp được.
Mọi chuyện đến chỉ là tình cờ, và tình cờ sẽ thấy được những điều tuyệt vời nhất mà có lẽ cả đời này có cố đến bao nhiêu vẫn không thể sánh được.
Cho dù là yến tiệc tuần sau, cho dù tập luyện như tế nào vẫn không thể so sánh được ngày hôm nay.
Hai người quay sang nhìn nhau, từ mỉm cười rồi bật cười lớn.
Hai vẻ mặt mang nét hạnh phúc, trong lòng lại ấm áp và rộn ràng hơn hẳn.
Vương Đỉnh Hoa đi đến góc cây mà ngồi xuống, cô ngã người tựa vào thân cây với nụ cười trên môi.
Cho dù đã nói nhiều lần về vấn đề này rồi nhưng..
Sao?
Lưu Tuyết Khuê ngồi xuống bên cạnh, cử chỉ cũng thật nhẹ nhàng mà vén tà áo sang một bên.
Nhìn bàn tay thon dài ấy vuốt nhẹ lên mái tóc, Vương Đỉnh Hoa ngây ngất mà ngắm nhìn trong lòng không khỏi xuýt xoa khen ngợi.
Ngươi vẫn là người thổi tiêu hay nhất mà ta từng biết đến.
Vừa dứt lời là người kia liền mỉm cười, đôi vai run lên theo từng nhịp.
Vương Đỉnh Hoa như bị thôi thúc tò mò về nữ nhân này, cô như không còn là chính mình nữa.
Đưa bàn tay từ từ vuốt lên mái tóc đen huyền mượt mà ấy, cô vén những sợi tóc đang bám lên gương mặt xinh đẹp này.
Vương Đỉnh Hoa nhẹ nhàng chạm đến những bộ phận trên gương mặt của Lưu Tuyết Khuê, nàng cũng không chối bỏ cảm giác tê rần, nóng rang trên mặt mà từ từ cảm nhận.
Bàn tay của cô chạm đến đôi môi đỏ mộng ấy " Ngươi thật đẹp, nhìn đến bao lâu cũng thật đẹp "
Vương Đỉnh Hoa cho dù đã chạm mặt hay là tiếp xúc với nhiều người nhưng có lẽ chỉ có một mình công chúa điện hạ đây là làm cho cô mê mẩn điên dại như thế, nét đẹp tinh tế nhẹ nhàng, cử chỉ dịu dàng thùy mị, tài năng thì vô hạn, cả nữ nhân này nhìn đâu cũng không thể chê được mà càng nhìn lại càng phải ngây ngất, xao xuyến không rời mắt.
Về nào, trời đã buông xuống rồi
Vương Đỉnh Hoa đứng dậy, bỏ tay ra sau mà đi trước, để lại nữ nhân kia ngồi ngây người ra đó vì vẫn còn dư âm lại cảm giác nóng rần, hồi hộp.
Lưu Tuyết Khuê rồi cũng đi theo phía sau, nàng nghe người kia nói ra lòng mình một cách thẳng thắn.
Ta không biết vì sao, nhưng khi bên cạnh ngươi ta thấy mình không cần phải ra chiến trận làm gì nữa.
Mọi thứ dường như thật vô nghĩa..
Nàng khó hiểu " Ngươi đang nói gì vậy? "
Vương Đỉnh Hoa nhẹ cười rồi xoa đầu nàng mặc cho vai vế nữ nhân trước mặt như thế nào đi chăng nữa.
Đợi đến một lúc nào đó, ta xác định được thì sẽ nói cho ngươi biết
Lưu Tuyết Khuê bất ngờ trước hành động gan dạ nhưng đáng yêu này, đối với Vương Đỉnh Hoa nàng không còn thấy mình như là một vị công chúa ai cũng phải kính nể nữa mà trở thành một người bình thường thật sự, không màng đến quyền thế và dường như nàng quên mất mình là con của vua.
Đến phòng của ngươi rồi
Lưu Tuyết Khuê gật đầu nhanh chóng đi vào phòng được người kia mở cửa, Vương Đỉnh Hoa đóng lại rồi cũng bỏ đi ngay sau đó.
Còn nữ nhân ở bên trong với ngực trái đập vội vã, nàng tựa lưng vào cửa mà nhắm mắt tận hưởng mùi vị khác lạ này.
Nó thật khó hiểu nhưng cũng thật vui vẻ.
Lưu Tuyết Khuê lần đầu tiên thưởng thức được tâm trạng này..