Nhìn bộ dáng nổi giận vô cớ của anh, Hạ An An rất kinh ngạc, thật ra cô muốn nói, cô chỉ đang chạy bộ thôi.

Nhưng cô còn chưa kịp nói, anh đã lại gầm lên: “Hạ An An, em nhớ kỹ cho anh, cho dù em đến từ thế giới nào, chỉ cần em là Hạ An An, em chính là vợ của Hoắc Minh Hiên anh, sống là người của anh, chết là ma của anh, chỉ cần Hoắc Minh Hiên anh còn sống một ngày, em đừng mong bỏ đi!”

“…”

Hạ An An ngơ ngác nhìn người đàn ông nổi giận trước mắt, nhất thời cảm thấy nghẹn ngào không nói ra lời.

Cô rất muốn khóc.

Cô vẫn lo anh sẽ hận cô, sẽ đuổi cô, lại không ngờ anh lại sợ cô bỏ đi, cô chỉ ra ngoài chạy bộ anh mà đã hấp tấp như vậy, từ trước tới nay, vui buồn hỉ nộ chưa bao giờ anh để lộ ra ngoài, bây giờ phẫn nộ như thế cũng là hiếm thấy.

Hạ An An hít mũi, cực lực ổn định giọng nói,“Nhưng mà… kết hôn với anh không phải em, sinh ra Thiên Dục cũng không phải em…” Cô cúi đầu, càng nói càng nhỏ, câu sau nhỏ đến độ không nghe rõ.

Hoắc Minh Hiên đột nhiên vươn tay kéo cô vào trong ngực, giọng nói lộ ra sự kiên quyết không cho phép từ chối,“Không kết hôn với anh, chúng ta sẽ tổ chức lại hôn lễ, Thiên Dục không phải em sinh nhưng em nhưng vẫn đối xử với nó như con ruột của mình, cho dù em là Hạ An An đến từ thế giới nào, em vẫn là Hạ An An……”

Bảy năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ An An, anh đã bị cô hớp hồn, Hạ An An khiến anh trầm mê vạn kiếp bất phục.

Cho dù em có biến thành dáng vẻ gì đi chăng nữa, em vẫn là nữ thần trong lòng anh, chỉ cần em vẫn là Hạ An An, em chính là vợ anh.

Anh vẫn sợ linh hồn cô là của người khác, lại không ngờ rằng cô vẫn là Hạ An An.

Cô không phải người khác, cô vẫn là Hạ An An…

Anh biết mà, anh chưa ngu ngốc đến mức đó, nếu cô là người khác, nhất định anh sẽ nhận ra đầu tiên, nhưng trên người cô vẫn tản ra mị lực hấp dẫn khiến anh mê đắm, bởi vì cô chính là Hạ An An …

Anh không yêu sai người.

Hoắc Minh Hiên ôm Hạ An An rất chặt, cơ hồ làm cô không thở nổi, nhưng giờ khắc này cô vô cùng thỏa mãn, đến tận bây giờ, cô mới xác định, người đàn ông này thật sự yêu cô từ bảy năm trước, cho nên, cho dù cô thay đổi thế nào, cho dù cô đến từ đâu, anh vẫn sẽ chấp nhận cô.

Hạ An An vòng tay siết chặt lấy anh, chuyện cô lo lắng nhất đã không xảy ra, anh vẫn là chồng của cô, cô vẫn là vợ của anh.

Mặt trời mới mọc, tiết trời hơi lạnh, trong ngực anh lại rất ấm áp.

Hạ An An chẳng còn sợ gì cả, anh như một bức tường kiên cố, có thể vì cô ngăn gió chắn mưa, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô chẳng còn gì phải sợ hãi.

Lúc cô và Hoắc Minh Hiên về nhà thì vẫn chưa tới sáu giờ, hai người cũng không về phòng, Hoắc Minh Hiên ôm cô ngồi trên sofa, anh dùng ngón tay dịu dàng chải tóc cho cô, nhẹ nhàng nói: “Nói cho anh biết cuộc sống của em ở thế giới cũ đi.”

Lực độ chải tóc vừa phải, cô thoải mái díp mắt, buồn ngủ, “Cũng không thay đổi gì lắm, chỉ là quỹ đạo phát triển khác nhau.”

Động tác của Hoắc Minh Hiên dừng lại, giọng nói mang theo chút nghiêm trọng: “Vậy… ở thế giới đó, anh và em thế nào? Chúng ta có ở bên nhau không?”

“Không, ở thế giới đó anh và em chỉ quen biết, không thân lắm.”

Trong mắt Hoắc Minh Hiên hiện ra sự đau đớn.

Thật ra anh cũng từng nghĩ, nếu không phải trời đất xui khiến xảy ra chuyện đó với cô, có lẽ cả đời này bọn họ sẽ không thể trở thành vợ chồng, quả nhiên, trong thế giới khác, anh và cô chỉ là người xa lạ.

Anh không biết ở đó anh là người như thế nào, nhưng mà ở đây, anh cảm thấy vô cùng may mắn, có thể có được cô, có lẽ đây là ý trời, ông trời thấu anh yêu quá mệt mỏi, cho nên mới để một An An khác đến bên anh, cho anh tình yêu mà An An đời này không có.

Nhưng như vậy thì An An đâu, cô ở đâu? Có thể đến cuộc sống của An An ở thế giới đó hay không?

Như vậy, nếu cô gặp lại mình ở đó, tất cả có thể khác đi hay không?

“Minh Hiên, nếu… em nói nếu, nếu có một ngày em mở mắt ra và phát hiện em lại trở về với cuộc sống của em ở thế giới kia, mà An An vốn ở thế giới này lại trở về, anh sẽ làm thế nào…”

Hoắc Minh Hiên ôm chặt cô,“Nên làm thế nào thì làm như thế, bởi vì đều là em, An An.”

Hạ An An cười, thoải mái cọ đầu trong ngực anh.

“Nếu em trở lại thế giới của em, như vậy em sẽ ở cạnh anh trong thế giới đó sao?” giọng nói của Hoắc Minh Hiên nhẹ nhàng vang lên trên đầu cô.

Hạ An An cũng ngây ngẩn, sẽ ở cạnh anh trong thế giới đó sao?

Đầu cô thụt lại trong ngực anh, nhẹ giọng nói, “Minh Hiên, em nói như vậy có lẽ sẽ khiến anh tức giận, nhưng mà… em chỉ yêu Hoắc Minh Hiên kiếp này yêu em, thương em, che chở cho em, ở thế giới kia chúng ta chưa từng có gì cả, cho nên anh ở đó và anh ở đây không giống nhau, em nghĩ có lẽ sẽ không ở bên anh trong thế giới đó.

Mặc dù người đưa ô cho Hạ An An, cô cũng không dám chắc chắn 100% người đó chính là Hoắc Minh Hiên, đối với một người chỉ thân hơn người lạ một chút, cô thật sự không yêu nổi.

Hoắc Minh Hiên im lặng hồi, Hạ An An lo lắng nhìn anh, “Minh Hiên, anh giận à?”

Không ngờ Hoắc Minh Hiên lại vùi đầu vào cổ cô, giọng nói mang theo ý cười khó lòng kìm nén, “Không! Sự lựa chọn của em rất chính xác, nghe em nói như vậy, anh rất vui.”

“…”

“Hạ An An em chỉ có thể yêu anh, chỉ có thể yêu anh mà thôi, cho dù em ở đâu, cũng chỉ có thể yêu anh.”

“…”

Hạ An An dở khóc dở cười, người đàn ông này cũng ghen với cả chính mình sao?

Anh không tức giận, Hạ An An thở phào nhẹ nhõm, ôm lưng anh.

Được, em chỉ yêu anh, em chỉ yêu Minh Hiên ở thế giới này.

Hai người không nói gì, theo thời gian yên lặng trôi qua, trong lòng mỗi người đều cảm thấy may mắn và vui vẻ —

Chúng ta đều có được nhau.

Sau đó, Hạ An An vẫn nấu cơm đúng giờ, đi làm đúng giờ.

Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả đều tiến hành theo thứ tự.

Hoắc Minh Hiên đưa cô đến vũ đoàn như mọi ngày, chẳng qua hôm nay Vũ đoàn Phi Thiên lại không giống ngày thường.

Bởi vì Hạ An An biểu diễn rất thành công, sau thành công của cô, đoàn đội phía sau – Vũ đoàn Phi Thiên cũng được hưởng ké.

Cho nên hôm nay lúc Hạ An An đi đến công ti liền thấy không ít người xếp hàng ở cửa, nam nữ lớn bé đều đủ, vừa nhìn thấy cô, mọi người đã nhiệt tình chào hỏi:

“Cô Hạ, cô nhảy quá đẹp.”

“Chị ơi, em muốn làm học trò của chị, chị nhất định phải nhận em nhé.”

“Em à, ký tên cho anh đi.”

Một đống người chen chen chúc chúc khiến đầu óc Hạ An An choáng váng, cho đến khi nhân viên công tác đến hỗ trợ, cô mới thoát được khỏi vòng vây.

Đi vào văn phòng, Hoắc Minh San vừa thấy Hạ An An đã ôm chầm lấy cô, “Ôi chao nữ thần của tớ, cậu tới rồi!”

Hạ An An bị Hoắc Minh San làm cho hồ đồ, “Đám người bên ngoài là sao vậy?”

“Còn có thể là sao chứ, đương nhiên là vì buổi biểu diễn của cậu khiến vũ đoàn chúng ta nổi tiếng, những người này là người hâm mộ đến học đấy.” Nói đến đây, hai mắt Hoắc Minh San sáng lên,“Này An An, tớ tính mở thêm một công ti con, chiêu mộ thêm vài thầy cô, chỉ cần có kim bài cậu trong tay thì chẳng sợ lỗ vốn, hê hê.”

Năm đó ở trong trường, thành tích chuyên ngành của Hoắc Minh San cũng không cao, chẳng qua do có đầu óc khôn khéo của người nhà họ Hoắc, rất hiểu việc buôn bán, đừng nhìn vũ đoàn của họ không lớn, thật ra lợi nhuận rất khả quan, muốn mở thêm công ti đều là do Hoắc Minh San khổ công suy nghĩ, đương nhiên, có em chồng khôn khéo như vậy, cô cũng chẳng cần lo vũ đoàn lỗ vốn.

Hạ An An nhún vai, “Tớ không hiểu về chuyện làm ăn, tùy cậu xử lý, dù sao chúng ta cũng có giao tình nhiều năm, nếu cậu cần, vậy thì tớ đành hạ mình đi làm thuê thôi.”

Hoắc Minh San cong môi cười: “Cậu là người yêu của tớ, tớ thương còn không kịp, làm sao nỡ để cậu đi làm thuê chứ.”

Hạ An An trừng mắt nhìn Hoắc Minh San, “Dẻo miệng quá.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt cô có mấy phần ý vị: “Đúng rồi, cậu và Lục Thiên Thành sao rồi?” . Chap mới luôn có tại # T RUМtruyen.V n #

Hoắc Minh San phất tay, bĩu môi nói: “Không chơi nữa.”

Hạ An An bi phẫn nhìn qua,“Thế nào lại không chơi?!”

Hoắc Minh San không cho là đúng, ngồi xuống ghế lô, bắt đầu bùng nổ, “Đến tiếng mẹ đẻ còn nói không xong, cậu xem tớ và anh ta giao lưu thế nào, còn nữa, cậu không thấy mái tóc lửa đỏ của anh ta sao, vừa nhìn đã thấy nóng chết đi được.”

Hạ An An không nói gì, xem ra Hoắc Minh San và Lục Thiên Thành đời này giống đời trước y đúc, không ép buộc là không thể đến với nhau.

Bởi vì còn có việc phải làm, Hạ An An cũng không tiếp tục truy hỏi.

Chẳng biết hôm nay Hoắc Minh Hiên bị làm sao, cứ cách một lúc lại gọi điện cho cô, Hạ An An vừa đi WC, di động đã vang lên, cầm lên xem, quả nhiên là Hoắc Minh Hiên.

“Anh sao thế?”

“Em đang làm gì?”

“Em đang ở vũ đoàn.”

“Ừ.” Anh nhẹ giọng đáp,“Đi làm cho tốt, tan ca anh tới đón em.”

Cũng nói y như vậy, không biết lặp lại bao nhiêu lần rồi.

Cuối cùng Hạ An An cũng bùng nổ: “Minh Hiên, anh sợ em bỏ đi à?”

“…”

“Anh yên tâm, em sẽ không bỏ đi đâu, sáng nay em chỉ ra ngoài chạy bộ thôi.”

“…”

“Cho nên anh đừng gọi nhiều như vậy, em cũng không muốn rời xa anh.”

“…”

“Anh đừng căng thẳng nữa nhé.”

“Không có!” Anh tức giận trả lời một câu, “Anh tắt máy đây!”

Hạ An An chợt nghe mấy tiếng “tút tút”, người này thật là!

Vì hôm nay có không ít học viên nên khi Hạ An An và Hoắc Minh làm xong thủ tục nhập học cho mọi người thì đã là giữa trưa.

Hai người vừa rảnh liền tính đi ăn cơm, lúc sắp đi thì có người vào, Hạ An An vừa nhìn đã thấy sợ.

Lục Thiên Thành.

Có điều cái đầu lửa đỏ đã nhuộm thành màu đen, hơn nữa trên tay còn ôm một quyển từ điển, xem ra đang cố học tiếng Trung.

Hạ An An nhăn mày, xem ra Lục Thiên Thành bị Hoắc Minh San cầm chắc rồi.

Hoắc Minh San cũng hoảng, “Sao anh lại tới đây?”

Lục Thiên Thành xấu hổ vò đầu, “Anh muốn mời em ăn bữa cơm.”

Hoắc Minh San nhún vai,“Xin lỗi, hôm nay chúng tôi có rất nhiều việc, không thể ăn cơm với anh được.”

Có việc cái lờ, Hoắc Minh San rõ ràng đang tìm cớ từ chối người ta.

Hạ An An không đành nhìn tiếp, nói: “Không sao, hai người đi ăn đi, chuyện ở đây giao cho tôi là được rồi.”

Lục Thiên Thành vội vàng nói, “Vậy làm phiền cô Hạ rồi.”

Hoắc Minh San lại trừng mắt nhìn cô, ý nghĩa của ánh mắt này đại loại là mắng cô nối giáo cho giặc.

Hạ An An cười khổ.

Đã đến nước này, nếu Hoắc Minh San còn từ chối thì đúng là cố ý, đành gật đầu đáp ứng, không cam lòng đi cùng Lục Thiên Thành.

Đợi đến khi hai người họ đi xa, Hạ An An mới xuống lầu, vừa ra tới cửa đã thấy một người đứng chờ sẵn, Hạ An An dừng lại, người kia cười rộ lên, “Chào cô Hạ.”

Tề Tử Chiêm.

Hạ An An cười cho có lệ: “Chào nh Tề.”

“Cũng đã đến giờ ăn cơm, chắc cô Hạ cũng đang rảnh rỗi nhỉ? Cùng ăn bữa cơm được không?”

Hạ An An căng thẳng, nhớ lại lời cảnh báo của Hoắc Minh Hiên, bảo cô tránh xa Tề Tử Chiêm, anh xã nói đương nhiên phải nghe, cô cười nhạt: “Cảm ơn ý tốt của anh Tề, nhưng tôi hẹn bạn mất rồi, không ăn cơm cùng anh Tề được, xin lỗi nhé.”

Tề Tử Chiêm gật đầu đăm chiêu, cũng không tiếp tục dây dưa, “Tiếc quá, để ngày khác vậy.”

Hạ An An từ chối cho ý kiến, thấy anh ta không có gì muốn nói, liền xoay người rời đi.

Cô đi vào nhà hàng mà mình hay đến cùng Hoắc Minh San, vẫn ngồi ở phòng cũ, ông chủ cũng biết cô, mỗi lần Hạ An An tới đều làm trước cho cô, Hạ An An vừa ngồi chưa ấm chỗ đã có đồ để ăn.

Đang định ăn cơm, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng phục vụ mang trà tới nên bảo người nọ đi vào.

Cửa mở, Hạ An An quay đầu nhìn theo bản năng, thấy người đang đứng cười đểu giả trước cửa phòng, Hạ An An hết nói nổi.

Cô cười xấu hổ cười,“Anh Tề.”

Tề Tử Chiêm ung dung ngồi xuống chỗ đối diện,“Xem ra cô Hạ rất ghét tôi, cho dù là bữa cơm đơn giản cũng không muốn, lại còn tìm lý do để từ chỗi.”

Bị người ta chọc thủng da mặt, Hạ An An thấy rất gượng gạo, “Không có đâu, tôi hẹn bạn rồi, nhưng cô ấy có việc không tới, cho nên…”

“Nếu đã như vậy, tôi ngồi ở đây cũng không phiền chứ?”

Thôi hết lời.

“Không ngại, anh Tề cứ tự nhiên.”

Món anh ta gọi chưa được mang lên, Hạ An An ăn một mình cũng thấy ngại, cho anh ta ngồi ở đây là vì lịch sự khách sáo nhưng như thế không có nghĩa là cô không tức giận với anh ta. Đã biết người khác không muốn ăn cơm với mình thì anh ta còn cứng đầu làm gì?

Không biết xấu hổ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play