Lên xe về nhà chính mà lòng cô dâu cứ rộn ràng nao nao. Cũng phải thôi, ai trước khi cưới đều như vậy mà, phù dâu còn vui mừng không kém gì nàng dâu mới. Đang tận hưởng niềm vui ngày trọng đại của bạn mình, Linh Anh chợt nghĩ nếu vậy thì dàn phù rể của Nhật Hoàng không phải là có anh à. Cô chưa sẵn sàng để đối mặt lại mà chuyện gì đến cũng phải đến thôi. Nay đám cưới bạn chắc sẽ không có gì quá đáng đâu.
Suy nghĩ như vậy rồi điều chỉnh lại tâm trạng một chút. Đi cũng nhanh cơ, đã đến nhà chính rồi. Diệp Nhi vào chào hỏi ba mẹ rồi lên phòng của mình luôn. Các phù dâu ở lại phía dưới trang trí nhà cửa cùng mọi người một chút rồi mới lên. À thực ra là đặt thử thách cho nhà trai mới đúng. Linh Anh ở dưới là đầu trò của mọi thử thách hôm nay. Đảm bảo cho chú rể muốn rước cũng chông gai lắm đường. Giờ lành đã điểm, đứng từ trên phòng Diệp Nhi nhìn xuống thấy một đoàn xe đến rồi. Cô không quan tâm xem phù rể có những ai mà chỉ quan tâm xem Nhật Hoàng vượt qua thử thách lần này như thế nào.
Vừa đặt chân vào nhà là bắt gặp cảnh lựa chọn rồi. Cậu phải chọn món đồ phù hợp với sở thích của Diệp Nhi và có thể mang lên để tặng cô ấy. Được đặt trong những chiếc hộp giống nhau nên lần này phải dựa vào may mắn rồi. Đứng trước sự lựa chọn hên xui này, Nhật Hoàng kiên định chọn chiếc hộp thứ hai từ trái sang. Hỏi cậu chắc chưa thì nhận được cái gật đầu chắc chắn từ Nhật Hoàng. Hoa Vân mở cái hộp đó ra. Trong đó là một sợi dây chuyền đề tên Diệp Nhi – món quà mà Linh Anh đặt trước mừng đám cưới bạn, nay trở thành quà thử thách.
Vượt qua bao thử thách, cuối cùng đã leo lên được căn phòng Diệp Nhi đang ở. Dàn phù rể theo cậu đang ở dưới nhà chặn lại phù dâu rồi. Theo cậu lên lúc này có Tuấn Duy thôi, ai mà dè được sau cánh cửa kia vẫn còn một thử thách nữa đợi cậu. Bước vào phòng tưởng rước được nàng dâu mà vấp phải là câu hỏi của mẹ vợ: Ai là cô dâu thật của con trong hai người này?
Nhìn thoáng trên giường có hai cô gái, Diệp Nhi với Linh Anh ngồi đợi xem cậu ấy có lựa đúng không. Nhưng nước đi tiếp theo khiến cả hai không ngờ được luôn. Nhật Hoàng gọi Tuấn Duy vào để loại 50/50 luôn, ca này sai cái thì không biết giấu mặt đâu luôn đấy. Có chút lo sợ nhưng phải trấn tĩnh lại tinh thần ngồi thẳng đợi xem. Vì là bạn thân nên dáng người có phần hao hao nhau, có đôi chút khác biệt thôi. Tinh mắt thì chọn đúng không thì là về trường hợp còn lại.
Có vẻ hai người đó đã bàn xong rồi nên mới lại gần. Mang một tâm thế là hên xui đỏ đen không biết có đúng không thì thôi. Đặt cược thử xem như thế nào. Thống nhất một cái, cả hai cùng vén khăn trùm đầu của hai cô gái kia ra. Hên cho là lựa đúng, đôi kia thì vui mừng cầm tay nhau xuống nhà. Cặp còn lại đang trong trạng thái im lặng, bầu không khí có vẻ sai sai lắm. Linh Anh hơi ngại khi mặt đối mặt gần như vậy. Đang tính đứng dậy thì anh giữ lại cô, miệng tính nói thì bị môi anh ngậm chặt lại luôn. Ngạc nhiên tột độ mà không thể làm được gì khi trong thế bị động này. Tính ra nay đám cưới bạn mình mà hai người họ làm cái gì đó thì không biết.
Cô dường như hết dưỡng khí, lúc này anh mới tha cho cô. Thở được một chút thì thấy người mình giữa không trung luôn rồi. Anh có ý định bế cô xuống dưới nhà đấy à, không không thế người ta lại nghĩ này nghĩ nọ mất. Đành bạo bảo anh thả cô xuống nhưng có vẻ Tuấn Duy không để ý cho lắm. Linh Anh đang tính đánh thì anh chặn lại luôn. Đến gần cầu thang đi xuống mới thả cô để cô đi xuống. Nhanh như một cơn gió, cô chạy lại gần dàn phù dâu luôn.
Lúc này mặt cô đỏ bừng luôn rồi nhưng phải giấu không muốn ai để ý. Là một người điều chỉnh tâm trạng khá tốt, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần để tiếp tục ngày cưới hôm nay. Những thủ tục tiếp theo diễn ra nhanh gọn hơn cô nghĩ, chỉ có điều cô cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm luôn. Ngày mai vẫn còn một buổi lễ theo phong cách phương Tây nữa nên giờ về nhà nghỉ ngơi đã. Diệp Nhi giữ dàn phù dâu ở lại đây luôn để mai còn tiện công việc. Nhà rộng rãi nên cũng không lo về chỗ ở. Vẫn phải về lấy đồ nên giờ về nhà cái đã, tiện thể báo ba mẹ chút việc.
Vừa đặt chân ra khỏi cổng thì có một cái tay kéo cô lại. Chưa kịp định thần xem là ai thì đã bị lôi lên xe rồi. Thoát khỏi chỗ tối tăm thì mới rõ khuôn mặt, không ngạc nhiên lắm khi biết người kéo mình là ai. Bầu không khí cứ im lặng mãi cho đến khi Tuấn Duy hỏi cô suốt bảy năm qua cô ở đâu. Như một phép lịch sự cô chỉ đáp ở Anh Quốc mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT