Hàn Tuấn Hi lẽ ra phải biết từ sớm rằng việc gặp phải Vân Nhất Hạc chính là kiếp số định trước trong cuộc đời hắn.
Gặp gỡ là định mệnh, và mọi chuyện xảy ra sau đó càng thêm khẳng định điều này. Hắn đối mặt với Vân Nhất Hạc thật lâu, nhưng lại chẳng thể nói ra lời nào, hắn không thể kiểm soát được chính mình. Vốn đang cáu giận như muốn nổ tung ấy thế mà chỉ vì tiếng cười, dăm ba câu nói của đối phương, mà hắn liền nhanh chóng xìu xuống, ngừng luôn cả công kích, cứ thế đơ người ra.
Hắn xong rồi.
Nhưng Hàn Tuấn Hi không dám nói tất cả đều là trách nhiệm của Vân Nhất Hạc. Ngày ấy, khi hắn chạy tới đàm phán vì chuyện tiền nong, được đối phương đề nghị lật bỏ trang cũ, bắt đầu lại từ đầu, hắn đã vô thức thuận theo.
Hắn gật đầu.
Thật ra thì nghĩ kỹ một chút, nếu đổi sang là một người khác, một tên đàn ông luôn giữ vững niềm tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ lấy vợ sinh con, lỡ có một ngày ma xui quỷ khiến thế nào mà dính vô một người đàn ông khác, xảy ra "kết nối vật lý" cực~ kỳ~ sâu ~ sắc, sau đó bản thân còn tràn trề năng lượng thực hiện vận động pít tông, rồi bảo đây chẳng phải chuyện gì to tát, đạo đức mình chẳng bị tác động gì, thì đúng là lừa đảo rồi.
Và sau cú va chạm đó, trong não giống như không có phần mềm diệt vi rút vậy, vi rút xâm nhập từ "cửa hậu" đã gây ra những thiệt hại không thể phục hồi được.
E rằng ngoại trừ phải khoanh vùng nó ra thì chẳng còn cách nào tốt hơn.
Hàn Tuấn Hi giống như lúc này, xoắn quẩy không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ, reboot lại đầu mình. Hơn nữa, ngay cả khi hắn không chịu thừa nhận, thực tế thì hắn vẫn có một phân khu riêng cho một số việc nhất định. Hắn giấu phân khu này đi, để mắt không thấy, tâm không phiền.
Lúc đó, hắn hẳn là không biết sớm muộn gì phân vùng này cũng sẽ tự động mở khóa, trong đó lại chứa vô số thông tin. Nhưng hắn chỉ vừa mới trải qua lễ rửa tội, trong lòng mệt mỏi đến mức chẳng muốn nghĩ đến chuyện gì khác nữa, hắn thà cứ phất tay một cái cho qua, sẵn sàng xem tất cả những chuyện đó như thể chưa từng xảy ra.
Vì vậy, đề nghị bắt đầu lại từ đầu thực sự giống như cọng rơm cứu mạng, tuy rằng mỏng manh, không thể chịu nổi sự soi mói, nhưng trong mắt Hàn Tuấn Hi lúc đó, nó chính là một mái chèo bị gãy, một miếng gỗ nổi, một chiếc thuyền cứu sinh.
Chẳng cần xem xét đáy thuyền có bị thủng hay không, hắn cứ thế là tung người, nhảy lên.
Tóm lại, hắn đồng ý với giải thích của Vân Nhất Hạc, hắn hy vọng rằng họ có thể bỏ qua mọi hiềm khích trước đây và làm lại từ đầu.
Với tư cách là người đưa ra lời đề nghị, trong lòng Vân Nhất Hạc khó chịu cỡ nào, hắn cũng chẳng biết được, tương tự vậy, giám đốc Vân, người có vẻ ngoài hiền hòa, đẹp trai nhưng lại bướng bỉnh hiếu thắng ấy, cũng không thể để hắn biết được suy nghĩ của mình. Anh hiểu rằng dù là bản thân hay Hàn Tuấn Hi, lúc này, dường như họ đều đã phạm phải sai lầm lớn, ranh giới cuối cùng giữa hai người bọn họ đã không còn, trong lòng họ đều rối tung lên, một hy vọng duy nhất trong tuyệt vọng chính là sự đại xá của thế giới, mặc dù lỗi lầm vẫn còn đó, càng ngày càng thêm sai, nhưng rõ ràng là có thể thả ra rồi, có thể đứng dưới ánh mặt trời mà lớn giọng nói chuyện được với nhau rồi.
Cho nên, cái gọi là "làm lại từ đầu" chính là văn kiện đại xá, tức là bọn họ có thể tự lừa dối chính mình, tìm cách biện minh cho sự trong sạch của bản thân, mặc kệ cho vấn đề vẫn còn thối rữa, bốc mùi, thu hút đầy ruồi nhặng, thì vẫn có thể tạm thời đưa nó vào điểm mù của tầm nhìn, quay đầu lại, mỉm cười nhẹ để trang trí thêm cho tấm biển vàng bình yên.
Cám dỗ quá lớn, ai có thể cưỡng lại được đây...
Không phạm sai lầm đương nhiên sẽ thoải mái, nhưng sau khi mắc lỗi lại được cho biết rằng có thể coi như chưa từng mắc lỗi, điều này sẽ khiến người mắc lỗi vội lao tới, cảm tạ ân đức.
Cuối cùng, một phạm nhân đưa cho phạm nhân còn lại chiếu thư cầm tay, nói rằng chúng ta không cần phải bó chân trong lao ngục nữa, hãy cùng nhau ra ngoài, sống một cuộc đời trong sạch như bao người khác. Và Hàn Tuấn Hi, người được coi là phạm nhân còn lại, đã gật đầu, đồng ý, hoàn toàn dập tắt đi lửa giận của chính mình, sau đó chủ động vươn tay ra, kéo lấy đối phương, đi về phía con đường không biết rõ.
"Có thể bỏ qua ngày hôm đó, thì tốt nhất rồi." Dùng sức vuốt mặt, hắn thở dài, nhìn về phía Vân Nhất Hạc.
"Vậy cứ như thế đi." Vân Nhất Hạc cười một tiếng, đáp lại sự ngờ vực và bất an ngu ngốc trong mắt người kia bằng vẻ bình tĩnh giả tạo, Vân Nhất Hạc đưa tay cởi cúc trên cổ chiếc áo sơ mi polo đang mặc rồi đứng dậy, "Anh Tuấn, anh đợi em một chút nhé, em thay quần áo rồi chúng ta cùng đi ăn cơm."
"Hả? Ăn cơm?"
"Không phải anh nói là chưa ăn tối sao, thật ra thì em cũng chưa ăn, hôm nay em đi đánh golf cùng ba mẹ về nên đến giờ vẫn rỗng bụng, chỉ mới ăn chút bánh trong câu lạc bộ thôi." Nhẹ nhàng giải thích, Vân Nhất Hạc loáng cái đã bước vào căn phòng nhỏ của mình. Hàn Tuấn Hi thấy người kia chỉ bằng hai ba bước cởi xuống cái áo hắn từng tình cờ thấy qua cửa kính trong một tiệm thời trang nhãn hiệu lớn của quốc tế, rồi tiện tay ném lên giường, sau đó đổi sang một cái áo sơ mi mới cùng một đôi giày da khác. Cho tới giờ, Hàn Tuấn Hi vẫn chưa từng nhấc mông ra khỏi ghế, cho đến khi Vân Nhất Hạc cầm điện thoại di động lên, chỉ về phía cửa, nói "Đi thôi", thì hắn mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn đi theo.
Hắn cho rằng đây chính là cơ hội, dù sao hắn cũng phải bước ra hòa bình sống chung chứ, chứ cứ rụt rè e sợ thế này thì chẳng đàn ông tí nào.
Vì vậy, tối đó, hắn đã có một bữa tối đơn giản với Vân Nhất Hạc tại một nhà hàng phố bia Crown Krone ở đường Phố Đỏ, còn chủ động giành thanh toán hóa đơn.
Vân Nhất Hạc cũng không tranh trả, chỉ ra hiệu bằng tay "nhờ anh", còn cười bảo mình quên đem ví tiền, chứ anh vốn muốn mời hắn bữa cơm này, sau đó tự nhiên rút cái bàn tay vốn đã chạm vào thẻ tín dụng trong túi quần ra.
Sau khi ăn xong, bọn họ trò chuyện mấy câu, sau đó giải tán tại chỗ.
Khi Vân Nhất Hạc hỏi hắn có đến xem buổi biểu diễn của Mai Tử vào ngày mốt không, Hàn Tuấn Hi ra hiệu OK, rồi nói rằng hắn đã hứa với cô bé là sẽ đến, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Không thể biểu hiện quá rõ ràng, nên Vân Nhất Hạc không tỏ ra quá vui vẻ, như không mấy để tâm, gật đầu, chào "Vậy, gặp lại sau."
Hàn Tuấn Hi vừa châm thuốc, vừa đáp lại một tiếng rồi rời đi. Vân Nhất Hạc nhìn bóng lưng người kia đang chờ taxi với điếu thuốc ngậm trong miệng, trước khi đối phương vô thức quay lại nhìn, anh liền quay người bước đi về phía Cloud Pavilion.
Về phần Hàn Tuấn Hi, khi quay đầu lại, thấy đối phương đã rời đi, khói thuốc bay lơ lửng trước mặt hắn, còn trong lòng càng mờ mịt hơn.
Hắn trì hoãn một ngày một đêm, trong khoảng thời gian đó, hắn cũng muốn kiểm tra thử xem sau khi phát sinh hành vi đó với một người đàn ông thì bản thân có bị lưu lại mầm bệnh gì không. Ban đầu trán hắn muốn toát mồ hôi hột lúc suýt chút nữa có phản ứng khi nghĩ đến sự nóng bóng, mềm mại, lại rất chặt của nơi đó, sau thì mừng thầm thở phào ra, vì cuối cùng khi nghĩ tới đó là một người đàn ông, cả người hắn liền đột nhiên lạnh đi. Hắn thấy mình thật ngu xuẩn khi chạy về nhà, nhưng vẫn vui vẻ vì tháo gỡ được xích mích với Vân Nhất Hạc.
Hắn dùng đủ cách khác nhau để điều chỉnh tâm trạng bản thân từ hỗn loạn sang bình tĩnh, cuối cùng, cách một ngày sau đó, hắn đi đến Cloud Pavilion để xem buổi biểu diễn như đã hứa với Liễu Mai San.
Ngồi trên ghế salon, Hàn Tuấn Hi vừa uống ly "Tequila Sunrise" phiên bản không cồn do cậu chàng Tiểu Diêu người nãy giờ cứ dùng ánh mắt mập mờ nhìn hắn pha cho, vừa nghe giọng hát của cô gái nhỏ trên sân khấu, hắn khẽ thở ra một hơi thật dài.
"Mai Tử là người hát hay nhất trong số người em từng nghe, nói thật, cô bé rời đi cũng là tổn thất của em. Hơn nữa, cô ấy cũng rất hiểu chuyện, biết em không thể sa thải cả ban nhạc chỉ vì một mình cô ấy được." Vân Nhất Hạc ngồi ở bên cạnh, giữ khoảng cách với hắn, bắt chéo chân một cách thanh lịch, trên tay anh là một ly giả Martini được bartender pha chế đặc biệt, đổi rượu Gin thành rượu Vodka, đồng thời giảm lượng rượu xuống còn một phần ba so với công thức chuẩn.
Anh không thể say được, không chỉ vì thân phận, nghề nghiệp của mình, mà còn là vì ở trước mặt Hàn Tuấn Hi, anh không thể say được nữa.
Hai người cứ như vậy duy trì sự bình tĩnh thản nhiên, một người uống rượu không phải rượu, một người uống rượu gần như không gọi là rượu được, lúc có lúc không trò chuyện với nhau, cùng lắng nghe giọng ca đẹp đẽ vang vọng khắp câu lạc bộ.
"Cô ấy cũng là gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, con gái mà, khó tránh khỏi thật, vất vả gặp được một người tưởng sẽ có thể giao phó cả cuộc đời, kết quả con dâu còn chưa qua cửa, đã đụng phải mẹ chồng ác."
"...Cô bé kể cho anh biết những chuyện này?" Vân Nhất Hạc có chút kinh ngạc, "Em ấy chỉ bảo em là do mới chia tay cùng tay trống..."
"Chà, chắc tại tôi có thể chất chị hai thấu hiểu lòng người khác ấy nhỉ." Hắn đùa đùa để giảm bớt bầu không khí xấu hổ đang âm thầm dâng lên.
Hàn Tuấn Hi vén lại mớ tóc lòa xòa trên trán, mượn động tác tay che đi tầm mắt bên cạnh quét tới, "Nói chung khi ai gặp chuyện khó khăn, gặp tôi thì đều dễ nói hết ra. Có lẽ do tôi có đôi mắt nhiều chuyện nhưng vẫn không thiếu sự chân thành."
Nghe hắn tự bào chữa như vậy, Vân Nhất Hạc chỉ cười, không nói gì mà chuyển sang đề tài khác.
"Mai Tử đúng là không dễ dàng gì, nhưng cũng là người rất có bản lĩnh, chỉ có thể nói hy vọng cô ấy sẽ gặp được người có thể bảo vệ mình thật tốt trong tương lai."
"Ừ, mong là vậy."
"Em vẫn nhớ cô bé từng hát bài 'Why don 't you do right?' khi đến phỏng vấn với em."
"Nhạc ngoại à?"
"Vâng, là phiên bản trong bộ phim 'Who Framed Roger Rabbit'."
"Nhạc phim à?"
"Vâng." Nhắc đến chuyện vui, bầu không khí xung quanh Vân Nhất Hạc như nhẹ đi, khóe môi cong lên, mặc dù tốc độ nói chuyện vẫn bình thường, nhưng có thể thấy được anh thật vui vẻ, "Cô ấy hát còn quyến rũ hơn cả bản gốc trong phim nữa, hát xong còn dùng vẻ mặt bling bling nhìn về phía em. Em đã bảo với cô ấy là, em hát thêm bài nữa đi, bài nào sôi nổi hơn chút. Mai Tử nghĩ một lát rồi trao đổi với ban nhạc, hát tiếp ca khúc When you 're good to Mama, không biết anh còn nhớ hay không, đó là nhạc nền bộ phim điện ảnh Chicago. Cô ấy hát rất say mê, tạo ra một cảm giác khác hẳn khi hát ca khúc trước đó, thể hiện hoàn hảo chất nhạc của người da màu. Sau đó, chờ cô ấy hát xong rồi, em đề nghị cô ấy có thể không hát nhạc phim nữa không? Nhạc sôi nổi nhưng không phải nhạc phim, chí ít là không dùng làm nhạc phim trong năm năm gần đây. Cô ấy lại thảo luận với ban nhạc một lúc, quay người lại thì hát ca khúc Mambo Italian. Phong cách lẫn cảm xúc khi hát của cô ấy lại thay đổi. Nói thật là lúc đó em cũng không biết cô ấy có thể hát được bao nhiêu thể loại nữa, nên cũng xấu tính muốn trêu xíu. Em hỏi cô ấy sôi nổi hơn chút nữa được không. Đôi mắt cô ấy liền sáng lên rồi chia sẻ là bản thân thích thể loại gothic rock nhất, sau đó liền hát một bài... À, đúng rồi, là bài Never enough, câu hát cuối của bài hát đó rất cao, còn dài nữa, em tự hỏi không biết dáng người của cô ấy bé xíu vậy mà sức mạnh không biết từ đâu ra, ấy thế mà Mai Tử đã hát hết được, mặt còn chẳng bị đỏ lên nữa. Đáng ra theo lý thuyết phần hát thử đến đây sẽ chấm dứt, em cũng nên gật đầu thôi, các nhân viên hôm đó đang nghe cùng đều quay lại nhìn em. Em liền hỏi cô ấy, cũng cần phải hát một bài tiếng Trung đúng không? Cô bé ấy lúc đầu rõ ràng có chút tức giận, cảm thấy em đang đùa mình, cô bé mím môi không nói, cuối cùng ném cho em một câu 'Nhạc tiếng Trung thì em sẽ hát điệu Tín Thiên Du (dân ca), em khen hay đấy, mời em..."
Càng kể, càng không nhịn được cười, Vân Nhất Hạc nhấp một ngụm rượu, nhìn sang Hàn Tuấn Hi, hắn đang nghe rất chăm chú.
"Vậy cô ấy có hát không?"
"Có, hát thật."
"Kết quả thế nào?"
"Rock hơn cả Gothic rock."
"Không còn phong cách dân tộc nữa à?"
"Cũng có chút, nhưng cũng là một bản rock theo phong cách dân tộc."
"Ha ha ha... Con bé này..." Hàn Tuấn Hi cười lên, Vân Nhất Hạc cũng cười theo, bầu không khí giữa hai người vô tình thoải mái đi không ít, lúc này, trên sân khấu Liễu Mai San cũng đúng lúc hát xong một ca khúc. Hơi dừng lại, cô gái với vóc người nhỏ bé nhìn về phía Vân Nhất Hạc đang ngồi.
"Anh Vân ơi." Cầm micro, mặt Liễu Mai San hơi đỏ lên, "Mấy năm qua, cảm ơn anh Vân luôn quan tâm tới em, hôm nay không biết anh Vân có chịu nể mặt lên đây hát một bài cho em, cho mọi người, coi như quà chia tay em được không ạ?"
Ngay khi lời này được nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, những người khác sửng sốt, tràn đầy mong đợi, còn Vân Nhất Hạc là người duy nhất sửng sốt vì không ngờ tới.
Đầu ngón tay khẽ run lên một cái, ly rượu Martini rời khỏi môi anh.
Cô gái nhỏ đứng trên sân khấu đưa tay về phía khán giả, còn vẫy vẫy tay, vẻ mặt đầy mong đợi.
Nên nói sao nhỉ? Vân Nhất Hạc dù sao cũng là một người đã ra đời. Do xuất thân và bối cảnh đặc biệt nên phương thức trưởng thành của anh cũng khác với nhiều người, đồng thời nó cũng mang đến cho anh sự bình tĩnh, thản nhiên không giống những người khác, nên anh có thể tỏ ra ổn định, điềm tĩnh trong mọi trường hợp.
Bởi vậy, dù trong lòng có khi không muốn, nhưng với tác dụng rất nhỏ của rượu, kèm với việc không bao giờ để mất đi sự tao nhã nơi công chúng, anh vẫn mỉm cười, hơi nghiêng đầu, phóng khoáng tỏ ra vẻ mặt "đến chịu em rồi", đặt ly rượu xuống, đứng dậy, buông xuống tay áo lụa vừa mới xắn lên, cài nút, rồi cầm lấy chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, khẽ xoay nó như để giải quyết sự căng thẳng tiềm ẩn, rồi bước lên sân khấu.
Mắt Hàn Tuấn Hi nhìn thẳng.
Vân Nhất Hạc sắp hát? Thiệt hay giả? Sự thật chứng minh, đây là thật, thật một trăm phần trăm.
Vân Nhất Hạc bước lên sân khấu cầm lấy micro, có chút bất đắc dĩ nói, tuy anh hay nghe nhạc thịnh hành, nhưng lúc hát thì lại chỉ hát được bài cũ, giờ bài hát mà anh thuộc lời còn mỗi bài Ánh trăng sáng của Trương Tín Triết.
Khán giả dưới sân khấu hay cô gái trên sân khấu đều bắt đầu trở nên phấn khích, nhao nhao lên nói, vậy thì hát bài Ánh trăng sáng đi! Bài đó ra năm nào thì kệ chứ! Miễn hay là được!
Khi tiếng vỗ tay cùng những âm thanh cổ vũ dâng lên như cơn sóng, Vân Nhất Hạc bế tắc, anh mỉm cười gật đầu với ban nhạc, sau khi khúc dạo đầu trôi qua, anh mới mở miệng, hát lên.
Mấy phút đó, toàn bộ khán giả đều im lặng như tờ, có cảm giác trong phòng không có một bóng người, chỉ có mỗi một cái máy phát nhạc, phát lên một ca khúc.
Dù bài hát đã kết thúc, vậy mà vẫn không có ai lên tiếng, cho đến khi không biết là ai đã dẫn đầu vỗ tay lên.
Khi đám đông trở nên sôi động trở lại, Hàn Tuấn Hi mới phản ứng được, nhận ra anh vừa nghe được, thấy được cái gì đó.
Vân Nhất Hạc thực sự đã hát, bằng chất giọng trong trẻo, rõ ràng cùng vẻ ngoài tuấn tú, hát hết một ca khúc.
Bồ Tát, Đức Phật, Thánh A La, Thượng Đế, Đức mẹ Maria ơi...
Hắn cảm thấy mình có xúc động rất lớn muốn đứng trước mặt Vân Nhất Hạc khen ngợi, chẳng hạn như "Tôi không biết sếp Vân cậu còn giấu năng lực đặc biệt này đi ấy?", nhưng lúc ấy, hắn không kịp mở miệng, bởi vì ngay khi tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô sắp rơi xuống, Liễu Mai San lấy lại micro, ôm Vân Nhất Hạc một cái rồi nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, đưa ra lệnh "bắt bớ" thứ hai.
"Anh Tuấn! Anh cũng lên hát được không? Anh Vân cũng hát rồi, sao anh lại không hát được? Hôm đó anh đã đồng ý là phải lên sân khấu rồi mà!"
Nghe đến câu này, Hàn Tuấn Hi liền cảm thấy ngứa ngáy sau khi bị kích thích. À đúng rồi, hắn quên mất mình đã hứa với cô bé này rồi, hắn còn phải hát bằng chất giọng phá loa này chứ!
"Anh sẽ thử..." Cong môi lên cười, hắn vuốt mặt rồi bất đắc dĩ gật đầu, người đàn ông bị "điểm mặt" đứng lên, đi về phía sân khấu.
Khi đi ngang qua Vân Nhất Hạc vừa lúc đi xuống, hắn thấp giọng nói: "Tôi quên mất ở đây đâu có chuyện của tôi nhỉ", Vân Nhất Hạc bình thản mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng hắn rồi bảo: "Em cũng bị bắt lên rồi, anh Tuấn, anh còn muốn trốn sao?".
Hai người đàn ông to lớn bị một cô bé dắt mũi đổi ca dưới sân khấu, sau đó Hàn Tuấn Hi bước lên, nhìn xuống nhóm người đông nghịt bên dưới, cầm lấy micro, "À ——" một tiếng, sau đó nói: "Thực không dám giấu gì, chứ nhạc tôi hát còn xưa hơn nhạc của giám đốc Vân nhiều, toàn bài của thế kỷ trước thôi. Ban nãy thì giám đốc Vân mới hát một bài rất tình cảm, còn tôi thì không dịu dàng được như thế đâu."
Khi nói những lời này, trong đầu hắn đã nghĩ ra bài hát phải hát với tốc độ nhanh nhất, nhưng hắn không nói ra tên bài cho mọi người, mà chỉ nói riêng với ban nhạc là hắn muốn hát bài "Đơn phương một nhành hoa".
Trên dưới sân khấu, nhiều người như vậy, trừ hắn ra, chỉ có hai người biết lý do tại sao bài hát này được chọn.
Nhất là Liễu Mai San.
Âm nhạc vang lên, hắn cũng không có thời gian để nghĩ về những thứ khác, Hàn Tuấn Hi đã trực tiếp mở giọng.
Đúng vậy, hắn không ngại thừa nhận rằng bài hát này là hắn muốn hát cho cô gái nhỏ đang khốn khổ vì tình. Mặc dù chưa quen biết bao lâu, nhưng hắn thật sự thích cô gái này, một cô gái thẳng thắn, hào phóng, lại rất có năng lực. Hắn muốn thông qua lời bài hát khuyên nhủ đối phương, mà sự thật chứng minh chiêu này có tác dụng, bởi vì chờ đến khi hắn gào xong, Liễu Mai San đã trực tiếp ôm lấy cổ hắn, nhào tới ghé tai hắn, thì thầm "Anh, em cảm ơn anh!".
Còn Vân Nhất Hạc, người ngồi lại trên ghế salon dưới sân khấu, không chỉ hiểu ý định của Hàn Tuấn Hi, mà một lần nữa còn bị sốc bởi chất giọng "phá loa" của hắn.
Anh kiên nhẫn đợi, ngồi đợi cho đến khi người đàn ông kia nghênh ngang trở về trong tiếng gào thét của "những người không rõ chân tướng", anh mới không nhịn được cong khóe miệng lên, khi Hàn Tuấn Hi ngồi xuống, anh liền giơ tay lên, vỗ nhẹ vào cổ tay hắn.
"Anh quả nhiên lợi hại."
"Không đâu." Sau khi uống một ngụm đồ uống trong ly, Hàn Tuấn Hi cười khì khì rồi xua tay.
"Quá giỏi ấy chứ, bài này hao sức vậy mà, em thấy rất khó để hát hoàn chỉnh được một câu dài như vậy, giữa chừng chẳng có thời gian để thở luôn."
"Không sao đâu, chắc tại tôi ăn khỏe ấy." Vẫn cười khì khì như cũ, khi được khen hắn lại bắt đầu lâng lâng, tên trai thẳng ngốc nghếch tràn đầy kiêu ngạo, tinh thần cũng phấn chấn lên hẳn, "Giám đốc Vân cậu cũng làm tôi kinh ngạc lắm ấy, giọng nữ của cậu tuyệt lắm."
"..." Không lên tiếng, chỉ lắc đầu, mang theo nụ cười trên mặt, Vân Nhất Hạc dời đi tầm mắt, nhìn lên sân khấu.
Ánh sáng tập trung vào Liễu Mai San, cô nói "Anh Tuấn nói ảnh chỉ hát được nhạc xưa, nên giờ tôi sẽ hát bài còn xưa hơn nữa!", cô gái quay sang thương lượng cùng ban nhạc mấy câu, sau đó nhận cây guitar điện từ tay chơi đàn rồi đeo lên vai, cầm lấy miếng gảy đàn, không nói lời nào cứ thế bắt đầu chơi.
Nhịp trống vang lên, một cây guitar và bass khác theo sau, đàn keyboard cũng theo kịp, cô gái với đôi mắt còn ươn ướt hát lên.
Hàn Tuấn Hi suy nghĩ vài giây.
"Là Tùy tâm sở dục của La Kỳ nhỉ?" Hắn hỏi người bên cạnh.
"A... chắc vậy." Gật đầu một cái, Vân Nhất Hạc dần cười lên, "Bài hát quá hợp với giọng hát của cô ấy. Anh có thấy giọng cô ấy cao chót vót, chưa kể còn rất nội lực không?"
"Ừ, khỏe hơn tôi."
"Thật ra nếu muốn so về độ khỏe thì anh khỏe hơn."
"Thôi đi..."
"Thì tại anh ăn khỏe mà~"
"Ôi sếp Vân, cậu đừng hố tôi vậy chứ..." Mặt cố tình tỏ ra như bị gài bẫy, sau đó Hàn Tuấn Hi hơi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía sân khấu, chỉ chốc lát sau hắn liền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tra lời, đọc lời gốc xong thì hắn khẽ cau mày, chỉ về Liễu Mai San, "Này? Cô ấy chế lời à? Phần giữa không phải 'Đừng nói rằng đàn ông có thể bẻ gãy đôi cánh của bạn' à... A tôi hiểu rồi."
Nói chuyện được nửa chừng thì hắn liền hiểu, Hàn Tuấn Hi mím môi gật đầu, Vân Nhất Hạc nói với hắn rằng cô bé này thường ngẫu hứng đổi lời bài hát, có vẻ như lần này cô ấy đang muốn xả ra cảm xúc của mình.
"Cảm xúc luôn phải được trút ra, nếu cứ kìm nén thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra." Chỉ đáp lại một câu như vậy, cũng không để ý đối phương có thể nghi ngờ vì những lời này hay không, Hàn Tuấn Hi chỉ tập trung nghe hát, một lúc lâu sau cũng không mở miệng nữa.
Nên nói như thế nào đây? Hắn cảm thấy, ít nhất vào lúc này, bầu không khí giữa hắn và Vân Nhất Hạc coi như không tệ, có qua có lại, lịch sự tôn trọng lẫn nhau, không nóng không lạnh, không kiêu ngạo không bốc đồng. Rất tốt. Sẽ còn tốt hơn nữa nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, nói không chừng hắn thật sự sẽ xé bỏ ngày đó, hoặc chí ít, hắn có thể ném nó sau đầu, rồi mọi chuyện sẽ từ từ phai nhạt đi.
Vân Nhất Hạc không biết hắn đang nghĩ gì, anh chỉ đứng dậy sau khi Liễu Mai San hát xong, bước về phía trước, giữ một khoảng cách lịch sự, nắm vai đối phương tạo cảm giác thân thiết, rồi hỏi cô có muốn đi ăn khuya không, bây giờ mới mười một giờ, còn nhiều chỗ chưa đóng cửa.
Điều anh suy nghĩ lúc đó là mời Liễu Mai San ăn gì đơn giản rồi gọi xe đưa cô gái về nhà, coi như khởi đầu tốt đẹp mà kết thúc cũng tốt đẹp nốt, còn Hàn Tuấn Hi, ngay lập tức gần gũi thì không ổn, chưa kể mai cũng không phải ngày nghỉ, không bằng lấy cớ này để đối phương về nhà nghỉ ngơi sớm.
Tuy nhiên, trước giờ ông trời chẳng bao giờ muốn con người ta được mãn nguyện, Liễu Mai San rất vui vẻ đồng ý đề nghị của Vân Nhất Hạc, sau đó không chút nghĩ ngợi liền đưa ra ý kiến: "Anh Vân, chỉ hai anh em mình đi ăn thì không đủ náo nhiệt, hay anh hỏi anh Tuấn thử đi, nếu anh ấy đồng ý, chúng ta cùng nhau đi ăn, nay em vui lắm, em mời hai anh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT